Vô số lần giãy dụa trong giấc mộng, du tẩu qua lại giữa hiện thực và ảo mộng, Mộc Bạch cuối cùng cũng triệt để tỉnh lại, trên đỉnh đầu là màn cửa sổ tuyết trắng bay lượng, trên sa trướng thêu hoa văn kim sắc long phượng tinh mỹ, tấm màn mỏng nhẹ nhàng lay động, đồ văn long phượng sống động thực đến như đang muốn bay đi, lưu tô ngân sắc nhẹ nhang lay lắt trong gió, tất cả những điều trước mắt nhìn thấy thật sự vô cùng quen thuộc.
“ Ngươi tỉnh rồi!” Một âm thanh nữ nhân dịu dàng như nước, vang lên bên tai y.
“ Ngươi là…” Quay đầu nhìn bạch y nữ tử đang đứng trước giường, vô luận là giữa hai chân mày lộ ra đạm đạm lo âu, hay là ngũ quan và khí chất đều phi thường cực kỳ giống với mẫu thân đã ly thế nhiều năm, chỉ là niên kỷ xem ra tựa hồ không cách biệt bản thân bao nhiêu, hơn nữa đôi mắt đó lại không phải là băng lam sắc, mà là lam lục sắc nhạt nhạt ấm áp.
Lại thêm phục sức của nàng, mái tóc đen dài búi lại một cách đơn giản cắm thêm vài cây trâm ngọc, tuy rằng nhìn thì thật sự không hào hoa, nhưng những chiếc trâm ngọc được khắc liên hoa (hoa sen) đó cây nào cũng đều giá trị rất cao, càng không cần nói đến y sam trên người của nàng, đai lưng, cổ áo, tay áo, tất cả đều có hoa văn liên hoa tỉ mỉ thêu bằng chỉ bạc sống động như thật, cả toà hậu cung cũng chỉ có một người dám mặc như vậy, mà nàng chính là….
“ Liên Phi? !” Đường nhìn đánh giá, Mộc Bạch tràn đầy chắc chắn nói.
“ Thông minh!” Hơi cong môi mỉm cười, Liên Phi tràn đầy tán thưởng, gật đầu đáp.
“ Ngươi…..tại sao lại ở đây?” Nhăn mày, trên mặt Mộc Bạch thoáng qua một chút phòng ngự, trực tiếp nhìn Liên Phi lạnh nhạt hỏi.
“ Cảm tạ ngươi có một bằng hữu nguyện ý vì ngươi mà trả giá sinh mệnh, vì ngươi mà sau khi liều mạng đi cầu Phượng Phi bị cự tuyệt xong, liền ở trước Phượng Cung quỳ gối một đêm, may lúc đó được hoàng nhi của ta bắt gặp, nó lòng dạ không nỡ cầu sự giúp đỡ của ta, mà ta……..lại vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu của hoàng nhi.”
“ Tên ngốc nghếch đó, sớm đã nói qua là không cần đi, chịu nhiều khổ sở rồi!” Hơi nhắm mắt lại, thầm thì tự nói tự nghe, sau đó Mộc Bạch mở mắt ra, mở miệng hỏi. “ Hắn……. hiện tại ra sao rồi?”
“ Không sao, chỉ là vết thương bên ngoài, so với ngươi nhẹ hơn nhiều, ngươi nguyên khí đại thương, khí huyết đều tổn hại, đã hôn mê gần được một tháng, ngươi nếu như còn không tỉnh lại, ta có thể cũng sắp bó tay không biện pháp rồi.”
“ Thật làm phiền ngươi rồi, Mộc Bạch phi thường cảm kích!” Đối với tình trạng của thân thể mình không chút quan tâm, Mộc Bạch thần sắc chỉ là đạm nhạt, lễ mạo hướng về Liên Phi biểu đạt ân tình cảm tạ.
“ Không cần, đây đều là việc ta nên làm, hiện tại ta còn có chút sợ hãi, cũng may nhờ một lần kỳ quái đi ngang qua một chuyến, nếu không ngươi nếu như xảy ra chuyện gì, phụ vương chỉ sợ là sẽ trách tội ta.” Nhấc tay mò mẫm vầng tráng đau nhức, thở nhẹ một hơi, Liên Phi mỉm cười chỉnh lý lại một chút tấm chăn đơn hơi hỗn loạn cho y.
“ Ai sẽ trách tội ngươi?”
“ Phụ vương của ta, cũng chính là cữu cữu của ngươi.”
“ Cái gì? ! Cữu cữu? Làm sao có thể?”
“ Tại sao lại không thể, ngươi vẫn còn nhớ mẫu thân ngươi họ gì chứ? Tên là gì?”
“ Đương nhiên, mẫu thân nàng họ Mộc, tên là Tuyết Liên.”
“ Ở Tuyết Quốc, họ Mộc là quốc tính (họ của hoàng tộc), nữ hài mà trong tên có chữ “Liên” , chỉ có trưởng công chúa mà thôi, tên của ta là Mộc Hương Liên.”
“ Nhưng mẫu thân, nàng tại sao lại ở Chu Quốc? Lẽ nào……Tuyết Quốc thật sự yếu nhược đến mức ngay cả an nguy của một công chúa, cũng đều không có năng lực bảo vệ sao?”
“ Ngô! Năm đó phụ vương dẫn theo tiểu cô cô xuất hành, trên đường gặp phải cường đạo thổ phỉ, phụ vương trong lúc nhất thời sơ sót mà khiến tiểu cô cô gặp phải vận rủi, suốt mấy năm nay phụ vương đều một lòng cảm thấy hổ thẹn, đã phải đến rất nhiều nơi tìm kiếm các ngươi, không dễ dàng gì mới lần được tung tích của mẫu tử hai người, nhưng tiểu cô cô lại cự tuyệt yêu cầu đón nàng về nước của phụ vương, phụ vương không thể làm gì chỉ còn biết phái người âm thầm chiếu cố các ngươi.”
“ ……..” Mộc Bạch trầm lặng không nói, không hề cắt đứt lời phân tích của nàng.
“ ……...Năm năm trước tiểu cô cô đột nhiên qua đời, cũng lại ngay lúc đang bận rộn lo chuyện xuất giá của ta, người mà phụ vương phái đi, không chờ được bao lâu liền mất đi tung tích của ngươi, khiến phụ vương phẫn nộ không thôi, chúng ta đều không thể ngờ được đó là, ngươi cư nhiên lại gần trong gang tấc, mà ta lại hoàn toàn không biết, nếu không phải lần này xảo hợp tương ngộ, chỉ sợ chúng ta thật sự vĩnh viễn cũng không có ngày tương kiến.”
“ Cữu cữu, là Tuyết Quốc quân vương?”
“ Đúng vậy!”
“ Mẫu thân, lại trước giờ chưa từng nói qua với ta.”
“ Là tiểu cô cô không cho phép phụ vương nói với ngươi, nàng không hy vọng ngươi tiến vào trong hoàng tộc, hoàng tộc Tuyết Quốc chúng ta, có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác, mà tiểu cô cô không hy vọng ngươi phải đảm đương những trọng trách đó, nàng hy vọng ngươi không cần có bất cứ trách nhiệm bó buột nào, có thể tự do chọn lựa tương lai của mình.”
“ Mẫu thân, nàng……..”
“ Được rồi, ngươi mới vừa hồi phục thần trí, đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên nên uống thuốc đi, dưỡng bệnh thật tốt, sau này chúng ta lại nói tiếp.” Nghiêng đầu nhìn thấy cung nữ bưng một mâm bạc đi qua, vương tay giúp y điều chỉnh lại gối dựa sau lưng, sau đó cằm lấy chén ngọc, dùng muỗng bạc tinh xảo đảo đảo, sau đó từng muỗng uy y uống thuốc.
“ Ngô! Là cái gì?” Chén thuốc có màu bích lục, ngửi được mùi hương dị thường, thấm nhập vào tận tâm phế, trong mơ hồ nhớ đến trong lúc y chìm trong hôn mê, tựa hồ thường xuyên phải uống thứ đồ này.
“ Đây là cây ngàn năm tuyết liên, phụ vương vì ngươi mà xém chút nữa lật tung cả hoàng thất bảo khố lấy hết ngàn năm tuyết liên trong mấy đời tích trữ đều dọn sạch sẽ, thậm chí còn đem luôn mấy cây vạn năm tuyết liên không còn lại bao nhiêu đều gửi đến đây để cứu mạng ngươi, cũng may nhờ vào mấy cây vạn năm tuyết liên này, nếu không a! Ta cũng không biết được, có thể hay không kéo được một người đã bước một chân vào âm giới như ngươi cứu trở về không.”
“ Cực khổ ngươi rồi, cảm tạ!”
“ Không cần cảm tạ, chỉ cần người ngoan ngoãn chăm sóc thân thể, nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh là được!”
“ Ân! Ta biết rồi.”
“ ………..” Nhìn thấy Mộc Bạch vẫn như cũ thần sắc ưu phiền, biết được gút mắc trong lòng y nếu như không có người giúp đỡ, chỉ sợ trong một đoạn thời gian ngắn căn bản là không thể khai thông, nhưng mà y nếu như không mở miệng cầu trợ, tự mình cũng chỉ có thể nhìn và lo lắng chứ không thể làm gì hơn.
Đặt chén ngọc đã trống rỗng trong tay xuống, dùng khăn lụa lau lau khóe môi y, sau đó cúi người giúp y điều chỉnh gối đầu sau lưng, giúp y nằm được thoải mái hơn một chút, lộ ra một nụ cười dịu dàng nhìn về y, nói: “ Biểu đệ, ngươi cố gắng nghỉ ngơi, ta tin rằng rất nhanh ngươi sẽ có thể khỏe mạnh trở lại thôi.”
“ Ân!” Mộc Bạch thuận tùng nhắm mắt lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, mở miệng hỏi: “Ta nhớ cữu cữu từng nói qua, trưỡng nữ của ngài dường như cùng tuổi với ta, tựa hồ còn là cùng một ngày sinh ra, ngươi xác định ngươi không phải là biểu muội của ta?”
“ Ta cho dù so với ngươi cũng chỉ lớn hơn một canh giờ, nhưng ta vẫn là biểu tỷ của ngươi.”
“ Nga!” Mộc Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
“ …….” Trừng mắt nhướng mi nhìn chăm chăm vào Mộc Bạch tràn đầy thần sắc an lành kia, sau đó Liên Phi gượng mặt lại, nhẹ nhàng giãn mi, không biết làm sao lắc đầu nhẹ cười.
Sau ngọ thái dương có chút nóng, tâm tình hơi cảm thấy được khẩn trương, Mộc Bạch chậm rãi bước trên hành lanh dài, tim đập như gỗ trống, y lại hơi có mấy phần chờ đợi, cũng có mấy phần sợ hãi, y biết người mà y đang đợi, rất nhanh sẽ từ phía trước đi đến, gần hơn một năm nay chưa từng tương kiến, nam nhân đó có còn nhớ đến y không?
Mộc Bạch từ trong giấc mộng dài tỉnh lại, cả thế giới phát sinh biến hóa long trời lở đất, Liên Phi, cũng chính là biểu tỷ sinh ra sớm hơn y một canh giờ, đối với y bảo hộ vô cùng, lo lắng đến không chút sơ sót, thậm chí còn tận tâm hơn là chiếu cố nhi nữ của mình, hữu cầu tất ứng, trăm y ngàn thuận, cho nên đến ngay cả tiểu nhi nữ mới ba tuổi của nàng, mỗi lần nhìn thấy y đều trực tiếp tặng cho một ánh mắt trắng dã tức giận. (con nít ghen tỵ đó mà)
Khi thân thể Mộc Bạch dần dần hồi phục khỏe mạnh lại, biểu tỷ nói với y, cữu cữu dự định sẽ đón y về Tuyết Quốc định cư, đến vùng đất mà mẫu thân vẫn nhớ mãi không quên, và là nguyện vọng từ thuở thơ ấu của Mộc Bạch, nhưng hiện nay y tâm tình có vướng bận, lại có chút do dự, bởi vì y thật sự không thể buông bỏ được.
Ai! Ái tình a! !
Tỉ mỉ suy nghĩ, Mộc Bạch vẫn thật sự có chút dở khóc dở cười, y đã từng nói qua với Lăng Phong về người Tuyết tộc khi đối mặt với ái tình, sẽ tương đối chậm chạp, luôn là mất đi rồi mới biết cái gì là yêu, lại không nghĩ đến chính mình cư nhiên cũng đã ứng đúng với câu nói đó. Yêu người đã lăng nhục tự tôn của y, dẫm đạt tôn nghiêm nam nhân của y, cũng không biết có phải là khảo nghiệm của các chư thần đối với y không, Mộc Bạch cũng không thể giải thích rõ, tự mình tại sao lại vướng vào trong đoạn ái tình mà hoàn toàn ở vị trí thua kém này, rõ ràng hiểu rõ hắn đồng thời cũng là phụ thân của các hài tử của biểu tỷ mà tự y rất tôn kính, nhưng đã bước chân sâu vào vũng lầy, vô pháp tự thoát ra được, y vô pháp thuyết phục bản thân vứt bỏ.
Y không thể nào giống như mẫu thân cứ chờ đợi mà không cần hồi báo, y có cả huyết thống của Chu Quốc và Tuyết quốc, đối diện với tình cảm của bản thân, y không thể học được như người Tuyết Quốc chờ đợi không oán không hối, cũng không làm được như người Chu Quốc không chút cố kỵ mà theo đuổi, nội tâm mâu thuẫn, trái phải khổ sở, không biết nên làm sao mới tốt. Cuối cùng vẫn là con tim tựa như trăng sáng, biểu tỷ có thể nhìn rõ được nhân tâm, đã từ phía sau thúc đẩy y một bước, nói với y chỉ có đi hỏi rõ mới sẽ không hối hận, mà từ trong giọng điệu của nàng, Mộc Bạch đã âm thàm đoán được người mà biểu tỷ yêu không phải là Ly vương, mà là huynh trưởng của hắn, là Ly Quốc đại hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên tại Tuyết Quốc.
“ Ta yêu hắn, nhưng hắn không yêu ta, ta vô pháp phá hoại bọn họ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn thay thế nàng, đi đến quốc gia mà hắn sinh ra, gả cho đệ đệ khác mẹ có một nửa huyết thống với hắn, ngụ tại cung điện của mẫu thân hắn, sinh hạ một hoàng tử có dung mạo cực kỳ giống với hắn, ta kiếp này đã thỏa mãn rồi.”
Có lẽ huyết thống của y không đủ thuần chính, đối với lựa chọn của biểu tỷ, y vô pháp lý giải, cũng không thể làm như nàng vô sở cầu, y muốn khi còn ở Ly Quốc gặp lại hắn một lần, nếu như có thể truyền đạt được tâm ý của bản thân đến hắn, cho dù đáp án có khiến y đau không muốn sống, y…….cũng phải nhận.
Thời gian như hạt cát, từng hạt từng hạt rơi xuống, Mộc Bạch đã đợi được mấy canh giờ, sớm đã miệng khô lưỡi nóng, người cũng càng lúc càng khẩn trương hơn, đặc biệt là khi từ phía xa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhỏ nhặt, và càng lúc càng đến gần, bóng dáng quen thuộc và thon dài đó đang từng bước đến gần y.
Đã bao lâu không gặp rồi a!
Thân ảnh đã hơn một năm không nhìn thấy, sự tưởng niệm đối với y, quả thật đã sắp bức điên hắn rồi.
Lê Hạo Hiên dùng một ánh mắt gần như tham lam, nhìn về bóng dáng càng lúc càng gần, hơn bốn trăm ngày không gặp, y tại sao lại gầy rồi? So với lần trước dường như còn ốm đi vài phần, thân thể vốn dĩ đã có mấy phần ốm yếu, giờ càng tinh tế đến mức tựa như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi. Mấy tên nô tài ở cạnh y, rốt cuộc là hầu hạ chủ tử thế nào vậy? Y tại sao lại hao gầy đến thế? Lê Hạo Hiên âm thầm phẫn nộ, cưỡng ép kích động trong lòng, lạnh mặt từng bước hướng càng gần về phía Mộc Bạch.
Mấy tháng ngày này, hắn luôn phải bức ép bản thân không đến quan tâm, cũng không đi hỏi chuyện của y, mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ bản thân căn bản chỉ là đang làm mình làm mẩy thôi, không nguyện đánh vỡ lời thề của chính mình, nhưng lại âm thầm chờ đợi Mộc Bạch có thể đến thỏa hiệp với hắn, nhưng lại quên đi Mộc Bạch cũng đồng dạng kiêu ngạo, cũng không dễ dàng gì mà hướng đến người đã quay lưng với y, cho nên hắn đợi đã rất lâu rất lâu, lâu đến mức khiến hắn tựa hồ mất đi tất cả nhẫn nại. Vì thế lần này gặp lại y, hắn tràn đầy oán ngữ, cưỡng bách chính mình hai mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, xem nhẹ biểu tình y đang muốn nói gì lại thôi, mang theo một chút cảm giác bị thất bại, và một chút chờ đợi, nhưng lại không cho y bất cứ cơ hội mở miệng nào, mặt trầm xuống mà đi lướt qua y.
“ Ai da! Bệ hạ, Thiện Ngạn vẫn còn chưa có thỉnh an Quân thượng, thực sự là quá thất lễ rồi.” Từng bước chặt chẽ bám sát theo sau là Vệ Công Tử, trong miệng nói ra lời biết lễ hiểu nghĩa, nhưng cằm dưới hơi giương ra, ánh mắt liếc xéo Mộc Bạch, cái nào cũng đều lộ ra sự cao ngạo và kinh thường của hắn.
“ Không cần để ý đến y!” Dùng toàn bộ tâm thần để cảm giác người đang đối lưng với hắn, tấm lưng thẳng cứng, cả cơ thể xem ra giống như một cây đại thụ đang đứng thẳng giữa trời, bóng dáng đó đối với tất cả những chuyện xung quanh đều không động tâm trí, Lê Hạo Hiên có chút không tập trung phô diễn một câu.
“ Nhưng mà……..y dù sao cũng là Quân, mà Thiện Ngạn phẩm cấp thấp hơn y, chiếu theo quy định trong cung, khi chúng thần gặp nhau Thiện Ngạn bắt buộc phải thỉnh an y, nếu không……..Thiện Ngạn sẽ bị trách phạt đó.”
“ Y sẽ không!” Cố ý đi chậm lại, trong lòng Lê Hạo Hiên thật sự là đang âm thầm chờ đợi, y có thể đuổi theo, y có thể phản bác, thậm chí cho dù y làm ra những hành vi quá phận đi nữa, hắn cũng đều sẽ vì vậy mà thầm lặng vui mừng.
“ Nhưng…..đây là cung quy, Thiện Ngạn không dám phản nghịch.”
“ Cung quy là do người đặt ra, trẫm nói có thể là có thể.” Cảm thấy y vẫn như cũ không có phản ứng, Lê Hạo Hiên càng lúc càng thấy nản chí, có chút cố tình đề cao âm thanh, cũng không biết là đang muốn kích thích y, hay là đang thuyết phục chính mình. “ Hơn nữa, về sau địa vị của ngươi sẽ ngang bằng với y, cũng không cần phải thỉnh an thăm hỏi y nữa.”
“ Bệ hạ, ngài là đang muốn thăng cấp cho Thiên Ngạn?”
“ Không những như vậy, trẫm còn chuẩn bị cho ngươi đổi cung điện, ngươi thấy Phượng Càn Cung thế nào?”
“ Phượng Càn Cung? ! Đó không phải là thuộc về Vân Quân sao? Thiện Ngạn nào dám vọng tưởng.”
“ Bảo y dọn ra là được rồi!” Lê Hạo Hiên đang phập phòng tức giận, gần như nói chuyện không biết lựa lời, hắn chỉ nghĩ muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, chứ không biết rằng những lời này của hắn, đối với Mộc Bạch mà nói là một đả kích gần như chí mạng.
Tâm, rất đau! !
Sững sờ nhìn thẳng hướng hành lang dài sâu thẳm tĩnh mịch quanh co khúc khuỷu tựa như không hề có kết thúc trước mặt, bên tai vẫn còn vang vọng từng câu đối đáp của hai người kia, mỗi một câu nói, mỗi một từ đều nặng nề gõ vào trái tim y, khiến cho trái tim đó sớm đã không chịu nổi một kích, vốn mang đầy vết thương, lại một lần nữa bị xẻ ra, cắt xé, nghiền nát…... Y không hề nghĩ đến Vệ Thiện Ngạn sẽ ở bên cạnh Lê Hạo Hiên, mà tất cả những lời đã ở trên môi, cũng đều ngay lúc nhìn thấy Vệ Thiện Ngạn xong, cũng không thể nào không nuốt ngược trở lại, y không có ý định mổ xẻ tâm tư của mình ra nói trước mặt người khác, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng lặng yên, mà sau cuộc đối thoại của hai người đó, càng khiến y có muốn cũng không còn nói ra lời.
Đáp án của hắn đã rõ ràng đến thế, bản thân lại hà tất biết rõ còn cố chấp hỏi nữa? !
Y cũng có kiêu ngạo của y, cũng có tự tôn của y, không muốn hạ thấp mình mà đi xin xỏ bố thí của hắn, vậy thì y chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ, nhưng mà tim của y, lại thật sự đau đớn, rất đau……..đau đến tựa hồ đã sắp tê liệt rồi, đã sắp chết rồi…….một cỗ nhiệt lưu từ lồng ngực xông lên, Mộc Bạch cảm thấy cổ họng có chút ngọt, dịch thể đắng chát mà lại nóng bỏng trôi qua đầu lưỡi, ở tại khóe môi chầm chậm ứa ra, từng giọt từng giọt, rơi trên y bào trắng như tuyết của y, yêu dị tựa như một đóa hoa mai đang nở rộ.
Mí mắt nặng nề, ý thức càng lúc càng mơ hồ, Mộc Bạch chỉ cảm thấy thế giới trước mặt đột nhiên càng lúc càng hôn ám và mơ hồ, tất cả cảnh vật chung quanh đều bắt đầu dao đọng, uốn éo, trời và đất cũng bắt đầu quay cuồng, thân thể lung lay sắp đổ nặng tựa ngàn cân, y cũng không thể tiếp tục chống đỡ, ngã ngữa ra sau………
Trên đại điện ca vũ múa may, đàn sáo du dương, Lê Hạo Hiên lại không chút hứng thú, hoàn toàn không để tâm một tay cổ vũ, lười biếng ngồi nghiêng trên ngự tọa. Đoan chính ngồi ở hai bên trái phải của hắn là hai hàng nữ tử đoan trang mỹ mạo, dựa theo cấp bậc mà xếp dần xuống dưới, mà thiếu niên đang quỳ ngồi ở trên bậc thềm ngọc, nhu thuận nằm dựa trên đùi của hắn, là Vệ Công Tử gần đây được sủng ái nhất.
Nhìn ngắm khối dương chi ngọc bội có khắc họa tiết hoa Tuyết Liên trong tay, tràn đầy trong não là biểu tình chau mày giận dữ của chủ nhân miếng ngọc, và bóng dáng đạm mạt thanh lãnh vừa gặp lúc trưa, cả người là một thân y bào tuyết trắng, bóng lưng hao gầy tựa liễu, cứ liên tục xuất hiện không dứt trong đầu hắn.
Ai! Hắn cuối cùng vẫn là không buông bỏ y được a!
Có lúc, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, cái tên gia hỏa mà bản tính che dấu còn sâu hơn Liên Phi đó, rốt cuộc là chỗ nào đã cuốn hút hắn, khiến hắn buông tay không được, vứt bỏ không xong, ngày ngày nhung nhớ, thời thời lo âu.
Có lẽ y không có dung mạo hoàn mỹ đến mức khiến người nín thở, cũng không có cá tính khác biệt nổi bật khiến người không thể nào quên, y bình đạm đến mức chỉ là một ly nước trắng bình bình không chút mới mẻ, thiếu đi kích tình buồn tẻ vô vị, nhưng mà ngày đêm bầu bạn lại không khiến người cảm thấy chán ghét, mà trong cuộc sống cũng không thể thiếu đi bóng dáng của y được, khi tỉ mỉ hồi tưởng lại lại càng dấy thêm một loại tư vị khác nữa tràn đầy trong lòng.
Có lẽ lần đầu tiên tương ngộ ngoài ý muốn, Lê Hạo Hiên không thể làm rõ, bản thân tại sao luôn tâm niệm không quên, bóng dáng mơ hồ không rõ đó, nhưng lần thứ hai khi hắn xúc động đến mức đem Phượng Càn Cung có ý nghĩa đặc biệt ban cho y, thì bóng dáng của người đó đã lặng lẽ đi vào trong trái tim hắn. Tuy rằng hắn căn bản không muốn thừa nhận sự thật này, hoặc là hắn không muốn, và cũng sợ hãi thừa nhận, đế vương làm sao có thể có nhược điểm, làm sao có thể có người quấy nhiễu tình tự của hắn, nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, bất kể hắn có thừa nhận hay không, hắn cũng đều không thể ly khai y. Y đã dung nhập vào tận sâu trong xương máu hắn. Chỉ là y lạnh nhạt, rõ ràng chỉ có một nửa huyết thống Tuyết Quốc, nhưng tại sao lại so với người Tuyết Quốc chân chính còn muốn vô tình hơn, vô luận hắn có nỗ lực thế nào cũng đều vô pháp đến gần y, cuối cùng thoái tâm nản chí, hắn thật sự không thể tiếp tục chống đỡ nữa, hắn kiêu ngạo không cam lòng vĩnh viễn theo đuổi y, hắn……. lựa chọn từ bỏ.
Nhưng mà…….thời gian qua đi, lại không thể nào xóa đi được hình bóng ẩn giấu trong sâu thẳm con tim, ngược lại còn khiến cho hình bóng đó càng lúc càng rõ ràng, vô số lần nửa đêm tỉnh lại, hắn vẫn luôn bồi hồi luẩn quẩn bên ngoài cửa của Phượng Càn cung mà không để ai phát giác, từ thật xa trộm nhìn, mong muốn từ trong cung điện hôn ám đó tìm được bóng dáng quen thuộc kia, chỉ là mỗi lần hắn đều thất vọng trở về.
Từng ngày trong suốt hơn một năm nay, hắn cố ý không nghe không hỏi, không thèm quan tâm, cưỡng bách mình phải quên y đi, không dễ dàng gì để tự thừa nhận là đã triệt để quên được, nhưng lại chỉ đơn giản một lần gặp mặt, liền phá giải tất cả những kiên trì của hắn.
Chư thần a! Hắn đã thừa nhận rồi còn không được hay sao!
Hắn giãy không thoát, cũng quên không được, nếu đã vô pháp quên y, càng vô pháp buông tay, vậy thì hắn sẽ bất kể là y có yêu, hay là không yêu, cũng bất kể y nguyện ý, hay là không nguyện ý, đời này hắn cũng đều tuyệt đối không buông tay nữa.
Nắm chặt khối ngọc bội trong tay, Lê Hạo Hiên âm thầm hạ quyết định.
“ Bệ hạ, Lý ngự y ở ngoài điện cầu kiến.” Nội đình đại tổng quản đứng ở bên cạnh hắn, hạ thấp âm lượng nói nhỏ bên tai.
“ …….Hắn có chuyện gì? Để sau hẳn nói không được sao?” Chân mày hơi nhăn, lúc này mới vừa hạ quyết tâm, Lê Hạo Hiên đã có mấy phần đứng ngồi không yên, vốn dự định đứng dậy rời đi, lại đột nhiên bị chuyện ngoài ý muốn cản lại, trong lòng cảm thấy không vui, không kiên nhẫn phất tay.
“ Lý đại nhân nói, chuyện này vô cùng trọng yếu, nhất thiết phải lập tức bẩm cáo bệ hạ.” Từ trong ra ngoài tản phát ra khí thế bá vương, khiến cho nội đinh đại tổng quản đã quen thuộc với hắn, sợ hãi đến lui một bước, sau đó nghĩ đến chuyện càng đáng sợ hơn còn đang ở phía sau, lại càng căng da đầu tiếp tục nói.
“ Có thể có chuyện trọng yếu gì? !” Hơi nhăn chặt lại chân mày, Lê Hạo Hiên không hiểu nhỏ giọng tự hỏi, trầm mặc một lát, sau đó phất tay, đơn giản ngắn gọn nói một chữ: “Tuyên!”
“ Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý thái y tấn kiến_____”
“ ……..Cái gì? Lý ngự y, ngươi vừa mới nói cái gì?” Lê Hạo Hiên chấn động, quả thật không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, đột nhiên đứng lên sắc bén chấp vấn.
“ Khải, khải bẩm bệ hạ, Phượng Càn Cung Vân Quân điện hạ mới vừa tạ thế.”
“ Đây không thể nào! Hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào, vừa mới buổi trưa này trẫm, trẫm còn nhìn thấy y, y vẫn còn sống sờ sờ ra đó, mới có qua bao lâu đâu, làm sao có thể…… làm sao có thể liền……đi rồi? Trẫm không tin, trẫm tuyệt không tin!”
Tin tức này tựa như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng xuống đầu, sắc mặt Lê Hạo Hiên trong thoáng chốc biến thành tái nhợt như giấy, tất cả huyết sắc toàn bộ đều lui biến sạch sẽ, thế giới trước mắt chỉ còn lại trắng và đen, không còn màu sắc gì khác.
Buổi trưa, còn nhìn thấy y, tuy rằng người hao gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn không tồi, tại sao mới trôi qua không bao lâu, liền…….liền đi rồi! ! Không, hắn không thể chấp nhận, càng khó thể tin tưởng, đây là sự thật.
“ Hồi, hồi bẩm bệ hạ, Vân Quân điện hạ triền miên giường bệnh cũng đã hơn một năm rồi, bệnh tình kéo dài lâu ngày, lúc tốt lúc xấu, gần đây mới vừa có chút khởi sắc, hôm nay sau buổi chiều bệnh tình đột nhiên biến hóa trầm trọng, khi thần nhận được tin tức vội chạy đến, Quân thượng đã hoàn toàn không có bất cứ ý thức cầu sinh (muốn sống) nào, đã…….đã……”
“ Vân, bệnh đã hơn một năm? Tại sao không có ai nói với trẫm? Hơn nữa Vân thân thể không khỏe, tại sao lại là do ngươi đến chẩn trị? Uông thái y đâu? Trình thái y đâu?” Mặc dù tư duy đã hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Lê Hạo Hiên vẫn nhạy cảm phát hiện được chỗ kỳ quặc trong chuyện này.
Địa vị Vân Quân trong cung, có thể nói là cực cao, ngang hàng ngang vế với Hoàng Hậu, chỉ thua kém Ly vương, nếu thân thể y không khỏe, ngự y đến chẩn trị tất yếu phải là người đứng đầu của Ngự y viện, hoặc là người đứng nhì, cũng chính là Uông ngự y và Trình ngự y, làm sao cũng không thể nào đến phiên cái tên vô danh tiểu tốt chưa từng được gọi chẩn trước mặt này, nếu thế thì làm sao có thể không khiến hắn sinh lòng nghi hoặc.
“ Thần……thần……” Lý ngự y trong lòng âm thầm kêu khổ không xong, lúc này ngay cả ý nghĩ muốn khóc cũng có, ông thật sự là chịu đủ luôn rồi, cả nguyên tỏa ngự y viện đó tất cả ngự y đều bị các thế lực từ nhiều phía bức ép, đều không dám đi trị bệnh cho chủ tử của Phượng Càn Cung, cũng chỉ có ông bởi vì thiếu nợ nhân tình của Liên Phi, mới cắn răng gồng gánh áp lực từ các phía, toàn lực giúp đỡ, cố hết sức có thể để trị bệnh cho người đó, cũng may là có thánh dược Tuyết Quốc nhiều như nước tràn vào trong nội cung, nếu không chỉ lấy năng lực của ông, chỉ sợ Vân Quân cũng đã sớm đi diện kiến diêm vương rồi, mà lần này……thật sự là quá đột ngột rồi, ông hoàn toàn không có chút xíu chuẩn bị nào....... mới để……
“ …..” Không cần câu trả lời của ông, chỉ dựa vào nhịp tim và tiếng hít thở xung quanh đột nhiên tăng nhanh, đã cho Lê Hạo Hiên tìm được toàn bộ đáp án, hai mắt sắc bén như chim ưng, tựa như lợi đao quét về phía các phi tần thê thiếp trong nội điện đang sợ hãi câm như hến, thần sắc đa phần đều không còn chút tự tại nào kia, hắn từng câu từng chữ thốt ra: “Các ngươi …….tốt nhất lo cầu khẩn chuyện này không liên quan đến mình, nếu không……..Hâng!”
Nặng nề hâng một tiếng, ba bước nhảy thành hai bước đi xuống khỏi bậc thềm ngọc, Lê Hạo Hiên trầm mặc như nước, vội vội vàng vàng vẩy tay áo mà đi. Gấp gáp đi vào Phượng Càn Cung, trên đường đi không có một bóng người, trong cung điện trống rỗng chỉ có thanh âm tiếng chân vội vàng của hắn, không nhìn thấy được đám nô tài đã từng đông như mây kia, trong lòng Lê Hạo Hiên âm thầm nghi hoặc.
Vân có lẽ thiên tính thích yên tĩnh, nhưng vẫn luôn duy trì hoạt động bình thường của tòa cung điện này, cũng cần phải có rất nhiều cung nữ thị tùng, nhưng trên suốt đường đi, cái gì cũng đều không thấy, hoa viên đã từng phồn hoa rực rỡ, thảm cỏ xanh lục tươi đẹp, rừng cây tươi tốt rậm rạp, cũng toàn bộ chỉ còn lại một cảnh tượng điêu tàn, giống như một bộ dạng đã hoang vu rất lâu rồi, trong cung điện trừ một số ít bộ phận, còn lại đều bụi bặm bám đầy, những sa trướng bạch sắc thêu hoa văn kim phượng phất phơ đầy trời, cũng đa phần đều vàng ố cũ kỹ, dường như rất lâu rồi không có được thay đổi.
Lê Hạo Hiên với tâm trạng cưỡi ngựa ngắm hoa (nghĩa là chỉ lướt qua chứ không xem kỹ), cố gắng áp chế sự nghi hoặc trong lòng, xuôi theo hành lang dài nhanh chóng đi vào trong cung điện, ngang qua cửa điện rộng mở trống không, trước mặt nhìn thấy là bạch trướng lay động đầy trời, ánh vào trong mắt là một mảnh lụa vốn trắng tinh, như khói lượn lờ, đèn đóm tắt ngắm, trong đầu nhất thời ông ông lên, dưới chân như bước hụt mà lảo đảo muốn ngã.
“ Vân, Vân____” Lê Hạo Hiên ngật ngờ ngật ngưỡng, xông vào nội điện, vén mở tầng sa trướng buông rũ, vội chạy đến giường ngọc nằm ở vị trí trung tâm nội điện, nhưng trên giường lại vắng lặng trống rỗng, không hề phát hiện bóng người, hắn vẫn một lòng không tin tưởng chuyện này, liền mang đầy hy vọng chuyển đường nhìn đến cánh cửa sổ đang mở rộng không xa kia, một đạo bóng dáng tinh tế bạch y như tuyết, đang trong những tấm sa trướng phiêu vũ đó như ẩn như hiện.
“ Vân____” Lê Hạo Hiên vui mừng nhìn ra ngoài, nhanh chóng đi đến đem người đó chặt chẽ ôm vào lòng, y kinh hỉ đến muốn khóc, lại không chú ý đến chiều cao của người trong lòng, so với như trong trí nhớ khác biệt rất nhiều.
“ Bệ hạ!” Âm thanh nữ nhân thanh lãnh từ trong lòng y vang lên.
“ Ngươi……” Thân thể cứng lại, Lê Hạo Hiên cuối đầu đăm đăm dán chặt ánh mắt vào bóng dáng quen thuộc trong lòng, giọng nói khô khốc: “ Liên Phi?”
“ Chính là thần thiếp, bệ hạ!” Thoát ra từ trong hai cánh tay đã buông lỏng, Liên Phi ưu nhã hành lễ.
“ Ngươi…….tại sao lại ở đây? Vân đâu?” Lê Hạo Hiên khắp nơi tìm kiếm, không chút để tâm ứng phó với nàng.
“ Bệ hạ, ngài rốt cuộc có biết được tên đầy đủ của Vân Quân điện hạ là gì không?” Ngẩng đầu nhìn Lê Hạo Hiên trước mặt đang thần sắc tràn đầy ảm đạm, nàng thành thật hỏi.
“ Vân, y……..” Sững sờ, Lê Hạo Hiên ngây ngốc nhớ lại, hắn thật sự là không biết gì trừ phong hào của Vân ra, bởi vì hắn cho rằng Vân là người của hắn, toàn bộ những chuyện trong quá khứ đều nên tiêu tan như mây khói, cho dù y có huyết thống thân nhân với Phượng Phi, đều không ảnh hưởng đến nhận thức như thế của hắn, cho nên hắn chưa từng cẩn thận điều tra tư liệu về y. Y và Phượng Phi là thân nhân, y có phải là…….. “Ô! Có lẽ là họ Chu đi? !”
“ Không, y họ Dương, y là con thứ của Chu Quốc cố hộ quốc đại tướng quân, toàn tên của y là Dương Mộc Bạch, mà trong tên của y chữ “Mộc” đó lại là quốc tính của Tuyết Quốc, y là………”
“ Liên Phi, không cần ngươi phải giải thích cho trẫm tên của y, y hiện đang ở đâu?” Lê Hạo Hiên đã không còn nhẫn nại, lớn giọng gầm lên.
“ Khi người còn sống, ngài không nhìn đến sự tồn tại của y, đợi người chết rồi, ngài đến muốn lấy di thể của y, lại còn để làm gì đây?” Liên Phi diện vô biểu tình đáp.
“ Y thật sự chết rồi? Làm sao có thể? Lúc trưa, còn khỏe mạnh mà, làm sao chỉ trong chớp mắt liền……không, không…….ta không tin.” Vô ý thức lắc đầu, Lê Hạo Hiên liên tục thấp giọng lẩm bẩm.
“ Mộc Bạch vốn dĩ thân thể đã yếu nhược, lại bệnh thể chưa khỏi, đột nhiên gặp phải đả kích cực đại, hình thần đều tổn thương tan vỡ, y thương tâm chỉ muốn chết, tựa hồ hoàn toàn không còn ý thức cầu sinh, cuối cùng vẫn là……..”
“ Đả kích cực đại? Y gặp phải đả kích gì, tại sao lại đột nhiên liền……..”
“ Cái này phải hỏi ngài rồi, bệ hạ tôn quý của ta! Lúc trưa, ngài rốt cuộc đã nói với y những gì? Y hưng phấn đi tìm gặp ngài, nhưng lúc quay về, người đã trở thành chỉ mành treo chuông……” Liên Phi nhớ đến lúc Mộc Bạch trở lại liền thổ huyết không ngừng, khóe mắt nàng không kìm được đỏ lên, trong thanh âm có chút nghẹn ngào.
“ Ta, ta……..” Nhớ đến lúc trưa, những lời nói trong lúc giận dữ đó, Lê Hạo Hiên hối hận không kịp.
“ Ta không biết ngài đối với y là cảm giác gì, nhưng ta biết, Mộc Bạch đối với ngài là tình cảm sâu đậm, chỉ vì người Tuyết Quốc đối diện với tình cảm đa số đều rất chậm chạp, đợi khi y phát hiện trong lòng có ngài rồi, ngài lại rời xa y, y không phải là một người nguyện ý vô oán vô hối mãi mãi đợi chờ, cho nên y lựa chọn nói với ngài, nhưng ngài đã không có hồi ứng y, ngược lại còn cho y một đả kích chí mạng.”
“ Ta không biết, ta không biết, y không có nói, y không có nói…..” Cho dù Lê Hạo Hiên lòng dạ kiên cường sắt đá, đối diện với người tâm ái nhất đột ngột rời xa, cũng vô pháp thừa nhận loại đả kích này. Hai mắt đỏ bừng, tư duy hỗn loạn, phản phất nhớ đến đã từng nghe được ai đó nói qua, người Tuyết Quốc đối mặt vói tình yêu cực độ chậm chạp, người đó, người đó là…….Mộc Bạch, là Mộc Bạch, ở rất lâu về trước, hắn đã từng bước qua Mộc Bạch, lại đối diện không nhận thức.
“ Bất kể y nói hay không nói, người…….đều đã không còn rồi, tất cả đều đã không còn ý nghĩa nữa, ta chỉ là muốn đem cảm tình mà y dành cho ngài nói lại với ngài, để y có thể ngậm cười nơi chín suối.”
“ Y đâu rồi? Y đâu rồi?” Hai tay nắm lấy cánh tay của Liên Phi, Lê Hạo Hiên mấy phần điên cuồng, dùng lực lắc nàng gầm lên.
“ Y…….ta đưa đi rồi.” Liên Phi lãnh tĩnh vô cùng, đạm nhạt nói.
“ Đưa đi? ! Đưa đi đâu? Tại sao ngươi phải đưa y đi.”
“ Đó là nguyện vọng của y, y nói sau khi chết muốn được chôn trong lãnh thổ của Tuyết Quốc.”
“ Không, không thể được, không thể được, cho dù chết, y cũng chỉ có thể chôn trong lăng mộ hoàng gia của Ly Quốc, sinh không thể cùng ta bên nhau, vậy chết bắt buộc phải cùng ta đồng huyệt.” Lê Hạo Hiên quay người rời đi, vừa đi vừa gầm lên.
“ Người đâu_____truyền mệnh lệnh của trẫm, phong tỏa tứ môn.”
“ ……..Trễ rồi, với tốc độ của phụ vương bọn họ, hiện tại chỉ sợ sớm đã ra khỏi thành rồi.” Nhìn thấy bóng lưng Lê Hạo Hiên đi xa, Liên Phi lạnh lẽo nhẹ giọng nói.
“ Biểu đệ, hai! Hắn đối với ngươi, cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là các ngươi lại hiểu lầm đối phương, lại để lỡ mất nhau, có lẽ đây chính là một trò đùa của vận mệnh đi! Nếu không ngươi cũng sẽ không……….Ai!
Ngẩng đầu nhìn cảnh sắc mỹ lệ tầng tầng trùng điệp đầy trời, sáng rỡ đa dạng, rực rỡ lóa mắt, Liên Phi như thất thần, ưu thương nhỏ giọng thì thầm.
Vô số lần giãy dụa trong giấc mộng, du tẩu qua lại giữa hiện thực và ảo mộng, Mộc Bạch cuối cùng cũng triệt để tỉnh lại, trên đỉnh đầu là màn cửa sổ tuyết trắng bay lượng, trên sa trướng thêu hoa văn kim sắc long phượng tinh mỹ, tấm màn mỏng nhẹ nhàng lay động, đồ văn long phượng sống động thực đến như đang muốn bay đi, lưu tô ngân sắc nhẹ nhang lay lắt trong gió, tất cả những điều trước mắt nhìn thấy thật sự vô cùng quen thuộc.
“ Ngươi tỉnh rồi!” Một âm thanh nữ nhân dịu dàng như nước, vang lên bên tai y.
“ Ngươi là…” Quay đầu nhìn bạch y nữ tử đang đứng trước giường, vô luận là giữa hai chân mày lộ ra đạm đạm lo âu, hay là ngũ quan và khí chất đều phi thường cực kỳ giống với mẫu thân đã ly thế nhiều năm, chỉ là niên kỷ xem ra tựa hồ không cách biệt bản thân bao nhiêu, hơn nữa đôi mắt đó lại không phải là băng lam sắc, mà là lam lục sắc nhạt nhạt ấm áp.
Lại thêm phục sức của nàng, mái tóc đen dài búi lại một cách đơn giản cắm thêm vài cây trâm ngọc, tuy rằng nhìn thì thật sự không hào hoa, nhưng những chiếc trâm ngọc được khắc liên hoa (hoa sen) đó cây nào cũng đều giá trị rất cao, càng không cần nói đến y sam trên người của nàng, đai lưng, cổ áo, tay áo, tất cả đều có hoa văn liên hoa tỉ mỉ thêu bằng chỉ bạc sống động như thật, cả toà hậu cung cũng chỉ có một người dám mặc như vậy, mà nàng chính là….
“ Liên Phi? !” Đường nhìn đánh giá, Mộc Bạch tràn đầy chắc chắn nói.
“ Thông minh!” Hơi cong môi mỉm cười, Liên Phi tràn đầy tán thưởng, gật đầu đáp.
“ Ngươi…..tại sao lại ở đây?” Nhăn mày, trên mặt Mộc Bạch thoáng qua một chút phòng ngự, trực tiếp nhìn Liên Phi lạnh nhạt hỏi.
“ Cảm tạ ngươi có một bằng hữu nguyện ý vì ngươi mà trả giá sinh mệnh, vì ngươi mà sau khi liều mạng đi cầu Phượng Phi bị cự tuyệt xong, liền ở trước Phượng Cung quỳ gối một đêm, may lúc đó được hoàng nhi của ta bắt gặp, nó lòng dạ không nỡ cầu sự giúp đỡ của ta, mà ta……..lại vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu của hoàng nhi.”
“ Tên ngốc nghếch đó, sớm đã nói qua là không cần đi, chịu nhiều khổ sở rồi!” Hơi nhắm mắt lại, thầm thì tự nói tự nghe, sau đó Mộc Bạch mở mắt ra, mở miệng hỏi. “ Hắn……. hiện tại ra sao rồi?”
“ Không sao, chỉ là vết thương bên ngoài, so với ngươi nhẹ hơn nhiều, ngươi nguyên khí đại thương, khí huyết đều tổn hại, đã hôn mê gần được một tháng, ngươi nếu như còn không tỉnh lại, ta có thể cũng sắp bó tay không biện pháp rồi.”
“ Thật làm phiền ngươi rồi, Mộc Bạch phi thường cảm kích!” Đối với tình trạng của thân thể mình không chút quan tâm, Mộc Bạch thần sắc chỉ là đạm nhạt, lễ mạo hướng về Liên Phi biểu đạt ân tình cảm tạ.
“ Không cần, đây đều là việc ta nên làm, hiện tại ta còn có chút sợ hãi, cũng may nhờ một lần kỳ quái đi ngang qua một chuyến, nếu không ngươi nếu như xảy ra chuyện gì, phụ vương chỉ sợ là sẽ trách tội ta.” Nhấc tay mò mẫm vầng tráng đau nhức, thở nhẹ một hơi, Liên Phi mỉm cười chỉnh lý lại một chút tấm chăn đơn hơi hỗn loạn cho y.
“ Ai sẽ trách tội ngươi?”
“ Phụ vương của ta, cũng chính là cữu cữu của ngươi.”
“ Cái gì? ! Cữu cữu? Làm sao có thể?”
“ Tại sao lại không thể, ngươi vẫn còn nhớ mẫu thân ngươi họ gì chứ? Tên là gì?”
“ Đương nhiên, mẫu thân nàng họ Mộc, tên là Tuyết Liên.”
“ Ở Tuyết Quốc, họ Mộc là quốc tính (họ của hoàng tộc), nữ hài mà trong tên có chữ “Liên” , chỉ có trưởng công chúa mà thôi, tên của ta là Mộc Hương Liên.”
“ Nhưng mẫu thân, nàng tại sao lại ở Chu Quốc? Lẽ nào……Tuyết Quốc thật sự yếu nhược đến mức ngay cả an nguy của một công chúa, cũng đều không có năng lực bảo vệ sao?”
“ Ngô! Năm đó phụ vương dẫn theo tiểu cô cô xuất hành, trên đường gặp phải cường đạo thổ phỉ, phụ vương trong lúc nhất thời sơ sót mà khiến tiểu cô cô gặp phải vận rủi, suốt mấy năm nay phụ vương đều một lòng cảm thấy hổ thẹn, đã phải đến rất nhiều nơi tìm kiếm các ngươi, không dễ dàng gì mới lần được tung tích của mẫu tử hai người, nhưng tiểu cô cô lại cự tuyệt yêu cầu đón nàng về nước của phụ vương, phụ vương không thể làm gì chỉ còn biết phái người âm thầm chiếu cố các ngươi.”
“ ……..” Mộc Bạch trầm lặng không nói, không hề cắt đứt lời phân tích của nàng.
“ ……...Năm năm trước tiểu cô cô đột nhiên qua đời, cũng lại ngay lúc đang bận rộn lo chuyện xuất giá của ta, người mà phụ vương phái đi, không chờ được bao lâu liền mất đi tung tích của ngươi, khiến phụ vương phẫn nộ không thôi, chúng ta đều không thể ngờ được đó là, ngươi cư nhiên lại gần trong gang tấc, mà ta lại hoàn toàn không biết, nếu không phải lần này xảo hợp tương ngộ, chỉ sợ chúng ta thật sự vĩnh viễn cũng không có ngày tương kiến.”
“ Cữu cữu, là Tuyết Quốc quân vương?”
“ Đúng vậy!”
“ Mẫu thân, lại trước giờ chưa từng nói qua với ta.”
“ Là tiểu cô cô không cho phép phụ vương nói với ngươi, nàng không hy vọng ngươi tiến vào trong hoàng tộc, hoàng tộc Tuyết Quốc chúng ta, có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác, mà tiểu cô cô không hy vọng ngươi phải đảm đương những trọng trách đó, nàng hy vọng ngươi không cần có bất cứ trách nhiệm bó buột nào, có thể tự do chọn lựa tương lai của mình.”
“ Mẫu thân, nàng……..”
“ Được rồi, ngươi mới vừa hồi phục thần trí, đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên nên uống thuốc đi, dưỡng bệnh thật tốt, sau này chúng ta lại nói tiếp.” Nghiêng đầu nhìn thấy cung nữ bưng một mâm bạc đi qua, vương tay giúp y điều chỉnh lại gối dựa sau lưng, sau đó cằm lấy chén ngọc, dùng muỗng bạc tinh xảo đảo đảo, sau đó từng muỗng uy y uống thuốc.
“ Ngô! Là cái gì?” Chén thuốc có màu bích lục, ngửi được mùi hương dị thường, thấm nhập vào tận tâm phế, trong mơ hồ nhớ đến trong lúc y chìm trong hôn mê, tựa hồ thường xuyên phải uống thứ đồ này.
“ Đây là cây ngàn năm tuyết liên, phụ vương vì ngươi mà xém chút nữa lật tung cả hoàng thất bảo khố lấy hết ngàn năm tuyết liên trong mấy đời tích trữ đều dọn sạch sẽ, thậm chí còn đem luôn mấy cây vạn năm tuyết liên không còn lại bao nhiêu đều gửi đến đây để cứu mạng ngươi, cũng may nhờ vào mấy cây vạn năm tuyết liên này, nếu không a! Ta cũng không biết được, có thể hay không kéo được một người đã bước một chân vào âm giới như ngươi cứu trở về không.”
“ Cực khổ ngươi rồi, cảm tạ!”
“ Không cần cảm tạ, chỉ cần người ngoan ngoãn chăm sóc thân thể, nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh là được!”
“ Ân! Ta biết rồi.”
“ ………..” Nhìn thấy Mộc Bạch vẫn như cũ thần sắc ưu phiền, biết được gút mắc trong lòng y nếu như không có người giúp đỡ, chỉ sợ trong một đoạn thời gian ngắn căn bản là không thể khai thông, nhưng mà y nếu như không mở miệng cầu trợ, tự mình cũng chỉ có thể nhìn và lo lắng chứ không thể làm gì hơn.
Đặt chén ngọc đã trống rỗng trong tay xuống, dùng khăn lụa lau lau khóe môi y, sau đó cúi người giúp y điều chỉnh gối đầu sau lưng, giúp y nằm được thoải mái hơn một chút, lộ ra một nụ cười dịu dàng nhìn về y, nói: “ Biểu đệ, ngươi cố gắng nghỉ ngơi, ta tin rằng rất nhanh ngươi sẽ có thể khỏe mạnh trở lại thôi.”
“ Ân!” Mộc Bạch thuận tùng nhắm mắt lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, mở miệng hỏi: “Ta nhớ cữu cữu từng nói qua, trưỡng nữ của ngài dường như cùng tuổi với ta, tựa hồ còn là cùng một ngày sinh ra, ngươi xác định ngươi không phải là biểu muội của ta?”
“ Ta cho dù so với ngươi cũng chỉ lớn hơn một canh giờ, nhưng ta vẫn là biểu tỷ của ngươi.”
“ Nga!” Mộc Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
“ …….” Trừng mắt nhướng mi nhìn chăm chăm vào Mộc Bạch tràn đầy thần sắc an lành kia, sau đó Liên Phi gượng mặt lại, nhẹ nhàng giãn mi, không biết làm sao lắc đầu nhẹ cười.
Sau ngọ thái dương có chút nóng, tâm tình hơi cảm thấy được khẩn trương, Mộc Bạch chậm rãi bước trên hành lanh dài, tim đập như gỗ trống, y lại hơi có mấy phần chờ đợi, cũng có mấy phần sợ hãi, y biết người mà y đang đợi, rất nhanh sẽ từ phía trước đi đến, gần hơn một năm nay chưa từng tương kiến, nam nhân đó có còn nhớ đến y không?
Mộc Bạch từ trong giấc mộng dài tỉnh lại, cả thế giới phát sinh biến hóa long trời lở đất, Liên Phi, cũng chính là biểu tỷ sinh ra sớm hơn y một canh giờ, đối với y bảo hộ vô cùng, lo lắng đến không chút sơ sót, thậm chí còn tận tâm hơn là chiếu cố nhi nữ của mình, hữu cầu tất ứng, trăm y ngàn thuận, cho nên đến ngay cả tiểu nhi nữ mới ba tuổi của nàng, mỗi lần nhìn thấy y đều trực tiếp tặng cho một ánh mắt trắng dã tức giận. (con nít ghen tỵ đó mà)
Khi thân thể Mộc Bạch dần dần hồi phục khỏe mạnh lại, biểu tỷ nói với y, cữu cữu dự định sẽ đón y về Tuyết Quốc định cư, đến vùng đất mà mẫu thân vẫn nhớ mãi không quên, và là nguyện vọng từ thuở thơ ấu của Mộc Bạch, nhưng hiện nay y tâm tình có vướng bận, lại có chút do dự, bởi vì y thật sự không thể buông bỏ được.
Ai! Ái tình a! !
Tỉ mỉ suy nghĩ, Mộc Bạch vẫn thật sự có chút dở khóc dở cười, y đã từng nói qua với Lăng Phong về người Tuyết tộc khi đối mặt với ái tình, sẽ tương đối chậm chạp, luôn là mất đi rồi mới biết cái gì là yêu, lại không nghĩ đến chính mình cư nhiên cũng đã ứng đúng với câu nói đó. Yêu người đã lăng nhục tự tôn của y, dẫm đạt tôn nghiêm nam nhân của y, cũng không biết có phải là khảo nghiệm của các chư thần đối với y không, Mộc Bạch cũng không thể giải thích rõ, tự mình tại sao lại vướng vào trong đoạn ái tình mà hoàn toàn ở vị trí thua kém này, rõ ràng hiểu rõ hắn đồng thời cũng là phụ thân của các hài tử của biểu tỷ mà tự y rất tôn kính, nhưng đã bước chân sâu vào vũng lầy, vô pháp tự thoát ra được, y vô pháp thuyết phục bản thân vứt bỏ.
Y không thể nào giống như mẫu thân cứ chờ đợi mà không cần hồi báo, y có cả huyết thống của Chu Quốc và Tuyết quốc, đối diện với tình cảm của bản thân, y không thể học được như người Tuyết Quốc chờ đợi không oán không hối, cũng không làm được như người Chu Quốc không chút cố kỵ mà theo đuổi, nội tâm mâu thuẫn, trái phải khổ sở, không biết nên làm sao mới tốt. Cuối cùng vẫn là con tim tựa như trăng sáng, biểu tỷ có thể nhìn rõ được nhân tâm, đã từ phía sau thúc đẩy y một bước, nói với y chỉ có đi hỏi rõ mới sẽ không hối hận, mà từ trong giọng điệu của nàng, Mộc Bạch đã âm thàm đoán được người mà biểu tỷ yêu không phải là Ly vương, mà là huynh trưởng của hắn, là Ly Quốc đại hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên tại Tuyết Quốc.
“ Ta yêu hắn, nhưng hắn không yêu ta, ta vô pháp phá hoại bọn họ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn thay thế nàng, đi đến quốc gia mà hắn sinh ra, gả cho đệ đệ khác mẹ có một nửa huyết thống với hắn, ngụ tại cung điện của mẫu thân hắn, sinh hạ một hoàng tử có dung mạo cực kỳ giống với hắn, ta kiếp này đã thỏa mãn rồi.”
Có lẽ huyết thống của y không đủ thuần chính, đối với lựa chọn của biểu tỷ, y vô pháp lý giải, cũng không thể làm như nàng vô sở cầu, y muốn khi còn ở Ly Quốc gặp lại hắn một lần, nếu như có thể truyền đạt được tâm ý của bản thân đến hắn, cho dù đáp án có khiến y đau không muốn sống, y…….cũng phải nhận.
Thời gian như hạt cát, từng hạt từng hạt rơi xuống, Mộc Bạch đã đợi được mấy canh giờ, sớm đã miệng khô lưỡi nóng, người cũng càng lúc càng khẩn trương hơn, đặc biệt là khi từ phía xa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhỏ nhặt, và càng lúc càng đến gần, bóng dáng quen thuộc và thon dài đó đang từng bước đến gần y.
Đã bao lâu không gặp rồi a!
Thân ảnh đã hơn một năm không nhìn thấy, sự tưởng niệm đối với y, quả thật đã sắp bức điên hắn rồi.
Lê Hạo Hiên dùng một ánh mắt gần như tham lam, nhìn về bóng dáng càng lúc càng gần, hơn bốn trăm ngày không gặp, y tại sao lại gầy rồi? So với lần trước dường như còn ốm đi vài phần, thân thể vốn dĩ đã có mấy phần ốm yếu, giờ càng tinh tế đến mức tựa như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi. Mấy tên nô tài ở cạnh y, rốt cuộc là hầu hạ chủ tử thế nào vậy? Y tại sao lại hao gầy đến thế? Lê Hạo Hiên âm thầm phẫn nộ, cưỡng ép kích động trong lòng, lạnh mặt từng bước hướng càng gần về phía Mộc Bạch.
Mấy tháng ngày này, hắn luôn phải bức ép bản thân không đến quan tâm, cũng không đi hỏi chuyện của y, mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ bản thân căn bản chỉ là đang làm mình làm mẩy thôi, không nguyện đánh vỡ lời thề của chính mình, nhưng lại âm thầm chờ đợi Mộc Bạch có thể đến thỏa hiệp với hắn, nhưng lại quên đi Mộc Bạch cũng đồng dạng kiêu ngạo, cũng không dễ dàng gì mà hướng đến người đã quay lưng với y, cho nên hắn đợi đã rất lâu rất lâu, lâu đến mức khiến hắn tựa hồ mất đi tất cả nhẫn nại. Vì thế lần này gặp lại y, hắn tràn đầy oán ngữ, cưỡng bách chính mình hai mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, xem nhẹ biểu tình y đang muốn nói gì lại thôi, mang theo một chút cảm giác bị thất bại, và một chút chờ đợi, nhưng lại không cho y bất cứ cơ hội mở miệng nào, mặt trầm xuống mà đi lướt qua y.
“ Ai da! Bệ hạ, Thiện Ngạn vẫn còn chưa có thỉnh an Quân thượng, thực sự là quá thất lễ rồi.” Từng bước chặt chẽ bám sát theo sau là Vệ Công Tử, trong miệng nói ra lời biết lễ hiểu nghĩa, nhưng cằm dưới hơi giương ra, ánh mắt liếc xéo Mộc Bạch, cái nào cũng đều lộ ra sự cao ngạo và kinh thường của hắn.
“ Không cần để ý đến y!” Dùng toàn bộ tâm thần để cảm giác người đang đối lưng với hắn, tấm lưng thẳng cứng, cả cơ thể xem ra giống như một cây đại thụ đang đứng thẳng giữa trời, bóng dáng đó đối với tất cả những chuyện xung quanh đều không động tâm trí, Lê Hạo Hiên có chút không tập trung phô diễn một câu.
“ Nhưng mà……..y dù sao cũng là Quân, mà Thiện Ngạn phẩm cấp thấp hơn y, chiếu theo quy định trong cung, khi chúng thần gặp nhau Thiện Ngạn bắt buộc phải thỉnh an y, nếu không……..Thiện Ngạn sẽ bị trách phạt đó.”
“ Y sẽ không!” Cố ý đi chậm lại, trong lòng Lê Hạo Hiên thật sự là đang âm thầm chờ đợi, y có thể đuổi theo, y có thể phản bác, thậm chí cho dù y làm ra những hành vi quá phận đi nữa, hắn cũng đều sẽ vì vậy mà thầm lặng vui mừng.
“ Nhưng…..đây là cung quy, Thiện Ngạn không dám phản nghịch.”
“ Cung quy là do người đặt ra, trẫm nói có thể là có thể.” Cảm thấy y vẫn như cũ không có phản ứng, Lê Hạo Hiên càng lúc càng thấy nản chí, có chút cố tình đề cao âm thanh, cũng không biết là đang muốn kích thích y, hay là đang thuyết phục chính mình. “ Hơn nữa, về sau địa vị của ngươi sẽ ngang bằng với y, cũng không cần phải thỉnh an thăm hỏi y nữa.”
“ Bệ hạ, ngài là đang muốn thăng cấp cho Thiên Ngạn?”
“ Không những như vậy, trẫm còn chuẩn bị cho ngươi đổi cung điện, ngươi thấy Phượng Càn Cung thế nào?”
“ Phượng Càn Cung? ! Đó không phải là thuộc về Vân Quân sao? Thiện Ngạn nào dám vọng tưởng.”
“ Bảo y dọn ra là được rồi!” Lê Hạo Hiên đang phập phòng tức giận, gần như nói chuyện không biết lựa lời, hắn chỉ nghĩ muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, chứ không biết rằng những lời này của hắn, đối với Mộc Bạch mà nói là một đả kích gần như chí mạng.
Tâm, rất đau! !
Sững sờ nhìn thẳng hướng hành lang dài sâu thẳm tĩnh mịch quanh co khúc khuỷu tựa như không hề có kết thúc trước mặt, bên tai vẫn còn vang vọng từng câu đối đáp của hai người kia, mỗi một câu nói, mỗi một từ đều nặng nề gõ vào trái tim y, khiến cho trái tim đó sớm đã không chịu nổi một kích, vốn mang đầy vết thương, lại một lần nữa bị xẻ ra, cắt xé, nghiền nát…... Y không hề nghĩ đến Vệ Thiện Ngạn sẽ ở bên cạnh Lê Hạo Hiên, mà tất cả những lời đã ở trên môi, cũng đều ngay lúc nhìn thấy Vệ Thiện Ngạn xong, cũng không thể nào không nuốt ngược trở lại, y không có ý định mổ xẻ tâm tư của mình ra nói trước mặt người khác, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng lặng yên, mà sau cuộc đối thoại của hai người đó, càng khiến y có muốn cũng không còn nói ra lời.
Đáp án của hắn đã rõ ràng đến thế, bản thân lại hà tất biết rõ còn cố chấp hỏi nữa? !
Y cũng có kiêu ngạo của y, cũng có tự tôn của y, không muốn hạ thấp mình mà đi xin xỏ bố thí của hắn, vậy thì y chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ, nhưng mà tim của y, lại thật sự đau đớn, rất đau……..đau đến tựa hồ đã sắp tê liệt rồi, đã sắp chết rồi…….một cỗ nhiệt lưu từ lồng ngực xông lên, Mộc Bạch cảm thấy cổ họng có chút ngọt, dịch thể đắng chát mà lại nóng bỏng trôi qua đầu lưỡi, ở tại khóe môi chầm chậm ứa ra, từng giọt từng giọt, rơi trên y bào trắng như tuyết của y, yêu dị tựa như một đóa hoa mai đang nở rộ.
Mí mắt nặng nề, ý thức càng lúc càng mơ hồ, Mộc Bạch chỉ cảm thấy thế giới trước mặt đột nhiên càng lúc càng hôn ám và mơ hồ, tất cả cảnh vật chung quanh đều bắt đầu dao đọng, uốn éo, trời và đất cũng bắt đầu quay cuồng, thân thể lung lay sắp đổ nặng tựa ngàn cân, y cũng không thể tiếp tục chống đỡ, ngã ngữa ra sau………
Trên đại điện ca vũ múa may, đàn sáo du dương, Lê Hạo Hiên lại không chút hứng thú, hoàn toàn không để tâm một tay cổ vũ, lười biếng ngồi nghiêng trên ngự tọa. Đoan chính ngồi ở hai bên trái phải của hắn là hai hàng nữ tử đoan trang mỹ mạo, dựa theo cấp bậc mà xếp dần xuống dưới, mà thiếu niên đang quỳ ngồi ở trên bậc thềm ngọc, nhu thuận nằm dựa trên đùi của hắn, là Vệ Công Tử gần đây được sủng ái nhất.
Nhìn ngắm khối dương chi ngọc bội có khắc họa tiết hoa Tuyết Liên trong tay, tràn đầy trong não là biểu tình chau mày giận dữ của chủ nhân miếng ngọc, và bóng dáng đạm mạt thanh lãnh vừa gặp lúc trưa, cả người là một thân y bào tuyết trắng, bóng lưng hao gầy tựa liễu, cứ liên tục xuất hiện không dứt trong đầu hắn.
Ai! Hắn cuối cùng vẫn là không buông bỏ y được a!
Có lúc, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, cái tên gia hỏa mà bản tính che dấu còn sâu hơn Liên Phi đó, rốt cuộc là chỗ nào đã cuốn hút hắn, khiến hắn buông tay không được, vứt bỏ không xong, ngày ngày nhung nhớ, thời thời lo âu.
Có lẽ y không có dung mạo hoàn mỹ đến mức khiến người nín thở, cũng không có cá tính khác biệt nổi bật khiến người không thể nào quên, y bình đạm đến mức chỉ là một ly nước trắng bình bình không chút mới mẻ, thiếu đi kích tình buồn tẻ vô vị, nhưng mà ngày đêm bầu bạn lại không khiến người cảm thấy chán ghét, mà trong cuộc sống cũng không thể thiếu đi bóng dáng của y được, khi tỉ mỉ hồi tưởng lại lại càng dấy thêm một loại tư vị khác nữa tràn đầy trong lòng.
Có lẽ lần đầu tiên tương ngộ ngoài ý muốn, Lê Hạo Hiên không thể làm rõ, bản thân tại sao luôn tâm niệm không quên, bóng dáng mơ hồ không rõ đó, nhưng lần thứ hai khi hắn xúc động đến mức đem Phượng Càn Cung có ý nghĩa đặc biệt ban cho y, thì bóng dáng của người đó đã lặng lẽ đi vào trong trái tim hắn. Tuy rằng hắn căn bản không muốn thừa nhận sự thật này, hoặc là hắn không muốn, và cũng sợ hãi thừa nhận, đế vương làm sao có thể có nhược điểm, làm sao có thể có người quấy nhiễu tình tự của hắn, nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, bất kể hắn có thừa nhận hay không, hắn cũng đều không thể ly khai y. Y đã dung nhập vào tận sâu trong xương máu hắn. Chỉ là y lạnh nhạt, rõ ràng chỉ có một nửa huyết thống Tuyết Quốc, nhưng tại sao lại so với người Tuyết Quốc chân chính còn muốn vô tình hơn, vô luận hắn có nỗ lực thế nào cũng đều vô pháp đến gần y, cuối cùng thoái tâm nản chí, hắn thật sự không thể tiếp tục chống đỡ nữa, hắn kiêu ngạo không cam lòng vĩnh viễn theo đuổi y, hắn……. lựa chọn từ bỏ.
Nhưng mà…….thời gian qua đi, lại không thể nào xóa đi được hình bóng ẩn giấu trong sâu thẳm con tim, ngược lại còn khiến cho hình bóng đó càng lúc càng rõ ràng, vô số lần nửa đêm tỉnh lại, hắn vẫn luôn bồi hồi luẩn quẩn bên ngoài cửa của Phượng Càn cung mà không để ai phát giác, từ thật xa trộm nhìn, mong muốn từ trong cung điện hôn ám đó tìm được bóng dáng quen thuộc kia, chỉ là mỗi lần hắn đều thất vọng trở về.
Từng ngày trong suốt hơn một năm nay, hắn cố ý không nghe không hỏi, không thèm quan tâm, cưỡng bách mình phải quên y đi, không dễ dàng gì để tự thừa nhận là đã triệt để quên được, nhưng lại chỉ đơn giản một lần gặp mặt, liền phá giải tất cả những kiên trì của hắn.
Chư thần a! Hắn đã thừa nhận rồi còn không được hay sao!
Hắn giãy không thoát, cũng quên không được, nếu đã vô pháp quên y, càng vô pháp buông tay, vậy thì hắn sẽ bất kể là y có yêu, hay là không yêu, cũng bất kể y nguyện ý, hay là không nguyện ý, đời này hắn cũng đều tuyệt đối không buông tay nữa.
Nắm chặt khối ngọc bội trong tay, Lê Hạo Hiên âm thầm hạ quyết định.
“ Bệ hạ, Lý ngự y ở ngoài điện cầu kiến.” Nội đình đại tổng quản đứng ở bên cạnh hắn, hạ thấp âm lượng nói nhỏ bên tai.
“ …….Hắn có chuyện gì? Để sau hẳn nói không được sao?” Chân mày hơi nhăn, lúc này mới vừa hạ quyết tâm, Lê Hạo Hiên đã có mấy phần đứng ngồi không yên, vốn dự định đứng dậy rời đi, lại đột nhiên bị chuyện ngoài ý muốn cản lại, trong lòng cảm thấy không vui, không kiên nhẫn phất tay.
“ Lý đại nhân nói, chuyện này vô cùng trọng yếu, nhất thiết phải lập tức bẩm cáo bệ hạ.” Từ trong ra ngoài tản phát ra khí thế bá vương, khiến cho nội đinh đại tổng quản đã quen thuộc với hắn, sợ hãi đến lui một bước, sau đó nghĩ đến chuyện càng đáng sợ hơn còn đang ở phía sau, lại càng căng da đầu tiếp tục nói.
“ Có thể có chuyện trọng yếu gì? !” Hơi nhăn chặt lại chân mày, Lê Hạo Hiên không hiểu nhỏ giọng tự hỏi, trầm mặc một lát, sau đó phất tay, đơn giản ngắn gọn nói một chữ: “Tuyên!”
“ Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý thái y tấn kiến_____”
“ ……..Cái gì? Lý ngự y, ngươi vừa mới nói cái gì?” Lê Hạo Hiên chấn động, quả thật không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, đột nhiên đứng lên sắc bén chấp vấn.
“ Khải, khải bẩm bệ hạ, Phượng Càn Cung Vân Quân điện hạ mới vừa tạ thế.”
“ Đây không thể nào! Hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào, vừa mới buổi trưa này trẫm, trẫm còn nhìn thấy y, y vẫn còn sống sờ sờ ra đó, mới có qua bao lâu đâu, làm sao có thể…… làm sao có thể liền……đi rồi? Trẫm không tin, trẫm tuyệt không tin!”
Tin tức này tựa như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng xuống đầu, sắc mặt Lê Hạo Hiên trong thoáng chốc biến thành tái nhợt như giấy, tất cả huyết sắc toàn bộ đều lui biến sạch sẽ, thế giới trước mắt chỉ còn lại trắng và đen, không còn màu sắc gì khác.
Buổi trưa, còn nhìn thấy y, tuy rằng người hao gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn không tồi, tại sao mới trôi qua không bao lâu, liền…….liền đi rồi! ! Không, hắn không thể chấp nhận, càng khó thể tin tưởng, đây là sự thật.
“ Hồi, hồi bẩm bệ hạ, Vân Quân điện hạ triền miên giường bệnh cũng đã hơn một năm rồi, bệnh tình kéo dài lâu ngày, lúc tốt lúc xấu, gần đây mới vừa có chút khởi sắc, hôm nay sau buổi chiều bệnh tình đột nhiên biến hóa trầm trọng, khi thần nhận được tin tức vội chạy đến, Quân thượng đã hoàn toàn không có bất cứ ý thức cầu sinh (muốn sống) nào, đã…….đã……”
“ Vân, bệnh đã hơn một năm? Tại sao không có ai nói với trẫm? Hơn nữa Vân thân thể không khỏe, tại sao lại là do ngươi đến chẩn trị? Uông thái y đâu? Trình thái y đâu?” Mặc dù tư duy đã hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Lê Hạo Hiên vẫn nhạy cảm phát hiện được chỗ kỳ quặc trong chuyện này.
Địa vị Vân Quân trong cung, có thể nói là cực cao, ngang hàng ngang vế với Hoàng Hậu, chỉ thua kém Ly vương, nếu thân thể y không khỏe, ngự y đến chẩn trị tất yếu phải là người đứng đầu của Ngự y viện, hoặc là người đứng nhì, cũng chính là Uông ngự y và Trình ngự y, làm sao cũng không thể nào đến phiên cái tên vô danh tiểu tốt chưa từng được gọi chẩn trước mặt này, nếu thế thì làm sao có thể không khiến hắn sinh lòng nghi hoặc.
“ Thần……thần……” Lý ngự y trong lòng âm thầm kêu khổ không xong, lúc này ngay cả ý nghĩ muốn khóc cũng có, ông thật sự là chịu đủ luôn rồi, cả nguyên tỏa ngự y viện đó tất cả ngự y đều bị các thế lực từ nhiều phía bức ép, đều không dám đi trị bệnh cho chủ tử của Phượng Càn Cung, cũng chỉ có ông bởi vì thiếu nợ nhân tình của Liên Phi, mới cắn răng gồng gánh áp lực từ các phía, toàn lực giúp đỡ, cố hết sức có thể để trị bệnh cho người đó, cũng may là có thánh dược Tuyết Quốc nhiều như nước tràn vào trong nội cung, nếu không chỉ lấy năng lực của ông, chỉ sợ Vân Quân cũng đã sớm đi diện kiến diêm vương rồi, mà lần này……thật sự là quá đột ngột rồi, ông hoàn toàn không có chút xíu chuẩn bị nào....... mới để……
“ …..” Không cần câu trả lời của ông, chỉ dựa vào nhịp tim và tiếng hít thở xung quanh đột nhiên tăng nhanh, đã cho Lê Hạo Hiên tìm được toàn bộ đáp án, hai mắt sắc bén như chim ưng, tựa như lợi đao quét về phía các phi tần thê thiếp trong nội điện đang sợ hãi câm như hến, thần sắc đa phần đều không còn chút tự tại nào kia, hắn từng câu từng chữ thốt ra: “Các ngươi …….tốt nhất lo cầu khẩn chuyện này không liên quan đến mình, nếu không……..Hâng!”
Nặng nề hâng một tiếng, ba bước nhảy thành hai bước đi xuống khỏi bậc thềm ngọc, Lê Hạo Hiên trầm mặc như nước, vội vội vàng vàng vẩy tay áo mà đi. Gấp gáp đi vào Phượng Càn Cung, trên đường đi không có một bóng người, trong cung điện trống rỗng chỉ có thanh âm tiếng chân vội vàng của hắn, không nhìn thấy được đám nô tài đã từng đông như mây kia, trong lòng Lê Hạo Hiên âm thầm nghi hoặc.
Vân có lẽ thiên tính thích yên tĩnh, nhưng vẫn luôn duy trì hoạt động bình thường của tòa cung điện này, cũng cần phải có rất nhiều cung nữ thị tùng, nhưng trên suốt đường đi, cái gì cũng đều không thấy, hoa viên đã từng phồn hoa rực rỡ, thảm cỏ xanh lục tươi đẹp, rừng cây tươi tốt rậm rạp, cũng toàn bộ chỉ còn lại một cảnh tượng điêu tàn, giống như một bộ dạng đã hoang vu rất lâu rồi, trong cung điện trừ một số ít bộ phận, còn lại đều bụi bặm bám đầy, những sa trướng bạch sắc thêu hoa văn kim phượng phất phơ đầy trời, cũng đa phần đều vàng ố cũ kỹ, dường như rất lâu rồi không có được thay đổi.
Lê Hạo Hiên với tâm trạng cưỡi ngựa ngắm hoa (nghĩa là chỉ lướt qua chứ không xem kỹ), cố gắng áp chế sự nghi hoặc trong lòng, xuôi theo hành lang dài nhanh chóng đi vào trong cung điện, ngang qua cửa điện rộng mở trống không, trước mặt nhìn thấy là bạch trướng lay động đầy trời, ánh vào trong mắt là một mảnh lụa vốn trắng tinh, như khói lượn lờ, đèn đóm tắt ngắm, trong đầu nhất thời ông ông lên, dưới chân như bước hụt mà lảo đảo muốn ngã.
“ Vân, Vân____” Lê Hạo Hiên ngật ngờ ngật ngưỡng, xông vào nội điện, vén mở tầng sa trướng buông rũ, vội chạy đến giường ngọc nằm ở vị trí trung tâm nội điện, nhưng trên giường lại vắng lặng trống rỗng, không hề phát hiện bóng người, hắn vẫn một lòng không tin tưởng chuyện này, liền mang đầy hy vọng chuyển đường nhìn đến cánh cửa sổ đang mở rộng không xa kia, một đạo bóng dáng tinh tế bạch y như tuyết, đang trong những tấm sa trướng phiêu vũ đó như ẩn như hiện.
“ Vân____” Lê Hạo Hiên vui mừng nhìn ra ngoài, nhanh chóng đi đến đem người đó chặt chẽ ôm vào lòng, y kinh hỉ đến muốn khóc, lại không chú ý đến chiều cao của người trong lòng, so với như trong trí nhớ khác biệt rất nhiều.
“ Bệ hạ!” Âm thanh nữ nhân thanh lãnh từ trong lòng y vang lên.
“ Ngươi……” Thân thể cứng lại, Lê Hạo Hiên cuối đầu đăm đăm dán chặt ánh mắt vào bóng dáng quen thuộc trong lòng, giọng nói khô khốc: “ Liên Phi?”
“ Chính là thần thiếp, bệ hạ!” Thoát ra từ trong hai cánh tay đã buông lỏng, Liên Phi ưu nhã hành lễ.
“ Ngươi…….tại sao lại ở đây? Vân đâu?” Lê Hạo Hiên khắp nơi tìm kiếm, không chút để tâm ứng phó với nàng.
“ Bệ hạ, ngài rốt cuộc có biết được tên đầy đủ của Vân Quân điện hạ là gì không?” Ngẩng đầu nhìn Lê Hạo Hiên trước mặt đang thần sắc tràn đầy ảm đạm, nàng thành thật hỏi.
“ Vân, y……..” Sững sờ, Lê Hạo Hiên ngây ngốc nhớ lại, hắn thật sự là không biết gì trừ phong hào của Vân ra, bởi vì hắn cho rằng Vân là người của hắn, toàn bộ những chuyện trong quá khứ đều nên tiêu tan như mây khói, cho dù y có huyết thống thân nhân với Phượng Phi, đều không ảnh hưởng đến nhận thức như thế của hắn, cho nên hắn chưa từng cẩn thận điều tra tư liệu về y. Y và Phượng Phi là thân nhân, y có phải là…….. “Ô! Có lẽ là họ Chu đi? !”
“ Không, y họ Dương, y là con thứ của Chu Quốc cố hộ quốc đại tướng quân, toàn tên của y là Dương Mộc Bạch, mà trong tên của y chữ “Mộc” đó lại là quốc tính của Tuyết Quốc, y là………”
“ Liên Phi, không cần ngươi phải giải thích cho trẫm tên của y, y hiện đang ở đâu?” Lê Hạo Hiên đã không còn nhẫn nại, lớn giọng gầm lên.
“ Khi người còn sống, ngài không nhìn đến sự tồn tại của y, đợi người chết rồi, ngài đến muốn lấy di thể của y, lại còn để làm gì đây?” Liên Phi diện vô biểu tình đáp.
“ Y thật sự chết rồi? Làm sao có thể? Lúc trưa, còn khỏe mạnh mà, làm sao chỉ trong chớp mắt liền……không, không…….ta không tin.” Vô ý thức lắc đầu, Lê Hạo Hiên liên tục thấp giọng lẩm bẩm.
“ Mộc Bạch vốn dĩ thân thể đã yếu nhược, lại bệnh thể chưa khỏi, đột nhiên gặp phải đả kích cực đại, hình thần đều tổn thương tan vỡ, y thương tâm chỉ muốn chết, tựa hồ hoàn toàn không còn ý thức cầu sinh, cuối cùng vẫn là……..”
“ Đả kích cực đại? Y gặp phải đả kích gì, tại sao lại đột nhiên liền……..”
“ Cái này phải hỏi ngài rồi, bệ hạ tôn quý của ta! Lúc trưa, ngài rốt cuộc đã nói với y những gì? Y hưng phấn đi tìm gặp ngài, nhưng lúc quay về, người đã trở thành chỉ mành treo chuông……” Liên Phi nhớ đến lúc Mộc Bạch trở lại liền thổ huyết không ngừng, khóe mắt nàng không kìm được đỏ lên, trong thanh âm có chút nghẹn ngào.
“ Ta, ta……..” Nhớ đến lúc trưa, những lời nói trong lúc giận dữ đó, Lê Hạo Hiên hối hận không kịp.
“ Ta không biết ngài đối với y là cảm giác gì, nhưng ta biết, Mộc Bạch đối với ngài là tình cảm sâu đậm, chỉ vì người Tuyết Quốc đối diện với tình cảm đa số đều rất chậm chạp, đợi khi y phát hiện trong lòng có ngài rồi, ngài lại rời xa y, y không phải là một người nguyện ý vô oán vô hối mãi mãi đợi chờ, cho nên y lựa chọn nói với ngài, nhưng ngài đã không có hồi ứng y, ngược lại còn cho y một đả kích chí mạng.”
“ Ta không biết, ta không biết, y không có nói, y không có nói…..” Cho dù Lê Hạo Hiên lòng dạ kiên cường sắt đá, đối diện với người tâm ái nhất đột ngột rời xa, cũng vô pháp thừa nhận loại đả kích này. Hai mắt đỏ bừng, tư duy hỗn loạn, phản phất nhớ đến đã từng nghe được ai đó nói qua, người Tuyết Quốc đối mặt vói tình yêu cực độ chậm chạp, người đó, người đó là…….Mộc Bạch, là Mộc Bạch, ở rất lâu về trước, hắn đã từng bước qua Mộc Bạch, lại đối diện không nhận thức.
“ Bất kể y nói hay không nói, người…….đều đã không còn rồi, tất cả đều đã không còn ý nghĩa nữa, ta chỉ là muốn đem cảm tình mà y dành cho ngài nói lại với ngài, để y có thể ngậm cười nơi chín suối.”
“ Y đâu rồi? Y đâu rồi?” Hai tay nắm lấy cánh tay của Liên Phi, Lê Hạo Hiên mấy phần điên cuồng, dùng lực lắc nàng gầm lên.
“ Y…….ta đưa đi rồi.” Liên Phi lãnh tĩnh vô cùng, đạm nhạt nói.
“ Đưa đi? ! Đưa đi đâu? Tại sao ngươi phải đưa y đi.”
“ Đó là nguyện vọng của y, y nói sau khi chết muốn được chôn trong lãnh thổ của Tuyết Quốc.”
“ Không, không thể được, không thể được, cho dù chết, y cũng chỉ có thể chôn trong lăng mộ hoàng gia của Ly Quốc, sinh không thể cùng ta bên nhau, vậy chết bắt buộc phải cùng ta đồng huyệt.” Lê Hạo Hiên quay người rời đi, vừa đi vừa gầm lên.
“ Người đâu_____truyền mệnh lệnh của trẫm, phong tỏa tứ môn.”
“ ……..Trễ rồi, với tốc độ của phụ vương bọn họ, hiện tại chỉ sợ sớm đã ra khỏi thành rồi.” Nhìn thấy bóng lưng Lê Hạo Hiên đi xa, Liên Phi lạnh lẽo nhẹ giọng nói.
“ Biểu đệ, hai! Hắn đối với ngươi, cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là các ngươi lại hiểu lầm đối phương, lại để lỡ mất nhau, có lẽ đây chính là một trò đùa của vận mệnh đi! Nếu không ngươi cũng sẽ không……….Ai!
Ngẩng đầu nhìn cảnh sắc mỹ lệ tầng tầng trùng điệp đầy trời, sáng rỡ đa dạng, rực rỡ lóa mắt, Liên Phi như thất thần, ưu thương nhỏ giọng thì thầm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vô số lần giãy dụa trong giấc mộng, du tẩu qua lại giữa hiện thực và ảo mộng, Mộc Bạch cuối cùng cũng triệt để tỉnh lại, trên đỉnh đầu là màn cửa sổ tuyết trắng bay lượng, trên sa trướng thêu hoa văn kim sắc long phượng tinh mỹ, tấm màn mỏng nhẹ nhàng lay động, đồ văn long phượng sống động thực đến như đang muốn bay đi, lưu tô ngân sắc nhẹ nhang lay lắt trong gió, tất cả những điều trước mắt nhìn thấy thật sự vô cùng quen thuộc.
“ Ngươi tỉnh rồi!” Một âm thanh nữ nhân dịu dàng như nước, vang lên bên tai y.
“ Ngươi là…” Quay đầu nhìn bạch y nữ tử đang đứng trước giường, vô luận là giữa hai chân mày lộ ra đạm đạm lo âu, hay là ngũ quan và khí chất đều phi thường cực kỳ giống với mẫu thân đã ly thế nhiều năm, chỉ là niên kỷ xem ra tựa hồ không cách biệt bản thân bao nhiêu, hơn nữa đôi mắt đó lại không phải là băng lam sắc, mà là lam lục sắc nhạt nhạt ấm áp.
Lại thêm phục sức của nàng, mái tóc đen dài búi lại một cách đơn giản cắm thêm vài cây trâm ngọc, tuy rằng nhìn thì thật sự không hào hoa, nhưng những chiếc trâm ngọc được khắc liên hoa (hoa sen) đó cây nào cũng đều giá trị rất cao, càng không cần nói đến y sam trên người của nàng, đai lưng, cổ áo, tay áo, tất cả đều có hoa văn liên hoa tỉ mỉ thêu bằng chỉ bạc sống động như thật, cả toà hậu cung cũng chỉ có một người dám mặc như vậy, mà nàng chính là….
“ Liên Phi? !” Đường nhìn đánh giá, Mộc Bạch tràn đầy chắc chắn nói.
“ Thông minh!” Hơi cong môi mỉm cười, Liên Phi tràn đầy tán thưởng, gật đầu đáp.
“ Ngươi…..tại sao lại ở đây?” Nhăn mày, trên mặt Mộc Bạch thoáng qua một chút phòng ngự, trực tiếp nhìn Liên Phi lạnh nhạt hỏi.
“ Cảm tạ ngươi có một bằng hữu nguyện ý vì ngươi mà trả giá sinh mệnh, vì ngươi mà sau khi liều mạng đi cầu Phượng Phi bị cự tuyệt xong, liền ở trước Phượng Cung quỳ gối một đêm, may lúc đó được hoàng nhi của ta bắt gặp, nó lòng dạ không nỡ cầu sự giúp đỡ của ta, mà ta……..lại vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu của hoàng nhi.”
“ Tên ngốc nghếch đó, sớm đã nói qua là không cần đi, chịu nhiều khổ sở rồi!” Hơi nhắm mắt lại, thầm thì tự nói tự nghe, sau đó Mộc Bạch mở mắt ra, mở miệng hỏi. “ Hắn……. hiện tại ra sao rồi?”
“ Không sao, chỉ là vết thương bên ngoài, so với ngươi nhẹ hơn nhiều, ngươi nguyên khí đại thương, khí huyết đều tổn hại, đã hôn mê gần được một tháng, ngươi nếu như còn không tỉnh lại, ta có thể cũng sắp bó tay không biện pháp rồi.”
“ Thật làm phiền ngươi rồi, Mộc Bạch phi thường cảm kích!” Đối với tình trạng của thân thể mình không chút quan tâm, Mộc Bạch thần sắc chỉ là đạm nhạt, lễ mạo hướng về Liên Phi biểu đạt ân tình cảm tạ.
“ Không cần, đây đều là việc ta nên làm, hiện tại ta còn có chút sợ hãi, cũng may nhờ một lần kỳ quái đi ngang qua một chuyến, nếu không ngươi nếu như xảy ra chuyện gì, phụ vương chỉ sợ là sẽ trách tội ta.” Nhấc tay mò mẫm vầng tráng đau nhức, thở nhẹ một hơi, Liên Phi mỉm cười chỉnh lý lại một chút tấm chăn đơn hơi hỗn loạn cho y.
“ Ai sẽ trách tội ngươi?”
“ Phụ vương của ta, cũng chính là cữu cữu của ngươi.”
“ Cái gì? ! Cữu cữu? Làm sao có thể?”
“ Tại sao lại không thể, ngươi vẫn còn nhớ mẫu thân ngươi họ gì chứ? Tên là gì?”
“ Đương nhiên, mẫu thân nàng họ Mộc, tên là Tuyết Liên.”
“ Ở Tuyết Quốc, họ Mộc là quốc tính (họ của hoàng tộc), nữ hài mà trong tên có chữ “Liên” , chỉ có trưởng công chúa mà thôi, tên của ta là Mộc Hương Liên.”
“ Nhưng mẫu thân, nàng tại sao lại ở Chu Quốc? Lẽ nào……Tuyết Quốc thật sự yếu nhược đến mức ngay cả an nguy của một công chúa, cũng đều không có năng lực bảo vệ sao?”
“ Ngô! Năm đó phụ vương dẫn theo tiểu cô cô xuất hành, trên đường gặp phải cường đạo thổ phỉ, phụ vương trong lúc nhất thời sơ sót mà khiến tiểu cô cô gặp phải vận rủi, suốt mấy năm nay phụ vương đều một lòng cảm thấy hổ thẹn, đã phải đến rất nhiều nơi tìm kiếm các ngươi, không dễ dàng gì mới lần được tung tích của mẫu tử hai người, nhưng tiểu cô cô lại cự tuyệt yêu cầu đón nàng về nước của phụ vương, phụ vương không thể làm gì chỉ còn biết phái người âm thầm chiếu cố các ngươi.”
“ ……..” Mộc Bạch trầm lặng không nói, không hề cắt đứt lời phân tích của nàng.
“ ……...Năm năm trước tiểu cô cô đột nhiên qua đời, cũng lại ngay lúc đang bận rộn lo chuyện xuất giá của ta, người mà phụ vương phái đi, không chờ được bao lâu liền mất đi tung tích của ngươi, khiến phụ vương phẫn nộ không thôi, chúng ta đều không thể ngờ được đó là, ngươi cư nhiên lại gần trong gang tấc, mà ta lại hoàn toàn không biết, nếu không phải lần này xảo hợp tương ngộ, chỉ sợ chúng ta thật sự vĩnh viễn cũng không có ngày tương kiến.”
“ Cữu cữu, là Tuyết Quốc quân vương?”
“ Đúng vậy!”
“ Mẫu thân, lại trước giờ chưa từng nói qua với ta.”
“ Là tiểu cô cô không cho phép phụ vương nói với ngươi, nàng không hy vọng ngươi tiến vào trong hoàng tộc, hoàng tộc Tuyết Quốc chúng ta, có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác, mà tiểu cô cô không hy vọng ngươi phải đảm đương những trọng trách đó, nàng hy vọng ngươi không cần có bất cứ trách nhiệm bó buột nào, có thể tự do chọn lựa tương lai của mình.”
“ Mẫu thân, nàng……..”
“ Được rồi, ngươi mới vừa hồi phục thần trí, đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên nên uống thuốc đi, dưỡng bệnh thật tốt, sau này chúng ta lại nói tiếp.” Nghiêng đầu nhìn thấy cung nữ bưng một mâm bạc đi qua, vương tay giúp y điều chỉnh lại gối dựa sau lưng, sau đó cằm lấy chén ngọc, dùng muỗng bạc tinh xảo đảo đảo, sau đó từng muỗng uy y uống thuốc.
“ Ngô! Là cái gì?” Chén thuốc có màu bích lục, ngửi được mùi hương dị thường, thấm nhập vào tận tâm phế, trong mơ hồ nhớ đến trong lúc y chìm trong hôn mê, tựa hồ thường xuyên phải uống thứ đồ này.
“ Đây là cây ngàn năm tuyết liên, phụ vương vì ngươi mà xém chút nữa lật tung cả hoàng thất bảo khố lấy hết ngàn năm tuyết liên trong mấy đời tích trữ đều dọn sạch sẽ, thậm chí còn đem luôn mấy cây vạn năm tuyết liên không còn lại bao nhiêu đều gửi đến đây để cứu mạng ngươi, cũng may nhờ vào mấy cây vạn năm tuyết liên này, nếu không a! Ta cũng không biết được, có thể hay không kéo được một người đã bước một chân vào âm giới như ngươi cứu trở về không.”
“ Cực khổ ngươi rồi, cảm tạ!”
“ Không cần cảm tạ, chỉ cần người ngoan ngoãn chăm sóc thân thể, nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh là được!”
“ Ân! Ta biết rồi.”
“ ………..” Nhìn thấy Mộc Bạch vẫn như cũ thần sắc ưu phiền, biết được gút mắc trong lòng y nếu như không có người giúp đỡ, chỉ sợ trong một đoạn thời gian ngắn căn bản là không thể khai thông, nhưng mà y nếu như không mở miệng cầu trợ, tự mình cũng chỉ có thể nhìn và lo lắng chứ không thể làm gì hơn.
Đặt chén ngọc đã trống rỗng trong tay xuống, dùng khăn lụa lau lau khóe môi y, sau đó cúi người giúp y điều chỉnh gối đầu sau lưng, giúp y nằm được thoải mái hơn một chút, lộ ra một nụ cười dịu dàng nhìn về y, nói: “ Biểu đệ, ngươi cố gắng nghỉ ngơi, ta tin rằng rất nhanh ngươi sẽ có thể khỏe mạnh trở lại thôi.”
“ Ân!” Mộc Bạch thuận tùng nhắm mắt lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, mở miệng hỏi: “Ta nhớ cữu cữu từng nói qua, trưỡng nữ của ngài dường như cùng tuổi với ta, tựa hồ còn là cùng một ngày sinh ra, ngươi xác định ngươi không phải là biểu muội của ta?”
“ Ta cho dù so với ngươi cũng chỉ lớn hơn một canh giờ, nhưng ta vẫn là biểu tỷ của ngươi.”
“ Nga!” Mộc Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
“ …….” Trừng mắt nhướng mi nhìn chăm chăm vào Mộc Bạch tràn đầy thần sắc an lành kia, sau đó Liên Phi gượng mặt lại, nhẹ nhàng giãn mi, không biết làm sao lắc đầu nhẹ cười.
Sau ngọ thái dương có chút nóng, tâm tình hơi cảm thấy được khẩn trương, Mộc Bạch chậm rãi bước trên hành lanh dài, tim đập như gỗ trống, y lại hơi có mấy phần chờ đợi, cũng có mấy phần sợ hãi, y biết người mà y đang đợi, rất nhanh sẽ từ phía trước đi đến, gần hơn một năm nay chưa từng tương kiến, nam nhân đó có còn nhớ đến y không?
Mộc Bạch từ trong giấc mộng dài tỉnh lại, cả thế giới phát sinh biến hóa long trời lở đất, Liên Phi, cũng chính là biểu tỷ sinh ra sớm hơn y một canh giờ, đối với y bảo hộ vô cùng, lo lắng đến không chút sơ sót, thậm chí còn tận tâm hơn là chiếu cố nhi nữ của mình, hữu cầu tất ứng, trăm y ngàn thuận, cho nên đến ngay cả tiểu nhi nữ mới ba tuổi của nàng, mỗi lần nhìn thấy y đều trực tiếp tặng cho một ánh mắt trắng dã tức giận. (con nít ghen tỵ đó mà)
Khi thân thể Mộc Bạch dần dần hồi phục khỏe mạnh lại, biểu tỷ nói với y, cữu cữu dự định sẽ đón y về Tuyết Quốc định cư, đến vùng đất mà mẫu thân vẫn nhớ mãi không quên, và là nguyện vọng từ thuở thơ ấu của Mộc Bạch, nhưng hiện nay y tâm tình có vướng bận, lại có chút do dự, bởi vì y thật sự không thể buông bỏ được.
Ai! Ái tình a! !
Tỉ mỉ suy nghĩ, Mộc Bạch vẫn thật sự có chút dở khóc dở cười, y đã từng nói qua với Lăng Phong về người Tuyết tộc khi đối mặt với ái tình, sẽ tương đối chậm chạp, luôn là mất đi rồi mới biết cái gì là yêu, lại không nghĩ đến chính mình cư nhiên cũng đã ứng đúng với câu nói đó. Yêu người đã lăng nhục tự tôn của y, dẫm đạt tôn nghiêm nam nhân của y, cũng không biết có phải là khảo nghiệm của các chư thần đối với y không, Mộc Bạch cũng không thể giải thích rõ, tự mình tại sao lại vướng vào trong đoạn ái tình mà hoàn toàn ở vị trí thua kém này, rõ ràng hiểu rõ hắn đồng thời cũng là phụ thân của các hài tử của biểu tỷ mà tự y rất tôn kính, nhưng đã bước chân sâu vào vũng lầy, vô pháp tự thoát ra được, y vô pháp thuyết phục bản thân vứt bỏ.
Y không thể nào giống như mẫu thân cứ chờ đợi mà không cần hồi báo, y có cả huyết thống của Chu Quốc và Tuyết quốc, đối diện với tình cảm của bản thân, y không thể học được như người Tuyết Quốc chờ đợi không oán không hối, cũng không làm được như người Chu Quốc không chút cố kỵ mà theo đuổi, nội tâm mâu thuẫn, trái phải khổ sở, không biết nên làm sao mới tốt. Cuối cùng vẫn là con tim tựa như trăng sáng, biểu tỷ có thể nhìn rõ được nhân tâm, đã từ phía sau thúc đẩy y một bước, nói với y chỉ có đi hỏi rõ mới sẽ không hối hận, mà từ trong giọng điệu của nàng, Mộc Bạch đã âm thàm đoán được người mà biểu tỷ yêu không phải là Ly vương, mà là huynh trưởng của hắn, là Ly Quốc đại hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên tại Tuyết Quốc.
“ Ta yêu hắn, nhưng hắn không yêu ta, ta vô pháp phá hoại bọn họ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn thay thế nàng, đi đến quốc gia mà hắn sinh ra, gả cho đệ đệ khác mẹ có một nửa huyết thống với hắn, ngụ tại cung điện của mẫu thân hắn, sinh hạ một hoàng tử có dung mạo cực kỳ giống với hắn, ta kiếp này đã thỏa mãn rồi.”
Có lẽ huyết thống của y không đủ thuần chính, đối với lựa chọn của biểu tỷ, y vô pháp lý giải, cũng không thể làm như nàng vô sở cầu, y muốn khi còn ở Ly Quốc gặp lại hắn một lần, nếu như có thể truyền đạt được tâm ý của bản thân đến hắn, cho dù đáp án có khiến y đau không muốn sống, y…….cũng phải nhận.
Thời gian như hạt cát, từng hạt từng hạt rơi xuống, Mộc Bạch đã đợi được mấy canh giờ, sớm đã miệng khô lưỡi nóng, người cũng càng lúc càng khẩn trương hơn, đặc biệt là khi từ phía xa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhỏ nhặt, và càng lúc càng đến gần, bóng dáng quen thuộc và thon dài đó đang từng bước đến gần y.
Đã bao lâu không gặp rồi a!
Thân ảnh đã hơn một năm không nhìn thấy, sự tưởng niệm đối với y, quả thật đã sắp bức điên hắn rồi.
Lê Hạo Hiên dùng một ánh mắt gần như tham lam, nhìn về bóng dáng càng lúc càng gần, hơn bốn trăm ngày không gặp, y tại sao lại gầy rồi? So với lần trước dường như còn ốm đi vài phần, thân thể vốn dĩ đã có mấy phần ốm yếu, giờ càng tinh tế đến mức tựa như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi. Mấy tên nô tài ở cạnh y, rốt cuộc là hầu hạ chủ tử thế nào vậy? Y tại sao lại hao gầy đến thế? Lê Hạo Hiên âm thầm phẫn nộ, cưỡng ép kích động trong lòng, lạnh mặt từng bước hướng càng gần về phía Mộc Bạch.
Mấy tháng ngày này, hắn luôn phải bức ép bản thân không đến quan tâm, cũng không đi hỏi chuyện của y, mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ bản thân căn bản chỉ là đang làm mình làm mẩy thôi, không nguyện đánh vỡ lời thề của chính mình, nhưng lại âm thầm chờ đợi Mộc Bạch có thể đến thỏa hiệp với hắn, nhưng lại quên đi Mộc Bạch cũng đồng dạng kiêu ngạo, cũng không dễ dàng gì mà hướng đến người đã quay lưng với y, cho nên hắn đợi đã rất lâu rất lâu, lâu đến mức khiến hắn tựa hồ mất đi tất cả nhẫn nại. Vì thế lần này gặp lại y, hắn tràn đầy oán ngữ, cưỡng bách chính mình hai mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, xem nhẹ biểu tình y đang muốn nói gì lại thôi, mang theo một chút cảm giác bị thất bại, và một chút chờ đợi, nhưng lại không cho y bất cứ cơ hội mở miệng nào, mặt trầm xuống mà đi lướt qua y.
“ Ai da! Bệ hạ, Thiện Ngạn vẫn còn chưa có thỉnh an Quân thượng, thực sự là quá thất lễ rồi.” Từng bước chặt chẽ bám sát theo sau là Vệ Công Tử, trong miệng nói ra lời biết lễ hiểu nghĩa, nhưng cằm dưới hơi giương ra, ánh mắt liếc xéo Mộc Bạch, cái nào cũng đều lộ ra sự cao ngạo và kinh thường của hắn.
“ Không cần để ý đến y!” Dùng toàn bộ tâm thần để cảm giác người đang đối lưng với hắn, tấm lưng thẳng cứng, cả cơ thể xem ra giống như một cây đại thụ đang đứng thẳng giữa trời, bóng dáng đó đối với tất cả những chuyện xung quanh đều không động tâm trí, Lê Hạo Hiên có chút không tập trung phô diễn một câu.
“ Nhưng mà……..y dù sao cũng là Quân, mà Thiện Ngạn phẩm cấp thấp hơn y, chiếu theo quy định trong cung, khi chúng thần gặp nhau Thiện Ngạn bắt buộc phải thỉnh an y, nếu không……..Thiện Ngạn sẽ bị trách phạt đó.”
“ Y sẽ không!” Cố ý đi chậm lại, trong lòng Lê Hạo Hiên thật sự là đang âm thầm chờ đợi, y có thể đuổi theo, y có thể phản bác, thậm chí cho dù y làm ra những hành vi quá phận đi nữa, hắn cũng đều sẽ vì vậy mà thầm lặng vui mừng.
“ Nhưng…..đây là cung quy, Thiện Ngạn không dám phản nghịch.”
“ Cung quy là do người đặt ra, trẫm nói có thể là có thể.” Cảm thấy y vẫn như cũ không có phản ứng, Lê Hạo Hiên càng lúc càng thấy nản chí, có chút cố tình đề cao âm thanh, cũng không biết là đang muốn kích thích y, hay là đang thuyết phục chính mình. “ Hơn nữa, về sau địa vị của ngươi sẽ ngang bằng với y, cũng không cần phải thỉnh an thăm hỏi y nữa.”
“ Bệ hạ, ngài là đang muốn thăng cấp cho Thiên Ngạn?”
“ Không những như vậy, trẫm còn chuẩn bị cho ngươi đổi cung điện, ngươi thấy Phượng Càn Cung thế nào?”
“ Phượng Càn Cung? ! Đó không phải là thuộc về Vân Quân sao? Thiện Ngạn nào dám vọng tưởng.”
“ Bảo y dọn ra là được rồi!” Lê Hạo Hiên đang phập phòng tức giận, gần như nói chuyện không biết lựa lời, hắn chỉ nghĩ muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, chứ không biết rằng những lời này của hắn, đối với Mộc Bạch mà nói là một đả kích gần như chí mạng.
Tâm, rất đau! !
Sững sờ nhìn thẳng hướng hành lang dài sâu thẳm tĩnh mịch quanh co khúc khuỷu tựa như không hề có kết thúc trước mặt, bên tai vẫn còn vang vọng từng câu đối đáp của hai người kia, mỗi một câu nói, mỗi một từ đều nặng nề gõ vào trái tim y, khiến cho trái tim đó sớm đã không chịu nổi một kích, vốn mang đầy vết thương, lại một lần nữa bị xẻ ra, cắt xé, nghiền nát…... Y không hề nghĩ đến Vệ Thiện Ngạn sẽ ở bên cạnh Lê Hạo Hiên, mà tất cả những lời đã ở trên môi, cũng đều ngay lúc nhìn thấy Vệ Thiện Ngạn xong, cũng không thể nào không nuốt ngược trở lại, y không có ý định mổ xẻ tâm tư của mình ra nói trước mặt người khác, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng lặng yên, mà sau cuộc đối thoại của hai người đó, càng khiến y có muốn cũng không còn nói ra lời.
Đáp án của hắn đã rõ ràng đến thế, bản thân lại hà tất biết rõ còn cố chấp hỏi nữa? !
Y cũng có kiêu ngạo của y, cũng có tự tôn của y, không muốn hạ thấp mình mà đi xin xỏ bố thí của hắn, vậy thì y chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ, nhưng mà tim của y, lại thật sự đau đớn, rất đau……..đau đến tựa hồ đã sắp tê liệt rồi, đã sắp chết rồi…….một cỗ nhiệt lưu từ lồng ngực xông lên, Mộc Bạch cảm thấy cổ họng có chút ngọt, dịch thể đắng chát mà lại nóng bỏng trôi qua đầu lưỡi, ở tại khóe môi chầm chậm ứa ra, từng giọt từng giọt, rơi trên y bào trắng như tuyết của y, yêu dị tựa như một đóa hoa mai đang nở rộ.
Mí mắt nặng nề, ý thức càng lúc càng mơ hồ, Mộc Bạch chỉ cảm thấy thế giới trước mặt đột nhiên càng lúc càng hôn ám và mơ hồ, tất cả cảnh vật chung quanh đều bắt đầu dao đọng, uốn éo, trời và đất cũng bắt đầu quay cuồng, thân thể lung lay sắp đổ nặng tựa ngàn cân, y cũng không thể tiếp tục chống đỡ, ngã ngữa ra sau………
Trên đại điện ca vũ múa may, đàn sáo du dương, Lê Hạo Hiên lại không chút hứng thú, hoàn toàn không để tâm một tay cổ vũ, lười biếng ngồi nghiêng trên ngự tọa. Đoan chính ngồi ở hai bên trái phải của hắn là hai hàng nữ tử đoan trang mỹ mạo, dựa theo cấp bậc mà xếp dần xuống dưới, mà thiếu niên đang quỳ ngồi ở trên bậc thềm ngọc, nhu thuận nằm dựa trên đùi của hắn, là Vệ Công Tử gần đây được sủng ái nhất.
Nhìn ngắm khối dương chi ngọc bội có khắc họa tiết hoa Tuyết Liên trong tay, tràn đầy trong não là biểu tình chau mày giận dữ của chủ nhân miếng ngọc, và bóng dáng đạm mạt thanh lãnh vừa gặp lúc trưa, cả người là một thân y bào tuyết trắng, bóng lưng hao gầy tựa liễu, cứ liên tục xuất hiện không dứt trong đầu hắn.
Ai! Hắn cuối cùng vẫn là không buông bỏ y được a!
Có lúc, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, cái tên gia hỏa mà bản tính che dấu còn sâu hơn Liên Phi đó, rốt cuộc là chỗ nào đã cuốn hút hắn, khiến hắn buông tay không được, vứt bỏ không xong, ngày ngày nhung nhớ, thời thời lo âu.
Có lẽ y không có dung mạo hoàn mỹ đến mức khiến người nín thở, cũng không có cá tính khác biệt nổi bật khiến người không thể nào quên, y bình đạm đến mức chỉ là một ly nước trắng bình bình không chút mới mẻ, thiếu đi kích tình buồn tẻ vô vị, nhưng mà ngày đêm bầu bạn lại không khiến người cảm thấy chán ghét, mà trong cuộc sống cũng không thể thiếu đi bóng dáng của y được, khi tỉ mỉ hồi tưởng lại lại càng dấy thêm một loại tư vị khác nữa tràn đầy trong lòng.
Có lẽ lần đầu tiên tương ngộ ngoài ý muốn, Lê Hạo Hiên không thể làm rõ, bản thân tại sao luôn tâm niệm không quên, bóng dáng mơ hồ không rõ đó, nhưng lần thứ hai khi hắn xúc động đến mức đem Phượng Càn Cung có ý nghĩa đặc biệt ban cho y, thì bóng dáng của người đó đã lặng lẽ đi vào trong trái tim hắn. Tuy rằng hắn căn bản không muốn thừa nhận sự thật này, hoặc là hắn không muốn, và cũng sợ hãi thừa nhận, đế vương làm sao có thể có nhược điểm, làm sao có thể có người quấy nhiễu tình tự của hắn, nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, bất kể hắn có thừa nhận hay không, hắn cũng đều không thể ly khai y. Y đã dung nhập vào tận sâu trong xương máu hắn. Chỉ là y lạnh nhạt, rõ ràng chỉ có một nửa huyết thống Tuyết Quốc, nhưng tại sao lại so với người Tuyết Quốc chân chính còn muốn vô tình hơn, vô luận hắn có nỗ lực thế nào cũng đều vô pháp đến gần y, cuối cùng thoái tâm nản chí, hắn thật sự không thể tiếp tục chống đỡ nữa, hắn kiêu ngạo không cam lòng vĩnh viễn theo đuổi y, hắn……. lựa chọn từ bỏ.
Nhưng mà…….thời gian qua đi, lại không thể nào xóa đi được hình bóng ẩn giấu trong sâu thẳm con tim, ngược lại còn khiến cho hình bóng đó càng lúc càng rõ ràng, vô số lần nửa đêm tỉnh lại, hắn vẫn luôn bồi hồi luẩn quẩn bên ngoài cửa của Phượng Càn cung mà không để ai phát giác, từ thật xa trộm nhìn, mong muốn từ trong cung điện hôn ám đó tìm được bóng dáng quen thuộc kia, chỉ là mỗi lần hắn đều thất vọng trở về.
Từng ngày trong suốt hơn một năm nay, hắn cố ý không nghe không hỏi, không thèm quan tâm, cưỡng bách mình phải quên y đi, không dễ dàng gì để tự thừa nhận là đã triệt để quên được, nhưng lại chỉ đơn giản một lần gặp mặt, liền phá giải tất cả những kiên trì của hắn.
Chư thần a! Hắn đã thừa nhận rồi còn không được hay sao!
Hắn giãy không thoát, cũng quên không được, nếu đã vô pháp quên y, càng vô pháp buông tay, vậy thì hắn sẽ bất kể là y có yêu, hay là không yêu, cũng bất kể y nguyện ý, hay là không nguyện ý, đời này hắn cũng đều tuyệt đối không buông tay nữa.
Nắm chặt khối ngọc bội trong tay, Lê Hạo Hiên âm thầm hạ quyết định.
“ Bệ hạ, Lý ngự y ở ngoài điện cầu kiến.” Nội đình đại tổng quản đứng ở bên cạnh hắn, hạ thấp âm lượng nói nhỏ bên tai.
“ …….Hắn có chuyện gì? Để sau hẳn nói không được sao?” Chân mày hơi nhăn, lúc này mới vừa hạ quyết tâm, Lê Hạo Hiên đã có mấy phần đứng ngồi không yên, vốn dự định đứng dậy rời đi, lại đột nhiên bị chuyện ngoài ý muốn cản lại, trong lòng cảm thấy không vui, không kiên nhẫn phất tay.
“ Lý đại nhân nói, chuyện này vô cùng trọng yếu, nhất thiết phải lập tức bẩm cáo bệ hạ.” Từ trong ra ngoài tản phát ra khí thế bá vương, khiến cho nội đinh đại tổng quản đã quen thuộc với hắn, sợ hãi đến lui một bước, sau đó nghĩ đến chuyện càng đáng sợ hơn còn đang ở phía sau, lại càng căng da đầu tiếp tục nói.
“ Có thể có chuyện trọng yếu gì? !” Hơi nhăn chặt lại chân mày, Lê Hạo Hiên không hiểu nhỏ giọng tự hỏi, trầm mặc một lát, sau đó phất tay, đơn giản ngắn gọn nói một chữ: “Tuyên!”
“ Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý thái y tấn kiến_____”
“ ……..Cái gì? Lý ngự y, ngươi vừa mới nói cái gì?” Lê Hạo Hiên chấn động, quả thật không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, đột nhiên đứng lên sắc bén chấp vấn.
“ Khải, khải bẩm bệ hạ, Phượng Càn Cung Vân Quân điện hạ mới vừa tạ thế.”
“ Đây không thể nào! Hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào, vừa mới buổi trưa này trẫm, trẫm còn nhìn thấy y, y vẫn còn sống sờ sờ ra đó, mới có qua bao lâu đâu, làm sao có thể…… làm sao có thể liền……đi rồi? Trẫm không tin, trẫm tuyệt không tin!”
Tin tức này tựa như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng xuống đầu, sắc mặt Lê Hạo Hiên trong thoáng chốc biến thành tái nhợt như giấy, tất cả huyết sắc toàn bộ đều lui biến sạch sẽ, thế giới trước mắt chỉ còn lại trắng và đen, không còn màu sắc gì khác.
Buổi trưa, còn nhìn thấy y, tuy rằng người hao gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn không tồi, tại sao mới trôi qua không bao lâu, liền…….liền đi rồi! ! Không, hắn không thể chấp nhận, càng khó thể tin tưởng, đây là sự thật.
“ Hồi, hồi bẩm bệ hạ, Vân Quân điện hạ triền miên giường bệnh cũng đã hơn một năm rồi, bệnh tình kéo dài lâu ngày, lúc tốt lúc xấu, gần đây mới vừa có chút khởi sắc, hôm nay sau buổi chiều bệnh tình đột nhiên biến hóa trầm trọng, khi thần nhận được tin tức vội chạy đến, Quân thượng đã hoàn toàn không có bất cứ ý thức cầu sinh (muốn sống) nào, đã…….đã……”
“ Vân, bệnh đã hơn một năm? Tại sao không có ai nói với trẫm? Hơn nữa Vân thân thể không khỏe, tại sao lại là do ngươi đến chẩn trị? Uông thái y đâu? Trình thái y đâu?” Mặc dù tư duy đã hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Lê Hạo Hiên vẫn nhạy cảm phát hiện được chỗ kỳ quặc trong chuyện này.
Địa vị Vân Quân trong cung, có thể nói là cực cao, ngang hàng ngang vế với Hoàng Hậu, chỉ thua kém Ly vương, nếu thân thể y không khỏe, ngự y đến chẩn trị tất yếu phải là người đứng đầu của Ngự y viện, hoặc là người đứng nhì, cũng chính là Uông ngự y và Trình ngự y, làm sao cũng không thể nào đến phiên cái tên vô danh tiểu tốt chưa từng được gọi chẩn trước mặt này, nếu thế thì làm sao có thể không khiến hắn sinh lòng nghi hoặc.
“ Thần……thần……” Lý ngự y trong lòng âm thầm kêu khổ không xong, lúc này ngay cả ý nghĩ muốn khóc cũng có, ông thật sự là chịu đủ luôn rồi, cả nguyên tỏa ngự y viện đó tất cả ngự y đều bị các thế lực từ nhiều phía bức ép, đều không dám đi trị bệnh cho chủ tử của Phượng Càn Cung, cũng chỉ có ông bởi vì thiếu nợ nhân tình của Liên Phi, mới cắn răng gồng gánh áp lực từ các phía, toàn lực giúp đỡ, cố hết sức có thể để trị bệnh cho người đó, cũng may là có thánh dược Tuyết Quốc nhiều như nước tràn vào trong nội cung, nếu không chỉ lấy năng lực của ông, chỉ sợ Vân Quân cũng đã sớm đi diện kiến diêm vương rồi, mà lần này……thật sự là quá đột ngột rồi, ông hoàn toàn không có chút xíu chuẩn bị nào....... mới để……
“ …..” Không cần câu trả lời của ông, chỉ dựa vào nhịp tim và tiếng hít thở xung quanh đột nhiên tăng nhanh, đã cho Lê Hạo Hiên tìm được toàn bộ đáp án, hai mắt sắc bén như chim ưng, tựa như lợi đao quét về phía các phi tần thê thiếp trong nội điện đang sợ hãi câm như hến, thần sắc đa phần đều không còn chút tự tại nào kia, hắn từng câu từng chữ thốt ra: “Các ngươi …….tốt nhất lo cầu khẩn chuyện này không liên quan đến mình, nếu không……..Hâng!”
Nặng nề hâng một tiếng, ba bước nhảy thành hai bước đi xuống khỏi bậc thềm ngọc, Lê Hạo Hiên trầm mặc như nước, vội vội vàng vàng vẩy tay áo mà đi. Gấp gáp đi vào Phượng Càn Cung, trên đường đi không có một bóng người, trong cung điện trống rỗng chỉ có thanh âm tiếng chân vội vàng của hắn, không nhìn thấy được đám nô tài đã từng đông như mây kia, trong lòng Lê Hạo Hiên âm thầm nghi hoặc.
Vân có lẽ thiên tính thích yên tĩnh, nhưng vẫn luôn duy trì hoạt động bình thường của tòa cung điện này, cũng cần phải có rất nhiều cung nữ thị tùng, nhưng trên suốt đường đi, cái gì cũng đều không thấy, hoa viên đã từng phồn hoa rực rỡ, thảm cỏ xanh lục tươi đẹp, rừng cây tươi tốt rậm rạp, cũng toàn bộ chỉ còn lại một cảnh tượng điêu tàn, giống như một bộ dạng đã hoang vu rất lâu rồi, trong cung điện trừ một số ít bộ phận, còn lại đều bụi bặm bám đầy, những sa trướng bạch sắc thêu hoa văn kim phượng phất phơ đầy trời, cũng đa phần đều vàng ố cũ kỹ, dường như rất lâu rồi không có được thay đổi.
Lê Hạo Hiên với tâm trạng cưỡi ngựa ngắm hoa (nghĩa là chỉ lướt qua chứ không xem kỹ), cố gắng áp chế sự nghi hoặc trong lòng, xuôi theo hành lang dài nhanh chóng đi vào trong cung điện, ngang qua cửa điện rộng mở trống không, trước mặt nhìn thấy là bạch trướng lay động đầy trời, ánh vào trong mắt là một mảnh lụa vốn trắng tinh, như khói lượn lờ, đèn đóm tắt ngắm, trong đầu nhất thời ông ông lên, dưới chân như bước hụt mà lảo đảo muốn ngã.
“ Vân, Vân____” Lê Hạo Hiên ngật ngờ ngật ngưỡng, xông vào nội điện, vén mở tầng sa trướng buông rũ, vội chạy đến giường ngọc nằm ở vị trí trung tâm nội điện, nhưng trên giường lại vắng lặng trống rỗng, không hề phát hiện bóng người, hắn vẫn một lòng không tin tưởng chuyện này, liền mang đầy hy vọng chuyển đường nhìn đến cánh cửa sổ đang mở rộng không xa kia, một đạo bóng dáng tinh tế bạch y như tuyết, đang trong những tấm sa trướng phiêu vũ đó như ẩn như hiện.
“ Vân____” Lê Hạo Hiên vui mừng nhìn ra ngoài, nhanh chóng đi đến đem người đó chặt chẽ ôm vào lòng, y kinh hỉ đến muốn khóc, lại không chú ý đến chiều cao của người trong lòng, so với như trong trí nhớ khác biệt rất nhiều.
“ Bệ hạ!” Âm thanh nữ nhân thanh lãnh từ trong lòng y vang lên.
“ Ngươi……” Thân thể cứng lại, Lê Hạo Hiên cuối đầu đăm đăm dán chặt ánh mắt vào bóng dáng quen thuộc trong lòng, giọng nói khô khốc: “ Liên Phi?”
“ Chính là thần thiếp, bệ hạ!” Thoát ra từ trong hai cánh tay đã buông lỏng, Liên Phi ưu nhã hành lễ.
“ Ngươi…….tại sao lại ở đây? Vân đâu?” Lê Hạo Hiên khắp nơi tìm kiếm, không chút để tâm ứng phó với nàng.
“ Bệ hạ, ngài rốt cuộc có biết được tên đầy đủ của Vân Quân điện hạ là gì không?” Ngẩng đầu nhìn Lê Hạo Hiên trước mặt đang thần sắc tràn đầy ảm đạm, nàng thành thật hỏi.
“ Vân, y……..” Sững sờ, Lê Hạo Hiên ngây ngốc nhớ lại, hắn thật sự là không biết gì trừ phong hào của Vân ra, bởi vì hắn cho rằng Vân là người của hắn, toàn bộ những chuyện trong quá khứ đều nên tiêu tan như mây khói, cho dù y có huyết thống thân nhân với Phượng Phi, đều không ảnh hưởng đến nhận thức như thế của hắn, cho nên hắn chưa từng cẩn thận điều tra tư liệu về y. Y và Phượng Phi là thân nhân, y có phải là…….. “Ô! Có lẽ là họ Chu đi? !”
“ Không, y họ Dương, y là con thứ của Chu Quốc cố hộ quốc đại tướng quân, toàn tên của y là Dương Mộc Bạch, mà trong tên của y chữ “Mộc” đó lại là quốc tính của Tuyết Quốc, y là………”
“ Liên Phi, không cần ngươi phải giải thích cho trẫm tên của y, y hiện đang ở đâu?” Lê Hạo Hiên đã không còn nhẫn nại, lớn giọng gầm lên.
“ Khi người còn sống, ngài không nhìn đến sự tồn tại của y, đợi người chết rồi, ngài đến muốn lấy di thể của y, lại còn để làm gì đây?” Liên Phi diện vô biểu tình đáp.
“ Y thật sự chết rồi? Làm sao có thể? Lúc trưa, còn khỏe mạnh mà, làm sao chỉ trong chớp mắt liền……không, không…….ta không tin.” Vô ý thức lắc đầu, Lê Hạo Hiên liên tục thấp giọng lẩm bẩm.
“ Mộc Bạch vốn dĩ thân thể đã yếu nhược, lại bệnh thể chưa khỏi, đột nhiên gặp phải đả kích cực đại, hình thần đều tổn thương tan vỡ, y thương tâm chỉ muốn chết, tựa hồ hoàn toàn không còn ý thức cầu sinh, cuối cùng vẫn là……..”
“ Đả kích cực đại? Y gặp phải đả kích gì, tại sao lại đột nhiên liền……..”
“ Cái này phải hỏi ngài rồi, bệ hạ tôn quý của ta! Lúc trưa, ngài rốt cuộc đã nói với y những gì? Y hưng phấn đi tìm gặp ngài, nhưng lúc quay về, người đã trở thành chỉ mành treo chuông……” Liên Phi nhớ đến lúc Mộc Bạch trở lại liền thổ huyết không ngừng, khóe mắt nàng không kìm được đỏ lên, trong thanh âm có chút nghẹn ngào.
“ Ta, ta……..” Nhớ đến lúc trưa, những lời nói trong lúc giận dữ đó, Lê Hạo Hiên hối hận không kịp.
“ Ta không biết ngài đối với y là cảm giác gì, nhưng ta biết, Mộc Bạch đối với ngài là tình cảm sâu đậm, chỉ vì người Tuyết Quốc đối diện với tình cảm đa số đều rất chậm chạp, đợi khi y phát hiện trong lòng có ngài rồi, ngài lại rời xa y, y không phải là một người nguyện ý vô oán vô hối mãi mãi đợi chờ, cho nên y lựa chọn nói với ngài, nhưng ngài đã không có hồi ứng y, ngược lại còn cho y một đả kích chí mạng.”
“ Ta không biết, ta không biết, y không có nói, y không có nói…..” Cho dù Lê Hạo Hiên lòng dạ kiên cường sắt đá, đối diện với người tâm ái nhất đột ngột rời xa, cũng vô pháp thừa nhận loại đả kích này. Hai mắt đỏ bừng, tư duy hỗn loạn, phản phất nhớ đến đã từng nghe được ai đó nói qua, người Tuyết Quốc đối mặt vói tình yêu cực độ chậm chạp, người đó, người đó là…….Mộc Bạch, là Mộc Bạch, ở rất lâu về trước, hắn đã từng bước qua Mộc Bạch, lại đối diện không nhận thức.
“ Bất kể y nói hay không nói, người…….đều đã không còn rồi, tất cả đều đã không còn ý nghĩa nữa, ta chỉ là muốn đem cảm tình mà y dành cho ngài nói lại với ngài, để y có thể ngậm cười nơi chín suối.”
“ Y đâu rồi? Y đâu rồi?” Hai tay nắm lấy cánh tay của Liên Phi, Lê Hạo Hiên mấy phần điên cuồng, dùng lực lắc nàng gầm lên.
“ Y…….ta đưa đi rồi.” Liên Phi lãnh tĩnh vô cùng, đạm nhạt nói.
“ Đưa đi? ! Đưa đi đâu? Tại sao ngươi phải đưa y đi.”
“ Đó là nguyện vọng của y, y nói sau khi chết muốn được chôn trong lãnh thổ của Tuyết Quốc.”
“ Không, không thể được, không thể được, cho dù chết, y cũng chỉ có thể chôn trong lăng mộ hoàng gia của Ly Quốc, sinh không thể cùng ta bên nhau, vậy chết bắt buộc phải cùng ta đồng huyệt.” Lê Hạo Hiên quay người rời đi, vừa đi vừa gầm lên.
“ Người đâu_____truyền mệnh lệnh của trẫm, phong tỏa tứ môn.”
“ ……..Trễ rồi, với tốc độ của phụ vương bọn họ, hiện tại chỉ sợ sớm đã ra khỏi thành rồi.” Nhìn thấy bóng lưng Lê Hạo Hiên đi xa, Liên Phi lạnh lẽo nhẹ giọng nói.
“ Biểu đệ, hai! Hắn đối với ngươi, cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là các ngươi lại hiểu lầm đối phương, lại để lỡ mất nhau, có lẽ đây chính là một trò đùa của vận mệnh đi! Nếu không ngươi cũng sẽ không……….Ai!
Ngẩng đầu nhìn cảnh sắc mỹ lệ tầng tầng trùng điệp đầy trời, sáng rỡ đa dạng, rực rỡ lóa mắt, Liên Phi như thất thần, ưu thương nhỏ giọng thì thầm.