Xe giờ cao điểm đông người vô cùng, trên xe chỉ toàn mùi nắng, mùi mồ hôi. Người người đứng sát vào nhau, tôi liền đem ba lô đeo lên phía trước ngực, thỉnh thoảng còn có người ngã vào tôi.
Tôi quay sang gượng gạo với Kha:
“Ông...”
“Hello.” Kha nở nụ cười tỏa nắng, nụ cười mà tôi đã không được thấy ở cậu ta từ rất lâu rồi... hình như là kể từ sau khi tôi và Kha bắt đầu không nói chuyện nữa...?
“Hello, hôm nay đi xe buýt hả?” tôi cười toe toét, tỏ vẻ thản nhiên.
“Ừ, xe tui hư rồi.” Kha cũng vô cùng tự nhiên, thở dài nói với tôi.
“Tại sao hư vậy?” tôi nghiêng đầu.
“Tụi bạn mượn chạy đi chơi, sau đó bị tai nạn.” Cậu ta khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như đang nói về đàn con ngỗ nghịch của mình “Chiếc xe của tui văng một khoảng, sau đó hư luôn.”
“Trời ạ...”
“Haha, dù sao vậy cũng tốt, ba mẹ tui đang suy nghĩ đến việc mua cho tui một chiếc xe khác.”
“Chẳng bù với tui còn chẳng có chiếc xe nào.”
“Ủa, tại sao hôm nay bà lại lên chuyến này?? Qua nhà anh Uy hả?”
“Sao mà thông minh vậy.” Tôi cười khẽ.
“Đưa ba lô đây tui xách cho.” Kha vừa nói vừa đặt tay lên cái quai ba lô của tôi.
“À, không cần đâu.” Tôi vừa nói xong thì xe thắng gấp một cái. Người phía sau tôi theo quán tính ngã về phía trước... cụ thể là ngã vào người tôi.
Tôi tay vịn không chắc, ngã vào người Kha.
Mùi hương của Kha như nổi bật hẳn lên so với cái mùi ngột ngạt của không khí nóng ẩm trong xe.
Cậu ta đưa tay ra đỡ tôi theo phản xạ. Tôi lọt thỏm trong lòng Kha, bàn tay hắn đang đặt hờ lên vai tôi, kéo tôi đứng sát vào người cậu ta.
Tôi cảm thấy sau lưng mình vừa bị cạ trúng cái gì đó, ngay lập tức Kha đẩy tôi đứng ngang với hắn... mắt lườm người đứng phía sau tôi.
Tôi run run nhìn sang phía đó theo Kha, chỉ thấy một tên mặt mũi như lưu manh đang liếc xuống mông tôi.
Ách... không thể tin được là gặp phải yêu râu xanh nha!
Còn là trước mặt Kha nữa... thật xấu hổ.
Tôi cúi đầu, cả người đã nóng nay lại càng nóng hừng hực.
Kha cúi xuống nói nhỏ với tôi: “Có làm gì bà chưa?”
Tôi còn chẳng dám trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu rồi quay sang lườm tên kia một cái. Hắn ta thấy tôi nhìn mình, không những không cảm thấy hổ thẹn, còn tỉnh bơ cười khẩy.
Tôi nghiến răng ken két... hận không thể nhào đến đẩy hắn ngã xuống xe.
Kha xem ra cũng chẳng vui vẻ gì.Xe lại lần nữa thắng gấp, hắn ta theo đà nghiêng lên trước. Trong phút chốc, tôi nhìn thấy cái nhếch mép của Kha. Liền cảm thấy chắc chắn sẽ có chuyện không lành.
Quả thật, Kha cố tình đưa cùi chỏ về phía đó, mặt tên kia đập thẳng vào cùi chỏ của Kha...
Nhìn có vẻ rất đau!
Hắn ta phát tiết gào lên: “Thằng chó kia mày làm cái trò gì đấy?”
“Tôi đâu có làm gì anh.” Kha nhún vai, đẩy tôi đứng hẳn lên phía trên, còn bản thân mình chen vào giữa tên kia với tôi.
“Mày cố tình còn gì.”
Xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, còn có người lớn giọng càm ràm: “Mấy đứa nhỏ đừng gây nhau được không? Xe đã nóng với khó chịu lắm rồi!”
Tên đó tức điên, có vẻ rất khó chịu, hình như một thứ chất lỏng màu đỏ đang khẽ khàng chảy ra từ lỗ mũi hắn.
Tôi nuốt nước bọt... trong lòng chỉ hy vọng Kha đừng làm căng mọi chuyện.
Thật không ngờ cậu ta lại bình tĩnh đáp lời tên kia: “Thế à... không phải anh mới là người đặt mặt của mình lên tay tôi sao?”
“Nói vậy mà nghe được hả? Mày đúng là cố tình!” hắn gào lên.
“Vậy, tôi có thể nói anh cố tình đụng chạm cô bạn tôi được không?” Kha nhỏ nhẹ trả lời.
“Mày!!!”
Nhìn hai người này lúc này như một con cáo già cùng một con chó nhỏ xíu vẫn còn non nớt.
Ở đây... ý của tôi cáo già là Kha.
Tôi thấy tình hình có vẻ căng thẳng quá, mà tôi cũng chưa có bị gì, liền nắm nắm vạt áo Kha, để hắn quay sang chú ý đến mình.
Kha thật sự quay sang nhìn tôi. Tôi khẽ nhíu mày lắc đầu. Kha thở dài rồi kéo tôi xuống xe: “Đến trạm rồi, đi xuống.”
Tôi bị cậu ta kéo mạnh xuống xe. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thì tòa chung cư của anh Uy thật sự đang hiện diện sừng sững ở đó.
Sau khi hai chúng tôi đã xuống xe, Kha vẫn còn nhìn theo chiếc xe buýt lầm bầm gì đó.
Sau đó cậu ta quay lại nhìn tôi: “Để tui đưa bà lên phòng anh Uy.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, cũng chẳng dám làm trái ý bạn Kha đang giận dỗi vu vơ này.
Vào thang máy, Kha bấm luôn tầng của anh Uy chứ không về tầng mình... không khéo cậu ta thật sự đưa tôi đến trước phòng của anh Uy.
Trong thang máy lúc này chỉ có mỗi tôi và Kha, không gian đột nhiên lại trùng xuống. Cậu ta đứng tựa người vào tường, khẽ ngẩng đầu hỏi tôi: “Trước giờ đi xe, có bao giờ bà bị quấy rối giống như vậy chưa?”
“Chưa bao giờ... chắc hôm nay xui.” Tôi cười phì cho giảm bớt tình trạng căng thẳng lúc này.
Kha khẽ cười: “Sợ không?”
Tôi chép miệng “Không, chỉ thấy tức thôi.”
Kha nhếch môi.
Hôm nay anh Uy tự nhiên lên cơn, bảo tôi qua nhà anh... kết quả là gì, vừa bước vào nhà đã thấy mẹ của ảnh ngồi một đống.Bác quay sang nhìn tôi, ánh mắt có vài phần kì bí.
Tôi nuốt nước bọt nhìn bác gái... khẽ cười: “Mẹ!”
“Con qua đây.”
“Dạ.”
“Con ngồi đây làm chứng cho mẹ.” Mẹ của anh Uy, cũng chính là mẹ của Lâm, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhìn chị Quỳnh ngồi cạnh anh Uy, nét mặt có vài phần căng thẳng, tự nhiên tim tôi cũng đập thình thịch, trong lòng cứ cảm thấy không ổn.
Anh Uy liền nói: “Mẹ... không cần phải làm lớn chuyện như thế chứ. Con đã nói thì con sẽ làm mà.”
“Mẹ vẫn cần có nhân chứng, con rất không đáng tin.” Bác gái nhìn sang tôi “Uống trà đi con.”
“Mẹ! Ai lại bôi nhọ con trai mình trước mặt con dâu bao giờ!!” anh Uy khóc không ra nước mắt.
“Dạ, không cần đâu mẹ.” Tôi lắc đầu.
“Rồi, nói đi... đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa.” Mẹ anh Uy nghiêm nghị.
“Chuyện gì chứ... thì... chẳng qua là Quỳnh có thai rồi.” Anh Uy lí nhí.
Tin động trời đập vào tai tôi, như một tiếng sấm rềnh mạnh mẽ... cùng lúc này, ngoài trời đổ mưa.
Tôi há hốc một cái. May là ban nãy không nghe lời mẹ của ảnh uống trà... uống một ngụm đó rồi chắc tôi phun ra hết.
Tôi hơi run quay sang người phụ nữ bên cạnh.
Mẹ của anh thật sự rất hiền, tính cách hòa nhã dịu dàng, từ khi quen thân con Lâm đến giờ mười mấy năm rồi, số lần tôi thấy bác gái nổi giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, à không, còn chưa hết một bàn tay nữa... tuy nhiên, chuyện gì cũng phải có giới hạn của nó.
Tôi biết, bác gái có tính cách hơi cổ hủ... chỉ sợ sẽ có cái nhìn xấu đối với chị Quỳnh.
Chị Quỳnh ấy mà, dù cho tôi mới gặp có vài lần, cũng chẳng tính là thân thiết, nhưng tôi vẫn cảm thấy chị ấy tính cách rất mạnh mẽ độc lập, làm cái gì cũng tỏa ra một làn khí quí phái dễ chịu.
Tôi chỉ sợ người sau này được sánh vai với anh Uy lại không phải là chị Quỳnh, đơn giản là do gia đình ngăn cấm.
Tôi run run giùm cho hai người bọn họ, nghiêng đầu nhìn bác gái, mà bác ấy lại đang nhìn anh Uy: “Vậy thì con sẽ...??”
“Con sẽ cưới cô ấy ngay mà, mẹ cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt, nói lời phải giữ lấy lời.” Mẹ anh thở ra... không phải thở ra vì sầu não phiền muộn, mà thở ra này giống như vừa trút được gánh nặng hơn “Hôm nay mẹ còn gọi thêm con bé Hạ đến làm chứng cho mẹ, làm anh làm chị thì không được thất hứa trước mặt mấy đứa nhỏ. Hai đứa không được kiếm chuyện tiếp tục dời ngày làm lễ nghe chưa.”
“...” thì ra công dụng của tôi ngày hôm nay là như vậy... nhưng mà này, chuyện gia đình nhà họ Nguyễn... sao không bảo con Lâm ấy lại kéo tôi đến đây chứ...
Dù rất thắc mắc nhưng tôi vẫn chẳng dám hé răng hỏi câu này.
Ầy... tôi lại đi lo chuyện bao đồng rồi, rõ ràng vấn đề đâu có hề phức tạp và nghiêm trọng như những gì tôi nghĩ. Bác gái dễ thương thế cơ mà.Mẹ anh quay sang cười với tôi: “Hôm nay phiền con quá, vốn mẹ đã định bảo con Lâm, mà nó chỉ tuyên bố cho một chữ vớ vẩn rồi tắt máy... mẹ mới nhờ đến con gái thứ hai của mẹ.”
“Dạ...” tôi cười méo xẹo.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác rầu rĩ nhanh chóng bay mất, tôi cảm thấy háo hức lạ thường. Dù gì tôi cũng là người thứ hai ngoài cuộc biết được tin là hai người này sẽ làm đám cưới, vẫn cảm thấy rất tự hào nha!!
“Con ở lại dùng bữa luôn đi, dù gì ngoài trời cũng đang mưa.” Bác gái khẽ cười.
“Thôi khỏi ạ.” ở đây toàn người lớn, tôi ở lại có vẻ không tiện lắm “Con về nhà luôn.”
“Sao vậy con, bận gì hả?”
“Dạ. Con có chút chuyện.” Tôi mỉm cười, rồi đứng dậy hơi cúi người “Thưa cả nhà con về.”
Sau khi tôi ra khỏi cửa rồi, vẫn còn nghe thấy tiếng của bác gái bên trong: “Con bé thật ngoan ngoãn, chẳng bù cho con Lâm nhà mình cứng đầu cứng cổ.”
...
Dạo gần đây, trong lớp tôi đang có một bầu không khí hơi bị quái dị... Hình như Văn Mơ với Khanh Ảo đang giận nhau.
Hai cái đứa này mọi khi vẫn hay nhí nha nhí nhố, làm rộn cả một góc, làm con bé lớp phó kỉ luật Trang Nhã cứ phải gào thét tên tụi nó.
Sự khác biệt rõ ràng này tất nhiên được mấy đứa kia chú ý rất kĩ.
Trước đây tụi nó còn cho là hai đứa này là một đôi, thật không ngờ bây giờ tình huống này lại xảy ra, phe cược là hai đứa này sẽ thành đôi ngay lập tức lặng lẽ rút tên mình ra khỏi trò cá cược.
Thỉnh thoảng nhìn thấy mặt nhau trong lớp, tụi nó chỉ lạnh lùng đi lướt qua nhau. Rõ ràng là rất bất thường!!
Tôi ngồi ở cuối lớp, vô cùng tiện lợi có thể quan sát một lượt những đứa nháo nhào trên kia... chính vì vậy, theo dõi hai đứa này hiện nay là thú vui hàng đầu của tôi.
Lâm ngồi bên cạnh đột nhiên khều tay tôi: “Ê.”
“Gì?” tôi hỏi, nhưng mắt vẫn dán lên hai cái đứa tụi nó.
“Chủ nhật này rảnh không?” nó hỏi.
“Chi vậy?” tôi ngẩng người.
“Đi với tao.”
“Sao tao nghe thấy mùi nguy hiểm... nói cho tao biết trước đi làm gì đi thì tao đi với mày.”
Nó nhìn cái vẻ mặt đầy nghi ngờ của tôi mà vạch đen vạch đỏ nổi khắp trán.
Tôi nhíu mày: “Không trả lời là thái độ gì?? Rõ ràng rất đáng nghi.”
Nó cốc đầu tôi một cái: “Con ngốc này! Thì tao với mày đi chụp hình được chưa?”
Tôi bị nó cốc một cái, trở thành ngây ngốc: “Hả? Đi chụp hình làm cái gì? Đó giờ không chụp, khi không lại chụp?”
“Sao mày tò mò nhiều thứ quá vậy? Từ đó giờ tao với mày làm bạn thân, chẳng có lấy một bộ ảnh đôi... với cả sẵn tiện bây giờ mày sắp đi thi, nên sẵn tiện đi chụp luôn. Mày chẳng có tấm nào ra hồn.””À... cái cuộc thi kia...” tự nhiên nó lại chạm vào nỗi đau của tôi, bây giờ tôi cảm thấy tay chân ngứa ngáy chỉ muốn đi một vòng quanh lớp tẩn hết mấy đứa lên kế hoạch ghi danh giúp tôi.
Lâm tự nhiên nói lái sang chủ đề khác: “Mày biết chuyện của chị Quỳnh rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Cũng biết về đám cưới rồi phải không?”
“Ừ. Mà khi nào định tổ chức đám cưới vậy?” tôi vô thức đưa ngón tay nghịch nghịch cây bút chì trên bàn.
“Anh Uy đã nghỉ làm rồi, hổm bữa nay đang chạy đôn đáo đi chuẩn bị đám cưới trước khi chị ấy có bụng.”
“Mày nghĩ có kịp không?”
“Mày nghi ngờ khả năng của ổng hả?” nó cười khẩy, tuy rằng là đang khen ngợi anh trai mình, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như thể nó đang chửi xéo người ta “Không khéo tuần sau có thiệp cưới gửi tới cho tao với mày ấy.”
Tôi thở dài: “Mày nghĩ coi, hai người đó sau khi cưới sẽ ở đâu, vẫn ở căn hộ bé tí đó hả?”
“Bé tí nhưng đủ tiện nghi mà.” Nó cười xòa, sau đó áp sát tôi nói nhỏ: “Mà tao nói cho mày biết một tin, bí mật nha.”
Nó cứ ậm à ậm ừ, tôi phải hối thúc “Ờ, nói đi, mày rề rà quá!!”
“Nhớ là không được nói với ai hết đó. Mẹ tao chỉ mới nói cho có một mình tao thôi. Mẹ còn định để cho hai người đó có bất ngờ, mày đừng có nói với ai hết.” Nó lại nhây...
“Rồi, biết rồi, nói đi.” Tôi cáu.
“Haha, đùa chút thôi, làm gì căng vậy.” Nó cười lớn rồi nói “Mẹ tao có mua cho hai người đó một căn nhà ở trong khu của mình đó. Mày nhớ bà dì hung dữ đầu đường không? Cái bà mà mấy lần mắng vốn ba mẹ chỉ vì tụi mình chạy xe ngoài đường buổi tối ấy.”
“À... rồi sao?”
“Thì nhà của bà đó đó. Bà ấy có việc phải chuyển đi, nên mẹ tao mua lại. Để cho bốn anh em mình ở gần nhau, có gì tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
“Mẹ mày cũng nghĩ sâu xa ghê...”
“Gez... mẹ tao mua nhà, mà hành hạ tao, suốt ngày bắt tao chạy qua nhà đó ngóng chừng...”
“À, nhắc tới ngóng chừng. Hôm qua tao gặp yêu râu xanh trên xe buýt.” Tôi đưa ra khuôn mặt đăm chiêu... giống đang suy nghĩ chuyện đại sự.
“Ghê vậy. Rồi sao? Có gì vui không?” mắt nó sáng rỡ...
Cái này có tính là thấy bạn bè gặp nạn mà vui như trẩy hội hay không?
Tôi liếc nó một cái: “Thái độ của mày là gì đó.”
Nó chỉ cười. Tôi kể tiếp: “Có Kha ở đó.”
“Ổng hành động như thế nào?” mắt nó sáng thêm vài phần.
“Nhìn cứ như sắp giết người đến nơi ấy.” Tôi nhún vai.
“Là Kha thì sắp giết người, nếu là Khải có khi thật sự giết chết người ta đấy.” Nó cười toe toét.
“Mày cứ nói quá.” Tôi chép miệng.
“Tao nói thật. Nhưng mà thật ra thấy Kha vậy là còn bình tĩnh lắm rồi.”
Nó vừa nói xong thì giáo viên vào lớp, chúng tôi phải tạm dừng đề tài, đứng dậy chào cô.
Con Lâm làm tôi tự nhiên tò mò... nếu rơi vào trường hợp đó, không phải là Kha mà là Khải, thì hắn sẽ làm gì.
...
Cuối cùng, sau một tuần hóng hớt, tôi mới biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai cái đứa kia.
Jen nó gửi một đoạn chat của nó và Văn Mơ cho tôi, dặn kèm theo là con Văn không cho nó nói đâu, chẳng qua nó không kiềm chế được cái miệng... nên là tôi phải giữ bí mật.
Văn Mơ: 'Thật ra tao với Khang Ảo quen nhau ba tháng rồi.'
Jen: 'WTF?'
Văn Mơ: 'Thì đó... không phải tự nhiên tao với nó cãi nhau đâu.'
Jen: 'Vậy chứ rốt cuộc là tại sao?'
Văn Mơ: 'Nó hình như có con khác mày ơi.'
Jen: 'Chuyện tình cảm của tụi mày tại sao lại hỏi tao. Đi mà nói thẳng với nó đó.'
Văn Mơ: 'Tao mà nói thẳng với nó được đã chẳng xảy ra cớ sự như thế này.'
Jen nó còn bình luận thêm một câu: “Khi nào tụi nó làm lành với nhau, nhất định phải bắt tụi nó khao lớp mình một chầu thật hoành tráng vì dám qua mắt cả lớp tới tận ba tháng.”
Tụi tôi đồng tình gật đầu.