Editor: Cookie Oh
Kiều Tịch có tự tin gửi video cho Kiều Vọng tất nhiên là biết sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Video được quay từ lúc cô đứng lên từ chối Hoắc Dục, hỏi tình cảm của anh đối với Kiều Vọng, đến khi anh kiên quyết từ chối rồi rời đi mới thôi.
Lúc đó cô đặt máy quay ở chậu hoa trong phòng riêng của nhà hàng, lá cây vừa vặn che kín mặt của cô, đây chính là nguyên nhân cô muốn chọn địa điểm.
Có lúc làm việc, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Cô chiếm được ưu thế nhất, chính là địa lợi, sao có thể không cố gắng lợi dụng chứ.
Thật ra, lúc đầu Kiều Tịch cũng không muốn dùng cách này, nếu có thể, cô hi vọng thuyết phục được Hoắc Dục, còn Kiều Vọng, lúc đó cô cũng cho rằng cô ấy đã bị mẹ Kiều gọi về nhà rồi.
Nhưng không như mong muốn, Hoắc Dục kiên trì như vậy khiến cô bất đắc dĩ, cô chịu đủ việc anh dây dưa thế lắm rồi, chi bằng giải quyết một lần.
Vì vậy, cô dẫn dắt anh nói ra anh không yêu Kiều Vọng, rồi nói ra tình cảm với cô, sau đó giấu tên gửi video cho chú và Kiều Vọng.
Ràng buộc lớn nhất với Hoắc Dục chính là cha nhận nuôi anh, anh có kiềm chế, anh chắc chắn sẽ không làm phiền chính mình, biết sự thật này, trong lòng Kiều Tịch lại có chút hi vọng anh có thể phản kháng, dù không phải vì cô, coi như vì chính anh cũng tốt, thế nhưng Hoắc Dục không có.
Không biết là vui mừng hay là đáng tiếc, nói chung đối với cô mà nói, tóm lại là tốt đẹp.
Còn Kiều Vọng, tốt hơn, cô không phải nói gì với cô, anh họ đối với cô tốt nhất sao, yêu cô nhất sao, tốt lắm, vậy hãy để cô biết, Hoắc Dục thương cô, nhưng luôn dùng thân phận người anh yêu thương em gái, cô muốn tình yêu, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người cô.
Ăn miếng trả miếng.
Kiều Vọng phá huỷ nhiều thứ của cô như vậy, cướp đi nhiều đồ của cô như vậy, cô chỉ nói cho Kiều Vọng biết một sự thật thôi, không quá đáng chút nào.
Cho nên khi Kiều Vọng uy hiếp cô, Kiều Tịch cười cợt, dùng giọng điệu ngạo mạn nói: "Thật không, cô nhất định phải phát lên internet?"
"Đương nhiên, tôi cho cô biết, Kiều Tịch......", khi Kiều Vọng không vui, câu đầu tiên nói với cô luôn là: tôi cho cô biết Kiều Tịch, nếu như cô không ra, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời.
Nhưng cô đã nghe đủ rồi. Diễn đàn L+Ê Q^uý Đô_n
"Vẫn để tôi cho cô biết đi, Kiều Vọng!" Kiều Tịch ngắt lời cô, "Nếu như cô đăng lên Weibo, người mất mặt là cô không phải tôi, vì sao? Ha ha, trong video từ đầu đến cuối, tôi chưa từng xuất hiện hoàn toàn, không có mặt mũi chỉ bằng giọng nói, ai sẽ tin cô chứ?"
"Mà cô lại hoàn chỉnh xuất hiện trong video, đương nhiên cô cũng có thể cắt đi, có điều bất luận cô nói thế nào, đều là lời nói vô căn cứ, hay là cô có thể đăng tên Hoắc Dục lên, như vậy còn có thể có chút đáng tin." Kiều Vọng yêu anh họ nhất, cô sẽ cam lòng sao?
Quả nhiên, Kiều Vọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết cô không phải người tốt mà! Trước đây ở nhà ngoan ngoãn thế nào, bảo cô đi về phía đông cô không dám đi sang phía tây, cô đã quên cô ở nhà làm chó cho tôi thế nào rồi hả, tôi sớm biết cô giả bộ rồi, thật là kinh tởm!"
Kiều Tịch không tức giận chút nào, cho tới bây giờ, cô biết Kiều Vọng cũng chỉ có cái miệng là giỏi, "Có lẽ trong cái miệng hèn hạ của cô, anh họ yêu cô nhất, cũng không yêu cô đâu."
"Anh họ là bị cô lừa!"
"Thật không, nhưng anh ấy tình nguyện bị tôi lừa gạt, cũng không đồng ý chấp nhận yêu cô, dù tôi như thế nào, cũng tốt hơn nhiều so với tên trộm như cô."
"Cô nói bậy! Cô nói bậy!" Kiều Vọng rốt cục không chịu nổi nữa lớn tiếng quát lên.
"Tôi nói bậy? Cô cũng xem video rồi, anh ấy chỉ coi cô là em gái, mãi mãi là em gái, Kiều Vọng, điều cô hi vọng sẽ không bao giờ trở thành sự thật, do cô nằm mơ, tất cả, anh ấy tốt với cô, nuông chiều cô, đều là cô nghĩ vậy, Hoắc Dục vĩnh viễn sẽ không yêu cô! Bởi vì cô mới chính là tên lừa đảo, tên trộm!" Kiều Tịch lớn tiếng nói, trong lòng thật sự thấy vui vẻ, oán giận tích tụ lại nhiều năm, cuối cùng được bộc phát ra ngoài, "Còn nhớ lần gặp mặt đó không, Hoắc Dục lạnh nhạt với cô bao nhiêu, không có chuyện gì thì đừng tới tìm tôi nữa, đây chính là tình yêu của cô hả." Kiều Tịch lặp lại lời Hoắc Dục, không ngừng khiêu khích Kiều Vọng.
"Anh họ yêu tôi! Người anh ấy yêu là tôi!" Tiếng đồ đạc bị đập phá truyền qua, hình như Kiều Vọng tức giận đập món đồ gì đó.
"Tỉnh lại đi Kiều Vọng, không có ai cưng chiều cô cả đời, trốn trong tháp ngà (thế giới cao siêu, xa vời thoát li thực tế đời sống) không tránh khỏi mưa gió, cô phải biết thế giới bên ngoài rất tàn khốc."
Đáp lại Kiều Tịch là tiếng tút tút tút.
Kiều Tịch nhíu mày, có thể tưởng tượng khi tất cả mộng ước tan vỡ, Kiều Vọng sẽ sụp đổ thế nào, bởi vì loại cảm giác đó, cô đã từng trải qua.
——————
Kiều Vọng tức giận ném điện thoại xuống đất, bát và cốc trên bàn, kể cả khăn trải bàn đều bị cô kéo xuống đất, tất cả đều tan nát đổ vỡ.
Cô nằm nhoài ra khóc lóc, cảm thấy trong lòng vô cùng oan ức, cô rất nhớ nhà, nhưng lại không dám về, cô sợ mẹ sẽ mắng cô, cũng không dám đi tìm anh họ, Kiều Tịch gửi video cho cô, cô xem mấy ngày liền.
Ở trong phòng, không ra khỏi cửa cũng không rửa mặt, ngày đêm xem cái video kia.
Anh họ kéo Kiều Tịch không cho đi, ánh mắt tuyệt vọng làm cho cô đau lòng lại đố kị.
Anh họ đau lòng nhìn Kiều Tịch, rồi lại ôm cô nói anh yêu cô.
Anh họ thẳng thừng nói với Kiều Tịch: anh chỉ coi Tiểu Vọng là em gái, anh tuyệt đối sẽ không ở cùng cô ấy.
Em gái, em gái......
Cô không muốn anh coi cô là em gái!
Cô yêu anh!
Hóa ra anh biết, anh đều biết, nhưng trước giờ không chịu đáp lại cô!
"A......" Cô khóc lớn, cảm thấy trái tim đau thắt lại, rất khó chịu.
Đột nhiên có ai đó gõ cửa, là bà cô dưới lầu tìm cô gây phiền toái đây mà: "Này! Cô gái! Cô có thể thôi đi không! Cô ở phía trên đập phá cái gì chứ, con tôi bị cô đánh thức hết rồi! Ra đây mau!"
"Cút!!!" Cô gào thét, "Cút cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết bà! Cút!" Cô ngẩng mặt lên, giọng khàn khàn thét về phía cửa, có thể bởi vì cô gào lên, đối phương không gõ cửa nữa.
Cô nằm nhoài ra chôn mặt trong chăn, nước mắt tạo thành mảng ướt lớn, Kiều Vọng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trước giờ chưa từng khó chịu như vậy.
Cô bò dậy, lấy ví tiền trong túi ra, bên trong là ảnh cô chụp chung với anh họ.
Khi đó là cô bảo anh họ dẫn cô đến công viên giải trí, ngày đó cô rất vui vẻ, ôm cổ anh họ, cả người kề sát anh cười rất tươi, anh họ vẫn đẹp trai như vậy, nhưng vẻ mặt có chút không tự nhiên. Dieenxdddanf LÊQUYSĐON
Cô cho rằng anh họ xấu hổ, lại không nghĩ rằng anh họ sẽ không đồng ý ở cùng cô!
Làm sao có thể chứ!
Lúc đó cô ôm anh vui vẻ như vậy, trái tim như muốn bật ra, nhưng bây giờ, rất khó chịu, trái tim như bị xé ra, trong đầu luôn lặp lại câu nói kia: anh tuyệt đối sẽ không ở cùng với cô ấy, tuyệt đối không!
"Anh họ......" Cô ôm bức ảnh vào ngực, nức nở hét, "Tại sao vậy...... A......"
Rầm rầm rầm!
Cửa lại vang lên.
Kiều Vọng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hét: "Người đàn bà chết bầm, cút cho tôi! Bà quay lại làm phiền tôi, tôi sẽ mượn dao giết cả nhà bà! Cút đi!"
Người bên ngoài dừng lại một chút, lại bắt đầu gõ cửa liên tục.
Không chờ Kiều Vọng mắng, đối phương trực tiếp lớn tiếng: "Cảnh sát đây! Mau mở cửa ra!"
Kiều Vọng sửng sốt, cảnh sát tới làm gì?
Người ngoài cửa không kiên trì, gọi: "Nếu không mở cửa tôi sẽ phá cửa!"
"Khoan, chờ một chút! Tôi đến ngay!"
Lảo đảo đi ra mở cửa, khi xuống đất lại không cẩn thận dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, cô nhịn đau chạy tới mở cửa, một cái khe lộ ra, ngoài cửa quả nhiên có hai người mặc cảnh phục cảnh sát, còn có bà cô dưới lầu.
Người phụ nữ kia sau khi gặp cô, phải dựa gần vào cảnh sát nhỏ giọng nói: "Chính là cô ta, vừa nãy nói muốn giết tôi, tinh thần cô gái này chắc chắn có vấn đề."
Kiều Vọng sao có thể nhịn được, mở cửa một lúc, nhìn người phụ nữ kia nói: "Nói cái gì đó! Con mẹ nó, bà mới bị tâm thần!"
Người phụ nữ kia không để ý đến cô, nhìn cảnh sát nói: "Đồng chí cảnh sát, vừa nãy các người cũng nghe thấy rồi đấy, cô gái này muốn giết cả nhà tôi, các người giải quyết đi, cô nhi quả phụ chúng tôi không biết phải làm sao." Nói xong biểu lộ vẻ mặt đau khổ.
"Biết rồi, biết rồi." Cảnh sát đánh giá Kiều Vọng một lúc, tóc tai rối bù, chỉ mặc cái áo ngắn và quần đùi, mặt trơn bóng, đôi mắt sưng lên thành vành đen, nhíu mày nói với cô: "Được rồi, cô đi theo chúng tôi một chuyến đi."
"Không muốn, tôi không muốn đi theo các người!" Kiều Vọng lùi lại hai bước, lắc đầu liên tục.
"Cô nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến an toàn của mọi người xung quanh, xin cô phối hợp." Cảnh sát nói rất công thức hóa.
"Tôi nói liều! Tâm trạng tôi không tốt, bà ấy đến làm phiền tôi, tôi mới nói như vậy." Kiều Vọng sợ hãi, trốn tránh.
Cảnh sát mặc kệ, nói thẳng: "Cô thay quần áo đi rồi theo chúng tôi một chuyến, còn bà nữa, " anh nhìn sang người phụ nữ kia, "Bà cũng đi theo chúng tôi một chuyến đi."
"Hả?" Người phụ nữ kia sửng sốt, "Tôi không đi, không đi, ở nhà tôi còn đứa con phải chăm sóc đấy."
"Là bà đi báo cảnh sát, đừng nói nhảm, cùng đi." Chỉ Kiều Vọng, "Cô, thay quần áo nhanh lên chút đi."
Không còn cách nào, kết quả Kiều Vọng và người phụ nữ kia đều phải lên xe cảnh sát, người trong cả lầu đều đi ra xem trò vui.
Người phụ nữ kia cũng hối hận rồi, không nên đánh cược báo cảnh sát, liếc Kiều Vọng một cái, thấy ánh mắt thâm độc của cô, bà nuốt một ngụm nước bọt.
——— —————— —————— —————— —————————
Mấy ngày nay mẹ Kiều không liên lạc được với Kiều Vọng, gọi điện thoại cho Kiều Tịch không phải gọi không được nhưng con bé chết tiệt kia vừa nghe thấy giọng của bà thì cúp máy.
Vừa mới làm cơm xong, điện thoại liền vang lên, biết là Kiều Vọng, lập tức nhận, sốt ruột lại tức giận nói: "Con bé này, đi chết ở đâu vậy hả! Không gọi điện thoại về nhà!"
"Mẹ ——", Kiều Vọng ở bên kia khóc lóc, vừa nghe được giọng của mẹ, oan ức trong lòng không kìm được dâng trào: "Mẹ, con muốn về nhà."
Thế nào đi nữa, cũng là đứa con gái bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, mẹ Kiều cũng bình tĩnh lại, nói: "Mau trở về đi, cha mẹ đều rất nhớ con."
"Không được, mẹ, con, con......"
"Làm sao vậy?"
"Con đang ở cục cảnh sát."
Thế này mẹ Kiều không sốt ruột sao được, "Con sao vậy! Ở bên ngoài trộm gì rồi hả? Con bé này, không phải cha mẹ cho con tiền sao!"
Kiều Vọng vừa nghe thấy lời này tâm trạng lạnh đi một nửa, cô biết không có cách nào để mẹ mất ấn tượng xấu chuyện lần trước với cô, nhưng phải giải quyết chuyện trước mắt trước, cô nhìn cảnh sát phía đối diện, lẩm bẩm nói: "Không, không phải, trước hết mẹ để anh họ đến đây đi, con không gọi được cho anh ấy."
"Anh họ con ở nhà, không ở A thị."
Lần này Kiều Vọng sốt ruột thật, cô ở A thị, ngoại trừ anh họ hoàn toàn không biết ai khác, mấy tháng này phải dựa vào cha mẹ và anh họ cho tiền ở A thị chơi, "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Mẹ gọi điện cho chị con." Mẹ Kiều nói.
"Không được!" Kiều Vọng vội vã ngăn lại, "Đừng cho người phụ nữ kia biết!"
Người phụ nữ kia biết mình thế này chắc rất hài lòng.
"Sao con ngang ngạnh thế!" Mẹ Kiều oán giận cô, "Bây giờ ngoại trừ nó còn ai có thể giúp con chứ!"
Kiều Tịch mới không giúp con! Kiều Vọng suy nghĩ một chút nói: "Con, để con tự gọi cho chị ấy, không sao rồi, mẹ, qua mấy ngày nữa con ta trở về rồi."
"Vậy con gọi cho nó đi." Mẹ Kiều liên tục dặn.
"Biết rồi, biết rồi."
Kiều Vọng cúp điện thoại, cắn cắn môi, trong lòng kìm nén một hơi, nhìn số điện thoại của Kiều Tịch vẫn không ấn nút gọi.
Đợi hồi lâu, cảnh sát không nhịn được, "Cô có gọi hay không hả?"
"A, tôi, tôi, không gọi!" Kiều Vọng khẽ cắn răng.
"Không gọi thì tạm giữ cô 24 giờ." Cảnh sát nói thẳng.
"Ừm!" Kiều Vọng ngậm ngùi gật đầu, nghĩ thầm chết cũng không thể để Kiều Tịch chế giễu!
Cảnh sát lắc đầu nhìn vẻ mặt oán giận của Kiều Vọng, đến chết vẫn sĩ diện, anh nhìn thấy cảnh này quá nhiều rồi, cũng không kém cái này.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Tất nhiên Kiều Tịch không biết những vở kịch này, mà vui vẻ qua mấy ngày.
Một ngày đột nhiên chị Trần gọi điện thoại cho cô, bảo cô phải đến một chuyến.
Sửa sang lại quần áo một chút, Kiều Tịch tươi cười rạng rỡ đi tới nhà Kỷ Thừa An.
Sau khi đến, phát hiện sắc mặt chị Trần đặc biệt không tốt, trước giờ cô thấy chị Trần bình tĩnh tự tin, nhưng hôm nay có thêm một phần xa cách.
Kiều Tịch cho rằng bởi vì lần trước cô thả chim bồ câu của Kỷ Thừa An, chị Trần biết nên không hài lòng nên cũng không quá để tâm. Dieenxddanf LÊQuýĐÔn
Chị Trần chỉ lên tầng hai, nói: "Thiếu gia đang ở phòng khách tầng hai rồi." Nói xong cũng rời đi.
Kiều Tịch đi lên, đẩy cửa phòng khách ra, nói là phòng khách, thật ra nơi này giống như một phòng vui chơi giải trí, bên trong bày một cái tủ lạnh nhỏ, thảm trải nền mềm mại, ghế sô pha thoải mái, còn có màn hình cực lớn chuyên xem phim.
Mà bây giờ, trên cái màn ảnh bình thường cô hay xem phim, vai chính rõ ràng là cô!
Cô được Hoắc Dục ôm thật chặt vào trong lòng, một bên gò má lộ ra, nhắm mắt lại, mà vẻ mặt Hoắc Dục rất hạnh phúc.
Chỉ cần là người quen của cô, tất nhiên sẽ nhận ra cô, huống chi là anh.
Cô ngẩn người, nhìn Kỷ Thừa An ngồi trên ghế sô pha chậm rãi quay đầu lại, gương mặt trắng nõn anh tuấn, lạnh lẽo như đóng băng, hai mắt như hố sâu, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Kiều Tịch có tự tin gửi video cho Kiều Vọng tất nhiên là biết sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Video được quay từ lúc cô đứng lên từ chối Hoắc Dục, hỏi tình cảm của anh đối với Kiều Vọng, đến khi anh kiên quyết từ chối rồi rời đi mới thôi.
Lúc đó cô đặt máy quay ở chậu hoa trong phòng riêng của nhà hàng, lá cây vừa vặn che kín mặt của cô, đây chính là nguyên nhân cô muốn chọn địa điểm.
Có lúc làm việc, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Cô chiếm được ưu thế nhất, chính là địa lợi, sao có thể không cố gắng lợi dụng chứ.
Thật ra, lúc đầu Kiều Tịch cũng không muốn dùng cách này, nếu có thể, cô hi vọng thuyết phục được Hoắc Dục, còn Kiều Vọng, lúc đó cô cũng cho rằng cô ấy đã bị mẹ Kiều gọi về nhà rồi.
Nhưng không như mong muốn, Hoắc Dục kiên trì như vậy khiến cô bất đắc dĩ, cô chịu đủ việc anh dây dưa thế lắm rồi, chi bằng giải quyết một lần.
Vì vậy, cô dẫn dắt anh nói ra anh không yêu Kiều Vọng, rồi nói ra tình cảm với cô, sau đó giấu tên gửi video cho chú và Kiều Vọng.
Ràng buộc lớn nhất với Hoắc Dục chính là cha nhận nuôi anh, anh có kiềm chế, anh chắc chắn sẽ không làm phiền chính mình, biết sự thật này, trong lòng Kiều Tịch lại có chút hi vọng anh có thể phản kháng, dù không phải vì cô, coi như vì chính anh cũng tốt, thế nhưng Hoắc Dục không có.
Không biết là vui mừng hay là đáng tiếc, nói chung đối với cô mà nói, tóm lại là tốt đẹp.
Còn Kiều Vọng, tốt hơn, cô không phải nói gì với cô, anh họ đối với cô tốt nhất sao, yêu cô nhất sao, tốt lắm, vậy hãy để cô biết, Hoắc Dục thương cô, nhưng luôn dùng thân phận người anh yêu thương em gái, cô muốn tình yêu, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người cô.
Ăn miếng trả miếng.
Kiều Vọng phá huỷ nhiều thứ của cô như vậy, cướp đi nhiều đồ của cô như vậy, cô chỉ nói cho Kiều Vọng biết một sự thật thôi, không quá đáng chút nào.
Cho nên khi Kiều Vọng uy hiếp cô, Kiều Tịch cười cợt, dùng giọng điệu ngạo mạn nói: "Thật không, cô nhất định phải phát lên internet?"
"Đương nhiên, tôi cho cô biết, Kiều Tịch......", khi Kiều Vọng không vui, câu đầu tiên nói với cô luôn là: tôi cho cô biết Kiều Tịch, nếu như cô không ra, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời.
Nhưng cô đã nghe đủ rồi. Diễn đàn L+Ê Q^uý Đô_n
"Vẫn để tôi cho cô biết đi, Kiều Vọng!" Kiều Tịch ngắt lời cô, "Nếu như cô đăng lên Weibo, người mất mặt là cô không phải tôi, vì sao? Ha ha, trong video từ đầu đến cuối, tôi chưa từng xuất hiện hoàn toàn, không có mặt mũi chỉ bằng giọng nói, ai sẽ tin cô chứ?"
"Mà cô lại hoàn chỉnh xuất hiện trong video, đương nhiên cô cũng có thể cắt đi, có điều bất luận cô nói thế nào, đều là lời nói vô căn cứ, hay là cô có thể đăng tên Hoắc Dục lên, như vậy còn có thể có chút đáng tin." Kiều Vọng yêu anh họ nhất, cô sẽ cam lòng sao?
Quả nhiên, Kiều Vọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết cô không phải người tốt mà! Trước đây ở nhà ngoan ngoãn thế nào, bảo cô đi về phía đông cô không dám đi sang phía tây, cô đã quên cô ở nhà làm chó cho tôi thế nào rồi hả, tôi sớm biết cô giả bộ rồi, thật là kinh tởm!"
Kiều Tịch không tức giận chút nào, cho tới bây giờ, cô biết Kiều Vọng cũng chỉ có cái miệng là giỏi, "Có lẽ trong cái miệng hèn hạ của cô, anh họ yêu cô nhất, cũng không yêu cô đâu."
"Anh họ là bị cô lừa!"
"Thật không, nhưng anh ấy tình nguyện bị tôi lừa gạt, cũng không đồng ý chấp nhận yêu cô, dù tôi như thế nào, cũng tốt hơn nhiều so với tên trộm như cô."
"Cô nói bậy! Cô nói bậy!" Kiều Vọng rốt cục không chịu nổi nữa lớn tiếng quát lên.
"Tôi nói bậy? Cô cũng xem video rồi, anh ấy chỉ coi cô là em gái, mãi mãi là em gái, Kiều Vọng, điều cô hi vọng sẽ không bao giờ trở thành sự thật, do cô nằm mơ, tất cả, anh ấy tốt với cô, nuông chiều cô, đều là cô nghĩ vậy, Hoắc Dục vĩnh viễn sẽ không yêu cô! Bởi vì cô mới chính là tên lừa đảo, tên trộm!" Kiều Tịch lớn tiếng nói, trong lòng thật sự thấy vui vẻ, oán giận tích tụ lại nhiều năm, cuối cùng được bộc phát ra ngoài, "Còn nhớ lần gặp mặt đó không, Hoắc Dục lạnh nhạt với cô bao nhiêu, không có chuyện gì thì đừng tới tìm tôi nữa, đây chính là tình yêu của cô hả." Kiều Tịch lặp lại lời Hoắc Dục, không ngừng khiêu khích Kiều Vọng.
"Anh họ yêu tôi! Người anh ấy yêu là tôi!" Tiếng đồ đạc bị đập phá truyền qua, hình như Kiều Vọng tức giận đập món đồ gì đó.
"Tỉnh lại đi Kiều Vọng, không có ai cưng chiều cô cả đời, trốn trong tháp ngà (thế giới cao siêu, xa vời thoát li thực tế đời sống) không tránh khỏi mưa gió, cô phải biết thế giới bên ngoài rất tàn khốc."
Đáp lại Kiều Tịch là tiếng tút tút tút.
Kiều Tịch nhíu mày, có thể tưởng tượng khi tất cả mộng ước tan vỡ, Kiều Vọng sẽ sụp đổ thế nào, bởi vì loại cảm giác đó, cô đã từng trải qua.
——————
Kiều Vọng tức giận ném điện thoại xuống đất, bát và cốc trên bàn, kể cả khăn trải bàn đều bị cô kéo xuống đất, tất cả đều tan nát đổ vỡ.
Cô nằm nhoài ra khóc lóc, cảm thấy trong lòng vô cùng oan ức, cô rất nhớ nhà, nhưng lại không dám về, cô sợ mẹ sẽ mắng cô, cũng không dám đi tìm anh họ, Kiều Tịch gửi video cho cô, cô xem mấy ngày liền.
Ở trong phòng, không ra khỏi cửa cũng không rửa mặt, ngày đêm xem cái video kia.
Anh họ kéo Kiều Tịch không cho đi, ánh mắt tuyệt vọng làm cho cô đau lòng lại đố kị.
Anh họ đau lòng nhìn Kiều Tịch, rồi lại ôm cô nói anh yêu cô.
Anh họ thẳng thừng nói với Kiều Tịch: anh chỉ coi Tiểu Vọng là em gái, anh tuyệt đối sẽ không ở cùng cô ấy.
Em gái, em gái......
Cô không muốn anh coi cô là em gái!
Cô yêu anh!
Hóa ra anh biết, anh đều biết, nhưng trước giờ không chịu đáp lại cô!
"A......" Cô khóc lớn, cảm thấy trái tim đau thắt lại, rất khó chịu.
Đột nhiên có ai đó gõ cửa, là bà cô dưới lầu tìm cô gây phiền toái đây mà: "Này! Cô gái! Cô có thể thôi đi không! Cô ở phía trên đập phá cái gì chứ, con tôi bị cô đánh thức hết rồi! Ra đây mau!"
"Cút!!!" Cô gào thét, "Cút cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết bà! Cút!" Cô ngẩng mặt lên, giọng khàn khàn thét về phía cửa, có thể bởi vì cô gào lên, đối phương không gõ cửa nữa.
Cô nằm nhoài ra chôn mặt trong chăn, nước mắt tạo thành mảng ướt lớn, Kiều Vọng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trước giờ chưa từng khó chịu như vậy.
Cô bò dậy, lấy ví tiền trong túi ra, bên trong là ảnh cô chụp chung với anh họ.
Khi đó là cô bảo anh họ dẫn cô đến công viên giải trí, ngày đó cô rất vui vẻ, ôm cổ anh họ, cả người kề sát anh cười rất tươi, anh họ vẫn đẹp trai như vậy, nhưng vẻ mặt có chút không tự nhiên. Dieenxdddanf LÊQUYSĐON
Cô cho rằng anh họ xấu hổ, lại không nghĩ rằng anh họ sẽ không đồng ý ở cùng cô!
Làm sao có thể chứ!
Lúc đó cô ôm anh vui vẻ như vậy, trái tim như muốn bật ra, nhưng bây giờ, rất khó chịu, trái tim như bị xé ra, trong đầu luôn lặp lại câu nói kia: anh tuyệt đối sẽ không ở cùng với cô ấy, tuyệt đối không!
"Anh họ......" Cô ôm bức ảnh vào ngực, nức nở hét, "Tại sao vậy...... A......"
Rầm rầm rầm!
Cửa lại vang lên.
Kiều Vọng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hét: "Người đàn bà chết bầm, cút cho tôi! Bà quay lại làm phiền tôi, tôi sẽ mượn dao giết cả nhà bà! Cút đi!"
Người bên ngoài dừng lại một chút, lại bắt đầu gõ cửa liên tục.
Không chờ Kiều Vọng mắng, đối phương trực tiếp lớn tiếng: "Cảnh sát đây! Mau mở cửa ra!"
Kiều Vọng sửng sốt, cảnh sát tới làm gì?
Người ngoài cửa không kiên trì, gọi: "Nếu không mở cửa tôi sẽ phá cửa!"
"Khoan, chờ một chút! Tôi đến ngay!"
Lảo đảo đi ra mở cửa, khi xuống đất lại không cẩn thận dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, cô nhịn đau chạy tới mở cửa, một cái khe lộ ra, ngoài cửa quả nhiên có hai người mặc cảnh phục cảnh sát, còn có bà cô dưới lầu.
Người phụ nữ kia sau khi gặp cô, phải dựa gần vào cảnh sát nhỏ giọng nói: "Chính là cô ta, vừa nãy nói muốn giết tôi, tinh thần cô gái này chắc chắn có vấn đề."
Kiều Vọng sao có thể nhịn được, mở cửa một lúc, nhìn người phụ nữ kia nói: "Nói cái gì đó! Con mẹ nó, bà mới bị tâm thần!"
Người phụ nữ kia không để ý đến cô, nhìn cảnh sát nói: "Đồng chí cảnh sát, vừa nãy các người cũng nghe thấy rồi đấy, cô gái này muốn giết cả nhà tôi, các người giải quyết đi, cô nhi quả phụ chúng tôi không biết phải làm sao." Nói xong biểu lộ vẻ mặt đau khổ.
"Biết rồi, biết rồi." Cảnh sát đánh giá Kiều Vọng một lúc, tóc tai rối bù, chỉ mặc cái áo ngắn và quần đùi, mặt trơn bóng, đôi mắt sưng lên thành vành đen, nhíu mày nói với cô: "Được rồi, cô đi theo chúng tôi một chuyến đi."
"Không muốn, tôi không muốn đi theo các người!" Kiều Vọng lùi lại hai bước, lắc đầu liên tục.
"Cô nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến an toàn của mọi người xung quanh, xin cô phối hợp." Cảnh sát nói rất công thức hóa.
"Tôi nói liều! Tâm trạng tôi không tốt, bà ấy đến làm phiền tôi, tôi mới nói như vậy." Kiều Vọng sợ hãi, trốn tránh.
Cảnh sát mặc kệ, nói thẳng: "Cô thay quần áo đi rồi theo chúng tôi một chuyến, còn bà nữa, " anh nhìn sang người phụ nữ kia, "Bà cũng đi theo chúng tôi một chuyến đi."
"Hả?" Người phụ nữ kia sửng sốt, "Tôi không đi, không đi, ở nhà tôi còn đứa con phải chăm sóc đấy."
"Là bà đi báo cảnh sát, đừng nói nhảm, cùng đi." Chỉ Kiều Vọng, "Cô, thay quần áo nhanh lên chút đi."
Không còn cách nào, kết quả Kiều Vọng và người phụ nữ kia đều phải lên xe cảnh sát, người trong cả lầu đều đi ra xem trò vui.
Người phụ nữ kia cũng hối hận rồi, không nên đánh cược báo cảnh sát, liếc Kiều Vọng một cái, thấy ánh mắt thâm độc của cô, bà nuốt một ngụm nước bọt.
——— —————— —————— —————— —————————
Mấy ngày nay mẹ Kiều không liên lạc được với Kiều Vọng, gọi điện thoại cho Kiều Tịch không phải gọi không được nhưng con bé chết tiệt kia vừa nghe thấy giọng của bà thì cúp máy.
Vừa mới làm cơm xong, điện thoại liền vang lên, biết là Kiều Vọng, lập tức nhận, sốt ruột lại tức giận nói: "Con bé này, đi chết ở đâu vậy hả! Không gọi điện thoại về nhà!"
"Mẹ ——", Kiều Vọng ở bên kia khóc lóc, vừa nghe được giọng của mẹ, oan ức trong lòng không kìm được dâng trào: "Mẹ, con muốn về nhà."
Thế nào đi nữa, cũng là đứa con gái bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, mẹ Kiều cũng bình tĩnh lại, nói: "Mau trở về đi, cha mẹ đều rất nhớ con."
"Không được, mẹ, con, con......"
"Làm sao vậy?"
"Con đang ở cục cảnh sát."
Thế này mẹ Kiều không sốt ruột sao được, "Con sao vậy! Ở bên ngoài trộm gì rồi hả? Con bé này, không phải cha mẹ cho con tiền sao!"
Kiều Vọng vừa nghe thấy lời này tâm trạng lạnh đi một nửa, cô biết không có cách nào để mẹ mất ấn tượng xấu chuyện lần trước với cô, nhưng phải giải quyết chuyện trước mắt trước, cô nhìn cảnh sát phía đối diện, lẩm bẩm nói: "Không, không phải, trước hết mẹ để anh họ đến đây đi, con không gọi được cho anh ấy."
"Anh họ con ở nhà, không ở A thị."
Lần này Kiều Vọng sốt ruột thật, cô ở A thị, ngoại trừ anh họ hoàn toàn không biết ai khác, mấy tháng này phải dựa vào cha mẹ và anh họ cho tiền ở A thị chơi, "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Mẹ gọi điện cho chị con." Mẹ Kiều nói.
"Không được!" Kiều Vọng vội vã ngăn lại, "Đừng cho người phụ nữ kia biết!"
Người phụ nữ kia biết mình thế này chắc rất hài lòng.
"Sao con ngang ngạnh thế!" Mẹ Kiều oán giận cô, "Bây giờ ngoại trừ nó còn ai có thể giúp con chứ!"
Kiều Tịch mới không giúp con! Kiều Vọng suy nghĩ một chút nói: "Con, để con tự gọi cho chị ấy, không sao rồi, mẹ, qua mấy ngày nữa con ta trở về rồi."
"Vậy con gọi cho nó đi." Mẹ Kiều liên tục dặn.
"Biết rồi, biết rồi."
Kiều Vọng cúp điện thoại, cắn cắn môi, trong lòng kìm nén một hơi, nhìn số điện thoại của Kiều Tịch vẫn không ấn nút gọi.
Đợi hồi lâu, cảnh sát không nhịn được, "Cô có gọi hay không hả?"
"A, tôi, tôi, không gọi!" Kiều Vọng khẽ cắn răng.
"Không gọi thì tạm giữ cô 24 giờ." Cảnh sát nói thẳng.
"Ừm!" Kiều Vọng ngậm ngùi gật đầu, nghĩ thầm chết cũng không thể để Kiều Tịch chế giễu!
Cảnh sát lắc đầu nhìn vẻ mặt oán giận của Kiều Vọng, đến chết vẫn sĩ diện, anh nhìn thấy cảnh này quá nhiều rồi, cũng không kém cái này.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Tất nhiên Kiều Tịch không biết những vở kịch này, mà vui vẻ qua mấy ngày.
Một ngày đột nhiên chị Trần gọi điện thoại cho cô, bảo cô phải đến một chuyến.
Sửa sang lại quần áo một chút, Kiều Tịch tươi cười rạng rỡ đi tới nhà Kỷ Thừa An.
Sau khi đến, phát hiện sắc mặt chị Trần đặc biệt không tốt, trước giờ cô thấy chị Trần bình tĩnh tự tin, nhưng hôm nay có thêm một phần xa cách.
Kiều Tịch cho rằng bởi vì lần trước cô thả chim bồ câu của Kỷ Thừa An, chị Trần biết nên không hài lòng nên cũng không quá để tâm. Dieenxddanf LÊQuýĐÔn
Chị Trần chỉ lên tầng hai, nói: "Thiếu gia đang ở phòng khách tầng hai rồi." Nói xong cũng rời đi.
Kiều Tịch đi lên, đẩy cửa phòng khách ra, nói là phòng khách, thật ra nơi này giống như một phòng vui chơi giải trí, bên trong bày một cái tủ lạnh nhỏ, thảm trải nền mềm mại, ghế sô pha thoải mái, còn có màn hình cực lớn chuyên xem phim.
Mà bây giờ, trên cái màn ảnh bình thường cô hay xem phim, vai chính rõ ràng là cô!
Cô được Hoắc Dục ôm thật chặt vào trong lòng, một bên gò má lộ ra, nhắm mắt lại, mà vẻ mặt Hoắc Dục rất hạnh phúc.
Chỉ cần là người quen của cô, tất nhiên sẽ nhận ra cô, huống chi là anh.
Cô ngẩn người, nhìn Kỷ Thừa An ngồi trên ghế sô pha chậm rãi quay đầu lại, gương mặt trắng nõn anh tuấn, lạnh lẽo như đóng băng, hai mắt như hố sâu, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.