Vũ Trạch có tiểu vương tử mới sinh ra, đương nhiên là chuyện toàn quốc nên chúc mừng, tuy rằng cái người tự nhận là tiêu dao kia không muốn để nhi tử của mình bị phong hào gì đó, thế nhưng cũng không có cách nào khác. Nếu có thì hắn đã sớm vì hạnh phúc của nhi tử mà tính toán rồi a.
Lúc đầu, Vũ Quân Tú muốn xuất cung thành lập Tiêu Dao Cư rồi sau đó là từ bỏ chức vụ tại triều đình, Vũ Quân Kỳ cũng đã nói với hắn rằng tương lai hài tử của hắn phải đưa về hoàng cung vì Vũ Trạch bọn họ — bán mạng. Ai bảo lão cha của hài tử này mang theo nương của hắn đi tiêu dao làm gì.
Vũ Quân Kỳ vốn biết suốt đời không thể có hài tử, bởi vì y đã sớm đem tâm của mình giao cho cái nam nhân kia. Cho nên y trước đó nói với bọn đệ đệ, sau này thiên hạ của Vũ Trạch sẽ giao cho cháu trai quản lý.
Thượng Vũ Vương gia Vũ Quân Hà thì có đại học sĩ Lâm Trạch Tú hậu, nên đương nhiên cũng không thể vì tương lai của Vũ Trạch hoàng triều mà “cống hiến sức lực”(*), cho nên cái trọng trách này đương nhiên là sẽ rơi xuống đầu Vũ Quân Tú, làm cho hắn muốn chạy cũng chạy không thoát. Đây là ứng với câu nói, phụ trái tử thường(1) a.
Vũ Quân Kỳ từ khi tam đệ của y có nhi tử, y luôn bị vây bởi trạng thái phấn khởi, ngày hôm nay ban cho một cái gậy như ý, ngày mai không biết sẽ lại ban cho cái gì kỳ kỳ quái quái nữa đây. Mà Lân nhi vừa mới sinh ra cũng bị y phong làm thái tử, phong hào dĩ nhiên là không thể từ chối, làm cho Vũ Quân Tú thiếu chút nữa là giết chết hoàng huynh của hắn, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
“Ngươi nói chúng ta đem tiểu hài tử kia tiến cung có được hay không?” Vũ Quân Kỳ muốn đem tiểu hài tử tiến cung, như vậy y có thể nhanh chóng giáo dục hài tử, nói không chừng y còn có thể sớm một chút về hưu nga.
”Ngươi nếu không sợ Chiêu Trạch Vương gia hành thích vua, thì ta là nghĩ cũng không có việc gì.” Lãnh Thiên Thương biết y có tính toán nhỏ nhặt, hắn cười cười vẻ mặt kích động của hoàng thượng, trẻ mới sinh cho dù có tiến cung thì sẽ có ích lợi gì a?
“A, cái này …” Vũ Quân Kỳ đương nhiên cũng biết tam đệ y sẽ không cứ đơn giản như vậy mà đem hài tử giao cho y, cho dù hắn nguyện ý thì Thiết Khương cũng sẽ phản đối.
“Ha hả, không cần phải gấp gáp hiện tại hoàng thượng ngài đây đang lúc tuổi trẻ sung mãn, điểm này thì thần so với ngài càng rõ ràng hơn a.” Quan hệ của hai người gần đây thập phần hòa hợp, tâm tình của Lãnh Thiên Thương đương nhiên cũng rất tốt. Cảnh thái bình giả tạo này đối với mối quan hệ mười năm của hai người mà nói, là biện pháp tốt nhất.
“Ngươi …. Hừ.” Vũ Quân Kỳ vừa nghe Lãnh Thiên Thương nói, nhịn không được cảm thấy khó xử, đều là người kia mỗi ngày cùng y ở trên long sàn, làm hại y mỗi ngày ban đêm đều là khuya mới được ngủ, đương nhiên đầu sỏ gây nên chính là người kia.
“Ngày hôm nay ta có việc muốn xuất cung một chuyến cho nên thứ cho thần không thể phụng bồi.” Lãnh Thiên Thương nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Quân Kỳ đương nhiên là một trận tâm tình rộn rạo, thế nhưng tối nay hắn đành phải để bản thân độc thủ phòng không, người kia không biết lại tìm hắn có chuyện gì nữa đây? Tuy rằng hắn không muốn thấy bọn họ cũng không muốn cùng người ở nơi đó có dính dáng gì.
“Ngươi …. nga, trẫm đã biết.” Vũ Quân Kỳ buông mắy suy nghĩ, vốn y muốn hỏi ngươi có phải là đi gặp người kia hay không, thế nhưng y chính là hỏi không ra miệng. Cái này y làm sao mà nói ra miệng đây? Lẽ nào muốn một hoàng đế như y van xin hắn, ngươi không được đi, ta sẽ thương tâm, ta sẽ nhịn không được mà ghen sao?
Không biết trước đây Lãnh Thiên Thương lúc một mình ở tại Thính Tùng các có khi nào cũng thường xuyên ra cung đi gặp người kia hay không. Trước đây y không lưu ý thế nhưng hiện tại bọn họ hai người đã ở cùng một chỗ, y đương nhiên biết người nằm bên cạnh mình mỗi đêm đều đi ra ngoài, thế nhưng y chính là không thể hỏi ra miệng.
Bọn họ trong lúc đó thực sự chỉ có ràng buộc về thân thể thôi sao? Thế nhưng nếu như Lãnh Thiên Thương thuần túy chỉ là muốn tình cảm mãnh liệt về thân thể, thì với tiểu quan ở Xuân Noãn lâu hẳn là đại nam nhân như y không thể so được không phải sao? Bọn họ hai người rốt cuộc là quan hệ gì đây.
Xuân Noãn lâu — Tiễn Tâm các
Lầu các bằng gỗ lim rộng mở, những cây cột đỏ thẫm xung quanh được tô điểm thêm 1 chút ánh kim, dùng sa mỏng màu vàng nhạt để trang trí làm cho gian phòng thoạt nhìn có điểm giống như là khuê phòng của một nữ hài tử, thế nhưng ngồi ở sau bàn rượu, thân mặc y bào tơ lụa đỏ thẫm lại là một nam nhân hàng thật giá thật.
Chỉ là cái nam nhân này dung nhan so với nữ nhân còn muốn kiều diễm hơn, mái tóc đen dài của hắn chỉ dùng một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào để cố định, rất tùy ý rối tung trên vai, dung nhan kiều mị mang theo nét cười khẽ khiêu khích, bất luận nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ chịu không nổi mị lực của nam nhân xinh đẹp này.
Thế nhưng nam nhân cao to mới vừa vào cửa lại đối với nam nhân đang đối hắn cười duyên mà nhíu mi, giống như đem người kia thành nguyên nhân truyền nhiễm bệnh khuẩn vậy a.
“Ai nha, mấy ngày không gặp, Lãnh đại thừa tướng hình như đang trong lúc đường làm quan rộng mở a.” Mỹ nhân thấy nam nhân trên mặt biểu thị rằng những ngày gần đây sinh hoạt rất hài hoà a. Hắn vốn thừa kinh nghiệm ở nơi phong nguyệt đương nhiên là cảnh tượng trước mắt vừa xem thì hiểu ngay.
“Câm miệng.” Lãnh Thiên Thương vốn không muốn đến gặp nam nhân này, thế nhưng cái tên nam kỹ chết tiệt cư nhiên lại uy hiếp hắn nếu như không đến gặp mặt, hắn sẽ trực tiếp xông vào hoàng cung Vũ Trạch mà tìm, thật đúng là đê tiện. Không hổ danh là nam nhân được cái tên Lục Cam kia coi trọng, hai người đúng là đều cùng 1 loại.
“Thế nào Lãnh đại thừa tướng sao không cùng Hương Lăng uống một chén a?” Tiểu mỹ nhân khóe mắt đầy khiêu khích, sóng mắt lưu chuyển xung quanh làm cho nam nhân đều nhịn không được muốn đem hắn ôm vào trong lòng hảo hảo mà thương yêu, thế nhưng chỉ ngoại trừ Lãnh Thiên Thương là đối với hắn miễn dịch mà thôi.
“Nói.” Lãnh Thiên Thương không để ý tới loại ngữ khí khiêu khích này của người kia, hắn nhìn nam nhân 1 thân y bào đỏ thẫm để lộ ra một mảnh tuyết trắng trong ngực, trên người cư nhiên còn có vết tích nhàn nhạt, vừa nhìn là biết vết tích bị người yêu, đã thế còn không biết thẹn mà để lộ ra bên ngoài.
“Ai nha, đừng nóng vội. Lãnh thừa tướng hiếm khi tìm đến Hương Lăng, mà Hương Lăng mỗi lần đến Vũ Trạch đều là thập phần bức thiết muốn gặp thừa tướng đại nhân ngài a.” Lãnh Hương Lăng cười duyên đối diện với khuôn mặt từ từ trở nên tái nhợt của nam nhân, nhìn gương mặt của Lãnh Thiên Thương từ từ biến thành màu đen, Lãnh Hương Lăng trong lòng cảm thấy đặc biệt sáng sủa.
Ai bảo nam nhân này gần đây sống tốt đến như vậy, làm cho người đang cùng tình nhân cãi nhau như hắn đây nhìn vào liền thập phần khó chịu a. Nếu không phải mấy hôm trước hắn dùng biện pháp mạnh, cái tên nam nhân chết tiệt kia còn không chịu bính hắn, thực sự là tức chết hắn. Hắn Lãnh Hương Lăng đã khi nào mà phải vận dụng tới bạo lực để đạt được cái mình muốn a.
Lãnh Hương Lăng vừa nghĩ tới bản thân gần đây quan hệ cùng người kia không được thập phần hòa hợp, hắn liền muốn phá hư hạnh phúc của người khác, không biết cái tên nghe trộm kia có phải là sắp tức chết rồi hay không a. Ha hả, không có biện pháp, hắn chỉ là một tiểu nam nhân mà thôi, không thể tốt như người khác được a.
“Ngươi không lạnh sao?” Lãnh Thiên Thương nhìn Lãnh Hương Lăng từ từ hạ y phục của mình xuống, nam nhân này thế nào mà mỗi lần đều ăn mặc mong manh như vậy, thật không biết nam nhân kia quản giáo người của chính mình như thế nào. Nếu như để hắn nhìn thấy người kia, hắn nhất định sẽ đem người kia cùng với tên nam kỹ này giết luôn 1 lượt.
“Ai nha, thực sự là thẹn thùng a, đã làm cho Lãnh đại nhân ngài thấy thân thể tiểu nhân … ha hả, không có cách nào vì người nào đó tình cảm quá mãnh liệt. Lãnh đại nhân ngài cũng có thể đã biết đến không phải sao?” Lãnh Hương Lăng nhìn nam nhân đối hắn trợn mắt, hắn biết nam nhân này nhất định sẽ dùng loại ánh mắt đó mà nhìn hắn.
Lãnh Hương Lăng vừa nói chuyện, một bên thì đem y bào tơ lụa trên người mình càng ngày càng kéo xuống, làm cho da thịt lộ ra càng nhiều. Lãnh Thiên Thương nguyên bản gương mặt đã âm trầm lại lạnh lùng nghiêm nghị thêm vài phần.
“Bất quá Lãnh đại nhân nói đúng Hương Lăng xác thực có chút lãnh a, không biết đại nhân có thể nào giống như trước cấp Hương Lăng ấm áp hay không, có thể ôm Hương Lăng không?” Lãnh Hương Lăng nói xong mang theo bầu rượu lung lay lắc lắc người đứng lên, hắn kỳ thực cũng không có say, thế nhưng hắn muốn để cho mình say, nhưng kinh nghiệm hoan tràng khiến cho tửu lượng của hắn so với người bình thường có thể tốt hơn đến như vậy.
Đôi khi có uống bao nhiêu cũng không say, thực sự là chuyện khổ não nhất a.
“Ngươi …” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân đi lại tập tễnh, nam nhân gầy yếu này kỳ thực trong tâm cũng đau khổ như hắn, có lẽ nam nhân Lãnh gia bọn hắn hình như đều có huyết thống ni si tình. Lãnh Hương Lăng này là người Lãnh gia chính thống hẳn là so với hắn càng thêm si tình a.
Chỉ là nam nhân này luôn luôn mang dáng dấp ngả ngớn, cho nên mọi người luôn luôn thấy hắn xinh đẹp, mà không phát hiện khi hắn không đứng đắn trong đôi mắt luôn luôn hàm chứa lo lắng cùng bấp bênh, nhất là khi hắn ái thượng nam nhân kia, bọn họ kỳ thực đều là hài tử đáng thương cảm mà cái hoàng triều lưu lại kia.
Thế nhưng, do tích lũy oán hận nên bọn họ song song đều không thể hướng người khác giao phó thật tình, tuy rằng bọn họ đều chú ý đến chuyện tính toán đường đi nước bước, mà trong đó hai người đều yêu đối phương.
“Ha hả, Lãnh đại nhân ngài ôm Hương Lăng được không? Hương Lăng hảo lãnh a.” Lãnh Hương Lăng lảo đảo chạy ào vào lòng Lãnh Thiên Thương, sau đó ôm cứng ngắc Lãnh Thiên Thương ở trong lòng hắn tìm kiếm ấm áp, hắn cùng nam nhân kia có vài phần tương tự, cùng chính mình cũng có vài phần tương tự. Loại cảm giác này thật tốt a.
“Ai, thật là.” Lãnh Thiên Thương nhìn người ở trong lòng mình liên tục mè nheo, hắn ngay lúc Lãnh Hương Lăng không nhìn thấy lộ ra vẻ sủng nịch, sau đó vươn tay ôm lấy hân thể gầy yếu kia.
Để bồi dưỡng vóc người mảnh mai có khí chất giống mình, xem ra cái lão nam nhân kia nhất định là đã nghiêm ngặt huấn luyện hắn, không biết người kia từ nhỏ đã chịu bao nhiêu khổ, hắn cho tới bây giờ trước mặt người khác luôn luôn là 1 bộ dáng vui sướng.
“Cáp, Lãnh đại nhân thân thể ngài hảo ấm áp a. Đại nhân ngài thích Hương Lăng sao? Ngài thương yêu Hương Lănng sao?” Lãnh Hương Lăng ôm lấy vòng eo khỏe mạnh của nam nhân, trong mắt hắn hàm chứa ánh nhìn vui vẻ nhưng cũng có tia giảo hoạt giống hồ ly.
Nhất là nhãn thần từ trong lòng Lãnh Thiên Thương liên tục hướng ra phía ngoài, lộ ra dáng tươi cười kiều diễm rất không bình thường mà nếu như Lãnh Thiên Thương thấy được, nhất định sẽ hối hận rằng bản thân đã xúc động nhất thời với nam nhân này.
“Ân.” Hắn thương yêu hài đồng luôn luôn quấn quít lấy hắn, mà không phải là người làm cho nam nhân thương yêu kia, đó phải là Lãnh Hương Lăng hồn nhiên luôn luôn ỷ vào hắn.
Bên trong phòng hai người cứ như vậy mà ôm nhau, thế nhưng nhưng không ai lưu ý nhãn thần bên ngoài kia do khiếp sợ mà trở nên phẫn nộ rồi sau đó là thụ thương, thân ảnh kia xoay người tiêu thất trong bóng đêm.
Khi Lãnh Thiên Thương hồi cung thấy Thạch đầu đang ở cửa cung gấp đến độ xoay loanh quanh, lúc này không phải là đang hầu hạ bên cạnh Vũ Quân Kỳ sao? Thế nào lại ở chỗ này a.
“A, thừa tướng đại nhân, ngài đã trở về.” Thạch đầu vừa nhìn thấy Lãnh Thiên Thương trở về lập tức sốt ruột nghênh tiếp. Gương mặt đỏ bừng biểu hiện ra hắn hẳn là chờ đến thập phần sốt ruột.
“Ân, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hoàng thượng vừa rồi không biết vì sao lại đem mọi thứ ở Yên Ba điện đập vỡ hết, sau đó xoay người chạy ra khỏi hoàng cung.” Thạch đầu rất là sốt ruột, hắn không biết rốt cuộc hoàng thượng đại nhân nhà hắn lại chạm phải gió độc gì đây, không phải là đang ở trong cung sao, thế nào mà lại đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
Sau đó không phân trần gì hết liền đem toàn bộ cung điện phá nát, sau đó giống như điên cứ thế bay ra ngoài, làm sao mà không khiến hắn lo lắng a. Mấy ngày nay không phải là rất hảo hảo sao?
“Cái gì? Hắn làm sao vậy, xảy ra chuyện gì.” Lãnh Thiên Thương vừa nghe Vũ Quân Kỳ thất tung nhưng lại làm ra chuyện lớn như vậy, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là ra ngoài một lúc, thế nào lại phát sinh loại chuyện này?
Lẽ nào ….
“Bạch hổ, ra đây!” Lãnh Thiên Thương quay sang chỗ tối kêu to, hắn sợ không biết có phải là do hắn không thể giấu diếm được nữa hay không.
“A, cái kia Lãnh đại nhân …. ta ….” Bạch Hổ Cổ Khổng Ức thầm hận chính mình vận xấu, thế nào mà tối hôm nay lại cứ phải đến phiên hắn bảo hộ a, để hắn đụng phải chuyện tình phiền phức như thế, hắn chỉ là tiểu hài tử thôi, làm sao mà biết chuyện loạn thất bát tao của bọn họ a.
“Nói!”
“Cái kia, hắn chính là đi theo phía sau ngài …” Cổ Khổng Ức nhăn nhó nói ra chuyện mình nhìn thấy, không phải là chuyện rất hảo ngoạn sao, mỗi lần hắn đều nhìn lén chuyện của tam vệ khác, sau đó không phải là cũng có sao đâu? Nhiều lắm hắn chỉ bị Chu Tước nữ nhân hung dữ kia tấu vài cái mà thôi a.
“Lãnh Hương Lăng, ta sẽ không tha cho ngươi!” Lãnh Thiên Thương quay sang rống to hơn với không khí, hắn biết cái tên nam kỹ chết tiệt kia nhất định sẽ không có lòng tốt như vậy, thế nhưng chính mình vì sao luôn luôn bị bọn họ lừa gạt, lẽ nào quan hệ huyết thống thật là chém không đứt sao?
“Hắn đi nơi nào?” Lãnh Thiên Thương nhìn Cổ Khổng Ức, không biết Vũ Quân Kỳ cái tên lòng dạ hẹp hòi này rốt cuộc là chạy đến đâu rồi, mà bọn họ làm sao để giải quyết vấn đề lần này đây?
“Ách, cái này ta làm sao biết a, hắn chạy nhanh như vậy.” Cổ Khổng Ức ủy khuất thấp giọng kêu gào, khinh công của hắn thế nhưng không có tốt như Vũ Quân Kỳ, hơn nữa hắn cũng không muốn phí khí lực lớn như vậy để đuổi theo người kia a. Tuy rằng bảo hộ người kia là quy tắc của tứ vệ bọn hắn mấy trăm năm nay.
“Ngươi đi triệu tập ba người bọn họ, ở chung quanh tìm tòi. Thạch đầu, đến tướng quân phủ tìm Chiêu Trạch Vương gia, nói hắn tạm thời tiếp quản đại triều.”
“Ách, nô tài đã biết.” Thạch đầu vẫn là không đầu không đuôi đi làm, tuy rằng hắn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn biết lần này hình như có chút không giống bình thường.
“Cái tên chết tiệt này, vì sao không trực tiếp đến hỏi ta.” Lãnh Thiên Thương tức giận vì Vũ Quân Kỳ không tín nhiệm mình, thế nhưng song song cũng yêu thương tên kia, hắn luôn luôn ở sau lưng y yên lặng vì y mà suy nghĩ.
Bất quá nếu y vì chuyện này mà có phản ứng lớn như vậy, hẳn là y cũng có cảm giác, không phải là mười năm cố gắn của hắn đã có kết quả sao. Thật không biết là nên vui vẻ hay là nên thương tâm đây a?
Chú giải:
(*) cái chỗ ý nói dùng cái mặt kia để mà cống hiến ý, chứ hem phải nghĩ đen a^^
(1) phụ trái tử thường: cha nợ con trả
====================
Cái chương này lại có nguyên 1 bình dấm bự kinh khủng luôn a^^, hem biết em Kỳ lại chạy tới đầu òy^^, chắc lại có trò vui để xem đây^^, lần này để coi Thương ca sẽ làm sao^^, chuyện này cũng nên chóng kết thúc, cứ nói hết ra chả phải xong rùi sao, haiz…!, thiệt là mệt 2 anh. Mà xem ra cái tình hình này chắc còn lâu mới hết nga^^
Thế nhưng, Lãnh đại thừa tướng cũng coi như là nửa hoàng đế Vũ Trạch a, kỳ thực nếu như hắn thật sự muốn làm hoàng đế, bách tính Vũ Trạch nhà nhà sẽ vô cùng hưởng ứng mà đốt pháo ăn mừng.
Chỉ tiếc Lãnh đại nhân hắn không muốn làm thế, cho nên mới giữ lại Vũ Quân Kỳ ở Vũ Trạch này mà nguy hại nhân gian.
“Ha hả, cái kia phải không? Ta đây không quấy rối thừa tướng đại nhân xử lý quốc vụ nữa. Hạ quan còn có rất nhiều việc cần hoàn thành a.” Lâm Trạch Tú thấy điều kiện đàm phán không còn tác dụng nên muốn nhanh chóng đi ra, bằng không sợ sẽ bị ánh mắt như hàn băng của Lãnh Thiên Thương làm cho tổn thương vì giá rét.
“Nói với lễ bộ kêu cho bọn họ thông cáo thiên hạ, nói hắn đi Thiên Triệu vương triều tham gia hội nghị lục quốc.” Lãnh Thiên Thương thấy Lâm Trạch Tú đang muốn trốn, phải có người cùng người kia đi Thiên Triệu, bằng không mình y lại đi vào cái thời gian mẫn cảm như vậy còn không phải là tự tìm cái chết sao?
Làm gì có vua của quốc gia nào, lúc hội nghị lục quốc diễn ra mà lại một mình đi trước, ngay cả một điểm chuẩn bị cũng không có.
“Ách, cái này, sau đó…..” Lâm Trạch Tú càng nghĩ càng cảm thấy cứng cả người, sẽ không phải là như chính mình tưởng tượng chứ?
“Đương nhiên là còn có Vương gia cũng phải theo hoàng thượng tham gia.” Không có quân sĩ tinh nhuệ bảo hộ, cho dù là đang thái bình thịnh thế, cho dù là người kia có tuyệt đỉnh khinh công cũng không thể khinh suất.
Vì sao, lúc nào cũng là sau khi đôi bên thân mật qua đi đều lựa chọn trốn chạy mà không phải là đối mặt? Vì sao, luôn luôn là lúc hắn cần y nhất thì y luôn biến mất? Vì sao, hắn nỗ lực nhiều như vậy y vẫn là không nhìn thấy?
Lẽ nào muốn cho hắn thực sự đối với người này, đối với phần tình cảm này mà tâm thương tổn, mãi đến khi ngực cũng không còn bất luận mong chờ gì nữa, rồi ly khai y sao?
Chín năm rồi, hắn ở quốc gia này hao hết tâm huyết của mình, để người kia có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống, hắn buông tha cừu hận của bản thân, đơn giản là vì hắn nghĩ bản thân thiếu nợ người kia, thế nhưng dùng thời gian chín năm của hắn hoàn lại còn chưa đủ sao? Nhưng, hắn không thể buông tha trái tim, cứ như vậy để hai người đều tiêu hao thời gian cùng một chỗ đau khổ dây dưa. Tuy vậy, hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định, muốn hắn phải làm thế nào với trái tim này đây?
Hắn đem mối thù của mẫu thân để sang một bên, hắn đem cái vương vị chỉ đứng sau Thiên Triệu để sang một bên, hắn cũng đem cả sinh tử của mình để sang một bên, hắn đem tất cả đều cho nam nhân kia, thế nhưng cái gì cũng không đổi lại được, lẽ nào tất cả chung quy đều là công dã tràng sao?
Lãnh Thiên Thương vẫn còn đang thâm trầm suy nghĩ căn bản không phát hiện Lâm Trạch Tú ở bên kia tức giận đến nỗi mỹ nhan thanh tú đều nhăn nhó.
“Ngươi…ngươi…Lãnh Thiên Thương, ngươi giỏi lắm, ngươi thực sự là tự mình… ân, ngươi có đúng là không quen nhìn người khác vui vẻ hay không a?” Lâm Trạch Tú ở ngự thư phòng tức giận đến nỗi muốn giơ chân, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng căn bản là đến một chữ cũng không có lọt vào tai
“Lãnh Thiên Thương, ngươi không nên làm bộ không nhìn thấy ta, ngươi thế nào lại làm chuyện chia rẽ phu thê nhà người ta a. Loại chuyện thiếu đạo đức này, mà ngươi cũng làm được, ngươi sinh ra hài tử nhất định là không có mắt nga.” Lâm Trạch Tú trước đây là trạng nguyên của Vũ Trạch, Lâm đại học sĩ lại gầm gừ như hổ dữ bất chấp hình tượng.
“Ồn ào.” Lãnh Thiên Thương tuy rằng không để ý tới Lâm Trạch Tú nói cái gì, thế nhưng có con chim sẻ ở đây mà liên tục lao nhao, hắn đương nhiên là chịu không nổi, đặc biệt còn là nam nhân mất khống chế.
“Lâm đại nhân thỉnh ngài di giá. “
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, lúc Lãnh Thiên Thương nói ồn ào thì đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Tú, dọa Lâm đại học sĩ cũng phải hoa dung thất sắc.
“Ách, ha hả, nguyên lai là Chu Tước a.” Lâm Trạch Tú thấy rõ người đến là ai liền thay ngay khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, nữ nhân này thế nhưng không thể chọc được a. Nếu đến cả tiểu Chu Tước cũng ngăn cản hắn ở đây nhiễu loạn, vậy hắn cũng nên nhanh chóng chuồn đi, cẩn thận không còn cái mạng.
“Không tiễn.” Nữ tử bị gọi là Chu Tước, cũng không cùng Lâm Trạch Tú khách khí, thấy hắn nói phải đi, đương nhiên là xoay người mở cửa, ý đồ tiễn phật tiễn đến tây thiên thập phần rõ ràng.
“Thừa tướng.” Nữ tử thấy Lâm Trạch Tú đã đi, cung kính hướng Lãnh Thiên Thương cúi đầu, sau đó chờ chỉ thị của hắn.
“Ân, Huyền Vũ bọn họ đang ở đâu?” Lãnh Thiên Thương nhìn nữ tử lạnh lùng đứng ở trước mặt, nàng một thân y phục đỏ thắm, diện mạo lãnh đạm làm người khác thấy có cảm giác áp bách rất cường liệt.
“Vâng, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ hai người đi theo hoàng thượng, dọc theo đường đi hẳn là tuyệt đối không thể sai sót, thỉnh thừa tướng yên tâm.” Chu Tước biết mỗi lần Vũ Quân Kỳ nháo loạn mất tích, Lãnh Thiên Thương mặc dù là trước mặt những người khác không có biểu thị cái gì, nhưng tứ đại hộ pháp bọn hắn đều luôn được đưa tới bảo hộ hoàng thượng.
Vũ Trạch hoàng triều mỗi quân chủ đương nhiên đều có ám vệ thuộc quyền chuyên dụng của bọn họ để bảo hộ bản thân. Thế nhưng, Vũ Quân Kỳ từ trước đến nay không hề để ý việc này, y cũng tự nhận võ công mình rất cao. Cho nên, cũng không hề biết bên người tồn tại Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tứ đại hộ vệ.
Đương nhiên, Lãnh Thiên Thương cũng không nói cho Vũ Quân Kỳ chuyện những hộ vệ này chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của hắn, bằng không hắn thế nào có thể nhanh như vậy đã biết Vũ Quân Kỳ đang làm cái gì a?
“Ân, Giang Tuyết, ngươi đi xem Giang Nguyệt đi.” Lãnh Thiên Thương gọi bốn người hộ vệ này theo tên của họ, Chu Tước vốn tên là Hàn Giang Tuyết, bởi vì năm đó sư phụ nàng ở trên mặt hồ đóng băng câu cá, sau đó đột nhiên nghe được rừng cây bên bờ hồ có tiếng khóc của trẻ mới sinh, cho nên mới đem nàng ôm về.
Vì đang mình câu cá trên sông băng, cho nên lão nhân gia mới đem cái tên này đặt cho nữ hài nhi.
Mà Giang Nguyệt nói đến kia, chính là hộ vệ Thanh Long Hoa Giang Nguyệt, hắn vừa mất đi người yêu nhất, cho nên Lãnh Thiên Thương cũng không có phân nhiệm vụ cho hắn, để hắn có thể ở cùng vợ lâu chút, thế nhưng nếu như cứ mãi canh giữ ở phần mộ của vợ cũng không phải là biện pháp a.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Chu Tước biết Hoa Giang Nguyệt hiện tại khẳng định là đang nơi nào, cho nên liền xoay người bay khỏi ngự thư phòng, nàng muốn đi chấn tỉnh cái nam nhân vô dụng kia, bản thân vì vợ chết mà không gượng dậy nổi. Như vậy chẳng khác nào có lỗi với Hoán Sa đã chết a.
Nhớ tới Hoán Sa dịu dàng như vậy, nghe cứ như giữa không trung có thể thấy vải lụa mềm mại màu trắng, nàng cũng cảm thấy thoải mái mà cũng an tĩnh nhiều. Thế nhưng, Hoán Sa không may lại yêu bọn họ những người trên đao đã dính máu. Cho nên, số phận đương nhiên cũng rất trêu cợt người a.
Thanh Long lần này mất vợ, nhất định đã chịu đả kích rất lớn, Hoán Sa vốn có thân thể nhược hàn, nhưng hết lần này tới lần khác muốn sinh hạ hài tử, ngay cả mặt Thanh Long cũng không thể nhìn lần cuối.
Nhớ tới, lúc chấp hành nhiệm vụ, Thanh Long toàn tâm muốn mau chóng giải quyết nhiệm vụ để nhanh trở lại làm bạn với người kia, thế nhưng sau khi trở về người kia từ lâu đã hương tiêu ngọc vẫn()
Chu Tước nỗ lực khống chế tâm của mình, không biết vì sao cư nhiên nhớ tới lúc tại biên cảnh chấp hành nhiệm vụ thì gặp phải cái tên mãng phu() kia, cái tên ngốc đầu kia thật là có chút khả ái a. Khi đó, nàng ra vẻ là thầy thuốc để dò xét quân tình, cư nhiên hội ngộ một tướng sĩ của Vũ Trạch bọn họ.
“Vũ Quân Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào, ngươi mới cam tâm?” Lãnh Thiên Thương tuy rằng đã biết hành tung của người kia, thế nhưng hắn vẫn là không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề sau này giữa hai người bọn họ.
Đa tình chung quy vẫn bị vô tình quấy nhiễu a, nghĩ đến hắn Lãnh Thiên Thương là một lòng say mê, nhưng không được giai nhân đáp lại, lại làm hắn càng cảm thấy thất bại.
Lúc này, Vũ Quân Kỳ đang ở khách , cảm thấy trên người đột nhiên nổi lên một trận rùng mình, chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào lại có cái gì bất hảo xảy ra sao?
Vũ Quân Kỳ vốn là vì tức giận mà đi, cho nên y cùng Thạch đầu hai người đương nhiên cũng là trên đường đi một chút lại nghỉ, tuy rằng y không hiểu chuyện. Thế nhưng thế nào lại hồ đồ được, cũng biết là ba năm một lần hội nghị quân chủ gặp nhau cái gì cũng không mang theo đã rời đi, sư huynh nhất sẽ đem y ra mà chém a.
Bình thường thì có thể đi Thiên Triệu làm xằng làm bậy, thế nhưng lần này thì không thể a. Vũ Quân Kỳ phiền muộn cúi đầu cùnfThạch đầu ở khách dùng cơm.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cái nơi này căn bản là không ai đến, món ăn thì khó ăn muốn chết, thế nào còn có thể có nhiều khách nhân như vậy a.
“Ai, nghe nói gì chưa? Lần này Vũ Trạch chúng ta dự hội nghị quân chủ cư nhiên là hoàng thượng tự mình tham gia a.” Một người thực khách ở khách đối với người bên cạnh nói, hắn là mới từ kinh đô trở về.
“Cái gì? Hoàng thượng đi, thế nào lại như vậy?” Thực khách Ất quả thực không thể tin được cái lỗ tai của mình, thế nào lại để cho hoàng đế đại lão gia của bọn họ đi tham gia chuyện trọng yếu như thế a.
“A, Vũ Trạch chúng ta đây năm nay chẳng phải là muốn mặt mất mặt trước lục quốc hay sao?” Lão bản của cái khách nhỏ này cũng gia nhập thảo luận, khách của bọn họ là chỗ tương đối gần biên cảnh, cho nên chuyện ở kinh đô, bọn họ biết cũng biết khá nhiều. Thế nhưng, chủ tử của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ là bộ dáng gì, có được mấy cân lượng, bọn họ cũng biết a.
“Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ là Lãnh thừa tướng của chúng ta rốt cục cũng chịu không nổi hoàng thượng, cho nên muốn từ quan không làm nữa a.” Người qua đường đều suy đoán như vậy, nghìn vạn lần đừng để là thừa tướng đại nhân của bọn họ sớm rút lui a, bằng không bọn họ những bách tính thường dân này không biết sẽ lưu lạc đến cái tình trạng gì nữa.
Chú giải:
() hương tiêu ngọc vẫn: ý là chết.
()mãng phu: người thô lỗ
==================
Làm dân của cái nước này đúng là mất mặt thiệt^^, em Kỳ dù làm vua có sướng tới đâu thì ta vẫn cảm thấy em nó hơi bị thất bại a, bị dân chúng coi thường đến thế, Ai~, thui về làm thừa tướng phu nhân cho rùi^^. Oa oa sao không có mấy người com vậy?, cảm thán quá.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vũ Trạch có tiểu vương tử mới sinh ra, đương nhiên là chuyện toàn quốc nên chúc mừng, tuy rằng cái người tự nhận là tiêu dao kia không muốn để nhi tử của mình bị phong hào gì đó, thế nhưng cũng không có cách nào khác. Nếu có thì hắn đã sớm vì hạnh phúc của nhi tử mà tính toán rồi a.
Lúc đầu, Vũ Quân Tú muốn xuất cung thành lập Tiêu Dao Cư rồi sau đó là từ bỏ chức vụ tại triều đình, Vũ Quân Kỳ cũng đã nói với hắn rằng tương lai hài tử của hắn phải đưa về hoàng cung vì Vũ Trạch bọn họ — bán mạng. Ai bảo lão cha của hài tử này mang theo nương của hắn đi tiêu dao làm gì.
Vũ Quân Kỳ vốn biết suốt đời không thể có hài tử, bởi vì y đã sớm đem tâm của mình giao cho cái nam nhân kia. Cho nên y trước đó nói với bọn đệ đệ, sau này thiên hạ của Vũ Trạch sẽ giao cho cháu trai quản lý.
Thượng Vũ Vương gia Vũ Quân Hà thì có đại học sĩ Lâm Trạch Tú hậu, nên đương nhiên cũng không thể vì tương lai của Vũ Trạch hoàng triều mà “cống hiến sức lực”(*), cho nên cái trọng trách này đương nhiên là sẽ rơi xuống đầu Vũ Quân Tú, làm cho hắn muốn chạy cũng chạy không thoát. Đây là ứng với câu nói, phụ trái tử thường(1) a.
Vũ Quân Kỳ từ khi tam đệ của y có nhi tử, y luôn bị vây bởi trạng thái phấn khởi, ngày hôm nay ban cho một cái gậy như ý, ngày mai không biết sẽ lại ban cho cái gì kỳ kỳ quái quái nữa đây. Mà Lân nhi vừa mới sinh ra cũng bị y phong làm thái tử, phong hào dĩ nhiên là không thể từ chối, làm cho Vũ Quân Tú thiếu chút nữa là giết chết hoàng huynh của hắn, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
“Ngươi nói chúng ta đem tiểu hài tử kia tiến cung có được hay không?” Vũ Quân Kỳ muốn đem tiểu hài tử tiến cung, như vậy y có thể nhanh chóng giáo dục hài tử, nói không chừng y còn có thể sớm một chút về hưu nga.
”Ngươi nếu không sợ Chiêu Trạch Vương gia hành thích vua, thì ta là nghĩ cũng không có việc gì.” Lãnh Thiên Thương biết y có tính toán nhỏ nhặt, hắn cười cười vẻ mặt kích động của hoàng thượng, trẻ mới sinh cho dù có tiến cung thì sẽ có ích lợi gì a?
“A, cái này …” Vũ Quân Kỳ đương nhiên cũng biết tam đệ y sẽ không cứ đơn giản như vậy mà đem hài tử giao cho y, cho dù hắn nguyện ý thì Thiết Khương cũng sẽ phản đối.
“Ha hả, không cần phải gấp gáp hiện tại hoàng thượng ngài đây đang lúc tuổi trẻ sung mãn, điểm này thì thần so với ngài càng rõ ràng hơn a.” Quan hệ của hai người gần đây thập phần hòa hợp, tâm tình của Lãnh Thiên Thương đương nhiên cũng rất tốt. Cảnh thái bình giả tạo này đối với mối quan hệ mười năm của hai người mà nói, là biện pháp tốt nhất.
“Ngươi …. Hừ.” Vũ Quân Kỳ vừa nghe Lãnh Thiên Thương nói, nhịn không được cảm thấy khó xử, đều là người kia mỗi ngày cùng y ở trên long sàn, làm hại y mỗi ngày ban đêm đều là khuya mới được ngủ, đương nhiên đầu sỏ gây nên chính là người kia.
“Ngày hôm nay ta có việc muốn xuất cung một chuyến cho nên thứ cho thần không thể phụng bồi.” Lãnh Thiên Thương nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Quân Kỳ đương nhiên là một trận tâm tình rộn rạo, thế nhưng tối nay hắn đành phải để bản thân độc thủ phòng không, người kia không biết lại tìm hắn có chuyện gì nữa đây? Tuy rằng hắn không muốn thấy bọn họ cũng không muốn cùng người ở nơi đó có dính dáng gì.
“Ngươi …. nga, trẫm đã biết.” Vũ Quân Kỳ buông mắy suy nghĩ, vốn y muốn hỏi ngươi có phải là đi gặp người kia hay không, thế nhưng y chính là hỏi không ra miệng. Cái này y làm sao mà nói ra miệng đây? Lẽ nào muốn một hoàng đế như y van xin hắn, ngươi không được đi, ta sẽ thương tâm, ta sẽ nhịn không được mà ghen sao?
Không biết trước đây Lãnh Thiên Thương lúc một mình ở tại Thính Tùng các có khi nào cũng thường xuyên ra cung đi gặp người kia hay không. Trước đây y không lưu ý thế nhưng hiện tại bọn họ hai người đã ở cùng một chỗ, y đương nhiên biết người nằm bên cạnh mình mỗi đêm đều đi ra ngoài, thế nhưng y chính là không thể hỏi ra miệng.
Bọn họ trong lúc đó thực sự chỉ có ràng buộc về thân thể thôi sao? Thế nhưng nếu như Lãnh Thiên Thương thuần túy chỉ là muốn tình cảm mãnh liệt về thân thể, thì với tiểu quan ở Xuân Noãn lâu hẳn là đại nam nhân như y không thể so được không phải sao? Bọn họ hai người rốt cuộc là quan hệ gì đây.
Xuân Noãn lâu — Tiễn Tâm các
Lầu các bằng gỗ lim rộng mở, những cây cột đỏ thẫm xung quanh được tô điểm thêm 1 chút ánh kim, dùng sa mỏng màu vàng nhạt để trang trí làm cho gian phòng thoạt nhìn có điểm giống như là khuê phòng của một nữ hài tử, thế nhưng ngồi ở sau bàn rượu, thân mặc y bào tơ lụa đỏ thẫm lại là một nam nhân hàng thật giá thật.
Chỉ là cái nam nhân này dung nhan so với nữ nhân còn muốn kiều diễm hơn, mái tóc đen dài của hắn chỉ dùng một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào để cố định, rất tùy ý rối tung trên vai, dung nhan kiều mị mang theo nét cười khẽ khiêu khích, bất luận nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ chịu không nổi mị lực của nam nhân xinh đẹp này.
Thế nhưng nam nhân cao to mới vừa vào cửa lại đối với nam nhân đang đối hắn cười duyên mà nhíu mi, giống như đem người kia thành nguyên nhân truyền nhiễm bệnh khuẩn vậy a.
“Ai nha, mấy ngày không gặp, Lãnh đại thừa tướng hình như đang trong lúc đường làm quan rộng mở a.” Mỹ nhân thấy nam nhân trên mặt biểu thị rằng những ngày gần đây sinh hoạt rất hài hoà a. Hắn vốn thừa kinh nghiệm ở nơi phong nguyệt đương nhiên là cảnh tượng trước mắt vừa xem thì hiểu ngay.
“Câm miệng.” Lãnh Thiên Thương vốn không muốn đến gặp nam nhân này, thế nhưng cái tên nam kỹ chết tiệt cư nhiên lại uy hiếp hắn nếu như không đến gặp mặt, hắn sẽ trực tiếp xông vào hoàng cung Vũ Trạch mà tìm, thật đúng là đê tiện. Không hổ danh là nam nhân được cái tên Lục Cam kia coi trọng, hai người đúng là đều cùng 1 loại.
“Thế nào Lãnh đại thừa tướng sao không cùng Hương Lăng uống một chén a?” Tiểu mỹ nhân khóe mắt đầy khiêu khích, sóng mắt lưu chuyển xung quanh làm cho nam nhân đều nhịn không được muốn đem hắn ôm vào trong lòng hảo hảo mà thương yêu, thế nhưng chỉ ngoại trừ Lãnh Thiên Thương là đối với hắn miễn dịch mà thôi.
“Nói.” Lãnh Thiên Thương không để ý tới loại ngữ khí khiêu khích này của người kia, hắn nhìn nam nhân 1 thân y bào đỏ thẫm để lộ ra một mảnh tuyết trắng trong ngực, trên người cư nhiên còn có vết tích nhàn nhạt, vừa nhìn là biết vết tích bị người yêu, đã thế còn không biết thẹn mà để lộ ra bên ngoài.
“Ai nha, đừng nóng vội. Lãnh thừa tướng hiếm khi tìm đến Hương Lăng, mà Hương Lăng mỗi lần đến Vũ Trạch đều là thập phần bức thiết muốn gặp thừa tướng đại nhân ngài a.” Lãnh Hương Lăng cười duyên đối diện với khuôn mặt từ từ trở nên tái nhợt của nam nhân, nhìn gương mặt của Lãnh Thiên Thương từ từ biến thành màu đen, Lãnh Hương Lăng trong lòng cảm thấy đặc biệt sáng sủa.
Ai bảo nam nhân này gần đây sống tốt đến như vậy, làm cho người đang cùng tình nhân cãi nhau như hắn đây nhìn vào liền thập phần khó chịu a. Nếu không phải mấy hôm trước hắn dùng biện pháp mạnh, cái tên nam nhân chết tiệt kia còn không chịu bính hắn, thực sự là tức chết hắn. Hắn Lãnh Hương Lăng đã khi nào mà phải vận dụng tới bạo lực để đạt được cái mình muốn a.
Lãnh Hương Lăng vừa nghĩ tới bản thân gần đây quan hệ cùng người kia không được thập phần hòa hợp, hắn liền muốn phá hư hạnh phúc của người khác, không biết cái tên nghe trộm kia có phải là sắp tức chết rồi hay không a. Ha hả, không có biện pháp, hắn chỉ là một tiểu nam nhân mà thôi, không thể tốt như người khác được a.
“Ngươi không lạnh sao?” Lãnh Thiên Thương nhìn Lãnh Hương Lăng từ từ hạ y phục của mình xuống, nam nhân này thế nào mà mỗi lần đều ăn mặc mong manh như vậy, thật không biết nam nhân kia quản giáo người của chính mình như thế nào. Nếu như để hắn nhìn thấy người kia, hắn nhất định sẽ đem người kia cùng với tên nam kỹ này giết luôn 1 lượt.
“Ai nha, thực sự là thẹn thùng a, đã làm cho Lãnh đại nhân ngài thấy thân thể tiểu nhân … ha hả, không có cách nào vì người nào đó tình cảm quá mãnh liệt. Lãnh đại nhân ngài cũng có thể đã biết đến không phải sao?” Lãnh Hương Lăng nhìn nam nhân đối hắn trợn mắt, hắn biết nam nhân này nhất định sẽ dùng loại ánh mắt đó mà nhìn hắn.
Lãnh Hương Lăng vừa nói chuyện, một bên thì đem y bào tơ lụa trên người mình càng ngày càng kéo xuống, làm cho da thịt lộ ra càng nhiều. Lãnh Thiên Thương nguyên bản gương mặt đã âm trầm lại lạnh lùng nghiêm nghị thêm vài phần.
“Bất quá Lãnh đại nhân nói đúng Hương Lăng xác thực có chút lãnh a, không biết đại nhân có thể nào giống như trước cấp Hương Lăng ấm áp hay không, có thể ôm Hương Lăng không?” Lãnh Hương Lăng nói xong mang theo bầu rượu lung lay lắc lắc người đứng lên, hắn kỳ thực cũng không có say, thế nhưng hắn muốn để cho mình say, nhưng kinh nghiệm hoan tràng khiến cho tửu lượng của hắn so với người bình thường có thể tốt hơn đến như vậy.
Đôi khi có uống bao nhiêu cũng không say, thực sự là chuyện khổ não nhất a.
“Ngươi …” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân đi lại tập tễnh, nam nhân gầy yếu này kỳ thực trong tâm cũng đau khổ như hắn, có lẽ nam nhân Lãnh gia bọn hắn hình như đều có huyết thống ni si tình. Lãnh Hương Lăng này là người Lãnh gia chính thống hẳn là so với hắn càng thêm si tình a.
Chỉ là nam nhân này luôn luôn mang dáng dấp ngả ngớn, cho nên mọi người luôn luôn thấy hắn xinh đẹp, mà không phát hiện khi hắn không đứng đắn trong đôi mắt luôn luôn hàm chứa lo lắng cùng bấp bênh, nhất là khi hắn ái thượng nam nhân kia, bọn họ kỳ thực đều là hài tử đáng thương cảm mà cái hoàng triều lưu lại kia.
Thế nhưng, do tích lũy oán hận nên bọn họ song song đều không thể hướng người khác giao phó thật tình, tuy rằng bọn họ đều chú ý đến chuyện tính toán đường đi nước bước, mà trong đó hai người đều yêu đối phương.
“Ha hả, Lãnh đại nhân ngài ôm Hương Lăng được không? Hương Lăng hảo lãnh a.” Lãnh Hương Lăng lảo đảo chạy ào vào lòng Lãnh Thiên Thương, sau đó ôm cứng ngắc Lãnh Thiên Thương ở trong lòng hắn tìm kiếm ấm áp, hắn cùng nam nhân kia có vài phần tương tự, cùng chính mình cũng có vài phần tương tự. Loại cảm giác này thật tốt a.
“Ai, thật là.” Lãnh Thiên Thương nhìn người ở trong lòng mình liên tục mè nheo, hắn ngay lúc Lãnh Hương Lăng không nhìn thấy lộ ra vẻ sủng nịch, sau đó vươn tay ôm lấy hân thể gầy yếu kia.
Để bồi dưỡng vóc người mảnh mai có khí chất giống mình, xem ra cái lão nam nhân kia nhất định là đã nghiêm ngặt huấn luyện hắn, không biết người kia từ nhỏ đã chịu bao nhiêu khổ, hắn cho tới bây giờ trước mặt người khác luôn luôn là 1 bộ dáng vui sướng.
“Cáp, Lãnh đại nhân thân thể ngài hảo ấm áp a. Đại nhân ngài thích Hương Lăng sao? Ngài thương yêu Hương Lănng sao?” Lãnh Hương Lăng ôm lấy vòng eo khỏe mạnh của nam nhân, trong mắt hắn hàm chứa ánh nhìn vui vẻ nhưng cũng có tia giảo hoạt giống hồ ly.
Nhất là nhãn thần từ trong lòng Lãnh Thiên Thương liên tục hướng ra phía ngoài, lộ ra dáng tươi cười kiều diễm rất không bình thường mà nếu như Lãnh Thiên Thương thấy được, nhất định sẽ hối hận rằng bản thân đã xúc động nhất thời với nam nhân này.
“Ân.” Hắn thương yêu hài đồng luôn luôn quấn quít lấy hắn, mà không phải là người làm cho nam nhân thương yêu kia, đó phải là Lãnh Hương Lăng hồn nhiên luôn luôn ỷ vào hắn.
Bên trong phòng hai người cứ như vậy mà ôm nhau, thế nhưng nhưng không ai lưu ý nhãn thần bên ngoài kia do khiếp sợ mà trở nên phẫn nộ rồi sau đó là thụ thương, thân ảnh kia xoay người tiêu thất trong bóng đêm.
Khi Lãnh Thiên Thương hồi cung thấy Thạch đầu đang ở cửa cung gấp đến độ xoay loanh quanh, lúc này không phải là đang hầu hạ bên cạnh Vũ Quân Kỳ sao? Thế nào lại ở chỗ này a.
“A, thừa tướng đại nhân, ngài đã trở về.” Thạch đầu vừa nhìn thấy Lãnh Thiên Thương trở về lập tức sốt ruột nghênh tiếp. Gương mặt đỏ bừng biểu hiện ra hắn hẳn là chờ đến thập phần sốt ruột.
“Ân, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hoàng thượng vừa rồi không biết vì sao lại đem mọi thứ ở Yên Ba điện đập vỡ hết, sau đó xoay người chạy ra khỏi hoàng cung.” Thạch đầu rất là sốt ruột, hắn không biết rốt cuộc hoàng thượng đại nhân nhà hắn lại chạm phải gió độc gì đây, không phải là đang ở trong cung sao, thế nào mà lại đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
Sau đó không phân trần gì hết liền đem toàn bộ cung điện phá nát, sau đó giống như điên cứ thế bay ra ngoài, làm sao mà không khiến hắn lo lắng a. Mấy ngày nay không phải là rất hảo hảo sao?
“Cái gì? Hắn làm sao vậy, xảy ra chuyện gì.” Lãnh Thiên Thương vừa nghe Vũ Quân Kỳ thất tung nhưng lại làm ra chuyện lớn như vậy, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là ra ngoài một lúc, thế nào lại phát sinh loại chuyện này?
Lẽ nào ….
“Bạch hổ, ra đây!” Lãnh Thiên Thương quay sang chỗ tối kêu to, hắn sợ không biết có phải là do hắn không thể giấu diếm được nữa hay không.
“A, cái kia Lãnh đại nhân …. ta ….” Bạch Hổ Cổ Khổng Ức thầm hận chính mình vận xấu, thế nào mà tối hôm nay lại cứ phải đến phiên hắn bảo hộ a, để hắn đụng phải chuyện tình phiền phức như thế, hắn chỉ là tiểu hài tử thôi, làm sao mà biết chuyện loạn thất bát tao của bọn họ a.
“Nói!”
“Cái kia, hắn chính là đi theo phía sau ngài …” Cổ Khổng Ức nhăn nhó nói ra chuyện mình nhìn thấy, không phải là chuyện rất hảo ngoạn sao, mỗi lần hắn đều nhìn lén chuyện của tam vệ khác, sau đó không phải là cũng có sao đâu? Nhiều lắm hắn chỉ bị Chu Tước nữ nhân hung dữ kia tấu vài cái mà thôi a.
“Lãnh Hương Lăng, ta sẽ không tha cho ngươi!” Lãnh Thiên Thương quay sang rống to hơn với không khí, hắn biết cái tên nam kỹ chết tiệt kia nhất định sẽ không có lòng tốt như vậy, thế nhưng chính mình vì sao luôn luôn bị bọn họ lừa gạt, lẽ nào quan hệ huyết thống thật là chém không đứt sao?
“Hắn đi nơi nào?” Lãnh Thiên Thương nhìn Cổ Khổng Ức, không biết Vũ Quân Kỳ cái tên lòng dạ hẹp hòi này rốt cuộc là chạy đến đâu rồi, mà bọn họ làm sao để giải quyết vấn đề lần này đây?
“Ách, cái này ta làm sao biết a, hắn chạy nhanh như vậy.” Cổ Khổng Ức ủy khuất thấp giọng kêu gào, khinh công của hắn thế nhưng không có tốt như Vũ Quân Kỳ, hơn nữa hắn cũng không muốn phí khí lực lớn như vậy để đuổi theo người kia a. Tuy rằng bảo hộ người kia là quy tắc của tứ vệ bọn hắn mấy trăm năm nay.
“Ngươi đi triệu tập ba người bọn họ, ở chung quanh tìm tòi. Thạch đầu, đến tướng quân phủ tìm Chiêu Trạch Vương gia, nói hắn tạm thời tiếp quản đại triều.”
“Ách, nô tài đã biết.” Thạch đầu vẫn là không đầu không đuôi đi làm, tuy rằng hắn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn biết lần này hình như có chút không giống bình thường.
“Cái tên chết tiệt này, vì sao không trực tiếp đến hỏi ta.” Lãnh Thiên Thương tức giận vì Vũ Quân Kỳ không tín nhiệm mình, thế nhưng song song cũng yêu thương tên kia, hắn luôn luôn ở sau lưng y yên lặng vì y mà suy nghĩ.
Bất quá nếu y vì chuyện này mà có phản ứng lớn như vậy, hẳn là y cũng có cảm giác, không phải là mười năm cố gắn của hắn đã có kết quả sao. Thật không biết là nên vui vẻ hay là nên thương tâm đây a?
Chú giải:
(*) cái chỗ ý nói dùng cái mặt kia để mà cống hiến ý, chứ hem phải nghĩ đen a^^
(1) phụ trái tử thường: cha nợ con trả
====================
Cái chương này lại có nguyên 1 bình dấm bự kinh khủng luôn a^^, hem biết em Kỳ lại chạy tới đầu òy^^, chắc lại có trò vui để xem đây^^, lần này để coi Thương ca sẽ làm sao^^, chuyện này cũng nên chóng kết thúc, cứ nói hết ra chả phải xong rùi sao, haiz…!, thiệt là mệt 2 anh. Mà xem ra cái tình hình này chắc còn lâu mới hết nga^^