Cuộc săn bắn vào mùa thu của Vũ Trạch hoàng triều được tổ chức mỗi năm một lần sắp diễn ra, rất nhiều vương công quý tộc đều chờ cơ hội này để biểu hiện một chút gia thế hoặc là bản lĩnh của mình, nếu có thể làm cho hoàng thượng nhìn bọn họ với ánh mắt tương đãi, mỗi lần biểu hiện tốt thì nhất định sẽ được tưởng thưởng.
Cho nên các gia đình quý tộc lần này đều phái người có năng lực nhất tới tham gia, nhất là năm nay cư nhiên còn có những vị thiên kim tiểu thư đến tuổi xuất giá tới tham gia cho nên các vị công tử đương nhiên cũng phi thường cố gắng, cho dù lúc săn bắn không chiếm được kết quả tốt, thì có thể thú một mỹ thiếu nữ xinh đẹp về nhà cũng là nhất kiện mỹ sự a.
Cho nên săn bắn lần này những người tham gia đã sớm xoa tay chờ đến ngày hảo thi thố tài năng. Chỉ là, Lãnh Thiên Thương thế nào cũng không vui vẻ nỗi, hắn mỗi ngày tuy rằng vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường, thế nhưng khuôn mặt hắn từ từ trở nên trầm mặc làm cho Vũ Quân Kỳ mỗi đêm ngủ ở bên cạnh hắn trong lòng cũng không chịu nổi. Nhìn nam nhân càng ngày càng … trầm mặc, Vũ Quân Kỳ không biết bản thân rốt cuộc phải làm thế nào mới thoải mái được.
Chỉ có thể chờ mong người kia có thể tự động theo y giải thích, nói cho y biết trong lòng hắn nghĩ gì, tựa như quan hệ của hắn và những người Lục Cam kia, y không hỏi nhưng không có nghĩa là y không muốn biết. Tuy rằng đã là chuyện năm xưa, thế nhưng đó là quá khứ của Lãnh Thiên Thương không phải sao? Nên trong lòng y vẫn là lưu ý đến.
Bản thân tuy rằng không giống nữ nhân thích ăn dấm chua, thế nhưng y dù sao cũng là vợ của Lãnh Thiên Thương, chỉ cần là vợ thì sẽ chú ý những … chuyện mẫn cảm này a. Mỗi đêm ngủ bên cạnh vợ, nhưng không hiểu được lòng hắn, mỗi đêm đều gần kề như vậy nhưng không gần được nội tâm, loại cảm giác này không phải là thứ y nguyện ý chịu đựng.
“Yêu, Vũ Trạch quốc chủ đại nhân của chúng ta cư nhiên cũng có thời gian trầm tư a.” Thanh âm than thở cắt đứt suy tưởng 1 mình của Vũ Quân Kỳ, y không cần quay đầu lại cũng biết cái tên chết tiệt này là vị người nhà của Vũ Trạch binh mã đại nguyên soái bọn hắn. Bởi vì chỉ cần mỗi lần nghe được thanh âm của hắn, y sẽ toàn thân không thoải mái.
“Làm sao vậy, chẳng lẽ là có chỗ nào không khỏe sao?” Cư nhiên dám không để ý tới hắn, hắn đương nhiên là không thể nào buông tha, cho dù là y là chủ tử mà hắn phải thần phục cũng không thể.
“Ách, hoàng thượng lẽ nào …” Lâm Trạch Tú líu ríu kêu la nửa ngày cũng không thấy Vũ Quân Kỳ đáp lại bất luận cái gì, lúc này mới nghĩ sự tình xem ra không phải đơn giản như vậy a. Hoàng thượng nhà bọn họ trên mặt là biểu tình cô đơn nhìn thế nào cũng đều là bộ dạng của 1 tiểu thê tử chịu ủy khuất a. Thế nhưng, trên đời này còn có người dám cho hoàng thượng nhà hắn chịu ủy khuất ni.
Lãnh đại thừa tướng thế nhưng có tiếng là si tình sâu nặng nga, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu. Nghe Thượng Võ Vương gia nhà hắn nói, bản thân còn ước ao được như hoàng huynh của mình thật là mệnh tốt ni. Kỳ thực hắn đâu có thường làm điều không tốt, nhưng trên đời có nam nhân như Lãnh Thiên Thương thì ai mà không ước ao a. Bất quá Hà gia nhà hắn cũng không tồi a, nhất là cơ thể cường kiện làm cho hắn mỗi lần đều muốn huyết mạch trào dâng, hắn thế nhưng đều nhịn không được phun máu mũi a.
“Họ Lâm kia, ngươi hạnh phúc lắm sao?”
“Ai nha, thánh thượng không cần buồn bã như thế a, a, cái gì ….” Cùng nói 1 lượt khiến hai người đều là một trận ngạc nhiên.
“Quân Hà hắn đáng để ngươi ái sao?” Vũ Quân Kỳ nhìn đột nhiên đối với Lâm Trạch Tú thoải mái mà nói, người kia vì đệ đệ y mà năm đó cũng đã làm ra một số hành động vĩ đại không tưởng được a. Ban đầu quân nhân Nhị đệ này cũng từng làm cho Lâm đại học sĩ chịu nhiều đau khổ, nhưng không biết vì sao người kia cư nhiên vẫn khăng khăng một mực ái thượng Vũ Quân Hà.
“Không có gì gọi là đáng giá hay không, đây là chuyện không thể dùng cách phân chia công bằng mà tính a. Ai nha, ta cư nhiên có thể nói ra triết lý như thế, không hổ là Lâm Trạch Tú ta nga.” Lâm Trạch Tú ngửa đầu cười to giống như bản thân vừa rồi nói được triết lý như thế cũng đem hắn làm cho chấn động.
“Ân, trẫm cũng biết. Thế nhưng …” Vũ Quân Kỳ không biết mình phải làm sao để nói rõ ràng minh bạch, như việc rào càn giữa y và Lãnh Thiên Thương vậy, luôn luôn là Lãnh Thiên Thương nỗ lực, hiện tại y vừa mới cảm giác được khổ não, thế nhưng Lãnh Thiên Thương trầm mặc như vậy khiến y không biết phải làm sao.
“Làm sao vậy? Thánh thượng hình như không vui nga.” Hắn biết hoàng thượng nhất định là vì tình cảm mà phiền não, bằng không thì còn chuyện gì có thể thoát khỏi mắt hắn, cái tên hoàng thượng này cũng không có quan tâm quốc sự như vậy a. Thế nhưng, y thương tâm như thế cũng là lần đầu tiên ni.
“Ngày kia chính là ngày săn bắn a.”
“Ân, đúng vậy.” Vị kia nhà hắn vì săn bắn lần này mà bận đến mức không có thời gian bồi hắn, cho nên gần đây hắn cũng là rất ai oán ni, khuê phòng tịch mịch a, bất quá Hiền vương điện hạ cũng đã can thiệp vào thì hắn có cái cớ gì mà mở miệng chứ. Thật không biết Hiền vương điện hạ lần này là có chủ ý gì, nhìn dáng vẻ đắc ý kia, thì biết nhất định không hề đơn giản như vậy.
“Trẫm, cũng không thể ban bố ý chỉ hủy bỏ nó a.”
“A! Cái gì?!” Cái này hoàng thượng có phải là điên rồi hay không. Bộ dạng sao lại như mất hồn mất vía thế kia, như vậy không phải là dấu hiệu tốt a.
“Ngươi lui xuống đi, trẫm muốn hảo hảo ngẫm lại …” Vũ Quân Kỳ không hề để ý tới Lâm Trạch Tú, y lẽ nào thực sự không thể đem cái việc săn bắn làm bản thân chờ đợi cùng lo lắng hủy bỏ sao? Lẽ nào y là hoàng thượng mà cũng không thể sao?
Y biết sự tình nhất định là có cái gì đó không đúng, thế nhưng Lãnh Thiên Thương là 1 bộ dạng trầm mặc, Đức công công thì mỗi lần y hỏi cũng là mang bộ dạng ấp úng, cho nên y biết sự tình nhất định không phải đơn giản như vậy.
Bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn thuận lợi ở chung với Lãnh Thiên Thương ni, nếu như giữa đường lại xảy ra chuyện gì hai người bọn họ trong tương lai phải làm thế nào mà đối mặt nhau đây.
Săn bắn mùa thu của Vũ Trạch vương triều năm nay được Hiền vương trợ giúp càng làm cho cả Vũ Trạch đều sôi nổi tham gia. Các thiên kim tiểu thư ngồi trên kiệu hoa cũng đều cố gắn trang điểm bản thân, làm cho chính mình tăng thêm mị lực. Dù sao quốc chủ Vũ Trạch của bọn họ còn chưa có chủ nhân a.
Nếu như chính mình mệnh hảo có thể một bước thành phượng hoàng, thì gia đình cũng sẽ theo đó mà hưởng lây. Các vị tiểu thư tới tuổi cập kê đều có tâm tư muốn đem bản thân nhanh gả ra ngoài. Cho dù không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, thì những vị công tử gia thế cũng là vị hôn phu tốt để chọn không phải sao?
“Thạch đầu chuyện gì mà vui vẻ như thế a?”
“A! Chiêu Hưng Vương gia điện hạ!” Thạch đầu vốn đang có bộ dạng thật cao hứng nhìn thấy Chiêu Hưng Vương Vũ Quân Tú liền lập tức đem bàn tay giấu ra phía sau, như rất sợ bị người khác thấy cái gì đó.
“Ha hả, không cần giấu, bản vương có thể lý giải tâm tình của những tiểu thư hận không thể xuất giá a.” Vũ Quân Tú nhìn vẻ mặt xấu hổ của Thạch đầu, hắn đã sớm nhìn quen chuyện người khác vì muốn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng mà xuất sử đủ các loại chiêu thức, loại hối lộ này đối với thiếp thân tôi tớ trong cung cũng không có gì lạ…. ít nhất … thân là Vương gia, hắn cũng có thể lý giải tâm tình của những người này.
“Ách, cái kia, Vương gia tiểu nhân vốn cũng không muốn … thế nhưng …” Các vị tiểu thư kia càng không ngừng cho hắn tiền lì xì hắn càng không dám lấy, thế nhưng hắn chỉ là một cung nhân nho nhỏ căn bản là không thể chống cự, những người đó chính là nữa uy hiếp nữa lấy lòng a.
Hắn tuy chỉ là 1 hoạn quan nho nhỏ nhưng cũng rất hoang mang, nếu như để Lãnh đại nhân thấy, không biết hắn sẽ có cái gì biểu tình. Đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, hắn không chỉ nghìn vạn lần thống hận chủ tử ở trong phúc mà không biết hưởng. Hiện tại chủ tử và thừa tướng đại nhân vừa có khởi sắc sao lại có thể bị phá hủy như thế ni.
“Ân, bản vương đã biết. Ngươi lui xuống đi.” Vũ Quân Tú vốn muốn mang lão bà và hài tử cùng nhau quay về Tiêu Dao cư, thế nhưng hoàng thúc hắn đã can thiệp vào. Hắn đương nhiên cũng không thể cứ như thế mà chuồn đi a. Tuy rằng, hắn rất muốn ôm lão bà và hài tử cùng nhau về nhà, thế nhưng hiện tại hài tử cũng không phải là của riêng hắn.
Sớm biết vậy thì để lão bà hắn sinh một nữ nhi là tốt rồi, khiến cho hiện tại nhi tử của mình phải vì người khác bán mạng, thật không biết tương lai con của hắn làm hoàng đế có thể nào sẽ tìm lão tử hắn tính sổ đầu tiên hay không ni.
“Hoàng huynh chuẩn bị tốt chưa? Thần đệ … ân? Hoàng huynh?” Vũ Quân Tú đẩy cửa điện, vốn tưởng rằng hoàng huynh hắn đã chờ xuất phát thế nhưng nhìn y phục đặt ở bên cạnh, còn có cung tên ngự dụng ở một bên, còn hoàng huynh hắn lại đối với mấy thứ này mà đờ người ra.
Vũ Quân Kỳ chính là bộ dạng vật lộn, cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không dám quấy rối, toàn bộ Yên Ba điện tĩnh lặng đến mức giống như 1 cây kim rơi xuống cũng sẽ phát sinh một tiếng động thật lớn. Hoàng huynh hắn sao lại do dự như thế, vốn hắn có thể đi thẳng ra khu vực săn bắn, thế nhưng Lãnh Thiên Thương phái người bảo hắn vào cung tìm hoàng thượng đi cùng, xem ra thật sự là có nhiều ngụ ý a.
“Trẫm cũng không thể hủy bỏ nó được sao?” Thanh âm cực thấp của nam nhân làm cho người ta nghe không ra y rốt cuộc là đang nói cái gì, Vũ Quân Kỳ giống như vốn đang tự nói với chính mình, y không nghĩ phải cần có người phụ họa lời nói của mình, có lẽ sẽ cho y được lời giải đáp.
“Hoàng huynh, thừa tướng đại nhân muốn thần đệ đến tìm hoàng huynh cùng đi bãi săn, thời gian không còn sớm, hoàng huynh chúng ta xuất phát đi.” Vũ Quân Tú biết hoàng huynh hắn nhất định là đang phiền toái gì đó, thế nhưng mấy hôm trước nhìn bộ dạng Lãnh Thiên Thương có chút tiều tụy, cũng là không biết làm sao. Hai người này thực sự là phiền phức, ái đều đã ái sao cứ phải bày ra bộ dạng ấp a ấp úng.
“Ân, đã biết … trẫm muốn thay y phục.” Vũ Quân Kỳ tùy ý để người bên cạnh vì y mặc quần áo sau đó ngây ngẩn đi ra khỏi cung điện, y toàn thân bạch sắc áo giáp, một thân nhung trang có vẻ anh khí bừng bừng phấn chấn, nếu như y hiện tại không phải là bộ dạng ngốc lăng, thì nhất định có rất nhiều nữ hài xuân tâm nhộn nhạo.
Vũ Quân Kỳ cưỡi con ngựa đỏ thẫm như máu của mình, mang theo thị vệ vội vã chạy tới bãi săn, nhìn những người đang quỳ trên mặt đất y chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền leo lên đài cao cố ý vì y mà dựng, sau đó ngồi ở vị trí cao nhất ngay chính giữa dành cho mình mà nhìn bao quát các liều trại phân ra ngũ sắc phía dưới.
Nơi có các vị phu nhân, và danh viện thục nữ đều muốn hảo hảo lợi dụng cơ hội lần này, cho nên ngay lúc hoàng thượng đứng ở đài cao nhìn bao quát, ở phía dưới các tiểu thư lập tức đều xuất ra các loại gương đồng chiếu kính để mà nhìn chính mình xem có phải là đã hoàn mỹ không sứt mẻ chút nào hay không. Sau đó ẩn ý đưa tình mà dùng khóe mắt hướng phía đài cao, không biết bản thân có thể nào đã được hoàng thượng chú ý hay không.
“Hoàng chất, thực sự là tư thế oai hùng hiên ngang a.” Ngồi ở bên tay phải Vũ Quân Kỳ là Vũ Quảng Trạch đang nhìn phía dưới có chút tiếng thét chói tai của nữ tử, mỉm cười nhìn về phía Vũ Quân Kỳ không có chút biểu tình nào kia, sau đó nhìn Lãnh Thiên Thương ngồi ở vị trí thấp hơn mình 1 bậc cũng là đồng dạng dáng dấp ẩn nhẫn, bất quá cổ hắn đang chuyển động hình như là đang cố nén cái gì đó.
“Hoàng thúc, chê cười.” Vũ Quân Kỳ hướng hoàng thúc gật đầu 1 cái, sau đó quét mắt nhìn nam nhân ngồi bên cạnh hoàng thúc không hề nhìn y kia, tối hôm qua bọn họ vẫn còn cùng một chỗ, hiện tại cư nhiên là bộ dạng này, thực sự là làm y … tức giận.
“Hoàng huynh, xác thực mị lực vô cùng a.” Ngồi ở Vũ Quân Kỳ phía tay trái chính là Thượng Võ Vương gia Vũ Quân Hà bộ dạng vô cùng vui vẻ, bên trái hắn là Chiêu Hưng Vương gia Vũ Quân Tú, hai người tuy rằng đều là bộ dạng hòa nhã thế nhưng bọn họ cũng đều đang chờ xem hoàng thúc rốt cuộc là muốn làm ra chuyện gì.
“Hoàng đệ cũng không kém, nhìn bộ dạng ở phía dưới của Lâm đại học sĩ là biết.” Vũ Quân Kỳ đương nhiên cũng không buông tha hoàng đệ của mình, ai bảo hắn cư nhiên tìm y gây chuyện chứ, bên cạnh tuy rằng là vị trí người nhà của Thượng Võ Vương gia thế nhưng dù sao thì ảnh hưởng cũng có chút bất hảo cho nên mới phải ngồi ở phía dưới.
Nhìn bộ dạng đố kị của Lâm Trạch Tú đang đầy phẫn hận mà nhìn lên đài cao, Vũ Quân Kỳ phát hiện tâm tình của mình tốt hơn một ít. Toàn bộ đài cao chỉ có người nhà Vũ gia bọn họ ngồi, thế nhưng bởi vì Lãnh Thiên Thương có địa vị tương đối đặc thù cho nên đương nhiên là có cái vinh dự ngồi ở trên đài cùng người Vũ gia thưởng thức tranh đoạt phía dưới.
“Ách, ha hả, hoàng huynh thực sự là khả ái a.” Vũ Quân Tú lập tức hoà giải, buồn cười nhìn các hoàng huynh nhà hắn châm biếm lẫn nhau, không biết kỳ săn bắn lần này có thể sẽ bị phá hỏng hay không a. Lão bà nhà hắn còn đang ở phía dưới chờ hắn ni, hơn nữa hắn thế nhưng phải bảo vệ hảo an toàn của nương tử a.
“Được rồi hoàng thúc, sao lại không có thấy thân ảnh của hoàng thẩm ni?” Vũ Quân Kỳ không để ý tới Vũ Quân Tú, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện hoàng thúc Vũ Quảng Trạch của y, khí thế quân vương dù sao cũng không chỉ là giả trang vờ vịt, y thế nhưng là người Vũ gia chính tông a.
“Nàng a, đã sớm xuống phía dưới muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất của ngày hôm nay rồi.” Vũ Quảng Trạch nói xong ánh mắt u oán tìm kiếm thân ảnh phía xa xa kia, sau đó từ giữa đại đoàn người ngựa tìm được người hắn muốn tìm, lộ ra mỉm cười đầy ẩn tình sâu đậm. Tìm kiếm người kia giữa trăm nghìn người, đến lúc hoàng hôn quay đầu, lại thấy người nọ ở chỗ ngọn đèn dầu đã sắp tắt.
Hai người bọn họ luôn luôn ở bất cứ nơi nào tìm được ánh mắt đối phương, mặc kệ có bao nhiêu người che trước mặt bọn họ đều có thể rất nhanh tìm được đối phương, chỉ có loại yêu say đắm này mới là chân chính tạo ra dòng chảy vừa xa, vừa dài của ái tình a. Nếu như hai vị này muốn cùng một chỗ, sẽ phải nỗ lực hơn nữa cho đoạn cảm tình này.
Nữ nhân phía dưới bộ dạng thướt tha, bị tư thế oai hùng hiên ngang kia làm cho nhiều nữ tử cũng phải động tâm, chỉ là nếu như những nữ tử này biết được người mà mình động tâm là một nữ nhân hơn nữa lại là một người niên kỷ có chút lớn mà nói, nhất định sẽ tại chỗ dùng tay bóp cổ mà chết a. Bất quá thân là phu quân của nàng, Vũ Quảng Trạch nghĩ chính mình cũng có chút vẻ vang.
“Xem ra hoàng thẩm thực sự là muốn thề sống chết đoạt cho được vị trí thứ nhất a.” Vũ Quân Tú nhìn hoàng thẩm ở phía dưới, hắn bắt đầu lo lắng nương tử nhà hắn, nếu như không cho nương tử ngoạn thống khoái, hắn cũng sẽ theo đó mà bất hảo nga. Vũ Quân Tú đồng dạng nhìn thấy nương tử thân yêu của mình đã bị một đống nam nhân kiềm chặt bên trong.
“Mọi người mau bắt đầu đi.” Vũ Quân Kỳ ra lệnh một tiếng, những tay thợ săn đã chờ sẵn trên bãi liền tứ tán ra, sau khi tiếng thét to đã đi xa toàn bộ bãi săn lại bắt đầu khôi phục thành cuộc diện tuyển tú nữ vô cùng náo nhiệt. Các đại thần đều mang nữ nhi đưa đến trước đài giới thiệu cho hoàng thượng Vũ Trạch của bọn họ nhận thức.
Tuy rằng biết Lãnh đại thừa tướng và hoàng thượng có quan hệ mờ ám, thế nhưng loại chuyện này không ai dám nói ra, dù sao cũng là vị trí hoàng hậu a, cho nên rất nhiều người càng không ngừng nắm lấy cơ hội lần này a.
“Hoàng thượng, đây là tiểu nữ của thần, nó thông thường thì cả tứ thư ngũ kinh mọi thứ đều hiểu biết. Nữ công, cầm kỳ thi họa cũng đều tinh thông.” Công bộ thượng thư là người đầu tiên kiên trì không được mang nữ nhi, tiến lên ra mắt hoàng thượng đại nhân nhà bọn hắn.
Thiếu nữ kia chỉ có mười bốn muồn lăm tuổi, bộ dạng e thẹn nhưng lại giống như tự nhận mình sẽ là hoàng hậu tương lai, cư nhiên lớn mật nhìn Vũ Quân Kỳ, sau đó mới giả vờ e thẹn cúi đầu. Nữ hài tử kia biểu tình như muốn nuốt luôn cả Vũ Quân Kỳ, làm cho y cả người đều bắt đầu khó chịu.
“Ân, Trần khanh gia, nữ nhi của ngươi không hổ là bộ dạng thiên kim nhà quan, xem ra nàng được giáo dưỡng rất tốt.” Vũ Quân Kỳ nhìn công bộ thượng thư phía dưới mà ra sức nịnh nọt, sau đó y quay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Thương, phát hiện cái tên kia cư nhiên vẫn mang bộ dáng ác lang ăn cừu non, cứ như hoàng thượng y là dê con trong miệng hắn vậy.
“Đa tạ hoàng thượng khích lệ ha hả.” Trần thượng thư vừa nghe hoàng thượng khích lệ hắn, nét mặt già nua mừng rỡ như là bánh bao vừa chín. Chẳng lẽ là nói hắn đối với chức quốc trượng đại nhân có hi vọng rồi sao?
“Lãnh Thiên Thương ngươi nghĩ nữ nhi của Trần khanh gia thế nào ha hả?” Vũ Quân Kỳ tuy rằng không biết phải làm sao để hóa giải nhãn thần ác lang của Lãnh Thiên Thương, thế nhưng hiện nay y cũng chỉ có thể giả ngu mà thôi. Bằng không, y sẽ không toàn mệnh a, tuy rằng hai người bọn họ trong khoảng thời gian này cũng khá tốt, thế nhưng thấy bộ dạng hiện tại của Lãnh Thiên Thương vô cùng tàn bạo, y cũng cảm thấy thật cao hứng a.
“Thần cảm thấy rất khá a.” Lãnh Thiên Thương không có bất luận biểu tình gì, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Vũ Quân Kỳ mà nói, Vũ Quân Kỳ nói cái gì hắn liền ứng phó cái đó. Lẽ nào ngươi nhìn không ra ngày hôm nay là trận địa gì sao. Lẽ nào ngươi không thấy bộ dạng của Hiền vương, hắn chính là 1 bộ dáng vẻ đắc ý, đây chính là tiết mục đặc biệt của săn bắn lần này sao?
Thế nhưng hình như không chỉ là bộ dạng a. Vũ Quảng Trạch vô cùng đắc ý, xem ra còn có rất nhiều chuyện lạ khác nữa, lẽ nào cái tên này hễ bị mỹ sắc mê hoặc là cứ như không biết gì mà tiếp tục tuân theo sự tình hay sao.
“Xem ra ngay đến Lãnh đại nhân cũng nghĩ vậy a.” Vũ Quảng Trạch cũng chêm vào 1 câu, bầu không khí giữa hai người hình như có chút kịch liệt a. Thanh niên chính là cái dạng này, hắn đã là lão nhân thế nhưng vẫn còn có chút ước ao cùng xúc động của thời trẻ ni. Bất quá không biết bản thân có phải là cũng bị bọn họ những … tên tiểu nhân này đáng ghét a.
Hắn thế nhưng vẫn cảm thụ được, chất nhi Vũ Quân Hà của hắn tìm kiếm ánh mắt a, hơn nữa tiểu chất nhi Vũ Quân Tú kia vẫn đang cùng mình nháy mắt, giống như muốn đem hoàng thúc hắn nhìn thấu vậy. Hắn thế nhưng không có quỷ tâm gì nga, hắn chính là một lòng một dạ đều vì tương lai của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ a.
==============================
bão nổi lên rùi nga, để coi ai chít^^, trò vui sắp bắt đầu, cứ hạ hồi mà phân giải nga^^. Ta sẽ gắn hoàn bộ này sớm nhất có thể nga^^, iu các nàng^^. À mà có ai biết tin tức gì của mấy bộ còn lại trong hệ liệt này nữa hem?
Vũ Quân Kỳ từ lúc biết Thiên Chiêu Tễ sau đó đương nhiên lập tức cho rằng đây chính là mỹ nhân hiếm gặp trong thiên hạ, y rốt cục cũng phát hiện một bảo bối mà còn là người nữa. Vừa đẹp lại có tài năng, thật không biết sư huynh y sao có thể phung phí của trời như vậy chứ, bất quá y phải nhân lúc sư huynh còn chưa biết nhanh đem người mang đi.
Thế nhưng, điều làm Vũ Quân Kỳ đau đầu chính là, Huyền Trọng Thiên cư nhiên cự tuyệt yêu cầu của y, làm y tức giận đến nỗi muốn đem Thiên Triệu vương cung hủy đi đề hả giận. Bất quá, y vẫn là thỉnh thoảng đi tìm Thiên Chiêu Tễ uống trà chơi cờ, dù sao trong hoàng cung không chút thú vị này có một mỹ nhân bồi mình cũng rất tốt a.
“Ách, cái kia Thiên công tử, không biết ngươi có muốn đến Vũ Trạch của chúng ta hay không, ta nhất định phong ngươi làm thừa tướng của Vũ Trạch a.” Vũ Quân Kỳ đang dùng cách để chiêu dụ Thiên Chiêu Tễ, y cần phải cho tên Lãnh Thiên Thương kia biết, cái gì gọi là hoàn mỹ. Thiên Chiêu Tễ này trong mắt người khác căn bản chính là hóa thân của hoàn mỹ a.
“Vũ công tử, tốt xấu gì ta cũng được hoàng đế Thiên Triệu cưới hỏi đàng hoàng, ngươi nói xem nếu lãnh cung thiếu đi người. Không biết hoàng thượng hắn có thể nào sẽ truy xét xuống dưới hay không?” Thiên Chiêu Tễ tiếng nói ôn nhuận giống như là có thể đem linh hồn người ta toàn bộ gột rửa một lần, làm cho Vũ Quân Kỳ cảm thấy toàn thân thư sướng.
“Ha hả…, sư huynh của ta cho tới bây giờ đều là ta muốn cái gì hắn sẽ cho cái đó, hắn là người hiểu rõ ta nhất.” Vũ Quân Kỳ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng là đang tính kế, không biết lần này nếu cùng sư huynh đòi một người sống, sư huynh có thể vẫn giống như trước cứ như vậy mà đáp ứng hay không?
Kết quả, Huyền Trọng Thiên khi biết Vũ Quân Kỳ cư nhiên đối hắn đòi một người sống mà còn là người trong cung của mình, đương nhiên là sẽ không lập tức đồng ý rồi. Dù sao sư đệ hắn trên mặt biểu hiện ra cực kỳ hứng thú, làm Huyền Trọng Thiên cũng hiếu kỳ theo cái tên quân chủ này, rốt cuộc là trong cung của mình có dạng người nào mà làm cho sư đệ hắn lại cường liệt muốn có như thế chứ?
Vũ Quân Kỳ đương nhiên cũng không buông tha, y đã quyết chí là nhất định phải có, y muốn đem Thiên Chiêu Tễ quay về Vũ Trạch sau đó làm cho Lãnh Thiên Thương biết y cũng không phải là dễ chọc.
“Không được ngươi dám đụng đến sư phụ ta. Hừ.” Các nhi tử của Huyền Trọng Thiên so với người làm hoàng đế như Huyền Trọng Thiên đều biết tới người đang ở lãnh cung kia, cho nên nhi tử của Huyền Trọng Thiên là tiểu tử Huyền Tĩnh Hiên đương nhiên là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
Vũ Quân Kỳ vừa nghĩ đến đại thế chất tối đáng yêu của y là Huyền Tĩnh Nhiên luôn luôn mang bộ mặt âm trầm mà cảm thấy buồn cười, tiểu tử này luôn ở trước mặt phụ hoàng hắn mà giả bộ thâm trầm.
Hôm nay, Vũ Quân Kỳ vừa mới đến lãnh cung cùng Thiên Chiêu Tễ nói chuyện phiếm, trở về đã thấy Huyền Tĩnh Nhiên đứng ở ngoài điện, giống như đợi đã lâu.
“Vũ sư thúc.” Huyền Tĩnh Nhiên nhìn thấy Vũ Quân Kỳ đương nhiên là thập phần cung kính hướng y hành lễ, bất quá Vũ Quân Kỳ rất rõ tiểu tử này trong mắt là ẩn hàm phẫn hận.
“Ai nha, đây không phải là Thiên Triệu thái tử điện hạ sao, không biết thái tử điện hạ đêm khuya tìm ta có chuyện gì a?” Vũ Quân Kỳ nhìn Huyền Tĩnh Nhiên căng thẳng nhăn mặt nhăn mày, y biết tiểu tử này nhất định là đứng ngồi không yên.
“Tiểu chất, không dám nhận, chỉ là tiểu chất muốn khuyên sư thúc một câu thôi, nếu không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.” Huyền Tĩnh Nhiên tuy rằng vừa mới sáu tuổi, thế nhưng hắn từ nhỏ đang mang bộ dạng của tiểu lão nhân.
Đôi khi, hoàng đế lão tử nhà hắn còn phải cảm thán nhi tử của mình thật không giống một hài tử. Làm cho người làm phụ hoàng như hắn đôi khi còn phải nghe nhi tử mình giáo huấn a.
“Nga, cái này không biết thế chất nói không phải là đang ám chỉ gì đó chứ? Ta nghe không hiểu a.” Vũ Quân Kỳ nhìn hài tử trước mặt, cư nhiên còn dám giáo huấn cả y.
“Sư thúc đúng là không biết hối cải, vậy tiểu chất cũng không có cách nào, bất quá thỉnh sư thúc coi chừng trộm gà không được mà còn mất cả nắm gạo a.” Huyền Tĩnh Nhiên biết là cùng Vũ Quân Kỳ nói chuyện này thì không thể nào nói cho rõ, thế nhưng hắn vẫn muốn bảo hộ sư phụ a. Sư phụ lợi hại như vậy, hắn cũng không muốn phụ hoàng đem sư phụ trục xuất ra ngoài cung.
Thế nhưng, kết quả đúng là Huyền Trọng Thiên đem nam nhân trong lãnh cung chuyển qua Lăng Tiêu điện của mình, nhưng lại cho hộ vệ tới. Vũ Quân Kỳ vài lần muốn gặp đều bị thị vệ ngoài cửa chặn lại, y muốn cùng sư huynh lý luận nhưng bản thân đúng là không có cách nào, sư huynh hắn bộ dạng giống như là bị ma quỷ ám.
Thiên Triệu toàn quốc trên dưới đều truyền tai nhau là hoàng đế bọn họ vì một người mà khăng khăng một mực, chuyên sủng người đó mà bỏ mặt nữ nhân trong hậu cung. Thiên Triệu trong lúc nhất thời cũng không biết hoàng thượng bọn họ có phải là muốn từ nay về sau quân vương không còn thượng triều sớm? Chính vì trầm mê mà quên đi trọng trách của người thân là một đế vương.
Hội nghị quân chủ vốn ba năm một lần cũng bởi vì nội bộ Thiên Triệu hiện tại hỗn loạn, các quốc gia khác đối với chuyện này đương nhiên là duy trì thái độ xem chừng, bọn họ cũng không muốn buông tha bất luận cơ hội nào có thể mở rộng nước mình. Nhất là Lục Cam càng tích cực tìm hiểu tin tức khắp nơi nỗ lực thu thập tư liệu.
“Hoàng thượng xin ngài không nên trầm mê thanh sắc() a.” Trên triều mấy ngày nay quan lại đều muốn hoàng thượng bọn họ hết lòng nỗ lực mà thống trị quốc gia, không thể vì một người mà mặc kệ quốc vụ, dù sao hắn cũng là vua của một nước a.
“Đúng nga, sư huynh ngươi mau đem người kia ban cho ta đi. Chỉ cần ngươi cho ta, ta liền lập tức biến mất khỏi Thiên Triệu.” Vũ Quân Kỳ cũng chen lẫn vào hàng ngũ các vị đại thần, y phải có được Thiên Chiêu Tễ a.
Thiên Chiêu Tễ luôn luôn nói, bảo y đi hỏi sư huynh, kỳ thực chính là không muốn đi cùng y. Thế nhưng, y chính là muốn để Thiên Chiêu Tễ cùng cái kia tên gặp nhau, sư huynh tuy vậy nhưng rất thương y, mặc kệ là dùng phương pháp gì y đều phải thuyết phục được sư huynh.
“Các ngươi không cần nói nữa. Ý trẫm đã quyết, ta sẽ không giao hắn cho bất luận kẻ nào, cũng sẽ không quan tâm bên ngoài bình luận trẫm thế nào. Trẫm vẫn như cũ đều nhớ kỹ thân là quân chủ thì có trách nhiệm như thế nào.” Huyền Trọng Thiên nhìn thần tử phía dưới đang quỳ mà can gián, thanh âm cao vút vang vọng toàn bộ đại điện, hắn lẽ nào ngay cả quyền lợi ái tình cũng không có sao?
Nếu nói như vậy, thì hắn làm cái chức hoàng đế này rốt cuộc còn có ý nghĩ gì chứ?
“Uy, sư huynh ngươi không nên không nói lý như thế có được hay không, ban đầu ngươi rõ ràng là đáp ứng với ta a.” Vũ Quân Kỳ tiếp tục kêu gào, y cũng không phải thần tử Thiên Triệu đương nhiên là mặc kệ bọn họ ra sao.
Tuy rằng bình thường văn võ bá quan Thiên Triệu đều không thích Vũ Trạch hoàng đế giống y như cường đạo này, nhưng bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng tán thành nhiệt liệt lời Vũ Quân Kỳ nói như lần này. Trong lòng toàn bộ bá quan đương nhiên đều mong muốn thánh thượng bọn họ có thể vì quốc gia mà suy nghĩ đem người kia đưa cho quốc chủ Vũ Trạch.
“Vậy, lẽ nào, ngay cả quốc gia của ngươi cũng không cần sao!” Lúc này thanh âm một người so với băng còn muốn lãnh khốc hơn một nghìn lần truyền đến. Vũ Quân Kỳ sợ hãi đột nhiên xoay người lại. Liền thấy thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch đột nhiên hiện thân tại Thiên Triệu, hắn thân ảnh cao to, cùng với nhãn thần lãnh khốc, hơn nữa lại nghe tin tức người nào đó vì một người mà không trở về nước dĩ nhiên là không có biểu tình gì tốt, làm cho trong vòng bán kính ba thước xung quanh hắn không có người dám tới gần. Ai cũng không muốn bị bão quét tới a, dù sao thì thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch là nhân vật thần thoại số của lục quốc, nếu chỉ dựa vào hoàng đế không hề suy nghĩ hay làm được việc gì đàng hoàng này mà nói, Vũ Trạch sớm đã biến mất cách đây tám trăm năm rồi.
“A, Thương, ta, ta không có a.” Vũ Quân Kỳ thấy Lãnh Thiên Thương sắc mặt âm trầm, lập tức biến thành tiểu bạch thỏ, y cũng không muốn để cho người trong lòng mình sinh khí, bởi vì Lãnh Thiên Thương tức giận thì người chịu khổ vẫn là y. Mỗi lần y đều bị “dằn vặt” rất thê thảm a.
“Nga, nguyên lai là thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch giá lâm Thiên Triệu a, chẳng hay thừa tướng đại nhân lần này tới là thăm có ý định ở lại Thiên Triệu chúng ta không? Trẫm đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi so với lúc ở Vũ Trạch còn được đãi ngộ tốt hơn một trăm lần, thừa tướng đại nhân có thể nào suy nghĩ một chút không a.” Kỳ thực, Huyền Trọng Thiên đương nhiên biết Lãnh Thiên Thương sẽ đến, chính là do hắn cố ý phái người đem tin tức truyền đến Vũ Trạch.
“Không! Không thể! Ta không đáp ứng! Sư huynh, ngươi sao lại có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a!” Không đợi Lãnh Thiên Thương đáp lời, Vũ Quân Kỳ trước hết đã nhảy dựng lên phản đối. Y phi thường sợ Lãnh Thiên Thương sẽ ly khai. Như vậy, sẽ không có người nào làm chăn cho y, hống y ngủ, buổi tối sợ lạnh cũng không thể nào mà ôm noãn lô() được.
Sau đó y quay đầu hướng Lãnh Thiên Thương vẫn đang nghiêm mặt như bị đông lạnh mà nói: “Không cho ngươi đáp ứng! Không cho ngươi! Ta — ngươi — không cho phép ngươi.” Vũ Quân Kỳ thanh âm run rẩy, y sợ Lãnh Thiên Thương như vậy, trước đây tuy rằng cũng là gương mặt như khối băng, không muốn nói năng, thế nhưng hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không đối đãi y như vậy.
Chú giải:
()Thanh sắc: múa hát và sắc đẹp, nhưng cá nhân ta thấy ở đây chỉ có sắc đẹp thui nhưng hem biết tại sao lại có cả múa hát ở đây a, em Tễ đâu có múa hát đâu=.=!, nhưng Qt đại nhân bản thế.
()noãn lô: bếp lò, lò sưởi.
=======================
lần này Thương ca ghen kinh hồn a^^, mà ai bảo em nó làm thế làm chi^^, trong mắt Thương ca thì thành có ý định tạo phản với anh rùi còn gì^^, cái này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nga^^, cho chừa cái tội loi choi^^.
Nếu ổn thì tầm tối sẽ có phần tiếp theo của Tình Phùng vì ta chưa edit xong=.=!, iu các nàng ha^^
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc săn bắn vào mùa thu của Vũ Trạch hoàng triều được tổ chức mỗi năm một lần sắp diễn ra, rất nhiều vương công quý tộc đều chờ cơ hội này để biểu hiện một chút gia thế hoặc là bản lĩnh của mình, nếu có thể làm cho hoàng thượng nhìn bọn họ với ánh mắt tương đãi, mỗi lần biểu hiện tốt thì nhất định sẽ được tưởng thưởng.
Cho nên các gia đình quý tộc lần này đều phái người có năng lực nhất tới tham gia, nhất là năm nay cư nhiên còn có những vị thiên kim tiểu thư đến tuổi xuất giá tới tham gia cho nên các vị công tử đương nhiên cũng phi thường cố gắng, cho dù lúc săn bắn không chiếm được kết quả tốt, thì có thể thú một mỹ thiếu nữ xinh đẹp về nhà cũng là nhất kiện mỹ sự a.
Cho nên săn bắn lần này những người tham gia đã sớm xoa tay chờ đến ngày hảo thi thố tài năng. Chỉ là, Lãnh Thiên Thương thế nào cũng không vui vẻ nỗi, hắn mỗi ngày tuy rằng vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường, thế nhưng khuôn mặt hắn từ từ trở nên trầm mặc làm cho Vũ Quân Kỳ mỗi đêm ngủ ở bên cạnh hắn trong lòng cũng không chịu nổi. Nhìn nam nhân càng ngày càng … trầm mặc, Vũ Quân Kỳ không biết bản thân rốt cuộc phải làm thế nào mới thoải mái được.
Chỉ có thể chờ mong người kia có thể tự động theo y giải thích, nói cho y biết trong lòng hắn nghĩ gì, tựa như quan hệ của hắn và những người Lục Cam kia, y không hỏi nhưng không có nghĩa là y không muốn biết. Tuy rằng đã là chuyện năm xưa, thế nhưng đó là quá khứ của Lãnh Thiên Thương không phải sao? Nên trong lòng y vẫn là lưu ý đến.
Bản thân tuy rằng không giống nữ nhân thích ăn dấm chua, thế nhưng y dù sao cũng là vợ của Lãnh Thiên Thương, chỉ cần là vợ thì sẽ chú ý những … chuyện mẫn cảm này a. Mỗi đêm ngủ bên cạnh vợ, nhưng không hiểu được lòng hắn, mỗi đêm đều gần kề như vậy nhưng không gần được nội tâm, loại cảm giác này không phải là thứ y nguyện ý chịu đựng.
“Yêu, Vũ Trạch quốc chủ đại nhân của chúng ta cư nhiên cũng có thời gian trầm tư a.” Thanh âm than thở cắt đứt suy tưởng 1 mình của Vũ Quân Kỳ, y không cần quay đầu lại cũng biết cái tên chết tiệt này là vị người nhà của Vũ Trạch binh mã đại nguyên soái bọn hắn. Bởi vì chỉ cần mỗi lần nghe được thanh âm của hắn, y sẽ toàn thân không thoải mái.
“Làm sao vậy, chẳng lẽ là có chỗ nào không khỏe sao?” Cư nhiên dám không để ý tới hắn, hắn đương nhiên là không thể nào buông tha, cho dù là y là chủ tử mà hắn phải thần phục cũng không thể.
“Ách, hoàng thượng lẽ nào …” Lâm Trạch Tú líu ríu kêu la nửa ngày cũng không thấy Vũ Quân Kỳ đáp lại bất luận cái gì, lúc này mới nghĩ sự tình xem ra không phải đơn giản như vậy a. Hoàng thượng nhà bọn họ trên mặt là biểu tình cô đơn nhìn thế nào cũng đều là bộ dạng của 1 tiểu thê tử chịu ủy khuất a. Thế nhưng, trên đời này còn có người dám cho hoàng thượng nhà hắn chịu ủy khuất ni.
Lãnh đại thừa tướng thế nhưng có tiếng là si tình sâu nặng nga, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu. Nghe Thượng Võ Vương gia nhà hắn nói, bản thân còn ước ao được như hoàng huynh của mình thật là mệnh tốt ni. Kỳ thực hắn đâu có thường làm điều không tốt, nhưng trên đời có nam nhân như Lãnh Thiên Thương thì ai mà không ước ao a. Bất quá Hà gia nhà hắn cũng không tồi a, nhất là cơ thể cường kiện làm cho hắn mỗi lần đều muốn huyết mạch trào dâng, hắn thế nhưng đều nhịn không được phun máu mũi a.
“Họ Lâm kia, ngươi hạnh phúc lắm sao?”
“Ai nha, thánh thượng không cần buồn bã như thế a, a, cái gì ….” Cùng nói 1 lượt khiến hai người đều là một trận ngạc nhiên.
“Quân Hà hắn đáng để ngươi ái sao?” Vũ Quân Kỳ nhìn đột nhiên đối với Lâm Trạch Tú thoải mái mà nói, người kia vì đệ đệ y mà năm đó cũng đã làm ra một số hành động vĩ đại không tưởng được a. Ban đầu quân nhân Nhị đệ này cũng từng làm cho Lâm đại học sĩ chịu nhiều đau khổ, nhưng không biết vì sao người kia cư nhiên vẫn khăng khăng một mực ái thượng Vũ Quân Hà.
“Không có gì gọi là đáng giá hay không, đây là chuyện không thể dùng cách phân chia công bằng mà tính a. Ai nha, ta cư nhiên có thể nói ra triết lý như thế, không hổ là Lâm Trạch Tú ta nga.” Lâm Trạch Tú ngửa đầu cười to giống như bản thân vừa rồi nói được triết lý như thế cũng đem hắn làm cho chấn động.
“Ân, trẫm cũng biết. Thế nhưng …” Vũ Quân Kỳ không biết mình phải làm sao để nói rõ ràng minh bạch, như việc rào càn giữa y và Lãnh Thiên Thương vậy, luôn luôn là Lãnh Thiên Thương nỗ lực, hiện tại y vừa mới cảm giác được khổ não, thế nhưng Lãnh Thiên Thương trầm mặc như vậy khiến y không biết phải làm sao.
“Làm sao vậy? Thánh thượng hình như không vui nga.” Hắn biết hoàng thượng nhất định là vì tình cảm mà phiền não, bằng không thì còn chuyện gì có thể thoát khỏi mắt hắn, cái tên hoàng thượng này cũng không có quan tâm quốc sự như vậy a. Thế nhưng, y thương tâm như thế cũng là lần đầu tiên ni.
“Ngày kia chính là ngày săn bắn a.”
“Ân, đúng vậy.” Vị kia nhà hắn vì săn bắn lần này mà bận đến mức không có thời gian bồi hắn, cho nên gần đây hắn cũng là rất ai oán ni, khuê phòng tịch mịch a, bất quá Hiền vương điện hạ cũng đã can thiệp vào thì hắn có cái cớ gì mà mở miệng chứ. Thật không biết Hiền vương điện hạ lần này là có chủ ý gì, nhìn dáng vẻ đắc ý kia, thì biết nhất định không hề đơn giản như vậy.
“Trẫm, cũng không thể ban bố ý chỉ hủy bỏ nó a.”
“A! Cái gì?!” Cái này hoàng thượng có phải là điên rồi hay không. Bộ dạng sao lại như mất hồn mất vía thế kia, như vậy không phải là dấu hiệu tốt a.
“Ngươi lui xuống đi, trẫm muốn hảo hảo ngẫm lại …” Vũ Quân Kỳ không hề để ý tới Lâm Trạch Tú, y lẽ nào thực sự không thể đem cái việc săn bắn làm bản thân chờ đợi cùng lo lắng hủy bỏ sao? Lẽ nào y là hoàng thượng mà cũng không thể sao?
Y biết sự tình nhất định là có cái gì đó không đúng, thế nhưng Lãnh Thiên Thương là 1 bộ dạng trầm mặc, Đức công công thì mỗi lần y hỏi cũng là mang bộ dạng ấp úng, cho nên y biết sự tình nhất định không phải đơn giản như vậy.
Bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn thuận lợi ở chung với Lãnh Thiên Thương ni, nếu như giữa đường lại xảy ra chuyện gì hai người bọn họ trong tương lai phải làm thế nào mà đối mặt nhau đây.
Săn bắn mùa thu của Vũ Trạch vương triều năm nay được Hiền vương trợ giúp càng làm cho cả Vũ Trạch đều sôi nổi tham gia. Các thiên kim tiểu thư ngồi trên kiệu hoa cũng đều cố gắn trang điểm bản thân, làm cho chính mình tăng thêm mị lực. Dù sao quốc chủ Vũ Trạch của bọn họ còn chưa có chủ nhân a.
Nếu như chính mình mệnh hảo có thể một bước thành phượng hoàng, thì gia đình cũng sẽ theo đó mà hưởng lây. Các vị tiểu thư tới tuổi cập kê đều có tâm tư muốn đem bản thân nhanh gả ra ngoài. Cho dù không lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, thì những vị công tử gia thế cũng là vị hôn phu tốt để chọn không phải sao?
“Thạch đầu chuyện gì mà vui vẻ như thế a?”
“A! Chiêu Hưng Vương gia điện hạ!” Thạch đầu vốn đang có bộ dạng thật cao hứng nhìn thấy Chiêu Hưng Vương Vũ Quân Tú liền lập tức đem bàn tay giấu ra phía sau, như rất sợ bị người khác thấy cái gì đó.
“Ha hả, không cần giấu, bản vương có thể lý giải tâm tình của những tiểu thư hận không thể xuất giá a.” Vũ Quân Tú nhìn vẻ mặt xấu hổ của Thạch đầu, hắn đã sớm nhìn quen chuyện người khác vì muốn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng mà xuất sử đủ các loại chiêu thức, loại hối lộ này đối với thiếp thân tôi tớ trong cung cũng không có gì lạ…. ít nhất … thân là Vương gia, hắn cũng có thể lý giải tâm tình của những người này.
“Ách, cái kia, Vương gia tiểu nhân vốn cũng không muốn … thế nhưng …” Các vị tiểu thư kia càng không ngừng cho hắn tiền lì xì hắn càng không dám lấy, thế nhưng hắn chỉ là một cung nhân nho nhỏ căn bản là không thể chống cự, những người đó chính là nữa uy hiếp nữa lấy lòng a.
Hắn tuy chỉ là 1 hoạn quan nho nhỏ nhưng cũng rất hoang mang, nếu như để Lãnh đại nhân thấy, không biết hắn sẽ có cái gì biểu tình. Đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, hắn không chỉ nghìn vạn lần thống hận chủ tử ở trong phúc mà không biết hưởng. Hiện tại chủ tử và thừa tướng đại nhân vừa có khởi sắc sao lại có thể bị phá hủy như thế ni.
“Ân, bản vương đã biết. Ngươi lui xuống đi.” Vũ Quân Tú vốn muốn mang lão bà và hài tử cùng nhau quay về Tiêu Dao cư, thế nhưng hoàng thúc hắn đã can thiệp vào. Hắn đương nhiên cũng không thể cứ như thế mà chuồn đi a. Tuy rằng, hắn rất muốn ôm lão bà và hài tử cùng nhau về nhà, thế nhưng hiện tại hài tử cũng không phải là của riêng hắn.
Sớm biết vậy thì để lão bà hắn sinh một nữ nhi là tốt rồi, khiến cho hiện tại nhi tử của mình phải vì người khác bán mạng, thật không biết tương lai con của hắn làm hoàng đế có thể nào sẽ tìm lão tử hắn tính sổ đầu tiên hay không ni.
“Hoàng huynh chuẩn bị tốt chưa? Thần đệ … ân? Hoàng huynh?” Vũ Quân Tú đẩy cửa điện, vốn tưởng rằng hoàng huynh hắn đã chờ xuất phát thế nhưng nhìn y phục đặt ở bên cạnh, còn có cung tên ngự dụng ở một bên, còn hoàng huynh hắn lại đối với mấy thứ này mà đờ người ra.
Vũ Quân Kỳ chính là bộ dạng vật lộn, cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không dám quấy rối, toàn bộ Yên Ba điện tĩnh lặng đến mức giống như 1 cây kim rơi xuống cũng sẽ phát sinh một tiếng động thật lớn. Hoàng huynh hắn sao lại do dự như thế, vốn hắn có thể đi thẳng ra khu vực săn bắn, thế nhưng Lãnh Thiên Thương phái người bảo hắn vào cung tìm hoàng thượng đi cùng, xem ra thật sự là có nhiều ngụ ý a.
“Trẫm cũng không thể hủy bỏ nó được sao?” Thanh âm cực thấp của nam nhân làm cho người ta nghe không ra y rốt cuộc là đang nói cái gì, Vũ Quân Kỳ giống như vốn đang tự nói với chính mình, y không nghĩ phải cần có người phụ họa lời nói của mình, có lẽ sẽ cho y được lời giải đáp.
“Hoàng huynh, thừa tướng đại nhân muốn thần đệ đến tìm hoàng huynh cùng đi bãi săn, thời gian không còn sớm, hoàng huynh chúng ta xuất phát đi.” Vũ Quân Tú biết hoàng huynh hắn nhất định là đang phiền toái gì đó, thế nhưng mấy hôm trước nhìn bộ dạng Lãnh Thiên Thương có chút tiều tụy, cũng là không biết làm sao. Hai người này thực sự là phiền phức, ái đều đã ái sao cứ phải bày ra bộ dạng ấp a ấp úng.
“Ân, đã biết … trẫm muốn thay y phục.” Vũ Quân Kỳ tùy ý để người bên cạnh vì y mặc quần áo sau đó ngây ngẩn đi ra khỏi cung điện, y toàn thân bạch sắc áo giáp, một thân nhung trang có vẻ anh khí bừng bừng phấn chấn, nếu như y hiện tại không phải là bộ dạng ngốc lăng, thì nhất định có rất nhiều nữ hài xuân tâm nhộn nhạo.
Vũ Quân Kỳ cưỡi con ngựa đỏ thẫm như máu của mình, mang theo thị vệ vội vã chạy tới bãi săn, nhìn những người đang quỳ trên mặt đất y chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền leo lên đài cao cố ý vì y mà dựng, sau đó ngồi ở vị trí cao nhất ngay chính giữa dành cho mình mà nhìn bao quát các liều trại phân ra ngũ sắc phía dưới.
Nơi có các vị phu nhân, và danh viện thục nữ đều muốn hảo hảo lợi dụng cơ hội lần này, cho nên ngay lúc hoàng thượng đứng ở đài cao nhìn bao quát, ở phía dưới các tiểu thư lập tức đều xuất ra các loại gương đồng chiếu kính để mà nhìn chính mình xem có phải là đã hoàn mỹ không sứt mẻ chút nào hay không. Sau đó ẩn ý đưa tình mà dùng khóe mắt hướng phía đài cao, không biết bản thân có thể nào đã được hoàng thượng chú ý hay không.
“Hoàng chất, thực sự là tư thế oai hùng hiên ngang a.” Ngồi ở bên tay phải Vũ Quân Kỳ là Vũ Quảng Trạch đang nhìn phía dưới có chút tiếng thét chói tai của nữ tử, mỉm cười nhìn về phía Vũ Quân Kỳ không có chút biểu tình nào kia, sau đó nhìn Lãnh Thiên Thương ngồi ở vị trí thấp hơn mình 1 bậc cũng là đồng dạng dáng dấp ẩn nhẫn, bất quá cổ hắn đang chuyển động hình như là đang cố nén cái gì đó.
“Hoàng thúc, chê cười.” Vũ Quân Kỳ hướng hoàng thúc gật đầu 1 cái, sau đó quét mắt nhìn nam nhân ngồi bên cạnh hoàng thúc không hề nhìn y kia, tối hôm qua bọn họ vẫn còn cùng một chỗ, hiện tại cư nhiên là bộ dạng này, thực sự là làm y … tức giận.
“Hoàng huynh, xác thực mị lực vô cùng a.” Ngồi ở Vũ Quân Kỳ phía tay trái chính là Thượng Võ Vương gia Vũ Quân Hà bộ dạng vô cùng vui vẻ, bên trái hắn là Chiêu Hưng Vương gia Vũ Quân Tú, hai người tuy rằng đều là bộ dạng hòa nhã thế nhưng bọn họ cũng đều đang chờ xem hoàng thúc rốt cuộc là muốn làm ra chuyện gì.
“Hoàng đệ cũng không kém, nhìn bộ dạng ở phía dưới của Lâm đại học sĩ là biết.” Vũ Quân Kỳ đương nhiên cũng không buông tha hoàng đệ của mình, ai bảo hắn cư nhiên tìm y gây chuyện chứ, bên cạnh tuy rằng là vị trí người nhà của Thượng Võ Vương gia thế nhưng dù sao thì ảnh hưởng cũng có chút bất hảo cho nên mới phải ngồi ở phía dưới.
Nhìn bộ dạng đố kị của Lâm Trạch Tú đang đầy phẫn hận mà nhìn lên đài cao, Vũ Quân Kỳ phát hiện tâm tình của mình tốt hơn một ít. Toàn bộ đài cao chỉ có người nhà Vũ gia bọn họ ngồi, thế nhưng bởi vì Lãnh Thiên Thương có địa vị tương đối đặc thù cho nên đương nhiên là có cái vinh dự ngồi ở trên đài cùng người Vũ gia thưởng thức tranh đoạt phía dưới.
“Ách, ha hả, hoàng huynh thực sự là khả ái a.” Vũ Quân Tú lập tức hoà giải, buồn cười nhìn các hoàng huynh nhà hắn châm biếm lẫn nhau, không biết kỳ săn bắn lần này có thể sẽ bị phá hỏng hay không a. Lão bà nhà hắn còn đang ở phía dưới chờ hắn ni, hơn nữa hắn thế nhưng phải bảo vệ hảo an toàn của nương tử a.
“Được rồi hoàng thúc, sao lại không có thấy thân ảnh của hoàng thẩm ni?” Vũ Quân Kỳ không để ý tới Vũ Quân Tú, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện hoàng thúc Vũ Quảng Trạch của y, khí thế quân vương dù sao cũng không chỉ là giả trang vờ vịt, y thế nhưng là người Vũ gia chính tông a.
“Nàng a, đã sớm xuống phía dưới muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất của ngày hôm nay rồi.” Vũ Quảng Trạch nói xong ánh mắt u oán tìm kiếm thân ảnh phía xa xa kia, sau đó từ giữa đại đoàn người ngựa tìm được người hắn muốn tìm, lộ ra mỉm cười đầy ẩn tình sâu đậm. Tìm kiếm người kia giữa trăm nghìn người, đến lúc hoàng hôn quay đầu, lại thấy người nọ ở chỗ ngọn đèn dầu đã sắp tắt.
Hai người bọn họ luôn luôn ở bất cứ nơi nào tìm được ánh mắt đối phương, mặc kệ có bao nhiêu người che trước mặt bọn họ đều có thể rất nhanh tìm được đối phương, chỉ có loại yêu say đắm này mới là chân chính tạo ra dòng chảy vừa xa, vừa dài của ái tình a. Nếu như hai vị này muốn cùng một chỗ, sẽ phải nỗ lực hơn nữa cho đoạn cảm tình này.
Nữ nhân phía dưới bộ dạng thướt tha, bị tư thế oai hùng hiên ngang kia làm cho nhiều nữ tử cũng phải động tâm, chỉ là nếu như những nữ tử này biết được người mà mình động tâm là một nữ nhân hơn nữa lại là một người niên kỷ có chút lớn mà nói, nhất định sẽ tại chỗ dùng tay bóp cổ mà chết a. Bất quá thân là phu quân của nàng, Vũ Quảng Trạch nghĩ chính mình cũng có chút vẻ vang.
“Xem ra hoàng thẩm thực sự là muốn thề sống chết đoạt cho được vị trí thứ nhất a.” Vũ Quân Tú nhìn hoàng thẩm ở phía dưới, hắn bắt đầu lo lắng nương tử nhà hắn, nếu như không cho nương tử ngoạn thống khoái, hắn cũng sẽ theo đó mà bất hảo nga. Vũ Quân Tú đồng dạng nhìn thấy nương tử thân yêu của mình đã bị một đống nam nhân kiềm chặt bên trong.
“Mọi người mau bắt đầu đi.” Vũ Quân Kỳ ra lệnh một tiếng, những tay thợ săn đã chờ sẵn trên bãi liền tứ tán ra, sau khi tiếng thét to đã đi xa toàn bộ bãi săn lại bắt đầu khôi phục thành cuộc diện tuyển tú nữ vô cùng náo nhiệt. Các đại thần đều mang nữ nhi đưa đến trước đài giới thiệu cho hoàng thượng Vũ Trạch của bọn họ nhận thức.
Tuy rằng biết Lãnh đại thừa tướng và hoàng thượng có quan hệ mờ ám, thế nhưng loại chuyện này không ai dám nói ra, dù sao cũng là vị trí hoàng hậu a, cho nên rất nhiều người càng không ngừng nắm lấy cơ hội lần này a.
“Hoàng thượng, đây là tiểu nữ của thần, nó thông thường thì cả tứ thư ngũ kinh mọi thứ đều hiểu biết. Nữ công, cầm kỳ thi họa cũng đều tinh thông.” Công bộ thượng thư là người đầu tiên kiên trì không được mang nữ nhi, tiến lên ra mắt hoàng thượng đại nhân nhà bọn hắn.
Thiếu nữ kia chỉ có mười bốn muồn lăm tuổi, bộ dạng e thẹn nhưng lại giống như tự nhận mình sẽ là hoàng hậu tương lai, cư nhiên lớn mật nhìn Vũ Quân Kỳ, sau đó mới giả vờ e thẹn cúi đầu. Nữ hài tử kia biểu tình như muốn nuốt luôn cả Vũ Quân Kỳ, làm cho y cả người đều bắt đầu khó chịu.
“Ân, Trần khanh gia, nữ nhi của ngươi không hổ là bộ dạng thiên kim nhà quan, xem ra nàng được giáo dưỡng rất tốt.” Vũ Quân Kỳ nhìn công bộ thượng thư phía dưới mà ra sức nịnh nọt, sau đó y quay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Thương, phát hiện cái tên kia cư nhiên vẫn mang bộ dáng ác lang ăn cừu non, cứ như hoàng thượng y là dê con trong miệng hắn vậy.
“Đa tạ hoàng thượng khích lệ ha hả.” Trần thượng thư vừa nghe hoàng thượng khích lệ hắn, nét mặt già nua mừng rỡ như là bánh bao vừa chín. Chẳng lẽ là nói hắn đối với chức quốc trượng đại nhân có hi vọng rồi sao?
“Lãnh Thiên Thương ngươi nghĩ nữ nhi của Trần khanh gia thế nào ha hả?” Vũ Quân Kỳ tuy rằng không biết phải làm sao để hóa giải nhãn thần ác lang của Lãnh Thiên Thương, thế nhưng hiện nay y cũng chỉ có thể giả ngu mà thôi. Bằng không, y sẽ không toàn mệnh a, tuy rằng hai người bọn họ trong khoảng thời gian này cũng khá tốt, thế nhưng thấy bộ dạng hiện tại của Lãnh Thiên Thương vô cùng tàn bạo, y cũng cảm thấy thật cao hứng a.
“Thần cảm thấy rất khá a.” Lãnh Thiên Thương không có bất luận biểu tình gì, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Vũ Quân Kỳ mà nói, Vũ Quân Kỳ nói cái gì hắn liền ứng phó cái đó. Lẽ nào ngươi nhìn không ra ngày hôm nay là trận địa gì sao. Lẽ nào ngươi không thấy bộ dạng của Hiền vương, hắn chính là 1 bộ dáng vẻ đắc ý, đây chính là tiết mục đặc biệt của săn bắn lần này sao?
Thế nhưng hình như không chỉ là bộ dạng a. Vũ Quảng Trạch vô cùng đắc ý, xem ra còn có rất nhiều chuyện lạ khác nữa, lẽ nào cái tên này hễ bị mỹ sắc mê hoặc là cứ như không biết gì mà tiếp tục tuân theo sự tình hay sao.
“Xem ra ngay đến Lãnh đại nhân cũng nghĩ vậy a.” Vũ Quảng Trạch cũng chêm vào 1 câu, bầu không khí giữa hai người hình như có chút kịch liệt a. Thanh niên chính là cái dạng này, hắn đã là lão nhân thế nhưng vẫn còn có chút ước ao cùng xúc động của thời trẻ ni. Bất quá không biết bản thân có phải là cũng bị bọn họ những … tên tiểu nhân này đáng ghét a.
Hắn thế nhưng vẫn cảm thụ được, chất nhi Vũ Quân Hà của hắn tìm kiếm ánh mắt a, hơn nữa tiểu chất nhi Vũ Quân Tú kia vẫn đang cùng mình nháy mắt, giống như muốn đem hoàng thúc hắn nhìn thấu vậy. Hắn thế nhưng không có quỷ tâm gì nga, hắn chính là một lòng một dạ đều vì tương lai của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ a.
==============================
bão nổi lên rùi nga, để coi ai chít^^, trò vui sắp bắt đầu, cứ hạ hồi mà phân giải nga^^. Ta sẽ gắn hoàn bộ này sớm nhất có thể nga^^, iu các nàng^^. À mà có ai biết tin tức gì của mấy bộ còn lại trong hệ liệt này nữa hem?