Giải Ý ngồi trong phòng khách nhà mình, trong tay là một ly vang đỏ, bên trong chất rượu màu hổ phách rung rinh.
Hắn mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh da trời, tà tà tựa ở sofa, trên mặt không có biểu hiện say rượu. Trong phòng không có ánh sáng, đèn đường chiếu qua lớp rèm cửa mông lung soi sáng, khiến trong phòng càng thêm phần tĩnh lặng.
——————-
Bữa tiệc tối đó phi thường thịnh soạn. Hắn, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn đều ăn rất ngon, Lâm Tư Đông chọn món ít mà quý, theo lý thuyết đáng lẽ mọi người hẳn là ăn rất thích ý. Thế nhưng bầu không khí lại có vẻ thập phần quái dị.
Giải Ý khách khí, thủy chung mỉm cười, rất ít nói chuyện. Giải Tư thì ngồi ngăn giữa Giải Ý với Lâm Tư Đông, không ngừng châm chọc khiêu khích Lâm Tư Đông. Trình Viễn căn bản giả điếc, chỉ nói vài chuyện phiếm với Giải Ý.
Cơm nước xong, Lâm Tư Đông bất chấp Giải Tư đang nổi cơn tam bành, kéo Giải Ý tới quán bar, uống rượu.
Giải Tư giận dữ: “Họ Lâm kia, ca ta thân thể không khỏe, ngươi còn kêu hắn đi uống rượu là sao, muốn hại chết hắn à?”
Lâm Tư Đông lập tức nhớ tới việc này, không khỏi phân bua mà đoạt lấy ly rượu trên tay Giải Ý, phân phó nhân viên đem trà Bích Loa Xuân lên.
Giải Ý không có bất luận cái gì biểu thị gì, từ đầu đến cuối cũng chỉ cười cười, nghe ca sĩ hát, thỉnh thoảng nhấp nhấp ngụm trà.
Lâm Tư Đông tham lam mà nhìn hắn. Dưới ánh đèm ảm đạm, Giải Ý mặc hưu nhàn trang tựa như một vầng mây nhẹ chậm rãi phiêu bồng, tựa như có thể chạm được mà không thể nắm giữ.
Giải Ý rất ít nói chuyện, ngón tay thon dài cầm chén trà, ôn nhuận như ngọc. Lâm Tư Đông đã rất lâu rồi mới thấy lại Giải Ý như thế này, trong mắt không khỏi lóe sáng.
Mà Giải Ý cũng biết cái tia sáng kia nghĩa là gì, bởi vậy cùng Giải Tư trở lại nhà mình xong, hắn thúc Giải Tư đi ngủ còn mình thì không.
Giải Tư rốt cục thấy được ca ca, nhiều ngày mệt mỏi rã rời lập tức như bài sơn đảo hải kéo tới. Sau khi tắm xong thì cậu đã không cưỡng nỗi, đến khách phòng liền ngã đầu ra ngủ.
———————-
Giải Ý thản nhiên mà ngồi tại sofa, nhìn xuyên qua bóng cây lòa xòa được đèn đêm chiếu sáng, lòng không khỏi nhớ tới nơi cao nguyên an tĩnh.
Đúng lúc này, cửa phòng dù đã gắn thiết bị chống trộm cũng vô thanh vô tức mà mở.
Giải Ý không chút kinh hoảng, lẳng lặng nhìn Lâm Tư Đông đẩy cửa vào.
Lâm Tư Đông khinh thủ khinh cước đóng cửa lại, xoay người nhìn hắn, trên mặt đầy dáng cười ôn hòa.
Giải Ý rất bình tĩnh, đứng dậy vào phòng vẽ tranh. Phòng này cách khách phòng xa nhất, hắn không hy vọng Giải Tư nghe được gì cả.
Lâm Tư Đông biết ý tứ của hắn cùng hắn đi vào rồi đóng cửa lại.
Giải Ý tựa bên cửa sổ, trong tay vẫn cầm ly rượu. Hắn nhìn Lâm Tư Đông, khóe miệng bỗng nhiên hiện ý cười nhạt nhạt: “Ngươi quả nhiên sẽ làm thế, thậm chí không để ý cả đệ đệ của ta còn ở nơi này.”
Lâm Tư Đông chậm rãi đi về phía hắn, thân ảnh cao to tràn ngập sức lực. Thanh âm y rất trầm, như sấm rền quét qua không khí. “Tiểu Ý, ta thực sự khống chế không được nữa.” Y nhẹ giọng. “Ta lo lắng lâu như vậy, hối hận lâu như vậy, hôm nay có thể thấy ngươi, ta thực sự vô pháp về nhà.”
Giải Ý nhìn y từng bước từng bước đi đến, cũng không hoảng hốt. Hắn uống một ngụm rượu, miệng hơi hơi mỉm: “Đừng nói với ta từ “yêu”, đừng nói ngươi làm như vậy là bởi vì yêu ta, ta không tin.”
Lâm Tư Đông vươn tay ra ôm chặt lấy thắt lưng càng lúc càng thon gầy nhỏ nhắn, đem thân thể ấy dán sát vào người mình. “Thế nhưng, ta đích thật là yêu ngươi.” Y vùi đầu vào hõm vai Giải Ý, rầu rĩ mà nói. “Ta không phút nào giây nào thôi nghĩ đến ngươi. Ta muốn nghe thanh âm ngươi, muốn ôm ngươi, muốn cùng một chỗ với ngươi, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn không phân ly.”
Giải Ý đem mặt né sang một bên, nhìn chất rượu trong tay, khẽ cười nói: “Lâm tổng lúc nào biến thành thi nhân vậy?”
“Từ khi yêu ngươi.” Lâm Tư Đông nỉ non, đôi môi nhiệt tình lướt theo cổ hắn, chạy dọc theo chiếc cằm duyên dáng, qua gương mặt, hôn lên đôi môi mềm mại của Giải Ý.
Giải Ý môi rất lạnh, trong miệng chỉ có hương thơm của rượu, khí tức ngọt ngào. Lâm Tư Đông ôm thân thể hắn, lực đạo càng lúc càng lớn, nặng nề mà ép sát hắn, đưa hắn đặt ở trên tường, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của hắn, muốn cùng hắn dây dưa. Thân thể y càng ngày càng nóng, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng ồ ồ.
Giải Ý không hề động đậy, tay phải bưng ly rượu, tay trái buông ở bên người, cả hơi thở cũng không thay đổi, vẫn đều đều, nhè nhẹ. Tại lúc kề cận thế này, hắn cảm nhận được sự thay đổi của thân thể Lâm Tư Đông, bên tai nghe được hơi thở gấp gáp của Lâm Tư Đông, thần tình trên mặt vẫn thập phần bình thản.
Lâm Tư Đông chỉ cảm thấy trong thân thể một ngọn lửa tình đã hừng hực mà cháy, máu toàn thân đều sôi trào. Y theo thói quen động như lúc hai người còn ở chung, tay từ hông chuyển lên trước người, chút bất tri bất giác liền cởi từng nút áo Giải Ý, đem y phục Giải Ý cởi bỏ, vươn tay sờ vào, vuốt ve da thịt như tơ lụa kia.
Đây là thân thể y quen thuộc, mặc dù thon gầy nhưng đường cong cân xứng, thân thể tuổi trẻ đầy dẻo dai, chỉ nam tử Giang Nam mới có, nhẵn nhụi ôn nhuận, mùi thơm tự nhiên tản mát như ẩn như hiện, tất cả đều làm cho y say.
“Tiểu Ý…” Y kìm lòng không đậu mà nhẹ giọng rên rỉ. “Tiểu Ý, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……”
Thanh âm Giải Ý trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta không tin.”
Lâm Tư Đông ngẩn ra, nhìn hắn.
Sắc mặt Giải Ý vẫn đang tái nhợt như thường, nhãn thần trong suốt, ngay cả ly rượu trong tay cũng không một chút rung rinh, hiển nhiên không có một tia động tình.
Lâm Tư Đông quan sát hắn, suy nghĩ một chút, khó khăn mà buông hắn ra, thay hắn kéo lại áo, buộc lại từng chiếc nút.
Giải Ý ngửa đầu, đem ly rượu uống cạn, rồi đem ly để lên bệ cửa sổ, lúc này mới nhìn về phía Lâm Tư Đông, nhẹ giọng: “Cảm ơn.”
Lâm Tư Đông đưa tay nắm vai hắn, thái độ cực kỳ thành khẩn: “Tiểu Ý, ta nói rồi, tuyệt không bức ngươi nữa.”
Giải Ý mỉm cười, lần thứ hai nói: “Cảm ơn.”
Đèn đường bên ngoài lẳng lặng chiếu sáng, nương theo ánh sáng yếu ớt, Lâm Tư Đông nhìn dung nhan như vẽ kia, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng. “Tiểu Ý, ta biết quá khứ đều do ta sai.” Thanh âm Lâm Tư Đông càng lúc càng buồn bã hơn. “Ta phải làm như thế nào ngươi mới bằng lòng ta thứ cho ta?”
Giải Ý bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, đi tới bên cửa sổ ngồi xuống.
Lâm Tư Đông không khống chế được, cũng đi theo hắn, đầu vùi vào vai Giải Ý, vươn tay ôm hắn.
Đây là từ lúc họ quen nhau tới nay, lần đầu tiên Lâm Tư Đông dùng tư thế tùy thuộc đến thế ở cùng Giải Ý. Trước kia đều là y ôm Giải Ý, để hắn dựa vào vai mình.
Giải Ý không đẩy y ra, cũng không chống lại. Hắn do dự chốc lát, đưa tay quàng qua vai Lâm Tư Đông, nhẹ nhàng mà ôm y. Tất cả mọi cử chỉ đều chỉ là sự quen thuộc như bằng hữu không có tình ý như tình nhân.
“Tư Đông, ngươi luôn hỏi ta, như thế nào mới có thể tha thứ cho ngươi.” Thanh âm rất nhẹ, chậm rãi, thế nhưng trong đêm tối lại vô cùng rõ ràng. “Ta cũng đã tự hỏi mình rất nhiều lần, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho ngươi?”
Lâm Tư Đông thập phần hưởng thụ hành động trước giờ chưa từng có của Giải Ý. Y từ từ nhắm hai mắt, tha thiết mà dán sát cổ Giải Ý, nhẹ giọng. “Đúng vậy, chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định làm.”
Giải Ý nghiêng đầu nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, những vì tinh tú lập lòe chiếu sáng, thần tình bình tĩnh: “Ta một mực suy nghĩ chuyện này, trong lòng càng lúc càng đau, đau đến không thể thở được. Chính ta cũng không biết phải làm sao. Đêm hôm đó, ta thực sự định lao xuống Lộc Hồi Đầu, mong muốn phủi sạch tất cả, mọi thứ đều biến mất.”
Lâm Tư Đông vừa nghe, run lên, mạnh tay siết hắn. Lực đạo mạnh mẽ làm Giải Ý bất ngờ không phòng bị, đau đến hừ một tiếng. Lâm Tư Đông nhanh tay thả lỏng, đứng dậy nhìn mặt hắn, lo lắng hỏi: “Tiểu Ý, ngươi có sao không? Không có việc gì chứ?”
Giải Ý cười cười: “Ta không sao.”
“Xin lỗi.” Lâm Tư Đông xuất thần nhìn hắn, ngực bỗng dưng đau đớn không ngớt. “Tiểu Ý, xin lỗi. Thế nhưng, ngươi tuyệt đối đừng làm việc ngu ngốc thế nữa. Ngươi giận ta, đánh ta mắng ta đều có thể, đốt xe đốt nhà cũng được, nhưng đừng làm mình bị thương.”
Giải Ý khẽ hạ mắt, một lát mới ngẩng lên, thanh âm vẫn rất nhẹ: “Tư Đông, ngươi cũng từng đối xử với ta rất tốt, ta…đến cuối cũng không giận gì với ngươi, chỉ là….trời đất mênh mang, lại không biết ta phải ở đâu mới thích hợp. Ta rất mệt mỏi, thầm nghĩ buông tay…….chờ ta từ Lộc Hồi Đầu trở về, liền đi tới thảo nguyên ở Tây Bộ. Ta ở đó ngây ngốc hơn mười ngày, cũng nghĩ đến mười ngày.”
Trên mặt Giải Ý thủy chung lộ vẻ ôn nhu, vân đạm phong khinh: “Tư Đông, ta nghĩ cẩn thận rồi. Chúng ta chẳng thể quay lại dĩ vãng được. Đều không phải bởi vì bạo lực ngươi đối với ta mà là vì những lời ngươi nói trong lúc thi bạo. Những lời đó khiến ta hiểu rõ thêm, trong lòng ngươi, ta thực chất tàn hại như thế nào. Thế nên sau này vô luận ngươi nói lời ngon ý ngọt như thế nào với ta, ta cũng không tin tưởng lần nữa, vô luận ngươi làm cái gì cho ta, ta cũng đều không hề cảm thấy gì nữa. Tư Đông, thời gian không có khả năng đảo lưu. Duyên phận chúng ta cũng đã hết. Ngươi cưỡng cầu, kết quả chỉ càng tệ hơn.”
Theo từng lời từng lời của hắn, thần tình Lâm Tư Đông kịch liệt biến chuyển, từ chờ mong đến bi ai đến bất đắc dĩ rồi thành khẩn thiết. Y nhẹ nhàng mà ôm Giải Ý vào lòng, đau khổ hỏi lại: “Tiểu Ý, ngươi có yêu ta không?”
Giải Ý ghé vào tai y thanh thanh sở sở mà nói: “Đúng vậy, ta có yêu ngươi. Ngươi là người thứ nhất khiến ta động chân tình. Ta đã từng yêu ngươi.”
Nước mắt Lâm Tư Đông chầm chậm rơi.
“Ngươi biết không?” Y kích động mà nhìn Giải Ý. “Từ lúc ta hiểu chuyện tới nay, ta chỉ khóc duy nhất có một lần, đó là khi nãi nãi nuôi ta từ nhỏ qua đời. Hôm nay, là lần thứ hai.”
Nhãn thần Giải Ý thập phần nhu hòa, lẳng lặng nhìn y, sau đó khẽ khàng lấy tay áo bằng lụa lau khô nước mắt cho y. “Tư Đông, đừng như vậy.” Hắn nhẹ nhàng mà nói. “Hãy để cả hai đến an vui đi yên bình, cứ thế hòa ái mà chia tay.”
Lâm Tư Đông cảm nhận tơ lụa mềm nhẵn ôn nhu, lau đi dòng nước mắt y. Y từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được tơ lụa mềm mại, mùi hương nhẹ nhàng mùi cây cỏ, phảng phất trên da thịt Giải Ý, tâm y đột nhiên an tĩnh rất nhiều.
Y vươn tay, nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt của Giải Ý, nước mắt một giọt một giọt rơi vào lòng bàn tay Giải Ý. Thanh âm y khôi phục bình tĩnh vốn có: “Tiểu Ý, ta tuyệt không buông tay. Ta biết, quá khứ ta thương tổn ngươi quá sâu, muốn ngươi tha thứ ta ngay là chuyện không thể. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội, để ta thử một lần nữa. Được chứ?”
Giải Ý tâm như chỉ thủy, không có một tia do dự. Gió đêm đầu hạ vẫn thanh lương như thường khiến hắn cảm thán lên câu thơ của cổ nhân: “Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi (1). Tư Đông, lòng của ta đã thành tro tàn, vĩnh viễn sẽ không đốt lên nữa.”
Tình thế cấp bách, Lâm Tư Đông bỗng nhiên nhớ tới một câu tiếng Anh kinh điển trong lúc chuyện phiếm, lập tức nói ra: “Vĩnh viễn không nói vĩnh viễn.”
Giải Ý chậm rãi bỏ tay ra, hai mắt trong trẻo nhìn mắt y, một chữ một chữ mà nói: “Vĩnh viễn, không.”
Lâm Tư Đông nhìn Giải Ý. Từ lúc bọn họ quen biết đến nay, Giải Ý kỳ thực vẫn vị trí hạ phong, vô luận hắn quật cường cỡ nào cương nghị cỡ nào, vẫn khiến người khác cảm thấy chỉ muốn ngưỡng mộ hắn mà thôi. Thế nhưng lúc này đây, sau khi trở về Giải Ý đã thay đổi, phảng phất còn cao hơn y. Hắn không hề giống như trước quanh thân đều là góc cạnh, cả người tựa hồ ôn nhu như nước, nhưng không hề còn là người Lâm Tư Đông có thể đơn giản nắm giữ được.
Giải Ý như vậy, làm sao y có thể buông tay cho được, làm sao quên cho được?
Giải Ý nhìn một chút bên ngoài, chậm rãi cười, tựa như bách hợp nở rộ trong bóng đêm, kẻ khác nhớ mãi không quên. “Tư Đông, trời sắp sáng.” Hắn nhẹ giọng nói.
Lâm Tư Đông tỉnh táo lại ngay, lập tức gật đầu: ”Được, ta đi lập tức, sẽ không để đệ đệ ngươi phát hiện ra.”
Giải Ý cười nói: “Cám ơn.”
“Tiểu Ý, đừng nói với ta cái từ “tạ” ấy.” Lâm Tư Đông đứng dậy, thần tình đã cấp tốc khôi phục bình thường, quanh người vẫn là phong thái khiếp người như trước.” Ta mong muốn chúng ta có thể từ bằng hữu bắt đầu, một lần nữa làm lại.”
Giải Ý lấp lững, chỉ nói: “Ta tiễn ngươi đi.”
Ngoài cửa sổ, ánh rạng đông đã thoáng hiện ở nơi xa. Khí tức buổi sớm tràn ngập căn phòng, khiến người ta cảm thấy một tia phiền muộn, lưu luyến.
Lâm Tư Đông cảm thấy sâu tận đáy lòng, nước mắt lại muốn dâng lên. Y nhẫn nại, theo Giải Ý khinh thủ khinh cước mà đi ra ngoài. Nhẹ nhàng mở cửa, y quay đầu nhìn Giải Ý.
Giải Ý đứng trước mặt y, ôn hòa cười, nhỏ tiếng nói: “Hẹn gặp lại.”
Lâm Tư Đông hơi gật đầu, cổ họng nghèn nghẹn, một lời cũng không nói ra được. Nhìn Giải Ý một hồi, y bỗng nhiên nhịn không được cuối xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Giải Ý.
Giải Ý có chút ngẩng ra, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Tâm tình Lâm Tư Đông lúc này mới tốt lên một ít. Y cười cười với Giải Ý, nhẹ nhàng ra đi.
_____________
(1) Hai câu trong chùm thơ Vô đề của Lý Thương Ẩn
無題其三
颯颯東風細雨來, 芙蓉塘外有輕雷。
金蟾齧璅燒香入, 玉虎牽絲汲井迴。
賈氏窺簾韓掾少, 宓妃留枕魏王才。
春心莫共花爭發, 一寸想思一寸灰。
Vô đề kỳ III
Phù dung đường ngoại hữu khinh lôi
Kim thiềm niết tỏa thiêu hương nhập
Ngọc hổ khiên ti cấp tỉnh hồi
Giả thị khuy liêm Hàn duyện thiếu
Mật phi lưu chẩm Ngụy vương tài
Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát
Nhất thốn tương tư nhất thốn hôi
DỊCH THƠ
Vang vọng ao sen tiếng sấm trời
Ngậm khóa cóc vàng hương khói tỏa
Buộc tơ hổ ngọc giếng đầy khơi
Xuyên rèm Giả Thị nhìn quan trẻ
Trao gối mật Phi ngắm Ngụy cười
Chớ vội lòng xuân hoa nở rộ
Tương tư một tấc tựa tro vùi
Tìm hiểu thêm tại: