♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔
Nhẹ nhàng tiến lại gần giường hắn, nó đặt mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt... Đôi môi quyến rũ, nét mặt điển trai nay đã nhạt xanh đi phần nào, càng ngắm, nó càng cảm thấy buồn, những kí ức lúc xưa như đang ùa về trong nó, những lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn cũng như những lúc ngọt ngào bên hắn, đã 5 năm năm qua nó không tài nào quên được, càng nghĩ tới thì nó lại càng đau... Nhiều đêm cứ nằm trắng trọc suy nghĩ..hắn có xứng đáng để mình đau khổ vậy không!?? Cứ thế ngày qua ngày, dặn lòng không quan tâm đến những suy nghĩ đó, dặn lòng là sẽ tập quên hắn, không sớm thì muộn nhưng vẫn không thể nào thực hiện được... Sợi dây đã từng cột nó và hắn lại với nhau, đã từng một thời đứt lìa khỏi nhau, nay lại cố gắng buột nhau lại chặt hơn!! Sợi dây ấy....phải chăng là định mệnh không thể tách rời!??
Nó vội xua đi những dòng kí ức đang thay nhau chạy đùng đùng trong đầu mình mà đứng dậy, bắt tay vào công việc cao cả của mình, công việc mà đó giờ nó chưa bao giờ đụng tới...chăm sóc người bệnh!!
Trời ơi trời, nhìn người con trai trước mặt mà nó chỉ muốn hét to lên, có tên điên nào mà lại đi dằm mưa để chờ một người mà mình biết chắc 99,9% sẽ không ra gặp mình không hả trời!?? Vâng, cũng nhờ đại ân đại đức của tên điên đó mà bây giờ nó phải cắm đầu cắm mũi vào chăm sóc... Thiệt khổ quá đi mất!! Khẽ thở dài, đoạn nhẹ nhàng lấy chiếc khăn trên trán hắn, nhúng vào làn nước ấm, rồi đắp lại chỗ cũ...cứ thế mà làm liên tục không nghỉ tay, khăn khô thì nhúng, nhúng xong lại đắp lên, mãi đến gần 1h sáng thì nhiệt độ của hắn cũng từ từ hạ xuống, nhấc bỏng chiếc khăn lên, lấy bàn tay mịn màng của mình, sờ nhẹ lên trán hắn.. Cảm thấy có gì đó lạ lạ, mùi hương thân quen bay tỏa khắp nơi, hắn từ từ mở mắt, quay sang kế bên, nhìn thật sâu vào đôi mắt, con người đang ngồi trước mặt mình, khẽ mỉm cười hạnh phúc....
Về phần nó thì sau khi thấy hắn mở mắt thì vội vàng đứng dậy, quay mặt đi nhưng bất thành... Cánh tay mềm yếu đã được một bàn tay khác mạnh mẽ hơn nắm lại, là hắn không muốn nó đi, muốn nó ở lại chăm sóc thêm tí nữa...
-Khanh... Đừng đi mà!!! -hắn
-À buông ra, tôi bận tí!! -nó lạnh
-Em..muốn đi cũng được, nhưng mà..nghe anh nói cái đã!! Được không!?? -hắn thều thào
-Nói!?? -nó
-Anh xin lỗi!! Là do anh sai, là do anh ngu ngốc nên mới không tin em.. Suốt 5 năm qua, đối với anh như một cơn ác mộng. Mỗi ngày anh thức dậy, anh đều muốn thấy em kề bên, nhưng bên cạnh anh, vẫn là một chiếc giường trống, là tương lai của anh nếu không có em, một tương lai vô định và không hề tồn tại... -hắn
-Đã nhiều lần anh ao ước quay ngược lại thời gian để cùng em làm được mọi thứ, cùng em đánh răng mỗi buổi sáng và tối, cùng em ăn những bữa ăn ngon trong gia đình, cùng em tay trong tay đi chơi và cả cùng em chia sẽ những hạnh phúc... Anh biết là em rất hận anh, nhưng anh mong em có thể hiểu được rằng.. Anh cần em! Anh cần em hơn bất cứ thứ gì, Khanh à!! -hắn
Từng lời nói của hắn thốt ra như nhát dao cứa sâu vào tim nó, gây ra rồi lại xin lỗi, con gái không đủ bao dung để tha thứ cho sự tàn nhẫn ấy đâu.. Gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng vốn có nay lại ướt đẫm nước mắt, đôi vai nhỏ bé cần nơi nương tựa đang nấc lên từng hồi...
-Khanh à!! Đừng khóc... Em khóc anh đau lắm!! Ngoan nhé...đừng khóc!! -hắn từ từ đứng dậy kéo tay nó quay về phía mình, ôm thật chặt, khẽ lùa những ngón tay, đan sâu vào những sợi tóc, vuốt nhẹ nhàng...
-Hức...hức... Ai cho..hức...anh ôm tôi!?? Buông...ra!!! -nó nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, đẩy hắn ra khỏi người mình nhưng không được, hắn ôm chặt quá!!
-Không cho cũng ôm!! Em khóc thế này mà anh không ôm thì để thằng khác vào ôm thì chết!! -hắn cười nhẹ
-Oa........ -nó oà khóc lên
-Ầy, đừng khóc mà!! -hắn
-Anh...xấu lắm!! Anh xấu tính...lắm Quân à!! -nó
-Ừ anh xấu lắm!! Đừng khóc nữa, anh xin em đấy!! -hắn vuốt ve
-....... -nó
-Này, đừng giận anh nữa nhé!! Muốn gì anh cũng chiều.. Chịu không!?? -hắn
-....Dẹp...!! -nó nín hẳn (kinh nhờ :v)
-Ơ, thôi mà!! Tha lỗi đi!! 5 năm rồi mà, giận dai quá mau già lắm!! -hắn năn nỉ
-Dẹp, già kệ tôi!! -nó
-5 năm rồi không ôm em nè, không hun em nè, không ngủ chung với em nè...anh nhớ lắm!! Tha cho anh đi!! -hắn
-....... -nó
-Đi mà!! Nha..nha... -hắn
-Không là không mà!! Anh nói nhiều quá, tôi về phòng!! -nó nói rồi đẩy hắn ra xa
-Vậy giờ em muốn anh làm gì thì em mới chịu tha lỗi cho anh!?? Em nói đi, anh làm hết!! -hắn
-Chắc không?? -nó bất giác quay đầu lại hỏi
-......*gật gật đầu* -hắn
-Muốn gì anh cũng thực hiện à!?? -nó
-......*gật gật* -hắn
-Khó cũng làm!?? -nó
-Khó cỡ nào anh cũng chơi tất!! -hắn
-Thế mai... đánh với tôi một trận đi!! Nếu anh thắng, tôi đồng ý tha thứ, còn nếu thua...dẹp nhé!!! -nó
-Ơ..sao khó vậy!?? -hắn
-Tôi về phòng, thuốc để trên bàn, cháo ở dưới bếp!! Tự lấy mà dùng... -nó nói rồi bỏ đi một mạch không thèm đếm xỉa gì tới anh chàng đang đứng ngơ ngơ ngác ngác phía sau lưng mình
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡
Nhẹ nhàng tiến lại gần giường hắn, nó đặt mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt... Đôi môi quyến rũ, nét mặt điển trai nay đã nhạt xanh đi phần nào, càng ngắm, nó càng cảm thấy buồn, những kí ức lúc xưa như đang ùa về trong nó, những lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn cũng như những lúc ngọt ngào bên hắn, đã 5 năm năm qua nó không tài nào quên được, càng nghĩ tới thì nó lại càng đau... Nhiều đêm cứ nằm trắng trọc suy nghĩ..hắn có xứng đáng để mình đau khổ vậy không!?? Cứ thế ngày qua ngày, dặn lòng không quan tâm đến những suy nghĩ đó, dặn lòng là sẽ tập quên hắn, không sớm thì muộn nhưng vẫn không thể nào thực hiện được... Sợi dây đã từng cột nó và hắn lại với nhau, đã từng một thời đứt lìa khỏi nhau, nay lại cố gắng buột nhau lại chặt hơn!! Sợi dây ấy....phải chăng là định mệnh không thể tách rời!??
Nó vội xua đi những dòng kí ức đang thay nhau chạy đùng đùng trong đầu mình mà đứng dậy, bắt tay vào công việc cao cả của mình, công việc mà đó giờ nó chưa bao giờ đụng tới...chăm sóc người bệnh!!
Trời ơi trời, nhìn người con trai trước mặt mà nó chỉ muốn hét to lên, có tên điên nào mà lại đi dằm mưa để chờ một người mà mình biết chắc 99,9% sẽ không ra gặp mình không hả trời!?? Vâng, cũng nhờ đại ân đại đức của tên điên đó mà bây giờ nó phải cắm đầu cắm mũi vào chăm sóc... Thiệt khổ quá đi mất!! Khẽ thở dài, đoạn nhẹ nhàng lấy chiếc khăn trên trán hắn, nhúng vào làn nước ấm, rồi đắp lại chỗ cũ...cứ thế mà làm liên tục không nghỉ tay, khăn khô thì nhúng, nhúng xong lại đắp lên, mãi đến gần 1h sáng thì nhiệt độ của hắn cũng từ từ hạ xuống, nhấc bỏng chiếc khăn lên, lấy bàn tay mịn màng của mình, sờ nhẹ lên trán hắn.. Cảm thấy có gì đó lạ lạ, mùi hương thân quen bay tỏa khắp nơi, hắn từ từ mở mắt, quay sang kế bên, nhìn thật sâu vào đôi mắt, con người đang ngồi trước mặt mình, khẽ mỉm cười hạnh phúc....
Về phần nó thì sau khi thấy hắn mở mắt thì vội vàng đứng dậy, quay mặt đi nhưng bất thành... Cánh tay mềm yếu đã được một bàn tay khác mạnh mẽ hơn nắm lại, là hắn không muốn nó đi, muốn nó ở lại chăm sóc thêm tí nữa...
-Khanh... Đừng đi mà!!! -hắn
-À buông ra, tôi bận tí!! -nó lạnh
-Em..muốn đi cũng được, nhưng mà..nghe anh nói cái đã!! Được không!?? -hắn thều thào
-Nói!?? -nó
-Anh xin lỗi!! Là do anh sai, là do anh ngu ngốc nên mới không tin em.. Suốt 5 năm qua, đối với anh như một cơn ác mộng. Mỗi ngày anh thức dậy, anh đều muốn thấy em kề bên, nhưng bên cạnh anh, vẫn là một chiếc giường trống, là tương lai của anh nếu không có em, một tương lai vô định và không hề tồn tại... -hắn
-Đã nhiều lần anh ao ước quay ngược lại thời gian để cùng em làm được mọi thứ, cùng em đánh răng mỗi buổi sáng và tối, cùng em ăn những bữa ăn ngon trong gia đình, cùng em tay trong tay đi chơi và cả cùng em chia sẽ những hạnh phúc... Anh biết là em rất hận anh, nhưng anh mong em có thể hiểu được rằng.. Anh cần em! Anh cần em hơn bất cứ thứ gì, Khanh à!! -hắn
Từng lời nói của hắn thốt ra như nhát dao cứa sâu vào tim nó, gây ra rồi lại xin lỗi, con gái không đủ bao dung để tha thứ cho sự tàn nhẫn ấy đâu.. Gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng vốn có nay lại ướt đẫm nước mắt, đôi vai nhỏ bé cần nơi nương tựa đang nấc lên từng hồi...
-Khanh à!! Đừng khóc... Em khóc anh đau lắm!! Ngoan nhé...đừng khóc!! -hắn từ từ đứng dậy kéo tay nó quay về phía mình, ôm thật chặt, khẽ lùa những ngón tay, đan sâu vào những sợi tóc, vuốt nhẹ nhàng...
-Hức...hức... Ai cho..hức...anh ôm tôi!?? Buông...ra!!! -nó nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, đẩy hắn ra khỏi người mình nhưng không được, hắn ôm chặt quá!!
-Không cho cũng ôm!! Em khóc thế này mà anh không ôm thì để thằng khác vào ôm thì chết!! -hắn cười nhẹ
-Oa........ -nó oà khóc lên
-Ầy, đừng khóc mà!! -hắn
-Anh...xấu lắm!! Anh xấu tính...lắm Quân à!! -nó
-Ừ anh xấu lắm!! Đừng khóc nữa, anh xin em đấy!! -hắn vuốt ve
-....... -nó
-Này, đừng giận anh nữa nhé!! Muốn gì anh cũng chiều.. Chịu không!?? -hắn
-....Dẹp...!! -nó nín hẳn (kinh nhờ :v)
-Ơ, thôi mà!! Tha lỗi đi!! 5 năm rồi mà, giận dai quá mau già lắm!! -hắn năn nỉ
-Dẹp, già kệ tôi!! -nó
-5 năm rồi không ôm em nè, không hun em nè, không ngủ chung với em nè...anh nhớ lắm!! Tha cho anh đi!! -hắn
-....... -nó
-Đi mà!! Nha..nha... -hắn
-Không là không mà!! Anh nói nhiều quá, tôi về phòng!! -nó nói rồi đẩy hắn ra xa
-Vậy giờ em muốn anh làm gì thì em mới chịu tha lỗi cho anh!?? Em nói đi, anh làm hết!! -hắn
-Chắc không?? -nó bất giác quay đầu lại hỏi
-......*gật gật đầu* -hắn
-Muốn gì anh cũng thực hiện à!?? -nó
-......*gật gật* -hắn
-Khó cũng làm!?? -nó
-Khó cỡ nào anh cũng chơi tất!! -hắn
-Thế mai... đánh với tôi một trận đi!! Nếu anh thắng, tôi đồng ý tha thứ, còn nếu thua...dẹp nhé!!! -nó
-Ơ..sao khó vậy!?? -hắn
-Tôi về phòng, thuốc để trên bàn, cháo ở dưới bếp!! Tự lấy mà dùng... -nó nói rồi bỏ đi một mạch không thèm đếm xỉa gì tới anh chàng đang đứng ngơ ngơ ngác ngác phía sau lưng mình
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡