Hôm nay là thứ bảy, mà cái câu kéo qua nhà tao chính là có nghĩa ngầm bảo tụi tôi hãy xin gia đình ở lại qua đêm.
Được... xem như quẫy xả stress chuyện của Khải và Kha đi.
Nhà Nam Điên thật ra cũng là một căn nhà nhỏ xinh như của tôi, chẳng qua là có tới hai tầng, với rộng hơn của tôi chút chút, có sân cũng to hơn của tôi chút chút.
Lâm lập tức quay sang tôi: “Mày có...”
“Tất nhiên.” Tôi cười toe toét.
Sau đó Nam Điên lại rống lên: “Tụi bây đó thằng nào còn nào không đi tao kéo cả bầy sang nhà tụi bây khủng bố ráng chịu. Mà tới là phải mang quà nghe chưa.”
Nó cười nham nhở trên đó, hứng bao nhiêu cơn mưa dép vẫn mặc dầy...
Sau đó, giờ ra chơi, tụi tôi quyết định sẽ làm một vố cho nó mất mặt chơi.
Cả đám con trai nâng Nam Điên lên, quẳng nó ra giữa sân trường đang rất đông người.
Sau đó lớp tôi nam nữ xen kẽ nắm tay nhau tạo thành vòng tròn xung quanh nó, hát lớn Happy Birthday, khiến cho bao nhiêu người bu lại nhìn...
Ờ mà... nam nữ xen kẽ là để nhấn mạnh cái khốn nạn và khôn lỏi của con Jen cầm đầu lớp tôi nha. Không phải nó khi không làm vậy cho đẹp đâu. Thật ra nó hiểu rất rõ tâm lý con trai lớp tôi, đôi khi sồn thế thôi chứ chẳng dám động tay động chân vào tụi con gái lớp tôi. Thử mà một thằng làm con nhỏ nào đó khóc đi, thằng đó coi như xác định, mấy thằng còn lại nhất định khiến thằng đó chết lên chết xuống.
Nên khi sắp xếp nam nữ xen kẽ như vậy, giống như có một hàng rào kẽm gai xung quanh, Nam Điên không thể nào trốn thoát.
Nó xẩu hổ vô cùng tận mà không thể chạy thoát, cũng không thể đẩy cái vòng chặt chẽ của chúng tôi ra mà chạy, chỉ có thể đứng yên chịu trận, đứng một hồi đau khổ quá nên ngồi chồm hổm xuống hai tay ôm gối, cúi đầu... vô cùng đáng thương.
Lớp tôi lúc này mới thỏa mãn nhưng vẫn thích thú reo hò hát um cả lên. Và vào giờ ra chơi ngày hôm đó... lớp tôi cư nhiên trở thành lớp nổi bật nhất trường.
Tối hôm đó, lớp chúng tôi lại chính là chủ đề thảo luận sôi nổi nhất trên web trường.
Nhưng đó là chuyện của buổi tối.
Cả lớp tôi tan học là tụ tập về khu giữ xe của mấy đứa chạy gắn máy để cùng đến nhà của Nam Điên. Tự nhiên nó nổi khùng lên đưa ra một đề nghị khiến tôi dở sống dở chết, vô cùng khổ sở:
“Ê... rủ 11A1 không?”
Jen lập tức hưởng ứng: “Tất nhiên, rủ đi rủ đi. Càng đông càng vui.” Con này... ngoài miệng một kiểu trong lòng một kiểu... nhưng mà hình như nó không biết, bao nhiêu thứ trong lòng nó đều đang hiện hết lên mặt rồi kìa. Có mỗi một chữ Tuấn in khắp khuôn mặt nó.
“Rủ đi... ừm, rủ luôn cả thầy Anh nữa.” Tú Ú cười cười liếc liếc Anh Nhây, mắt nó tóe sáng.
Vừa nói dứt câu, Nam Điên đã lôi điện thoại ra gọi cho Tuấn... ặc... tôi đúng là chạy trời không khỏi nắng... vốn là định nhờ lũ bạn thần kinh không bình thường này chữa lành vết thương lòng, tại sao tụi nó lại hùa với địch càng ép tôi vào con đường chết?Mặt tôi tệ không thể chịu được.
Lâm nghiêng người ra sau, tức là áp sát tôi: “11A1 kìa... mày có ổn không đó?”
“Ờ... chắc ổn...”
Tôi vừa nói vừa mếu máo gập đầu đột ngột thể hiện sự chán chường thì đánh cái bốp một cái. Nón bảo hiểm của tôi đập một cái thật mạnh vào nón bảo hiểm của Lâm.
...
May mắn cho tôi là Khải không đi. Oa... tôi lên tâm trạng trong chốc lát.
Tôi vốn biết rõ Khải như vậy, sao lại cho là hắn sẽ tham gia mấy bữa tiệc nháo nhào vớ vẩn này chứ.
Mà Khải không đi thì Băng cũng không đi. Xem như tôi đá văng được hai cục đá lớn.
Sinh nhật của thành viên 11A4, nhưng chẳng hiểu sao tất cả thành viên 11A1 (trừ Khải và Băng) thì ai cũng hào hứng tham gia, còn kéo một bầy đi không vắng một mặt.
Đứng trước cửa nhà Nam Điên giữa trời nắng 12h... chúng tôi phát hỏa khi nó phát hiện mình để quên chìa khóa nhà trong tủ lớp.
Và thêm một điểm nhấn mạnh là nó ở nhà một mình, nếu không có chìa khóa của nó thì chẳng có ai mở cửa... Cả lớp tôi xúm lại mỗi thằng đạp nó một cái, ra sức mắng nhiếc: “Thằng ngu kia, chìa khóa nhà mày để trong tủ lớp làm cái gì?!!”
Nó chỉ có thể mếu máo: “Ai biết, sợ mất nên mới cất trong đó.”
“...”
“Ngay và luôn đi lấy cho tao.” Jen tức đến nỗi chả thèm giữ hình tượng, đánh vào lưng Nam một cái bốp ra lệnh.
Chỉ tội thằng bé xoắn cả lên lật đật chạy về trường.
Thế là chúng tôi dựng xe trước cửa nhà nó, từng nhóm từng nhóm một chui xuống bóng râm của mấy cái cây trồng dọc hai bên đường.
Ai cũng uể oải bởi nắng quá gắt nên hầu như đứa nào cũng ngồi bệt luôn xuống đất. Một gốc cây chứa chừng mười đứa, nên chúng tôi tản nhau ra.
May mắn là nhà nó ở trong hẻm, chứ mà ở ngoài lộ thì chúng tôi chẳng biết phải làm sao. Người đi đường nhìn vào đố có ai biết được cái lũ ngồi bẹp dưới đất thảm hại hết sức như cái bang này lại là lớp chọn và lớp xém chọn của ngôi trường top ba thành phố.
Tụi con trai bung luôn mấy nút áo đầu tiên, tụi con gái xắn quần lên tới đầu gối ngồi lấy tập vở quạt lấy quạt để.
Hức... rõ ràng là sắp sang đông rồi, tại sao Sài Gòn vẫn còn nắng như vậy.
Đột nhiên, một người phụ nữ từ xa đi tới... thu hút sự chú ý của cả đám tụi tôi. Bà ta xách trên tay cái giỏ đi chợ, bên cạnh là một người đàn ông. Cả hai người tầm tuổi trung niên. Khuôn mặt bặm trợn như sát thủ giết người.
Hai người đó liếc một lượt mấy chiếc xe dựng trước nhà Nam Điên... cũng chính là xe của chúng tôi, rồi nhíu mày thật chặt trừng mắt nhìn chúng tôi.
Tôi bị dọa cho giật mình... có mấy đứa ngồi bên kia gốc cây thì không rõ tình hình, tiếp tục than thở, nhiếc móc ba đời tổ tiên nhà thằng Nam.Hai người đó lại chậm rãi xoay người, móc trong túi ra cái chìa khóa, cho vào ổ khóa, mở cửa vào nhà... chuyện đó không có gì là lạ, nhưng quan trọng ở chỗ, căn nhà mà họ vừa bước vào chính là nhà của Nam Điên.
Tụi tôi dù cảm thấy hai người đó rất đáng sợ đến đáng ngờ, nhưng vẫn theo phản xạ tự nhiên hét lên một tiếng: “A!”
Nghe tiếng la đồng thanh của tụi tôi, người phụ nữ quay lại, nghiêm giọng hỏi: “Mấy đứa là bạn của thằng Nam hả?”
Jen liền từ xa chạy lại, lanh lợi chào hỏi: “Dạ. Tụi con là bạn cùng lớp với Nam.”
Bà ta lạnh lùng liếc Jen một cái rồi buông một câu: “Vào đi.” sau đó xoay người đi trước.
Người đàn ông kia cũng liếc tụi tôi một cái, mới mở rộng cổng để chúng tôi dắt xe vào.
Hức... sao hai người này cứ thích liếc thế nhở, không sợ sau này về già sẽ bị lé ư?
Tôi rụt rè bước vào nhà.
A, nhưng ban nãy vì hai cái người này khí thế áp đảo quá làm tôi quên mất... họ ở đâu ra ngang nhiên vào nhà người khác như vậy... không phải là cướp của giữa ban ngày đấy chứ?
Tôi trố mắt ra gườm gườm. Thấy vậy, Kha nghiêng người sát tôi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Hai người họ là ai vậy?”
“Là ai? Sao lại hỏi tui. Bà với Nam là bạn thân mà?”
“...”
Tôi chớp mắt, chậm rãi quay người sang phía phát ra tiếng nói, liền giật mình “A.” lên một tiếng.
Kha cũng bị phản ứng của tôi hù cho giật mình.
Cả bọn lập tức dừng mọi hành động tập trung ánh nhìn về phía tôi và chỗ của Kha.
Tụi nó tròn mắt nhìn, tôi nhân được chú ý liền dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho tụi nó: “Hai người đó là ai vậy?”
Không một đứa nào trả lời.
“Bảo Đô, mày bạn thân Nam Điên, biết hai người đó là ai không? Tự nhiên ở đâu vào nhà người khác vậy?” Lâm suy tư hỏi.
“Thấy mặt quen quen, nhưng không nhớ là ai hết. Mà tụi bây yên tâm đi. Chắc không phải người lạ đâu.”
Nghe Bảo Đô nói, chúng tôi mới yên tâm xếp thành hàng đôi bước vào nhà.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, còn người phụ nữ ngồi đối diện, trước cái điện thoại bàn đang gọi cho ai đó.
Chúng tôi đứng khép nép một bên không dám hó hé. Chẳng hiểu sao hai người này cho tôi có cảm giác trong người họ có giấu sẵn mười lăm con dao mười hai cây súng, chỉ chực chờ có người nhào đến sẽ lập tức lấy ra.
“A lô. Ba mẹ đang ở nhà.” Bà cô đó chăm chú lắng nghe trong điện thoại.
“Ba mẹ?” cái đám hơn bốn mươi đứa chúng tôi đồng thanh.
Hai người họ hoảng hồn, người làm rơi tờ báo, người hai vai giật bắn lên.
Ấy... chuyện đó chúng tôi cũng bị dọa cho giật mình.Đừng trách chúng tôi vô tâm, sang nhà nó mấy chục lần rồi mà có bao giờ thấy ba mẹ nó đâu... mà trong nhà nó lại chẳng có tấm hình nào chụp chung gia đình. Nó nói làm vậy không hợp với tính cách của nó.
Tính cách cái khỉ! Nhờ mày bon chen mà tụi tao thất lễ rồi thấy chưa con?
Ba mẹ Nam Điên lừ mắt nhìn tụi tôi một cái, mẹ nó mới tiếp tục nói: “Ừ. Mẹ mời mấy bạn vào nhà rồi. Con rủ bạn đến chơi sao không nói?”
“...”
“Cái gì? Mẹ tới mà phải xin trước?”
Ấy... Nam à, đừng có chọc điên đấng phụ mẫu đi có được không? Nếu không tụi này sẽ hứng trước ý.
“...”
“Được rồi, vậy mẹ với ba về cho con chơi với các bạn nha.” Ngay lập tức, thay đổi hoàn toàn thái độ. Người phụ nữ này thật đáng sợ. Bà ta cười toe toét quay sang chúng tôi: “Mấy đứa ở chơi vui vẻ nha, hai bác về. Có gì cứ gọi.”
“V... Vâng...” chúng tôi chỉ có thể yếu ớt vâng với dạ.
Ông bác kia cũng đột nhiên trở thành thiên thần, nở nụ cười hết sức sáng lóa: “Bye mấy đứa.”
Sau đó hai người họ rời khỏi căn nhà...
“...” tập thể.
Có thể là vì sống trong cái gia đình như thế mới khiến nó thành ra điên điên khùng khùng như cái biệt danh của Nam.
Ba mẹ chủ nhà đã rời khỏi, chúng tôi đâu có ngoan hiền cho cam gì, cả bọn bắt đầu lục tung nhà nó lên tìm mấy cái bí mật để sau này còn dễ nắm thóp nó.
Thằng Nam Điên dù cho nó có hơi điên điên khùng khùng, nhưng hằng tháng đi tập gym tám lần một tuần, cơ thể đô con to lớn. Con gái thì chẳng ngán, chỉ cần nắm đầu nó kẹp cổ là xong, nhưng tụi con trai mà làm vậy là bị nó đốp lại liền. Bây giờ có cơ hội tìm ra điểm yếu của nó để sau này còn đe dọa, ngu gì không làm.
Tụi con trai lôi ra một đống thứ XXX... đúng là con trai, nó hiểu ý nhau thật. Giấu XX này ở đâu, giấu XX kia ở đâu, chỉ có tụi nó mới hiểu nhau đến vậy.
Sau mười lăm phút oanh tạc nhà Nam, đám con trai lôi ra cái đống thứ XXX đó để giữa nhà chụp hình đủ kiểu rồi mới lặng lẽ đi cất lại.
Bên cạnh đó, tụi nó còn bình phẩm nhãn hiệu và màu sắc của mấy cái XXX đó.
Tụi con gái + Huy Gay (==') đỏ hết cả mặt chui vào phòng bếp.
Long Lùn cười gian, lấy một món trên tay dí dí trước mặt con Anh Nhây, bị con bé thẳng tay đập vào mặt một cái.
Nó xí hổ thì đỏ mặt vậy thôi, chứ cái tính hung dữ như chằn đó của nó chẳng có đổi.
Sau khi bị con bé đập cho một cái, nó còn bị tụi con trai xử trảm vì dám đụng vào mấy nàng... dù cho nàng đó có là Anh đi nữa.
Nam một lát sau mới về, nó mở cửa ra bước vào, phía sau còn có thêm hai người.
Hả? Tại sao Khải lại ở đó?? Còn cả thầy Anh nữa... nhưng trong mắt tôi bây giờ, thầy Anh chẳng có quan trọng, quan trọng là Khải kia...
Tại sao hắn lại đi phía sau lưng Nam Điên?
Tôi trợn mắt lớn nhìn nhìn. Tất nhiên cái đám kia cũng xúm vô nhìn, hỏi Khải: “Mày sao lại ở đây?”
“Tao gặp nó ở trên đường. Nó đưa Băng về nhà rồi đến chơi.” Nam giải thích rồi bước vào nhà.
Tôi trừng trừng mắt nhìn Khải, nhưng trên môi không giấu nỗi nụ cười. Dù biết cách suy nghĩ này của tôi có chút ích kỉ, nhưng tôi cảm thấy vui vui khi hắn bỏ Băng ở nhà, còn mình chạy đến đây chơi với bạn bè.
Dù cho hắn có không đến đây vì tôi, thì tôi vẫn thấy vui vì hắn xem trọng bạn bè hơn Băng... ít ra có thể chứng minh, đối với Khải mà nói, Băng không có hơn bạn bè, nói trắng ra là có thể hắn không có thích cô ấy. Ừ thì nghĩ câu đó thấy cũng khốn nạn thiệt, nhưng tôi không thể ngăn mình nở nụ cười đó...
Ầy... đừng hiểu lầm là tôi cười khinh miệt Băng, chẳng qua là tôi vui vì hắn đã tới.
Tôi thấy Khải liếc qua tôi một cái, hình như trông thấy biểu cảm của tôi lại mỉm cười... làm toàn bộ 11A1 hoảng hốt. “Mày có bệnh hả Khải, khi không lại cười như vậy?”
“Đừng nháo. Cứ làm như tao chưa bao giờ cười ha.” Hắn lại cười... đối với 11A1 mà nói, đây chính là ngày Khải tỏ ra thân thiện nhất. Một ngày mà hắn đã cười tới hai lần đó!! Là hai lần!!
Thầy Anh đập tay với Hưng bên 11A1 rồi vui vẻ chào hỏi: “Hé lô mấy đứa. Đói chưa?”
“Rồi.” Jen gật đầu rồi ôm bụng nhăn nhó ngồi xuống ghế sô pha.
Hừ... tụi con trai chết tiệt. Đã đói bụng còn bắt tụi nó đứng ở trong bếp nữa, không được ngồi nên mỏi chân sắp chết rồi đây.
“Tiếc cho mấy đứa, thằng Nam mới tiết lộ với thầy, nó chưa có chuẩn bị gì hết.”
“...”
1, 2, 3...
“Thằng kia!!!”
'Quạc quạc!!' mấy con vịt ở bờ sông gần đó đồng loạt nhảy xuống sông.
'Xoảng.' Kính bể.
'Phạch phạch.' Chim bay.
...
“AAA!! Đừng chơi dại!!” nó bị chúng tôi cột dây ngang bụng treo lên giữa nhà, đám còn lại lấy cây thủ thế chọt lên.
“Có mì gói cho tụi bây ăn mà! Có đồ ăn mà...”
“Mì gói hả? Mày đãi sinh nhật bằng mì gói hả Nam?” Jen trừng mắt. Bạn có biết, khi con gái đang đói mà còn bị chọc điên thì không thua gì dì ghẻ của Tấm đâu nhé “Chọt đi tụi bây.”
Ba cây nhựa từ phía dưới nhắm vào ba chỗ chọt chọt.
Nam nó vừa cười vừa khóc: “Anh ơi tụi nó ngược đãi em, sao anh không nói gì hết vậy?”
“Anh đang bận, đừng phiền.” Cái bận của anh chính là đang ngồi bên cạnh chỉ cho Anh Nhây cách gọt vỏ táo.
“A!! Đừng chọt nữa!!”
“Stop.” Sau câu ra lệnh của Jen, ba thằng con trai ngưng chọt.
“Chúng ta tạm ăn mì rồi đứa nào về nhà nấy, ngay lập tức tắm rửa thay quần áo, đem theo mấy bộ sang đây tối thay ra ngủ. Tụi con trai hẹn nhau tại siêu thị Coopmart gần trường, tụi này sẽ đưa list những thứ cần mua. Tụi con gái kéo hết qua đây. Tao biết tụi bây qua tới đây thì tụi con trai đã mua sắm xong hết rồi nằm dài chờ thời cả tiếng rồi. Phần nấu nướng để tụi con gái, ok?”
Jen lại tiếp tục phân bố công việc. Ai cũng chăm chú lắng nghe. Không hổ danh là Jen của lớp tôi, làm việc hết sức rõ ràng, đâu ra đấy vô cùng hoàn hảo. Sau đó nó tiếp: “Con gái có đứa nào không biết nấu nướng giơ tay.”
Dù tôi không tự tin lắm về khoản này, nhưng cũng coi như biết nấu nước sôi đi... haha... xem như vậy đi.
H