Editor: Cookie Oh
Lucifer là tên đứa con đầu tiên được tạo ra bởi Thiên chúa và là thiên thần hùng mạnh nhất. Tuy nhiên, Lucifer sau đó phản bội lại đức tin của mình, triệu tập tất cả những thiên thần nổi loạn ủng hộ mình (sau này bị gọi là những thiên thần sa ngã, chiếm khoảng 1/3 trong tổng số thiên thần trên Thiên đàng) và khơi mào cho cuộc Chiến tranh trên Thiên đàng. Sau khi thất bại, Lucifer bị giáng xuống địa ngục, trở thành hiện thân của cái ác.
Hoắc Dục không có phản ứng gì với lời nói của Kiều Tịch, thấy cô rút tay lại, mặt lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Tịch thấp thỏm trong lòng, nghi ngờ và sợ hãi đồng thời sinh ra.
Tại sao anh ở chỗ này?
Anh cũng là một trong những người muốn bắt cô?!
Nhưng vì sao trong bữa tiệc còn nhắc nhở cô phải cẩn thận, đó cũng là một phần trong kế hoạch sao?
Không đúng không đúng, Hoắc Dục vẫn đi theo chú làm ăn, sau đó mới đến thành phố A lập nghiệp, sao anh đột nhiên làm cùng những người này?
Có điều, từ lúc Hoắc Dục biết cô và Kỷ Thừa An ở chung với nhau, anh ra sức phản đối, còn nói năng úp mở, rõ ràng đã sớm biết thân phận của Kỷ Thừa An, hơn nữa thương hội lần đó, Kỷ Thừa An rõ ràng từng nói với cô, thương hội bí ẩn như vậy, không thể bị người ngoài biết được, thế nhưng Hoắc Dục lại xuất hiện, rõ ràng anh thuộc về một thế lực nào đó.
Đối lập với nhà họ Kỷ có hai gia tộc lớn, một là bác Thanh đại diện cho nhà họ Hàn, Kỷ Thừa An đã nói bác Thanh tạm thời sẽ không hợp tác với nhà họ Kỷ.
Thứ hai, chính là Đường Mục làm đại diện cho nhà họ Đường.
Nghĩ tới những người kia, Kiều Tịch không biết làm thế nào, không hiểu sao tự dưng rùng mình một cái, trong lòng càng thêm lo sợ.
Người hầu trước mặt dẫn hai người tới trước một cánh cửa, gật đầu lui ra.
Hoắc Dục gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa ra, thấy Kiều Tịch dừng bước, Hoắc Dục quay đầu sử dụng ánh mắt thúc giục cô.
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không hề gợn sóng, biểu tình lạnh nhạt giống như nhìn một người xa lạ.
Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, một mực tránh né cũng không ngăn cản sự việc phát triển.
Kiều Tịch cúi đầu nở nụ cười, ngẩng đầu lên thì ánh mắt kiên nghị vô cùng.
Cô không nguyện giống như những người khác, khóc lóc rối rít, cho dù chết, cũng muốn giữ vững phần tôn nghiêm cuối cùng.
Nghĩ chốc lát, Kiều Tịch kéo hai chân có chút nhức mỏi đi vào gian phòng.
Trong nháy mắt lúc đóng cửa, Hoắc Dục thuận thế cúi đầu nhẹ giọng ở bên tai cô: "Thuận theo một chút."
Kiều Tịch cả kinh trong lòng, dùng khóe mắt liếc anh một cái, nét mặt Hoắc Dục vẫn lạnh lùng như cũ, loại thần thái đó khiến Kiều Tịch cho rằng giọng nói vừa rồi là ảo giác của mình. DĐ LÊ~Quý/Đôn
Trong phòng ngập tràn một mùi hương, nhàn nhạt thấm vào ruột gan, lấy lại bình tĩnh, Kiều Tịch nhìn về phía trước, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại.
Cái này, đây là cảnh tượng yêu dị như thế nào đây.
Khi Kiều Tịch biết thân phận Kỷ Thừa An, cũng tưởng tượng qua cuộc sống xa hoa lãng phí của anh như thế nào, nhưng sau khi tận mắt thấy qua, không giống tưởng tượng của cô.
Mà giờ khắc này ở trước mắt cô, là một phiên bản thực tế của “thành phố tội ác”.
Người đàn ông lõa thể rất cường tráng, có một người phụ nữ yêu diễm như con mèo nhỏ nằm dưới chân anh, bên cạnh còn có người phụ nữ da trắng vâng lời rót rượu cho anh, cũng lõa thể, chỉ có chút ít vải vóc trên người, vô cùng sinh động, hai mắt màu xanh thẫm, tư thái dịu dàng đáng yêu, mềm mại yêu kiều.
Nhưng trong cảnh xa hoa lãng phí này, chói mắt nhất vẫn là người đàn ông ở giữa kia.
Da thịt trắng nõn, lông mày xếch, đôi mắt màu xanh ngọc bích yêu dị, động tác nhận lấy ly rượu ngạo mạn mà tao nhã, giống như quý tộc đến từ nước Anh ở thế kỷ trước, mọi cử động đều mang theo nét tôn quý bẩm sinh.
Đường Mục.
Anh nhấc ly lên uống một hớp, trở về chỗ tựa nhắm mắt lại, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy lông mi cong dài che mí mắt, nhìn từ góc của cô khuôn mặt tinh xảo, lại có một chút cảm giác nhu thuận.
Bỗng nhiên, người đàn ông mở hai mắt ra, vẻ kì dị trong hai mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo bức người, Kiều Tịch run sợ, tinh thần cũng căng thẳng.
"Cô Kiều tới rồi, ngồi đi." Ánh mắt Đường Mục vừa rơi xuống, phát ra một tiếng cười khẽ.
Hoắc Dục lên tiếng, người phía sau mang một cái ghế đến bên cạnh Kiều Tịch.
Kiều Tịch bình tĩnh lại, cố gắng đè ép lo lắng trong lòng xuống, kéo đôi chân nhức mỏi ngồi vào ghế.
"Thật không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhanh như vậy." Đường Mục giơ tay lên, mỹ nữ xích lõa bên cạnh mỉm cười ngồi xổm xuống.
Kiều Tịch cúi đầu, không muốn để cảnh tượng diễm sắc này làm đau mắt mình, kinh nghiệm giáo dục hơn hai mươi năm khiến cô khó có thể tiếp nhận cảnh tượng như vậy. Hơn nữa cô không thích ánh mắt anh nhìn cô, rõ ràng mình ăn mặc chỉnh tề, khi anh soi mói lại như là không mặc gì ngồi ở trước mặt anh.
Ánh mắt Đường Mục lộ ra đùa giỡn, quan sát Kiều Tịch một chút: "Xem ra Dạng không phải rất dịu dàng, khiến cô chịu uất ức, xin lỗi." dđlê=q-uý/đô+n Giọng nói chân thành, nếu đôi mắt kia không phải mang theo sự khinh miệt rõ ràng, Kiều Tịch sẽ tin là thật.
Nói như vậy, xem ra Dạng thật sự là người của nhà họ Đường.
Cô không biến sắc đảo mắt một cái, quan sát xung quanh.
Căn phòng rất xa hoa, trang hoàng xinh đẹp hào phóng, ngàn vạn chiếc đèn hoa mỹ, điêu khắc cũng tỉ mỉ vô cùng, nhìn chăm chú mỗi một chi tiết, thảm trải nền mềm mại, giẫm xuống đều có cảm giác êm ái.
"Cô Kiều vẫn muốn trầm mặc như vậy sao?" Đường Mục hỏi.
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, hơn mười phút trôi qua, Đường Mục không lộ ra chút gì là thiếu kiên nhẫn, rất yên tĩnh và kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
Loại cảm giác này đột nhiên khiến cho cô nhớ tới Tiểu Hoàng, chú rắn vàng sắp trưởng thành đó, sau khi Kiều Tịch quen với nó, có lúc sẽ cho nó ăn, thả vào lồng sắt rồi trêu chọc nó, cố ý không cho nó ăn thịt.
Tiểu Hoàng rất biết điều nằm ở trong lồng, thỉnh thoảng động đậy, nhưng ngay khi cô lơ đãng, nó đột nhiên ưỡn thân nhảy bắn lên, một phát nuốt miếng thịt trên tay cô vào.
Mà bây giờ, Đường Mục giống như con rắn vàng ấy, mà không hẳn giống nhau, bây giờ cô là khối thịt, hay là thịt đang trong lồng.
"Cô Kiều không nói lời nào cũng được, dù sao chúng ta có nhiều thời gian." Đường Mục hơi nhếch khóe môi lên nói.
"Cũng không biết Kỷ nhị thiếu gia có thể không nóng ruột hay không đây?" Dứt lời cười thật thấp một tiếng, giọng nói trêu chọc.
Cuối cùng Kiều Tịch không nhịn được, lên tiếng nói: "Không biết Đường tiên sinh mời tôi tới có chuyện gì? Đây là nơi nào?"
Kiều Tịch dùng chữ mời, thật là khéo léo.
Cũng không nói chuyện bị trói, xem nhẹ điểm này, một là hi vọng Đường Mục không trở mặt, hi vọng ít nhất có thể đảm bảo người thân của cô an toàn; hai cũng là cho hai bên một đường lui, cho dù người nhà họ Kỷ tìm đến, Kiều Tịch cũng có thể nói, ban đầu là Đường Mục "mời" cô, không phải là bắt cóc, như vậy đối với hai bên đều tốt.
Đường Mục thấy cô đáp lời, lông mày nhẹ nhàng dựng lên, "Phu nhân thứ sau của tôi chết rồi, cô ấy là con gái một, từ nhỏ đã không có chị em. Lần trước nhìn thấy cô Kiều, tôi vô cùng có cảm tình, cho nên hi vọng cô có thể viếng thăm người vợ đáng thương của tôi, còn nơi này, chính là nơi vợ tôi trưởng thành."
Đường Mục trả lời cũng như chưa nói, Kiều Tịch không biết nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là cười gượng: "Cái này, dĩ nhiên có thể, chẳng qua tôi vẫn hy vọng có thể liên lạc với người thân của tôi trước."
"Cô nói là Kỷ nhị thiếu gia?"
"Đúng vậy."
"Dĩ nhiên là có thể." Đường Mục đồng ý.
Phản ứng sảng khoái như vậy khiến Kiều Tịch có chút sững sờ, càng không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
Đường Mục thưởng thức ly rượu trên tay, màu mắt cùng màu vàng của rượu càng lộ ra vẻ xinh đẹp, "Tôi đồng ý với cô, có điều cũng hy vọng cô có thể đồng ý với tôi một chuyện."
Kiều Tịch đột nhiên bắt đầu thấp thỏm không yên, chần chừ hỏi: "Cái gì?"
"Rất đơn giản," giọng nói của anh rất ngạo mạn, mang theo chút xíu vĩ âm, "Vợ của tôi đã qua đời, cô đã cũng đồng ý với tôi đưa tiễn cô ấy, chi bằng thay thế cô ấy ở lại bên cạnh tôi, cô cứ tin tôi, phu nhân thứ sáu của tôi chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ."
Kiều Tịch kinh sợ không thốt nên lời.
Ý của anh ta là muốn cô thay thế người vợ đã chết của anh ta, ở lại bên cạnh anh ta?!
Đùa gì thế!
Mặc dù Kiều Tịch không lên tiếng, nhưng ánh mắt của cô đã sớm bán đứng cô.
"Chủ ý này không tốt sao?" Anh mở miệng hỏi.
Hơi trầm ngâm, Kiều Tịch vẫn trả lời: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Cô nghe thấy phía sau lưng hô hấp của Hoắc Dục có chút nặng nề.
Đường Mục cười ha ha, nâng ly rượu hất xuống người mỹ nữ dưới chân, chất lỏng trong suốt chảy xuống theo dáng người hoàn mỹ, vô cùng kích thích thị giác, cô ta cười duyên, cọ ống quần anh.
"Tôi rất thích một câu thơ Trung Quốc." Đôi mắt yêu mị khóa chặt trên người cô, ánh mắt kia khiến cho cô không thể động đậy, "Đông phong bất dữ Chu lang tiện."
Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều, Kiều Tịch nói câu thơ sau ở trong lòng.
Hai câu thơ trong bài “Xích Bích hoài cổ” của Đỗ Mục. Dịch nghĩa:
(Nếu) gió đông không tiện cho mưu của chàng Chu
Hai nàng Kiều đã bị "khóa xuân" trong đài Ðồng Tước.
Giật giật khóe miệng, "Nhưng trên thực tế bài thơ không ứng nghiệm, cũng chỉ là nhớ lại mà thôi."
Đường Mục chợt đứng lên, từng bước từng bước đi về phía cô, mỗi một bước dẫm lên tim Kiều Tịch, khiến cho cô kinh hãi, cuối cùng đã tới trước mặt cô, Đường Mục cúi đầu, đôi tay chống vào phần tựa của ghế lạnh nhạt nói: "Nhưng không phải bây giờ tôi đang khóa Tiểu Kiều này đấy sao."
Kiều Tịch chán ghét cau mày, không thích cách anh gọi cô.
Anh dùng một ngón tay nâng cằm của cô lên, lại gần cô: "Thế nào, không thích sao?"
Không biết là do mùi hương trong phòng này, hay là hương trên người Đường Mục, nhàn nhạt, mê người.
Kiều Tịch nghiêng đầu thoát khỏi sự kiềm chế của anh, dây chuyền trên cổ lộ ra ngoài.
Mắt Đường Mục tối sầm lại, bỗng chốc kéo đồ trên cổ Kiều Tịch ra, Kiều Tịch cả kinh, hít một hơi khí lạnh.
Sợi giây chuyền kia chính là nút áo Kỷ Thừa An cho Kiều Tịch, cô vẫn luôn mang bên mình, không biết vì sao Đường Mục nhìn thấy lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng bất quá đó chỉ là một nút áo bằng đá, hoàn toàn không đáng tiền, nhưng đối với Kiều Tịch mà nói vô cùng quan trọng, cho nên mặc dù Kiều Tịch không nói chuyện, nhưng vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Đầu ngón tay Đường Mục vuốt nút đá hai cái, cười thật thấp một tiếng, khóe mắt liếc Kiều Tịch: "Vốn cho rằng Kỷ Thừa An chỉ chơi đùa với cô, bây giờ xem ra không phải vậy rồi, thú vị."
Kiều Tịch không thế nào, cuối cùng không nhịn được đưa tay giành lại: "Trả lại cho tôi!"
Đường Mục nhẹ nhàng né tránh, nở một nụ cười giả tạo với cô: "Biết cái này đại diện cho cái gì không?"
Kiều Tịch trầm mặc.
Đường Mục cũng không quan tâm, "Ở trên này có khắc huy tộc của nhà họ Kỷ, không thể dễ dàng có được, xem ra cô đúng là người trong lòng của Kỷ Thừa An, lần này xem như không bắt nhầm người rồi."
"Xin trả lại nó cho tôi!" Kiều Tịch trịnh trọng nói.
Đường Mục hếch mày, "Có thể."
Duỗi tay ra, Kiều Tịch vội vàng nhận lấy, khi chạm phải, Đường Mục buông tay, nút áo rơi xuống, sau đó không chút do dự dẫm lên, lúc nhấc chân lên đã vỡ thành ba mảnh.
Sự tức giận tỏa ra toàn thân lần thứ hai, thân thể cũng hơi run, Kiều Tịch ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chứa một ngọn lửa sáng ngời: "Anh có ý gì đây?" Giọng nói của cô rất lạnh, không che giấu tức giận.
"Không cẩn thận mà thôi." Đường Mục nói với vẻ lơ đãng, không thèm để ý.
Trợn mắt nhìn anh hồi lâu, Kiều Tịch biết bây giờ không có sức phản kháng, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống nhặt các mảnh vỡ lên.
Đồng thời nghe thấy Đường Mục ở trên đầu cô nói: "Cô đã là người mà Kỷ Thừa An nhận định, như vậy nhất định biết chuyện lượng hàng hóa kia chứ?"
Kiều Tịch chắp và nút áo ở trong lòng bàn tay, không rãnh để ý lời của anh.
"Không nói, sẽ chịu đau khổ đó, Tiểu Kiều của tôi?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì," Kiều Tịch thả đồ vật vào trong túi, lạnh lùng nói: "Tôi quen biết Kỷ Thừa An không lâu, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện làm ăn với tôi."
Đường Mục nhìn cô, cười khẽ một tiếng: "Nếu như lúc nãy cô nói những lời này, tôi sẽ tin cô một hai phần, nhưng bây giờ......" Anh đột nhiên nắm lấy mặt của cô, híp mắt nói từng chữ từng câu: "Tốt nhất là cô nói hết ra, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho cô hối hận vì đã sinh ra trên cái thế giới này."
Kiều Tịch dùng sức hất tay của anh ra nhưng lại không thể, nghe thấy tiếng anh giễu cợt: "Yên tâm, tôi đã sớm trải qua cảm giác đó."
"A, cái này ngược lại khá thú vị." Đường Mục cười quỷ quyệt, "Người đâu, đem J22 ra đây để cô Kiều cảm nhận một chút."
Kiều Tịch bụm má nhìn anh, theo bản năng hỏi: "Là cái gì?"
"Để cho cô cảm nhận được đỉnh cao gì đó." Dưới ánh đèn, Đường Mục cười lành lạnh quỷ quyệt, đột nhiên rất giống với một người trong tưởng tượng.
Lucifer, tội ác, đen tối, tuyệt vọng, cấm kỵ, dụ hoặc.
Chết chóc.
Lucifer là tên đứa con đầu tiên được tạo ra bởi Thiên chúa và là thiên thần hùng mạnh nhất. Tuy nhiên, Lucifer sau đó phản bội lại đức tin của mình, triệu tập tất cả những thiên thần nổi loạn ủng hộ mình (sau này bị gọi là những thiên thần sa ngã, chiếm khoảng 1/3 trong tổng số thiên thần trên Thiên đàng) và khơi mào cho cuộc Chiến tranh trên Thiên đàng. Sau khi thất bại, Lucifer bị giáng xuống địa ngục, trở thành hiện thân của cái ác.
Hoắc Dục không có phản ứng gì với lời nói của Kiều Tịch, thấy cô rút tay lại, mặt lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Tịch thấp thỏm trong lòng, nghi ngờ và sợ hãi đồng thời sinh ra.
Tại sao anh ở chỗ này?
Anh cũng là một trong những người muốn bắt cô?!
Nhưng vì sao trong bữa tiệc còn nhắc nhở cô phải cẩn thận, đó cũng là một phần trong kế hoạch sao?
Không đúng không đúng, Hoắc Dục vẫn đi theo chú làm ăn, sau đó mới đến thành phố A lập nghiệp, sao anh đột nhiên làm cùng những người này?
Có điều, từ lúc Hoắc Dục biết cô và Kỷ Thừa An ở chung với nhau, anh ra sức phản đối, còn nói năng úp mở, rõ ràng đã sớm biết thân phận của Kỷ Thừa An, hơn nữa thương hội lần đó, Kỷ Thừa An rõ ràng từng nói với cô, thương hội bí ẩn như vậy, không thể bị người ngoài biết được, thế nhưng Hoắc Dục lại xuất hiện, rõ ràng anh thuộc về một thế lực nào đó.
Đối lập với nhà họ Kỷ có hai gia tộc lớn, một là bác Thanh đại diện cho nhà họ Hàn, Kỷ Thừa An đã nói bác Thanh tạm thời sẽ không hợp tác với nhà họ Kỷ.
Thứ hai, chính là Đường Mục làm đại diện cho nhà họ Đường.
Nghĩ tới những người kia, Kiều Tịch không biết làm thế nào, không hiểu sao tự dưng rùng mình một cái, trong lòng càng thêm lo sợ.
Người hầu trước mặt dẫn hai người tới trước một cánh cửa, gật đầu lui ra.
Hoắc Dục gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa ra, thấy Kiều Tịch dừng bước, Hoắc Dục quay đầu sử dụng ánh mắt thúc giục cô.
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không hề gợn sóng, biểu tình lạnh nhạt giống như nhìn một người xa lạ.
Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, một mực tránh né cũng không ngăn cản sự việc phát triển.
Kiều Tịch cúi đầu nở nụ cười, ngẩng đầu lên thì ánh mắt kiên nghị vô cùng.
Cô không nguyện giống như những người khác, khóc lóc rối rít, cho dù chết, cũng muốn giữ vững phần tôn nghiêm cuối cùng.
Nghĩ chốc lát, Kiều Tịch kéo hai chân có chút nhức mỏi đi vào gian phòng.
Trong nháy mắt lúc đóng cửa, Hoắc Dục thuận thế cúi đầu nhẹ giọng ở bên tai cô: "Thuận theo một chút."
Kiều Tịch cả kinh trong lòng, dùng khóe mắt liếc anh một cái, nét mặt Hoắc Dục vẫn lạnh lùng như cũ, loại thần thái đó khiến Kiều Tịch cho rằng giọng nói vừa rồi là ảo giác của mình. DĐ LÊ~Quý/Đôn
Trong phòng ngập tràn một mùi hương, nhàn nhạt thấm vào ruột gan, lấy lại bình tĩnh, Kiều Tịch nhìn về phía trước, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại.
Cái này, đây là cảnh tượng yêu dị như thế nào đây.
Khi Kiều Tịch biết thân phận Kỷ Thừa An, cũng tưởng tượng qua cuộc sống xa hoa lãng phí của anh như thế nào, nhưng sau khi tận mắt thấy qua, không giống tưởng tượng của cô.
Mà giờ khắc này ở trước mắt cô, là một phiên bản thực tế của “thành phố tội ác”.
Người đàn ông lõa thể rất cường tráng, có một người phụ nữ yêu diễm như con mèo nhỏ nằm dưới chân anh, bên cạnh còn có người phụ nữ da trắng vâng lời rót rượu cho anh, cũng lõa thể, chỉ có chút ít vải vóc trên người, vô cùng sinh động, hai mắt màu xanh thẫm, tư thái dịu dàng đáng yêu, mềm mại yêu kiều.
Nhưng trong cảnh xa hoa lãng phí này, chói mắt nhất vẫn là người đàn ông ở giữa kia.
Da thịt trắng nõn, lông mày xếch, đôi mắt màu xanh ngọc bích yêu dị, động tác nhận lấy ly rượu ngạo mạn mà tao nhã, giống như quý tộc đến từ nước Anh ở thế kỷ trước, mọi cử động đều mang theo nét tôn quý bẩm sinh.
Đường Mục.
Anh nhấc ly lên uống một hớp, trở về chỗ tựa nhắm mắt lại, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy lông mi cong dài che mí mắt, nhìn từ góc của cô khuôn mặt tinh xảo, lại có một chút cảm giác nhu thuận.
Bỗng nhiên, người đàn ông mở hai mắt ra, vẻ kì dị trong hai mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo bức người, Kiều Tịch run sợ, tinh thần cũng căng thẳng.
"Cô Kiều tới rồi, ngồi đi." Ánh mắt Đường Mục vừa rơi xuống, phát ra một tiếng cười khẽ.
Hoắc Dục lên tiếng, người phía sau mang một cái ghế đến bên cạnh Kiều Tịch.
Kiều Tịch bình tĩnh lại, cố gắng đè ép lo lắng trong lòng xuống, kéo đôi chân nhức mỏi ngồi vào ghế.
"Thật không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhanh như vậy." Đường Mục giơ tay lên, mỹ nữ xích lõa bên cạnh mỉm cười ngồi xổm xuống.
Kiều Tịch cúi đầu, không muốn để cảnh tượng diễm sắc này làm đau mắt mình, kinh nghiệm giáo dục hơn hai mươi năm khiến cô khó có thể tiếp nhận cảnh tượng như vậy. Hơn nữa cô không thích ánh mắt anh nhìn cô, rõ ràng mình ăn mặc chỉnh tề, khi anh soi mói lại như là không mặc gì ngồi ở trước mặt anh.
Ánh mắt Đường Mục lộ ra đùa giỡn, quan sát Kiều Tịch một chút: "Xem ra Dạng không phải rất dịu dàng, khiến cô chịu uất ức, xin lỗi." dđlê=q-uý/đô+n Giọng nói chân thành, nếu đôi mắt kia không phải mang theo sự khinh miệt rõ ràng, Kiều Tịch sẽ tin là thật.
Nói như vậy, xem ra Dạng thật sự là người của nhà họ Đường.
Cô không biến sắc đảo mắt một cái, quan sát xung quanh.
Căn phòng rất xa hoa, trang hoàng xinh đẹp hào phóng, ngàn vạn chiếc đèn hoa mỹ, điêu khắc cũng tỉ mỉ vô cùng, nhìn chăm chú mỗi một chi tiết, thảm trải nền mềm mại, giẫm xuống đều có cảm giác êm ái.
"Cô Kiều vẫn muốn trầm mặc như vậy sao?" Đường Mục hỏi.
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, hơn mười phút trôi qua, Đường Mục không lộ ra chút gì là thiếu kiên nhẫn, rất yên tĩnh và kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
Loại cảm giác này đột nhiên khiến cho cô nhớ tới Tiểu Hoàng, chú rắn vàng sắp trưởng thành đó, sau khi Kiều Tịch quen với nó, có lúc sẽ cho nó ăn, thả vào lồng sắt rồi trêu chọc nó, cố ý không cho nó ăn thịt.
Tiểu Hoàng rất biết điều nằm ở trong lồng, thỉnh thoảng động đậy, nhưng ngay khi cô lơ đãng, nó đột nhiên ưỡn thân nhảy bắn lên, một phát nuốt miếng thịt trên tay cô vào.
Mà bây giờ, Đường Mục giống như con rắn vàng ấy, mà không hẳn giống nhau, bây giờ cô là khối thịt, hay là thịt đang trong lồng.
"Cô Kiều không nói lời nào cũng được, dù sao chúng ta có nhiều thời gian." Đường Mục hơi nhếch khóe môi lên nói.
"Cũng không biết Kỷ nhị thiếu gia có thể không nóng ruột hay không đây?" Dứt lời cười thật thấp một tiếng, giọng nói trêu chọc.
Cuối cùng Kiều Tịch không nhịn được, lên tiếng nói: "Không biết Đường tiên sinh mời tôi tới có chuyện gì? Đây là nơi nào?"
Kiều Tịch dùng chữ mời, thật là khéo léo.
Cũng không nói chuyện bị trói, xem nhẹ điểm này, một là hi vọng Đường Mục không trở mặt, hi vọng ít nhất có thể đảm bảo người thân của cô an toàn; hai cũng là cho hai bên một đường lui, cho dù người nhà họ Kỷ tìm đến, Kiều Tịch cũng có thể nói, ban đầu là Đường Mục "mời" cô, không phải là bắt cóc, như vậy đối với hai bên đều tốt.
Đường Mục thấy cô đáp lời, lông mày nhẹ nhàng dựng lên, "Phu nhân thứ sau của tôi chết rồi, cô ấy là con gái một, từ nhỏ đã không có chị em. Lần trước nhìn thấy cô Kiều, tôi vô cùng có cảm tình, cho nên hi vọng cô có thể viếng thăm người vợ đáng thương của tôi, còn nơi này, chính là nơi vợ tôi trưởng thành."
Đường Mục trả lời cũng như chưa nói, Kiều Tịch không biết nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là cười gượng: "Cái này, dĩ nhiên có thể, chẳng qua tôi vẫn hy vọng có thể liên lạc với người thân của tôi trước."
"Cô nói là Kỷ nhị thiếu gia?"
"Đúng vậy."
"Dĩ nhiên là có thể." Đường Mục đồng ý.
Phản ứng sảng khoái như vậy khiến Kiều Tịch có chút sững sờ, càng không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
Đường Mục thưởng thức ly rượu trên tay, màu mắt cùng màu vàng của rượu càng lộ ra vẻ xinh đẹp, "Tôi đồng ý với cô, có điều cũng hy vọng cô có thể đồng ý với tôi một chuyện."
Kiều Tịch đột nhiên bắt đầu thấp thỏm không yên, chần chừ hỏi: "Cái gì?"
"Rất đơn giản," giọng nói của anh rất ngạo mạn, mang theo chút xíu vĩ âm, "Vợ của tôi đã qua đời, cô đã cũng đồng ý với tôi đưa tiễn cô ấy, chi bằng thay thế cô ấy ở lại bên cạnh tôi, cô cứ tin tôi, phu nhân thứ sáu của tôi chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ."
Kiều Tịch kinh sợ không thốt nên lời.
Ý của anh ta là muốn cô thay thế người vợ đã chết của anh ta, ở lại bên cạnh anh ta?!
Đùa gì thế!
Mặc dù Kiều Tịch không lên tiếng, nhưng ánh mắt của cô đã sớm bán đứng cô.
"Chủ ý này không tốt sao?" Anh mở miệng hỏi.
Hơi trầm ngâm, Kiều Tịch vẫn trả lời: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Cô nghe thấy phía sau lưng hô hấp của Hoắc Dục có chút nặng nề.
Đường Mục cười ha ha, nâng ly rượu hất xuống người mỹ nữ dưới chân, chất lỏng trong suốt chảy xuống theo dáng người hoàn mỹ, vô cùng kích thích thị giác, cô ta cười duyên, cọ ống quần anh.
"Tôi rất thích một câu thơ Trung Quốc." Đôi mắt yêu mị khóa chặt trên người cô, ánh mắt kia khiến cho cô không thể động đậy, "Đông phong bất dữ Chu lang tiện."
Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều, Kiều Tịch nói câu thơ sau ở trong lòng.
Hai câu thơ trong bài “Xích Bích hoài cổ” của Đỗ Mục. Dịch nghĩa:
(Nếu) gió đông không tiện cho mưu của chàng Chu
Hai nàng Kiều đã bị "khóa xuân" trong đài Ðồng Tước.
Giật giật khóe miệng, "Nhưng trên thực tế bài thơ không ứng nghiệm, cũng chỉ là nhớ lại mà thôi."
Đường Mục chợt đứng lên, từng bước từng bước đi về phía cô, mỗi một bước dẫm lên tim Kiều Tịch, khiến cho cô kinh hãi, cuối cùng đã tới trước mặt cô, Đường Mục cúi đầu, đôi tay chống vào phần tựa của ghế lạnh nhạt nói: "Nhưng không phải bây giờ tôi đang khóa Tiểu Kiều này đấy sao."
Kiều Tịch chán ghét cau mày, không thích cách anh gọi cô.
Anh dùng một ngón tay nâng cằm của cô lên, lại gần cô: "Thế nào, không thích sao?"
Không biết là do mùi hương trong phòng này, hay là hương trên người Đường Mục, nhàn nhạt, mê người.
Kiều Tịch nghiêng đầu thoát khỏi sự kiềm chế của anh, dây chuyền trên cổ lộ ra ngoài.
Mắt Đường Mục tối sầm lại, bỗng chốc kéo đồ trên cổ Kiều Tịch ra, Kiều Tịch cả kinh, hít một hơi khí lạnh.
Sợi giây chuyền kia chính là nút áo Kỷ Thừa An cho Kiều Tịch, cô vẫn luôn mang bên mình, không biết vì sao Đường Mục nhìn thấy lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng bất quá đó chỉ là một nút áo bằng đá, hoàn toàn không đáng tiền, nhưng đối với Kiều Tịch mà nói vô cùng quan trọng, cho nên mặc dù Kiều Tịch không nói chuyện, nhưng vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Đầu ngón tay Đường Mục vuốt nút đá hai cái, cười thật thấp một tiếng, khóe mắt liếc Kiều Tịch: "Vốn cho rằng Kỷ Thừa An chỉ chơi đùa với cô, bây giờ xem ra không phải vậy rồi, thú vị."
Kiều Tịch không thế nào, cuối cùng không nhịn được đưa tay giành lại: "Trả lại cho tôi!"
Đường Mục nhẹ nhàng né tránh, nở một nụ cười giả tạo với cô: "Biết cái này đại diện cho cái gì không?"
Kiều Tịch trầm mặc.
Đường Mục cũng không quan tâm, "Ở trên này có khắc huy tộc của nhà họ Kỷ, không thể dễ dàng có được, xem ra cô đúng là người trong lòng của Kỷ Thừa An, lần này xem như không bắt nhầm người rồi."
"Xin trả lại nó cho tôi!" Kiều Tịch trịnh trọng nói.
Đường Mục hếch mày, "Có thể."
Duỗi tay ra, Kiều Tịch vội vàng nhận lấy, khi chạm phải, Đường Mục buông tay, nút áo rơi xuống, sau đó không chút do dự dẫm lên, lúc nhấc chân lên đã vỡ thành ba mảnh.
Sự tức giận tỏa ra toàn thân lần thứ hai, thân thể cũng hơi run, Kiều Tịch ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chứa một ngọn lửa sáng ngời: "Anh có ý gì đây?" Giọng nói của cô rất lạnh, không che giấu tức giận.
"Không cẩn thận mà thôi." Đường Mục nói với vẻ lơ đãng, không thèm để ý.
Trợn mắt nhìn anh hồi lâu, Kiều Tịch biết bây giờ không có sức phản kháng, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống nhặt các mảnh vỡ lên.
Đồng thời nghe thấy Đường Mục ở trên đầu cô nói: "Cô đã là người mà Kỷ Thừa An nhận định, như vậy nhất định biết chuyện lượng hàng hóa kia chứ?"
Kiều Tịch chắp và nút áo ở trong lòng bàn tay, không rãnh để ý lời của anh.
"Không nói, sẽ chịu đau khổ đó, Tiểu Kiều của tôi?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì," Kiều Tịch thả đồ vật vào trong túi, lạnh lùng nói: "Tôi quen biết Kỷ Thừa An không lâu, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện làm ăn với tôi."
Đường Mục nhìn cô, cười khẽ một tiếng: "Nếu như lúc nãy cô nói những lời này, tôi sẽ tin cô một hai phần, nhưng bây giờ......" Anh đột nhiên nắm lấy mặt của cô, híp mắt nói từng chữ từng câu: "Tốt nhất là cô nói hết ra, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho cô hối hận vì đã sinh ra trên cái thế giới này."
Kiều Tịch dùng sức hất tay của anh ra nhưng lại không thể, nghe thấy tiếng anh giễu cợt: "Yên tâm, tôi đã sớm trải qua cảm giác đó."
"A, cái này ngược lại khá thú vị." Đường Mục cười quỷ quyệt, "Người đâu, đem J22 ra đây để cô Kiều cảm nhận một chút."
Kiều Tịch bụm má nhìn anh, theo bản năng hỏi: "Là cái gì?"
"Để cho cô cảm nhận được đỉnh cao gì đó." Dưới ánh đèn, Đường Mục cười lành lạnh quỷ quyệt, đột nhiên rất giống với một người trong tưởng tượng.
Lucifer, tội ác, đen tối, tuyệt vọng, cấm kỵ, dụ hoặc.
Chết chóc.