Khải lạnh nhạt buông ra mấy câu như vậy.
Cơ mặt tôi cứng lại, muốn nặn ra được một nụ cười khinh bỉ dành cho hắn cũng chẳng còn sức mà làm...
Khả năng tàn phá của hắn đối với tâm hồn tôi thật sự rất đáng kinh ngạc.
Tôi trừng mắt nhìn Khải... "Vậy tui đi làm việc đây."
Hắn không nói gì, mà ngồi vào chỗ ban nãy tôi vừa ngồi, bình thản uống ly trà vừa rồi tôi đã uống.
Lặng lẽ theo dõi những hành động đó của hắn làm tim tôi như đang nhảy nhót... mặt cũng đỏ lên.
Chết tiệt!! Tại sao lúc nào cũng là hắn tùy thích xoay vòng tâm trạng của tôi chứ. Không bao giờ tôi có thể phản kháng lại được...
Tôi hậm hực quay về phòng làm việc, hàng chân mày thì nhíu vào nhau, nhưng trên môi lại đang nở nụ cười.
Quỳnh Dao đẩy ghế về phía tôi, háo hức hỏi nhỏ: "Mày với tổng giám rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao cứ thấy sếp gọi mày lên phòng hoài vậy...???"
"Bị phê bình." Tôi cọc cằn trả lời, để che giấu đi tâm trạng đang rất tốt của mình.
"Thật không đó. Cái nụ cười phởn phởn của mày ban nãy... là vẻ mặt mà nhân viên nên có khi mới bị sếp mắng sao?"
"..." chết... sao cô nàng này nhạy thế.
Chị trưởng phòng bước vào, lừ mắt nhìn tôi và Dao: "Công việc tôi giao cho các anh các chị vẫn còn ít quá phải không? Vẫn còn thời gian để ngồi nói chuyện?" chị ta đột ngột hét lớn "Còn không mau quay về chỗ làm việc cho tôi!!"
...
"Đi ăn với mày hả?" tôi ngạc nhiên hỏi.
"Đối tác có cho ông Minh mấy vé đi buffet miễn phí đây... mà ổng bận việc mất tiu, nên tao với mày đi đi." Giọng của nó đầy hào hứng bên đầu dây kia của điện thoại.
"Khi nào?"
"Chiều ngày mai. Sau khi mày tan làm, tao sẽ lái xe qua đưa mày về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi chúng ta đi."
"Được." Tôi trả lời ngắn gọn, sau đó tắt máy.
Tôi thở dài một cái, vươn vai, dùng tay xoa xoa cổ một chút, rồi tiếp tục đặt tay lên bàn phím máy tính, liên tục gõ.
Hôm nay tôi lại phải tăng ca... định là ngày mai cũng sẽ tăng ca... nhưng ngày mai có hẹn với con Lâm thì hôm nay phải làm cho xong luôn phần việc tôi định làm vào lúc tăng ca ngày mai.
Cứ như thế này thì tôi thật sự sẽ bị công việc đè cho chết.
Bụng tôi réo một tiếng... có cảm giác như tiếng động đó vang vọng khắp cả căn phòng.
Hên là phòng làm việc lúc đó chỉ còn lại mình tiếng đánh máy của tôi, cùng với tiếng kêu rè rè nhẹ nhẹ của máy lạnh, nếu không tôi đã không biết kiếm cái lỗ nào mà chui xuống.Tôi thở dài, dù gì cũng định sẽ ở lại công ty đến tối mịt, bây giờ bụng kêu réo thì nên thỏa mãn nó trước vậy.
Tôi khom người kéo cái hộc tủ chuyên dụng đựng mì ly ra, bên trong trống rỗng.
Lúc này tôi mới nhớ ra, chẳng phải lần trước vì chơi ngu đã đem hết hai ly mỳ còn lại lên phòng của Khải rồi hay sao...
Thở dài một tiếng, tôi đành phải chịu bụng đói tiếp tục làm việc...
Ngồi đó tiếp tục đánh máy thêm nửa tiếng thì tôi cảm thấy bụng mình sắp chịu không nổi nữa rồi, đành phải chạy đi pha cà phê, đồng thời lấy thêm vài chai nước khoáng về uống cầm hơi.
Thật sự,... hôm nay tôi có cảm giác mình thảm hại như nhà thám hiểm đi rừng bị lạc vậy.
Chẳng qua là... lúc sang phòng pha cà phê, tôi thấy Khải đang ngồi ở đó, nhâm nhi ly cà phê, tuy nhiên, ánh mắt sắc bén vẫn đặt lên tập tài liệu trên tay.
Tôi giật cả mình xoay người định rời đi... nhưng nghĩ đi nghĩ lại. Tại sao tôi lại phải tránh hắn như thế này?
Chúng tôi bây giờ chẳng qua chỉ là nhân viên tăng ca vô tình gặp sếp tổng thôi... nếu lúc này tôi xuất hiện trước mặt hắn... còn có thể được ghi điểm trong lòng sếp nữa.
Tôi nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi rồi một lần nữa đổi hướng đi, xoay người bước thẳng vào phòng.
Khải nghe thấy tiếng động, ngẩn đầu nhìn tôi.
Tôi đứng pha cà phê, cảm thấy có ánh mắt cứ đâm thẳng vào lưng mình, đương nhiên cảm thấy có hơi khó xử... động tác trở nên cứng đờ.
Thỉnh thoảng tôi hơi nghiêng người liếc nhìn Khải, mỗi lần như vậy đều thấy hắn đang nhìn tôi. Mặt tôi trong vô thức nóng ran lên, còn tim thì đương nhiên đập như sắp chết.
Pha xong cà phê, tôi định xoay người rời khỏi phòng thì Khải đột ngột bỏ đống tài liệu xuống bàn làm việc, lên tiếng: "Bà đã dùng bữa chưa?"
Tôi nuốt nước bọt, không dám quay lại mà cứ đứng như vậy trả lời Khải: "Ừm... chưa."
"Vậy đang đói đúng chứ?"
A... chết rồi, không lẽ hắn nghe thấy tiếng bụng tôi sôi lên.
Xấu hổ chết đi được... cơn nóng lan từ mặt tôi sang cổ, xuống toàn thân.
Tôi bây giờ như đứng trên lửa.
"Ừ thì... đói."
"Tui cũng đói, nên mau nấu mì đi."
Khải lại lần nữa cất giọng nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói mơ hồ mang theo áp lực.
Có lẽ đây là thói quen của nhà cầm quyền. Giọng nói từ khi nào lại mang theo vài phần ra lệnh dù bản thân mình chẳng cố ý.
"Nhưng... tui quên chưa mua thêm mì." Tôi nhíu mày đáp lí nhí.
"Tui có mì." Hắn lại đáp nhàn nhạt, ánh mắt từ khi nào lại rơi trên tập tài liệu. Bàn tay to lớn cầm viết ghi ghi gì đó lên nó.
"Vậy sao ông không tự nấu." Tôi trợn mắt ngạc nhiên, câu hỏi cũng tự động bật ra mà không suy nghĩ.
"Quen ăn mùi vị do của bà nấu.""..."
Loại lí do gì đây?? Mì ly thì người nào nấu cũng có cùng một vị thôi. Hơn nữa... quen ăn cái gì chứ?? Tôi chỉ nấu cho hắn ăn mới có một lần!!
Hắn đẩy hai ly mỳ trên bàn hướng về phía tôi.
"Nấu nhanh nhanh một chút. Tui đói rồi."
Tôi nhìn hay ly mỳ đầy quyến rũ ở trên bàn kia, nuốt nước bọt một cái, nhanh nhẹt chạy sang nấu mì.
Trong 3 phút chờ đợi mì chín, tôi ngồi đối diện nhìn Khải làm việc.
Hắn nhìn có vẻ rất chăm chú.
Đôi mắt đen láy đó cứ lướt qua lướt lại trên mặt giấy.
Bên ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lất phất.
Không bao lâu sai, mùi mỳ lan tỏa khắp căn phòng.
Khải hạ tài liệu trên tay xuống, nhìn hai ly mì, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Ăn được chưa? Tới khi nào mới ăn được?"
Tôi liếc nhìn cái đồng hồ treo tường tròn quay màu đỏ trước mặt: "Chờ chút... 1 phút nữa."
"Lâu quá... ăn bà trong khi chờ nhé?"
Khải nói ra câu đó, không chút ngập ngừng.
Tôi giật mình, ánh mắt vội vã dời từ đồng hồ xuống con người trước mặt, nhưng chưa kịp bình tĩnh gì thì mặt hắn đã phóng to hết cỡ.
Môi tôi nhanh chóng bị ai đó ngậm lấy...
Á... hắn thật sự ăn tôi theo nghĩa đen sao???
Khải nghiến nhẹ hai hàm răng, ép môi tôi vào giữa... chỉ là cắn nhẹ, chỉ đủ để khiến môi tôi sưng đỏ... nhưng tình huống này là sao chứ!!
Tôi tới lúc hoàn hồn lại mới đẩy hắn ra.
Lắp ba lắp bắp nhìn Khải, tôi có cảm giác tim mình đang tự nó mở lồng ngực để nhảy ra ngoài.
"Chuyện... chuyện này... ông..."
"Hết 1 phút rồi, ăn đi."
Sau khi bình tĩnh nói như vậy thì Khải bắt đầu ăn mỳ.
Nhìn đôi môi ban nãy vừa có những hành động ba chấm với tôi đang hơi chu chu ra thổi mỳ, tôi lại được dịp tăng nhiệt độ cơ thể... càng ngày càng nóng.
Tôi cầm ly mỳ của mình lên, đứng dậy: "Tui về phòng làm việc ăn đây."
Khải nhanh chóng nắm được cổ tay tôi kéo lại... sao hắn có thể phản xạ nhanh đến như vậy...
Nước mỳ nóng hổi trong ly sóng sánh, nhưng may mắn là không đổ ra ngoài.
Khải hơi nhíu mày: "Tại sao không ngồi đây?"
Tôi cúi đầu, giật tay ra: "Phòng này nóng quá."
"Vậy thì hạ nhiệt độ xuống đi... mau, ngồi xuống ăn."
"..." Ai cũng hiểu, tôi nói nóng không phải vì nhiệt độ phòng mà...
Tôi không thể làm trái ý hắn, đành phải ngồi xuống lần nữa.
Sau đó, tôi chật vật ngồi ăn với Khải.
Như mấy hôm trước, hắn nhanh chóng ăn hết ly mỳ của mình, nhưng thay vì đi sang bàn làm việc, thì hôm nay hắn lại ngồi đó nhìn tôi ăn.Khải chống cằm, khuôn mặt lạnh lẽo hôm nay đột nhiên nở một nụ cười nhẹ. Tim tôi bắt đầu run rẩy... toàn thân nóng lên, đến ăn cũng không ăn nổi... cảm giác như có thứ gì đó chặn lại ngang cổ họng.
Chịu không nổi ánh mắt đó của Khải nữa, tôi đành phải lên tiếng: "S... Sếp."
Khải không nói gì. Tôi lại tiếp tục: "Ừm... sếp không có việc phải làm sao?"
"Có." Một từ ngắn gọn.
"Vậy đi làm đi."
"Đang làm."
"..." mặt tôi hình như lại nóng lên.
Bất lực chết đi được...
Thế là tôi với hắn tiếp tục giằn co ở đó cho đến khi tôi ăn xong ly mỳ.
Ngay lập tức, sau khi sợi mỳ cuối cùng đã yên vị trong miệng tôi, tôi liền dứng dậy, quay sang nói với Khải: "Tui đi trước."
Hắn không nói không rằng, cũng không níu kéo gì, để cho tôi quay đi.
Sau khi làm việc xong thì đồng hồ đã chỉ 9 giờ hơn.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, dù cơn mưa không lớn, nhưng cũng đủ để làm ướt người.
Tôi ngáp dài, xách túi lên rời khỏi phòng làm việc.
Tình cờ thay, tôi lại một lần nữa nhìn thấy Khải trong thang máy.
Gặp lại tình huống này đã là lần thứ hai rồi, mà tôi vẫn không biết mình nên cười hay nên khóc đây.
Tôi tỏ ra vui vẻ, đưa tay chào Khải: "Xin chào."
Cũng không biết từ khi nào, mà tôi có cảm giác chỉ việc đứng kế hắn cũng khiến cho tôi bị áp lực đến mức này. Từ khi nào mà con người Khải lại tản mác ra loại khí thế khiến cho người ta phải tôn sùng.
Khải gật đầu, khẽ cười: "Bên ngoài mưa lớn lắm, để tui đưa bà về."
"A... không cần đâu, tui đi taxi cũng được."
Nói xong câu từ chối này, tự nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng, tất nhiên tôi biết lí do tại sao tôi lại rùng mình.
Lẳng lặng liếc sang Khải đang đứng cạnh bên, hắn không nói nhiều, chỉ dùng ánh mặt lạnh nhạt liếc sang tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến tôi nói thêm một câu nữa: "Nhưng để trả công tui nấu mỳ, ông đưa tui về giúp nha... Cảm ơn."
"Tốt thôi." Hắn thỏa mãn cười tươi.
"..."
...
"Thật ra... chuyện lần trước, tui không phải có ý phê bình tiến độ công việc của bà đâu..." giọng của hắn đột nhiên cất lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.
"..." chuyện lần trước?? À... là cái hôm hắn mắng nhiếc linh đình còn cấm khong cho tôi yêu đương "Ừ..."
"Chẳng qua là hôm đó, tâm trạng tui đang có vấn đề một chút... cho nên những lời tui nói ngày hôm đó, bà đừng bận tâm."
"Tui cũng đâu có bận tâm, ông không cần phải tự trách..."
"Cho nên... từ giờ về sau, bà không cần phải tăng ca đâu. Ở lại công ty đến giờ này... Con gái mà về đường khuya một mình sẽ không tốt."Nghe thấy mấy lời quan tâm của hắn, trong lòng tôi nảy sinh ý đồ muốn trêu chọc Khải, liền vu vơ cười khẩy hỏi tiếp một câu: "Cho nên hôm nay ông mới cố tình ở lại trễ để đưa tui về?"
Vừa hỏi tôi vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai kia để chờ đợi một phản ứng từ Khải.
Hắn chậm rãi mở miệng, định nói gì đó, nhưng lại thôi. Sau đó, Khải cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng lái xe.
Mặt tôi ngay lập tức nóng lên.
Không phải chứ...
Hoặc là tôi đang ảo giác, hoặc là do ảnh hưởng của những ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ rọi vào mặt Khải... nhưng hình như hai gò má của hắn đang ửng đỏ.
Sau tình huống vừa rồi, cả hai chúng tôi cũng chẳng ai nói với ai câu nào nữa.
Xe đỗ lại trước cổng nhà tôi. Khải quăng qua cho tôi cái ô, rồi khe khẽ nói: "Ngủ ngon."
Tiếng sột soạt của chiếc ô hòa với tiếng của Khải... có lẽ hắn cho rằng tôi sẽ không nghe.
Trước khi xuống xe, tôi còn quay sang mỉm cười với hắn một cái: "Về cẩn thận nhé. Ngủ ngon."
Chân tôi vừa định bước ra ngoài thì cổ tay tôi bị nắm lấy, một lực đạo mạnh mẽ kéo tôi bật ngược ra sau.
Một hơi ấm đột ngột phủ lên môi tôi.
Tôi nằm dài ra đó, trừng lớn mắt. Khải lại nữa... lại đang hôn tôi??!
Tôi đẩy hắn ra.
Lần này tôi quyết không để hắn lấn áp mình nữa.
Tôi và hắn là loại quan hệ gì!! Tại sao cứ hôn nhau!!
Vốn định mắng cho hắn một hơi, nhưng từ ngữ còn chưa kịp thốt ra đã bị lời nói đầy bi thương của Khải chặn ngang: "Đừng vội mắng tui... nghe tui nói đã."
Hắn thôi không kiềm tôi lại, chậm chạp trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi nhíu mày khó chịu, chờ đợi từng biểu cảm của Khải.
Hắn thật lâu sau đó mới nói: "Tui từ trước đến giờ... chưa bao giờ quên được bà. Tình cảm của tui dành cho bà vẫn như cũ."
"K..."
"Chuyện này... bà đừng trả lời ngay bây giờ. Lúc này, tui chỉ có thể làm tổn thương người khác. Tui chưa có đủ khả năng để bao vệ cho bà... nên, bà không cần phải trả lời vội đâu."
"Cái đó..."
"Ngủ ngon."
Khải cứ liên tiếp chặn ngang câu trả lời của tôi.
Nếu bản thân chưa có sẵn câu trả lời trong đầu thì mới phải cần thời gian suy nghĩ chứ. Tôi đã biết chắc mình vẫn còn thích hắn, tại sao lúc này không được phép trả lời.
Tôi đang hạnh phúc đến mức tưởng như mình đang ở trên mây đây.
Nhưng nếu hắn vẫn chưa muốn tôi trả lời thì tôi cũng sẽ chưa trả lời.
"Được, tui sẽ dành thời gian suy nghĩ. Ông về cẩn thận."
Nói xong tôi rời khỏi xe.
Trong lòng cảm xúc lâng lâng khó tả... trên môi là một nụ cười không dứt.
Tối hôm đó, vừa lúc tôi tắm xong thì điện thoại reo, là cuộc gọi từ Lâm.
Thật trùng hợp... tôi cũng đã định gọi cho nó.
"A lô."
"Hạ hả? Tao gọi để nói về bữa ăn ngày mai."
"Ừ... nói đi." Nói chuyện với nó ngay lúc này, nhưng thật sự thì tâm hồn tôi đang lơ lửng bay đi du ngoạn thiên hạ rồi.
Thật sự không thể dấu giếm tình cảm của mình hơn được nữa.
Lúc này tôi chỉ mong nhanh nhanh đến ngày mai, đến công ty gặp hắn, tôi sẽ nói hết cho hắn nghe về tình cảm của mình lúc này. Không biết khi đó biểu cảm của hắn sẽ ra thành dạng gì.
Cảm giác hồi hộp chờ đợi xen lẫn chờ mong lấn áp tất cả... tôi lúc đó không hề nghĩ rằng... cuộc sống này không bao giờ là dễ dàng.
...
Hôm sau, hoặc là tôi đang tưởng tượng nhưng Khải dường như tránh mặt tôi.
Buổi sáng thì hắn đến trễ, sau đó đi thẳng qua công ty đối tác để ký hợp đồng.
Chỉ nhiêu đó thì tôi còn không nghĩ gì, nhưng hắn cũng không xuống căn tin ăn trưa như mọi khi... hỏi Phương mới biết hôm nay Khải đem theo thức ăn ở nhà... hệt như khoảng thời gian lúc tôi chưa đến.
Rốt cuộc thì cả ngày hôm đó, tôi chẳng gặp được mặt hắn chứ đừng nói đến việc cùng hắn trò chuyện.
Tôi thở dài, đứng trước cửa công ty chờ xe của con Lâm đến rước đi.
Đột nhiên, chiếc xe của Khải vụt ngang qua trước mặt tôi.
Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, không quay lại nhìn tôi lấy một lần.