”Ngươi ….” thẳng đến khi tình cảm mãnh liệt đều qua đi, Vũ Quân Kỳ vẫn không thể hỏi ra miệng, y nhìn nam nhân đang nhắm mắt ôm mình kia. Nằm ở trong lòng ngực rộng của hắn, đem đầu của mình dán lên trên, nếu như y có thể như thế này cả đời, thì tốt rồi.
Thế nhưng trong ngực này có lẽ cho tới bây giờ cũng không phải thuộc về y đúng không?
”Nhắm mắt lại.” Nam nhân vốn đang nhắm chặt hai mắt, hình như cảm thụ được người bên cạnh đang nhìn mình, cánh tay đang ôm sát y có chút hướng xuống vòng eo gầy, sau đó đem y ôm càng chặt hơn vào ngực. Nhanh tay ôm chặt lấy eo của nam nhân, lại chế trụ đầu của y, đem y hoàn toàn đặt vào trong ngực của hắn.
”Ngô …. ta không thể thở được.” Vũ Quân Kỳ vốn đang nhìn chăm chú vào Lãnh Thiên Thương, thế nhưng lại bị đặt vào trong ngực hắn làm cho y nhất thời có chút bực mình, nên mới giãy dụa thân thể của chính mình, muốn Lãnh Thiên Thương thả y ra. Bởi vì thực cảm thấy có chút không thở được.
”Đừng nhúc nhích!” Lãnh Thiên Thương đột nhiên hung hăng ôm lấy nam nhân, người kia còn dám giãy dụa kịch liệt lẽ nào y không biết nam nhân chính là chịu không nổi tình nhân của mình khiêu khích nhiệt tình như thế sao?
”Ách …. ngươi …. sắc lang!” Vũ Quân Kỳ vốn đang giãy dụa nhưng lại cảm giác bộ vị của người nào đó đột nhiên biến hóa, liền giật mình đình chỉ giãy dụa. Y cũng không muốn lại bị lăn qua lăn lại, hai người bọn họ đều đã ở trên giường lăn đi lăn lại cả một buổi tối, hiện tại bên ngoài trời cũng đã sáng rồi.
Nhưng nam nhân bên cạnh bộ dáng giống như là không muốn rời giường, lẽ nào hắn không sợ tình nhân của mình đến bắt kẻ thông *** sao?
Ách, bắt kẻ thông ***? Nghĩ như vậy nên Vũ Quân Kỳ lại bắt đầu giãy dụa, y không muốn để cho lão bản Hinh Hương thơm uyển kia thấy y cư nhiên lại cùng tình nhân của hắn ở chung một chỗ.
Bởi vì y không hề có tự tin sẽ thắng được nam nhân xinh đẹp kia, tuy rằng y không thích vẻ đẹp của nam nhân kia, thế nhưng nam nhân trong thiên hạ không phải đều thích thủ đoạn khéo đưa đẩy cùng nhu thuận động lòng người đó sao?
”Xem ra ngươi lại muốn một lần nữa thì phải?” Lãnh Thiên Thương buồn cười nhìn nam nhân đang tức giận này. Trải qua một đêm tẩy trừ, dung nhan vốn có chút xinh đẹp nay lại vì tức giận làm cho dáng dấp càng thêm kiều mị. Khiến hắn nhìn càng thêm tâm đãng thần trì(1) a.
”A …. ngươi ….” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân xoay người đang nằm trên người mình, người kia lúc nào trở nên ác liệt như thế. Hay là hắn vốn chính là bộ dạng này, chỉ là trước đây che giấu quá tốt mà thôi, nhưng trước đây hắn đối với y, hình như so với những người khác cũng không giống nhau ni.
”A! Các ngươi!” Ngay lúc đó, một thanh âm bén nhọn đánh vỡ hình ảnh kiều diễm của hai người trên giường, người kia đột nhiên phá cửa, sau đó đứng ở cửa giống như đang diễn trò mà kêu to lên.
”Ách” Vũ Quân Kỳ ngạc nhiên nhìn nam nhân đang đứng ở cửa, hắn một thân y phục mỏng manh màu xanh, mái tóc rối tung làm cho hắn thoạt nhìn giống như người buổi sáng vừa mới thức dậy, hắn cũng không dời hai mắt của mình đi. Nam nhân này nếu như không phải đang ở kỹ viện hắn nhất định sẽ bị vương tôn quý tộc nào đó bắt đi thành độc chiếm của bọn họ.
Thế nhưng chính bởi vì hắn ở tại kỹ viện nên càng làm cho mị lực của hắn gia tăng không biết đã thêm mấy trăm nghìn lần như vậy.
”Cút!” Đột nhiên một tiếng quát chặt đứt thanh âm thét chói tai có chút làm bộ của nam nhân kia. Nam nhân vừa quát kia, rất săn sóc mà đem người dưới thân che chở bằng thân thể mình sau đó dùng chăn tơ tằm đem vợ mình che kín lại.
Sau đó nam nhân xoay người xuống giường không để ý thân thể xích lõa hướng nam nhân đang mở to hai mắt ở cửa mà đi đến, người kia còn cố bài ra bộ dạng can đảm, con ngươi không ngừng buộc chặt cũng thả lỏng, sau đó đi tới phía trước chỗ nam nhân đang đứng kia.
”Ách …. cái kia ta!” Nam nhân vốn có kinh nghiệm hoan tràng cư nhiên lại đối với một người nam nhân lỏa thể mà mặt đỏ, không biết nếu để cho những người khác thấy có thể nào sẽ cảm thấy lão bản kỹ viện này “thanh thuần” hay không a. Nam nhân này tại kỹ viện đã lăn lộn nhiều năm như vậy cư nhiên lại đối với thân thể của một người nam nhân mà đỏ mặt.
Để người trong thiên hạ biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng hay không đây?
”Không đúng, là, ngươi cư nhiên lại ăn vụng a …. nhân gia không chịu đâu.” Dù sao cũng là nam nhân có kinh nghiệm sa trường, lúc mới bắt đầu tuy có chút kinh hoảng, nhưng liền khôi phục bản sắc của mình. Sau đó còn lớn tiếng doạ người quay sang nam nhân đứng ở trước mặt mình mà rống to hơn, song song đó viền mắt cũng phiếm hồng.
Giống như là bản thân vừa nhận 1 cái đả kích thật lớn, cứ như phát hiện tình nhân của mình ở sau lưng mình làm ra chuyện như vậy, nên mới không chịu nổi đả kích lớn như thế. Cả người cũng run rẩy, bộ dạng thống khổ làm cho người ta nghĩ hắn hiện tại đang phải chịu đả kích rất lớn.
Vũ Quân Kỳ nhìn đến Lãnh Hương Lăng như vậy liền bắt đầu nghĩ y giống như đã làm ra 1 chuyện mất nhân tính, y thống khổ nhắm hai mắt của mình lại. Sau đó, y kéo màn, như sợ nhìn thấy nhãn thần đáng thương của Lãnh Hương Lăng, nếu như không phải y xen vào giữa hắn và Lãnh Thiên Thương mà trở thành bên thứ ba, y nhất định sẽ đứng ra vì Lãnh Hương Lăng nói chuyện.
Thế nhưng hiện tại y chính là đứng ở cái vị trí này, thật không biết y có cần phải hối hận không, tuy rằng bản thân cũng không hối hận đã đem chính mình giao cho Lãnh Thiên Thương, thế nhưng nếu như muốn cả ba người đều thống khổ, thì y tuyệt đối sẽ không tiếp tục.
Tất cả đều là Lãnh Thiên Thương không tốt, vì sao đã có 1 người mỹ lệ như vậy rồi mà còn muốn trêu chọc người như y nữa chứ, làm hại y giống như một kẻ ngu si, luôn luôn trầm mê trong ngực hắn.
”Ngươi rất buồn chán có phải không?!”Lãnh Thiên Thương tàn bạo nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt đang khóc đến lê hoa đái vũ kia, nếu như không phải biết rõ thói hư tật xấu của tiểu tử này, hắn nhất định sẽ bị tiểu tử này lừa. Thế nhưng hiện tại hắn chỉ có xúc động muốn giết người.
”Cái kia ngươi cư nhiên …. ngô ngô …. ngươi cư nhiên …. hung dữ với nhân gia ….” Lãnh Hương Lăng vẫn không để ý tới nam nhân đang tức giận, hắn giơ lên ngọc thủ thon dài nhỏ nhắn rồi giống như chịu sự đả kích thật lớn đến tan nát cõi lòng mà chỉ vào nam nhân đứng ở trước người, sau đó còn không quên xướng 1 câu vô cùng thống khổ mà nhìn Vũ Quân Kỳ đang trốn trong trướng mạn.
Nhìn nam nhân phía sau rèm có chút run rẩy rất nhỏ, đôi mắt hồ ly của hắn cười đến càng thêm đắc ý, nếu như lúc này để cho Vũ Quân Kỳ thấy khẳng định sẽ hối hận bản thân cư nhiên vì người như vậy mà thương tâm. Vì nghĩ bản thân đã phạm tội, nên đường đường một đại nam nhân mà phải núp ở phía sau.
”Nga? Lãnh lão bản cư nhiên thích tại hạ sao?” Lãnh Thiên Thương đột nhiên âm lãnh khinh miệt cười rộ lên, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Hương Lăng, sau đó ở tiện tay lấy 1 kiện áo choàng bên cạnh tùy ý mặc lên người, dù sao để người khác thấy thân thể của chính mình cũng không tốt a. Nhất là người kia lại còn nắm giữ quyền sinh tử bá tánh trăm họ của người nào đó ni(2).
”Ách, ta … đương nhiên là thích.” Lãnh Hương Lăng nhìn biểu ca đang đối chính mình cười khẽ, thật không biết trong hồ lô của hắn đang muốn làm cái gì nữa đây, không biết biểu ca lãnh huyết lúc này thế nào sao lại lộ ra dáng tươi cười mê người như thế ni, đến cả hắn cũng nghĩ bộ dạng biểu ca lúc này là đẹp nhất.
Dù sao đều là huyết thống của Lãnh gia bọn hắn, hơn nữa người kia còn là huyết mạch cao quý, biểu ca đương nhiên phải là bộ dạng nhân trung long phượng a, chỉ là lão nhân gia này luôn luôn làm cho chính mình thành 1 bộ dạng già cỗi, hơn nữa luôn luôn mang gương mặt lạnh lùng làm cho không ai dám tới gần.
”Phải không? Tại hạ thật là vinh hạnh a.” Lãnh Thiên Thương bộ dạng giống như là đối với việc Lãnh Hương Lăng yêu thích hắn thật cao hứng, hắn bước tới gần Lãnh Hương Lăng, sau đó hai tay đặt lên hai vai Lãnh Hương Lăng, đem đầu của mình nhẹ nhàng mà tới gần đầu của Lãnh Hương Lăng, cứ như bản thân đang chịu sự mê hoặc của Lãnh Hương Lăng vậy.
”Ách …. cái kia ….” Nhìn người đột nhiên hướng mình dựa đầu vào, Lãnh Hương Lăng nhất thời cũng không dám phản ứng. Bình thường rõ ràng đều là hắn chủ động tới gần Lãnh Thiên Thương hơn nữa mỗi lần đều thiếu chút nữa là bị ánh mắt băng lãnh của Lãnh Thiên Thương tổn thương do giá rét, lần này biểu ca hắn thái độ sao lại khác thường đối với hắn như thế…
”Ngươi hẳn là nên một vừa hai phải nga.” Một thanh âm có chút khẩn trương đột nhiên xen vào giữa hai người, sau đó liền thấy một nam nhân mặc tử bào đầu đội kim quan rảo bước đi vào trong phòng, nam nhân nhíu mày nhìn hai người đang mờ ám kia, thật không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, càng không biết chính mình bị làm sao.
Tuy biết rằng quan hệ của hai người bọn họ không có gì, thế nhưng nhìn thấy hai người kia có bộ dạng mờ ám bản thân lại có chút khống chế không được tình tự của chính mình. Hắn chính là không cho phép người khác chạm đến thứ của mình, cho dù người kia là ca ca cùng cha khác mẹ cũng không thể.
Cho dù trên đời chỉ còn lại hai người bọn họ là thân nhân cũng không thể.
”Ngươi rốt cục cũng nhịn không được.” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân đang hướng về phía mình mà đến, hắn biết người cuối cùng nhịn không được khẳng định là người này. Thật không biết hắn quản lý quốc gia như thế nào, cư nhiên quá thiếu kiên nhẫn như vậy.
”Không có việc gì thì mời đi ra, tại hạ tự nhận là cùng nhị vị không quen. Chu Tước tiễn khách!”Lãnh Thiên Thương quay đầu nhìn nam nhân trong sa trướng, dám trốn, chẳng lẽ y không thể nào đi ra giữ gìn một chút cảm tình của bọn họ sao?
”Hai vị thỉnh.” Đột nhiên 1 thanh âm nữ tử chẳng biết từ đâu bay tới, đứng bên cạnh Lãnh Thiên Thương cùng hai người bọn họ sau đó cung kính thỉnh bọn họ đi ra ngoài.
”Hừ! Còn dám trốn.” Lãnh Thiên Thương đi nhanh đến vén sa trướng ra, sau đó kéo nam nhân bị chính mình bọc trong chăn qua, thế nhưng ….
”Ngươi.” Nhìn nam nhân tràn đầy nước mắt, Lãnh Thiên Thương nhất thời không biết chính mình phải dùng lời gì để nói với y, mà hắn vừa rồi còn dự định hảo hảo nghiêm phạt nam nhân thì khi nhìn thấy nam nhân này khóc thành lệ nhân đã trở nên tràn đầy yêu thương luyến tiếc đối với y.
”Thật là.” Lãnh Thiên Thương ôn nhu lau đi nước mắt đang đọng trên mặt nam nhân, sau đó nhẹ nhàng mà dùng môi mình hút khô nước mắt liên tục cuồn cuộn lưng tròng trong mắt y, thế nhưng hắn lại làm cho lệ của y trở nên càng nhiều hơn, cuối cùng hắn chỉ có thể không ngừng hôn lên mắt y.
”Tin tưởng ta không? Ân?” Lãnh Thiên Thương ôn nhu nhìn Vũ Quân Kỳ đã khóc thành lệ nhân, người kia có phải là muốn đem phần của hai mươi mấy năm ra khóc hết toàn bộ hay không a?
”Ta …. ta …. ngô ngô ….” nam nhân khóc không thành tiếng làm thế nào cũng nói không rõ sở điều bản thân muốn nói, tối hậu chỉ có thể bị người nào đó đang tức giận dùng môi che lại.
”Ách, cái kia biểu ca, hắn hình như có chút hít thở không thông a?” Thanh âm sợ hãi nhắc nhở hai người vẫn đang ôm nhau, bạo quân biểu ca này lẽ nào không nhìn thấy mặt của Vũ hoàng đế đều đã trở nên xanh tím rồi sao? Thế nào lại còn tàn nhẫn đối đãi người ta như thế a, lẽ nào Lục gia bọn họ ai cũng có huyết thống tàn bạo sao?
”Cút! Cút cho ta!” Lãnh Thiên Thương quay lại nhìn nam nhân đang vươn đầu ra từ cái cửa đã bị phá nát, cư nhiên lúc này còn dám tới khiêu chiến với hắn, chẳng lẽ không sợ hắn sẽ đem ra bầm thây vạn đoạn sao?
”Nga, ta biết rồi, vốn nhân gia định đi gặp hắn giải thích một chút ni, nếu biểu ca ngươi không cần ta đây sẽ không quấy rối nhị vị nữa.” Lãnh Hương Lăng chăm chọc nói xong liền xoay người đi mất. Sau đó …..
”Biểu ca, làm da của Vũ công tử đúng là hảo hảo nga?” Thanh âm ác liệt nói ra tình cảnh mình vừa thấy, không ngờ Vũ Quân Kỳ người này cư nhiên lại có một thân da thịt trơn bóng mê người như vậy, giống như là ngọc thạch phấn hồng làm cho người ta nhịn không được cứ muốn xoa ni.
”Cút! … ta muốn giết ngươi …. Lãnh Tương Lăng!” Lãnh Thiên Thương gào lớn quay qua nhìn nam nhân tà ác kia, còn dám khiêu khích quyền uy của hắn, thực sự là chán sống mà.
”Biểu ca?” Vũ Quân Kỳ mở to hai mắt hồng hồng do khóc, nhìn nam nhân đang lửa giận ngập trời, y nghiên đầu nhìn sườn mặt nghiêm trọng của Lãnh Thiên Thương, sau đó nói ra nghi vấn của bản thân, y đột nhiên có cảm giác không rõ lúc nãy Lãnh Hương Lăng đã nói cái gì ni? Chẳng nhẽ thính lực của y có vấn đề sao?
”Ân, còn ghen sao?” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân đang hồ nghi kia, thực sự là không biết nam nhân mà hắn đã ái thượng suốt mười năm này rốt cuộc đối với hắn có 1 chút lòng tin nào hay không đây? Bất quá nhìn bộ dạng của Vũ Quân Kỳ vì hắn mà lo lắng lại vừa thương tâm, xác thực là vô cùng thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân của hắn ni.
”Hừ, ai thèm ghen chứ.” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân đang trêu ghẹo mình, thương tâm của y xem ra là uổng phí rồi. Bất quá Lãnh Thiên Thương sao lại có thể cùng Lãnh Hương Lăng của Lục Cam này là anh em bà con, bọn họ rốt cuộc là sao a?
”Ha ha ha …. “
”Đáng giận ….” trong phòng quanh quẩn thanh âm nam nhân đang cười to, cùng với người nào đó đang hờn dỗi, làm mọi người đều biết bên trong nhất định là một đôi tình lữ đang cãi nhau, bất quá thoạt nhìn bọn họ đã trời quang mây tạnh rồi.
Lãnh Thiên Thương rốt cục cũng trấn an được Vũ Quân Kỳ sau đó hắn muốn dẫn y ra ngoài để gặp cái người khởi xướng kia, tuy rằng hắn rất muốn để cho nam nhân kia biết cái gì gọi là báo ứng của việc nói dối, thế nhưng nam nhân kia dù sao cũng còn có một hậu thuẫn rất mạnh không phải sao? Cho nên lần này bỏ qua hắn, thế nhưng nhất định sẽ ở chỗ khác mà đòi lại!
Bằng không hắn sẽ không gọi là Lãnh Thiên Thương nữa.
“A, biểu ca rốt cục cũng sóng yên biển lặng rồi a?” Lãnh Hương Lăng nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau hắn cả người liền như một con chó cưng lập tức dán lên người của Lãnh Thiên Thương. Buồn cười, hiện tại không nịnh nọt 1 chút, thì hậu quả của hắn khẳng định là rất thảm a.
”Hừ.” Lãnh Thiên Thương âm ngoan nhìn nam nhân đang đối với hắn xum xoe kia, thực sự là giống như cây cỏ mọc trên bờ tường a. Nhưng lại là cây cỏ có thân thể rất mềm mại.(3)
Vũ Quân Kỳ nhìn Lãnh Hương Lăng đang liên tục hướng sang mình chớp mắt liền có chút thận trọng muốn đem bản thân trốn ở phía sau Lãnh Thiên Thương, y đối với việc chính mình lúc đầu đối với bọn họ hiểu lầm vẫn còn có chút ngượng ngùng. Tuy rằng, rõ ràng là Lãnh Hương Lăng sai, thế nhưng y lại giống như một nữ nhân ăn phải dấm chua, lại còn từ thiên lý xa xôi mà chạy tới nơi này tìm tình địch hư cấu uống rượu hết nửa tháng.
”Ngồi xuống cùng nhau dùng cơm đi a. Vũ hoàng thượng, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tử y nam nhân vẫn ngồi ở bên bàn, lúc này mới chen vào nói, hắn giương mắt nhìn ba nam nhân đang đứng ở đó một chút rồi lại tiếp tục uống rượu của mình, cứ như mọi thứ cùng hắn không có liên quan.
Nếu như không phải hắn vừa rồi mới xông vào, còn làm cho người ta tưởng rằng hắn chỉ là một người đến Hinh Hương uyển để tầm hoan mà không phải là nam nhân đối với Lãnh Hương Lăng có dục vọng chiếm giữ ni.
”Ngươi …. không biết ngươi là ai a?” Vũ Quân Kỳ quan sát tử y nam tử này, hắn một thân trang phục ung dung đẹp đẽ quý giá làm cho người ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra hắn xuất thân không tầm thường. Hơn nữa khí chất của hắn chính là xuất chúng trong xuất chúng a, khí chất bá chủ này làm y vừa thấy là biết người này tuyệt đối không phải là 1 công tử giàu có đơn giản.
Bất quá càng làm cho Vũ Quân Kỳ khiếp sợ, chính là nam nhân này cùng Lãnh Thiên Thương bộ dạng có sáy bảy phần tương tự, y mờ hồ nhìn nam nhân trước mắt, nam nhân này lẽ nào thực sự là có quan hệ gì đó với Lãnh Thiên Thương sao?
”Thế nào, ta chính là cùng cha khác mẹ với hắn, Lãnh đại nhân ca ca không có nói cho ngươi sao?” Nam nhân vẫn như trước không nhìn về phía bọn họ chỉ lo uống rượu của mình, dù sao thì hắn cũng không phải là người sốt ruột muốn làm sáng tỏ a.
”Cái gì? Ngươi!” Vũ Quân Kỳ khiếp sợ nhìn nam nhân bên cạnh, thế nhưng Lãnh Thiên Thương lại không có bất luận biểu tình gì chỉ là như cũ ôn nhu mà nhìn y …
Nhãn thần của hắn ôn nhu như muốn giúp y làm tan biến những những hồ nghi dành cho hắn.
Chú giải:
(1) tâm đãng thần trì: ý nói tâm hồn xao động, tim thì đập nhanh, túm là Thương ca đang muốn …. Em Kỳ đó a, văn hoa thía thôi chứ ý thì đen thui à ^^
(2)Ta nghĩ câu này ý là em Lăng là của người nào đó^^, cho nên để ẻm thấy Thương ca thía lầy, lỡ người nào đó ghen là chít, lại còn liên lụy nhiều người nữa^^
(3)Theo ta thì cái chỗ này ý nói là em Lăng gió chiều nào thì nghiêng chiều ấy a, mới chọc cho anh tức bây giờ thấy anh đi ra thì bay sang nịnh ngay vì sợ anh trả thù^^
“Ngô ….người ta mệt …. ân ….” Hừng đông người trong lều phát ra thanh âm nói mớ, người đang nói chuyện trên giường không an ổn mà giật giật, bởi vì người nên cạnh rời giường giống như rõ ràng là muốn quấy rối y.
Nam nhân nhẹ nhàng giải khai cánh tay khoát trên người hắn, sau đó ôn nhu vì người bên cạnh mà đắp chăn lại, tuy rằng là mùa hạ thế nhưng Thiên Triệu không thể so với Vũ Trạch, cho nên có chút lạnh. Nhìn gương mặt người ngủ say bên cạnh, gương mặt đang ngủ rất an tĩnh khiến cho nam nhân rời giường kia ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều.
Chỉ có lúc y ngủ say, hắn mới dám chân chính lộ ra ánh mắt quyến luyến của bản thân. Chỉ có lúc y không nhìn thấy, bản thân mới dám làm càn mà truy đuổi thân ảnh y.
Lãnh Thiên Thương giơ bàn tay to lớn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của người trên giường, thực sự là không muốn ly khai y a. Thế nhưng, dịp gặp nhau khó khăn mới có được này cũng là do Chiêu Trạch Vương gia Vũ Quân Tú mà đổi lại được.
Bởi vì Vương gia phu nhân Thiết Mộc Lan bị động thai khí, cho nên Chiêu Trạch Vương gia đương nhiên là lập tức chạy về kinh đô thỉnh hắn thần y thừa tướng giúp nương tử an thai. Sau đó Thiết Khương lão tướng quân dĩ nhiên là muốn lưu nữ nhi ở nhà một thời gian, mà điều kiện cứu người của Lãnh Thiên Thương hiển nhiên cũng phải bắt Chiêu Trạch Vương gia làm việc gì đó rồi.
Lãnh Thiên Thương cúi đầu hôn lên mặt vợ sau đó nhẹ nhàng xoay người ly khai doanh trướng, nương theo ánh trăng cưỡi bảo mã chuẩn bị hành trình quay về Vũ Trạch, hắn còn muốn vì nam nhân kia thủ hộ giang sơn không phải sao? Mà hắn cũng chỉ có thời gian một năm để mà ngẫm xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể sống cùng một chỗ với y.
Lão quốc chủ Vũ Trạch kia vì nhi tử của mình thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thời gian mười năm, làm cho hắn vì Vũ Trạch mà bán mạng, thế nhưng hắn chưa có động đến bảo bối nhi tử của lão a. Không biết vụ buôn bán này có phải là hắn có thể lỗ vốn hay không đây.
“Thừa tướng, để thuộc hạ hộ tống ngài.” Không biết lúc nào từ trong chỗ tối bay ra đạo thân ảnh, bọn họ chính là hộ vệ Huyền Vũ Tả Vân Thư cùng Bạch Hổ Cổ Khổng Ức, bọn họ cũng là thủ phạm dọc đường đã trắng trợn phá hư “Chuyện tốt” của Vũ Quân Kỳ, chỉ là Vũ Quân Kỳ vẫn không biết mà thôi.
“Không cần, Chu Tước cùng ta đến đây, nàng đang phía trước chờ ta. Các ngươi nên chuyên tâm bảo hộ hoàng thượng, giao hết cho các ngươi.” Lãnh Thiên Thương khước từ ý tốt của hai người, đối với nam nhân luôn luôn gây chuyện thị phi kia, so sánh với hắn hẳn là càng nên bảo hộ hơn. Tuy rằng, y tự nhận chính mình khinh công là nhất lưu.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Hai người nói xong liền bật người ẩn nấp lập tức biến mất trong ánh bình minh.
Lãnh Thiên Thương lăng lăng nhìn phía xa kia, sau đó lại quay lại nhìn doanh trướng người kia đang ở ngủ, rồi quay đầu giục ngựa ly khai cái nơi làm hắn không biết làm sao này.
“Ai …. thật là ….” Ngay lúc Lãnh Thiên Thương đi ra khỏi doanh trướng, người vốn nằm trên giường cũng đã tỉnh lại, không, kỳ thực là y đã sớm tỉnh lại, chỉ là làm thế nào đối mặt với người kia đây?
Vũ Quân Kỳ ngây ngẩn vuốt ve bên má mà người kia đã xoa, hình như trên mặt đều lưu lại độ ấm của người kia, không biết làm thế nào để giải quyết những vấn đề phiền lòng này đây, hay là do không muốn. Ngày mai y sẽ gặp lại sư huynh, ha hả ngẫm lại một năm không gặp có khi nào trong cung sư huynh lại có thêm bảo bối gì hay không?
Mỗi lần y đến, nô tài Tiểu Đinh Tử kia luôn luôn trưng ra biểu tình như là nhìn thấy lang sói, nghĩ tới Vũ Trạch hoàng triều của y tuy rằng thua Thiên Triệu bọn họ về mức độ giàu có, thế nhưng cũng không thiếu vật gì. Bộ dạng kia của Tiểu Đinh Tử luôn luôn làm cho y muốn lấy càng nhiều thứ hơn.
Vũ Quân Kỳ cùng tứ sư huynh y Huyền Trọng Thiên đều là đệ tử của Hư Vô lão nhân, sư huynh đệ bọn họ năm người chỉ có y cùng Huyền Trọng Thiên là thành viên hoàng thất, ba vị sư huynh khác đều là lưu lạc khắp nơi.
Thế nhưng gần đây nghe nói tam sư huynh Hiên Viên Hạo Húc cư nhiên tại Tuyết Phong quốc làm tướng quân lại còn nắm giữ toàn bộ binh mã của Tuyết Phong, không biết có phải là sự thực hay không. Tam sư huynh năm đó vẫn luôn muốn học nghệ để báo thù nhà, thế nhưng sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Tuyết Phong a? Nhưng lại nghe nói hắn hình như cưới trưởng công chúa của Tuyết Phong làm thê tử, không biết lời đồn đãi có thật hay không.
Năm đó Hiên Viên Hạo Húc trong năm người sư huynh đệ là người luyện công chuyên cần nhất, hắn nhãn thần tràn ngập cừu hận luôn luôn làm cho Vũ Quân Kỳ ăn không tiêu, bất quá may là tam sư huynh đối với sư huynh đệ bọn họ đều giống như huynh đệ ruột thịt, có lẽ là do hắn mất đi người thân.
Năm đó, Hư Vô lão nhân sau khi cứu được tam sư huynh đang hấp hối, rồi dạy võ cho hắn đồng thời muốn khuyên nhủ hắn, mong muốn có thể hóa giải cừu hận trong lòng hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể làm biến mất oán khí trên người Hiên Viên Hạo Húc. Hư Vô lão nhân đã từng ai thán đối với hắn mà nói “Ngươi cứ như vậy, sớm muộn cũng sẽ hại đến người quan trọng nhất với ngươi a.”
Thế nhưng, Hiên Viên Hạo Húc vẫn như cũ không tỉnh ngộ, hắn tự nhận là chính mình không có bất luận thân nhân nào trên đời cho nên sẽ không có cái gì mà người quan trọng nhất.
Không biết lần này có thể nào sẽ nhìn thấy tam sư huynh hay không? Bất quá hoàng đế Tuyết Phong hình như cũng là thiếu niên chỉ ngồi yên chỗ, tuy rằng không biết là loại người nào, thế nhưng nhìn y cho tới bây giờ cũng không lộ diện trước mặt người khác, lẽ nào lại là kẻ quái dị không giống con người a?
Vũ Quân Kỳ nằm trên giường đơn giản là ngủ không được, cứ như vậy mà miên man suy nghĩ mãi cho đến hừng đông.
“Nga, thật là, cũng không biết đêm qua mèo nhà ai phát xuân, chọc ta cả đêm cũng không được yên tĩnh.” Lúc dùng bữa, Lâm Trạch Tú vô cùng mất hình tượng mà rộng miệng ăn uống, nhưng vẫn không quên dùng lời nói ác độc của hắn trêu chọc Vũ nào đó đang dùng bữa cùng mình.
Thế nhưng, Vũ Quân Kỳ vẫn như lão tăng nhập định() không thèm để ý tới, y không muốn bị tên yêu nghiệt Lâm Trạch Tú này chê cười, hơn nữa y suy đoán cái tên yêu nghiệt này nhất định là đang đố kị y.
“Nga, phải không? Ta thế nào không hề nghe a.” Thạch đầu đứng hầu hạ bên người chủ tử của mình, thấy không ai tiếp lời, bản thân không thể làm gì khác hơn là nói đỡ cho Lâm đại học sĩ, để Lâm đại học sĩ tránh khỏi mất mặt mũi.
“Ha hả, Thạch đầu ngươi thực sự là cực kỳ khả ái.” Lâm Trạch Tú nhìn sắc mặt có chút biến đen, lập tức xuất ra câu ca ngợi, thực sự là không biết cái tên này làm thế nào mà dạy dỗ nô tài a.
“Quân Hà, tuy rằng Thiên Triệu vương triều đối với Vũ Trạch chúng ta luôn rất chiếu cố thế nhưng chúng ta vẫn không để quá nhiều người tiến nhập vương thành, cho nên ngươi chọn ba trăm người theo trẫm vào thành thì được rồi.”
“Ách….” Lâm Trạch Tú ngây ngốc tại chỗ, Vũ Quân Kỳ hiếm khi đàm luận nghiêm túc, hơn nữa hôm nay cư nhiên hoàn toàn không để ý tới châm chọc của hắn, lẽ nào quốc chủ Vũ Trạch của bọn họ đổi tính rồi a? Vậy Lâm Trạch Tú hắn sau này chẳng phải là mất đi rất nhiều lạc thú sao?
“Ân, thần đệ đã biết.” Vũ Quân Hà so sánh với tên kia thì trấn định nhiều hơn, đại ca nhà hắn cũng không phải ngu ngốc, chỉ là không thích động não suy nghĩ mà thôi. Nếu như hoàng huynh hắn muốn tận lực quyết tâm mà phấn đấu so với Lãnh Thiên Thương hẳn cũng không hề thua kém, thế nhưng đại ca hắn vĩnh viễn vẫn là cái bộ dạng tùy hứng này.
“Được rồi, Lâm đại học sĩ sẽ không cùng theo trẫm vào kinh. Trẫm sợ Lâm học sĩ sẽ làm tổn hại quốc thể. Thạch đầu, trẫm muốn thay y phục.” Vũ Quân Kỳ nói xong dẫn Thạch đầu xoay người rời đi, lưu lại Lâm Trạch Tú đại nhân hoàn bị kinh ngạc đang ở nơi nào đó mà giương miệng rộng.
“Hắn, hắn nói vậy là có ý tứ gì.” Lâm Trạch Tú quay đầu ngơ ngác hỏi vợ mình đang ở bên cạnh, thế nào lại có thể như vậy, tên Vũ Quân Kỳ kia cư nhiên sao lại có thể thông minh như thế mà phản kích lại còn không phải là hướng hắn chửi bới?
“Thì chính là ý của vua đó.” Vũ Quân Hà nhìn vợ mình hoàn lâm vào trạng thái đần độn, hắn biết Lâm Trạch Tú cũng sẽ khiếp sợ sự thông tuệ của đại ca nhà mình, chỉ là không ngờ hậu quả sẽ như thế.
“Ta cùng hoàng huynh nhập kinh, ngươi ở lại đây, ta sẽ định kỳ đến xem ngươi.” Vũ Quân Hà nhìn vợ, sau đó xoay người vội vã ly khai bàn ăn, lúc này không đi còn đợi đến bao giờ a.
“A, Vũ Quân Kỳ …. ta muốn giết ngươi!!!!!!!!!” Rốt cục cũng phản ứng lại được, Lâm đại học sĩ đã biết bản thân bị bỏ lại một mình, sau đó rống giận vang khắp toàn bộ nơi đóng quân, trong doanh trại binh sĩ đang tuần tra cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua Lâm đại học sĩ cao nhã nhất của Vũ Trạch bọn họ cư nhiên lại …. ách …. mạnh mẽ như thế a.
Vũ Quân Kỳ cùng đệ đệ mang theo những thứ cần thiết bước vào kinh đô Thiên Triệu, xa xa đã thấy người đến nghênh tiếp bọn họ.
“Vũ Trạch quân chủ dọc đường đi hẳn đã mệt nhọc, dịch quán đã an bài xong, xin hãy nghỉ ngơi chút hoàng huynh sẽ an bài cho ngài tiến cung gặp mặt.” Tới đón tiếp bọn họ không phải là người khác, chính là Thiên Triệu vương triều đỉnh đỉnh đại danh Dung Vương gia Huyền Trọng Tĩnh, hắn là nhị đệ của Huyền Trọng Thiên, đương nhiên cũng là nhân vật trọng yếu của triều đình.
“Dung Vương gia không cần khách khí, chúng ta đây đều quen biết đã lâu, đống nghi thức xã giao này nên để cho những người khác dùng a.” Vũ Quân Kỳ cũng không cần Huyền Trọng Tĩnh khách khí, bởi vì người ở Thiên Triệu vương triều đều biết đại danh của Vũ Quân Kỳ y, mà trong hoàng cung Thiên Triệu y còn nổi danh là thưởng phỉ().
“Ha hả, cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải có a.” Huyền Trọng Tĩnh thấy Vũ Quân Kỳ đối với mình là bộ dạng ngả ngớn, nên cũng không cần dựa theo cấp bậc lễ nghĩa mà an bài. Dù sao năm nay đến phiên bọn họ chủ trì cái hội nghị này, nhiều ít vẫn phải chú ý một chút về vấn đề hình thức. Tuy rằng, hắn cũng biết Vũ Quân Kỳ đã sớm không có chuẩn mực gì tốt.
“Không biết sư huynh hắn gần đây có khỏe không? Còn hai vị thế chất của ta nữa?” Vũ Quân Kỳ đương nhiên là sốt ruột muốn nhìn thấy sư huynh y, y tuy vậy nhưng là sư đệ bảo bối nhất của Huyền Trọng Thiên, y đương nhiên là muốn vơ vét đồ của hắn a. Cũng không biết trong cung sư huynh có bảo bối gì ngạc nhiên hay không.
Chú giải:
()Lão tăng nhập định: có nghĩa là đang ngồi thiền a
()Thưởng phỉ: ý nói là em Kỳ y như đạo tặc đi cướp bóc đồ quý trong cung của Thiên ca đó^^
=================
Sắp tới màn hội ngộ của Thiên ca và em Kỳ rùi a^^, à mà cũng sắp tới màn gặp mặt ra mắt của em Kỳ và em Tễ, nếu ai có xem Tù Phi thì sẽ biết đoạn này nga^^, ta lúc đầu cũng tưởng là em Kỳ thích em Tễ ai dè không phải ý đó, các nàng xem sẽ hiểu^^. Dạo này ta bài vở nhiều + bệnh lười tái phát nên đã để các nàng đợi lâu, các nàng thông cảm cho ta. Ta sẽ có gắng không bỏ dở nữa=.=!. Tiếp tục ủng hộ nga các nàng^^, iu các nàng lắm nhá
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
”Ngươi ….” thẳng đến khi tình cảm mãnh liệt đều qua đi, Vũ Quân Kỳ vẫn không thể hỏi ra miệng, y nhìn nam nhân đang nhắm mắt ôm mình kia. Nằm ở trong lòng ngực rộng của hắn, đem đầu của mình dán lên trên, nếu như y có thể như thế này cả đời, thì tốt rồi.
Thế nhưng trong ngực này có lẽ cho tới bây giờ cũng không phải thuộc về y đúng không?
”Nhắm mắt lại.” Nam nhân vốn đang nhắm chặt hai mắt, hình như cảm thụ được người bên cạnh đang nhìn mình, cánh tay đang ôm sát y có chút hướng xuống vòng eo gầy, sau đó đem y ôm càng chặt hơn vào ngực. Nhanh tay ôm chặt lấy eo của nam nhân, lại chế trụ đầu của y, đem y hoàn toàn đặt vào trong ngực của hắn.
”Ngô …. ta không thể thở được.” Vũ Quân Kỳ vốn đang nhìn chăm chú vào Lãnh Thiên Thương, thế nhưng lại bị đặt vào trong ngực hắn làm cho y nhất thời có chút bực mình, nên mới giãy dụa thân thể của chính mình, muốn Lãnh Thiên Thương thả y ra. Bởi vì thực cảm thấy có chút không thở được.
”Đừng nhúc nhích!” Lãnh Thiên Thương đột nhiên hung hăng ôm lấy nam nhân, người kia còn dám giãy dụa kịch liệt lẽ nào y không biết nam nhân chính là chịu không nổi tình nhân của mình khiêu khích nhiệt tình như thế sao?
”Ách …. ngươi …. sắc lang!” Vũ Quân Kỳ vốn đang giãy dụa nhưng lại cảm giác bộ vị của người nào đó đột nhiên biến hóa, liền giật mình đình chỉ giãy dụa. Y cũng không muốn lại bị lăn qua lăn lại, hai người bọn họ đều đã ở trên giường lăn đi lăn lại cả một buổi tối, hiện tại bên ngoài trời cũng đã sáng rồi.
Nhưng nam nhân bên cạnh bộ dáng giống như là không muốn rời giường, lẽ nào hắn không sợ tình nhân của mình đến bắt kẻ thông *** sao?
Ách, bắt kẻ thông ***? Nghĩ như vậy nên Vũ Quân Kỳ lại bắt đầu giãy dụa, y không muốn để cho lão bản Hinh Hương thơm uyển kia thấy y cư nhiên lại cùng tình nhân của hắn ở chung một chỗ.
Bởi vì y không hề có tự tin sẽ thắng được nam nhân xinh đẹp kia, tuy rằng y không thích vẻ đẹp của nam nhân kia, thế nhưng nam nhân trong thiên hạ không phải đều thích thủ đoạn khéo đưa đẩy cùng nhu thuận động lòng người đó sao?
”Xem ra ngươi lại muốn một lần nữa thì phải?” Lãnh Thiên Thương buồn cười nhìn nam nhân đang tức giận này. Trải qua một đêm tẩy trừ, dung nhan vốn có chút xinh đẹp nay lại vì tức giận làm cho dáng dấp càng thêm kiều mị. Khiến hắn nhìn càng thêm tâm đãng thần trì(1) a.
”A …. ngươi ….” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân xoay người đang nằm trên người mình, người kia lúc nào trở nên ác liệt như thế. Hay là hắn vốn chính là bộ dạng này, chỉ là trước đây che giấu quá tốt mà thôi, nhưng trước đây hắn đối với y, hình như so với những người khác cũng không giống nhau ni.
”A! Các ngươi!” Ngay lúc đó, một thanh âm bén nhọn đánh vỡ hình ảnh kiều diễm của hai người trên giường, người kia đột nhiên phá cửa, sau đó đứng ở cửa giống như đang diễn trò mà kêu to lên.
”Ách” Vũ Quân Kỳ ngạc nhiên nhìn nam nhân đang đứng ở cửa, hắn một thân y phục mỏng manh màu xanh, mái tóc rối tung làm cho hắn thoạt nhìn giống như người buổi sáng vừa mới thức dậy, hắn cũng không dời hai mắt của mình đi. Nam nhân này nếu như không phải đang ở kỹ viện hắn nhất định sẽ bị vương tôn quý tộc nào đó bắt đi thành độc chiếm của bọn họ.
Thế nhưng chính bởi vì hắn ở tại kỹ viện nên càng làm cho mị lực của hắn gia tăng không biết đã thêm mấy trăm nghìn lần như vậy.
”Cút!” Đột nhiên một tiếng quát chặt đứt thanh âm thét chói tai có chút làm bộ của nam nhân kia. Nam nhân vừa quát kia, rất săn sóc mà đem người dưới thân che chở bằng thân thể mình sau đó dùng chăn tơ tằm đem vợ mình che kín lại.
Sau đó nam nhân xoay người xuống giường không để ý thân thể xích lõa hướng nam nhân đang mở to hai mắt ở cửa mà đi đến, người kia còn cố bài ra bộ dạng can đảm, con ngươi không ngừng buộc chặt cũng thả lỏng, sau đó đi tới phía trước chỗ nam nhân đang đứng kia.
”Ách …. cái kia ta!” Nam nhân vốn có kinh nghiệm hoan tràng cư nhiên lại đối với một người nam nhân lỏa thể mà mặt đỏ, không biết nếu để cho những người khác thấy có thể nào sẽ cảm thấy lão bản kỹ viện này “thanh thuần” hay không a. Nam nhân này tại kỹ viện đã lăn lộn nhiều năm như vậy cư nhiên lại đối với thân thể của một người nam nhân mà đỏ mặt.
Để người trong thiên hạ biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng hay không đây?
”Không đúng, là, ngươi cư nhiên lại ăn vụng a …. nhân gia không chịu đâu.” Dù sao cũng là nam nhân có kinh nghiệm sa trường, lúc mới bắt đầu tuy có chút kinh hoảng, nhưng liền khôi phục bản sắc của mình. Sau đó còn lớn tiếng doạ người quay sang nam nhân đứng ở trước mặt mình mà rống to hơn, song song đó viền mắt cũng phiếm hồng.
Giống như là bản thân vừa nhận 1 cái đả kích thật lớn, cứ như phát hiện tình nhân của mình ở sau lưng mình làm ra chuyện như vậy, nên mới không chịu nổi đả kích lớn như thế. Cả người cũng run rẩy, bộ dạng thống khổ làm cho người ta nghĩ hắn hiện tại đang phải chịu đả kích rất lớn.
Vũ Quân Kỳ nhìn đến Lãnh Hương Lăng như vậy liền bắt đầu nghĩ y giống như đã làm ra 1 chuyện mất nhân tính, y thống khổ nhắm hai mắt của mình lại. Sau đó, y kéo màn, như sợ nhìn thấy nhãn thần đáng thương của Lãnh Hương Lăng, nếu như không phải y xen vào giữa hắn và Lãnh Thiên Thương mà trở thành bên thứ ba, y nhất định sẽ đứng ra vì Lãnh Hương Lăng nói chuyện.
Thế nhưng hiện tại y chính là đứng ở cái vị trí này, thật không biết y có cần phải hối hận không, tuy rằng bản thân cũng không hối hận đã đem chính mình giao cho Lãnh Thiên Thương, thế nhưng nếu như muốn cả ba người đều thống khổ, thì y tuyệt đối sẽ không tiếp tục.
Tất cả đều là Lãnh Thiên Thương không tốt, vì sao đã có 1 người mỹ lệ như vậy rồi mà còn muốn trêu chọc người như y nữa chứ, làm hại y giống như một kẻ ngu si, luôn luôn trầm mê trong ngực hắn.
”Ngươi rất buồn chán có phải không?!”Lãnh Thiên Thương tàn bạo nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt đang khóc đến lê hoa đái vũ kia, nếu như không phải biết rõ thói hư tật xấu của tiểu tử này, hắn nhất định sẽ bị tiểu tử này lừa. Thế nhưng hiện tại hắn chỉ có xúc động muốn giết người.
”Cái kia ngươi cư nhiên …. ngô ngô …. ngươi cư nhiên …. hung dữ với nhân gia ….” Lãnh Hương Lăng vẫn không để ý tới nam nhân đang tức giận, hắn giơ lên ngọc thủ thon dài nhỏ nhắn rồi giống như chịu sự đả kích thật lớn đến tan nát cõi lòng mà chỉ vào nam nhân đứng ở trước người, sau đó còn không quên xướng 1 câu vô cùng thống khổ mà nhìn Vũ Quân Kỳ đang trốn trong trướng mạn.
Nhìn nam nhân phía sau rèm có chút run rẩy rất nhỏ, đôi mắt hồ ly của hắn cười đến càng thêm đắc ý, nếu như lúc này để cho Vũ Quân Kỳ thấy khẳng định sẽ hối hận bản thân cư nhiên vì người như vậy mà thương tâm. Vì nghĩ bản thân đã phạm tội, nên đường đường một đại nam nhân mà phải núp ở phía sau.
”Nga? Lãnh lão bản cư nhiên thích tại hạ sao?” Lãnh Thiên Thương đột nhiên âm lãnh khinh miệt cười rộ lên, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Hương Lăng, sau đó ở tiện tay lấy 1 kiện áo choàng bên cạnh tùy ý mặc lên người, dù sao để người khác thấy thân thể của chính mình cũng không tốt a. Nhất là người kia lại còn nắm giữ quyền sinh tử bá tánh trăm họ của người nào đó ni(2).
”Ách, ta … đương nhiên là thích.” Lãnh Hương Lăng nhìn biểu ca đang đối chính mình cười khẽ, thật không biết trong hồ lô của hắn đang muốn làm cái gì nữa đây, không biết biểu ca lãnh huyết lúc này thế nào sao lại lộ ra dáng tươi cười mê người như thế ni, đến cả hắn cũng nghĩ bộ dạng biểu ca lúc này là đẹp nhất.
Dù sao đều là huyết thống của Lãnh gia bọn hắn, hơn nữa người kia còn là huyết mạch cao quý, biểu ca đương nhiên phải là bộ dạng nhân trung long phượng a, chỉ là lão nhân gia này luôn luôn làm cho chính mình thành 1 bộ dạng già cỗi, hơn nữa luôn luôn mang gương mặt lạnh lùng làm cho không ai dám tới gần.
”Phải không? Tại hạ thật là vinh hạnh a.” Lãnh Thiên Thương bộ dạng giống như là đối với việc Lãnh Hương Lăng yêu thích hắn thật cao hứng, hắn bước tới gần Lãnh Hương Lăng, sau đó hai tay đặt lên hai vai Lãnh Hương Lăng, đem đầu của mình nhẹ nhàng mà tới gần đầu của Lãnh Hương Lăng, cứ như bản thân đang chịu sự mê hoặc của Lãnh Hương Lăng vậy.
”Ách …. cái kia ….” Nhìn người đột nhiên hướng mình dựa đầu vào, Lãnh Hương Lăng nhất thời cũng không dám phản ứng. Bình thường rõ ràng đều là hắn chủ động tới gần Lãnh Thiên Thương hơn nữa mỗi lần đều thiếu chút nữa là bị ánh mắt băng lãnh của Lãnh Thiên Thương tổn thương do giá rét, lần này biểu ca hắn thái độ sao lại khác thường đối với hắn như thế…
”Ngươi hẳn là nên một vừa hai phải nga.” Một thanh âm có chút khẩn trương đột nhiên xen vào giữa hai người, sau đó liền thấy một nam nhân mặc tử bào đầu đội kim quan rảo bước đi vào trong phòng, nam nhân nhíu mày nhìn hai người đang mờ ám kia, thật không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, càng không biết chính mình bị làm sao.
Tuy biết rằng quan hệ của hai người bọn họ không có gì, thế nhưng nhìn thấy hai người kia có bộ dạng mờ ám bản thân lại có chút khống chế không được tình tự của chính mình. Hắn chính là không cho phép người khác chạm đến thứ của mình, cho dù người kia là ca ca cùng cha khác mẹ cũng không thể.
Cho dù trên đời chỉ còn lại hai người bọn họ là thân nhân cũng không thể.
”Ngươi rốt cục cũng nhịn không được.” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân đang hướng về phía mình mà đến, hắn biết người cuối cùng nhịn không được khẳng định là người này. Thật không biết hắn quản lý quốc gia như thế nào, cư nhiên quá thiếu kiên nhẫn như vậy.
”Không có việc gì thì mời đi ra, tại hạ tự nhận là cùng nhị vị không quen. Chu Tước tiễn khách!”Lãnh Thiên Thương quay đầu nhìn nam nhân trong sa trướng, dám trốn, chẳng lẽ y không thể nào đi ra giữ gìn một chút cảm tình của bọn họ sao?
”Hai vị thỉnh.” Đột nhiên 1 thanh âm nữ tử chẳng biết từ đâu bay tới, đứng bên cạnh Lãnh Thiên Thương cùng hai người bọn họ sau đó cung kính thỉnh bọn họ đi ra ngoài.
”Hừ! Còn dám trốn.” Lãnh Thiên Thương đi nhanh đến vén sa trướng ra, sau đó kéo nam nhân bị chính mình bọc trong chăn qua, thế nhưng ….
”Ngươi.” Nhìn nam nhân tràn đầy nước mắt, Lãnh Thiên Thương nhất thời không biết chính mình phải dùng lời gì để nói với y, mà hắn vừa rồi còn dự định hảo hảo nghiêm phạt nam nhân thì khi nhìn thấy nam nhân này khóc thành lệ nhân đã trở nên tràn đầy yêu thương luyến tiếc đối với y.
”Thật là.” Lãnh Thiên Thương ôn nhu lau đi nước mắt đang đọng trên mặt nam nhân, sau đó nhẹ nhàng mà dùng môi mình hút khô nước mắt liên tục cuồn cuộn lưng tròng trong mắt y, thế nhưng hắn lại làm cho lệ của y trở nên càng nhiều hơn, cuối cùng hắn chỉ có thể không ngừng hôn lên mắt y.
”Tin tưởng ta không? Ân?” Lãnh Thiên Thương ôn nhu nhìn Vũ Quân Kỳ đã khóc thành lệ nhân, người kia có phải là muốn đem phần của hai mươi mấy năm ra khóc hết toàn bộ hay không a?
”Ta …. ta …. ngô ngô ….” nam nhân khóc không thành tiếng làm thế nào cũng nói không rõ sở điều bản thân muốn nói, tối hậu chỉ có thể bị người nào đó đang tức giận dùng môi che lại.
”Ách, cái kia biểu ca, hắn hình như có chút hít thở không thông a?” Thanh âm sợ hãi nhắc nhở hai người vẫn đang ôm nhau, bạo quân biểu ca này lẽ nào không nhìn thấy mặt của Vũ hoàng đế đều đã trở nên xanh tím rồi sao? Thế nào lại còn tàn nhẫn đối đãi người ta như thế a, lẽ nào Lục gia bọn họ ai cũng có huyết thống tàn bạo sao?
”Cút! Cút cho ta!” Lãnh Thiên Thương quay lại nhìn nam nhân đang vươn đầu ra từ cái cửa đã bị phá nát, cư nhiên lúc này còn dám tới khiêu chiến với hắn, chẳng lẽ không sợ hắn sẽ đem ra bầm thây vạn đoạn sao?
”Nga, ta biết rồi, vốn nhân gia định đi gặp hắn giải thích một chút ni, nếu biểu ca ngươi không cần ta đây sẽ không quấy rối nhị vị nữa.” Lãnh Hương Lăng chăm chọc nói xong liền xoay người đi mất. Sau đó …..
”Biểu ca, làm da của Vũ công tử đúng là hảo hảo nga?” Thanh âm ác liệt nói ra tình cảnh mình vừa thấy, không ngờ Vũ Quân Kỳ người này cư nhiên lại có một thân da thịt trơn bóng mê người như vậy, giống như là ngọc thạch phấn hồng làm cho người ta nhịn không được cứ muốn xoa ni.
”Cút! … ta muốn giết ngươi …. Lãnh Tương Lăng!” Lãnh Thiên Thương gào lớn quay qua nhìn nam nhân tà ác kia, còn dám khiêu khích quyền uy của hắn, thực sự là chán sống mà.
”Biểu ca?” Vũ Quân Kỳ mở to hai mắt hồng hồng do khóc, nhìn nam nhân đang lửa giận ngập trời, y nghiên đầu nhìn sườn mặt nghiêm trọng của Lãnh Thiên Thương, sau đó nói ra nghi vấn của bản thân, y đột nhiên có cảm giác không rõ lúc nãy Lãnh Hương Lăng đã nói cái gì ni? Chẳng nhẽ thính lực của y có vấn đề sao?
”Ân, còn ghen sao?” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân đang hồ nghi kia, thực sự là không biết nam nhân mà hắn đã ái thượng suốt mười năm này rốt cuộc đối với hắn có 1 chút lòng tin nào hay không đây? Bất quá nhìn bộ dạng của Vũ Quân Kỳ vì hắn mà lo lắng lại vừa thương tâm, xác thực là vô cùng thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân của hắn ni.
”Hừ, ai thèm ghen chứ.” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân đang trêu ghẹo mình, thương tâm của y xem ra là uổng phí rồi. Bất quá Lãnh Thiên Thương sao lại có thể cùng Lãnh Hương Lăng của Lục Cam này là anh em bà con, bọn họ rốt cuộc là sao a?
”Ha ha ha …. “
”Đáng giận ….” trong phòng quanh quẩn thanh âm nam nhân đang cười to, cùng với người nào đó đang hờn dỗi, làm mọi người đều biết bên trong nhất định là một đôi tình lữ đang cãi nhau, bất quá thoạt nhìn bọn họ đã trời quang mây tạnh rồi.
Lãnh Thiên Thương rốt cục cũng trấn an được Vũ Quân Kỳ sau đó hắn muốn dẫn y ra ngoài để gặp cái người khởi xướng kia, tuy rằng hắn rất muốn để cho nam nhân kia biết cái gì gọi là báo ứng của việc nói dối, thế nhưng nam nhân kia dù sao cũng còn có một hậu thuẫn rất mạnh không phải sao? Cho nên lần này bỏ qua hắn, thế nhưng nhất định sẽ ở chỗ khác mà đòi lại!
Bằng không hắn sẽ không gọi là Lãnh Thiên Thương nữa.
“A, biểu ca rốt cục cũng sóng yên biển lặng rồi a?” Lãnh Hương Lăng nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau hắn cả người liền như một con chó cưng lập tức dán lên người của Lãnh Thiên Thương. Buồn cười, hiện tại không nịnh nọt 1 chút, thì hậu quả của hắn khẳng định là rất thảm a.
”Hừ.” Lãnh Thiên Thương âm ngoan nhìn nam nhân đang đối với hắn xum xoe kia, thực sự là giống như cây cỏ mọc trên bờ tường a. Nhưng lại là cây cỏ có thân thể rất mềm mại.(3)
Vũ Quân Kỳ nhìn Lãnh Hương Lăng đang liên tục hướng sang mình chớp mắt liền có chút thận trọng muốn đem bản thân trốn ở phía sau Lãnh Thiên Thương, y đối với việc chính mình lúc đầu đối với bọn họ hiểu lầm vẫn còn có chút ngượng ngùng. Tuy rằng, rõ ràng là Lãnh Hương Lăng sai, thế nhưng y lại giống như một nữ nhân ăn phải dấm chua, lại còn từ thiên lý xa xôi mà chạy tới nơi này tìm tình địch hư cấu uống rượu hết nửa tháng.
”Ngồi xuống cùng nhau dùng cơm đi a. Vũ hoàng thượng, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tử y nam nhân vẫn ngồi ở bên bàn, lúc này mới chen vào nói, hắn giương mắt nhìn ba nam nhân đang đứng ở đó một chút rồi lại tiếp tục uống rượu của mình, cứ như mọi thứ cùng hắn không có liên quan.
Nếu như không phải hắn vừa rồi mới xông vào, còn làm cho người ta tưởng rằng hắn chỉ là một người đến Hinh Hương uyển để tầm hoan mà không phải là nam nhân đối với Lãnh Hương Lăng có dục vọng chiếm giữ ni.
”Ngươi …. không biết ngươi là ai a?” Vũ Quân Kỳ quan sát tử y nam tử này, hắn một thân trang phục ung dung đẹp đẽ quý giá làm cho người ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra hắn xuất thân không tầm thường. Hơn nữa khí chất của hắn chính là xuất chúng trong xuất chúng a, khí chất bá chủ này làm y vừa thấy là biết người này tuyệt đối không phải là 1 công tử giàu có đơn giản.
Bất quá càng làm cho Vũ Quân Kỳ khiếp sợ, chính là nam nhân này cùng Lãnh Thiên Thương bộ dạng có sáy bảy phần tương tự, y mờ hồ nhìn nam nhân trước mắt, nam nhân này lẽ nào thực sự là có quan hệ gì đó với Lãnh Thiên Thương sao?
”Thế nào, ta chính là cùng cha khác mẹ với hắn, Lãnh đại nhân ca ca không có nói cho ngươi sao?” Nam nhân vẫn như trước không nhìn về phía bọn họ chỉ lo uống rượu của mình, dù sao thì hắn cũng không phải là người sốt ruột muốn làm sáng tỏ a.
”Cái gì? Ngươi!” Vũ Quân Kỳ khiếp sợ nhìn nam nhân bên cạnh, thế nhưng Lãnh Thiên Thương lại không có bất luận biểu tình gì chỉ là như cũ ôn nhu mà nhìn y …
Nhãn thần của hắn ôn nhu như muốn giúp y làm tan biến những những hồ nghi dành cho hắn.
Chú giải:
(1) tâm đãng thần trì: ý nói tâm hồn xao động, tim thì đập nhanh, túm là Thương ca đang muốn …. Em Kỳ đó a, văn hoa thía thôi chứ ý thì đen thui à ^^
(2)Ta nghĩ câu này ý là em Lăng là của người nào đó^^, cho nên để ẻm thấy Thương ca thía lầy, lỡ người nào đó ghen là chít, lại còn liên lụy nhiều người nữa^^
(3)Theo ta thì cái chỗ này ý nói là em Lăng gió chiều nào thì nghiêng chiều ấy a, mới chọc cho anh tức bây giờ thấy anh đi ra thì bay sang nịnh ngay vì sợ anh trả thù^^