Lúc này Lâm Tư Đông mới hồi phục tinh thần, vội vã cười nói: “Ngươi không cần lo cho ta, cứ đi vẽ đi, ta đi cùng ngươi.”
“Ừ, có uống trà không?” Giải Ý vừa nói vừa đi tới máy nước uống.
Lâm Tư Đông lập tức nhanh nhẹn đi trước, lấy tay mở cửa tủ, lấy ra tách trà cùng lá trà ra, tự mình pha, thuận tiện còn hỏi: “Ngươi có muốn một tách không?”
Lúc này Giải Tư đã ăn xong, đứng dậy cầm chén đi vào bếp, nghe vậy không khỏi chế nhạo: “Ngươi thật đúng là không coi mình là người ngoài à, hừ.”
Lâm Tư Đông chỉ cười hắc hắc, nhìn thấy Giải Ý vẫn cười với mình, nhất thời tâm tình tốt hẳn lên, cũng không tính toán với Giải Tư làm gì, hài lòng mà cầm tách trà, đi vào phòng vẽ tranh nhìn Giải Ý vẽ.
Giải Tư thấy Lâm Tư Đông quy quy củ củ mà đứng ở phía sau Giải Ý, vẫn chưa có hành vi quấy rối ca ca, cũng thả cho y một con ngựa, tránh ồn ào đến Giải Ý.
Trong phòng mặc dù có ba người nhưng lặng ngắt như tờ, chỉ có âm nhạc trong TV truyền ra, tiếng nói, tiếng đánh nhau vang lên tăng thêm vài phần sinh khí cho không khí.
Chờ Giải Ý thoả mãn buông bút vẽ, đã đến chiều rồi.
Lâm Tư Đông quan tâm hỏi: “Tiểu Ý, ngươi có đói bụng không? Chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì nhé?”
“Ừ.” Giải Ý xoay người, cười cười với y, rồi lại gọi Giải Tư. “Tiểu Tư, ngươi muốn ăn cái gì?”
Giải Tư không quan tâm lắm. “Thế nào cũng được.”
Giải Ý cười với Lâm Tư Đông: “Vậy ngươi chọn đi.”
Lâm Tư Đông nhất thời đại hỉ, cười nói: “Chúng ta đi khách sạn Khổng Ất đi. Ta nghe nói nhân viên phục vụ nơi đó ngay cả hạt hồi có bao nhiêu loại chế biến cũng đều biết đó.”
Giải Ý vừa nghe thế, nhịn không được cười ra tiếng: “Tốt, thật là muốn tới xem thử a.”
Lúc này, Giải Tư cũng không khó dễ Lâm Tư Đông nữa, hăng hái bừng bừng, một bên thay quần áo một bên cười nói: “Ca, vậy chúng ta cơm nước xong thì đi Hậu Hải (1) dạo đi. Ta vẫn nghe nói hai năm gần đây Hậu Hải ở Bắc Kinh phát triển rất tốt a, bất quá vẫn không thời gian đi xem.”
“Đi a, không thành vấn đề.” Giải Ý một bên đáp ứng, một bên tiện tạy giúp cậu sửa áo.
Giải Tư mặc y phục Giải Ý, hai người đều chỉ trong mặc sơmi ngoài mặc áo lông, phía dưới quần tây giản đơn, giày da, nhưng tuấn dật bất phàm, làm người khác chú ý.
Lâm Tư Đông nhìn Giải Ý, nhịn không được tán thán: “Lớn lên đẹp đúng là tiện lợi a, mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Giải Tư cho y một ánh mắt khinh thường, không nóng không lạnh quẳng cho y một câu: “Ngươi thèm nhỏ dãi làm gì? Bề ngoài ngươi cũng không sai a, mặc y phục cũng hình người, chỉ bất quá nội tâm xấu xa, ngôn ngữ vô vị.”
Lâm Tư Đông phảng phất không có nghe thấy ý trong lời cậu, trái lại cười nói: “Tiểu Tư càng ngày càng như đại luật sư a, quả nhiên mỗi câu mỗi vặn, hơn nữa tất cả đều sắc bén khôn lường.”
Giải Tư bị dáng dấp bại lười của y làm cho tức giận đến phát khùng, muốn mắng lại, Giải Ý cười cười lôi cậu đi: “Hai người các ngươi cứ như là từ nhỏ bát tự (2) tương khắc, vừa thấy mặt đã cãi nhau rồi.”
Nể Giải Ý, rốt cục Giải Tư không hề cùng y khắc khẩu nữa.
——————
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. Giải Ý luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi, không nhanh không chậm mà ăn không ít thứ. Lâm Tư Đông nhìn không chuyển mắt vào hắn, cảm thấy rất khoái trá. Giải Tư thì thường thường gọi nhân viên phục vụ lại, hỏi hạt hồi rốt cuộc có mấy cách chế biến.
Tiết trời vào thu , Bắc Kinh nhanh tối, còn chưa tới năm giờ, thái dương liền tà tà ngã tây, ráng chiều như máu diễm lệ trải ra, bầu trời xanh lam vô ngần càng thêm rực rỡ.
Giải Tư hoạt bát mà ngửa đầu nhìn, cười nói: “Trời thu Bắc Kinh cũng đẹp thật.”
Lâm Tư Đông phụt cười.
Giải Tư căm tức: “Ngươi cười cái gì?”
Lâm Tư Đông nhịn cười, ôn hòa mà nói: “Ta không phải cười, chỉ là nhớ tới một câu, câu này truyền rất lâu rồi, nói người Thượng Hải các ngươi ai cũng cho là nông dân cả.”
Giải Tư bĩu môi: “Ta cũng nghe qua, nói người Bắc Kinh các ngươi ai cũng là hạ cấp hết.”
Lâm Tư Đông cười ha ha.
Y vốn lớn lên cao to, lúc này nghiệp lớn vững vàng, sự nghiệp phát triển cực kỳ thuận lợi, tự nhiên mà vậy uy thế vô cùng. Nhưng Giải Tư nửa điểm cũng không để y vào mắt.
Đồng học của cậu tại Yale có không ít người là siêu cấp phú hào, kẻ có tiền kiểu nào chưa thấy qua chứ? Mà chính cậu xuất thân dòng dõi thư hương Thượng Hải, bình sinh đã có một tia ngạo khí ưu nhã, thật đúng là đối nghịch lại với khí thế của Lâm Tư Đông, tuyệt không kém chút nào.
Lúc này, ba người bọn họ đi dạo ở Hậu Hải. Gió thu quất vào mặt, mặt nước xanh biếc bập bềnh, dương liễu lả lướt, khiến người ta thích ý vô cùng.
Kỳ thực, người Bắc Kinh nói đến Hậu Hải hay Hậu Tam Hải cũng là bao gồm cả ba khu Thập Sát Hải :Tiền Hải, Hậu Hải, Tây Hải, để tránh trùng với Tiền Tam Hải: Bắc Hải, Trung Hải, Nam Hải.
Hiện tại, Hậu Hải nho nhỏ từ lâu đã không còn thanh nhã như xưa, quán bar, quán trà khắp nơi khắp chốn, chỗ nào cũng có hàng bán đồ ăn, nướng, quay, cực kỳ náo nhiệt, quán bar bên hồ ngũ thải tân phân, sofa có khi còn để ở ngoài, tại ánh tà dương hiện lên vẻ biếng nhác thực là có thêm một mùi vị khác lạ.
Giải Tư nhìn xung quanh, tấm tắc vô cùng.
Lâm Tư Đông nhiệt tình giới thiệu cho cậu: “Đợi tới tối đi, lúc ấy mới thật là mỹ diễm a.”
Nghe từ miêu tả của y, Giải Tư hồ nghi mà nhìn y một cái, nhưng không nói thêm cái gì, khô khan nói: “Phải nhìn mới biết được.”
Lâm Tư Đông hắc hắc cười, cùng bọn họ tùy tiện tìm một quán bar cổ điển nào đó đi vào, ngồi trên sofa mềm mại trong quán, thả lỏng mà thở dài khoan khoái.
Giải Ý rất an tĩnh, bọn họ hai người cũng không đấu võ mồm đại sát phong cảnh nữa, cùng Giải Ý yên tĩnh lại.
Sắc trời rất mau tốt, mặt trời chiều từ từ lặn dần, bờ nước nơi nơi treo đủ loại đèn màu, trên mặt nước hiện ra vô số bóng hình, biến ảo vô cùng vô tận.
Không lâu sau, du thuyền từ từ rẽ nước đi, có nhạc sĩ ngồi trên, vì khách nhân kéo nhị hồ hoặc tỳ bà.
Dần dần, bên bờ hồ nho nhỏ càng ngày càng náo nhiệt, cách đó không xa cầu Ngân Đĩnh đã chật như nêm cối.
Khu Hậu Hải thanh tĩnh ưu nhã ẩn tàng vinh hoa diễm lệ đã không còn tồn tại, Hậu Hải hiện tại hoàn toàn ngợp trong vàng son xa hoa truỵ lạc, vô số quán bar kiểu Trung Quốc tinh xảo, cửa sổ khắc hoa lộ ra ngọn đèn hoa lệ, quả nhiên xinh đẹp tuyệt luân.
Giải Tư nhịn không được bật cười: “Thật là như thời cổ đại Tần Hoài ấy.”
Giải Ý nhìn những chiếc thuyền nhỏ không ngừng trôi qua trước mắt, nhàn mà lắng nghe nhạc thanh dìu dặt trong bóng đêm, không khỏi cười nói: “Tự nhiên ta nghĩ đến một bài khóa trước đây học ở trung học.”
Lâm Tư Đông lập tức tiếp lời: “Ánh đèn cùng tiếng hát sông Tần Hoài” (3)
Lúc này ba người tâm ý tương thông, hài lòng nở nụ cười.
Bọn họ không uống rượu, tất cả chỉ uống cà phê. Lúc này cả bọn ngồi nghe tiếng động xôn xao náo nhiệt phía sau quán bar, khắp chốn đều là tiếng cười đùa vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng thét vang vui sướng của thiếu nữ truyền đến. Ngay cả gió cũng trở nên đặc biệt ấm áp, ở giữa nơi hỗn tạp khiến con người như hít phải men say.
Lâm Tư Đông nhìn thời gian dần trôi, nhớ đến thân thể Giải Ý, liền ôn hòa mà đề nghị: “Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn khuya đi.”
Giải Tư lập tức tán thành: “Tốt tốt tốt, chúng ta đi đường Quỹ đi. Ha ha ha, hai nơi sống đêm nổi danh nhất ở Bắc Kinh, hôm nay chúng ta cùng nhau lĩnh giáo a.”
____________
(1) Hậu Hải: Một khu trong Thập Sát Hải.
Thập Sát Hải là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh, trên góc tây bắc theo đường chéo đông nam đến tây bắc của Bắc Kinh được gọi theo thứ tự là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải. Nơi đây cảnh đẹp bốn mùa thay đổi rung động lòng người, nước hồ trong xanh, rặng cây bên bờ đẹp như gấm, đứng trên cầu Ngân Định ở giữa Tiền Hải và Hậu Hải dõi nhìn về hướng tây bắc, là sẽ nhìn thấy Tây Sơn nằm cách xa mấy chục km.
Nguồn:
(2) bát tự: nhớ mang máng là ngày sinh tháng đẻ để bói thì phải.
(3) Khúc này là 浆声灯影里的秦淮河: dịch đại ra câu đó.