“A, ngươi làm gì a?!” Vũ Quân Kỳ vốn có ý muốn vì Lãnh Thiên Thương khoát thêm y phục, kết quả y mới vừa tới gần bàn đã bị người vốn đang ngủ kia kéo vào một lòng ngực rắn chắc. Thật là, rõ ràng y mới là người luyện võ, nhưng thế nào lòng ngực kia lại rắn chắc như thế.
“Ngươi xấu lắm, dám giả bộ ngủ.” Vũ Quân Kỳ lên án nam nhân này ở trước mặt người khác luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trước mặt y thì một chút cũng không có.
“Ân, trên người ngươi có vị đạo của người khác, ta không thích.” Lãnh Thiên Thương thanh âm vẫn còn nồng đậm buồn ngủ, hắn vốn là đang ngủ, thế nhưng lúc Vũ Quân Kỳ tiến đến hắn liền tự động thanh tỉnh, xem ra hắn đối với Vũ Quân Kỳ yêu say đắm đúng là càng ngày càng sâu thêm một tầng. Chỉ là, hắn không biết nếu như để Vũ Quân Kỳ biết tâm của hắn, hoa hoa công tử này có thể sẽ giương rộng miệng mà cười nhạo hắn a.
“Uy, ngươi làm gì vậy?” Vũ Quân Kỳ không chịu nổi đôi môi cương nghị của Lãnh Thiên Thương ở trên cổ mình càng không ngừng gặm cắn, nam nhân này lại dằn vặt y a, đừng tưởng y đường đường là thiên tử Vũ Trạch, thế nhưng luôn luôn bị nam nhân này quấy rầy hơn nữa mỗi lần xong việc lại vứt đi, làm cho tâm y luôn luôn giống như bị đâm một nhát.
“Ngươi cư nhiên dám để cho người khác ở trên người ngươi lưu lại vết tích, không thể tha thứ.” Lãnh Thiên Thương ôm chặt cái eo thon của Vũ Quân Kỳ, không biết yêu tinh nào dám ở trên người người của hắn mà lưu lại vết tích.
“Ha hả, ngươi không biết tiểu lâu có 1 tiểu quan vô cùng nhiệt tình, hắn muốn ta mỗi ngày đều đi tìm hắn. A, đau, Lãnh Thiên Thương ngươi đừng cắn, lẽ nào ngươi ăn không no sao?! Ách!”
Vũ Quân Kỳ nói xong liền cảm thấy hối hận không gì sánh được, y thế nào mà vào lúc buổi sáng nam nhân này đang rục rịch mà nói như vậy a. Cái này không phải là bản thân muốn chết sao? Vũ Quân Kỳ hầu như có thể lập tức cảm giác được cánh tay đang ôm mình của nam nhân kia bởi vì lời của y mà chặt càng thêm chặt, hơn nữa trong lòng ngực của cơ thể hắn cũng dường như đang bị kích động a.
“Ngươi đây là đang thị uy sao? Ân?” Lãnh Thiên Thương nhìn vẻ mặt hối hận của nam nhân kia, thực sự là không biết sống chết mà, bản thân ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt một đêm còn dám ở trước mặt hắn mà ba hoa chích chòe, lẽ nào y cho rằng hắn là một nam nhân có tấm lòng bao dung to lớn sao? Hắn thế nhưng lại có khả năng ghen tuông rất mạnh a.
“Ta nào có? Uy, ngươi không nên làm như thế đối ta, ta là hoàng thượng a” Vũ Quân Kỳ bực bội, bất quá nam nhân này luôn luôn thích khiêu khích y, rồi lại luôn luôn khiến tâm của y treo lơ lửng ở 1 nơi vô cùng bất ổn. Vũ Quân Kỳ y là 1 lãng tử tình trường, có biết bao nhiêu mỹ nữ cùng tiểu quan đều bị y làm cho mê đắm, thế nhưng sao y cứ thua trong tay người này a.
“Ngươi hiện tại còn biết ngươi là hoàng thượng sao? Thế sao đêm qua lúc ở Xuân Noãn lâu ôm cái gì tiểu quan kia sao không nhớ tới trách nhiệm của hoàng thượng?” Lãnh Thiên Thương vẫn biết toàn bộ hành tung của Vũ Quân Kỳ, nhưng hắn chỉ có thể hận ở trong lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Ngươi lại phái người giám sát ta!”
“Không, là bảo hộ.” Lãnh Thiên Thương không để ý tới kháng nghị của Vũ Quân Kỳ, không có gì làm cho hắn đau lòng bằng việc hắn biết rõ người kia ở trên giường người khác qua đêm, cho nên hắn tối thiểu phải bảo vệ tốt lãnh địa chuyên quyền của mình. Bất quá may là Vũ Quân Kỳ vẫn chưa có cho người khác chạm qua chuyên quyền phúc lợi của hắn.(*)
“Lãnh Thiên Thương, ta ghét ngươi như vậy. Ngươi đang tính toán cái gì?!” Vũ Quân Kỳ ghét Lãnh Thiên Thương luôn luôn đối với y biểu hiện ra 1 bộ dáng không cảm xúc, làm y nghĩ bản thân rất ti tiện, luôn luôn bám vào sự che chở của nam nhân này.
Nhìn phẫn nộ trong ánh mắt của Vũ Quân Kỳ, Lãnh Thiên Thương sắc mặt vẫn không có biến hóa, thế nhưng trong lòng hắn như là bị bão quét qua, bị thương tổn một cách triệt để. Đối với nam nhân này vẫn có thể làm hắn khơi lại đống tro tàn của những chuyện đã xảy ra sao?
Thế nhưng, khoảng thời gian tàn nhẫn nhất đó, hắn cũng không muốn có nó, không biết nếu như hiện tại giết Đức công công có phải là lựa chọn tốt nhất hay không. Thế nhưng cho dù hắn giết Đức công công, thứ mà tên cáo già kia lưu lại nhất định còn ở trong tay người mà hắn chắc chắn là đang nắm giữ 1 phần khác của nó? Vậy sẽ ở trong tay ai đây? Hoàng thúc của Vũ Quân Kỳ, Vũ Quảng Trạch sao?
“Ngươi thực sự rất ghét ta sao? Muốn ta vĩnh viễn biến mất trước mắt ngươi?” Lãnh Thiên Thương giọng nói lạnh lùng nhưng lại thêm 1 chút cảm giác thất bại hơn thường ngày, hắn mười tám tuổi được phong là thừa tướng, đến nay hắn hai mươi sáu, nhiều năm như vậy hắn đã vì Vũ Trạch mà cống hiến công sức, nhưng bản thân hắn lại dễ dàng bị y vứt bỏ như vậy. Hắn đã phát thệ sẽ vì mẫu thân hắn mà báo thù thế nhưng cuối cùng lại giúp đỡ kẻ thù, những thứ này tất cả đều là vì y.
Lãnh Thiên Thương tận lực cường điệu hai chữ “Vĩnh viễn”, giống như là đang tuyên cáo gì đó, lẽ nào hắn có chuyện gì đi làm sao? Hay là hắn thực sự chán ghét việc luôn luôn giúp y xử lý sự vụ a? Vũ Quân Kỳ lập tức ngạc nhiên, bọn họ hai người cứ như vậy mà dừng lại, đều muốn muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra bản thân cuối cùng là cái gì.
Thế nhưng ái tình ở quốc gia này, dường như người nào thừa nhận trước sẽ đồng nghĩa với việc nhận thua. Mà bọn họ lại là hai nam nhân, lúc thẳng thắn mà nói lại càng thêm sĩ diện, rất sợ tự tôn của bản thân bị thương tổn, như vậy sẽ không còn dũng khí mà nhìn mặt đối phương, không bằng cứ mãi như thế này.
“Ta…. Ta… ngô…” Vũ Quân Kỳ cũng không nói gì, đúng hơn là không còn cơ hội mở miệng nói, Lãnh Thiên Thương đã gấp gáp ngăn chặn môi y không cho Vũ Quân Kỳ nói bất luận cái gì. Lãnh Thiên Thương sợ bản thân không có dũng khí nghe những lời hắn không muốn nghe, cứ đơn giản như thế này mà trầm luân đi.
Tia nắng ban mai buổi sáng hơi chiếu vào ngự thư phòng lộng lẫy, mặt trời Vũ Trạch luôn luôn nóng cháy như vậy, mà người trong hoàng cung càng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà như bị lửa cháy lan ra đồng cỏ, hừng hực thiêu đốt.
Lúc đang gắt gao dây dưa lời qua tiếng lại, Lãnh Thiên Thương nghĩ nếu như thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này hắn nguyện ý đổi bằng sinh mạng bản thân. Thế nhưng, hắn không muốn lại phải vào vai một người đi ép buộc người khác, cái vai này hắn cũng đã làm nhiều năm như vậy, hắn không muốn tiếp tục nữa. Bởi vì hắn muốn chính là một người có thể đáp lại tình cảm của hắn, chứ không phải luôn luôn bởi vì *** mà làm bạn giường cùng hắn.
Lãnh Thiên Thương câu dẫn lưỡi của Vũ Quân Kỳ đáp lại hắn, hai người đều đã quen thuộc những hành động mẫn cảm này, loại quan hệ giường chiếu này đã nhiều năm như vậy dường như chỉ có đối với thân thể đối phương mới quen thuộc đến thế, tâm hai người luôn luôn bởi vì sợ mà gắt gao khóa chặt lại, không dám tiếp cận.
“Ai, thương cảm thay cho Lãnh thừa tướng, lát nữa phải hầm cho hắn canh gà rồi” Thạch đầu bưng tổ yến hạt sen đứng ngoài cửa đại điện. Nhẹ nhàng thay chủ tử của hắn và Lãnh đại thừa tướng mà đóng cửa cho kỹ, sau đó cho thị vệ bên cạnh đều ly khai. Hoàng thượng lão gia này thực sự là một tai họa a.
Đêm qua rõ ràng ở Xuân Noãn lâu hưởng thụ một đêm ôn hương mềm mại, thế nào mà sáng sớm trở về còn muốn ép khô người có mệnh khổ nhất Vũ Trạch bọn họ Lãnh đại thừa tướng mới cam tâm a? Chủ tử cùng thừa tướng có cừu oán sao, thế nào luôn luôn khi dễ Lãnh thừa tướng như thế.
Thạch đầu ngẩng đầu nhìn vầng thái dương ở phía Đông. Hảo, hoàng thượng ngày hôm nay lại không thể vào triều sớm rồi, thật không biết hắn lát nữa ở Kim Loan điện bẩm báo với các vị đại thần có thể nào bị các vị ấy đánh chết hay không a? Làm cho các ngài ấy buổi sáng từ ổ chăn mà chui đi ra, thế nhưng hoàng thượng lại không lâm triều, thực sự là hồ đồ mà.
Chú giải:
(*) Thương ca cứ nói là Chuyên quyền đặc biệt của ảnh nhưng ta cũng không biết nó là cái gì trên người em Kỳ nữa=.=! thôi thì mỗi người tự đoán nha^^
================================
Bởi mới nói làm dân Vũ Trạch đúng là khổ a, có hoàng thượng kiểu này thì thiệt sự là quá mất mặt với người ta=.=!, chẳng bù cho Thương ca lên làm vua cho rồi, nhưng mà thôi dù sao thì em Kỳ cũng phải chịu phận nằm dưới rồi cứ để em ý còn chút uy phong đi vậy^^. Ta cắt 1 chương ra 2 phần vì ta thấy nó dài quá=.=!, làm bở hơi tay luôn, 1 chương của nó bằng 2 chương của Văn công, đúng là đuối a=.=!. Ta sẽ cố gắng post đều^^
Ban đêm trong rừng cây âm u ẩm ướt, dường như không có người lai vãng, bởi vì có dã thú thường lui tới tìm thức ăn, không ai ngu ngốc muốn tới trong rừng này để chịu chết, thế nhưng nếu vì chạy trốn, dù âm u rậm rạp hơn lại càng tốt, có thể che giấu cả tội ác kinh khủng nhất trên đời.
“Đuổi theo, nhanh một chút nữa, đừng để cho tiểu tử kia chạy mất. Hắn đáng giá một vạn lượng hoàng kim đó.” Các nam nhân cầm trong tay thanh đao sáng lóa, bọn họ trong mắt căn bản là không có cái gọi là luân lý đạo đức, chỉ có ham muốn tiền tài, bọn họ có thể uống máu người, không hề có chút đồng tình nào, cái đó chỉ đàn bà mới có mà thôi.
Đêm khuya trong rừng, có thân ảnh đang không ngừng chạy trốn, tuy rằng là đêm khuya thế nhưng ánh trăng vẫn xuyên qua mây chiếu ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn nhân gian đang phát sinh một tấn thảm kịch, thiếu niên đang chạy trốn không có bất luận cảm giác gì, người hắn đầy huyết, bởi vì mẫu thân hắn để bảo hộ hắn đã dùng thân thể của chính mình chặn những người đó lại.
Trước mắt hắn hiện ra cánh tay huyết nhục không rõ của mẫu thân, gắt gao bảo vệ thân thể hắn, sau đó dùng thanh âm gắng gượng mà nói với hắn.”Chạy mau, vĩnh viễn cũng đừng quay lại, đi mau, không bao giờ…. được trở về.”, hắn chỉ nhớ rõ ánh mắt mẫu thân nhìn hắn thật sâu, trong mắt tràn ngập thất vọng đối với một người nam nhân.
Mẫu thân bảo hắn vĩnh viễn cũng không được quay về, thế nhưng hắn phải quay về, một ngày nào đó hắn phải quay về, làm nam nhân kia phải hối hận đã từng đối xử với mẫu tử hắn như thế, nam nhân tin vào lời gièm pha, không xứng làm phụ thân, lại càng không xứng làm hoàng đế.
Thiếu niên không có phương hướng, trong đầu chỉ có một ý niệm nói với hắn, muốn thoát ra ngoài, nhất định phải thoát ra, không thể để những người này bắt được hắn. Bằng không sẽ không ai biết, hắn và mẫu thân bị oan khuất, cũng không có người có thể vì hắn và mẫu thân mà làm rõ oan khuất này, hắn thoát đi, hắn nhất định phải làm được.
Thiếu niên chạy như điên trong rừng, thế nhưng các nam nhân phía sau càng không ngừng đuổi theo hắn, hắn trên người cũng đã bị đao chém bị thương cho nên tầm nhìn của hắn dần dần lờ mờ, thân thể có chút lay động, thế nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà chết.”Ai đó cứu ta, làm ơn cứu ta!”
Ngay lúc thiếu niên ngã xuống, hắn phảng phất thấy được một người gần như là một hài đồng, hài tử kia cư nhiên đang bay trong rừng. Chẳng lẽ là hắn đã thấy quỷ?
“Ai, thực sự là phiền phức, một người cao to như thế, lại bị một đám phế vật truy đuổi mà chạy trốn, thật mất mặt nga.” Thiếu niên nghe được thanh âm trào phúng của một người nào đó, so với hắn thì thanh âm lại càng non nớt, hài đồng này rốt cuộc là ai, thế nào lại có thể ở trong rừng tự do đi lại a?
“Uy, tiểu tử thối. Ngươi nói ai là phế vật.” Đám người hung ác kia thấy một tiểu nam hài dám kiêu ngạo đứng chắn trước mặt bọn họ, đúng là chán sống mà? Thế nhưng nhìn dáng tươi cười tự tin của hài đồng kia, làm cho bọn họ cảm thấy chính mình mới là con mồi của hài tử này.
“Ta cũng không có chỉ tên nói họ nga, thế nhưng, đã có người tự thừa nhận, vậy ta đây cũng sẽ không khách khí a.” Hài đồng thanh âm hình như càng thêm vui vẻ, trong mắt y cũng toát ra vẻ hưng phấn, sư phụ không cho y đánh nhau, nhưng cứu người thì cuối cùng cũng phải đánh nhau a?
“Hừ, dám chọc đến ông nội Vũ Quân Kỳ của ngươi, cái này là do các ngươi bất hạnh.” Hài đồng vô cùng kiêu ngạo làm mọi người ở đây đều cảm thấy giật mình, thế nhưng mọi người dường như đều biết hài tử này nói thật, không dám đối với lời nói của y cảm thấy hoài nghi. Các nam nhân kia đều cảnh lời nói của hài đồng không dám tùy tiện động thủ.
Thiếu niên đang nằm trên mặt đất lờ mờ nghe được giọng nói của hài đồng, khóe miệng cũng nhịn không được hơi giương lên, thực sự là một hài tử không sợ trời không sợ đất a. Chỉ là, y nên đi nhanh không nên bởi vì hắn mà mất mạng, thiếu niên không muốn hài đồng này tìm cái chết vô nghĩa.
Tuy rằng hài đồng kia dường như không thích hắn, mà thiếu niên sau khi nghe hài đồng nói ra tên của mình cũng lâm vào hôn mê, gọi là Vũ Quân Kỳ thì phải? Thực sự là một hài tử khả ái a, không biết hắn có còn cơ hội tái kiến hài tử này hay không.
==============================
Nhân vật chính đã xuất hiện đầy đủ nhá^^, ta đến bây giờ mới biết nhân duyên của Thương ca và em Kỳ bắt đầu sớm như vậy nga^^, đúng là dây dưa mãi không thôi^^.
Chúc các nàng / vui vẻ, chúc các nàng luôn luôn trẻ trung xinh đẹp nha các tềnh iu của ta^^, ta vô cùng cảm kích sự ủng hộ của các nàng nên ta quyết định làm việc lại và đây là món quà thứ nhất ta tặng các nàng^^, hãy tiếp tục ủng hộ nha^^, ta iu các nàng^^
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“A, ngươi làm gì a?!” Vũ Quân Kỳ vốn có ý muốn vì Lãnh Thiên Thương khoát thêm y phục, kết quả y mới vừa tới gần bàn đã bị người vốn đang ngủ kia kéo vào một lòng ngực rắn chắc. Thật là, rõ ràng y mới là người luyện võ, nhưng thế nào lòng ngực kia lại rắn chắc như thế.
“Ngươi xấu lắm, dám giả bộ ngủ.” Vũ Quân Kỳ lên án nam nhân này ở trước mặt người khác luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trước mặt y thì một chút cũng không có.
“Ân, trên người ngươi có vị đạo của người khác, ta không thích.” Lãnh Thiên Thương thanh âm vẫn còn nồng đậm buồn ngủ, hắn vốn là đang ngủ, thế nhưng lúc Vũ Quân Kỳ tiến đến hắn liền tự động thanh tỉnh, xem ra hắn đối với Vũ Quân Kỳ yêu say đắm đúng là càng ngày càng sâu thêm một tầng. Chỉ là, hắn không biết nếu như để Vũ Quân Kỳ biết tâm của hắn, hoa hoa công tử này có thể sẽ giương rộng miệng mà cười nhạo hắn a.
“Uy, ngươi làm gì vậy?” Vũ Quân Kỳ không chịu nổi đôi môi cương nghị của Lãnh Thiên Thương ở trên cổ mình càng không ngừng gặm cắn, nam nhân này lại dằn vặt y a, đừng tưởng y đường đường là thiên tử Vũ Trạch, thế nhưng luôn luôn bị nam nhân này quấy rầy hơn nữa mỗi lần xong việc lại vứt đi, làm cho tâm y luôn luôn giống như bị đâm một nhát.
“Ngươi cư nhiên dám để cho người khác ở trên người ngươi lưu lại vết tích, không thể tha thứ.” Lãnh Thiên Thương ôm chặt cái eo thon của Vũ Quân Kỳ, không biết yêu tinh nào dám ở trên người người của hắn mà lưu lại vết tích.
“Ha hả, ngươi không biết tiểu lâu có 1 tiểu quan vô cùng nhiệt tình, hắn muốn ta mỗi ngày đều đi tìm hắn. A, đau, Lãnh Thiên Thương ngươi đừng cắn, lẽ nào ngươi ăn không no sao?! Ách!”
Vũ Quân Kỳ nói xong liền cảm thấy hối hận không gì sánh được, y thế nào mà vào lúc buổi sáng nam nhân này đang rục rịch mà nói như vậy a. Cái này không phải là bản thân muốn chết sao? Vũ Quân Kỳ hầu như có thể lập tức cảm giác được cánh tay đang ôm mình của nam nhân kia bởi vì lời của y mà chặt càng thêm chặt, hơn nữa trong lòng ngực của cơ thể hắn cũng dường như đang bị kích động a.
“Ngươi đây là đang thị uy sao? Ân?” Lãnh Thiên Thương nhìn vẻ mặt hối hận của nam nhân kia, thực sự là không biết sống chết mà, bản thân ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt một đêm còn dám ở trước mặt hắn mà ba hoa chích chòe, lẽ nào y cho rằng hắn là một nam nhân có tấm lòng bao dung to lớn sao? Hắn thế nhưng lại có khả năng ghen tuông rất mạnh a.
“Ta nào có? Uy, ngươi không nên làm như thế đối ta, ta là hoàng thượng a” Vũ Quân Kỳ bực bội, bất quá nam nhân này luôn luôn thích khiêu khích y, rồi lại luôn luôn khiến tâm của y treo lơ lửng ở 1 nơi vô cùng bất ổn. Vũ Quân Kỳ y là 1 lãng tử tình trường, có biết bao nhiêu mỹ nữ cùng tiểu quan đều bị y làm cho mê đắm, thế nhưng sao y cứ thua trong tay người này a.
“Ngươi hiện tại còn biết ngươi là hoàng thượng sao? Thế sao đêm qua lúc ở Xuân Noãn lâu ôm cái gì tiểu quan kia sao không nhớ tới trách nhiệm của hoàng thượng?” Lãnh Thiên Thương vẫn biết toàn bộ hành tung của Vũ Quân Kỳ, nhưng hắn chỉ có thể hận ở trong lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Ngươi lại phái người giám sát ta!”
“Không, là bảo hộ.” Lãnh Thiên Thương không để ý tới kháng nghị của Vũ Quân Kỳ, không có gì làm cho hắn đau lòng bằng việc hắn biết rõ người kia ở trên giường người khác qua đêm, cho nên hắn tối thiểu phải bảo vệ tốt lãnh địa chuyên quyền của mình. Bất quá may là Vũ Quân Kỳ vẫn chưa có cho người khác chạm qua chuyên quyền phúc lợi của hắn.(*)
“Lãnh Thiên Thương, ta ghét ngươi như vậy. Ngươi đang tính toán cái gì?!” Vũ Quân Kỳ ghét Lãnh Thiên Thương luôn luôn đối với y biểu hiện ra 1 bộ dáng không cảm xúc, làm y nghĩ bản thân rất ti tiện, luôn luôn bám vào sự che chở của nam nhân này.
Nhìn phẫn nộ trong ánh mắt của Vũ Quân Kỳ, Lãnh Thiên Thương sắc mặt vẫn không có biến hóa, thế nhưng trong lòng hắn như là bị bão quét qua, bị thương tổn một cách triệt để. Đối với nam nhân này vẫn có thể làm hắn khơi lại đống tro tàn của những chuyện đã xảy ra sao?
Thế nhưng, khoảng thời gian tàn nhẫn nhất đó, hắn cũng không muốn có nó, không biết nếu như hiện tại giết Đức công công có phải là lựa chọn tốt nhất hay không. Thế nhưng cho dù hắn giết Đức công công, thứ mà tên cáo già kia lưu lại nhất định còn ở trong tay người mà hắn chắc chắn là đang nắm giữ 1 phần khác của nó? Vậy sẽ ở trong tay ai đây? Hoàng thúc của Vũ Quân Kỳ, Vũ Quảng Trạch sao?
“Ngươi thực sự rất ghét ta sao? Muốn ta vĩnh viễn biến mất trước mắt ngươi?” Lãnh Thiên Thương giọng nói lạnh lùng nhưng lại thêm 1 chút cảm giác thất bại hơn thường ngày, hắn mười tám tuổi được phong là thừa tướng, đến nay hắn hai mươi sáu, nhiều năm như vậy hắn đã vì Vũ Trạch mà cống hiến công sức, nhưng bản thân hắn lại dễ dàng bị y vứt bỏ như vậy. Hắn đã phát thệ sẽ vì mẫu thân hắn mà báo thù thế nhưng cuối cùng lại giúp đỡ kẻ thù, những thứ này tất cả đều là vì y.
Lãnh Thiên Thương tận lực cường điệu hai chữ “Vĩnh viễn”, giống như là đang tuyên cáo gì đó, lẽ nào hắn có chuyện gì đi làm sao? Hay là hắn thực sự chán ghét việc luôn luôn giúp y xử lý sự vụ a? Vũ Quân Kỳ lập tức ngạc nhiên, bọn họ hai người cứ như vậy mà dừng lại, đều muốn muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra bản thân cuối cùng là cái gì.
Thế nhưng ái tình ở quốc gia này, dường như người nào thừa nhận trước sẽ đồng nghĩa với việc nhận thua. Mà bọn họ lại là hai nam nhân, lúc thẳng thắn mà nói lại càng thêm sĩ diện, rất sợ tự tôn của bản thân bị thương tổn, như vậy sẽ không còn dũng khí mà nhìn mặt đối phương, không bằng cứ mãi như thế này.
“Ta…. Ta… ngô…” Vũ Quân Kỳ cũng không nói gì, đúng hơn là không còn cơ hội mở miệng nói, Lãnh Thiên Thương đã gấp gáp ngăn chặn môi y không cho Vũ Quân Kỳ nói bất luận cái gì. Lãnh Thiên Thương sợ bản thân không có dũng khí nghe những lời hắn không muốn nghe, cứ đơn giản như thế này mà trầm luân đi.
Tia nắng ban mai buổi sáng hơi chiếu vào ngự thư phòng lộng lẫy, mặt trời Vũ Trạch luôn luôn nóng cháy như vậy, mà người trong hoàng cung càng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà như bị lửa cháy lan ra đồng cỏ, hừng hực thiêu đốt.
Lúc đang gắt gao dây dưa lời qua tiếng lại, Lãnh Thiên Thương nghĩ nếu như thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này hắn nguyện ý đổi bằng sinh mạng bản thân. Thế nhưng, hắn không muốn lại phải vào vai một người đi ép buộc người khác, cái vai này hắn cũng đã làm nhiều năm như vậy, hắn không muốn tiếp tục nữa. Bởi vì hắn muốn chính là một người có thể đáp lại tình cảm của hắn, chứ không phải luôn luôn bởi vì *** mà làm bạn giường cùng hắn.
Lãnh Thiên Thương câu dẫn lưỡi của Vũ Quân Kỳ đáp lại hắn, hai người đều đã quen thuộc những hành động mẫn cảm này, loại quan hệ giường chiếu này đã nhiều năm như vậy dường như chỉ có đối với thân thể đối phương mới quen thuộc đến thế, tâm hai người luôn luôn bởi vì sợ mà gắt gao khóa chặt lại, không dám tiếp cận.
“Ai, thương cảm thay cho Lãnh thừa tướng, lát nữa phải hầm cho hắn canh gà rồi” Thạch đầu bưng tổ yến hạt sen đứng ngoài cửa đại điện. Nhẹ nhàng thay chủ tử của hắn và Lãnh đại thừa tướng mà đóng cửa cho kỹ, sau đó cho thị vệ bên cạnh đều ly khai. Hoàng thượng lão gia này thực sự là một tai họa a.
Đêm qua rõ ràng ở Xuân Noãn lâu hưởng thụ một đêm ôn hương mềm mại, thế nào mà sáng sớm trở về còn muốn ép khô người có mệnh khổ nhất Vũ Trạch bọn họ Lãnh đại thừa tướng mới cam tâm a? Chủ tử cùng thừa tướng có cừu oán sao, thế nào luôn luôn khi dễ Lãnh thừa tướng như thế.
Thạch đầu ngẩng đầu nhìn vầng thái dương ở phía Đông. Hảo, hoàng thượng ngày hôm nay lại không thể vào triều sớm rồi, thật không biết hắn lát nữa ở Kim Loan điện bẩm báo với các vị đại thần có thể nào bị các vị ấy đánh chết hay không a? Làm cho các ngài ấy buổi sáng từ ổ chăn mà chui đi ra, thế nhưng hoàng thượng lại không lâm triều, thực sự là hồ đồ mà.
Chú giải:
(*) Thương ca cứ nói là Chuyên quyền đặc biệt của ảnh nhưng ta cũng không biết nó là cái gì trên người em Kỳ nữa=.=! thôi thì mỗi người tự đoán nha^^
================================
Bởi mới nói làm dân Vũ Trạch đúng là khổ a, có hoàng thượng kiểu này thì thiệt sự là quá mất mặt với người ta=.=!, chẳng bù cho Thương ca lên làm vua cho rồi, nhưng mà thôi dù sao thì em Kỳ cũng phải chịu phận nằm dưới rồi cứ để em ý còn chút uy phong đi vậy^^. Ta cắt 1 chương ra 2 phần vì ta thấy nó dài quá=.=!, làm bở hơi tay luôn, 1 chương của nó bằng 2 chương của Văn công, đúng là đuối a=.=!. Ta sẽ cố gắng post đều^^