“Không cần lôi thôi, tại hạ vốn cùng Lục bệ hạ ngươi không có quan hệ gì.” Lãnh Thiên Thương tuy rằng là cùng tử y nam nhân nói chuyện, thế nhưng hai mắt hắn cho tới bây giờ cũng không có ly khai, luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Quân Kỳ.
Lãnh Thiên Thương tìm tòi trong đôi mắt chứa đầy nghi vấn cùng với chút lạnh lùng nhàn nhạt của Vũ Quân Kỳ, không biết có phải bởi vì giấu diếm vợ mà có chút thương tâm hay không ni.
“Thế nào ngươi không hỏi gì sao?” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân một mực yên lặng theo sát phía sau mình, y nhất định có rất nhiều nghi vấn a? Nhưng sao lại không hỏi?
Lãnh Thiên Thương từ lúc cáo từ đi ra khỏi Hinh Hương uyển mang theo Vũ Quân Kỳ, bọn họ hai người đã đi không biết bao xa, Vũ Quân Kỳ vẫn là một tiếng cũng không nói. Bầu không khí có chút nặng nề.
Ngay cả Bạch Hổ đi theo phía sau bọn họ cũng rất nhanh chịu không nổi, nếu như Lãnh Thiên Thương còn không nói lời nào hắn sẽ phát giận ni. Nhìn gương mặt Chu Tước vẫn rất trầm tĩnh, thật không biết cái nữ nhân này làm sao lại có thể trầm lặng được như thế, thực sự là một người ngoại tộc a.
Đứng bên bờ hồ mỹ lệ mà yên lặng, Lãnh Thiên Thương rốt cục ngừng cước bộ. Nhìn hồ nước yên lặng, hắn chắp tay đứng đối mặt với hồ nước, dù sao hướng người khác kể ra tâm sự của mình chính cũng là lần đầu tiên nên không biết bản thân phải làm sao để đối mặt với Vũ Quân Kỳ mà nói ra bí mật hắn đã ẩn sâu nhiều năm như vậy.
“Hỏi cái gì?” Vũ Quân Kỳ đứng phía bên trái của Lãnh Thiên Thương, y cách Lãnh Thiên Thương cũng chỉ có vài bước nên cũng song song ngừng cước bộ, nhìn nam nhân đón gió mà đứng. Nam nhân này thân thể cứng nhắc hắn đang hồi tưởng chuyện gì rất thống khổ sao? Ngay cả y cũng cảm giác được đau thương từ từ lan ra trong gió…
“Ta là do ngươi năm đó cứu được… “
“Ta đã sớm biết a. Ngươi không phải đã nói với ta rồi sao?” Vũ Quân Kỳ đến nay vẫn còn nhớ rõ bộ dạng Lãnh Thiên Thương lúc hắn lần thứ hai xuất hiện trước mặt y, mang theo tâm báo ân mà đến tìm y, thế nhưng y lại không có ký ức gì về việc đó bởi vì dù sao lúc đầu cứu hắn cũng là do Vô Tâm sai bảo a.
Nhưng y vẫn còn nhớ kỹ khi đó trên mặt Lãnh Thiên Thương là biểu tình thụ thương cùng ẩn nhẫn thống khổ. Lúc đó, tuy rằng Vũ Quân Kỳ trong miệng nói đùa, thế nhưng trong lòng cũng nghĩ bản thân giống như đã phạm vào tội gì đó thật lớn. Bởi vì biểu tình lúc đó của Lãnh Thiên Thương cứ như hắn bị toàn bộ thế giới này bỏ rơi.
“Đúng vậy.” Lãnh Thiên Thương buồn cười nhìn hồ nước trước mắt, bản thân sao lại do dự như thế ni, cũng không biết phải nói từ đâu a. Hắn ban đầu sống trên đời này là vì báo thù, sau lại là vì báo ân, tiếp đó …. ngay chính hắn cũng không biết là vì cái gì mà sống.
“Ta … ách … “
“Nếu như rất thống khổ, vậy thì không cần nói.” Vũ Quân Kỳ đột nhiên từ phía sau ôm lấy Lãnh Thiên Thương, y chỉ biết nam nhân này đang rất thống khổ. Lãnh Thiên Thương thân thể đều có chút run rẫy, nói cho cùng thì không phải là chuyện rất trọng yếu sao? Vậy thì cứ bàn lại sau đi.
“Chúng ta trở về đi.” Vũ Quân Kỳ ôm Lãnh Thiên Thương, tất cả đều là y gây nên, cho nên y muốn mang Lãnh Thiên Thương về, bọn họ trở lại Vũ Trạch sau đó sẽ không bao giờ … gặp lại Lãnh Hương Lăng kia nữa, bởi vì y cảm thấy Lãnh Thiên Thương và những người kia có dính dáng gì đó.
Y không muốn mất đi Lãnh Thiên Thương, y sợ Lãnh Thiên Thương sẽ bị những người đó mang đi, lúc đó lực hấp dẫn cường liệt của bọn họ ngay đến y cũng đều cảm giác được.
“Không, ta nhất định phải nói.” Dừng một chút giống như là điều chỉnh lại tình tự của bản thân, “Ta kỳ thực là đại vương tử Lục cam, cũng chính là ca ca của Lục Bính Đình … ta … “
“Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe ~” Vũ Quân Kỳ ghé vào phía sau Lãnh Thiên Thương, phe phẩy đầu mình. Y không thích nghe, nếu có thể được thì đừng cho y nghe những lời này!
“Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng! Ngô … ngô …” Vũ Quân Kỳ rống to hơn lại bị Lãnh Thiên Thương ngăn chặn, hai người bọn họ ở cạnh bờ hồ thâm tình ôm nhau, mà bao hàm ý khó xử gì đó. Có 1 số chuyện đã trở thành vô dụng thì dù có nói với y về quá khứ thì có cái ý tứ gì ni?
“Ai nha, thực sự là buồn chán a.” Trở lại kinh đô đã một tháng, mỗi ngày đều phải đối mặt với đống lớn công vụ, tuy rằng y đã quyết định muốn cùng người nào đó cùng nhau hảo hảo thống trị quốc gia.
Thế nhưng trước đây vốn là 1 người quen nhàn tản, muốn y trong khoảng thời gian ngắn mà trưởng thành hình như có chút trắc trở ni.
“Làm sao vậy?” Lãnh Thiên Thương ôn nhu nhìn nam nhân ghé vào trên bàn mà trêu chọc, nhãn thần hàm chứa yêu thương như muốn nói hắn đối nam nhân này chính là yêu vô cùng say đắm.
“Thừa tướng đại nhân, ngài nghỉ 1 chút đi, những … thứ này cứ để cho thánh thượng xử lý a, ngài ấy cũng rất nhàn rỗi không phải sao? Hoàng thượng?” Đức công công nhìn hai người ngồi ở ngự thư phòng xử lý quốc chính, rốt cục Vũ Trạch cũng đã trời quang mậy tạnh a. Không biết tiên hoàng thấy tình cảnh này có thể nào ở trên trời mà cảm thấy mỹ mãn hay không?
Chỉ là hắn đến nay vẫn còn đang lo lắng tiên hoàng lưu lại mật chiếu kia, giấu ở quý phủ hoàng thúc của Vũ Quân Kỳ trong chiếu thư đến tột cùng là có bí mật gì ni? Đức công công bây giờ vẫn còn nhớ kỹ tiên hoàng lúc soạn chiếu thư, khóe miệng phảng phất dáng tươi cười hồ ly, không biết có phải là nhằm vào Lãnh thừa tướng hay không.
Tuy rằng hắn là lão nhân nhưng cũng hiểu được hai nam nhân ở cùng một chỗ là mất thể thống, thế nhưng thâm tình của Lãnh Thiên Thương đối với hoàng thượng nhà hắn là vô cùng sâu đậm a. Ngay đến hắn là hoạn quan mà còn muốn khôi phục thanh xuân ni, ước ao có được tình nhân ở cùng một chỗ đến thiên trường địa cửu.
“Đức công công ngươi rất nhàn hạ phải không?” Cái lão nhân này cư nhiên còn có thời gian quản chuyện của y.
“Lão nô không có thanh nhàn a bệ hạ.” Tuy rằng Vũ Quân Kỳ gần đây rất nỗ lực học tập về làm thế nào là một hảo hoàng đế, thế nhưng so sánh với việc Lãnh Thiên Thương đang làm, y chỉ là ở một bên không có việc gì uống trà nếu không thì hô to bản thân có bao nhiêu mệt.
“Hừ.” Mặc kệ hắn, nếu không phải Đức công công là do phụ hoàng y lưu lại, Vũ Quân Kỳ y nhất định sẽ đem cái lão nhân phạm thượng này ra cho 1 trăm trượng, còn dám khiêu khích quyền uy hoàng thượng y nữa.
“Bẩm hoàng thượng, Hiền vương điện hạ ngoài cửa cầu kiến.” Thạch đầu kính cẩn tiến nhập trong điện, không biết ngày hôm nay có phải là thái dương mọc từ đằng Tây hay không mà hoàng thúc của hoàng thượng Hiền vương điện hạ Vũ Quảng Trạch ở ngoài cửa cầu kiến hơn nữa bộ dạng còn rất sốt ruột ni. Cho nên tiểu thái giám hắn cũng chỉ có thể liều chết vào đây bẩm báo.
“Ách …” Đức công công vừa nghe Hiền vương tới chơi, đầu tiên là ngực hồi hộp 1 chút, không biết thế nào, nhưng hắn chính là nghĩ Hiền vương Vũ Quảng Trạch tới nhất định là không có gì chuyện tốt, Vũ Quảng Trạch cùng tiên hoàng là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra đều mang bản sắc hồ ly a.
“A, cái gì? Vương thúc tới, mau tuyên.” Vũ Quân Kỳ vừa nghe Vương thúc không hỏi thế sự của mình tới chơi, đương nhiên là muốn nhiệt tình khoản đãi. Vũ Quân Kỳ lúc còn nhỏ thích nhất là Vương thúc này, Vũ Quảng Trạch là người hiền lành nhất toàn bộ Vũ Trạch a. Hắn lúc còn trẻ đã bắt đầu phụ tá tiên đế, thẳng đến tiên đế băng hà tuy không trở thành trung tâm quyền lực của Vũ Trạch. Nhưng không ai dám khinh thường thực lực cùng lời hiệu triệu của hắn.
Trong hoàng cung Vũ Trạch, một phần ba cựu thần hiện nay đều là Vũ Quảng Trạch đề bạt, hơn nữa những người này đều là loại người phi thường già giặn, cho nên Lãnh Thiên Thương đối với Hiền vương đã tối lui ẩn cư này cũng phải nhượng ba phần. Thế nhưng, việc Hiền vương tới chơi xác thực cũng không phải chuyện Lãnh Thiên Thương muốn nhìn thấy.
Bởi vì lập tức sẽ tới ngày kia, không biết cái lão già này lưu lại thứ đó rốt cuộc là cái gì? Lẽ nào muốn đem Lãnh Thiên Thương hắn sung quân biên cảnh sao? Thế nhưng nhiều năm như vậy hắn đã vì Vũ Trạch bán mạng triều đình trên dưới cũng đều thấy rõ ràng, cho nên cái lão già kia căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Thế nhưng lão gìa đó có thể ưng thuận mà đem nhi tử của mình giao cho hắn sao? Năm đó lúc Lãnh Thiên Thương tỏ rõ mục đích của chính mình. Cái lão già đó cư nhiên là 1 bộ dạng bình tĩnh, mỉm cười nhìn hắn năm ấy mới hơn mười tuổi.
“Nga? Ngươi muốn nhi tử của trẫm sao?” Lão hoàng thượng vừa nghe thiếu niên trạng nguyên này cư nhiên dõng dạc trực tiếp nói ra mục đích của bản thân, lẽ nào hắn không sợ mình sẽ giết hắn sao? Thử hỏi có người nào dám hướng hoàng đế đòi thái tử a, thiếu niên này bộ dạng xem ra là đã liệu trước, thật không biết hắn là kẻ ngu si hay là mãng phu(1) ni?
“Đúng, đây cũng là nguyên nhân ta đầu nhập vào Vũ Trạch.” Thiếu niên tuy rằng còn trẻ thế nhưng khí chất già dặn cùng trấn định, cách nói năng vừa nhìn liền biết hắn là một người bất phàm hơn nữa hắn nhất định đã trải qua những chuyện không tầm thường, bởi vì hai mắt hắn như của một người hiểu rõ thế sự không phải là của 1 thiếu niên hơn mười tuổi nên có.
“Nga, vậy sao, thế nhưng ngươi sao lại muốn nhi tử trẫm ni?” Lão nhân thập phần không hiểu, nhi tử hắn vốn là một người hay gây chuyện, cho nên tuy rằng là thái tử thế nhưng hắn lại bắt y đi theo Hư Vô lão nhân học nghệ mong muốn có thể khiến cho hài tử kia học được 1 ít trầm ổn.
“Hắn dám quên ta!” Trong con ngươi âm ngoan của thiếu niên tỏ ra ý không thể tha thứ, đúng, chính là không thể tha thứ. Hắn vì người kia mà chỉ dùng thời gian ngắn học xong những thứ người khác phải dùng vài chục năm thậm chí là vài thập niên mới có thể học được. Mà khi hắn cõi lòng đầy chờ mong đứng ở trước mặt người kia.
Người kia cư nhiên đem hắn coi như 1 trong số những tình nhân đông đảo của y, hắn Lãnh Thiên Thương tuyệt không tha thứ, hơn nữa mặc kệ nam nhân kia trước đây đã từng có bao nhiêu tình nhân, chỉ cần có hắn Lãnh Thiên Thương thì từ nay về sau nam nhân kia cũng chỉ có thể thuộc về 1 mình Lãnh Thiên Thương mà thôi.
Lãnh Thiên Thương lúc đó một lòng một dạ muốn có được Vũ Quân Kỳ, thế nhưng hắn chỉ chiếm được thân thể của tên kia, trong khoảng thời gian mười năm hai người bọn họ luôn luôn ngươi truy ta trốn cho tới bây giờ cũng không có ngồi xuống mà lại ngẫm lại cảm tình giữa bọn họ trong lúc đó là gì, mà có lẽ là bọn họ đã suy nghĩ vô số lần, thế nhưng lại không đem tâm của mình hướng đối phương nói hết ra.
Hiền vương Vũ Quảng Trạch lúc tuổi còn trẻ đã theo tiên đế Nam chinh Bắc chiến xét về bày mưu nghĩ kế thì đúng là một người hiếm có, thế nhưng sau bởi vì biết được do bản thân ở bên ngoài bôn ba mà làm cho nương tử thương tâm rồi tức giận rời đi, cho nên hắn liền từ quan về nhà sau đó ở khắp đại giang nam bắc mà đi tìm nương tử.
Sau cùng, cách đây tám năm mới tìm được nương tử của mình, từ đó về sau luôn cùng vợ ở tại trong phủ, có đôi khi mang theo nương tử du lãm danh thắng thiên hạ, trải qua cuộc sống thanh nhàn, không hề quản sự vụ trong triều, thế nhưng cũng không vì thế mà nói Hiền vương điện hạ không có bất luận quyền lực gì. Ảnh hưởng của hắn thế nhưng đủ có thể lay động toàn bộ Vũ Trạch hoàng triều.
“Thần, bái kiến bệ hạ.” Vũ Quảng Trạch mặc tử bào cao quý, hoa mẫu đơn thêu trên y phục tượng trưng cho tôn quý của hắn, tuy rằng đã là một nam nhân qua tuổi trung niên, thế nhưng do bảo dưỡng tốt nên gương mặt thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi 1 chút mà thôi.
Do cuộc sống an nhàn mỹ mãn, làm cho gương mặt hắn thoạt nhìn doanh mãn tiếu ý, cứ như một cao nhân nhìn thấu thế sự khiến người ta cảm thụ được khí chất của hắn đã trở nên siêu phàm thoát tục làm cho người khác an tâm.
“A, hoàng thúc đã lâu không gặp. Hoàng thúc khí sắc rất tốt a.” Vũ Quân Kỳ thích nhất chính là hoàng thúc, từ nhỏ hoàng thúc cũng thương y nhất, không giống phụ hoàng luôn luôn thấy y là mang bộ dạng chịu không nổi. Mỗi lần đều đem y phê phán từ đầu đến đuôi.
“Ha hả đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần thân thể luôn luôn kiện khang. Nga, thừa tướng đại nhân cũng ở đây a.” Vũ Quảng Trạch vừa vào cửa đã thấy Lãnh Thiên Thương thế nhưng hắn chính là làm bộ không thấy, lúc này mới cùng Lãnh Thiên Thương nói lời khách khí.
“Vương gia an khang.” Lãnh Thiên Thương tuyệt không để ý tới thái độ của Vũ Quảng Trạch đối chính mình, dù sao hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng mục đích của đối phương. Hắn Lãnh Thiên Thương đã sớm tại trước mặt bọn họ biểu lộ mục đích của mình là cháu trai của người kia, cho nên Vũ Quảng Trạch phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
“Ân.”
“Hoàng thượng thần nghe nói hoàng thượng năm nay muốn cử hành cuộc săn bắn vào mùa thu, không biết thần có thể tham gia hay không?” Vũ Quảng Trạch lãnh đạm ứng phó với Lãnh Thiên Thương rồi quay đầu hướng Vũ Quân Kỳ yêu cầu. Hắn sớm đã không tham gia săn bắn mùa thu rất nhiều năm, thế nhưng lần này hắn cư nhiên lại chủ động chạy tới trong cung yêu cầu.
“Ách, hoàng thúc nếu như ngài muốn tham gia đương nhiên là chất nhi rất vinh hạnh a.” Vũ Quân Kỳ cảm thấy kỳ quái hoàng thúc cư nhiên chạy tới chủ động yêu cầu muốn tham gia săn bắn.”Việc này hoàng thẩm nàng đồng ý không?”
Vũ Quảng Trạch năm đó vì Vũ Trạch bị thương vô số, nhờ có nương tử của hắn Lãnh Diện la sát mới có thể mỗi lần đều từ quỷ môn quan cứu trở về, cuối cùng đến cả Lãnh Diện la sát cũng lười cứu Vũ Quảng Trạch, cho nên mới yêu cầu hắn và nàng cùng nhau rời khỏi để sống cuộc đời an nhàn, thế nhưng Vũ Quảng Trạch lúc đó vì triều chính mà không có đáp ứng. Cho nên mới dẫn tới sự tình sau này.
“Đương nhiên, nàng cũng đã lâu không có hoạt động gân cốt. Hơn nữa lần này nàng còn muốn để những tiểu thư thiên kim quý tộc cũng tới tham gia.”
“Ách, cái gì?!” Vũ Quân Kỳ vừa nghe hoàng thúc nói lập tức hướng đầu sang Lãnh Thiên Thương, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng hình như lại không có phản ứng gì ni, lẽ nào hắn đã sớm định liệu trước rồi sao? Thế nhưng Lãnh Diện lão bà của hoàng thúc y lúc nào lại cùng những nữ nhi yếu kém có qua lại a?
“Làm sao vậy? Lẽ nào hoàng thượng xem nhẹ nữ hài tử nhà quyền quý sao? Hay là Lãnh thừa tướng có ý kiến gì?” Vũ Quảng Trạch nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Thương, giống như muốn tại trên mặt hắn mà nhìn ra cái gì, sau đó nhìn đến gương mặt như người chết vạn năm bất biến của Lãnh đại nhân thì độ cung trên khóe miệng càng trở nên lớn hơn nữa.
Đôi khi làm bộ không thèm để ý cũng không phải là thực sự không thèm để ý không phải sao?!
“Lãnh mỗ không có bất luận dị nghị gì.” Lãnh Thiên Thương tuôn ra ngữ khí nhàn nhạt. Hắn không biết bộ dạng của mình làm Vũ Quân Kỳ mở to mắt đầy hồ nghi, y không biết hoàng thúc và tên họ Lãnh kia xảy ra chuyện gì, cứ như hai người bọn họ có sự tình gì đó mà lén gạt y ra.
“Nga, cứ như vậy đi. Hoàng thượng như thế là định rồi a, thần rất là chờ mong ngày đó nga.” Vũ Quảng Trạch nhìn cháu trai không biết suy nghĩ này, tiểu tử này xem ra còn không biết người nào đó vì y mà đã làm những chuyện gì. Xem ra hai người bọn họ còn phải đi 1 đoạn đường rất dài. Thực sự là 1 tiểu tử không thẳng thắn a.
“Hoàng thúc sao chất nhi lại có loại cảm giác bị rơi vào bẩy rập a ha hả.” Vũ Quân Kỳ không có manh mối gì nên không thể làm gì khác hơn là ở trước mặt hoàng thúc làm mặt xấu, dù thế nào y cũng nghĩ sự tình tuyệt không đơn giản ni.
“Hoàng thượng không cần lo lắng, thần sẽ đem tất cả đều an bài tốt. Được rồi, Đức công công ngươi cũng đi đi, săn bắn mùa thu hảo ngoạn như thế này cũng không thể thiếu ngươi a.” Vũ Quảng Trạch nói xong cũng không tái để ý tới bộ dạng vô tội của Vũ Quân Kỳ, trái lại đem đường nhìn chuyển hướng sang trên người Đức công công đã tận lực đem bản thân giấu ở phía sau. Làm hắn sợ đến mức càng đem thân thể của chính mình bất giác né tránh phía sau.
“Ha hả, Hiền vương đã mời lão nô đương nhiên là phải đi.” Đức công công càng không ngừng cười mỉa, hắn là một thái giám nho nhỏ mà sao mệnh lại khổ như thế a, Hiền vương này nhất định là nhiễm tính lão bà nhà hắn. Càng già càng trở nên giả dối, không biết hắn sao lại ác liệt như thế, còn có ý định trêu cợt lão nhân gia ta đây a.
“Hảo, nói như vậy là đã định rồi, Lãnh đại nhân sau này gặp lại.” Vũ Quảng Trạch bộ dạng bí hiểm làm ba người ở đây trong lòng đều một trận lo lắng. Chỉ ngoại trừ Vũ Quân Kỳ không biết gì ra, ba người còn lại đều minh bạch đây là chuyện gì …
Ngày này thực sự đã sắp tới rồi sao, hắn còn chưa cùng người kia nói rõ, hai người bọn họ đối mặt với cục diện bế tắc vừa mới chậm rãi hóa giải, thế nào mà lại gặp phải chuyện như vậy ni? Tuy vậy cũng không có cách nào khác chỉ có thể từ từ đợi sự tình phát triển mà thôi.
Lãnh Thiên Thương nhìn bóng lưng Vũ Quảng Trạch, hắn biết lần này chính là khảo nghiệm cho bản thân, cho dù hắn còn chưa nói cho Vũ Quân Kỳ tâm của mình, cũng chỉ có thể hảo đợi, nhìn xem lão nhân kia để lại vật gì cho hắn vậy. Lão già đó xem ra tính toán rất chuẩn a, thời gian mười năm hắn và con của ông ta vừa mới hảo được một chút, sẽ đối phải đối mặt khảo nghiệm được lão già đó lưu lại.
Chú giải:
(1) mãng phu: thô bạo, to lớn
=============================
Sóng to gió lớn sắp đến rùi đó các nàng^^, lần này để xem em Kỳ sẽ làm thía lào^^, đời hãy còn dài. Ta sẽ gắn hoàn bộ này sớm nga^^, iu các nàng nhiều. À mà nếu ai có khả năng hãy giúp ta tìm mấy bộ còn lại của hệ liệt này nga, vô cùng cảm kích a^^.
Mà nhắc mới nhớ, bây giờ thì cuối cùng ta cũng hiểu sao em Kỳ lại nói em tiểu quan ở Hinh Hương uyển không nên yêu hoàng thúc của mình=.=!, thì ra là còn 1 hoàng tẩu nữa, chả trách sao nếu đâm đầu vào thì chỉ có đau khổ mà thôi, có lẽ em Kỳ cũng là tức cảnh sinh tình mới nói câu đó, Ai~ thật là cảm thán a~
“Việc này quốc quân ngài đây tối nay nhìn thấy hoàng huynh nhà ta sẽ biết, trước tiên vẫn là nên tới dịch quán để chỉnh đốn một chút a.” Huyền Trọng Tĩnh sau khi mang người an bài tại dịch quán, cũng liền ly khai, hắn còn muốn về nhà bồi nương tử trân quý của hắn. Không biết hắn không ở bên người, nàng có phải là lại không nghe lời hay không.
“Ai nha, Tiểu Đinh Tử ngươi đây là cái gì biểu tình chứ, nhìn thấy ta lại mất hứng thế sao?” Vũ Quân Kỳ thấy Tiểu Đinh Tử nhìn thấy y ngũ quan đều tập trung cùng chỗ, thực sự là không biết tiểu tử này mượn can đảm của ai, thấy y cư nhiên lại bày ra cái bộ dạng này.
“Nô tài không dám a, Vũ hoàng thượng. Người đã lâu không tới Thiên Triệu chúng ta, Tiểu Đinh Tử vui mừng còn không kịp a.” Tuy rằng lời nói trái lương tâm, thế nhưng Tiểu Đinh Tử cũng chỉ có thể nhịn xuống cảm giác buồn nôn liên tiếp trong lòng, không biết lần này trong cung bọn họ sẽ lại thiếu đi bảo bối gì đây.
“Được rồi, Quân Kỳ mỗi lần đến đây đều khi dễ Tiểu Đinh Tử. Nhìn dáng vẻ của ngươi sao vẫn không có biến chuyển chút nào a?” Huyền Trọng Thiên nhìn thấy sư đệ trưng ra bộ dạng một thân vô sự, nghĩ đến người hiện tại đang vì y bán mạng mà cảm thấy tiếc hận.
Lãnh Thiên Thương cái tên kia rõ ràng là một người có tư chất vương giả, nhưng lại hết lần này tới lần khác vì sư đệ vô tâm này của hắn mà bán mạng. Không biết này có phải là người ngốc thì có cái phúc của người ngốc hay không a.
Tuy rằng, hắn không biết cái gì là ái tình, bởi vì Huyền Trọng Thiên hắn căn bản là không cần cái thứ này. Thế nhưng hắn thấy Lãnh Thiên Thương cư nhiên lại vì sư đệ này của hắn mà hi sinh như vậy, hắn cũng phải bội phục Lãnh Thiên Thương thực sự là yêu vô cùng sâu đậm. Chỉ là không biết có phải trong thiên hạ này ái tình đều là như vậy sao?
Vậy hắn cùng Trinh Đức hoàng hậu cao quý, còn có Thục phi và Lăng phi như vậy là cái gì a? Huyền Trọng Thiên đôi khi rất ước ao bản thân được như nhị đệ hay là Lãnh Thiên Thương có thể được người vợ như vậy để vì họ mà nổ lực, thế nhưng hắn đến một điểm cũng thể hiểu được cảm tình của bọn họ.
“Ai nha, sư huynh ngươi thế nào lại có thể nói ta như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng đã một năm không gặp a.” Vũ Quân Kỳ biết sư huynh đang nói y không có tiến bộ, thế nhưng y đây là không muốn tiến bộ a. Chỉ có như vậy, người kia mới có thể vẫn giúp y chưởng quản quốc gia?
” Không phải sao? Bất quá sư đệ à, ta muốn khuyên ngươi cẩn thận coi chừng thông minh bị thông minh hại a.” Huyền Trọng Thiên tuy rằng không biết ái tình là cái gì, thế nhưng hắn có thể cảm giác được sư đệ mình đối với Lãnh Thiên Thương cũng có tình cảm đặc biệt, cho nên không hy vọng y bỏ lỡ cái gì là trọng yếu với y.
“Ai nha. Ta đã biết, được rồi sư huynh ta muốn ở trong cung của ngươi tản bộ a.” Vũ Quân Kỳ không muốn Huyền Trọng Thiên luôn luôn coi y như tiểu hài tử, y tuy rằng thích tứ sư huynh thế nhưng không muốn nghe hắn dùng lời giáo huấn nhi tử để mà giáo huấn sư đệ là y.
“Hoàng thượng, chúng ta cứ đi lại như vậy trong hoàng cung của người ta có tốt không a?” Thạch đầu đi theo phía sau Vũ Quân Kỳ nhìn y ở trong hoàng cung Thiên Triệu hết quẹo trái lại quẹo phải, như là đang tìm bảo khố cứ không ngừng sờ sờ rồi cọ cọ. Nếu gặp phải cái gì không giống trước đây, y liền chạy tới kiểm tra.
Dọc theo đường người trong cung ai cũng nhìn người, Thạch đầu cảm thấy vô cùng mắc cỡ. Lẽ nào hoàng thượng nhà hắn không có cảm giác sao?
“Ha hả, Thạch đầu, ngươi quan tâm làm chi ánh mắt của người khác a. Dù sao đi nữa thì sư huynh luôn luôn sủng ta, ta ở trong cung làm cái gì hắn sẽ không hỏi đến đâu, những người khác đều là nô tài ta tài không cần chú ý.” Vũ Quân Kỳ nhìn Thạch đầu có chút cảm thấy khó xử, y biết, tiểu tử này mỗi lần đến Thiên Triệu đều nghĩ là thật mất mặt.
Thế nhưng mặt mũi giá trị bao nhiêu tiền a. Chưa từng nghe qua câu cây không có vỏ hẳn phải chết là điều tất nhiên, còn người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch sao?(=.=!)
“Ai, thật là, mỗi lần đều hại ta trước mặt người khác không thể ngẩng đầu lên được.” Thạch đầu đi theo phía sau hoàng đế lão tử của hắn mà nói nhỏ, cuối cùng thì chủ tử của hắn vẫn sẽ không nghe mà cứ tiếp tục làm liều a.
“Ân? Cái này ….” Vũ Quân Kỳ như là phát hiện cái gì đó rất thú vị, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn vào nơi nào ở phí trước.
“Ách, cái gì?” Thạch đầu nhìn chủ tử hắn thế nào lại là bộ dạng ngây ngốc ở đây mà nhìn giả sơn a, nhưng cái giả sơn đó có cái gì đẹp chứ? Không phải mỗi lần bọn họ tới đây thì cũng như nhau sao?
Vũ Quân Kỳ đột nhiên nghe thấy được một cổ hương khí rất nhẹ nhưng mềm mại, sau đó y phân phó Thạch đầu quay về chỗ bọn họ đang ở trước, y muốn lưu lại tìm bảo vật.
Vũ Quân Kỳ theo mùi hương của trà đi tới trước cửa lãnh cung, nhìn thấy cánh cửa loang lổ, y nhướng mày. Đến tột cùng là ai ở bên trong. Sư huynh rốt cuộc là đem người như thế nào nhốt tại cái lãnh cung này. Một phi tử thất sủng sao? Giữa lúc Vũ Quân Kỳ đang suy nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe được từ trong truyền đến thanh âm so với trà còn muốn thanh nhã hơn.”Nếu đã tới, nhất định là người hữu duyên. Vị công tử này xin mời vào uống chén trà a.”
Vũ Quân Kỳ, đẩy cửa tiến vào lãnh cung, liền thấy một người nam nhân đưa lưng về phía y, mặc trường sam xanh biếc thuần khiết, đang nâng chén uống trà. Nghe được y tiến đến nhưng cũng không quay đầu lại. Vũ Quân Kỳ trong khoảng thời gian ngắn liền nghĩ mình bị người ta xem thường.”Lẽ nào ngươi không sợ là hoàng thượng tới sao? Dù sao trong hoàng cung to như vậy cư nhiên có một nam nhân, làm cho người ta không muốn nghi ngờ cũng không được a.” Vũ Quân Kỳ ngả ngớn nói. Thế nhưng y chỉ nghe nam nhân kia cười khẽ.
“Hoàng thượng thì sẽ không có khả năng đến lãnh cung. Hơn nữa người có thể đột phá ngũ hành bát quái trận của ta để vào đây đến nay chỉ có ba người. Trước đây là hai người do lầm lẫn mà xông vào, không biết các hạ ngươi ….” Thanh âm nhẹ làm cho tâm linh của y một trận kích động. Giống như nước suối vào mùa xuân gột rửa những hòn đá nhỏ bên bờ.
Lời nam nhân nói làm Vũ Quân Kỳ sửng sốt, thảo nào lúc nãy đang nhàn nhã y liền cảm thấy sao tất cả đều hình như không giống với như nhau. Lúc đó y còn tưởng rằng, có lẽ là mấy tháng không có tới cho nên mới thấy lạ, hiện tại hồi tưởng lại mới phát hiện thì ra mình đã đi vào trận pháp. Thế nhưng, trong hoàng cung làm thế nào lại có người tài ba như vậy, mà y làm sao lại ở trong hoàng cung a.
“Ta đương nhiên là tự mình đi vào.” Vũ Quân Kỳ kiêu ngạo nói, “Mánh khóe nhỏ nhoi này có lừa gạt được Vũ Quân Kỳ ta sao. Ách.” Sau đó thanh âm của y liền tiêu thất vì nam nhân kia đột nhiên quay đầu lại. Đây thế nào lại là một người nam nhân a, sắc mặt người kia trắng đền nỗi gần như trong suốt, gương mặt tròn trĩnh làm cho y muốn cắn một ngụm. Đôi môi ửng đỏ kia như muốn khuyến khích người ta phạm tội, đôi mắt rất to, long lanh rực rỡ, thế nhưng nói là thuần khiết, thì bên trong còn có tia nhìn như thấu cả thế giới lại rất khôn khéo, lại có thêm thần khí linh lợi.
“Vũ Quân Kỳ là ai, ta chưa từng nghe qua. Ta chỉ biết là đương kim hoàng thượng tên là Huyền Trọng Thiên.” Đây là cái tên mà y phải nhớ kỹ, bởi vì người kia dù sao cũng là tỷ phu trên danh nghĩa của y a. Thiên Chiêu Tễ bất đắc mà nhìn người trước mặt này, y ở chỗ này đã ba năm, thế nhưng nửa năm gần đây người đến nơi này càng ngày càng nhiều. Lẽ nào đã đến lúc y phải ly khai chỗ này rồi sao?
“Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên không biết Vũ Quân Kỳ ta là ai sao? Ta là quốc quân của Vũ Trạch. Ngươi ngay cả đến ta là ai cũng không biết, đây là điều mà trong hoàng cung này mỗi người đều biết a.” Vũ Quân Kỳ tìm lại được thanh âm, thế nhưng lại nghĩ chính mình giống như tiểu hài tử không ăn được kẹo đường vậy.
“Nga, nguyên lai là quốc quân Vũ Trạch.” Nói xong y liền xoay người sang chỗ khác uống trà, không hề để ý tới việc người khác quấy rối.
“Uy, ta cũng đã nói cho ngươi biết ta là ai, lẽ nào ngươi không biết đến việc có qua có lại a.” Vũ Quân Kỳ chịu không nổi việc người khác đối với y mà không thèm để ý tới, nam nhân ở Vũ Trạch kia mỗi ngày đều dùng bộ mặt âm trầm mà đối diện với y, mặc kệ y có ra sao, nếu có thể tìm được người thích hợp y nhất định sẽ cho người kia bài học. Ai, được rồi, nam nhân này tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, hẳn là sẽ không kém đâu a. Ha ha, rốt cục cũng tìm được người.
“Thiên chiêu tễ.”
“Ân?” Đang lúc y sững sờ, Vũ Quân Kỳ nghe được thanh âm của nam nhân đang cúi đầu kia truyền đến.”A” rốt cục cũng phản ứng nguyên lai là y nói tên mình a, thế nhưng “Thiên Chiêu Tễ … ‘Thiên’, ngươi, ngươi … thế nào lại có thể như vậy…!”
“Đúng, chính là ta.” Thiên Chiêu Tễ mỉm cười trả lời Vũ Quân Kỳ đang trong trạng thái ngốc lăng, cũng không để ý tới Vũ Quân Kỳ giống như tên ngốc mà há rộng miệng. Thiên Chiêu Tễ khuôn mặt tuyệt sắc dưới ánh mặt trời càng có vẻ mê người mà mị hoặc, thế nhưng, đại não đang bị đình trệ của Vũ Quân Kỳ không có chú ý tới dáng tươi cười kỳ quái trên mặt mỹ nhân.
“Không có khả năng, nếu như ngươi là nữ nhân kia, sư huynh ta làm sao có thể tha cho ngươi a.” Thiên gia cư nhiên dám đưa một nam nhân vào cung sao? Thế nhưng lúc đó rõ ràng nói là nữ nhân a. Hơn nữa lúc đó y cũng đã xem qua đệ nhất mỹ nữ của Thiên Triệu Thiên Chiêu Tuyết. Thế nào lại biến thành một nam nhân chứ?
==================
cái này ta vốn định post hum qua rùi nhưng cái mạng nó cứ khìn khìn thế là ta đành bỏ cuộc, bởi vậy hum nay mới post được a^^. Bây giờ thì các nàng đã hiểu tại sao ta nói “không phải ý đó” rùi chứ^^, em Kỳ coi vậy chứ chả dàm mưu đồ phản bội Thương ca đâu^^, bởi vậy mới nói em nó có số làm thụ mà^^. Mà các nàng thấy đoạn này quen không?^^, đọc Tù phi rùi thì sẽ biết đoạn này a^^. Chương mới thì ta không hứa trước được còn tùy time của ta có bao nhiêu trống=.=!, đàh vậy thui, mà hổm nay bỏ bê luôn bộ Hồng Trần thiệt là ngại nhưng không có time, có lẽ chương mới sẽ còn lâu mới có, đành chịu, các nàng thứ lỗi nga=.=!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Không cần lôi thôi, tại hạ vốn cùng Lục bệ hạ ngươi không có quan hệ gì.” Lãnh Thiên Thương tuy rằng là cùng tử y nam nhân nói chuyện, thế nhưng hai mắt hắn cho tới bây giờ cũng không có ly khai, luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Quân Kỳ.
Lãnh Thiên Thương tìm tòi trong đôi mắt chứa đầy nghi vấn cùng với chút lạnh lùng nhàn nhạt của Vũ Quân Kỳ, không biết có phải bởi vì giấu diếm vợ mà có chút thương tâm hay không ni.
“Thế nào ngươi không hỏi gì sao?” Lãnh Thiên Thương nhìn nam nhân một mực yên lặng theo sát phía sau mình, y nhất định có rất nhiều nghi vấn a? Nhưng sao lại không hỏi?
Lãnh Thiên Thương từ lúc cáo từ đi ra khỏi Hinh Hương uyển mang theo Vũ Quân Kỳ, bọn họ hai người đã đi không biết bao xa, Vũ Quân Kỳ vẫn là một tiếng cũng không nói. Bầu không khí có chút nặng nề.
Ngay cả Bạch Hổ đi theo phía sau bọn họ cũng rất nhanh chịu không nổi, nếu như Lãnh Thiên Thương còn không nói lời nào hắn sẽ phát giận ni. Nhìn gương mặt Chu Tước vẫn rất trầm tĩnh, thật không biết cái nữ nhân này làm sao lại có thể trầm lặng được như thế, thực sự là một người ngoại tộc a.
Đứng bên bờ hồ mỹ lệ mà yên lặng, Lãnh Thiên Thương rốt cục ngừng cước bộ. Nhìn hồ nước yên lặng, hắn chắp tay đứng đối mặt với hồ nước, dù sao hướng người khác kể ra tâm sự của mình chính cũng là lần đầu tiên nên không biết bản thân phải làm sao để đối mặt với Vũ Quân Kỳ mà nói ra bí mật hắn đã ẩn sâu nhiều năm như vậy.
“Hỏi cái gì?” Vũ Quân Kỳ đứng phía bên trái của Lãnh Thiên Thương, y cách Lãnh Thiên Thương cũng chỉ có vài bước nên cũng song song ngừng cước bộ, nhìn nam nhân đón gió mà đứng. Nam nhân này thân thể cứng nhắc hắn đang hồi tưởng chuyện gì rất thống khổ sao? Ngay cả y cũng cảm giác được đau thương từ từ lan ra trong gió…
“Ta là do ngươi năm đó cứu được… “
“Ta đã sớm biết a. Ngươi không phải đã nói với ta rồi sao?” Vũ Quân Kỳ đến nay vẫn còn nhớ rõ bộ dạng Lãnh Thiên Thương lúc hắn lần thứ hai xuất hiện trước mặt y, mang theo tâm báo ân mà đến tìm y, thế nhưng y lại không có ký ức gì về việc đó bởi vì dù sao lúc đầu cứu hắn cũng là do Vô Tâm sai bảo a.
Nhưng y vẫn còn nhớ kỹ khi đó trên mặt Lãnh Thiên Thương là biểu tình thụ thương cùng ẩn nhẫn thống khổ. Lúc đó, tuy rằng Vũ Quân Kỳ trong miệng nói đùa, thế nhưng trong lòng cũng nghĩ bản thân giống như đã phạm vào tội gì đó thật lớn. Bởi vì biểu tình lúc đó của Lãnh Thiên Thương cứ như hắn bị toàn bộ thế giới này bỏ rơi.
“Đúng vậy.” Lãnh Thiên Thương buồn cười nhìn hồ nước trước mắt, bản thân sao lại do dự như thế ni, cũng không biết phải nói từ đâu a. Hắn ban đầu sống trên đời này là vì báo thù, sau lại là vì báo ân, tiếp đó …. ngay chính hắn cũng không biết là vì cái gì mà sống.
“Ta … ách … “
“Nếu như rất thống khổ, vậy thì không cần nói.” Vũ Quân Kỳ đột nhiên từ phía sau ôm lấy Lãnh Thiên Thương, y chỉ biết nam nhân này đang rất thống khổ. Lãnh Thiên Thương thân thể đều có chút run rẫy, nói cho cùng thì không phải là chuyện rất trọng yếu sao? Vậy thì cứ bàn lại sau đi.
“Chúng ta trở về đi.” Vũ Quân Kỳ ôm Lãnh Thiên Thương, tất cả đều là y gây nên, cho nên y muốn mang Lãnh Thiên Thương về, bọn họ trở lại Vũ Trạch sau đó sẽ không bao giờ … gặp lại Lãnh Hương Lăng kia nữa, bởi vì y cảm thấy Lãnh Thiên Thương và những người kia có dính dáng gì đó.
Y không muốn mất đi Lãnh Thiên Thương, y sợ Lãnh Thiên Thương sẽ bị những người đó mang đi, lúc đó lực hấp dẫn cường liệt của bọn họ ngay đến y cũng đều cảm giác được.
“Không, ta nhất định phải nói.” Dừng một chút giống như là điều chỉnh lại tình tự của bản thân, “Ta kỳ thực là đại vương tử Lục cam, cũng chính là ca ca của Lục Bính Đình … ta … “
“Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe ~” Vũ Quân Kỳ ghé vào phía sau Lãnh Thiên Thương, phe phẩy đầu mình. Y không thích nghe, nếu có thể được thì đừng cho y nghe những lời này!
“Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng! Ngô … ngô …” Vũ Quân Kỳ rống to hơn lại bị Lãnh Thiên Thương ngăn chặn, hai người bọn họ ở cạnh bờ hồ thâm tình ôm nhau, mà bao hàm ý khó xử gì đó. Có 1 số chuyện đã trở thành vô dụng thì dù có nói với y về quá khứ thì có cái ý tứ gì ni?
“Ai nha, thực sự là buồn chán a.” Trở lại kinh đô đã một tháng, mỗi ngày đều phải đối mặt với đống lớn công vụ, tuy rằng y đã quyết định muốn cùng người nào đó cùng nhau hảo hảo thống trị quốc gia.
Thế nhưng trước đây vốn là 1 người quen nhàn tản, muốn y trong khoảng thời gian ngắn mà trưởng thành hình như có chút trắc trở ni.
“Làm sao vậy?” Lãnh Thiên Thương ôn nhu nhìn nam nhân ghé vào trên bàn mà trêu chọc, nhãn thần hàm chứa yêu thương như muốn nói hắn đối nam nhân này chính là yêu vô cùng say đắm.
“Thừa tướng đại nhân, ngài nghỉ 1 chút đi, những … thứ này cứ để cho thánh thượng xử lý a, ngài ấy cũng rất nhàn rỗi không phải sao? Hoàng thượng?” Đức công công nhìn hai người ngồi ở ngự thư phòng xử lý quốc chính, rốt cục Vũ Trạch cũng đã trời quang mậy tạnh a. Không biết tiên hoàng thấy tình cảnh này có thể nào ở trên trời mà cảm thấy mỹ mãn hay không?
Chỉ là hắn đến nay vẫn còn đang lo lắng tiên hoàng lưu lại mật chiếu kia, giấu ở quý phủ hoàng thúc của Vũ Quân Kỳ trong chiếu thư đến tột cùng là có bí mật gì ni? Đức công công bây giờ vẫn còn nhớ kỹ tiên hoàng lúc soạn chiếu thư, khóe miệng phảng phất dáng tươi cười hồ ly, không biết có phải là nhằm vào Lãnh thừa tướng hay không.
Tuy rằng hắn là lão nhân nhưng cũng hiểu được hai nam nhân ở cùng một chỗ là mất thể thống, thế nhưng thâm tình của Lãnh Thiên Thương đối với hoàng thượng nhà hắn là vô cùng sâu đậm a. Ngay đến hắn là hoạn quan mà còn muốn khôi phục thanh xuân ni, ước ao có được tình nhân ở cùng một chỗ đến thiên trường địa cửu.
“Đức công công ngươi rất nhàn hạ phải không?” Cái lão nhân này cư nhiên còn có thời gian quản chuyện của y.
“Lão nô không có thanh nhàn a bệ hạ.” Tuy rằng Vũ Quân Kỳ gần đây rất nỗ lực học tập về làm thế nào là một hảo hoàng đế, thế nhưng so sánh với việc Lãnh Thiên Thương đang làm, y chỉ là ở một bên không có việc gì uống trà nếu không thì hô to bản thân có bao nhiêu mệt.
“Hừ.” Mặc kệ hắn, nếu không phải Đức công công là do phụ hoàng y lưu lại, Vũ Quân Kỳ y nhất định sẽ đem cái lão nhân phạm thượng này ra cho 1 trăm trượng, còn dám khiêu khích quyền uy hoàng thượng y nữa.
“Bẩm hoàng thượng, Hiền vương điện hạ ngoài cửa cầu kiến.” Thạch đầu kính cẩn tiến nhập trong điện, không biết ngày hôm nay có phải là thái dương mọc từ đằng Tây hay không mà hoàng thúc của hoàng thượng Hiền vương điện hạ Vũ Quảng Trạch ở ngoài cửa cầu kiến hơn nữa bộ dạng còn rất sốt ruột ni. Cho nên tiểu thái giám hắn cũng chỉ có thể liều chết vào đây bẩm báo.
“Ách …” Đức công công vừa nghe Hiền vương tới chơi, đầu tiên là ngực hồi hộp 1 chút, không biết thế nào, nhưng hắn chính là nghĩ Hiền vương Vũ Quảng Trạch tới nhất định là không có gì chuyện tốt, Vũ Quảng Trạch cùng tiên hoàng là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra đều mang bản sắc hồ ly a.
“A, cái gì? Vương thúc tới, mau tuyên.” Vũ Quân Kỳ vừa nghe Vương thúc không hỏi thế sự của mình tới chơi, đương nhiên là muốn nhiệt tình khoản đãi. Vũ Quân Kỳ lúc còn nhỏ thích nhất là Vương thúc này, Vũ Quảng Trạch là người hiền lành nhất toàn bộ Vũ Trạch a. Hắn lúc còn trẻ đã bắt đầu phụ tá tiên đế, thẳng đến tiên đế băng hà tuy không trở thành trung tâm quyền lực của Vũ Trạch. Nhưng không ai dám khinh thường thực lực cùng lời hiệu triệu của hắn.
Trong hoàng cung Vũ Trạch, một phần ba cựu thần hiện nay đều là Vũ Quảng Trạch đề bạt, hơn nữa những người này đều là loại người phi thường già giặn, cho nên Lãnh Thiên Thương đối với Hiền vương đã tối lui ẩn cư này cũng phải nhượng ba phần. Thế nhưng, việc Hiền vương tới chơi xác thực cũng không phải chuyện Lãnh Thiên Thương muốn nhìn thấy.
Bởi vì lập tức sẽ tới ngày kia, không biết cái lão già này lưu lại thứ đó rốt cuộc là cái gì? Lẽ nào muốn đem Lãnh Thiên Thương hắn sung quân biên cảnh sao? Thế nhưng nhiều năm như vậy hắn đã vì Vũ Trạch bán mạng triều đình trên dưới cũng đều thấy rõ ràng, cho nên cái lão già kia căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Thế nhưng lão gìa đó có thể ưng thuận mà đem nhi tử của mình giao cho hắn sao? Năm đó lúc Lãnh Thiên Thương tỏ rõ mục đích của chính mình. Cái lão già đó cư nhiên là 1 bộ dạng bình tĩnh, mỉm cười nhìn hắn năm ấy mới hơn mười tuổi.
“Nga? Ngươi muốn nhi tử của trẫm sao?” Lão hoàng thượng vừa nghe thiếu niên trạng nguyên này cư nhiên dõng dạc trực tiếp nói ra mục đích của bản thân, lẽ nào hắn không sợ mình sẽ giết hắn sao? Thử hỏi có người nào dám hướng hoàng đế đòi thái tử a, thiếu niên này bộ dạng xem ra là đã liệu trước, thật không biết hắn là kẻ ngu si hay là mãng phu(1) ni?
“Đúng, đây cũng là nguyên nhân ta đầu nhập vào Vũ Trạch.” Thiếu niên tuy rằng còn trẻ thế nhưng khí chất già dặn cùng trấn định, cách nói năng vừa nhìn liền biết hắn là một người bất phàm hơn nữa hắn nhất định đã trải qua những chuyện không tầm thường, bởi vì hai mắt hắn như của một người hiểu rõ thế sự không phải là của 1 thiếu niên hơn mười tuổi nên có.
“Nga, vậy sao, thế nhưng ngươi sao lại muốn nhi tử trẫm ni?” Lão nhân thập phần không hiểu, nhi tử hắn vốn là một người hay gây chuyện, cho nên tuy rằng là thái tử thế nhưng hắn lại bắt y đi theo Hư Vô lão nhân học nghệ mong muốn có thể khiến cho hài tử kia học được 1 ít trầm ổn.
“Hắn dám quên ta!” Trong con ngươi âm ngoan của thiếu niên tỏ ra ý không thể tha thứ, đúng, chính là không thể tha thứ. Hắn vì người kia mà chỉ dùng thời gian ngắn học xong những thứ người khác phải dùng vài chục năm thậm chí là vài thập niên mới có thể học được. Mà khi hắn cõi lòng đầy chờ mong đứng ở trước mặt người kia.
Người kia cư nhiên đem hắn coi như 1 trong số những tình nhân đông đảo của y, hắn Lãnh Thiên Thương tuyệt không tha thứ, hơn nữa mặc kệ nam nhân kia trước đây đã từng có bao nhiêu tình nhân, chỉ cần có hắn Lãnh Thiên Thương thì từ nay về sau nam nhân kia cũng chỉ có thể thuộc về 1 mình Lãnh Thiên Thương mà thôi.
Lãnh Thiên Thương lúc đó một lòng một dạ muốn có được Vũ Quân Kỳ, thế nhưng hắn chỉ chiếm được thân thể của tên kia, trong khoảng thời gian mười năm hai người bọn họ luôn luôn ngươi truy ta trốn cho tới bây giờ cũng không có ngồi xuống mà lại ngẫm lại cảm tình giữa bọn họ trong lúc đó là gì, mà có lẽ là bọn họ đã suy nghĩ vô số lần, thế nhưng lại không đem tâm của mình hướng đối phương nói hết ra.
Hiền vương Vũ Quảng Trạch lúc tuổi còn trẻ đã theo tiên đế Nam chinh Bắc chiến xét về bày mưu nghĩ kế thì đúng là một người hiếm có, thế nhưng sau bởi vì biết được do bản thân ở bên ngoài bôn ba mà làm cho nương tử thương tâm rồi tức giận rời đi, cho nên hắn liền từ quan về nhà sau đó ở khắp đại giang nam bắc mà đi tìm nương tử.
Sau cùng, cách đây tám năm mới tìm được nương tử của mình, từ đó về sau luôn cùng vợ ở tại trong phủ, có đôi khi mang theo nương tử du lãm danh thắng thiên hạ, trải qua cuộc sống thanh nhàn, không hề quản sự vụ trong triều, thế nhưng cũng không vì thế mà nói Hiền vương điện hạ không có bất luận quyền lực gì. Ảnh hưởng của hắn thế nhưng đủ có thể lay động toàn bộ Vũ Trạch hoàng triều.
“Thần, bái kiến bệ hạ.” Vũ Quảng Trạch mặc tử bào cao quý, hoa mẫu đơn thêu trên y phục tượng trưng cho tôn quý của hắn, tuy rằng đã là một nam nhân qua tuổi trung niên, thế nhưng do bảo dưỡng tốt nên gương mặt thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi 1 chút mà thôi.
Do cuộc sống an nhàn mỹ mãn, làm cho gương mặt hắn thoạt nhìn doanh mãn tiếu ý, cứ như một cao nhân nhìn thấu thế sự khiến người ta cảm thụ được khí chất của hắn đã trở nên siêu phàm thoát tục làm cho người khác an tâm.
“A, hoàng thúc đã lâu không gặp. Hoàng thúc khí sắc rất tốt a.” Vũ Quân Kỳ thích nhất chính là hoàng thúc, từ nhỏ hoàng thúc cũng thương y nhất, không giống phụ hoàng luôn luôn thấy y là mang bộ dạng chịu không nổi. Mỗi lần đều đem y phê phán từ đầu đến đuôi.
“Ha hả đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần thân thể luôn luôn kiện khang. Nga, thừa tướng đại nhân cũng ở đây a.” Vũ Quảng Trạch vừa vào cửa đã thấy Lãnh Thiên Thương thế nhưng hắn chính là làm bộ không thấy, lúc này mới cùng Lãnh Thiên Thương nói lời khách khí.
“Vương gia an khang.” Lãnh Thiên Thương tuyệt không để ý tới thái độ của Vũ Quảng Trạch đối chính mình, dù sao hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng mục đích của đối phương. Hắn Lãnh Thiên Thương đã sớm tại trước mặt bọn họ biểu lộ mục đích của mình là cháu trai của người kia, cho nên Vũ Quảng Trạch phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
“Ân.”
“Hoàng thượng thần nghe nói hoàng thượng năm nay muốn cử hành cuộc săn bắn vào mùa thu, không biết thần có thể tham gia hay không?” Vũ Quảng Trạch lãnh đạm ứng phó với Lãnh Thiên Thương rồi quay đầu hướng Vũ Quân Kỳ yêu cầu. Hắn sớm đã không tham gia săn bắn mùa thu rất nhiều năm, thế nhưng lần này hắn cư nhiên lại chủ động chạy tới trong cung yêu cầu.
“Ách, hoàng thúc nếu như ngài muốn tham gia đương nhiên là chất nhi rất vinh hạnh a.” Vũ Quân Kỳ cảm thấy kỳ quái hoàng thúc cư nhiên chạy tới chủ động yêu cầu muốn tham gia săn bắn.”Việc này hoàng thẩm nàng đồng ý không?”
Vũ Quảng Trạch năm đó vì Vũ Trạch bị thương vô số, nhờ có nương tử của hắn Lãnh Diện la sát mới có thể mỗi lần đều từ quỷ môn quan cứu trở về, cuối cùng đến cả Lãnh Diện la sát cũng lười cứu Vũ Quảng Trạch, cho nên mới yêu cầu hắn và nàng cùng nhau rời khỏi để sống cuộc đời an nhàn, thế nhưng Vũ Quảng Trạch lúc đó vì triều chính mà không có đáp ứng. Cho nên mới dẫn tới sự tình sau này.
“Đương nhiên, nàng cũng đã lâu không có hoạt động gân cốt. Hơn nữa lần này nàng còn muốn để những tiểu thư thiên kim quý tộc cũng tới tham gia.”
“Ách, cái gì?!” Vũ Quân Kỳ vừa nghe hoàng thúc nói lập tức hướng đầu sang Lãnh Thiên Thương, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng hình như lại không có phản ứng gì ni, lẽ nào hắn đã sớm định liệu trước rồi sao? Thế nhưng Lãnh Diện lão bà của hoàng thúc y lúc nào lại cùng những nữ nhi yếu kém có qua lại a?
“Làm sao vậy? Lẽ nào hoàng thượng xem nhẹ nữ hài tử nhà quyền quý sao? Hay là Lãnh thừa tướng có ý kiến gì?” Vũ Quảng Trạch nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Thương, giống như muốn tại trên mặt hắn mà nhìn ra cái gì, sau đó nhìn đến gương mặt như người chết vạn năm bất biến của Lãnh đại nhân thì độ cung trên khóe miệng càng trở nên lớn hơn nữa.
Đôi khi làm bộ không thèm để ý cũng không phải là thực sự không thèm để ý không phải sao?!
“Lãnh mỗ không có bất luận dị nghị gì.” Lãnh Thiên Thương tuôn ra ngữ khí nhàn nhạt. Hắn không biết bộ dạng của mình làm Vũ Quân Kỳ mở to mắt đầy hồ nghi, y không biết hoàng thúc và tên họ Lãnh kia xảy ra chuyện gì, cứ như hai người bọn họ có sự tình gì đó mà lén gạt y ra.
“Nga, cứ như vậy đi. Hoàng thượng như thế là định rồi a, thần rất là chờ mong ngày đó nga.” Vũ Quảng Trạch nhìn cháu trai không biết suy nghĩ này, tiểu tử này xem ra còn không biết người nào đó vì y mà đã làm những chuyện gì. Xem ra hai người bọn họ còn phải đi 1 đoạn đường rất dài. Thực sự là 1 tiểu tử không thẳng thắn a.
“Hoàng thúc sao chất nhi lại có loại cảm giác bị rơi vào bẩy rập a ha hả.” Vũ Quân Kỳ không có manh mối gì nên không thể làm gì khác hơn là ở trước mặt hoàng thúc làm mặt xấu, dù thế nào y cũng nghĩ sự tình tuyệt không đơn giản ni.
“Hoàng thượng không cần lo lắng, thần sẽ đem tất cả đều an bài tốt. Được rồi, Đức công công ngươi cũng đi đi, săn bắn mùa thu hảo ngoạn như thế này cũng không thể thiếu ngươi a.” Vũ Quảng Trạch nói xong cũng không tái để ý tới bộ dạng vô tội của Vũ Quân Kỳ, trái lại đem đường nhìn chuyển hướng sang trên người Đức công công đã tận lực đem bản thân giấu ở phía sau. Làm hắn sợ đến mức càng đem thân thể của chính mình bất giác né tránh phía sau.
“Ha hả, Hiền vương đã mời lão nô đương nhiên là phải đi.” Đức công công càng không ngừng cười mỉa, hắn là một thái giám nho nhỏ mà sao mệnh lại khổ như thế a, Hiền vương này nhất định là nhiễm tính lão bà nhà hắn. Càng già càng trở nên giả dối, không biết hắn sao lại ác liệt như thế, còn có ý định trêu cợt lão nhân gia ta đây a.
“Hảo, nói như vậy là đã định rồi, Lãnh đại nhân sau này gặp lại.” Vũ Quảng Trạch bộ dạng bí hiểm làm ba người ở đây trong lòng đều một trận lo lắng. Chỉ ngoại trừ Vũ Quân Kỳ không biết gì ra, ba người còn lại đều minh bạch đây là chuyện gì …
Ngày này thực sự đã sắp tới rồi sao, hắn còn chưa cùng người kia nói rõ, hai người bọn họ đối mặt với cục diện bế tắc vừa mới chậm rãi hóa giải, thế nào mà lại gặp phải chuyện như vậy ni? Tuy vậy cũng không có cách nào khác chỉ có thể từ từ đợi sự tình phát triển mà thôi.
Lãnh Thiên Thương nhìn bóng lưng Vũ Quảng Trạch, hắn biết lần này chính là khảo nghiệm cho bản thân, cho dù hắn còn chưa nói cho Vũ Quân Kỳ tâm của mình, cũng chỉ có thể hảo đợi, nhìn xem lão nhân kia để lại vật gì cho hắn vậy. Lão già đó xem ra tính toán rất chuẩn a, thời gian mười năm hắn và con của ông ta vừa mới hảo được một chút, sẽ đối phải đối mặt khảo nghiệm được lão già đó lưu lại.
Chú giải:
(1) mãng phu: thô bạo, to lớn
=============================
Sóng to gió lớn sắp đến rùi đó các nàng^^, lần này để xem em Kỳ sẽ làm thía lào^^, đời hãy còn dài. Ta sẽ gắn hoàn bộ này sớm nga^^, iu các nàng nhiều. À mà nếu ai có khả năng hãy giúp ta tìm mấy bộ còn lại của hệ liệt này nga, vô cùng cảm kích a^^.
Mà nhắc mới nhớ, bây giờ thì cuối cùng ta cũng hiểu sao em Kỳ lại nói em tiểu quan ở Hinh Hương uyển không nên yêu hoàng thúc của mình=.=!, thì ra là còn 1 hoàng tẩu nữa, chả trách sao nếu đâm đầu vào thì chỉ có đau khổ mà thôi, có lẽ em Kỳ cũng là tức cảnh sinh tình mới nói câu đó, Ai~ thật là cảm thán a~