Không phải là đi theo bà ta là quyết định sai lầm của nó chứ.
Nhắn tin vội cho Lâm một câu: 'Tao có chuyện đi trước.' để phòng hờ trước nó sẽ đi tìm mình.
Ở cách đó không xa, Lâm nhận được tin nhắn của Hạ liền cho rằng nó đi cùng với Khải, thậm chí còn cười thầm trong lòng, thì ra tên này cũng thật là manh động, dám đem con gái nhà người ta đi khỏi bữa tiệc của mình như thế này.
Nhưng sau một hồi, nhìn thấy Khải bị mấy tiểu thư đài các vây quanh, cô trợn mắt, vội đi về phía hắn, cố gắng lắm mới chen vào được bên trong: "Khải! Khải!!"
Nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp không biết từ đâu ra xuất hiện, mấy cô khác vẻ mặt rõ mất vui, thật là hiếm khi được tiếp cận sếp lạnh lùng đẹp trai nức danh này, bây giờ lại bị phá đám rồi.
Khải nhìn vẻ mặt hớt hải của Lâm, cảm thấy có chút bất an: "Này, Hạ không đi cùng với ông hả?"
"Không có. Sao vậy?" đi lướt qua đám người kia, Khải tiến về phía Lâm. Phía sau Lâm lại là một nhân vật đẹp trai là Minh, điều này khiến cho toàn thể chị em ở đây đều đưa ánh mắt có chút căm phẫn nhìn về phía cô.
Nhưng bây giờ, cô chẳng còn quan tâm đến chuyện đó nữa, trần thuật tình huống hiện tại cho Khải nghe.
"Ban nãy nó nhắn tin cho tui nói nó có việc, tui còn nghĩ việc của nó là đi cùng ông..."
"Ban nãy tui nói cô ấy đi tìm bà mà?"
Cô nhăn nhó: "Có thấy nó đâu, bây giờ gọi điện nó lại không bắt máy."
Khải tặc lưỡi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phương: "Cho người đi tìm Nguyệt Hạ, làm một cách êm ả thôi, đừng kinh động mọi người."
Lâm đứng một bên, mồ hôi chảy dọc thái dương lo lắng: "Con bé này tại sao cứ thích biến mất giữa chừng khiến cho người khác lo lắng như thế!"
Minh choàng tay sang vai Lâm ra chiều an ủi: "Bình tĩnh đi, sẽ không sao đâu."
Lâm thở mạnh một hơi, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào cấp dưới của Khải.
Hắn sốt ruột không thôi, nhưng vẫn phải khó chịu nói: "Ba người chúng ta đừng lo sợ quá, đừng làm cho mọi người hoảng hốt."
Lâm và Minh gật đầu.
Trong khi ba người này đang lo lắng như vậy thì Hạ ngồi im lặng ở quầy bar trên tầng, đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Những tòa nhà đang dần chìm vào đêm khuya, đèn ngủ cũng dần dần được bật lên.
Cuộc đối thoại ban nãy, khiến cho nó cảm thấy có chút phức tạp.
Bà ta vừa ngồi xuống ghế, thuận miệng gọi hai ly rượu mạnh.
Nó chậm rãi ngồi xuống cạnh bên, còn chưa kịp mở miệng nói gì, lời đã chui hết lại vào bụng, khiến dạ dày một trận đau nhói.
"Tôi là mẹ của Khải. Cô biết chứ?"
Mẹ của Khải... ấn tượng của nó đối với con người này thì đây là một người phụ nữ không hề đơn giản, có thể một tay che trời, thao túng cả người thông minh như Khải... bắt ép hắn phải về làm ở công ty của gia đình. Hơn nữa, bà ta và Khải còn có một thời gian khó khăn khi cùng chung sống, nên hắn mới phải dọn ra ngoài ở."Vâng..." nó đổi lại thái độ, bây giờ ngoài dè chừng còn thêm hai phần tôn kính.
Nó vốn là con người đơn giản, nếu bà ta muốn ra tay thì nó hoàn toàn không có cơ hội thắng, cho nên tốt nhất là nó cứ cầu hòa như vậy.
Nhìn ra biểu cảm của nó đã thay đổi, bà ta cười nhạt một cái: "Thật ra gọi cô lên đây cũng không có chuyện gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là tôi muốn cùng với cô uống một ly rượu mà thôi."
Nó không đậm không nhạt cúi đầu nhìn mặt bàn làm bằng gỗ láng màu nâu sẫm.
Ánh đèn màu lập lòe rọi khắp căn phòng hơi tối, khiến những người không thường xuyên đến đây sẽ có chút choáng ngợp, và nó đang rơi vào tình trạng đó. Nơi này khiến cho nó hơi nhức đầu.
"Cô đang hẹn hò với con trai của tôi?"
"Vâng." Nó tiếp tục cúi đầu, khí thế của con người này quá lớn, hoàn toàn áp đảo nó.
"Đừng run như vậy chứ... haha..."
"..." bị bắt thóp, Hạ nóng ran cả người, siết chặt hai tay đang đặt trên đùi.
"Xem ra bé Như và Khải đã có cảnh báo trước với cô về tôi?"
"Không có." Nó khẽ lắc đầu, vai co lên theo phản xạ.
Bà ta bỗng nhiên đưa tay sang, đánh cái bốp vào lưng nó, cười sảng khoái: "Đã nói không có gì phải sợ mà! Tôi chỉ là muốn cùng cô trò chuyện mà thôi."
Nó thật không biết nên cười hay nên khóc.
Bảo người ta đừng sợ mình, chí ít thì nên thôi làm những hành động khiến cho người khác sợ hãi mình.
Cười nhạt một tiếng, bà ta thở dài: "Cô thấy đó... tôi đóng vai người xấu bao nhiêu năm nay, đổi lại chỉ có thành công và sự căm ghét từ hai đứa con của mình."
Nó ngây người, lúc này mới có cản đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của bà Trần.
"Con mình sinh ra... thì ai mà không thương cho được. Tất cả những gì tôi làm, chẳng qua chỉ là vì tình thương yêu của một người mẹ dành cho hai đứa con của mình.Nhưng dường như, tụi nó không hiểu điều đó. Tụi nó cho là tôi muốn làm khó, muốn bắt ép tụi nó làm theo ý mình."
Nó không nói gì, bà ta chỉ im lặng một lúc lâu, mấp môi thứ chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh trong ly thủy tinh, rồi nói tiếp: "Nói ra thì có vẻ như tôi đang biện minh cho bản thân, nhưng tôi sắp chịu không nổi rồi... lúc còn trẻ, có thể đóng vai người xấu, nhưng bây giờ, tuổi cũng đã cao, sức lực có hạn, tôi không thể cứ mãi gắng gượng đóng cho đến cùng cái vai người xấu này nữa."
Nó siết chặt tay, thành ly mang theo những giọt nước khẽ khàng rơi xuống, làm ướt tay nó.
"Nói cho cô nghe, không phải là để cô thay tôi đứng ra giải bày với Khải và Như, tôi chỉ cần một người trong gia đình... đứng về phía mình... giúp cho tôi chống đỡ những khi tôi sắp khuỵu xuống... chỉ vậy thôi..."
Nó lẩm nhẩm trong miệng: "Người trong gia đình..."
Nghe nó lầm bầm, bà Trần cười nhạt nhìn cô gái ngây ngốc trước mặt: "Không phải cô và con tôi hẹn hò lấy mục tiêu kết hôn sao?"Nghe tới đó, nó đỏ mặt.
Nhìn phản ứng của người con gái này, bà Trần vô cùng hài lòng. Mắt chọn người của con trai cùng con gái bà thật tốt. Con rể bà thì thông minh chân thật, không màng của cải vật chất, chỉ một mực yêu thương con gái bà. Con dâu của bà cũng thật đáng yêu, cũng thật dễ nhìn thấu, xem, chỉ cần bà nói một chút, nó liền bị đẩy vào tròng, phơi bày hết ra suy nghĩ của mình lên mặt như vậy.
Thật tốt!
Bà cười nhạt: "Vậy đi. Sau này con nhất định phải về phe của mẹ, tuyệt đối không được vì chồng mà bỏ mẹ nghe không?"
"Dạ?" nó trợn mắt nhìn bà Trần.
Bà ấy chậm rãi đứng dậy, đặt tiền dưới ly rượu rồi quay người đi trước.
Những viên đá nhỏ xíu chạm vào nhau, chạm vào thành ly, kêu lên những âm thanh leng keng vui tai.
Nó ngơ ngẩn đi xuống tầng dưới, nơi bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra, trong khi có một toán người đang ngấm ngầm đi tìm kiếm một cô gái, cùng với ba con người trong tâm rực lửa, nhưng vẫn phải biểu hiện ra như là không có gì.
Hạ không hề hay biết bản thân vừa khiến cho ba người kia lo đến chết đi sống lại, bình thản quay trở lại, đi tìm Khải.
Hắn thấy nó, lập tức bỏ cả đối tác đang đứng nói chuyện trước mặt, chỉ để lại một câu: "Xin lỗi, tôi có chút việc bận." rồi bỏ đi.
Nhìn thấy hắn mặt hằm hằm đi về phía mình, Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biết nên làm gì cho đúng.
Hắn kéo nó vào góc khuất, nhỏ giọng mắng nó: "Em đi đâu từ nãy đến giờ, tại sao điện thoại gọi không được?"
"À... em để chế độ rung. Có chuyện gì hả anh? Sao nhìn anh lo lắng vậy?"
Hắn thở dài rồi cốc đầu nó một cái không thương tiếc: "Em nghĩ là lỗi của ai hả? Bỏ đi không nói ai tiếng nào, chỉ để có mỗi tin nhắn, gọi điện thì không bắt máy, có biết anh lo lắng đến cỡ nào không?"
"Em xin lỗi." Dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt của Khải lúc này, nó vẫn nghĩ là mình nên xin lỗi thì tốt hơn.
Hắn thở dài, gật đầu: "Được rồi, đi tìm Lâm thôi, cô ấy rất lo cho em."
"Ừm. Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."
Lần này, Khải rút kinh nghiệm, đem Hạ đến tận chỗ của Lâm, giao nó cho cô với cậu rồi mới yên tâm đi tiếp khách.
Hạ cũng thật là, khiến cho hắn lo gần chết. Cứ như thế này thì chắc chắn một ngày nào đó sẽ chọc cho hắn điên lên, đem nó tống vào phòng riêng, khóa cửa lại, giam nó ở đó cả đời.
...
Sau khi tiệc tàn, nó với hắn cùng nhau đi sang nhà ba mẹ nó như đã hẹn trước.
Ba mẹ nó còn mời thêm Lâm và Minh, nhưng hai người này sẽ đến sau. Dù sao đây cũng là một bữa tiệc gia đình thật lớn.
Khải xắn tay áo bắt đầu nướng thịt.
Sau khi Hạ sang Mỹ, ba mẹ nó đã mấy lần chuyển nhà. Căn nhà hiện tại chính là căn nhà lớn nhất trong số những căn nhà từ trước đến nay ba mẹ nó từng mua.Từ khi về nước, nó đã mấy lần đến đây chơi, nhưng vẫn không có thời gian tìm hiểu hết xem trong căn nhà này phòng nào chứa cái gì.
Điểm khiến ba mẹ nó mua ngay căn nhà này khi vừa mới tham quan chính là khoảng sân rộng ơi là rộng phía sau nhà, hơn nữa, trên cái cây to nhất còn có một ngôi nhà trên cây làm bằng gỗ màu nâu sẫm, nhìn rất chắc chắn.
Điểm này nó cũng rất thích.
Mẹ nó nhìn nó lăng xăng bên cạnh Khải, liền hạnh phúc mỉm cười, ghé sát tai ba nó thì thầm: "Chồng, anh coi hai đứa nó tình tứ như thế này, chắc sẽ không cãi vã rồi chia tay nữa đó chứ?"
"Sau bao nhiêu năm quay lại với nhau, vẫn còn tình cảm như vậy, em nghĩ tụi nó có thể chịu được xa nhau à? Mà thôi đừng lo xa quá, tiệc này là tiệc sinh nhật của con Hạ, sao lại để nó phải nấu nướng thế kia?"
"Thì nó nằng nặc đòi làm chứ có ai bắt nó làm đâu." Mẹ nó cười khẽ nhìn về phía nó "Chẳng lẽ là đang thể hiện khả năng nấu nướng trước mặt chồng tương lai? Con bé này cũng thật là trẻ con quá."
Ở trong bếp, Lâm nhanh tay trở mấy con cá chiên, Minh đứng bên cạnh nhìn sự thuần thục của vợ mình mà cảm thấy vô cùng bình yên.
Cả gia đình Hạ cùng với Khải, Lâm, Minh, dù cho tất cả mọi người ở đây đều là người trưởng thành, thì mức độ trẻ con lại không ai sánh bằng.
Tiếng cười nói cứ vang lớn khắp cả khu vườn.
Sau bữa tiệc, ba mẹ nó dọn dẹp ở trong nhà, có Lâm và Minh cùng phụ giúp. Bốn người đó tuyệt đối không cho Hạ và Khải động vào bất cứ thứ gì nữa, bắt bọn họ phải ra sân sau chơi hai mình.
Thảnh thơi không có việc gì làm, Khải giúp Hạ leo lên căn nhà trên cây kia.
Loay hoay một hồi, cả hai cùng ngồi xuống sàn gỗ cứng cáp, buông thỏng hai chân đung đưa trong gió buổi tối.
Dưới ánh sao trời lấp lánh, nó và hắn cùng ngồi bên nhau, thưởng thức cảnh sắc lung linh khi dưới chân toàn là những ánh đèn nhỏ lơ lửng trong không trung.
Đây quả nhiên là khung cảnh lãng mạn mà tác giả không ai khác là mẹ và ba nó. Thi thoảng nó còn cảm thấy rất =='. Dường như ba mẹ nó rất rãnh rỗi, cả ngày đều không bận làm việc gì, cho nên mới nghĩ rra mấy cái trò này, người tung người hứng, người chỉ huy người làm.
Trong không khí lãng mạn đó, nó lí nhí hỏi hắn "Vì bữa tiệc này mà chúng ta phải rời nhà hàng sớm, có kì quái lắm không?"
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nó. Những ngón tay đan vào nhau thật chặt.
"Em còn sợ cái gì? Dù sao thì bây giờ mọi người cũng đều khẳng định mối quan hệ của chúng ta rồi."
"Ý em không phải như vậy! Này!!!" Hạ gào lên, mặt đỏ ửng quay sang mắng yêu Khải "Rõ ràng anh biết ý của em không phải như vậy mà!!!"
Hắn cười phì thành tiếng, bẹo má nó theo thói quen: "Haha... Không sao đâu, dù gì anh cũng đã sắp xếp trước hết rồi."
"..." hắn nói xong, nó lại nhớ đến nụ hôn của mình ban nãy, tự nhiên cảm thấy không khí ở đây thật nóng.
Khải thở mạnh một hơi, thu hút sự chú ý của nó.Khải kéo nó ngồi quay về phía mình, mỉm cười: "Hạ, sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn vì em đã được sinh ra 23 năm trước, đến đây bên cạnh anh."
Tự nhiên trong lòng nó lại cảm thấy có gì đó rạo rực. Cái cảm giác này thật...
"Anh đã cùng em trải qua 6 năm cuộc đời, à không, phải chú thích là trong 6 năm đó, có 4 năm chúng ta xa cách."
Nghe đến đây, nó phì cười.
Khải cũng cười nhạt, bàn tay nhè nhẹ xoa má nó: "Cho nên, em sẽ đồng ý cùng anh trải qua 77 năm còn lại chứ? Cho đến khi chúng ta già đi, cho đến khi chúng ta sang thế giới bên kia."
Nói xong, Khải đưa ra trước mặt nó một chiếc hộp nhung màu đỏ sọc đen. Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh: "Sinh nhật năm nay của em, anh sẽ tặng cuộc đời anh cho em. Em sẽ lấy anh chứ?"
Nó vì quá bất ngờ nên người cứng đờ ra một chỗ. Sau một hồi tự trấn tĩnh bản thân, nó nuốt nước bọt, đưa tay tự bẹo má mình... "A... rõ đau mà..."
Khải cười nhạt trước phản ứng của nó: "Không phải mơ đâu đồ ngốc này, đừng tự làm đau bản thân như vậy, không nghĩ đến anh sẽ cảm thấy xót xa sao?"
"A... vậy là thật sao?"
"Ừm, trả lời đi, cưới anh?"
Nó gật đầu liên tục, giống như chỉ cần lỡ thêm một khắc nào nữa, hắn sẽ xoay người bước đi, để lại nó một mình ở đây.
"Tốt." Hắn hài lòng, đeo vào tay nó chiếc nhẫn cho chính hắn chọn.
Nhắc đến chiếc nhẫn này, chính là cả một quá trình hắn đi chọn, từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, vẫn không thấy có cái nào phù hợp với nó, kết quả là, hắn phải đặt riêng cho nó một chiếc nhẫn mà hắn thấy phù hợp với đôi bàn tay của người phụ nữ hắn thương yêu nhất.
Sau khi đeo nhẫn cho nó, cả hai lại tiếp tục ngồi trò chuyện.
"Hạ."
"Hửm?"
"Ngay ngày mai, chúng ta liền đi đăng kí kết hôn đi."
Nó nghe vậy, lúc đầu là giật mình, sau đó ngạc nhiên, sau đó mỉm cười hạnh phúc "Ừm..."
Không biết tại sao, lúc nào ở bên cạnh hắn, nó cũng trở thành một con mèo ngoan ngoãn.
"Thật ra còn có một chuyện này anh cũng thắc mắc lâu rồi, chẳng qua là không có dịp hỏi em."
"Chuyện gì?"
"Rốt cuộc tại sao lúc xưa em lại chia tay anh?"
"A... cái đó..."
"Đừng có chen!!" một giọng hét thật lớn cắt ngang lời giải thích của nó... mà cái chất giọng này, hình như nghe giống giống giọng mẹ nó.
Ba mẹ của Hạ từ bên dưới ngẩng đầu nhìn Hạ và Khải. Hạ và Khải cũng đang cúi đầu nhìn ba mẹ nó.
Hai bên cười cười... chẳng qua là một bên cười ngượng còn một bên cười đầy sát khí.
Sau đó, ở bụi cây đối diện, có một tiếng bốp vang lên.
Giọng của Minh rít khẽ: "Em làm gì vậy? Họ nghe thấy bây giờ?"
"Con muỗi này thật đáng chết, nó cứ vo ve mãi."
Sau đó... hai người ngồi trên cây... nhìn bốn người còn lại đang thập thò bên dưới.
Hạ xấu hổ hét lớn: "Mấy người này thật quá đáng!!!"
Nó vội vàng leo xuống, để mặc Khải một mình trên này. Hắn điềm tĩnh ngồi nhìn nó chơi trò rượt bắt với mọi người bên dưới... khẽ nở một nụ cười.
A... thắc mắc đó của hắn... đúng là không có duyên với câu trả lời mà. Thôi thì cứ để mọi thứ mãi mãi là một dấu chấm hỏi đi...
Fin.
~Haha... thêm một bộ nữa full rồi, lúc này tự nhiên thấy cảm động quá điii!~
*tung bông* *tung hoa* *tung váy*
~Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ mình cho tới bây giờ.~
~Mi đã hoàn thành hai bộ cẩm hường rồi... Bộ thứ nhất là truyện viễn tưởng, bộ thứ hai là truyện hiện đại. Bộ thứ ba, Mi quay về tiểu thuyết viễn tưởng nha.~
~Các bạn đón đọc "My devil, don't go! Phần 2" nhé, nó không phải là tiếp nối bộ cũ đâu, nội dung có khác đi đôi chút, nhưng vẫn có sự xuất hiện của MS nhé.~
~PR trước vậy thôi... các bợn thân yêu nhớ đón đọc và tiếp tục ủng hộ Mi.~
~Chân thành cảm tạ.~