'Oách! Hiện tượng gì đấy??'
'Rõ ràng là hai người này đang ở bên cạnh nhau!!'
'*icon không thể tin nổi*'
'Kha và Hạ đang có ý gì khi cmt y hệt nhau??' giọng điệu nó như mấy ông tường thuật trực tiếp bóng đá. Nhưng tụi tao mà thật sự có ý gì cũng chẳng bao giờ dám cmt y nhau cho tụi mày soi.
Kha lập tức giải vây: 'Haha, trùng hợp thôi mà. Trùng hợp thôi mà.'
Cmt của Kha nhanh chóng bị nhấn chìm bởi lô lốc mấy cmt khác bên dưới.
'Hú hú, có gian tình!!'
'Gian tình tụi mày ơi!'
'Sau tết hai đứa mày biết tay tao!'
'Không cần sau tết, mùng 1 đi chơi cho tụi nó biết tay!!'
'Phải điều tra cặn kẽ...'
'...' tôi. Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ là vô tình thôi, tại sao lại thành ra như thế này, giống như vừa rồi có một trận cuồng phong bão táp vừa quét qua cuộc đời tôi vậy.
Tôi còn đang thản thở trong lòng thì...
Khải: 'Tụi mày đi xem pháo hoa thì lo mà xem đi :)))'
Nhìn dòng chữ đó, tôi giật cả mình... tất nhiên tôi giật mình thì đám kia cũng chẳng khá hơn là bao.
Tất cả đều im lặng, chỉ còn mấy đứa bấm nút like hình với like cmt... còn lại không dám hó hé tiếng nào.
Lần đầu tiên tôi thấy hắn dùng icon, mà lại dùng ngay icon mặt cười đó... thật sự rất đáng sợ, rất mang tính chất hù dọa cùng khủng bố.
Tôi len lén nhìn sang Khải, chỉ thấy hắn đang nhìn vào điện thoại, đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, với một nụ cười đểu...
A... Ác quỷ!
'Ông... hù dọa ai đó...' Nguyên Một Cục, nổi tiếng là thằng mập nhất béo nhất mỡ nhiều nhất da thịt đàn hồi nhất chịu đòn giỏi nhất trong lớp tôi, liền mặt dầy mày dạn cmt tiếp.
'Không phải hù dọa, mà là đe dọa :)))))' Khải liền đáp trả... tiếp tục dùng icon mặt cười truyền thống đó mà khủng bố người ta.
Sau đó, đến thằng trâu nhất cũng không còn dám hó hé gì nữa.
Tắt điện thoại, tôi và hắn chơi bài tới tận 12 giờ kém mười lăm, chơi chỉ có hai đứa, mà vừa chơi vừa nói chuyện, vui đến mức quên luôn cả thời gian.
Tận khi mẹ tôi gọi điện thoại đến, tôi mới nhận thức giờ giấc.
“A lô, mẹ gọi con có chuyện gì?”
“Con gái, con đang ở đâu vậy?” mẹ tôi hỏi bên đầu dây bên kia.
“Dạ ở nhà. Có chuyện gì không mẹ?”
“Ờ, con mở hết đèn với mở hết cửa nha... qua mười hai giờ rưỡi thì đóng cửa lại, cẩn thận ăn trộm nha con.”
“Ơ, dạ.” Tôi chẳng hiểu cái mô tê gì, nhưng cũng cùng với Khải ngoan ngoãn làm theo lời mẹ tôi dặn.Khải vừa mở cửa vừa lầm bầm gì đó, mà tôi nghe thật kĩ mới ra là: “Như thế này hệt như vợ chồng mới cưới...”
Nghe câu này, tự nhiên cả người tôi nóng ran hết cả lên.
Cả ánh mắt tôi nhìn hắn cũng tự nhiên trở nên kì lạ.
Cứ thế này... chắc tôi sẽ mất máu mà chết trước khi sang năm mới.
Khải nhìn tôi cười cười: “Nhìn cái gì mà nhìn ghê vậy, mặt tui dính gì hả?”
“Không có gì. Ở trên này nhờ ông hết.” Tôi nói một hơi rồi chạy xuống tầng.
Đứng ở dưới chân cầu thang, tim tôi vẫn còn đập thình thịch thật mạnh.
Nhìn lên tầng trên, tôi vô thức mỉm cười.
Tôi bắt đầu đi mở mấy cánh cửa còn lại ở tầng dưới.
Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, còn có năm phút là sang năm mới, tôi với Khải... hai cá thể cô đơn lại tiếp tục mở ti vi, chọn mấy bài nhạc tết, mở thật lớn rồi cùng nhau lên tầng thượng đón năm mới.
Tầng thượng lộng gió, gió ồ ạt thổi vào mặt, xung quanh chỉ một mảng trời tối đen, bên dưới đèn đường, đèn từ những căn nhà chỉ nhỏ xíu như hạt lựu.
Tôi quay sang quan tâm Khải: “Lạnh không, để tui lấy cho ông cái mền.”
“...” phải im lặng một lúc lâu, Khải mới mếu máo “Cái đó không phải nên là tui hỏi bà...”
“Có gì đâu, tui hỏi thật, lạnh không tui lấy cho.” Tôi toan đi xuống tầng.
Khải đột nhiên vòng tay sang ôm tôi từ phía sau, cả người áp sát: “Đủ ấm rồi.”
“...” ấy ấy... tôi sắp phát điên rồi!!!
'Thịch.'
Tiếng tim của tôi lớn đến mức bản thân tôi còn nghe thấy, lỡ như cả hắn cũng nghe thấy thì phải làm sao.
'Thịch.'
Tim của tôi sao lại từ sau lưng phát ra...?
“Hèm... bà, đừng nhúc nhích. Đang ngại chết được.”
“...”
Cảm giác lúc này rất thích, nhưng làm tim tôi sắp kiệt sức đến nơi rồi.s
Phía xa xa, pháo hoa bắn lên trời những vệt sáng đủ sắc màu.
Nhớ cách đây một tháng hơn, hình như hai chúng tôi cũng đã cùng nhau xem pháo hoa như thế này, cũng chính là ngày mối quan hệ của hai đứa tiến sang giai đoạn khác, bây giờ lại cùng nhau ngắm pháo hoa... có cảm giác như ngày hôm đó chỉ vừa mới hôm qua.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, có quá nhiều thứ thú vị xảy ra... từ khi chính thức ở bên cạnh hắn, hình như cuộc sống của tôi tràn ngập màu hồng.
Tôi khẽ đưa tay siết nhẹ bàn tay hắn. Khải chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng kê cằm lên đầu tôi.
...
Từ sân thượng của tôi có thể thấy rõ pháo hoa từ nhiều phía... nói gì thì nói, khu tôi ở rất ít nhà cao tầng, nên việc bị che khuất không nhiều.Pháo hoa khắp nơi lấp lánh màu sắc, lại gợi nhớ cho tôi nụ hôn hôm 1/1... mặt tôi càng được dịp nóng lên. Thế này cũng hay, dù cho có gió đến mức nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không bị lạnh.
Sau khi pháo hoa hết bắn, chúng tôi mới đi bộ xuống tầng dưới, không khí có chút gượng gạo.
Chỉ là đột nhiên Khải lại giữ người tôi, kéo tôi đi về phía sau hắn, hắn đi nhanh xuống bỏ tôi còn ở đây ngơ ngác. Thấy tôi đuổi theo mình thì Khải quay lại nói nhỏ với tôi: “Bà đi kiếm cái cây nào đó thật to ôm chặt bên mình rồi đứng yên một chỗ cho tui. Hình như có ai đó bên dưới.”
Tôi nuốt nước bọt, níu áo Khải khi hắn định đi xuống.
Dù cho lúc này có hắn bên cạnh khiến tôi rất an tâm, thậm chí tôi còn thầm cảm ơn vì hắn đã ở lại cạnh tôi, nếu chỉ có một mình tôi ở đây thì tôi thật sự chẳng biết phải làm sao. Nhưng quan trọng hơn hết là tôi lo cho hắn, lỡ như hắn có chuyện gì thì biết làm sao.
“Đừng đi được không?”
“Này này, lỡ như là trộm thì biết làm sao?” Khải đột nhiên xoa đầu tôi mỉm cười trấn an “Không sao đâu mà.”
Tôi run run buông tay, thấy hắn đi xuống nhà, tôi không thể ở yên trên đây để hắn xuống dưới đó đối mặt với nguy hiểm một mình được, thế là tôi lẻn đi lấy cây chổi rồi chạy vội xuống nhà.
Chỉ thấy... Khải đã quật ngã tên nào đó xuống đất, còn thản nhiên đè người ta nằm im luôn. Thấy tôi đứng ngay chân cầu thang, hắn tỉnh bơ hỏi: “Nhà bà có dây thừng hay không?”
...
“Hai đứa xem xong pháo hoa trên tầng thượng, cảm thấy có người dưới nhà, nên mới xuống đó, và nhanh chóng chế ngự được tên trộm?” chú cảnh sát một lần nữa hỏi lại.
“Dạ.” Tôi nhanh chóng gật đầu khi thấy Khải chẳng có vẻ gì là sẽ trả lời lại câu hỏi của người ta.
“...”
Ông chú nhìn Khải, rồi lại nhìn tôi.
“Thế... ai là người đã trói tên trộm lại?”
“Là... con.” Tôi lí nhí “Là bạn này giữ hắn lại cho con trói.”
Là tôi vừa tưởng tượng ra, hay ông chú vừa mới nhìn tôi nuốt nước bọt.
“R... rồi, thủ tục vậy thôi, hai đứa có thể về, kiểm tra xem trong nhà có mất cái gì hay không.”
“Dạ.” Tôi gật đầu chào “Tạm biệt chú.” sau đó kéo Khải ra khỏi đó.
Việc gọi điện báo án, với cả ba cái thủ tục này nó ngốn hết của tôi và hắn cả buổi... lúc rời khỏi đã hơn bốn giờ sáng.
Tôi với hắn ai cũng buồn ngủ, cả đêm thức trắng làm cả hai tàn tạ như sắp chết.
Tôi vươn vai một cái. Từ đồn cảnh sát còn phải đi bộ về nhà tôi... thật đúng là ác mộng.
Trên con đường dài vắng tanh, thỉnh thoảng có vài cột đèn rọi ánh sáng vàng mờ ảo, xung quanh cứ như không có sự sống.
Gió lành lạnh thổi thỉnh thoảng làm tôi hắt xì một cái.
Khải quay sang tôi, khẽ mỉm cười, kéo tôi vào lòng, rồi nhẹ nhàng khoác vai tôi cả hai cùng bước đi, Khải thì thầm “Lạnh thì đi sát vào.”Tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với hắn... mùng 1 tết sang nhà tôi chơi, còn không được nghỉ ngơi đã phải giúp tôi bắt trộm... cả hai bây giờ bơ phờ hết sức... thật sự rất có lỗi.
“Xin lỗi nha...” tôi lí nhí.
“Lỗi gì?”
“Xin lỗi...”
“...” hắn chép miệng.
Tôi tự nhiên nhớ lại thái độ của ông chú, cảm thấy khó hiểu và bắt đầu lèm bèm.
“Ông ấy bị làm sao vậy?”
“Không phải ông ta có vấn đề, mà là vì cách trói của bà có vấn đề.” Khải điềm nhiên giải thích cho tôi như thế.
“Vấn đề gì?” tôi vẫn chả hiểu cái mô tê gì.
“E hèm... Nó... man rợ quá.”
“...”
Man rợ gì chứ...
...
“Hạ ơi đi chơi!!!” Cả lớp tôi loi choi trước nhà tôi.
Nhức đầu chết được, có biết tối qua bà không ngủ được hay không, sức lực đâu mà đi chơi, tụi mày thích thì cứ đi đi!!!
Tôi nhíu mày lại chui vào trong chăn, trong lúc mơ màng nghĩ là để tụi nó nháo một hồi sẽ tự động đi luôn mà không phiền tôi nữa. Tôi hoàn toàn quên mất, con Lâm có chìa khóa, và Khải đang ngủ dưới phòng khách...
Một lát sau,...
“A!!!!”
“Á!!!”
“Aaa!!”
“Khải? Ông làm gì ở đây?” cái chất giọng thánh thót của con Jen kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.
“Suỵt, mấy bà nhỏ tiếng một chút, để yên cho Hạ ngủ, hôm qua thức tới năm giờ sáng, bây giờ chắc mệt lắm rồi.” Giọng của Khải lèm bèm.
“...”
“...”
Tôi lập tức chạy từ trên tầng xuống, đứng ở chân cầu thang, nhìn một lượt tụi bạn mình đang bao quanh Khải há hốc mồm, trong khi hắn đang thản nhiên trong chăn tiếp tục ngủ... chứng tỏ là câu ban nãy hắn nói trong lúc mơ màng, và tất nhiên không suy nghĩ gì nhiều.
Chẳng qua, may là đã không có ý đồ từ trước, vẫn có thể làm toàn dân thiên hạ ở đây sốc đến mức chết đứng tập thể.
Tôi lập tức minh oan: “Thực ra không phải như tụi mày nghĩ đâu!”
“...” tụi nó chỉ có chuyển ánh mắt từ Khải sang tôi, cái miệng đang há hốc vẫn hoàn há hốc...
Nhìn kĩ thì ở đây không chỉ có tụi lớp tôi, còn có tụi 11A1... đà này sau này tôi và Khải không thể yên ổn mà sống được...
...
Cuộc sống không khi nào giống như bạn tưởng tượng, nhưng toàn theo chiều hướng xấu đi...
Cứ tưởng tụi nó sẽ hùa nhau trêu chọc tôi và Khải đến tối tăm mặt mày, ai ngờ tụi nó hoàn toàn im lặng, mà im lặng kiểu của tụi nó là thỉnh thoảng nhìn tôi và Khải đang đi cạnh nhau với ánh mắt... nhìn chỉ muốn cho ăn đập... còn nữa, ăn tiền nhất ở cái nụ cười đáng sợ của tụi nó.Thà tụi mày như ở trong lớp nháo nhào lên còn hơn... Lẳng lặng mà nguy hiểm như thế này, tôi chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Tôi biết, từ nay về sau tôi với Khải coi như thành trò chơi của tụi nó luôn rồi. Bởi tôi biết rõ cảm giác khi bạn trêu chọc người ta đến tức điên lên.
Bình thường cùng tụi nó đi chọc người khác, cảm giác vô cùng vui vẻ, vô cùng hả dạ, bây giờ trở thành đối tượng cho tụi nó chọc rồi... lại chỉ biết chui đầu xuống đất, cảm giác vô cùng bất lực.
Bận tâm đến tụi nó đã tiêu tốn hoàn toàn sức lực ngày hôm nay của tôi.
Cả ngày hôm nay đi chơi mà tôi vật và vật vựa, buồn ngủ không chịu nổi... kết quả là đi đứng loạng choạng, cả xem phim cũng ngủ gục trong rạp luôn.
Coi phim mà mắt tôi nó cứ nặng trịch, giống như có gì đó đang đè lên vậy.
Kết quả tựa đầu vào vai Khải ngủ luôn từ khi nào không hay.
Sau này con Lâm mới kể lại, lúc đầu lí ra là tôi tựa đầu vào vai nó, nhưng Khải lại mỉm cười với nó, nhẹ nhàng kéo đầu tôi tựa sang vai hắn.
Nghe nó kể với cái giọng điệu chết tiệt chỉ làm tôi muốn chui xuống đất mà trốn.
Sau khi xem xong bộ phim... nghe nói là bom tấn, mà nó chẳng vào đầu tôi được một cảnh quay nào, thì cả bọn kéo nhau đi ăn. Phải nói tới ăn tôi mới hết buồn ngủ được.
Sáng vừa ngủ dậy, còn chưa kịp ăn sáng, đã bị tụi nó hối thúc đi làm vệ sinh cá nhân để lên đường cùng tụi nó tới rạp phim xem bom tấn... mà tụi nó nói là đã phải rất vất vả để đặt vé.
Tới tận bây giờ, tôi vẫn thù ghét đứa nào rủ cả lớp sang nhà tôi gọi tôi dậy, để thấy cảnh tượng đó... để nghe thấy lời nói đáng hiểu lầm đó...
(Đứa nào đó hắt xì...
Mà người ta không kéo đến nhà gọi chị dậy tới khi nào chị mới chịu dậy???)
...
Xem phim xong thì đi ăn, đi ăn thì tất nhiên việc từ rạp phim sang quán ăn là tự túc... tự kéo nhau qua. Chẳng qua có một sự việc như sau.
Vì không có đủ xe cho nên có một nhóm đi đến đó bằng taxi.
Đám còn lại vì nháo một hồi trong bãi giữ xe nên mãi đến lúc nhóm taxi người ta đến nơi rồi, đám đi xe máy mới ra khỏi cửa rạp phim.
Quan trọng hơn là... đứa nào đó lên kế hoạch chuyến đi hôm nay chẳng có kĩ lưỡng, quán người ta còn đóng cửa tới mùng bốn mới mở, bây giờ kéo cả bầy đàn đến đây thì ăn cái gì.
Kết quả là Thủy Điệu, đại diện cho nhóm taxi đã gọi cho Jen bên nhóm xe máy: “A lô, mày hả, quán đóng cửa rồi, là đứa nào chọn quán mà ngu vậy?”
“...” bên kia im lặng hồi lâu “Là tao. Có ý kiến gì?”
Thủy Điệu nuốt nước bọt, cười trừ dù biết là Jen không thể thấy: “Haha... không có gì. Bây giờ mày tính đi đâu, quán không mở cửa.”
“Để tao nghĩ coi...” Jen suy nghĩ một hồi, không để ý có mấy đứa chạy xe máy đã bon chen chạy đi trước, kết quả lại có thêm một nhóm rời ra... mà cầm đầu bên đó không ai khác ngoài Anh Nhây... được thầy Anh chở.
Thầy Anh xuất hiện ở nhà tôi là một chuyện hết sức hiển nhiên, không nhắc tới vì cái mặt thầy đã quá quen thuộc trong các chuyến đi rồi.
Nhưng điều kì diệu hôm nay là không biết tại con Anh Nhây đang vui, hay hôm nay ăn nhầm bùa mê thuốc lú gì đó, nó vô cùng hào hứng leo lên xe cho anh chở chứ không có nháo như mọi hôm... đấy tôi đã nói suy nghĩ con này không bình thường.
À mà lạc đề, quay lại Jen, nó suy nghĩ một hồi: “Chuyển qua chỗ bình thường tụi mình hay ăn mỗi khi học bơi xong ấy, chị chủ quán nói là không có nghỉ tết.”
Thủy Điệu càu nhàu: “Vậy sao ngay từ lúc ban đầu mày không chạy qua đó ăn luôn hả?”
“Định cho tụi bây thưởng thức món ngon vật lạ, mà xem ra tụi mày chẳng có số hưởng.”
“...”
Sau khi Thủy Điệu cúp máy, Jen mới ngơ ngác nhìn quanh. Dù biết rất rõ đã có chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó vẫn cứng đầu bướng bỉnh, cố gặng hỏi lần cuối, trước khi nổi đóa, giống như đang cố gắng níu kéo lấy niềm hy vọng cuối cùng: “Mấy đứa kia đâu hết rồi? Đi vệ sinh hả?”
Tôi chép miệng: “Lúc mày đứng nấu cháo điện thoại, cả đám tụi nó đã chạy đi mất rồi.”
“...”