Vào lúc 10 giờ 15 phút, giờ địa phương, bang New Jersey chứng kiến một trậnđộng đấtlần đầu tiên trong lịch sử. Tâm địa chấn nằm ở thành phố Anlantic, phố Boardwalk - nơi đặt trụ sở của sòng bài Pompeii. Lúc đầu, Jerry Bagger chỉ bực bội chút ít, nhưng sự thịnh nộ và cơn giận càng tăng khi số tiền bốn mươi tám triệu đôla không đến ngay tại thời điểm 10 giờ. Khi đã quá 10 giờ, đến lúc hắn được báo rằng có sự rắc rối về vụ tiền bạc thì những tên cận vệ của hắn bắt đầu lảng tránh khi hắn đến gần. Chỉ năm phút sau, thì vị vua sòng bạc được nhân viên trình báo sự việc từ phía El Banco rằng không chỉ tám triệu đôla tiền lãi vướng rắc rối mà ngay cả số tiền gốc là bốn mươi triệu đôla cũng biến mất tăm, và ngân hàng chưa bao giờ nhận được số tiền trên cả.
Việc đầu tiên Bagger làm là muốn thủ tiêu luôn kẻ đưa tin. Cơn thịnh nộ của hắn thật mãnh liệt và không thể nào kiềm chế nổi, có thể hắn đã nhảy xổ vào giết luôn nhân viên đó nếu như đám cận vệ không kéo hắn ra, và năn nỉ hắn rằng có thể sự việc sẽ làm hắn vướng rắc rối thêm. Việc kế đến Bagger làm là nhảy đến điện thoại và đe dọa đáp chuyến bay sớm nhất đến El Banco, đến nơi hắn sẽ xé xác từng người một. Tay chủ tịch ngân hàng cũng không vừa gì, gã thách hắn đến, vì gã tự tin vào đội ngũ chuyên nghiệp với vũ khí tối tân và xe tăng bảo vệ xung quanh tòa nhà.
Thật ra họ cũng đã gửi cho hắn bản kế toán xác nhận ba lần chuyển tiền đã được nhận, cả bảng hiển thị rằng số tiền quỹ từ một tài khoản khác được lệnh chuyển khoản vào tài khoản ký thác của hắn, đồng nghĩa với số tiền lãi mười phần trăm trong vòng chỉ hai ngày. Cả ba lần chuyển khoản, lần nào hắn cũng nhận được tiền lãi, tuy vậy, lần chuyển tiền thứ tư lại không xảy ra. Khi văn phòng điện chuyển khoản ngân hàng của hắn được kiểm tra kỹ lưỡng thì mới phát hiện ra rằng đã không có mã ủy quyền hoàn chỉnh từ ngân hàng, để phát hiện ra sai sót, mọi người phải tiến hành việc kiểm tra từng chi tiết.
Khi nhận được tin, Bagger lập tức nhào đến tấn công tay trưởng phòng bất hạnh bằng chiếc ghế ngay trong phòng tên này. Hai tiếng sau đó, sau khi đã tiếp tục điều tra toàn diện, sự việc được sáng tỏ rằng, một phần mềm gián điệp tinh vi đã xâm nhập vào hệ thống điện chuyển khoản của sòng bài cho phép một nhân tố thứ ba điều khiển nó. Khi biết điều này, Bagger ra lệnh mang một khẩu súng lục và triệu tập tay trưởng phòng thông tin đến gặp. Tuy vậy, tay này khôn ngoan chạy trốn trước, và bị người của Bagger tóm gọn tại Trenton. Sau cuộc điều tra mà khiến CIA cũng phải tròn mắt kinh ngạc, đã cho thấy người đàn ông không có liên quan đến âm mưu chỉ là một nạn nhân của trò lừa bịp mà thôi. Phần thưởng mà Bagger dành cho anh ta là một viên đạn xuyên vào đầu, và thủ phạm không ai khác cũng chính là Bagger. Xác của người đàn ông xấu số đượcthảyxuống một bãi rác gần đó, dù vậy, sau khi giết hại không nương tay, cơn thịnh nộ của Bagger cũng không tài nào thuyên giảm.
“Tao sẽ giết con quỷ cái đó, chúng mày có nghe không”, Bagger nhoài người ra cửa sổ của văn phòng trên cao của hắn, la lớn xuống phía bên dưới, nơi dòng người đang tấp nập xuôi ngược trên phố Boardwalk. Hắn quay ngoắt lại bàn, mở tủ lấy ra tấm danh thiếp, trên đó là hàng chữ, cô Pamela Young, Công ty Quản lý Quốc tế. Hắn nghiến răng xé tấm danh thiếp thành từng miếng nhỏ và nhìn như điên dại vào tay đội trưởng đội vệ sĩ. “Tao muốn giết người, tao muốn giết đứa nào đó ngay lập tức, mẹ kiếp”.
“Ông chủ ơi, xin ông bớt giận, chúng ta phải kìm xuống thôi. Tay nhân viên chuyển tiền đang nằm trong bệnh viện cùng với các tên vô dụng khác. Ông vừa mới khử xong thằng khốn kỹ thuật, vậy là ngày hôm nay cũng khối thứ đã xảy ra. Tên luật sư có nói khó mà tránh cảnh sát ngửi mùi vụ này đấy”.
“Tao phải tìm ra con quỷ đó”, Bagger hầm hè, quay lại phía cửa sổ. “Tao phải tìm ra nó, và hành hạ nó chết dần chết mòn”.
“Chúa sẽ chứng giám cho ông, thưa ông”, tên vệ sĩ cơ bắp hùa theo.
“Tiền của tao, bốn mươi triệu đôla của tao!”, giọng hắn như điên như dại làm tên vệ sĩ vội vã quay sang hướng cửa chính.
“Chúng tôi sẽ tìm ra nó, tôi thề đấy, thưa ông”.
Cuối cùng rồi Bagger cũng tìm lại chút bình tĩnh, “Tao muốn bằng mọi cách mày có thể tìm ra con quỷ cái đó, và thằng khốn đi chung với nó. Moi hình nó ra từ cái đám máy quay và đi vòng quanh, kiếm cho ra tên tuổi của nó. Nó không thuộc dạng lừa đảo, lang thang đầu đường xó chợ đâu. Ngoài ra, tìm vài thằng cảnh sát có quan hệ với chúng ta đi vào phòng nó, dò cho ra dấu vân tay nó để lại, gọi hết những thằng chúng ta có quan hệ tốt đấy nhé”.
“Vâng, thưa ông chủ”, tên vệ sĩ bắt đầu lao ra ngoài.
“Đợi đã!”, Bagger gọi với theo. Tên vệ sĩ e dè quay lại, “Không ai được biết chuyện tao bị lừa nhé, mày hiểu không? Jerry Bagger không phải là mục tiêu đàm tiếu đâu. Mày có hiểu không?”
“Rõ thưa ông, rất rõ”.
Rồi hắn biến ra ngoài.
Bagger ngồi xuống bàn làm việc, nhìn những mảnh vụn từ tấm danh thiếp của Annabelle nằm rải rác trên thảm. Ả sẽ giống như vậy, hắn nghĩ bụng,sau khi mình xử đẹp ả.
Vào lúc giờ phút, giờ địa phương, bang New Jersey chứng kiến một trậnđộng đấtlần đầu tiên trong lịch sử. Tâm địa chấn nằm ở thành phố Anlantic, phố Boardwalk - nơi đặt trụ sở của sòng bài Pompeii. Lúc đầu, Jerry Bagger chỉ bực bội chút ít, nhưng sự thịnh nộ và cơn giận càng tăng khi số tiền bốn mươi tám triệu đôla không đến ngay tại thời điểm giờ. Khi đã quá giờ, đến lúc hắn được báo rằng có sự rắc rối về vụ tiền bạc thì những tên cận vệ của hắn bắt đầu lảng tránh khi hắn đến gần. Chỉ năm phút sau, thì vị vua sòng bạc được nhân viên trình báo sự việc từ phía El Banco rằng không chỉ tám triệu đôla tiền lãi vướng rắc rối mà ngay cả số tiền gốc là bốn mươi triệu đôla cũng biến mất tăm, và ngân hàng chưa bao giờ nhận được số tiền trên cả.
Việc đầu tiên Bagger làm là muốn thủ tiêu luôn kẻ đưa tin. Cơn thịnh nộ của hắn thật mãnh liệt và không thể nào kiềm chế nổi, có thể hắn đã nhảy xổ vào giết luôn nhân viên đó nếu như đám cận vệ không kéo hắn ra, và năn nỉ hắn rằng có thể sự việc sẽ làm hắn vướng rắc rối thêm. Việc kế đến Bagger làm là nhảy đến điện thoại và đe dọa đáp chuyến bay sớm nhất đến El Banco, đến nơi hắn sẽ xé xác từng người một. Tay chủ tịch ngân hàng cũng không vừa gì, gã thách hắn đến, vì gã tự tin vào đội ngũ chuyên nghiệp với vũ khí tối tân và xe tăng bảo vệ xung quanh tòa nhà.
Thật ra họ cũng đã gửi cho hắn bản kế toán xác nhận ba lần chuyển tiền đã được nhận, cả bảng hiển thị rằng số tiền quỹ từ một tài khoản khác được lệnh chuyển khoản vào tài khoản ký thác của hắn, đồng nghĩa với số tiền lãi mười phần trăm trong vòng chỉ hai ngày. Cả ba lần chuyển khoản, lần nào hắn cũng nhận được tiền lãi, tuy vậy, lần chuyển tiền thứ tư lại không xảy ra. Khi văn phòng điện chuyển khoản ngân hàng của hắn được kiểm tra kỹ lưỡng thì mới phát hiện ra rằng đã không có mã ủy quyền hoàn chỉnh từ ngân hàng, để phát hiện ra sai sót, mọi người phải tiến hành việc kiểm tra từng chi tiết.
Khi nhận được tin, Bagger lập tức nhào đến tấn công tay trưởng phòng bất hạnh bằng chiếc ghế ngay trong phòng tên này. Hai tiếng sau đó, sau khi đã tiếp tục điều tra toàn diện, sự việc được sáng tỏ rằng, một phần mềm gián điệp tinh vi đã xâm nhập vào hệ thống điện chuyển khoản của sòng bài cho phép một nhân tố thứ ba điều khiển nó. Khi biết điều này, Bagger ra lệnh mang một khẩu súng lục và triệu tập tay trưởng phòng thông tin đến gặp. Tuy vậy, tay này khôn ngoan chạy trốn trước, và bị người của Bagger tóm gọn tại Trenton. Sau cuộc điều tra mà khiến CIA cũng phải tròn mắt kinh ngạc, đã cho thấy người đàn ông không có liên quan đến âm mưu chỉ là một nạn nhân của trò lừa bịp mà thôi. Phần thưởng mà Bagger dành cho anh ta là một viên đạn xuyên vào đầu, và thủ phạm không ai khác cũng chính là Bagger. Xác của người đàn ông xấu số đượcthảyxuống một bãi rác gần đó, dù vậy, sau khi giết hại không nương tay, cơn thịnh nộ của Bagger cũng không tài nào thuyên giảm.
“Tao sẽ giết con quỷ cái đó, chúng mày có nghe không”, Bagger nhoài người ra cửa sổ của văn phòng trên cao của hắn, la lớn xuống phía bên dưới, nơi dòng người đang tấp nập xuôi ngược trên phố Boardwalk. Hắn quay ngoắt lại bàn, mở tủ lấy ra tấm danh thiếp, trên đó là hàng chữ, cô Pamela Young, Công ty Quản lý Quốc tế. Hắn nghiến răng xé tấm danh thiếp thành từng miếng nhỏ và nhìn như điên dại vào tay đội trưởng đội vệ sĩ. “Tao muốn giết người, tao muốn giết đứa nào đó ngay lập tức, mẹ kiếp”.
“Ông chủ ơi, xin ông bớt giận, chúng ta phải kìm xuống thôi. Tay nhân viên chuyển tiền đang nằm trong bệnh viện cùng với các tên vô dụng khác. Ông vừa mới khử xong thằng khốn kỹ thuật, vậy là ngày hôm nay cũng khối thứ đã xảy ra. Tên luật sư có nói khó mà tránh cảnh sát ngửi mùi vụ này đấy”.
“Tao phải tìm ra con quỷ đó”, Bagger hầm hè, quay lại phía cửa sổ. “Tao phải tìm ra nó, và hành hạ nó chết dần chết mòn”.
“Chúa sẽ chứng giám cho ông, thưa ông”, tên vệ sĩ cơ bắp hùa theo.
“Tiền của tao, bốn mươi triệu đôla của tao!”, giọng hắn như điên như dại làm tên vệ sĩ vội vã quay sang hướng cửa chính.
“Chúng tôi sẽ tìm ra nó, tôi thề đấy, thưa ông”.
Cuối cùng rồi Bagger cũng tìm lại chút bình tĩnh, “Tao muốn bằng mọi cách mày có thể tìm ra con quỷ cái đó, và thằng khốn đi chung với nó. Moi hình nó ra từ cái đám máy quay và đi vòng quanh, kiếm cho ra tên tuổi của nó. Nó không thuộc dạng lừa đảo, lang thang đầu đường xó chợ đâu. Ngoài ra, tìm vài thằng cảnh sát có quan hệ với chúng ta đi vào phòng nó, dò cho ra dấu vân tay nó để lại, gọi hết những thằng chúng ta có quan hệ tốt đấy nhé”.
“Vâng, thưa ông chủ”, tên vệ sĩ bắt đầu lao ra ngoài.
“Đợi đã!”, Bagger gọi với theo. Tên vệ sĩ e dè quay lại, “Không ai được biết chuyện tao bị lừa nhé, mày hiểu không? Jerry Bagger không phải là mục tiêu đàm tiếu đâu. Mày có hiểu không?”
“Rõ thưa ông, rất rõ”.
Rồi hắn biến ra ngoài.
Bagger ngồi xuống bàn làm việc, nhìn những mảnh vụn từ tấm danh thiếp của Annabelle nằm rải rác trên thảm. Ả sẽ giống như vậy, hắn nghĩ bụng,sau khi mình xử đẹp ả.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vào lúc 10 giờ 15 phút, giờ địa phương, bang New Jersey chứng kiến một trậnđộng đấtlần đầu tiên trong lịch sử. Tâm địa chấn nằm ở thành phố Anlantic, phố Boardwalk - nơi đặt trụ sở của sòng bài Pompeii. Lúc đầu, Jerry Bagger chỉ bực bội chút ít, nhưng sự thịnh nộ và cơn giận càng tăng khi số tiền bốn mươi tám triệu đôla không đến ngay tại thời điểm 10 giờ. Khi đã quá 10 giờ, đến lúc hắn được báo rằng có sự rắc rối về vụ tiền bạc thì những tên cận vệ của hắn bắt đầu lảng tránh khi hắn đến gần. Chỉ năm phút sau, thì vị vua sòng bạc được nhân viên trình báo sự việc từ phía El Banco rằng không chỉ tám triệu đôla tiền lãi vướng rắc rối mà ngay cả số tiền gốc là bốn mươi triệu đôla cũng biến mất tăm, và ngân hàng chưa bao giờ nhận được số tiền trên cả.
Việc đầu tiên Bagger làm là muốn thủ tiêu luôn kẻ đưa tin. Cơn thịnh nộ của hắn thật mãnh liệt và không thể nào kiềm chế nổi, có thể hắn đã nhảy xổ vào giết luôn nhân viên đó nếu như đám cận vệ không kéo hắn ra, và năn nỉ hắn rằng có thể sự việc sẽ làm hắn vướng rắc rối thêm. Việc kế đến Bagger làm là nhảy đến điện thoại và đe dọa đáp chuyến bay sớm nhất đến El Banco, đến nơi hắn sẽ xé xác từng người một. Tay chủ tịch ngân hàng cũng không vừa gì, gã thách hắn đến, vì gã tự tin vào đội ngũ chuyên nghiệp với vũ khí tối tân và xe tăng bảo vệ xung quanh tòa nhà.
Thật ra họ cũng đã gửi cho hắn bản kế toán xác nhận ba lần chuyển tiền đã được nhận, cả bảng hiển thị rằng số tiền quỹ từ một tài khoản khác được lệnh chuyển khoản vào tài khoản ký thác của hắn, đồng nghĩa với số tiền lãi mười phần trăm trong vòng chỉ hai ngày. Cả ba lần chuyển khoản, lần nào hắn cũng nhận được tiền lãi, tuy vậy, lần chuyển tiền thứ tư lại không xảy ra. Khi văn phòng điện chuyển khoản ngân hàng của hắn được kiểm tra kỹ lưỡng thì mới phát hiện ra rằng đã không có mã ủy quyền hoàn chỉnh từ ngân hàng, để phát hiện ra sai sót, mọi người phải tiến hành việc kiểm tra từng chi tiết.
Khi nhận được tin, Bagger lập tức nhào đến tấn công tay trưởng phòng bất hạnh bằng chiếc ghế ngay trong phòng tên này. Hai tiếng sau đó, sau khi đã tiếp tục điều tra toàn diện, sự việc được sáng tỏ rằng, một phần mềm gián điệp tinh vi đã xâm nhập vào hệ thống điện chuyển khoản của sòng bài cho phép một nhân tố thứ ba điều khiển nó. Khi biết điều này, Bagger ra lệnh mang một khẩu súng lục và triệu tập tay trưởng phòng thông tin đến gặp. Tuy vậy, tay này khôn ngoan chạy trốn trước, và bị người của Bagger tóm gọn tại Trenton. Sau cuộc điều tra mà khiến CIA cũng phải tròn mắt kinh ngạc, đã cho thấy người đàn ông không có liên quan đến âm mưu chỉ là một nạn nhân của trò lừa bịp mà thôi. Phần thưởng mà Bagger dành cho anh ta là một viên đạn xuyên vào đầu, và thủ phạm không ai khác cũng chính là Bagger. Xác của người đàn ông xấu số đượcthảyxuống một bãi rác gần đó, dù vậy, sau khi giết hại không nương tay, cơn thịnh nộ của Bagger cũng không tài nào thuyên giảm.
“Tao sẽ giết con quỷ cái đó, chúng mày có nghe không”, Bagger nhoài người ra cửa sổ của văn phòng trên cao của hắn, la lớn xuống phía bên dưới, nơi dòng người đang tấp nập xuôi ngược trên phố Boardwalk. Hắn quay ngoắt lại bàn, mở tủ lấy ra tấm danh thiếp, trên đó là hàng chữ, cô Pamela Young, Công ty Quản lý Quốc tế. Hắn nghiến răng xé tấm danh thiếp thành từng miếng nhỏ và nhìn như điên dại vào tay đội trưởng đội vệ sĩ. “Tao muốn giết người, tao muốn giết đứa nào đó ngay lập tức, mẹ kiếp”.
“Ông chủ ơi, xin ông bớt giận, chúng ta phải kìm xuống thôi. Tay nhân viên chuyển tiền đang nằm trong bệnh viện cùng với các tên vô dụng khác. Ông vừa mới khử xong thằng khốn kỹ thuật, vậy là ngày hôm nay cũng khối thứ đã xảy ra. Tên luật sư có nói khó mà tránh cảnh sát ngửi mùi vụ này đấy”.
“Tao phải tìm ra con quỷ đó”, Bagger hầm hè, quay lại phía cửa sổ. “Tao phải tìm ra nó, và hành hạ nó chết dần chết mòn”.
“Chúa sẽ chứng giám cho ông, thưa ông”, tên vệ sĩ cơ bắp hùa theo.
“Tiền của tao, bốn mươi triệu đôla của tao!”, giọng hắn như điên như dại làm tên vệ sĩ vội vã quay sang hướng cửa chính.
“Chúng tôi sẽ tìm ra nó, tôi thề đấy, thưa ông”.
Cuối cùng rồi Bagger cũng tìm lại chút bình tĩnh, “Tao muốn bằng mọi cách mày có thể tìm ra con quỷ cái đó, và thằng khốn đi chung với nó. Moi hình nó ra từ cái đám máy quay và đi vòng quanh, kiếm cho ra tên tuổi của nó. Nó không thuộc dạng lừa đảo, lang thang đầu đường xó chợ đâu. Ngoài ra, tìm vài thằng cảnh sát có quan hệ với chúng ta đi vào phòng nó, dò cho ra dấu vân tay nó để lại, gọi hết những thằng chúng ta có quan hệ tốt đấy nhé”.
“Vâng, thưa ông chủ”, tên vệ sĩ bắt đầu lao ra ngoài.
“Đợi đã!”, Bagger gọi với theo. Tên vệ sĩ e dè quay lại, “Không ai được biết chuyện tao bị lừa nhé, mày hiểu không? Jerry Bagger không phải là mục tiêu đàm tiếu đâu. Mày có hiểu không?”
“Rõ thưa ông, rất rõ”.
Rồi hắn biến ra ngoài.
Bagger ngồi xuống bàn làm việc, nhìn những mảnh vụn từ tấm danh thiếp của Annabelle nằm rải rác trên thảm. Ả sẽ giống như vậy, hắn nghĩ bụng,sau khi mình xử đẹp ả.