Tôi chống tay ngồi dậy, phát hiện ra cái cổ mình ê ẩm không chịu nổi, dường như cứng đờ lại, không nhúc nhích được. Mà ngoài cái cổ ra thì cái đầu tôi cũng vô cùng đau nhức. Tôi nhăn mặt hơi nghiêng nghiêng đầu để bớt đau.
Nhưng có một điều làm tôi quên luôn cả cơn đau... chính là phát hiện ra bản thân mình đang nằm bên cạnh Khải.
Hắn đang say ngủ, trên tay vẫn còn cầm cái điều khiển ti vi.
Tôi suýt nữa đã la làng lên, may là vẫn còn kiềm chế được.
Một làn gió mạnh thổi vào nhà, đem theo mấy giọt nước li ti, tôi khẽ run.
Hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi hoàn toàn không nhớ gì hết... chỉ nhận thức được man mán có mấy li rượu quyến rũ mà chị Như đưa cho.
Đầu tôi đau như búa bổ, còn có cảm giác dạ dày mình đang co thắt từng đợt.
Tôi đứng vội dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo.
Chính cái cảm giác như trời đất đảo ngược đó đã làm tôi nhận ra mình đang ở trong nhà Khải...
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại đến được nhà Khải... ừ thì có thể hắn là người đưa tôi về? Nhưng tại sao tôi lại nằm trong lòng hắn như vậy?
Đầu đau, bụng đau, cổ cũng đau, cả người tôi đau nhức. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ uống rượu. Lúc uống thì cho người ta cái cảm giác sảng khoái lâng lâng, sau khi ngủ một giấc dậy lại dìm người ta xuống tận cùng địa ngục.
Tôi còn cảm thấy cổ mình khát khô, như đang cháy lên. Tôi lại chạy xuống bếp mở tủ lạnh tu nước.
Sau khi tu hết nửa chai một lít rưỡi, tôi thở dốc, đưa tay chùi miệng.
Sau lưng tôi vang lên tiếng động nhẹ. Tôi giật mình quay lại ra sau theo phản xạ, thì thấy Khải với khuôn mặt ngái ngủ: “Tui làm bà giật mình hả? Xin lỗi.”
“Tui... có chuyện cần nói.” Tôi trả lời với khuôn mặt nghiêm túc cực độ.
...
“Chắc chắn là hôm qua không xảy ra chuyện gì?”
“Ừ...” Khải gật đầu, sau đó thêm vào “Chỉ là mém tí nữa...”
Tôi đỏ mặt hét lớn “Này!!”
“Haha...” hắn cười vô tư, nhìn vô cùng sảng khoái “À mà đêm hôm qua Lâm có gọi đến, nói khi nào bà dậy thì nói bà gọi cho bả.”
“...” trong phút chốc, câu nói tưởng chừng như bình thường của hắn lại đang là đòn tử giáng từng hồi mạnh vào lòng tôi “Ông... ông... bắt máy?”
“Ừ.” Khải dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“...” chết tôi rồi.
Ngoài trời, mưa bắt đầu lớn hơn, trong lòng tôi bây giờ giông tố nổi lên đùng đùng. Tôi còn có cảm giác như trời đất sắp sập hết vào tôi rồi.Tôi run run cầm điện thoại lên gọi cho nó... tiếng chuông điện thoại vừa dứt, tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nghe cái giọng chói tai của nó như đang đập vào màn nhĩ.
“Mày ngủ cái gì với Khải hả con kia?”
“...” đấy biết ngay.
“Kể cho tao ngay và luôn, không tao chạy đến cào mặt mày.”
Tôi khẽ liếc Khải trước mặt... hắn đang lẳng lặng dùng bữa, tỏ vẻ không quan tâm đến cuộc nói chuyện của tôi và Lâm.
Tôi nuốt nước bọt nói nhỏ: “Cái đó... để tao kể cho mày sau có được không... giờ... hèm... có lẽ không đúng thời điểm cho lắm.”
“Ổng đang ngồi trước mặt mày?” giọng nó có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Ừ.” Tôi chảy mồ hôi. Nói chuyện với con này còn kinh dị hơn xem phim ma.
“Ừ.”
“Được, vậy tao sẽ hỏi mày sau.”
“Vậy hôm qua mày gọi tao làm gì?” tôi vào chủ đề chính, cảm thấy thở phào vì đã qua được kiếp nạn lớn.
“À, chủ nhật tuần sau là đám cưới của anh Uy với chị Quỳnh, chị ấy muốn nhờ tao với mày làm phù dâu.”
“Ờ, tao cũng định vậy mà, chẳng phải mình đã hứa với nhau từ trước hay sao, mày hỏi ý tao làm cái gì.”
“Tao chưa nói hết. Cho nên muốn nhờ mày hỏi Khải xem có muốn làm phù rể hay không.”
“...” sao tôi thấy mình bị phũ.
“Vậy nha.”
“Vậy phù rể còn lại là...” tôi âm thầm dò hỏi.
Nó trả lời ngay lập tức “Minh.”
“Được rồi, để tao hỏi rồi có gì báo cho mày sau.” Tôi gật đầu rồi tắt máy, ngước mặt hỏi Khải “Làm phù rể cho đám cưới của anh con Lâm... nhé.”
Khải nhìn tôi chăm chú, khẽ nhíu mày, rồi chầm chậm đáp: “Ăn trước đi đã, thức ăn nguội hết rồi.”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn làm theo.
Thái độ của hắn có chút gượng gạo, làm tôi thấy tự nhiên không khí giữa chúng tôi có hơi kì dị... Xung quanh ngoài tiếng mưa thì không còn bất cứ âm thanh nào.
Đột nhiên hắn “Ừm.”
Tôi không nghe rõ, liền hỏi lại: “Ừm nghĩa là sao?”
“Để tui làm.” Phần sau hắn dùng cái chất giọng nhỏ xíu để lẩm bẩm trong miệng “Không thể để thằng khác làm việc đó được.”
Tôi mỉm cười hạnh phúc. Là Khải chiều chuộng tôi đến như vậy nha!
Điện thoại tôi run nhẹ một cái âm báo tin nhắn quen thuộc vang lên.
Tôi liếc qua màn hình... chỉ cần liếc sơ thôi cũng đủ khiến tôi tá hỏa khi chữ “ĐẬU.” được in đậm vô cùng nổi bật kia.
Tôi lập tức cầm lên xem, cảm xúc dào dạt đến mức tay run cả lên.
Cảm giác háu thắng lấn áp cái sự vô tâm lúc đầu của tôi, cũng như cảm giác lo lắng khi tham dự cuộc thi.Tôi quay sang Khải rít lên: “Tui với ông vào vòng chung kết rồi!!”
“Ai nói?” Khải nhanh tay đặt chồng chén dĩa bẩn xuống bồn rửa rồi đi về phía tôi, hơi nhìn vào màn hình điện thoại.
Tôi thấy hắn nhìn liền đưa cái máy nhích qua chỗ hắn.
Khải và tôi cùng đọc dòng tin nhắn của con Jen: 'Thông báo cho mày một tin mừng. Mày với Khải ĐẬU rồi!! Chuẩn bị tiết mục cho vòng trong đi nha! Tụi tao sẽ hỗ trợ tụi mày toàn tập luôn! Là toàn tập đó! Nhớ nha! Cố lên. Mày mà lười tập luyện là biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó phải không? Tao đặt camera khắp nhà mày rồi, lơ là một chút tao đốt nhà mày. =)) vậy nhé tao đi nhắn tin báo cho tụi nó.'
Khải đọc xong chỉ nhếch môi, im lặng đi sang bồn rửa tiếp tục công việc. Tôi nhìn hắn... trong lòng càng thêm hạnh phúc.
Hắn rõ là rất vui, còn cố tình tỏ ra vô tâm vô cảm, tại sao bạn trai tôi lại có thể dễ thương đến như vậy.
Thấy tôi mải ngắm nhìn mình, Khải hình như có chút ngứa ngáy, lên tiếng hỏi:
“Bà... có cần tắm rửa thay quần áo gì hay không? Từ hôm qua đến giờ rồi...”
Giờ tôi mới để ý, trên người tôi vẫn còn là bộ quần áo ngày hôm qua.
“Ừ.” Tôi chạy đi lấy quần áo... cũng may là vừa mới mấy hôm trước, tôi bị mắc mưa, có để lại ở nhà hắn một bộ quần áo, giờ mới có quần áo mà thay ra... tuy nhiên... “Cái áo hôm thứ ba tui để lại đâu rồi?”
“A... xin lỗi. Dù bà đã giặt rồi, nhưng tui lỡ tay làm rơi cái áo... bà lấy cái áo của tui mặc thay thế đi.” Khải vừa lau chén vừa nói.
“Ừ.” Tôi lục trong tủ hắn cái áo hoodie màu đen, cùng với quần của mình đem vào phòng tắm.
Sau khi Khải rửa chén và tôi đã tắm xong, tôi và hắn lại cùng nhau nằm dài ra sàn đọc Conan. Đây chính xác là thú vui chung mà tôi và hắn vừa phát hiện ra khi nằm cạnh nhau xem truyện tranh.
Đọc đến quên mất giờ giấc, tôi cứ lật trang lật trang, khi hết rồi thì tôi tiếp tục lục bộ khác từ chồng truyện cao ngất ngưởng của Khải.
Có thể nói, Conan là loại truyện mà tôi đọc hoài không chán. Một cuốn truyện tôi có thể đọc đi đọc lại hàng trăm lần đến mức nó bị nhàu nát... cho nên, các bạn cũng đừng thắc mắc truyện ở đâu lắm mà tôi với hắn lần nào ở cùng nhau cũng lôi ra đọc. Đơn giản là khi bạn đam mê cái gì đó, thì mãi mãi sẽ không cảm thấy việc làm đó nhàm chán.
Tôi và hắn cứ như thế đến hết buổi trưa... bên ngoài trời vẫn còn mưa.
Điện thoại tôi cứ liên tục rung cho đến khi hết pin chỉ tại cái tụi nháo nhào lớp tôi cứ nhắn tin đến khủng bố.
Bên cạnh đó, tôi và Khải dùng khác dòng điện thoại, mà hiện tôi cũng không đem theo cục sạc pin, kết quả là hiện giờ điện thoại tôi đang tắt ngúm.
Tôi nhìn màn hình đen mở hoài không lên nữa rồi, cảm thấy thật bất lực. Mỏi mắt quá nên tôi thiếp đi.
...
Khải nằm sấp một bên chống tay lên cằm, ánh mắt nhìn về phía Hạ, một tay hắn vuốt nhẹ tóc nó.
Dường như từ khi ở cạnh Hạ, thì đây đã trở thành thói quen của hắn... hắn rất thích tóc của nó. Đen tuyền, óng ả, lại còn vô cùng mềm mại, mỗi lần hắn chạm vào đều có cảm giác tê tê.Khải chợt mỉm cười, thổi phù một cái khiến cho cánh hoa bồ công anh nhỏ xíu vươn trên tóc nó bay đi.
Nó hơi trở mình, nằm ngửa ra, khuôn mặt bầu bĩnh vừa vặn nằm trong tầm mắt, đôi môi xinh xắn cũng không rơi ra khỏi ánh nhìn của Khải.
Hắn nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình nóng nóng lên, hơn nữa, nó còn đang mặc áo của hắn... Vốn muốn quay mặt đi chỗ khác, nhưng tự nhiên nó hơi hé môi. Hai cánh hoa đào đang khép chặt đột nhiên mở ra làm người ta cảm thấy vô cùng... ba chấm.
Khải không kiềm được đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Đột nhiên... nó mở mắt.
Cả hai nhìn nhau chăm chú... Khuôn mặt Hạ đỏ ửng lên với biểu cảm ngại ngùng càng đáng yêu chết người, Khải chỉ muốn hôn thêm cái nữa.
Nghĩ là làm, hắn khom người lại hôn Hạ.
Lúc này mà nói thì hai con mắt nó đã mở to hết cỡ, to thêm tí nữa là tròng đen liền bay thẳng ra ngoài.
Bờ môi mềm mại của hắn chạm vào môi nó mang một cái cảm giác gì đó... rất khó tả... có chút ẩm ướt... có lẽ vì ngoài trời đang mưa.
Trước đây chẳng phải nó và hắn cũng đã hôn nhau vài lần rồi? Tại sao lần này nó lại cảm thấy ngại đến như vậy... có lẽ vì... hèm... tư thế của hai người bây giờ mang đến cái cảm giác vô cùng ám muội.
Khải đột nhiên ngậm nhẹ môi dưới của nó. Hạ giật mình “A...” một tiếng.
Khải buông nó ra... với một khuôn mặt vô cảm nhìn nó. Nó cũng nhìn lại hắn, nhưng là một biểu cảm ngượng ngùng.
Hắn chống tay ngồi dậy, quay mặt đi: “Xin lỗi.”
Hạ ngồi dậy, hơi nhíu mày nhìn hắn. Dù cho cả người nó lúc này có đang nóng hừng hực đi chăng nữa thì nó vẫn muốn nhìn thấy khuôn mặt của Khải lúc này: “Khải... quay lại đây.”
Hắn ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn không đáp lại câu nói của nó, dường như hắn hơi cúi đầu.
Hạ vỗ vai hắn: “Khải...”
Không biết là do nó tưởng tượng, hay thật sự là như vậy, nhưng Khải vừa rùng mình.
Hắn quay người lại... vừa lúc nó chồm người tới. Lại một lần nữa, khuôn mặt cả hai gần như kề sát nhau.
Không gian lắng đọng, chỉ còn lại tiếng mưa rả rít bên ngoài. Cứ thế, hai con người này lại rơi vào bầu không khí ngượng ngùng.
Lần này không chỉ có Hạ đỏ mặt, mà dường như người của Khải cũng đang nóng lên rồi.
Nó chuyển đề tài: “Ừm... đói chưa?”
“Rồi.”
“Vậy đi mua thức ăn thôi.”
“Được... bà đi với tui không? Tụi mình đi siêu thị mua thức ăn về nấu.”
“Ừm.” a... không biết sao khi nghe hắn nói hai chữ 'tụi mình', nó lại có cái cảm giác hạnh phúc tới mức muốn hét lên như thế này.
...
Tôi và Khải cùng nhau đi trong siêu thị. Để cho hắn đẩy xe, còn tôi lăng xăng chạy đi lấy đồ.Khải chỉ lên kệ cái nào, tôi liền chạy sang đó như cu li đem món đồ đó bỏ vào xe cho hắn. Nhìn khuôn mặt của Khải vô cùng hài lòng. Thỉnh thoảng, đôi mắt hắn sáng bừng lên vài tia long lanh kì lạ, nhưng lại quyến rũ không thôi.
Tôi đi cạnh hắn nghiêng nghiêng ngả ngả lí lắc chọc cho hắn cười, mỗi lần như vậy, hắn lại tỏ ra không quen biết tôi, đi nhanh về phía trước... khi đã khuất ánh nhìn của người ta thì phì cười.
Tôi thấy hết ấy nhé! Dễ thương chết đi được.
Tôi không kiềm được chạy về trước ôm cánh tay của hắn cười tươi rói bước đi cạnh Khải. Hắn không có phản ứng gì với hành động thân mật đột ngột này của tôi.
Tình cờ làm sao, tôi gặp anh Uy với chị Quỳnh cũng đang đi dạo.
Rõ ràng siêu thị này ở gần nhà Khải, tại sao hai người đó lại ở đây?
Tôi thấy cặp vợ chồng kia từ xa, liền buông Khải ra phóng đến đó, cười tươi rói: “Hai anh chị đi đâu đây?”
Anh Uy cười đáp lời, bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi đầy cưng chiều: “Đi siêu thị thì mua đồ chứ làm gì hả nhóc? Hỏi vậy cũng hỏi.”
Tôi cười trừ, nhìn về phía Khải đang lạnh nhạt đẩy xe về phía này.
Chị Quỳnh với anh Uy hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, mở miệng hỏi khẽ tôi: “Em đi với Khải hả?”
“Dạ.” Tôi gật đầu “Em với cậu ta đi mua thức ăn nấu bữa trưa.”
Chị Quỳnh đầy ngạc nhiên hỏi tôi “Hai đứa... sống chung hả?”
“Đâu có, em qua nhà Khải chơi.”
“Hai đứa phải tự nấu ăn trưa, tức là chỉ có hai đứa ở nhà thôi?” Anh Uy trợn mắt.
“Dạ. Khải sống một mình mà? Anh hỏi nhiều quá như vậy để làm gì?”
Anh Uy cốc đầu tôi một cái: “Con bé ngốc này, anh chỉ muốn cảnh báo em, có mỗi hai đứa ở nhà, phải cẩn thận một chút.”
Ảnh càng nói tôi càng mờ mịt: “Cẩn thận cái gì? Khu nhà cậu ta an ninh lắm, anh chớ lo. Nếu có thì Khải dư sức hạ gục tên đó. Nhớ hồi giao thừa...”
“Đủ rồi.” Anh Uy can ngang câu chuyện của tôi.
Chị Quỳnh ghé sát tai tôi nói khẽ “Em phải biết tâm lí của con trai khi một mình với con gái là...”
Càng nghe mặt tôi càng đỏ... người tôi run lẩy bẩy.
Cái này hình như tôi biết, nhưng tôi không hề nghĩ đến việc Khải sẽ làm những chuyện như vậy.
Trước giờ trong mắt của tôi, hắn là một người bạn trai mẫu mực và chu đáo, lại rất dịu dàng, biết quan tâm tôi... hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh xấu xa nào của hắn ngoại trừ cái bản chất lưu manh không bao giờ bỏ...
Nhưng... đột nhiên, tôi nhớ đến nụ hôn ban nãy... với cái cắn nhẹ đó...
Tự nhiên tôi nóng thêm vài phần... Không phải chứ... không phải là lúc đó... hắn...
Vừa lúc tôi hoang mang nhất, Khải bước đến, mỉm cười với anh Uy cùng chị Quỳnh như một phép lịch sự cơ bản.
Hai người họ cũng mỉm cười gật đầu chào hắn.
Mỉm cười chào nhau rồi thôi, chứ họ nào có quen biết gì nhau, kết quả là sau khi cười cả ba cùng nhìn tôi.
Tôi đỏ hết cả mặt trước cái nhìn chăm chú của ba người đó, nên nhanh chóng tạm biệt cặp vợ chồng kia, rồi quay người bước đi.
Và rồi thái độ của tôi sau đó tự nhiên trở nên kì quặc... không phải là tôi cố tình thể hiện ra sự thay đổi này, mà là tôi thậm chí còn không biết trước đó mình đã cư xử như thế nào? Và như thế nào mới được xem là bình thường?
Khải đương nhiên dễ dàng nhận ra điều này. Hắn hơi nhíu mày khi tôi cứ giấu và một mực không chịu nói, cuối cùng, hắn giận lẫy, bỏ lại một câu cho tôi rồi đi thẳng xuống bếp nấu ăn: “Thấy tình đầu thì bỏ cả tui, lon ton chạy qua bên đó. Nói chuyện xong với người ta lại xa xa cách cách với tui... chẳng lẽ bà chưa quên được người ta...”