Edit: Hoa Hồ Điệp
Beta: Vân La
Ngày từng ngày từng ngày trong khi Kiều Tịch cùng Kỷ Thừa An kết giao không bình thường trải qua, phần lớn là chị Trần nhắn cho cô tin nhắn để nhờ cô, mà cô nếu không có việc gì thì sẽ đáp ứng, A Nhất liền lái xe tới đón cô.
Cho dù cô hiếm khi qua đêm, trong phòng Kỷ gia vẫn bất tri bất giác có gì đó thuộc về cô, chẳng qua, đều là đồ người nào đó tự tiện mua.
Một phòng phòng giữ quần áo.
Trong tủ quần áo đều là quần áo quý trong mới nhất, nhiều loại váy của nữ sinh, bên cạnh là một tủ giày trang chỉnh, từng tầng chỉnh tề để các loại giày nữ sinh có nhiều kiểu dáng. Trong phòng tắm tất cả đều là đồ dùng tắm rửa chưa dung qua, bàn trang điểm cũng đều là đồ mới, mặt khác cô không phải rất thích trang điểm, nhưng mà đồ trang điểm vẫn là biết một chút, một bình nhỏ kia đại khái liền có giá cao hơn một tháng tiền lương của cô đi, xa xỉ quả thực muốn làm cho người thét chói tai.
Vui mừng thét chói tai.
Chị Trần quả thật là người cẩn thận, làm việc chu đáo săn sóc tỉ mỉ, thật sự rất lợi hại.
Mà Kỷ Thừa An, cũng lấy một loại thái độ cường thế xâm nhập sinh hoạt của cô.
Đối với thân phận anh, Kiều Tịch là đã đoán trước, dựa theo sự hậu đãi sinh hoạt như vậy, hoàn cảnh không phải xuất thân cao quý, đại khái chính là công tử nhà giàu thương gia, nhưng mà cuối cùng sự thật chứng minh cô hoàn toàn nghĩ rất đơn giản...
Dựa theo Kiều Tịch kinh nghiệm mà nói, vô luận Kỷ Thừa An thuộc về loại người nào, không phải đều là anh có một đám bạn xấu sao?
Cùng nhau chơi bar, ktv, đánh bài, phụ nữ trò chuyện.
Nhưng Kỷ Thừa An mới là lạ, trong thời gian cô cùng anh ở cùng một chỗ, trừ bỏ chị Trần thì không có bất kỳ người nào đến tìm anh, càng không ra khỏi của, anh cũng vui vẻ được thanh nhàn, thường thường một quyển sách bình thường anh có thể xem một ngày, như thế cũng tốt, chung quy Kiều Tịch cũng không muốn loại kết giao không quá bình thường này cùng anh cho mọi người biết.
Có lần cô hỏi anh số điện thoại, Kỷ Thừa An nói thẳng anh không có di động này, muốn liên hệ anh trực tiếp tìm chị Trần là được.
Kiều Tịch: “...” Cô cũng không phải cùng chị Trần nói yêu đương.
Vì thế cô không ngừng cố gắng: “Ta đi làm thời điểm nhàn rỗi không có chuyện gì có thể gửi tin nhắn cho anh.”
Kỷ Thừa An nhíu nhíu mi: “Đi làm phải chăm chỉ làm việc.”
Kiều Tịch: “...” Chết tiệt! Trên thế giới này có thuốc hối hận sao! Cô muốn đặt mua một thùng!
Sau này nàng mới biết được đêm bọn họ gặp nhau đó Kỷ Thừa An hoàn toàn là bị chị Trần đuổi ra, bởi vì lúc ấy ước chừng một tháng Kỷ Thừa An không có ra ngoài, không thích trò chơi cũng không lên mạng, đơn thuần là thích một người im lặng.
Không có chị Trần thúc giục anh thì anh sẽ không ra ngoài bước nào, quả thực giống như là tiểu thư khuê các cổ đại.
Kiều Tịch bóp trán, quả nhiên còn người đều không phải hoàn mỹ.
Hơn nữa mỗi lần cô chủ động đụng chạm hắn, vô luận vô tình hay cố ý hắn đều sẽ lăng một chút, sau đó sẽ đăm chiêu liếc nhìn cô một cái như nói tránh ra, ai u, cô yêu nhất loại đàn ông này.
Đương nhiên cô cũng không dám quá phận, được rồi, cô chính là một sắc nữ nhát gan.
Tựa như hôm nay, Kỷ Thừa An đang ngồi tại đại sảnh, sơmi trắng quần dài đen, nút thắt vẫn là một viên một viên thực kín, ngồi an tĩnh ở chỗ kia, cầm trong tay một bức thư có bìa cứng, ánh sang xuyên qua màn chắn, mặt người đàn ông đắm chìm trong ánh sáng cực đoan này làm cho người ta mơ màng.
Cô liếc vừa nhìn thư trên tay hắn, toàn tiếng Anh...
Kiều Tịch nhìn những chữ kia liền có chút quáng mắt, thời điểm công tác đều xem đủ, tan tầm còn xem?
Vì thế một phen đoạt lấy thư ngã vào người nào đó trong ngực, kéo hai tay anh đặt lên cổ của cô, cười quỷ dị nói: “Đọc sách có thể học được gì, ngoan, tỷ tỷ dạy anh chuyện đùa tình.”
Kỷ Thừa An có chút buồn cười liếc nhìn cô một cái, “Không phải nói làm đại tiệc độc nhất cho tôi sao?”
“À, đúng rồi.” Vừa mới hình như là nói như vậy, vì thế đứng dậy đi phòng bếp làm đại tiệc độc nhất.
Chuyện như vậy cũng không phải một lần hai lần, sau đêm đó, Kỷ Thừa An không có cùng cô lại tiến hành lý giải xâm nhập trên thân thể...
Phần lớn tiếp xúc ngẫu nhiên là sắc tâm của cô phát tác, đi lên trộm hương ăn đậu hủ, mà những hành vi này cũng được Kỷ Thừa An ngầm đồng ý mới tiến hành.
Cũng là hôm đó cô mới phát hiện, người này có bao nhiêu chán ghét người khác đụng chạm.
Biệt thự sẽ đúng giờ sẽ có người giúp việc quét tước, vốn đều là vài người quen đến quét tước, kết quả ngày kia có người mang theo một phụ nữ trẻ tuổi, hẳn là thân thích linh tinh, cùng chị Trần nói xong, chị Trần đáp ứng ả đến làm việc, vốn là một người quét tước cũng không để ý nhiều điều.
Kỷ Thừa An đang ngồi ở trong đại sảnh, hai mắt khép lại quay lưng lại ánh sáng, nghiêng dựa vào ghế sô pha, đang chờ Kiều Tịch làm salad độc nhất cho anh.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần, ánh sang chiếu đến đem lập thể ngũ quan thâm thúy tỏa ra mặt bên thản nhiên, ngồi im lặng ở nơi đó tựa như người được vẽ trong tranh.
Người phụ nữ nơi nào gặp qua người xuất sắc như vậy đâu, vừa nhìn thấy Kỷ Thừa An ánh mắt liền ngây người, kết quả ả phạm vào một sai lầm trí mạng.
Thời điểm quét tước bên sofa, ả cố ý té vừa lúc muốn ngã vào trong ngực Kỷ Thừa An.
Kết quả thân mình vừa đụng tới ống quần của Kỷ Thừa An, anh phút chốc mở ra hai mắt sau đó vươn tay một tay bắt lấy cổ áo ả đem người ném văng ra ước chừng hơn ba mét.
Anh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt băng trầm như sắt, cả người tản ra khí tức người sống chớ tiến, một cỗ cường đại băng hàn ẩn hàm trong không khí nhanh chóng làm giảm độ ấm, Kỷ Thừa An mặt không chút thay đổi nhìn ả, viền môi hoàn mỹ phun ra lời nói băng lãnh: “Lăn ra phòng ở của tôi, lập tức.”
Thật tốt có thảm của cửa hàng dưới đất, người phụ nữ không có bị thương, chỉ là bị rơi lăn vài vòng, vừa ngẩng đầu nhìn đến Kỷ Thừa An sợ tới mức cả người bắt đầu phát run.
“Tôi, tôi không phải...”
Kỷ Thừa An híp hai mắt lại, khí lạnh trong không khí càng thêm lãnh liệt: “Mang theo rác rưởi chạm qua ngươi, cút đi.”
Ngữ khí bằng phẳng, chữ chữ rõ ràng, lại làm cho người ta có cảm giác thân thể rơi xuống vực lạnh.
Beta: Vân La
Ngày từng ngày từng ngày trong khi Kiều Tịch cùng Kỷ Thừa An kết giao không bình thường trải qua, phần lớn là chị Trần nhắn cho cô tin nhắn để nhờ cô, mà cô nếu không có việc gì thì sẽ đáp ứng, A Nhất liền lái xe tới đón cô.
Cho dù cô hiếm khi qua đêm, trong phòng Kỷ gia vẫn bất tri bất giác có gì đó thuộc về cô, chẳng qua, đều là đồ người nào đó tự tiện mua.
Một phòng phòng giữ quần áo.
Trong tủ quần áo đều là quần áo quý trong mới nhất, nhiều loại váy của nữ sinh, bên cạnh là một tủ giày trang chỉnh, từng tầng chỉnh tề để các loại giày nữ sinh có nhiều kiểu dáng. Trong phòng tắm tất cả đều là đồ dùng tắm rửa chưa dung qua, bàn trang điểm cũng đều là đồ mới, mặt khác cô không phải rất thích trang điểm, nhưng mà đồ trang điểm vẫn là biết một chút, một bình nhỏ kia đại khái liền có giá cao hơn một tháng tiền lương của cô đi, xa xỉ quả thực muốn làm cho người thét chói tai.
Vui mừng thét chói tai.
Chị Trần quả thật là người cẩn thận, làm việc chu đáo săn sóc tỉ mỉ, thật sự rất lợi hại.
Mà Kỷ Thừa An, cũng lấy một loại thái độ cường thế xâm nhập sinh hoạt của cô.
Đối với thân phận anh, Kiều Tịch là đã đoán trước, dựa theo sự hậu đãi sinh hoạt như vậy, hoàn cảnh không phải xuất thân cao quý, đại khái chính là công tử nhà giàu thương gia, nhưng mà cuối cùng sự thật chứng minh cô hoàn toàn nghĩ rất đơn giản...
Dựa theo Kiều Tịch kinh nghiệm mà nói, vô luận Kỷ Thừa An thuộc về loại người nào, không phải đều là anh có một đám bạn xấu sao?
Cùng nhau chơi bar, ktv, đánh bài, phụ nữ trò chuyện.
Nhưng Kỷ Thừa An mới là lạ, trong thời gian cô cùng anh ở cùng một chỗ, trừ bỏ chị Trần thì không có bất kỳ người nào đến tìm anh, càng không ra khỏi của, anh cũng vui vẻ được thanh nhàn, thường thường một quyển sách bình thường anh có thể xem một ngày, như thế cũng tốt, chung quy Kiều Tịch cũng không muốn loại kết giao không quá bình thường này cùng anh cho mọi người biết.
Có lần cô hỏi anh số điện thoại, Kỷ Thừa An nói thẳng anh không có di động này, muốn liên hệ anh trực tiếp tìm chị Trần là được.
Kiều Tịch: “...” Cô cũng không phải cùng chị Trần nói yêu đương.
Vì thế cô không ngừng cố gắng: “Ta đi làm thời điểm nhàn rỗi không có chuyện gì có thể gửi tin nhắn cho anh.”
Kỷ Thừa An nhíu nhíu mi: “Đi làm phải chăm chỉ làm việc.”
Kiều Tịch: “...” Chết tiệt! Trên thế giới này có thuốc hối hận sao! Cô muốn đặt mua một thùng!
Sau này nàng mới biết được đêm bọn họ gặp nhau đó Kỷ Thừa An hoàn toàn là bị chị Trần đuổi ra, bởi vì lúc ấy ước chừng một tháng Kỷ Thừa An không có ra ngoài, không thích trò chơi cũng không lên mạng, đơn thuần là thích một người im lặng.
Không có chị Trần thúc giục anh thì anh sẽ không ra ngoài bước nào, quả thực giống như là tiểu thư khuê các cổ đại.
Kiều Tịch bóp trán, quả nhiên còn người đều không phải hoàn mỹ.
Hơn nữa mỗi lần cô chủ động đụng chạm hắn, vô luận vô tình hay cố ý hắn đều sẽ lăng một chút, sau đó sẽ đăm chiêu liếc nhìn cô một cái như nói tránh ra, ai u, cô yêu nhất loại đàn ông này.
Đương nhiên cô cũng không dám quá phận, được rồi, cô chính là một sắc nữ nhát gan.
Tựa như hôm nay, Kỷ Thừa An đang ngồi tại đại sảnh, sơmi trắng quần dài đen, nút thắt vẫn là một viên một viên thực kín, ngồi an tĩnh ở chỗ kia, cầm trong tay một bức thư có bìa cứng, ánh sang xuyên qua màn chắn, mặt người đàn ông đắm chìm trong ánh sáng cực đoan này làm cho người ta mơ màng.
Cô liếc vừa nhìn thư trên tay hắn, toàn tiếng Anh...
Kiều Tịch nhìn những chữ kia liền có chút quáng mắt, thời điểm công tác đều xem đủ, tan tầm còn xem?
Vì thế một phen đoạt lấy thư ngã vào người nào đó trong ngực, kéo hai tay anh đặt lên cổ của cô, cười quỷ dị nói: “Đọc sách có thể học được gì, ngoan, tỷ tỷ dạy anh chuyện đùa tình.”
Kỷ Thừa An có chút buồn cười liếc nhìn cô một cái, “Không phải nói làm đại tiệc độc nhất cho tôi sao?”
“À, đúng rồi.” Vừa mới hình như là nói như vậy, vì thế đứng dậy đi phòng bếp làm đại tiệc độc nhất.
Chuyện như vậy cũng không phải một lần hai lần, sau đêm đó, Kỷ Thừa An không có cùng cô lại tiến hành lý giải xâm nhập trên thân thể...
Phần lớn tiếp xúc ngẫu nhiên là sắc tâm của cô phát tác, đi lên trộm hương ăn đậu hủ, mà những hành vi này cũng được Kỷ Thừa An ngầm đồng ý mới tiến hành.
Cũng là hôm đó cô mới phát hiện, người này có bao nhiêu chán ghét người khác đụng chạm.
Biệt thự sẽ đúng giờ sẽ có người giúp việc quét tước, vốn đều là vài người quen đến quét tước, kết quả ngày kia có người mang theo một phụ nữ trẻ tuổi, hẳn là thân thích linh tinh, cùng chị Trần nói xong, chị Trần đáp ứng ả đến làm việc, vốn là một người quét tước cũng không để ý nhiều điều.
Kỷ Thừa An đang ngồi ở trong đại sảnh, hai mắt khép lại quay lưng lại ánh sáng, nghiêng dựa vào ghế sô pha, đang chờ Kiều Tịch làm salad độc nhất cho anh.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần, ánh sang chiếu đến đem lập thể ngũ quan thâm thúy tỏa ra mặt bên thản nhiên, ngồi im lặng ở nơi đó tựa như người được vẽ trong tranh.
Người phụ nữ nơi nào gặp qua người xuất sắc như vậy đâu, vừa nhìn thấy Kỷ Thừa An ánh mắt liền ngây người, kết quả ả phạm vào một sai lầm trí mạng.
Thời điểm quét tước bên sofa, ả cố ý té vừa lúc muốn ngã vào trong ngực Kỷ Thừa An.
Kết quả thân mình vừa đụng tới ống quần của Kỷ Thừa An, anh phút chốc mở ra hai mắt sau đó vươn tay một tay bắt lấy cổ áo ả đem người ném văng ra ước chừng hơn ba mét.
Anh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt băng trầm như sắt, cả người tản ra khí tức người sống chớ tiến, một cỗ cường đại băng hàn ẩn hàm trong không khí nhanh chóng làm giảm độ ấm, Kỷ Thừa An mặt không chút thay đổi nhìn ả, viền môi hoàn mỹ phun ra lời nói băng lãnh: “Lăn ra phòng ở của tôi, lập tức.”
Thật tốt có thảm của cửa hàng dưới đất, người phụ nữ không có bị thương, chỉ là bị rơi lăn vài vòng, vừa ngẩng đầu nhìn đến Kỷ Thừa An sợ tới mức cả người bắt đầu phát run.
“Tôi, tôi không phải...”
Kỷ Thừa An híp hai mắt lại, khí lạnh trong không khí càng thêm lãnh liệt: “Mang theo rác rưởi chạm qua ngươi, cút đi.”
Ngữ khí bằng phẳng, chữ chữ rõ ràng, lại làm cho người ta có cảm giác thân thể rơi xuống vực lạnh.