Hôm nay là một ngày hảo sáng sủa, trời không nhìn thấy nửa điểm mây, dời mắt đi, chính là một mảng không màu lam, ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu rọi khắp nơi.
Lúc này, trên giảng đường năm hai trung học Thánh Lâm, bởi vì liên quan đến thời tiết, học sinh dưới hoạt động của mặt trời có vẻ so với bình thường ít hứng thú.
「 lão sư, chân của Doãn Hi Nhi bị thương.」
Một nữ tử cao gầy gọi Doãn Lạc đang bận chấm điểm sổ học sinh.
「 sá…….. Hi Nhi hắn……….」
Hắn nhìn theo phương hướng của nữ sinh kia chỉ mà nhìn lại, chỉ thấy có một thiếu niên đáng yêu đang ngồi nơi đó, khuôn mặt trắng trẻo, cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, nhất là khóe mắt đang hạ lệ, khiến cho hắn thoạt nhìn càng mềm mại quyến rũ, rất khó tưởng tưởng được diện mạo có thể làm lay động tâm của nam nữ lại xuất hiện trên người một thiếu niên,
Đây là ấn tượng lần đầu tiên hắn gặp Doãn Hi Nhi cách đây một năm trước, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn cảm thấy như vậy.
Hắn quỳ một gối xuống nhìn nhìn chân Doãn Hi Nhi:「 có khỏe không, ta đưa ngươi đi bệnh thất.」
「 không cần ngươi nhiều chuyện.」
Doãn Hi lạnh lùng trả lời, một chút cũng không sự tôn kính của học trò đối với lão sư.
Doãn Lạc tựa hồ cũng không để ý đến thái độ của hắn:「 như thế nào có thể, đều bị thương đến như vậy.」 nói xong hắn xoay người đối với học sinh phía sau nói công đạo, liền không để ý tới Doãn Hi Nhi phản kháng mà đem hắn ôn lấy, hướng bệnh thất cất bước.
「 thả ta xuống……….」
Doãn Hi Nhi tức giận hạ thấp giọng ra mệnh lệnh, nhưng người đang ôm hắn hiển nhiên đều không đem lời nói của hắn đề vào tai.
++++
「 ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, ta xem ngươi là không thể tham gia trận đấu tiếp theo」Doãn Lạc vẻ mặt lo lắng, xoa mắt cá chân cho Doãn Hi Nhi.
Nữ hộ sĩ không biết ở nơi nào, cho nên bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Doãn Hi Nhi cũng không phản kháng, chính là mặt không chút thay đổi nhìn nhìn nam nhâm anh tuấn đang nhu nhu chân hắn ở trước mặt.
Trải qua một hồi yên lặng đáng xấu hổ, Doãn Lạc rút cuộc cũng cố lấy dũng khí nói ra lời vẫn giấu ở trong lòng.
「 Hi Nhi……. Ngươi như thế nào mới bằng lòng về nhà………」
「 về nhà……」 một tiếng lãnh đạm vang lên 「 Ngươi không phải không muốn nhìn thấy ta sao? Là ta hại chết mụ mụ!」
「 không…… Ta……. Thực xin lỗi, khi đó ta chỉ là nói sai, ngươi là hài tử duy nhất Vũ Tư lưu lại cho ta, chỉ cần ngươi tha thứ, ta cái gì cũng có thể làm.」
Khuôn mặt có đường cong cương nghị đột nhiên vì lời nói ấy mà trở nên ôn nhu.
「 không chỉ nói cười vui vẻ, cái gì cũng có thể làm, như vậy ta kêu ngươi cùng ta lên giường, ngươi có thể chứ?」 thấy khuôn mặt hắn khi nhắc tới mụ mụ liền trở nên ôn nhu, Doãn Hi Nhi không khỏi nổi nóng lên một trận, một mạch tự giác nói ra lời hoang đường ngay cả chính mình cũng không thể nghĩ tới.
Chỉ thấy Doãn Lạc không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt mặc dù tức giận cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp của Doãn Hi Nhi.
「 không thể sao! Vậy đừng nói nữa.」
Cặp mắt kia nhiễm thượng một chút phẫn nộ, hắn từ trên giường đứng lên, chịu đựng mắt cá chân đang đau đớn đi ra khỏi bệnh thất, lưu lại một Doãn Lạc đang kinh ngạc.
++++
「 ai, Doãn lão sư thật sự rất đáng thương……..」nữ sinh cao gầy kia nói.
「 ngươi nghe lén!」Doãn Hi Nhi dừng lại cước bộ trừng mắt nhìn nàng
「 lão sư không phải là ba ba của ngươi sao, ngươi sao có thể nói chuyện như vậy với hắn.」
Nàng tựa hồ không phải vì nguyên nhân nghe lén chuyện của ta mà cảm thấy ngượng ngùng.
「 Hắn mới không phải là ba ba ta, Lâm Tiểu Vũ ngươi không cần nhiều chuyện!」 hắn hạ giọng nói, tiếp tục bước đi.
「 Không thể nói như vậy, ta là bằng hữu của ngươi thôi, cho nên ta không nghĩ muốn nhìn thấy quan hệ phụ tử của ngươi cùng lão sư trở nên như vậy.」 Nàng đi lên trước, cùng Doãn Hi Nhi song song đi.
「Ta đã nói hắn không phải là ba ba ta……..」
Hắn chính là cha dượng, một cha dượng lớn hơn hắn chín tuổi.
Lúc này một nam sinh hướng bọn họ đi tới, trên túi áo sơ mi của hắn có gắn huy chương, cho biết hắn là học trưởng năm ba.
「 ta thích ngươi……..」
Doãn Hi Nhi nghĩ đến là hắn đang nói với Lâm Tiểu Vũ, khi đang định rời đi, ai ngờ vị học trưởng kia lại đem một phong thư màu trắng nhét vào tay hắn
「 ta thích ngươi, Doãn Hi Nhi.」 Cứ như vậy mà rời đi.
Lúc này, trên giảng đường năm hai trung học Thánh Lâm, bởi vì liên quan đến thời tiết, học sinh dưới hoạt động của mặt trời có vẻ so với bình thường ít hứng thú.
「 lão sư, chân của Doãn Hi Nhi bị thương.」
Một nữ tử cao gầy gọi Doãn Lạc đang bận chấm điểm sổ học sinh.
「 sá…….. Hi Nhi hắn……….」
Hắn nhìn theo phương hướng của nữ sinh kia chỉ mà nhìn lại, chỉ thấy có một thiếu niên đáng yêu đang ngồi nơi đó, khuôn mặt trắng trẻo, cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, nhất là khóe mắt đang hạ lệ, khiến cho hắn thoạt nhìn càng mềm mại quyến rũ, rất khó tưởng tưởng được diện mạo có thể làm lay động tâm của nam nữ lại xuất hiện trên người một thiếu niên,
Đây là ấn tượng lần đầu tiên hắn gặp Doãn Hi Nhi cách đây một năm trước, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn cảm thấy như vậy.
Hắn quỳ một gối xuống nhìn nhìn chân Doãn Hi Nhi:「 có khỏe không, ta đưa ngươi đi bệnh thất.」
「 không cần ngươi nhiều chuyện.」
Doãn Hi lạnh lùng trả lời, một chút cũng không sự tôn kính của học trò đối với lão sư.
Doãn Lạc tựa hồ cũng không để ý đến thái độ của hắn:「 như thế nào có thể, đều bị thương đến như vậy.」 nói xong hắn xoay người đối với học sinh phía sau nói công đạo, liền không để ý tới Doãn Hi Nhi phản kháng mà đem hắn ôn lấy, hướng bệnh thất cất bước.
「 thả ta xuống……….」
Doãn Hi Nhi tức giận hạ thấp giọng ra mệnh lệnh, nhưng người đang ôm hắn hiển nhiên đều không đem lời nói của hắn đề vào tai.
++++
「 ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, ta xem ngươi là không thể tham gia trận đấu tiếp theo」Doãn Lạc vẻ mặt lo lắng, xoa mắt cá chân cho Doãn Hi Nhi.
Nữ hộ sĩ không biết ở nơi nào, cho nên bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Doãn Hi Nhi cũng không phản kháng, chính là mặt không chút thay đổi nhìn nhìn nam nhâm anh tuấn đang nhu nhu chân hắn ở trước mặt.
Trải qua một hồi yên lặng đáng xấu hổ, Doãn Lạc rút cuộc cũng cố lấy dũng khí nói ra lời vẫn giấu ở trong lòng.
「 Hi Nhi……. Ngươi như thế nào mới bằng lòng về nhà………」
「 về nhà……」 một tiếng lãnh đạm vang lên 「 Ngươi không phải không muốn nhìn thấy ta sao? Là ta hại chết mụ mụ!」
「 không…… Ta……. Thực xin lỗi, khi đó ta chỉ là nói sai, ngươi là hài tử duy nhất Vũ Tư lưu lại cho ta, chỉ cần ngươi tha thứ, ta cái gì cũng có thể làm.」
Khuôn mặt có đường cong cương nghị đột nhiên vì lời nói ấy mà trở nên ôn nhu.
「 không chỉ nói cười vui vẻ, cái gì cũng có thể làm, như vậy ta kêu ngươi cùng ta lên giường, ngươi có thể chứ?」 thấy khuôn mặt hắn khi nhắc tới mụ mụ liền trở nên ôn nhu, Doãn Hi Nhi không khỏi nổi nóng lên một trận, một mạch tự giác nói ra lời hoang đường ngay cả chính mình cũng không thể nghĩ tới.
Chỉ thấy Doãn Lạc không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt mặc dù tức giận cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp của Doãn Hi Nhi.
「 không thể sao! Vậy đừng nói nữa.」
Cặp mắt kia nhiễm thượng một chút phẫn nộ, hắn từ trên giường đứng lên, chịu đựng mắt cá chân đang đau đớn đi ra khỏi bệnh thất, lưu lại một Doãn Lạc đang kinh ngạc.
++++
「 ai, Doãn lão sư thật sự rất đáng thương……..」nữ sinh cao gầy kia nói.
「 ngươi nghe lén!」Doãn Hi Nhi dừng lại cước bộ trừng mắt nhìn nàng
「 lão sư không phải là ba ba của ngươi sao, ngươi sao có thể nói chuyện như vậy với hắn.」
Nàng tựa hồ không phải vì nguyên nhân nghe lén chuyện của ta mà cảm thấy ngượng ngùng.
「 Hắn mới không phải là ba ba ta, Lâm Tiểu Vũ ngươi không cần nhiều chuyện!」 hắn hạ giọng nói, tiếp tục bước đi.
「 Không thể nói như vậy, ta là bằng hữu của ngươi thôi, cho nên ta không nghĩ muốn nhìn thấy quan hệ phụ tử của ngươi cùng lão sư trở nên như vậy.」 Nàng đi lên trước, cùng Doãn Hi Nhi song song đi.
「Ta đã nói hắn không phải là ba ba ta……..」
Hắn chính là cha dượng, một cha dượng lớn hơn hắn chín tuổi.
Lúc này một nam sinh hướng bọn họ đi tới, trên túi áo sơ mi của hắn có gắn huy chương, cho biết hắn là học trưởng năm ba.
「 ta thích ngươi……..」
Doãn Hi Nhi nghĩ đến là hắn đang nói với Lâm Tiểu Vũ, khi đang định rời đi, ai ngờ vị học trưởng kia lại đem một phong thư màu trắng nhét vào tay hắn
「 ta thích ngươi, Doãn Hi Nhi.」 Cứ như vậy mà rời đi.