“Ờ. Sao vậy?” Kha nhìn tôi thắc mắc.
“Thì... ờm...” tôi chẳng lẽ lại nói mình đang chiến tranh lạnh với bạn thân của cậu ta.
“Hờ...” đột nhiên hắn cười gian “Thích đi một mình với tui hả?”
“Ảo tưởng sức mạnh đi.” Tôi trừng mắt búng trán Kha một cái. Cậu ta lại cười sặc sụa lên... hình như tên này đang rất vui??
“Hehe... thích thì cứ nói đi. Tui với bà đi riêng, ok?”
Bảo tôi trả lời thế nào đây?
“Ừ thôi đi riêng đi. Đi với cặp đôi người ta kì lắm.”
“Ủa. Hai người đó đâu có hẹn hò đâu, chỉ là bạn thân thôi.” Kha cười tít mắt.
Dù đã bảo với bản thân bao nhiêu lần, không được thích Khải thêm nữa, nhưng khi nghe Kha nói Khải và Băng không phải người yêu, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, giống như tảng đá bao lâu đè nén đang từ từ vỡ vụn ra.
Lúc này tôi mới biết, tình cảm của tôi dành cho Khải từ trước đến giờ không hề vơi đi dù chỉ một chút, cứ nhắc đến tên hắn, nhớ đến hình ảnh của hắn là trong người tôi lại rạo rực lên một cảm giác thật kì lạ.
“Nhưng dù gì thì... đi riêng đi.”
“Được rồi được rồi.” Kha vừa bấm điện thoại vừa nhoẻn miệng cười thật tươi, có vẻ vô cùng thích thú.
Hình như Kha đang hiểu lầm cái gì rồi.
“Ê. Đừng có tưởng tui muốn đi riêng với ông nghe chưa. Chỉ là tui không thích đi đông người quá thôi.”
Tôi nhíu mày cau có giải thích, nhưng hình như nụ cười tới mang tai của Kha đã choáng hết tai hắn rồi.
“Ờ ờ.”
Ờ thì ờ mà cười thì vẫn cười... có phải hắn nghĩ tôi là vì xấu hổ nên mới như vậy không...
Thôi chẳng thèm giải thích nữa.
...
Môn thi cuối trôi qua nhanh chóng, Kha chạy sang tận phòng của tôi 'đưa đón'.
Hắn kéo tôi chạy một mạch xuống bãi giữ xe rồi chở tôi một mạch đến Starbucks gần trường.
Thật ra mà nói thì tôi chẳng thấy thức uống Starbucks nó khác gì với mấy quán bình dân khác mà giá toàn trên trời. Hắn đưa tôi đến đây... ực... túi tiền của tôi có lẽ sắp thủng một lỗ lớn rồi!!
“Làm gì chạy vội vậy? Ma đuổi hả?”
“Băng nói muốn đi chung với bà. Tui phải chạy đó.”
“Băng muốn đi với tui?”
“Ừ. Hai người quen nhau hồi nào mà thân nhau quá hả?” Kha hỏi tôi, nhưng tình hình là tôi đang không tập trung vì đang bận nghĩ tại sao cô ấy lại muốn đi cùng với tôi nên không thèm đáp. Thấy vậy, Kha tằng hắng gây chú ý “Ê, hai người quen nhau hả?”
“À, ừ. Tụi này có quen sơ sơ thôi.”
“Sơ sơ? Thấy có vẻ thân mà.” Kha à... có thể đừng tò mò nữa không??”Ờm... hồi nãy thi được không?”
“Cũng tạm tạm, nói chung là ổn nên mới rủ bà đi ăn mừng nè.” Tôi nghe trong câu nói có tiếng cười nhàn nhạt.
...
Bước vào quán, hơi lạnh từ bên trong ùa đến táp vào da thịt vô cùng sảng khoái. Bên ngoài trời nóng như lửa đốt thế này thì vào phòng máy lạnh cảm thấy cực kì sung sướng a...
Kha nhìn thấy vẻ mặt thõa mãn của tôi có chút cười. Ánh mắt thập phần thần bí.
“Nói nghe nè.” Đột nhiên Kha khều tay tôi.
“Hử?”
“Bà ghét Khải lắm hả?”
“Đâu có. Làm gì có. Ai nói vậy?” là thích mới đúng Kha à...
“Làm gì hoảng vậy. Tui chỉ hỏi thôi mà.” Kha lại cười tít mắt “Hai người... rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ý... của ông là sao?”
“Khải thì hỏi tui tại sao dạo gần đây không liên lạc được với bà, hỏi là bà có còn liên lạc với tui hay không. Còn bà thì nghe đến sẽ đi chung với Khải liền né ngay lập tức... không biết sao tui thấy hai người có gì đó rất là kì quặc.” Kha một hơi trút hết tâm sự. Người như Kha mà giữ những suy đoán và tâm trạng tồi tệ thêm một phút giây nào nữa có lẽ sẽ nổ tung mất thôi.
“Đó là do ông nhạy cảm quá thôi. Chẳng có gì cả đâu.” Tôi mỉm cười trấn an, hút một hơi nước. Vị ngòn ngọt xuống đến tận bụng.
“Ừ. Không có gì thì thôi. Tui chỉ thấy tò mò.” Kha cuối cùng cũng chịu chuyển chủ đề “À mà... tui tiết lộ cho bà một bí mật.”
Nhìn Kha cứ thần thần bí bí làm tôi không đủ kiên nhẫn hỏi luôn.
“Bí mật gì vậy?”
“Sắp đến sau khi biết kết quả kì thi, trường mình sẽ tổ chức một chuyến đi chơi hai ngày một đêm ở Long Hải.” Kha nói với vẻ hào hứng và sốt sắng hơn cả ngày thường.
“Thật á.” Nghe đến đi chơi, hai mắt tôi sáng rỡ lên “Sao ông biết hay vậy?”
“Chuyện! Tui trong ban tổ chức mà.”
“Chờ chút. Để rao tin.” Tôi vừa nói vừa lôi cái điện thoại ra, nhấn một hơi 'Thông báo cho tụi bây tin vui, sắp tới có chuyến đi ngoại khóa hai ngày một đêm ở Long Hải, chuẩn bị đi bà con~~ *cười*', sau đó gửi đến nhóm chat có tên là 'Băng Nhóm Bất Tài Vô Dụng'. Băng nhóm này chính là group chat của cả lớp chúng tôi, mỗi khi có phi vụ gì thì ôi thôi xôm như họp chợ, đọc tin nhắn đến mỏi cả mắt.
Ngay lập tức, Jen hiện hồn rep lại tin nhắn của tôi: 'Thiệt hả? Ai nói mày vậy?'
Tôi lưỡng lự một hồi mới nhắn lại: 'Người quen.'
Linh Lé: 'Là Kha thì cứ nói đại đi.'
Lam Lười: 'Xời. Người ta còn ngại con ạ.'
Tôi sau khi đọc tin nhắn thì mặt bất giác đỏ lên. Kha ngồi đối diện chỉ mỉm cười kiên nhẫn chờ tôi rao tin xong... hình như cậu ta không hề biết. Để con gái chúng tôi dính vào nhau thì ôi thôi chờ đến hết đời cũng chưa xong.Tôi: 'Tụi bây có thôi đi không. Chủ đề càng ngày càng trôi đi xa rồi kìa.'
Nam Điên: 'Ờ. Mày ăn hiếp nó nó méc người ta bây giờ.'
Tú Ú: 'Haha... Hạ nhà mình có mùa xuân rồi.'
Tôi tắt luôn điện thoại, thở dài một hơi... bạn với chả bè.
Kha cười hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì đâu. Chỉ là... hình như ông trở thành hotboy của lớp tui rồi... đối với con gái, lẫn con trai.”
“...”
...
Minh kéo ghế cho Lâm ngồi xuống sau đó mới đi vòng sang ghế mình. Chỉ hành động đơn giản như thế này cũng đủ khiến tim Lâm đập mạnh một cái.
Chẳng hiểu hôm nay ngày gì mà Minh đưa Lâm đến một nhà hàng sang trọng như thế này, khiến Lâm trong bộ đồng phục đơn giản cảm thấy có chút căng thẳng. Nhìn xung quanh một vòng Lâm mới phát hiện, nhà hàng lúc này chỉ toàn những người trưởng thành... rốt cuộc thì tại làm sao mà chỉ có hai người họ là học sinh thế này chứ.
“Hôm nay ngày gì vậy?”
“Ăn mừng thi xong.” Minh gọi xong món rồi quay sang mỉm cười dịu dàng với Lâm.
“Ầy... ông... ông đi làm thêm kiếm tiền, tại sao còn đi ăn mấy nơi thế này?” Lâm thật ra không phải tiếc thương cho túi tiền của cả hai, mà quan trọng hơn là ở những chỗ như thế này, Lâm rất không quen.
“Haha... tui chưa kể hả? Thật ra, tui đi làm thêm chỉ vì lời hứa với ba mẹ thôi.”
“Hứa? Hứa đi làm thêm?”
“Không phải như vậy, thật ra lúc đầu khi nghe nói tui sẽ đính hôn với một cô gái nào đó nghe tên cũng thấy thật lạ lẫm, tui đã lên tiếng phản đối. Ba mẹ tui với tui tranh cãi một hồi, không ai nhường ai. Cả nhà đã chiến tranh lạnh cả mấy ngày. Cuối cùng mẹ tui vào phòng tui, nói là chỉ cần tui có thể tự mình sống tốt trong một tháng mà không có trợ cấp của ba mẹ thì hôn ước sẽ bị hủy.”
“Thì ra là vậy...”
“Hôn ước đã bị hủy rồi nên chẳng cần phải bận tâm đến lời hứa đó nữa.”
Món ăn được dọn lên bàn. Đến tận khi người phục vụ đi mất rồi, Lâm mới trợn mắt lên: “Cái gì? Hôn ước bị hủy rồi?”
“Phản ứng kiểu gì vậy?” Minh bật cười, đùng là càng ngày càng thấy cô nàng này thật thú vị.
“Hủy rồi hả?”
“Ừ.”
Lâm ngay lập tức nhắn tin rủa xả Hạ: 'Cái con kia! Mày với Minh hủy bỏ hôn ước rồi sao không thèm báo cho tao một tiếng, để tao ngày ngày lo lắng sắp chết luôn vì mòn mỏi đây nè. *icon cắn người*'
'Mày mới là đứa bỏ bạn theo trai!! Tao với mày hẹn nhau từ trước hôm nay đi chơi, tại sao mày dám bỏ tao đi chơi riêng với Minh hả?' Hạ ngay lập tức trả lời.
'Thì tao tạo cơ hội cho mày tiếp xúc với Khải chứ còn gì nữa.'
'Khải Khải con khỉ!! *monkey*'
'Ê mà... tao á, thi chung phòng với Khải, tao mới phát hiện một điều, hình như Băng đơn phương Khải mày ơi.'
'Hở? Sao mày biết.'”E hèm... Lâm à, thức ăn nguội hết rồi, bà còn định nhắn tin đến bao giờ nữa vậy?” tiếng của Minh cắt ngang làm Lâm giật mình bỏ điện thoại xuống bàn cười một tiếng rồi nhắn nhanh cho Hạ mấy chữ 'Chiều nay qua nhà tao đi kể cho nghe.'
'Ơ con kia.'
Lâm tắt máy mỉm cười “Haha. Xin lỗi nha. Có chút chuyện phải nói với Hạ.”
“Ăn đi. Ờ mà... bà có dị ứng cái gì không?”
“Không. Tui dễ nuôi lắm.” Lâm cười tít mắt cho một miếng thịt vào miệng.
Minh cười cười lẩm bẩm: “Có khó đi nữa cũng muốn nuôi.”
...
Lâm sau khi về đến nhà thì nằm dài lên giường ngủ một mạch đến tận khi bị gối chèn cho tỉnh ngủ.
“Con kia! Mày định giết tao hả?”
“Ờ, con đáng chết kia muốn sống hả?” Tôi trề môi với nó.
Tôi lùa Lâm nằm lăn vào trong góc rồi mình cũng ngồi lên giường, ôm con gấu bông vào lòng, khẩn trương hỏi nó: “Sao, kể tao nghe coi. Tao bứt rứt từ trưa đến giờ.”
“Ờ.” Nó dường như tỉnh ngủ. Cứ như chỉ cần là chuyện tình cảm của tôi thì nó vô cùng thích thú vậy, cả cơn buồn ngủ cũng đột ngột bay mất thế kia...?
“Mấy lúc chuyển giờ ấy, lý ra phải là Khải chạy sang phòng thi của Băng, đại loại giống như Kha chạy qua mày ấy, vậy mà tao toàn thấy Băng chạy sang phòng tao.”
“Chỉ dựa vào đó mà mày cho là Băng đơn phương Khải?” tôi thất vọng ra mặt.
Ừ thì phải công nhận là tôi ích kỉ thiệt... dù cho nói là không thích hắn nữa, nhưng lại thể hiện ra mặt tình cảm của mình thế này... có chút mặt dầy nữa chứ.
Lâm bò xuống giường chạy qua bàn học rót một ly nước tu hết trong một hơi rồi nằm lên chân tôi: “Mày đừng có xem thường giác quan của tao nha. Hơi bị chính xác đó.”
Tôi nghe xong câu đó của Lâm thì chẳng biết làm gì hơn ngoài thở dài một tiếng.
Dù cho hai người đó có thật sự là không quen nhau nhưng tôi vẫn không có gan lọ mọ lại gần Khải.
Lâm thấy tôi im lặng cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng lôi điện thoại ra bấm... nhìn nhìn cái điện thoại một chút, nó mới trừng mắt lớn hét toáng: “Ê! Sắp đi chơi hả?”
“Ờ. Giờ mày mới thấy tin nhắn hả?” tâm trạng của tôi phút chốc vui lên theo Lâm.
“Ahaaa... có địa điểm đặc biệt để mày tỏ tình với Khải rồi!”
“Ê con kia! Mày cứ làm như mày thắng chắc tao ý!”
“Ờ thì tao chỉ nhắm chắc có 99% thôi.”
“...”
Lúc này tôi rất muốn nhét gối vào trong mặt nó.
“Để coi.” Tôi hất mặt.
...
Đứng trước bảng điểm toàn lớp... khuôn mặt tôi hầu như không có một chút nào cảm xúc.
Sau đó thì tôi ngã lăn ra đất khóc ròng.
Con Lâm không phải người... làm bài kiểu quái nào mà môn nào cũng tròn điểm là thế nào... văn thì thế nào có thể đoạt chín điểm!!Lâm đứng bên cạnh nghênh mặt lên với tôi.
“Ha... mày chuẩn bị tinh thần đi Hạ à...”
Mấy đứa xung quanh nhìn tôi với nó bằng con mắt khinh bỉ.
Tôu lúc này mới giở tuyệt chiêu cuối cùng... cầu xin!
Tôi kéo Lâm ra ngoài mếu máo với nó: “Mày không biết đâu... hắn ta ghét tao như thế, mày còn bảo tao tỏ tình với hắn?”
“Ghét mày cái gì?” Lâm trừng mắt, nó xắn tay áo như chuẩn bị đi đánh nhau tới nơi.
Tôi ngập ngừng kể, mà kể xong lại thấy hình như mình không nên kể cho nó nghe:
“Thì lần trước, hắn nói là... sau này tao với hắn cứ đối với nhau như người dưng là được rồi.”
“Cái gì?” đúng như tôi nghĩ. Phản ứng đầu tiên của Lâm là đấm một phát lên thanh lang cang sau đó thì ôm tay đỏ ửng “Khải nói thẳng với mày như thế? Chắc là có hiểu lầm gì đó ở đây rồi...”
“Mày đừng có cố an ủi tao làm cái gì. Khải là nói trực tiếp với tao, còn có hiểu lầm nào được nữa.” Tôi bĩu môi, biết thừa câu nói của nó hoàn toàn khác với suy nghĩ. Xem nó kiềm nén cơn giận thế nào kia... còn cố gắng nói tốt cho Khải?
“Hừ... đã vậy thì tên đó không đáng cho mày thích! Con trai gì mà... nhỏ nhen!!” Lâm tức giận thay tôi, nó nhăn nhó cau có nhìn vô cùng khó chịu.
“Vậy... tao không tỏ tình với Khải nha, tao còn không biết nói ra tình cảm của mình rồi, hắn ta sẽ phản ứng như thế nào nữa...”
Lâm ngay lập tức cười nụ cười lưu manh:
“Không chừng lén lút bật máy ghi âm rồi bảo mày tỏ tình lại, sau đó phát ra cho cả trường cùng biết ấy chứ.”
“Con này! Chắc cả trường này không có ai biến thái như mày đâu. Minh lớp mình đúng là tội nghiệp mới nhắm trúng mày.”
Nó chỉ cười lớn. Sau đó lại nhìn nhìn sau lưng tôi, nụ cười gian càng lộ rõ, còn đôi mắt thì lấp lánh như sao.
Tôi theo phản xạ nhìn ra sau lưng theo ánh mắt nó, thấy Kha đứng đó mỉm cười với tôi.
Lâm sau đó nhanh chóng tạm biệt tôi trở vào lớp, để tôi, Kha với mấy đứa tò mò lớp tôi đứng lố nhố ngoài hành lang mà giả vờ không quan tâm đến, vờ đang nói chuyện với nhau, nhưng thật chất ra là hai con mắt đang soi muốn thủng quần áo tôi.
“Chuyển tiết có năm phút mà chạy đi đâu sang đây xa vậy?” tôi giơ tay chào Kha, không ngờ được câu trả lời của hắn lại làm tôi sặc ho sù sụ.
“Gặp bà.” Nói xong câu này, Kha cười toe toét, trong khi con nhỏ lắng nghe là tôi đây thì mắt trợn tròn còn ho như sắp chết, có vẻ thấy vẻ mặt của tôi rất vui, Kha cười sảng khoái “Haha... đùa mà... bà giúp tui cái này. Chẳng qua là lớp tui có danh sách cụ thể đi dã ngoại rồi, mà tui thì muốn đi cùng xe với lớp bà. Nên cho tui trước cái danh sách lớp bà để tui sắp xếp luôn.”
“Ok. Ông cứ về lớp đi, tan học tui chạy qua lớp ông đưa danh sách luôn.”
“Ừ.” Kha cười khì, mà cứ đứng cười mãi không chịu đi cũng chẳng nói gì thêm.
Tôi thì không chịu được cái không gian im lặng đến khó xử đó liền thấy khó chịu, lên tiếng: “Chỉ cần gửi tin nhắn cho tui thôi, chạy sang dãy này làm gì cho mệt vậy?”
“Thì tại nhớ bà nên chạy sang đây tìm.” Kha lại cười ngây ngô trả lời, mà hắn ta không biết câu trả lời của hắn có lực sát thương người khác đến thế nào?
Jen, Huy Gay, Tú Ú hét lên, làm mấy đứa lớp kế bên cũng chạy ra hóng chuyện.
Tôi lúc đó tự nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý nên thấy có chút khó xử, liền lừ Kha một cái: “Ăn nói kiểu gì đó hả? Tụi nó làm lớn chuyện lên bây giờ.”
Kha không cười nhăn nhở nữa mà chuyển sang nụ cười mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt cũng thập phần dịu dàng. Cách cậu ta nhìn tôi lộ ra vài phần tình cảm, tôi giật mình trước ánh nhìn đó, có hơi ngẩn người.
Một cơn gió mạnh thổi qua, tóc tôi bay tung hết cả.
Gió vội đến và vội đi. Mà đi rồi thì đầu tóc tôi trở thành tổ quạ một lượt.
Kha liền đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc vươn trên gò má tôi, giống như là phản xạ tự nhiên.