Tôi nhìn xuống...
1s... 2s... 3s...
“Á!!!”
...
Tôi cắm cúi ăn cắm cúi nhai, không dám ngẩng đầu nhìn lên hắn dù chỉ một lần... chính xác là hoàn toàn không thể đối diện Khải.
Thật ra... làm sao mà hắn vẫn cò thể cư xử như bình thường sau khi... đó đó đó chứ.
Hắn tỉnh bơ dùng bữa, ăn xong thì đứng dậy dọn dẹp chén bát, còn vô cùng bình tĩnh nói chuyện với tôi: “Để tui rửa chén cho, bà cứ tiếp tục làm hết mấy bài tập còn lại đi, một lát nữa tui xem.”
Còn có một lát nữa hắn xem á? Tôi còn tưởng hắn sẽ vì chuyện ban nãy, xấu hổ mà về nhà sớm rồi...
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, đi lên phòng khách cùng với chai nước lạnh cạnh bên tiếp tục làm bài.
Sau khi tôi buông bút, cũng là lúc Khải đặt cuốn Conan tập mới nhất xuống bàn.
Cả hai nhìn nhau chăm chú... tôi ngượng ngùng đưa cho hắn cuốn sách bài tập.
Khải nhìn chữ tôi, thở ra: “Chẳng lẽ tui còn phải cho bà một khóa luyện viết chữ?”
Tôi chỉ biết cười khổ.
Làm sao được khi chữ của tôi từ khi mới sinh ra đã như gà bới nha.
Nhưng cũng may là nhờ câu nói đùa đó của Khải, bầu không khí kì quái của chúng tôi đã trở lại bình thường.
Hắn chấm bài một lượt, trong khi tôi ngồi cắt táo.
Khi hắn hạ cuốn sách xuống, cũng là lúc tôi buông con dao... trên chiếc dĩa đặt trên bàn có đầy những miếng táo cắt gọn gàng.
...
Tôi vươn vai. Không biết là vì lần này đề thực sự dễ, hay vì tôi có một bạn trai kiêm gia sư vô cùng tài giỏi mà đề bài kiểm tra một tiết bình thường tôi cần đến 40' để làm và 5' còn lại nhìn xem mình đã đánh đúng đáp án chưa... lần này chưa tới 25' tôi đã xong bài. Kiểm tra lại một lượt vẫn còn dư giờ, thì nằm ườn ra bàn ngủ.
Tôi ngáp dài, nhìn sang con Lâm bên cạnh. Khuôn mặt với nụ cười đắc chí đó làm tôi vừa nhìn đã biết nó làm bài rất tốt.
Tôi cũng làm bài tốt. Cả hai ngồi nhìn nhau cười, tôi cao hứng rủ nó đi ăn kem, nên tan học, hai đứa chúng tôi hẹn nhau đi ăn.
Đi ăn với con Lâm đồng nghĩa với việc tôi không về nhà cùng với Khải, nên tôi nhắn tin qua cho hắn: 'Lát nữa ông về một mình nha.'
Ngay lập tức, hắn trả lời: 'Bà bận gì sao?'
'Không, tui đi ăn với Lâm.'
Hắn im lặng. Tôi nghĩ hắn đã đồng ý rồi nên quay sang đùa giỡn với tụi kia.
Chừng năm phút sau, hắn lại nhắn cho tôi: 'Bây giờ tui qua lớp bà có được không?'
Tôi hơi nhíu mày. Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?Tôi ngay lập tức trả lời: 'Không cần qua đây, xuống thư viện đi.'
Nhắn xong tôi quay sang nói với Lâm: “Nói con Jen tao cúp tiết Địa.”
“Ờ. Mày đi đâu vậy?” Nó giật tay tôi khi tôi quay người bước đi.
Tôi nháy mắt “Đi hẹn hò.”
...
Tôi nhìn dòng chữ thật lớn trên tấm thiệp mời được trang trí vô cùng công phu... đứng hình.
Mãi một lúc sau, tôi mới há hốc mồm quay sang nhìn hắn “Sinh... sinh nhật chị Như á??”
“Ừ. Đi với tui.” Khải gật đầu.
Khoan khoan... chuyện này không ổn! Rất chi là không ổn.
Tôi nuốt nước bọt giải thích với Khải: “Ông có hiểu điều này nghĩa là gì hay không? Không đơn thuần là đến dự tiệc sinh nhật của chị Như đâu, còn là... ra mắt bên gia đình chồng đó!!”
Khải ngẩn người một lát. Tôi phát hiện mình bị lỡ lời, lập tức sửa lại: “Là... là... tui chưa có chuẩn bị tinh thần để gặp ba mẹ ông đâu. Ý tui là...”
“Haha!!!”
Giọng cười thoải mái của hắn lấn át câu nói lắp bắp của tôi. Giờ phút này đây, cả người tôi nóng hừng hừng cả lên.
Cũng may là chúng tôi đang ngồi trên thảm cỏ ngoài thư viện, nếu không đã bị thủ thư nhắc nhở vì tội làm ồn.
Nhìn hắn cười thoải mái như vậy, tôi không biết nên phản ứng lại như thế nào... cười theo hắn ư? Không thể! Không cười... thế chẳng nhẽ khóc?
Tôi thừa nhận bản thân mình hơi kì quặc... nhưng so với cái người ngồi trước mặt tôi cười liên tục suốt hai phút hơn này rõ là còn kém xa.
Hắn cười vui vẻ là đó, trong khi mặt tôi không ngừng biến sắc, từ màu đỏ của sự ngượng ngùng ban đầu, dần dần chuyển sang màu đen.
Hắn cười thỏa thích thì nhìn xuống tấm thiệp mời: “Đi đi. Chị ấy mời bà mà.”
“Nhưng tui...”
“Ba mẹ tui sẽ không đến đâu.” Khải cười nhạt, cắt ngang câu chối từ của tôi.
Tất nhiên, trước câu trả lời đó, tôi vô cùng bất ngờ: “Hả? Nhưng đây là sinh...”
“Nếu tui đi,...” Khải chống tay ra sau lưng, hơi chuyển trọng tâm cơ thể ra sau, dồn hết lên hai tay “...thì họ chắc chắn sẽ không đến.”
Giọng nói của hắn có phần gì đó vô cùng đau khổ, lại vô cùng cô đơn.
Lại nữa rồi... cái cảm giác bất lực và khó chịu này. Khi nhìn thấy hắn như vậy, tôi lại không thể làm gì hơn ngoài oán trách mình.
Tôi nhíu mày, ngực trái nhói lên một cái... như thể trái tim bị một sợi dây thừng thít vào. Khóe mắt tôi cũng tự nhiên cay cay.
Tôi chưa nói gì, Khải đã nói tiếp: “Nên, bà cứ đi đi. Không sao đâu.”
Dù nói vậy, nhưng chất giọng buồn bã ban nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan... câu nói của hắn vẫn còn đang chứa một nỗi niềm gì đó.Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn biết hết mọi phiền ưu của hắn, để có thể ở bên cạnh che chở, giúp hắn hàn gắn mọi vết thương, giúp hắn đi qua mọi đau khổ.
Nói ra thì có vẻ kì lạ, nhưng tôi muốn trở thành nơi hắn có thể tựa vào mỗi khi mệt mỏi, muốn trở thành bờ vai để hắn có thể trút bầu tâm sự.
“Chuyện gia đình ông...”
Khải cười khẽ, đưa cho tôi tấm thiệp... hành động này đã hoàn toàn cắt ngang quá trình dò hỏi đau thương mà tôi đã dùng hết can đảm của mình.
Sau đó, tôi chỉ có thể im lặng gật đầu. Ừ. Tui sẽ đi cùng với ông.
...
Cả một buổi trưa ăn kem tán dóc với Lâm, tôi cảm thấy dạo gần đây mình rất ít chú ý đến nó nha.
Nó than thở với tôi là Minh của nó có dấu hiệu ngoại tình, dạo gần đây rất thường xuyên bỏ nó qua một góc ngồi nhắn tin với ai đó.
Tôi chép miệng... như nào mà lại thành ra như vậy. Lâm của tôi trước đây là một đứa con gái không sợ trời không sợ đất...
Vừa ăn vừa an ủi nó, tôi tự thở dài, rầu rĩ giùm con bạn. Trước khi gặp Khải, tôi thường cho rằng tình yêu rất rất vô dụng. Vừa khiến cho người ta đau khổ, vừa khiến cho người ta mất hết lí trí. Lúc yêu nhau thì mặn mặn nồng nồng, đến khi kết hôn rồi thì tình yêu như bị giết chết, mãi rồi tình cảm cũng phai nhạt... rồi sau đó sống bên cạnh nhau chỉ đơn thuần là trên mặt luật pháp có danh nghĩa là vợ chồng, thì sống với nhau như vợ chồng, chứ hoàn toàn không có tí gì là hạnh phúc.
Rốt cuộc thì tình yêu chỉ toàn làm cho người ta phải buồn lòng.
Thấy đó, Lâm nhà tôi là một điển hình. Bị tình yêu hành đến mức không thể ngóc đầu lên nổi... chỉ vì chút dấu hiệu ngoại tình của người ta cũng đủ khiến nó đau cả đầu... ngày ngày giờ giờ như xác chết, cứ liên tục thở dài.
Tôi lo cho nó: “Mày mà thở dài nữa thì da lão hóa sớm đó.”
“Gez... đi mà lo cho chồng mày.”
Nó cộc cằn với tôi...
Sau khi chở tôi về nhà, con Lâm mới lủi thủi lái xe về nhà nó. Trong phút chốc, tôi có cảm giác nó sẽ đâm xe xuống cái hồ trong công viên...
...
Tôi khoác lên người cái đầm ngắn ngang gối, khoác ở ngoài một cái áo sơ mi denim... đeo bừa thêm vòng,... tôi búi hờ tóc, ngồi chờ Khải sang rước đi... thế nào đó có thể ngủ quên...
Tôi nằm dài trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi. Đến tận khi có người lay lay tôi mới giật mình thức giấc.
Khải nhìn bộ mặt ngái ngủ của tôi phì cười.
Hắn đưa tôi đến nhà hàng, nơi tổ chức bữa tiệc linh đình sang trọng của chị Như.
Vừa bước qua khỏi cửa, tôi đã choáng ngợp với không khí sang trọng nơi đây. Trần nhà cao vút, trần nhà có rất nhiều hoa văn sang trọng. Đèn chùm hoành tráng treo lủng lẳng dài xuống chạm đất, lấp lánh ánh sáng. Bên cạnh còn có một cái cây thật lớn, cành vươn ra khắp nơi thành một vòm tròn hoàn hảo.Tôi mãi nhìn không để ý, chân vấp phải chỗ thảm bị nhăn... trước khi ngã kịp la lên một tiếng: “A!”
Cứ tưởng mặt mình sẽ chạm đất, và rồi chịu đựng một tràn cười thích thú từ mọi người ở đây, nhưng đang lúc mất thăng bằng, eo tôi bị túm lấy... một lực đạo vừa đủ để kéo tôi vào lòng người ta, tuyệt nhiên không làm tôi thấy đau.
Sau khi đã tự mình đứng vững, tôi mới xấu hổ nhìn Khải... hai tay hắn vẫn vòng ra sau ôm lấy eo tôi, trong khi hai tay tôi đang đặt trên vai hắn.
Tư thế này... làm cho cả người tôi và hắn dính chặt vào nhau. Mùi hương nam tính của hắn thoang thoảng trôi qua mũi tôi... tôi nhíu mày vô tư áp sát mũi lại cần cổ hắn ngửi ngửi, sau khi ngửi xong và khẳng định được câu hỏi của mình, tôi mới nhẹ đẩy Khải ra, ngẩng đầu hỏi: “Ông dùng nước hoa mới...”
Chữ “...à.” của tôi còn chưa kịp bật ra thì tôi đã giật mình vì khuôn mặt đỏ bừng của Khải.
Sau khi thấy phản ứng của hắn, tôi mới nghĩ lại... vừa rồi mình đã làm gì thế này...
Tới lượt tôi xấu hổ, cúi đầu thành phản xạ. Hắn liếm môi, giờ trò trêu chọc tôi để chữa ngượng: “Đồ con gái không ý tứ, đi đứng không nên thân, chỉ có vậy cũng để bị ngã được.”
Tôi lí nhí biện hộ cho bản thân “Tại cái thảm...”
Hắn thở dài với một nụ cười, xoay người bước đi, không quên nắm lấy tay tôi: “Nắm lấy cho khỏi ngã nữa.”
Khải thế là nắm tay tôi đi từ sảnh lớn bên ngoài vào phòng tổ chức sự kiện.
Chị Như đứng ngay cửa ra vào, lộng lẫy xinh đẹp như một nàng công chúa.
Chị ấy khoác trên mình chiếc đầm dài chấm đất với vẻ đẹp lấp lánh hoàn hảo, chị ấy mang nét gì đó vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Cả nụ cười của chị cũng đã đủ khiến cho tất cả con trai ở đây điêu đứng.
Tôi mỉm cười reo vang: “Chị Như.”
Chị ấy vừa thấy tôi liền nở nụ cười xinh xắn.
Lần trước nhìn thấy chị ấy với phong cách bụi bặm đậm chất chán đời cũng thật xinh, lần này theo phong cách công túa cũng xinh không kém.
Tôi cảm thấy ghen tị với người con trai được ở bên cạnh chị ấy... chắc là ăn ở có phước có đức lắm.
Chị Như niềm nở chào tôi, rồi tự mình kéo tôi và Khải vào trong. Tôi lắc nhẹ đầu: “Chị cứ ra ngoài đón khách, để em với Khải tự nhiên là được.”
“Ừ. Khải bảo vệ bạn gái cho tốt.”
Khải lạnh nhạt: “Khỏi cần chị nói em cũng biết.”
Chị Như chỉ mỉm cười quay người khoan thai bước đi.
Tôi nhìn quanh một lượt, đây đúng là tiệc sinh nhật của người trưởng thành nha... đâu đâu cũng toàn người lớn.
Lúc này vẫn còn sớm nên khách khứa vẫn chưa đến đông cho lắm, phần lớn những người đang có mặt ở đây trạc tuổi chị Như đang trò chuyện rôm rả, chắc là bạn bè của chị ấy. Những người còn lại đều mang khuôn mặt trung niên nhưng khí phái xuất thần vẫn không bị mờ nhạt.Giữa một phòng người với vest cùng trang phục lộng lẫy như thế này, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch. Bên cạnh tôi là Khải dù cũng chỉ mới có 17, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn thật sự rất trưởng thành. Có lẽ chính vì hoàn cảnh gia đình khác nhau đã tạo nên sự khác biệt này.
Tôi có phần hơi tự ti vào bản thân ngày hôm nay, rụt rụt rè rè hơi nép vào Khải. Có phải quần áo ngày hôm nay tôi mặc ở trên người quá... trẻ con rồi?
Khải dường như nhận thấy tôi có gì đó thật kì lạ, lập tức siết nhẹ tay tôi: “Sao vậy? Có chuyện không ổn sao?”
“Không có... chẳng qua là tui thấy có chút ngộp thở.”
Khải cười dịu dàng, hắn nhìn sâu vào mắt tôi, dùng những lời lẽ tinh xảo nhất để trấn an: “Đừng hồi hộp. Hôm nay bà rất xinh.”
Tôi cúi đầu xấu hổ. Đáng lí ra lúc này tôi cũng nên nói hắn hôm nay vô cùng đẹp trai.
Khải mặc vest theo kiểu của riêng hắn. Bên trong sơ mi đen, bên ngoài vest xám khói cùng với quần âu đồng kiểu dáng chất liệu. Hôm nay nhìn hắn vô cùng vô cùng chững chạc... khiến tôi có chút không quen, nhưng cái cảm giác này không phải là xấu.
Đó là lí do khi đứng trước hắn, tôi cảm thấy có chút gò bó chật chội vì bản thân phải gượng ép cho phù hợp với phong cách ngày hôm nay của Khải.
Đột nhiên có một cô gái tiến lại gần chúng tôi, mỉm cười bắt chuyện với Khải: “Ồ... chị cứ tưởng em không thích những nơi như thế này.”
Chị này nói như thể hiểu rõ Khải lắm vậy, này, tôi bắt đầu có chút khó chịu rồi nhé.
Tôi hơi lườm Khải. Hắn cười nhạt: “Chị biết chị Như mà, không đến thì không biết bả sẽ làm gì với người ta.”
Nói xong, Khải đột ngột co tay đưa ra trước mặt tôi... tôi nhìn hắn một lát, hắn cũng nhìn tôi với nụ cười nhàn nhạt. Hiểu ý của hắn, tôi khẽ vòng tay qua khoác lấy tay Khải.
Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Chị ấy nhìn thấy vậy liền cười: “Thì ra là lo cho bạn gái. Chị còn tưởng hôm nay em ngoan đột xuất.”
Trong lòng tôi lại ngứa ngáy nha.
“Chị họ à... em mới là người phải tưởng là hôm nay chị quên mất bản chất của chị Như...”
“Haha... bị em nhìn thấu rồi. Thật ra chị chạy sang đây là để làm quen với cô bé này.” Vừa nói vừa cười vừa đưa tay bẹo má tôi.
“...” tôi đơ trong 2s... sau đó như bừng tỉnh liền mỉm cười cúi đầu chào “Chị là chị họ của Khải ạ? Chào chị.”
“Con bé này, nếu ban nãy Khải không gọi chị là chị họ, chắc em đã ghim chị đến hết bữa tiệc đúng không? Ghen gì kinh vậy cô nương.”
Bị chị ấy nhìn thấu, lại còn bị nói hết cho Khải nghe, tôi xấu hổ không biết chui vào đâu để trốn.
“Em thật là đáng yêu.” Chị ấy lại tiếp tục bẹo má tôi.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu thì chị ấy cũng rời đi, để cho tôi và Khải có một bầu không khí quái đản.
Hắn đột ngột ôm ngang eo tôi, kéo tôi sát lại hắn, trên môi nở nụ cười tà mị: “Ghen hả?”
“Đâu... đâu có.” Tôi tả hỏa, chối bay biến.
“Chị ấy đã khẳng định như vậy rồi còn gì?” Khải dường như rất thích thú với chủ đề này.
“Không có!!” tôi đỏ mặt quát lớn, đột nhiên, tôi thoáng thấy Băng... trong phút chốc, bàn tay tôi đơ ra. Tôi nuốt nước bọt quay sang hỏi Khải: “Hôm nay chị Như có mời Băng không?”
“Cái đó tui không biết, có vấn đề gì sao?” Khải ân cần chu đáo hỏi thăm, nhưng tôi chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu.
Có lẽ vừa rồi là ảo giác thôi.
Khải lại nở nụ cười lưu manh: “Này này... đang đánh trống lãng đó hả??”
Tôi lại đỏ bừng mặt, sau đó tiếp tục bị hắn trêu đến cười ra nước mắt.
...
Ở góc bên kia căn phòng, một nơi mà Hạ và Khải không thể nhìn thấy.
Băng đứng im bất động, trong một giây phút nào đó nhìn thấy Khải và Hạ thân thiết, trong lòng cô đau đớn không chịu nổi.