Đúng như Nam Điên nói, bờ sông gió mát rượi, có điều... tối quá, cái gì cũng tối mịt, kể cả con đường trước mặt. Nếu không phải là đi cùng một đám, chắc là sợ chết quá.
Nam Điên tự nhiên hét lớn thu hút sự chú ý: “Tụi mày xui quá, bình thường chỗ này có đèn sáng lắm, mấy đứa con nít hay chạy ra chơi nhiệt cực kì... hôm nay làm sao đâu.”
Jen đáp trả: “Chứ không phải tại hôm nay là sinh nhật của mày nên nó mới nhọ đến như vậy hả?”
“Ê con kia, tối nay tao đá mày ra khỏi nhà bây giờ.”
“Haha...”
Trong lúc con Jen hớn ha hớn hở vì chọc điên được Nam Điên thì nó cao hứng hất tay vào tôi một cái. Tôi lúc đó còn đang bận cười tít mắt có thấy cái gì đâu.
Lý ra mặt tôi đã trở nên biến dạng bởi vì cái lực đánh còn mạnh hơn cả con trai của Jen, nhưng may mắn có một bàn tay kéo tôi ra khỏi chỗ đó.
Sau khi mọi chuyện chớp nháng xảy ra, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, run rẩy. Má ơi... xíu nữa là không có ai chịu rước con về nhà rồi...
Tôi trừng mắt liếc Jen một cái rồi quay sang nhìn cái người vừa cứu lấy tương lai của tôi.
...
Lại nữa, lại cái cảm giác này.
Mỗi lần nhìn thầy Khải cứu Hạ, trong lòng Kha lại xuất hiện cảm giác này, nó không phải ghen, mà là cậu ta cảm thấy được tình cảm của Khải. Những huyễn hoặc trước nay hắn tự lừa mình, cũng như cố tình nghe theo lời giải thích của Khải là không có gì hết... hoàn toàn biến mất hết rồi... bọn họ rõ rành rành như thế thì bảo Kha phải tin như thế nào?
Rõ ràng là giữa hai người này có tồn tại một liên hệ nào đó, một thứ tình cảm nào đó thật kì lạ, chẳng qua là cả hai người không có người nào chịu thừa nhận... mà hình như cũng không muốn cho đối phương biết về tình cảm của mình, hoặc chẳng ai nhận ra.
Người ta nói rất đúng, những chuyện mơ hồ như tình cảm thì người ngoài cuộc lúc nào cũng rõ hơn người ở trong. Hai người bọn họ hoàn toàn không nhận thức được mình đang trong tình huống như thế nào.
Kha không biết nên làm sao, có nên thúc cho hai người họ được hạnh phúc bên nhau. Nếu như Khải thật sự thích Hạ... vậy chẳng lẽ hắn cũng phải trải qua thứ cảm xúc hỗn độn và phức tạp như bây giờ cậu ta đang cảm nhận?
Kha khẽ thở dài, hương mắt về phía Hạ và Khải, hai người họ đang đứng ở đó lặng lẽ nhìn nhau như thể cả thế giới này chỉ có hai người đó, như thể tất cả mọi người xung quanh đều mờ ảo và rồi tan biến hết vào không trung.
“Cảm ơn.” Hạ lí nhí cúi đầu... dù rất muốn không thêm thích Khải, nhưng lần nào người cứu nó cũng là hắn, người giúp nó, đối xử tốt với nó luôn luôn là Khải, nó không thể nào gạt bỏ những rung động đầu tiên của cuộc đời.
Khải nhìn cánh tay nhỏ bé mềm mại của Hạ nằm gọn trong bàn tay mình, trong lòng hắn rạo rực một cảm giác khó hiểu... cảm giác này rất thường xuất hiện khi hắn ở bên cạnh Hạ.Tối hôm đó sau khi về đến nhà Nam Điên đã hơn chín giờ. Nó bắt đầu mở phim kinh dị xem. Cả đám hơn bốn mươi mấy đứa lăn lê bò lết mười tám tư thế vắt vẻo ở trên ghế và dưới sàn để màn hình ti vi có thể lọt vào trong mắt.
Lần này xem phim kinh dị, tất nhiên lớp tôi sẽ ngồi theo cặp. Tôi ngồi với Huy Gay, cơ bản là vì tôi được xếp cùng một cặp với nó.
Thật ra mà nói, ngồi theo cặp đơn giản là để tụi con gái bấu siết da thịt tụi con trai khi cần.
Nội dung phim cũng chẳng có gì khác biệt so với mấy phim khác, vẫn mấy cảnh hù dọa cũ rích coi đến phát chán.
Hôm nay, tôi thậm chí còn không có hứng thú để chơi cái trò bình thường tôi vẫn cho là rất vui... mà hình như Kha cũng vậy.
Tôi để ý thấy từ đầu đến cuối phim, dường như cậu ta chẳng hề chú tâm đến nội dung bộ phim, dù ánh mắt hướng về màn hình ti vi, nhưng trên mặt chẳng có tí xúc cảm nào.
Sau khi xem phim xong, tụi tôi kéo nhau đi vệ sinh cá nhân rồi chia phòng đi ngủ.
Tụi con trai nằm la liệt dưới phòng khách, còn tụi con gái chia nhau mấy phòng lớn trên tầng.
Đêm hôm, tôi đang say giấc nồng, đột nhiên có người lay tôi dậy.
Tôi dụi dụi mắt thấp giọng: “Bị gì vậy?”
Thủy Điệu chép miệng: “Đi vệ sinh với tao. Nãy coi phim xong sợ.”
“Ơ... mày coi phim ma nhà kho thì liên quan gì tới cái nhà vệ sinh, tự mày đi đi. Ma không dám bắt mày đâu.”
“Thôi mày đi với tao đi.”
“Tao lười. Tao muốn ngủ.”
“Thứ hai tao bao kem.”
...
Đứng bên ngoài chờ Thủy Điệu, tôi ngáp dài, chán quá nên tôi ra ban công đứng hóng gió, nhìn xuống cái xích đu dưới sân sau, tôi thấy Khải ngồi ở đó một mình trầm mặc.
Tôi liền chạy vào trong, vừa vặn thấy Thủy Điệu bước ra từ nhà vệ sinh, tôi cười với nó: “Mày tự vào trong được mà phải không?”
Nó gật đầu, tôi đã sải bước đi mất.
...
Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua làm Khải so vai.
Mùa đông Sài Gòn cũng không lạnh mấy, nhưng hôm nay tại sao trong lòng trống rỗng lại khiến mọi thứ trở thành một màu của bầu trời âm u.
“Hù.” Một giọng nói đáng yêu bất chợt vang lên bên cạnh khiến Khải bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ triền miên.
Hắn lạnh lạnh nhạt nhạt quay sang người con gái vừa ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hạ tiếp tục cười nói “Chưa ngủ hả?”
“...” phải làm sao để Khải có thể cười vui vẻ với Hạ như cái cách mà nó nó đã làm với hắn. Mỗi lần ở cùng với Hạ, Khải cảm thấy như mình đang bị dày vò đến tận cùng cực... vô cùng mệt mỏi.
Hạ chỉ đơn thuần là hỏi, nhưng hắn lại cáu bẳn lên:
“Bà đã có bạn trai rồi thì đừng quan tâm tui nữa... chẳng phải tui đã nói rồi sao?”Lúc này nó mới chợt nhớ, hình như cả Khải cũng chưa biết nó đã chia tay với Kha.
Hạ lập tức giải thích, vì quá rối nên hoàn toàn không che giấu, thể hiện rõ rệt sự nóng ruột của mình, giống như không thể cho Khải hiểu lầm thêm một giây phút nào được.
“Không... tui chia tay rồi.”
Khải đột nhiên đứng hình, nhìn về phía sau lưng nó. Kha đứng đó, với vẻ mặt rất khó tả, hình như hơi méo.
Hạ đau xót, quay sang cậu ta: “Kha, tui...” lúc đó, nó cảm thấy như mình vừa tổn thương đến Kha, vừa phạm một lỗi lầm gì đó rất to lớn mà cả đời này nó không thể nào bù đắp lại được.
Kha đọc rõ thấy trong ánh mắt của Hạ có phần tội lỗi, cậu ta cười nhạt: “Tui biết mà, đừng thương hại tui.”
Giờ thì mối quan hệ giữa ba đứa đã rõ ràng hơn, nhưng... mọi chuyện vẫn không tốt hơn được chút nào.
Ba người đứng lặng im trong màn đêm dày đặc, bóng tối phủ xuống khắp nơi, cùng với một bầu không khí khó xử mịt mù.
“Tui... vào trong ngủ trước.”
Kha cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ, mọi thứ chìm vào khoảng không bất tận mà cậu ta không bao giờ có thể với tới.
Hạnh phúc rất dễ cảm thấy, chỉ cần Hạ cười quan tâm với cậu một cái đã khiến cậu vui đến muốn nhảy cẩng lên.
Nhưng cái gì cũng phải có qua có lại, cuộc sống không bao giờ không có chông gai và thử thách. Hạnh phúc dễ đến thì cũng dễ bị đánh mất, không có gì là trọn vẹn.
Nụ cười đó của Hạ không bao giờ là của Kha nữa, hạnh phúc của cậu... có lẽ đã ngày càng rời xa.
Sau khi Kha trở vào trong nhà, Khải và Hạ vẫn giữ im lặng, chọn cho mình một suy nghĩ rồi vẩn vơ đuổi theo nó.
Cả hai ngồi bên cạnh nhau thật lâu... thật lâu... Không gian tưởng chừng như bình yên, nhưng thực chất lại đang là một trận chiến của những người trong cuộc, với sự giày vò bất tận.
Khải nhớ đến ban nãy... không phải đột nhiên mà hắn trở nên cáu gắt với Hạ, chẳng qua là hắn đang bối rối, thật sự không còn tỉnh táo như bình thường.
Lúc đi dạo về nhà, Kha đột nhiên dùng chất giọng bình ổn nhất nói với hắn: “Mày thích Hạ.”
Đó không phải là giọng điệu của một câu hỏi, mà chính xác là một câu khẳng định.
Sau khi để lại một câu không đầu đuôi như thế, Kha bước đi thẳng vào trong nhà vệ sinh đóng cửa.
Khải đứng đó ngây ngốc... chẳng lẽ tình cảm của hắn dành cho Hạ thể hiện rõ ràng như thế?
Liệu chỉ có một mình Kha chú ý đến, hay thật ra ai cũng biết rõ tình cảm của hắn dành cho nó? Mà... nó có biết chưa?
Hắn thật sự cảm thấy hoang mang, đã hoang mang còn cảm thấy bây giờ mọi thứ rối thành một nùi... đó cũng chính là lí do ban đêm hắn mất ngủ phải ra sân sau hóng gió cho thoáng... không ngờ lại đem mọi chuyện ra thành như vậy.Khi trả lời Hạ, hắn không nghĩ là mình sẽ bật ra lời nói lạnh lùng đó, nhưng lúc đó cảm xúc chiếm tất cả, hắn không thể tự điều chỉnh... giọng nói đó của hắn, giống như đang hờn trách Hạ... hắn biết rõ nó đã chia tay Kha vì một tên khác, cũng không biết... liệu nó với tên đó đã đến được với nhau chưa.
...
“Hạ, dậy đi, sáng rồi.”
Tôi nghe thấy, nhưng cố tình không nghe thấy, rúc sâu đầu vào trong gối.
Đến khi ngộp thở quá chịu không nổi mới lồm cồm bò dậy... nhìn một lượt ba con nhỏ dám to gan đè gối vào mặt tôi... hừ, bạn bè!
Sau khi thức dậy, chúng tôi làm vệ sinh cá nhân xong cùng nhau kéo ra tiệm phở gần nhà Nam Điên ăn sáng. 0104 tràn vào quán như một cơn sóng lớn, chia nhau ra ngồi hết ghế... xem như hôm nay đám chúng tôi bao quán vậy.
Nam Điên đột ngột lên tiếng: “Ăn thoải mái, tao đãi. Ăn hai tô cũng được.”
“Cái này là mày nói.”
Sau đó quả thật mỗi thằng hai tô. Ăn xong no ứ hự. Cả bọn lục đục kéo nhau về nhà. Mà tôi sau khi về nhà lại lăn đùng ra ngủ. Gì chứ chủ nhật để ngủ của tôi sao lại để tụi nó dễ dàng cướp đi như vậy.
Hình như ngủ đến trưa, tôi mới lồm cồm bò dậy, ngáp một cái, tôi chui vào phòng tắm, rồi lục tủ kiếm thức ăn.
...
Tuần lễ trước thi đã đến, cũng là tuần học căng thẳng nhất một học kì. Tôi đi học trong tình trạng muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong. Chết thì không ai giết, mà sống thì chẳng ai cần... ngày ngày đến trường nhàm chán và áp lực.
Ôn thi... chính là khoảng thời gian tự học dài nhất, chán nhất.
Tôi ngồi nhìn mấy tờ đề cương mà trong lòng trào lên một nỗi xúc động muốn đốt hết... đề cương học gì mà dày như một cuốn sách giáo khoa thì bảo học sinh nhét vào não bằng đường nào? Nhai nuốt, ăn như ăn cơm bình thường chăng?
Tôi gục đầu xuống bàn căm phẫn nhưng không biết phải xõa đi đâu cho hết. Mới nói đời là bể khổ còn đời học sinh là khổ gấp đôi.
Tôi gục đầu xuống bàn nhìn sang Lâm, nó ngẩng đầu nhìn tôi: “Gì vậy?”
Tôi cười khẩy: “Bấy bì à tự nhiên hôm nay anh thấy cưng xinh quá. Tối nay đi với anh đi.”
“Hẹn anh tối nay chín giờ chỗ cũ.” Nó cũng ngã ngớn lại với tôi, cười khẩy vô cùng đê tiện.
Trống tiết, Jen đại diện lớp lên máy tính mở nhạc, đóng cửa đóng hết, tắt đèn, vặn loa lớn lên quẫy một tiết.
Nói chung là trong thời kì khiến cho học sinh stress đến đau não thì tận dụng mọi cơ hội có thể để xõa... có thể nói đây là nghề tay trái của học sinh.
“A lô Khải hả, ra mở cửa tao vô. Đang đứng trước nhà mày.”
Bỏ điện thoại xuống bàn, Khải xuống nhà mở cửa cho Kha.
Vừa mở cửa, hắn đã lèm bèm: “Mày bị gì vậy? Nhà tao có người làm mà? Cứ bấm chuông là xong.”
“Đừng nói với tao mày không hiểu ý tao.”“...”
“Tao đang muốn chắc chắn mày có ở trong nhà.”
Khải im lặng một lát mới tiếp: “Mày vào nhà đi.”
Kha dắt xe vào trong nhà, quẳng cái nón bảo hiểm lên yên xe, hỏi hắn: “Ngoài mày với người làm còn ai ở nhà nữa không?”
“Không. Mày muốn gì cứ nói.”
“Lên phòng mày đi đã.”
“Vậy mày lên trước đi, tao đi lấy nước cho mà uống.”
Nhẹ nhàng đóng cửa, căn phòng của Khải rơi vào yên tĩnh. Màu xám chủ đạo khiến không gian càng thêm trùn xuống.
“Rồi đó có gì nói đi? Mày biết tao trước giờ không thích vòng vo.”
“Khải... nhớ trò chơi mấy ngày hôm trước không?” Kha ngồi trên tấm ra giường màu đen làm nổi bật phong thái của cậu ta.
“Ờ. Thì sao?” Khải tỏ ra bất cần đời.
“Mày đó. Mày là đứa tao yêu cầu làm một việc cho tao.”
“...” Khải im lặng khẽ liếc sang Kha “Được, có chuyện gì mày cứ nói, làm được tao sẽ làm cho mày.”
“Tỏ tình với Hạ đi.”
“...”
“Trả lời đi Khải, mày có làm không?”
“Làm vậy là ý gì?” Khải nghiêm giọng, khuôn mặt trầm xuống mấy phần. Nghe câu nói của Kha như sét đánh ngang tai... cả người hắn nóng lên, giống như người có lỗi bị nhìn thấu.
Kha đã quyết định, mình sẽ thành người gán ghép Khải và Hạ. Cậu vốn định nghĩ ra một câu chuyện thật lãng mạn, nhưng mỗi khi tưởng tượng thấy hai nhân vật chính trong câu chuyện của cậu lại là hai người họ, tim gan phèo phổi Kha như bị bật tung hết lên, vô cùng khó chịu, cậu không thể làm được.
Đã không thể xây dựng nên một mối tình đẹp, thì cậu chỉ có thể thúc cho hai người họ có can đảm tỏ tình đi.
“Mày nói vậy là ý gì?” Khải khó chịu khi Kha cứ như vậy im lặng.
“Tao đã nói rồi mà, mày thích Hạ. Tại sao không tỏ tình đi?” Kha hạ giọng.
“Tao không thích bả.” Khải tránh ánh mắt của Kha.
“Khải, tao nói mày nghe. Tao với mày thân nhau bao nhiêu năm rồi, chỉ có cái liếc mắt của mày tao cũng hiểu mày đang đếm tới con ruồi thứ mấy trong đầu, mày nghĩ mày giấu được tao chắc? Tao đã nghi ngờ mày từ lâu rồi... nhưng chính bản thân mày đã tự chứng minh là suy nghĩ của tao hoàn toàn chính xác.”
“...”
“Tao hỏi mày, thích thì cứ nói, tại sao phải giấu? Không phải là vì...”
“Không phải vì mày, mà là vì tao.”
“Coi như thừa nhận.” Kha nhún vai, tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng như đang sôi lên.
“Đúng là tao thích bả, nhưng tao với bả là không thể.”
“Một lần nữa tao hỏi, tại sao?”
“Bả có người mình thích rồi... với lại tao còn phải có trách nhiệm với Băng...”
“Mày đang tự đẩy mình vào đường cụt?”
“Không phải tao tự đẩy mình vào, mà là tao chọn con đường đó.” Khải nhắm mắt ngã ra giường.
“Vậy mày nhất quyết giữ tình cảm trong lòng, sống với bộ mặt giả dối, sống một cuộc đời như bị tước đoạt tự do.”
“...” lại một hồi im lặng... Kha cáu bẳn.
Nếu Khải đã không chịu bỏ cái tính cứng đầu bướng bỉnh đó, thì Kha sẽ lại cố gắng, cố gắng đến khi nào bản thân không còn lại gì... cố gắng đến khi nào hoàn toàn không còn hi vọng. Tình cảm của con người không ít thì nhiều cũng sẽ phai nhạt, nếu như Hạ có thể quên đi Khải thì Kha nhất định chờ, chờ đến khi nào cả hai có thể đến được với nhau.
Đến lúc đó, cậu cũng sẽ không giận mình chen vào giữa Hạ và Khải... bởi cơ bản là Khải đã nhẫn tâm vứt bỏ đi cơ hội mà cậu ban cho hắn.
Con người đâu có rộng lượng như mọi người thường hay nghĩ. Đã một lần đem cho Khải sự cổ vũ, Kha chắc chắn không thể lặp lại điều đó lần thứ hai. Bởi một lần đó đã rút hết sức lực cùng can đảm của cậu.
Đúng như Nam Điên nói, bờ sông gió mát rượi, có điều... tối quá, cái gì cũng tối mịt, kể cả con đường trước mặt. Nếu không phải là đi cùng một đám, chắc là sợ chết quá.
Nam Điên tự nhiên hét lớn thu hút sự chú ý: “Tụi mày xui quá, bình thường chỗ này có đèn sáng lắm, mấy đứa con nít hay chạy ra chơi nhiệt cực kì... hôm nay làm sao đâu.”
Jen đáp trả: “Chứ không phải tại hôm nay là sinh nhật của mày nên nó mới nhọ đến như vậy hả?”
“Ê con kia, tối nay tao đá mày ra khỏi nhà bây giờ.”
“Haha...”
Trong lúc con Jen hớn ha hớn hở vì chọc điên được Nam Điên thì nó cao hứng hất tay vào tôi một cái. Tôi lúc đó còn đang bận cười tít mắt có thấy cái gì đâu.
Lý ra mặt tôi đã trở nên biến dạng bởi vì cái lực đánh còn mạnh hơn cả con trai của Jen, nhưng may mắn có một bàn tay kéo tôi ra khỏi chỗ đó.
Sau khi mọi chuyện chớp nháng xảy ra, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, run rẩy. Má ơi... xíu nữa là không có ai chịu rước con về nhà rồi...
Tôi trừng mắt liếc Jen một cái rồi quay sang nhìn cái người vừa cứu lấy tương lai của tôi.
...
Lại nữa, lại cái cảm giác này.
Mỗi lần nhìn thầy Khải cứu Hạ, trong lòng Kha lại xuất hiện cảm giác này, nó không phải ghen, mà là cậu ta cảm thấy được tình cảm của Khải. Những huyễn hoặc trước nay hắn tự lừa mình, cũng như cố tình nghe theo lời giải thích của Khải là không có gì hết... hoàn toàn biến mất hết rồi... bọn họ rõ rành rành như thế thì bảo Kha phải tin như thế nào?
Rõ ràng là giữa hai người này có tồn tại một liên hệ nào đó, một thứ tình cảm nào đó thật kì lạ, chẳng qua là cả hai người không có người nào chịu thừa nhận... mà hình như cũng không muốn cho đối phương biết về tình cảm của mình, hoặc chẳng ai nhận ra.
Người ta nói rất đúng, những chuyện mơ hồ như tình cảm thì người ngoài cuộc lúc nào cũng rõ hơn người ở trong. Hai người bọn họ hoàn toàn không nhận thức được mình đang trong tình huống như thế nào.
Kha không biết nên làm sao, có nên thúc cho hai người họ được hạnh phúc bên nhau. Nếu như Khải thật sự thích Hạ... vậy chẳng lẽ hắn cũng phải trải qua thứ cảm xúc hỗn độn và phức tạp như bây giờ cậu ta đang cảm nhận?
Kha khẽ thở dài, hương mắt về phía Hạ và Khải, hai người họ đang đứng ở đó lặng lẽ nhìn nhau như thể cả thế giới này chỉ có hai người đó, như thể tất cả mọi người xung quanh đều mờ ảo và rồi tan biến hết vào không trung.
“Cảm ơn.” Hạ lí nhí cúi đầu... dù rất muốn không thêm thích Khải, nhưng lần nào người cứu nó cũng là hắn, người giúp nó, đối xử tốt với nó luôn luôn là Khải, nó không thể nào gạt bỏ những rung động đầu tiên của cuộc đời.
Khải nhìn cánh tay nhỏ bé mềm mại của Hạ nằm gọn trong bàn tay mình, trong lòng hắn rạo rực một cảm giác khó hiểu... cảm giác này rất thường xuất hiện khi hắn ở bên cạnh Hạ.Tối hôm đó sau khi về đến nhà Nam Điên đã hơn chín giờ. Nó bắt đầu mở phim kinh dị xem. Cả đám hơn bốn mươi mấy đứa lăn lê bò lết mười tám tư thế vắt vẻo ở trên ghế và dưới sàn để màn hình ti vi có thể lọt vào trong mắt.
Lần này xem phim kinh dị, tất nhiên lớp tôi sẽ ngồi theo cặp. Tôi ngồi với Huy Gay, cơ bản là vì tôi được xếp cùng một cặp với nó.
Thật ra mà nói, ngồi theo cặp đơn giản là để tụi con gái bấu siết da thịt tụi con trai khi cần.
Nội dung phim cũng chẳng có gì khác biệt so với mấy phim khác, vẫn mấy cảnh hù dọa cũ rích coi đến phát chán.
Hôm nay, tôi thậm chí còn không có hứng thú để chơi cái trò bình thường tôi vẫn cho là rất vui... mà hình như Kha cũng vậy.
Tôi để ý thấy từ đầu đến cuối phim, dường như cậu ta chẳng hề chú tâm đến nội dung bộ phim, dù ánh mắt hướng về màn hình ti vi, nhưng trên mặt chẳng có tí xúc cảm nào.
Sau khi xem phim xong, tụi tôi kéo nhau đi vệ sinh cá nhân rồi chia phòng đi ngủ.
Tụi con trai nằm la liệt dưới phòng khách, còn tụi con gái chia nhau mấy phòng lớn trên tầng.
Đêm hôm, tôi đang say giấc nồng, đột nhiên có người lay tôi dậy.
Tôi dụi dụi mắt thấp giọng: “Bị gì vậy?”
Thủy Điệu chép miệng: “Đi vệ sinh với tao. Nãy coi phim xong sợ.”
“Ơ... mày coi phim ma nhà kho thì liên quan gì tới cái nhà vệ sinh, tự mày đi đi. Ma không dám bắt mày đâu.”
“Thôi mày đi với tao đi.”
“Tao lười. Tao muốn ngủ.”
“Thứ hai tao bao kem.”
...
Đứng bên ngoài chờ Thủy Điệu, tôi ngáp dài, chán quá nên tôi ra ban công đứng hóng gió, nhìn xuống cái xích đu dưới sân sau, tôi thấy Khải ngồi ở đó một mình trầm mặc.
Tôi liền chạy vào trong, vừa vặn thấy Thủy Điệu bước ra từ nhà vệ sinh, tôi cười với nó: “Mày tự vào trong được mà phải không?”
Nó gật đầu, tôi đã sải bước đi mất.
...
Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua làm Khải so vai.
Mùa đông Sài Gòn cũng không lạnh mấy, nhưng hôm nay tại sao trong lòng trống rỗng lại khiến mọi thứ trở thành một màu của bầu trời âm u.
“Hù.” Một giọng nói đáng yêu bất chợt vang lên bên cạnh khiến Khải bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ triền miên.
Hắn lạnh lạnh nhạt nhạt quay sang người con gái vừa ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hạ tiếp tục cười nói “Chưa ngủ hả?”
“...” phải làm sao để Khải có thể cười vui vẻ với Hạ như cái cách mà nó nó đã làm với hắn. Mỗi lần ở cùng với Hạ, Khải cảm thấy như mình đang bị dày vò đến tận cùng cực... vô cùng mệt mỏi.
Hạ chỉ đơn thuần là hỏi, nhưng hắn lại cáu bẳn lên:
“Bà đã có bạn trai rồi thì đừng quan tâm tui nữa... chẳng phải tui đã nói rồi sao?”Lúc này nó mới chợt nhớ, hình như cả Khải cũng chưa biết nó đã chia tay với Kha.
Hạ lập tức giải thích, vì quá rối nên hoàn toàn không che giấu, thể hiện rõ rệt sự nóng ruột của mình, giống như không thể cho Khải hiểu lầm thêm một giây phút nào được.
“Không... tui chia tay rồi.”
Khải đột nhiên đứng hình, nhìn về phía sau lưng nó. Kha đứng đó, với vẻ mặt rất khó tả, hình như hơi méo.
Hạ đau xót, quay sang cậu ta: “Kha, tui...” lúc đó, nó cảm thấy như mình vừa tổn thương đến Kha, vừa phạm một lỗi lầm gì đó rất to lớn mà cả đời này nó không thể nào bù đắp lại được.
Kha đọc rõ thấy trong ánh mắt của Hạ có phần tội lỗi, cậu ta cười nhạt: “Tui biết mà, đừng thương hại tui.”
Giờ thì mối quan hệ giữa ba đứa đã rõ ràng hơn, nhưng... mọi chuyện vẫn không tốt hơn được chút nào.
Ba người đứng lặng im trong màn đêm dày đặc, bóng tối phủ xuống khắp nơi, cùng với một bầu không khí khó xử mịt mù.
“Tui... vào trong ngủ trước.”
Kha cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ, mọi thứ chìm vào khoảng không bất tận mà cậu ta không bao giờ có thể với tới.
Hạnh phúc rất dễ cảm thấy, chỉ cần Hạ cười quan tâm với cậu một cái đã khiến cậu vui đến muốn nhảy cẩng lên.
Nhưng cái gì cũng phải có qua có lại, cuộc sống không bao giờ không có chông gai và thử thách. Hạnh phúc dễ đến thì cũng dễ bị đánh mất, không có gì là trọn vẹn.
Nụ cười đó của Hạ không bao giờ là của Kha nữa, hạnh phúc của cậu... có lẽ đã ngày càng rời xa.
Sau khi Kha trở vào trong nhà, Khải và Hạ vẫn giữ im lặng, chọn cho mình một suy nghĩ rồi vẩn vơ đuổi theo nó.
Cả hai ngồi bên cạnh nhau thật lâu... thật lâu... Không gian tưởng chừng như bình yên, nhưng thực chất lại đang là một trận chiến của những người trong cuộc, với sự giày vò bất tận.
Khải nhớ đến ban nãy... không phải đột nhiên mà hắn trở nên cáu gắt với Hạ, chẳng qua là hắn đang bối rối, thật sự không còn tỉnh táo như bình thường.
Lúc đi dạo về nhà, Kha đột nhiên dùng chất giọng bình ổn nhất nói với hắn: “Mày thích Hạ.”
Đó không phải là giọng điệu của một câu hỏi, mà chính xác là một câu khẳng định.
Sau khi để lại một câu không đầu đuôi như thế, Kha bước đi thẳng vào trong nhà vệ sinh đóng cửa.
Khải đứng đó ngây ngốc... chẳng lẽ tình cảm của hắn dành cho Hạ thể hiện rõ ràng như thế?
Liệu chỉ có một mình Kha chú ý đến, hay thật ra ai cũng biết rõ tình cảm của hắn dành cho nó? Mà... nó có biết chưa?
Hắn thật sự cảm thấy hoang mang, đã hoang mang còn cảm thấy bây giờ mọi thứ rối thành một nùi... đó cũng chính là lí do ban đêm hắn mất ngủ phải ra sân sau hóng gió cho thoáng... không ngờ lại đem mọi chuyện ra thành như vậy.Khi trả lời Hạ, hắn không nghĩ là mình sẽ bật ra lời nói lạnh lùng đó, nhưng lúc đó cảm xúc chiếm tất cả, hắn không thể tự điều chỉnh... giọng nói đó của hắn, giống như đang hờn trách Hạ... hắn biết rõ nó đã chia tay Kha vì một tên khác, cũng không biết... liệu nó với tên đó đã đến được với nhau chưa.
...
“Hạ, dậy đi, sáng rồi.”
Tôi nghe thấy, nhưng cố tình không nghe thấy, rúc sâu đầu vào trong gối.
Đến khi ngộp thở quá chịu không nổi mới lồm cồm bò dậy... nhìn một lượt ba con nhỏ dám to gan đè gối vào mặt tôi... hừ, bạn bè!
Sau khi thức dậy, chúng tôi làm vệ sinh cá nhân xong cùng nhau kéo ra tiệm phở gần nhà Nam Điên ăn sáng. tràn vào quán như một cơn sóng lớn, chia nhau ra ngồi hết ghế... xem như hôm nay đám chúng tôi bao quán vậy.
Nam Điên đột ngột lên tiếng: “Ăn thoải mái, tao đãi. Ăn hai tô cũng được.”
“Cái này là mày nói.”
Sau đó quả thật mỗi thằng hai tô. Ăn xong no ứ hự. Cả bọn lục đục kéo nhau về nhà. Mà tôi sau khi về nhà lại lăn đùng ra ngủ. Gì chứ chủ nhật để ngủ của tôi sao lại để tụi nó dễ dàng cướp đi như vậy.
Hình như ngủ đến trưa, tôi mới lồm cồm bò dậy, ngáp một cái, tôi chui vào phòng tắm, rồi lục tủ kiếm thức ăn.
...
Tuần lễ trước thi đã đến, cũng là tuần học căng thẳng nhất một học kì. Tôi đi học trong tình trạng muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong. Chết thì không ai giết, mà sống thì chẳng ai cần... ngày ngày đến trường nhàm chán và áp lực.
Ôn thi... chính là khoảng thời gian tự học dài nhất, chán nhất.
Tôi ngồi nhìn mấy tờ đề cương mà trong lòng trào lên một nỗi xúc động muốn đốt hết... đề cương học gì mà dày như một cuốn sách giáo khoa thì bảo học sinh nhét vào não bằng đường nào? Nhai nuốt, ăn như ăn cơm bình thường chăng?
Tôi gục đầu xuống bàn căm phẫn nhưng không biết phải xõa đi đâu cho hết. Mới nói đời là bể khổ còn đời học sinh là khổ gấp đôi.
Tôi gục đầu xuống bàn nhìn sang Lâm, nó ngẩng đầu nhìn tôi: “Gì vậy?”
Tôi cười khẩy: “Bấy bì à tự nhiên hôm nay anh thấy cưng xinh quá. Tối nay đi với anh đi.”
“Hẹn anh tối nay chín giờ chỗ cũ.” Nó cũng ngã ngớn lại với tôi, cười khẩy vô cùng đê tiện.
Trống tiết, Jen đại diện lớp lên máy tính mở nhạc, đóng cửa đóng hết, tắt đèn, vặn loa lớn lên quẫy một tiết.
Nói chung là trong thời kì khiến cho học sinh stress đến đau não thì tận dụng mọi cơ hội có thể để xõa... có thể nói đây là nghề tay trái của học sinh.
“A lô Khải hả, ra mở cửa tao vô. Đang đứng trước nhà mày.”
Bỏ điện thoại xuống bàn, Khải xuống nhà mở cửa cho Kha.
Vừa mở cửa, hắn đã lèm bèm: “Mày bị gì vậy? Nhà tao có người làm mà? Cứ bấm chuông là xong.”
“Đừng nói với tao mày không hiểu ý tao.”“...”
“Tao đang muốn chắc chắn mày có ở trong nhà.”
Khải im lặng một lát mới tiếp: “Mày vào nhà đi.”
Kha dắt xe vào trong nhà, quẳng cái nón bảo hiểm lên yên xe, hỏi hắn: “Ngoài mày với người làm còn ai ở nhà nữa không?”
“Không. Mày muốn gì cứ nói.”
“Lên phòng mày đi đã.”
“Vậy mày lên trước đi, tao đi lấy nước cho mà uống.”
Nhẹ nhàng đóng cửa, căn phòng của Khải rơi vào yên tĩnh. Màu xám chủ đạo khiến không gian càng thêm trùn xuống.
“Rồi đó có gì nói đi? Mày biết tao trước giờ không thích vòng vo.”
“Khải... nhớ trò chơi mấy ngày hôm trước không?” Kha ngồi trên tấm ra giường màu đen làm nổi bật phong thái của cậu ta.
“Ờ. Thì sao?” Khải tỏ ra bất cần đời.
“Mày đó. Mày là đứa tao yêu cầu làm một việc cho tao.”
“...” Khải im lặng khẽ liếc sang Kha “Được, có chuyện gì mày cứ nói, làm được tao sẽ làm cho mày.”
“Tỏ tình với Hạ đi.”
“...”
“Trả lời đi Khải, mày có làm không?”
“Làm vậy là ý gì?” Khải nghiêm giọng, khuôn mặt trầm xuống mấy phần. Nghe câu nói của Kha như sét đánh ngang tai... cả người hắn nóng lên, giống như người có lỗi bị nhìn thấu.
Kha đã quyết định, mình sẽ thành người gán ghép Khải và Hạ. Cậu vốn định nghĩ ra một câu chuyện thật lãng mạn, nhưng mỗi khi tưởng tượng thấy hai nhân vật chính trong câu chuyện của cậu lại là hai người họ, tim gan phèo phổi Kha như bị bật tung hết lên, vô cùng khó chịu, cậu không thể làm được.
Đã không thể xây dựng nên một mối tình đẹp, thì cậu chỉ có thể thúc cho hai người họ có can đảm tỏ tình đi.
“Mày nói vậy là ý gì?” Khải khó chịu khi Kha cứ như vậy im lặng.
“Tao đã nói rồi mà, mày thích Hạ. Tại sao không tỏ tình đi?” Kha hạ giọng.
“Tao không thích bả.” Khải tránh ánh mắt của Kha.
“Khải, tao nói mày nghe. Tao với mày thân nhau bao nhiêu năm rồi, chỉ có cái liếc mắt của mày tao cũng hiểu mày đang đếm tới con ruồi thứ mấy trong đầu, mày nghĩ mày giấu được tao chắc? Tao đã nghi ngờ mày từ lâu rồi... nhưng chính bản thân mày đã tự chứng minh là suy nghĩ của tao hoàn toàn chính xác.”
“...”
“Tao hỏi mày, thích thì cứ nói, tại sao phải giấu? Không phải là vì...”
“Không phải vì mày, mà là vì tao.”
“Coi như thừa nhận.” Kha nhún vai, tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng như đang sôi lên.
“Đúng là tao thích bả, nhưng tao với bả là không thể.”
“Một lần nữa tao hỏi, tại sao?”
“Bả có người mình thích rồi... với lại tao còn phải có trách nhiệm với Băng...”
“Mày đang tự đẩy mình vào đường cụt?”
“Không phải tao tự đẩy mình vào, mà là tao chọn con đường đó.” Khải nhắm mắt ngã ra giường.
“Vậy mày nhất quyết giữ tình cảm trong lòng, sống với bộ mặt giả dối, sống một cuộc đời như bị tước đoạt tự do.”
“...” lại một hồi im lặng... Kha cáu bẳn.
Nếu Khải đã không chịu bỏ cái tính cứng đầu bướng bỉnh đó, thì Kha sẽ lại cố gắng, cố gắng đến khi nào bản thân không còn lại gì... cố gắng đến khi nào hoàn toàn không còn hi vọng. Tình cảm của con người không ít thì nhiều cũng sẽ phai nhạt, nếu như Hạ có thể quên đi Khải thì Kha nhất định chờ, chờ đến khi nào cả hai có thể đến được với nhau.
Đến lúc đó, cậu cũng sẽ không giận mình chen vào giữa Hạ và Khải... bởi cơ bản là Khải đã nhẫn tâm vứt bỏ đi cơ hội mà cậu ban cho hắn.
Con người đâu có rộng lượng như mọi người thường hay nghĩ. Đã một lần đem cho Khải sự cổ vũ, Kha chắc chắn không thể lặp lại điều đó lần thứ hai. Bởi một lần đó đã rút hết sức lực cùng can đảm của cậu.