Thế nhưng, Lãnh đại thừa tướng cũng coi như là 1 nửa hoàng đế Vũ Trạch a, kỳ thực nếu như hắn thật sự muốn làm hoàng đế, bách tính Vũ Trạch nhà nhà sẽ vô cùng hưởng ứng mà đốt pháo ăn mừng.
Chỉ tiếc Lãnh đại nhân hắn không muốn làm thế, cho nên mới giữ lại Vũ Quân Kỳ ở Vũ Trạch này mà nguy hại nhân gian.
“Ha hả, cái kia phải không? Ta đây không quấy rối thừa tướng đại nhân xử lý quốc vụ nữa. Hạ quan còn có rất nhiều việc cần hoàn thành a.” Lâm Trạch Tú thấy điều kiện đàm phán không còn tác dụng nên muốn nhanh chóng đi ra, bằng không sợ sẽ bị ánh mắt như hàn băng của Lãnh Thiên Thương làm cho tổn thương vì giá rét.
“Nói với lễ bộ kêu cho bọn họ thông cáo thiên hạ, nói hắn đi Thiên Triệu vương triều tham gia hội nghị lục quốc.” Lãnh Thiên Thương thấy Lâm Trạch Tú đang muốn trốn, phải có người cùng người kia đi Thiên Triệu, bằng không 1 mình y lại đi vào cái thời gian mẫn cảm như vậy còn không phải là tự tìm cái chết sao?
Làm gì có vua của quốc gia nào, lúc hội nghị lục quốc diễn ra mà lại một mình đi trước, ngay cả một điểm chuẩn bị cũng không có.
“Ách, cái này, sau đó…..” Lâm Trạch Tú càng nghĩ càng cảm thấy cứng cả người, sẽ không phải là như chính mình tưởng tượng chứ?
“Đương nhiên là còn có Vương gia cũng phải theo hoàng thượng tham gia.” Không có quân sĩ tinh nhuệ bảo hộ, cho dù là đang thái bình thịnh thế, cho dù là người kia có tuyệt đỉnh khinh công cũng không thể khinh suất.
Vì sao, lúc nào cũng là sau khi đôi bên thân mật qua đi đều lựa chọn trốn chạy mà không phải là đối mặt? Vì sao, luôn luôn là lúc hắn cần y nhất thì y luôn biến mất? Vì sao, hắn nỗ lực nhiều như vậy y vẫn là không nhìn thấy?
Lẽ nào muốn cho hắn thực sự đối với người này, đối với phần tình cảm này mà tâm thương tổn, mãi đến khi ngực cũng không còn bất luận mong chờ gì nữa, rồi ly khai y sao?
Chín năm rồi, hắn ở quốc gia này hao hết tâm huyết của mình, để người kia có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống, hắn buông tha cừu hận của bản thân, đơn giản là vì hắn nghĩ bản thân thiếu nợ người kia, thế nhưng dùng thời gian chín năm của hắn hoàn lại còn chưa đủ sao? Nhưng, hắn không thể buông tha trái tim, cứ như vậy để hai người đều tiêu hao thời gian cùng một chỗ đau khổ dây dưa. Tuy vậy, hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định, muốn hắn phải làm thế nào với trái tim này đây?
Hắn đem mối thù của mẫu thân để sang một bên, hắn đem cái vương vị chỉ đứng sau Thiên Triệu để sang một bên, hắn cũng đem cả sinh tử của mình để sang một bên, hắn đem tất cả đều cho nam nhân kia, thế nhưng cái gì cũng không đổi lại được, lẽ nào tất cả chung quy đều là công dã tràng sao?
Lãnh Thiên Thương vẫn còn đang thâm trầm suy nghĩ căn bản không phát hiện Lâm Trạch Tú ở bên kia tức giận đến nỗi mỹ nhan thanh tú đều nhăn nhó.
“Ngươi…ngươi…Lãnh Thiên Thương, ngươi giỏi lắm, ngươi thực sự là tự mình… ân, ngươi có đúng là không quen nhìn người khác vui vẻ hay không a?” Lâm Trạch Tú ở ngự thư phòng tức giận đến nỗi muốn giơ chân, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng căn bản là đến một chữ cũng không có lọt vào tai
“Lãnh Thiên Thương, ngươi không nên làm bộ không nhìn thấy ta, ngươi thế nào lại làm chuyện chia rẽ phu thê nhà người ta a. Loại chuyện thiếu đạo đức này, mà ngươi cũng làm được, ngươi sinh ra hài tử nhất định là không có mắt nga.” Lâm Trạch Tú trước đây là trạng nguyên của Vũ Trạch, Lâm đại học sĩ lại gầm gừ như hổ dữ bất chấp hình tượng.
“Ồn ào.” Lãnh Thiên Thương tuy rằng không để ý tới Lâm Trạch Tú nói cái gì, thế nhưng có 1 con chim sẻ ở đây mà liên tục lao nhao, hắn đương nhiên là chịu không nổi, đặc biệt còn là 1 nam nhân mất khống chế.
“Lâm đại nhân thỉnh ngài di giá. “
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, lúc Lãnh Thiên Thương nói ồn ào thì đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Tú, dọa Lâm đại học sĩ cũng phải hoa dung thất sắc.
“Ách, ha hả, nguyên lai là Chu Tước a.” Lâm Trạch Tú thấy rõ người đến là ai liền thay ngay khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, nữ nhân này thế nhưng không thể chọc được a. Nếu đến cả tiểu Chu Tước cũng ngăn cản hắn ở đây nhiễu loạn, vậy hắn cũng nên nhanh chóng chuồn đi, cẩn thận không còn cái mạng.
“Không tiễn.” Nữ tử bị gọi là Chu Tước, cũng không cùng Lâm Trạch Tú khách khí, thấy hắn nói phải đi, đương nhiên là xoay người mở cửa, ý đồ tiễn phật tiễn đến tây thiên thập phần rõ ràng.
“Thừa tướng.” Nữ tử thấy Lâm Trạch Tú đã đi, cung kính hướng Lãnh Thiên Thương cúi đầu, sau đó chờ chỉ thị của hắn.
“Ân, Huyền Vũ bọn họ đang ở đâu?” Lãnh Thiên Thương nhìn nữ tử lạnh lùng đứng ở trước mặt, nàng một thân y phục đỏ thắm, diện mạo lãnh đạm làm người khác thấy có cảm giác áp bách rất cường liệt.
“Vâng, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ hai người đi theo hoàng thượng, dọc theo đường đi hẳn là tuyệt đối không thể sai sót, thỉnh thừa tướng yên tâm.” Chu Tước biết mỗi lần Vũ Quân Kỳ nháo loạn mất tích, Lãnh Thiên Thương mặc dù là trước mặt những người khác không có biểu thị cái gì, nhưng tứ đại hộ pháp bọn hắn đều luôn được đưa tới bảo hộ hoàng thượng.
Vũ Trạch hoàng triều mỗi quân chủ đương nhiên đều có ám vệ thuộc quyền chuyên dụng của bọn họ để bảo hộ bản thân. Thế nhưng, Vũ Quân Kỳ từ trước đến nay không hề để ý việc này, y cũng tự nhận võ công mình rất cao. Cho nên, cũng không hề biết bên người tồn tại Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tứ đại hộ vệ.
Đương nhiên, Lãnh Thiên Thương cũng không nói cho Vũ Quân Kỳ chuyện những hộ vệ này chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của hắn, bằng không hắn thế nào có thể nhanh như vậy đã biết Vũ Quân Kỳ đang làm cái gì a?
“Ân, Giang Tuyết, ngươi đi xem Giang Nguyệt đi.” Lãnh Thiên Thương gọi bốn người hộ vệ này theo tên của họ, Chu Tước vốn tên là Hàn Giang Tuyết, bởi vì năm đó sư phụ nàng ở trên mặt hồ đóng băng câu cá, sau đó đột nhiên nghe được rừng cây bên bờ hồ có tiếng khóc của trẻ mới sinh, cho nên mới đem nàng ôm về.
Vì đang 1 mình câu cá trên sông băng, cho nên lão nhân gia mới đem cái tên này đặt cho nữ hài nhi.
Mà Giang Nguyệt nói đến kia, chính là hộ vệ Thanh Long Hoa Giang Nguyệt, hắn vừa mất đi người yêu nhất, cho nên Lãnh Thiên Thương cũng không có phân nhiệm vụ cho hắn, để hắn có thể ở cùng vợ lâu 1 chút, thế nhưng nếu như cứ mãi canh giữ ở phần mộ của vợ cũng không phải là biện pháp a.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Chu Tước biết Hoa Giang Nguyệt hiện tại khẳng định là đang nơi nào, cho nên liền xoay người bay khỏi ngự thư phòng, nàng muốn đi chấn tỉnh cái nam nhân vô dụng kia, bản thân vì vợ chết mà không gượng dậy nổi. Như vậy chẳng khác nào có lỗi với Hoán Sa đã chết a.
Nhớ tới Hoán Sa dịu dàng như vậy, nghe cứ như giữa không trung có thể thấy vải lụa mềm mại màu trắng, nàng cũng cảm thấy thoải mái mà cũng an tĩnh nhiều. Thế nhưng, Hoán Sa không may lại yêu bọn họ những người trên đao đã dính máu. Cho nên, số phận đương nhiên cũng rất trêu cợt người a.
Thanh Long lần này mất vợ, nhất định đã chịu đả kích rất lớn, Hoán Sa vốn có thân thể nhược hàn, nhưng hết lần này tới lần khác muốn sinh hạ hài tử, ngay cả mặt Thanh Long cũng không thể nhìn lần cuối.
Nhớ tới, lúc chấp hành nhiệm vụ, Thanh Long toàn tâm muốn mau chóng giải quyết nhiệm vụ để nhanh trở lại làm bạn với người kia, thế nhưng sau khi trở về người kia từ lâu đã hương tiêu ngọc vẫn(1)
Chu Tước nỗ lực khống chế tâm của mình, không biết vì sao cư nhiên nhớ tới lúc tại biên cảnh chấp hành nhiệm vụ thì gặp phải cái tên mãng phu(2) kia, cái tên ngốc đầu kia thật là có chút khả ái a. Khi đó, nàng ra vẻ là thầy thuốc để dò xét quân tình, cư nhiên hội ngộ một tướng sĩ của Vũ Trạch bọn họ.
“Vũ Quân Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào, ngươi mới cam tâm?” Lãnh Thiên Thương tuy rằng đã biết hành tung của người kia, thế nhưng hắn vẫn là không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề sau này giữa hai người bọn họ.
Đa tình chung quy vẫn bị vô tình quấy nhiễu a, nghĩ đến hắn Lãnh Thiên Thương là một lòng say mê, nhưng không được giai nhân đáp lại, lại làm hắn càng cảm thấy thất bại.
Lúc này, Vũ Quân Kỳ đang ở khách ***, cảm thấy trên người đột nhiên nổi lên một trận rùng mình, chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào lại có cái gì bất hảo xảy ra sao?
Vũ Quân Kỳ vốn là vì tức giận mà đi, cho nên y cùng Thạch đầu hai người đương nhiên cũng là trên đường đi một chút lại nghỉ, tuy rằng y không hiểu chuyện. Thế nhưng thế nào lại hồ đồ được, cũng biết là ba năm một lần hội nghị quân chủ gặp nhau cái gì cũng không mang theo đã rời đi, sư huynh nhất sẽ đem y ra mà chém a.
Bình thường thì có thể đi Thiên Triệu làm xằng làm bậy, thế nhưng lần này thì không thể a. Vũ Quân Kỳ phiền muộn cúi đầu cùnfThạch đầu ở khách *** dùng cơm.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cái nơi này căn bản là không ai đến, món ăn thì khó ăn muốn chết, thế nào còn có thể có nhiều khách nhân như vậy a.
“Ai, nghe nói gì chưa? Lần này Vũ Trạch chúng ta dự hội nghị quân chủ cư nhiên là hoàng thượng tự mình tham gia a.” Một người thực khách ở khách *** đối với người bên cạnh nói, hắn là mới từ kinh đô trở về.
“Cái gì? Hoàng thượng đi, thế nào lại như vậy?” Thực khách Ất quả thực không thể tin được cái lỗ tai của mình, thế nào lại để cho hoàng đế đại lão gia của bọn họ đi tham gia chuyện trọng yếu như thế a.
“A, Vũ Trạch chúng ta đây năm nay chẳng phải là muốn mặt mất mặt trước lục quốc hay sao?” Lão bản của cái khách *** nhỏ này cũng gia nhập thảo luận, khách *** của bọn họ là chỗ tương đối gần biên cảnh, cho nên chuyện ở kinh đô, bọn họ biết cũng biết khá nhiều. Thế nhưng, chủ tử của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ là bộ dáng gì, có được mấy cân lượng, bọn họ cũng biết a.
“Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ là Lãnh thừa tướng của chúng ta rốt cục cũng chịu không nổi hoàng thượng, cho nên muốn từ quan không làm nữa a.” Người qua đường đều suy đoán như vậy, nghìn vạn lần đừng để là thừa tướng đại nhân của bọn họ sớm rút lui a, bằng không bọn họ những bách tính thường dân này không biết sẽ lưu lạc đến cái tình trạng gì nữa.
Chú giải:
(1) hương tiêu ngọc vẫn: ý là chết.
(2)mãng phu: người thô lỗ
==================
Làm dân của cái nước này đúng là mất mặt thiệt^^, em Kỳ dù làm vua có sướng tới đâu thì ta vẫn cảm thấy em nó hơi bị thất bại a, bị dân chúng coi thường đến thế, Ai~, thui về làm thừa tướng phu nhân cho rùi^^. Oa oa sao không có mấy người com vậy?, cảm thán quá.
Lãnh Thiên Thương tiện tay vứt qua một bên tám trăm dặm quân tình nguy cấp hắn đang nắm chặt. Hiện tại hắn cũng không có thời gian mà quản Vũ Trạch Binh mã đại nguyên soái là chết hay là sống, hắn chính là quản ca ca của Vũ Quân Hà về vấn đề giường chiếu thì được rồi.
“Ân … ngươi làm gì vậy? Đừng có áp ta ….” Vũ Quân Kỳ vốn đang giải khai áo lót, thế nhưng lãnh thiên thương đột nhiên xông tới đem y đặt ở long tháp(), thực sự là khó chịu muốn chết. Hắn thỏa mãn có được hay không a, hơn nữa hôm nay sáng sớm không phải ở ngự thư phòng đã nghiêm phạt qua sao? Thế nào lại….
“Uy. Bảo huynh đệ() ngươi có nể nếp chút …đừng… a …. ngươi làm gì vậy?” Vũ Quân Kỳ hoàn toàn cảm nhận được nhiệt tình của Lãnh Thiên Thương, thế nhưng cũng không cần hưng phấn như thế chứ? Cách lớp y phục vẫn có thể cảm giác được tiểu lão đệ của hắn đâm vào da y mang theo nhiệt hỏa.
“Hoàng thượng, để vi thần lai giúp ngươi cởi áo a … ân … vi thần cam đoan sẽ rất chuyên tâm, hơn nữa cũng rất ôn nhu mà đối đãi hoàng thượng … ân?” Lãnh Thiên Thương vừa nói vừa dùng bàn tay to lớn của hắn không ngừng trên người Vũ Quân Kỳ châm lửa, hắn luôn luôn biết rõ điểm mẫn cảm của Vũ Quân Kỳ. Thế nhưng, mỗi lần sắp tiếp cận chỗ mẫn cảm, bàn tay lại xấu xa lướt qua bộ vị mẫn cảm của y, đi theo hướng ngược lại công kích nơi khác, tiếp tục châm lửa.
“Ân…ha… a… Lãnh Thiên Thương, ngươi không cho ta một chút thống khoái nào, ngươi như vậy là đang tính toán cái gì?… a…” Vũ Quân Kỳ chỉ có thể dùng miệng mà nói, không biết bản thân là bị làm sao, mỗi lần chỉ cần bị Lãnh Thiên Thương khiêu khích. Thân thể y liền không tự chủ được mà trở nên mềm yếu, luôn luôn vô lực chống đỡ lại tấn công của Lãnh Thiên Thương sau đó cứ mặc hắn đối với mình muốn làm gì thì làm.
“Cái tên ở tiểu lâu kia bính ngươi chỗ nào? Hắn có hôn ngươi ở đâu không?” Lãnh Thiên Thương lời lẽ cũng tham gia vào chiến trường đang kịch tính, hắn muốn đem vết tích của kỹ nam kia ở trên người Vũ Quân Kỳ toàn bộ đều xóa hết.
Hắn muốn trên người Vũ Quân Kỳ chỉ có thể mang vết tích thuộc về mình hắn Lãnh Thiên Thương, tốt nhất là dấu vết có thể theo Vũ Quân Kỳ cả đời, như vậy y sẽ không thể đi thanh lâu tìm nam nhân.
“Uy, cái gì mà hắn bính ta chỗ nào? Là ta bính hắn có được hay không a?” Vũ Quân Kỳ bất mãn Lãnh Thiên Thương đối với y lại coi thường như vậy, Vũ Quân Kỳ y chỉ ở trước mặt Lãnh Thiên Thương mới để cho hắn tên nam nhân chết tiệt này bính mà thôi. Những người khác mà muốn bính hắn… chờ kiếp sau đi, trên đời này võ công cao hơn y cũng không có mấy người, mà khinh công cao hơn y lại càng không có.
Vũ Quân Kỳ từ nhỏ đã thích lười biếng, vì vậy võ công Hư Vô lão nhân giao cho y đều chỉ học bảy tám phần, nhưng khinh công lại học đến nhất đẳng, cũng coi như là không bôi nhọ sư môn a. Chỉ là không rõ nếu sư phụ biết y bị một người nam nhân đối đãi như vậy nhưng lại vô lực phản kháng, không chừng sẽ tức tới nỗi hồn về tây thiên cũng không biết được?
“Không chuyên tâm… ân?Phải phạt!” Lãnh Thiên Thương nhìn Vũ Quân Kỳ thất thần trong khắc, dám dưới thân hắn nghĩ đến người khác, thực sự là không biết trời cao đất rộng mà, xem ra hắn phải nỗ lực mà phạt y, làm cho y vĩnh viễn nhớ kỹ hắn a.
“A! Đau muốn chết….. ngươi nhẹ chút….” Vũ Quân Kỳ trên cổ bị Lãnh Thiên Thương hung hăng cắn một cái, làm y rống càng to hơn. Thế nhưng Vũ Quân Kỳ lại không thể nói với hắn kỳ thực là y đang tưởng nhớ sư phụ a, cho nên cứ để Lãnh Thiên Thương hiểu lầm như vậy đi. Cuối cùng thì cũng là nghiêm phạt y thôi.
Mỗi lần y đi ra ngoài phóng túng, để Lãnh Thiên Thương biết được đều bị hắn kéo lên long tháp hung hăng nghiêm phạt. Không biết bản thân y có phải là vì muốn cho Lãnh Thiên Thương một lý do mà bò lên long sàng của y hay không mà lại càng lưu luyến thanh lâu kỹ quán.
Đôi khi, y kỳ thực căn bản là đối này hoa khôi đầu bảng không có bất luận hứng thú gì, thế nhưng y vẫn muốn ở lại chỗ bọn họ một đêm, sau đó mới hồi cung, không biết y có phải là bị bệnh gì hay không a, cư nhiên lại cam nguyện để Lãnh Thiên Thương đối với y như thế nhưng lại luôn luôn cố tìm cho hắn cái lý do để làm vậy với mình.
Lẽ nào thực sự đúng như tam đệ nói, y từ nhỏ đã là đồ đê tiện? Thế nhưng, y trước đây không có như vậy a, nhớ lại Vũ Quân Kỳ y lúc hơn mười tuổi đã bắt đầu lưu luyến các hoa khôi. Tuy rằng bản thân là ở ngoài học nghệ, thế nhưng mỗi lần hạ sơn hoặc hồi cung thăm người thân, y luôn là một công tử thanh tú linh hoạt phong độ hơn người, không biết có bao nhiêu hoa khôi vì y đánh mất hồn phách.
Thế nhưng, từ khi y mười bảy tuổi bị Lãnh Thiên Thương tên nam nhân này làm cho nhúng chàm, y bắt đầu trở nên không giống bản thân mình nữa. Tất cả đều phải trách tên nam nhân này, vì sao không có việc gì mà cứ muốn vào ở trong hậu cung của bọn họ a? Thật là, lão phụ hoàng của y rốt cuộc là làm hoàng đế như thế nào, cư nhiên để một người tuổi còn trẻ lại còn là nam nhân tuấn mỹ ở trong hậu cung cơ chứ.
“Ai cho ngươi quyến rũ người khác như thế? Nói chỗ này có ai chạm qua không …..” Lãnh Thiên Thương ôm lấy nam nhân sắc mặt ửng hồng ở dưới thân mình, vòng eo của y cũng nhỏ nhắn đến nỗi khiến hắn gần như chỉ cần tay thoáng cái đã ôm được. Thân thể hai người thực sự là phù hợp đến độ hầu như hoàn mỹ, Lãnh Thiên Thương đụng chạm những chỗ chỉ thuộc về hắn, sau đó lại càng thêm phiến tình mà cật lực vận động.
Tuy rằng hai người ở cùng một chỗ đã sáu năm, thế nhưng Lãnh Thiên Thương chỉ có lúc Vũ Quân Kỳ “Phạm sai lầm” hoặc lúc y chủ động yêu cầu, mới bính y. Bởi vì, Lãnh Thiên Thương sợ bản thân sẽ làm Vũ Quân Kỳ biết hắn có bao nhiêu thương y, nếu nói ra Vũ Quân Kỳ có thể nào sẽ cười nhạo hắn hay không?
Nghe nói hoa khôi tiểu quan đối với Vũ Quân Kỳ động tâm đầy như sao trên trời, thế nhưng chỉ cần người nào đối với y dây dưa không rõ, hắn sẽ đuổi bọn họ, thực sự là vô cùng lãnh huyết a.
“Uy, Lãnh Thiên Thương, ngươi không nên quá phận có được hay không?” Vũ Quân Kỳ trừng mắt nhìn nam nhân tà ác trên người, rõ là. Trên triều là bộ dạng như phụ mẫu thần thánh bất khả xâm phạm, hạ triều thì luôn tìm các loại lý do mà “Nghiêm phạt” y, tuy rằng y cũng thích.
Thế nhưng không biết vì sao, lại bất mãn việc cùng Lãnh Thiên Thương duy trì loại dây dưa chỉ có quan hệ thân thể này. Cho nên mỗi lần, y từ kinh đô chạy trốn là để tìm đủ loại phương pháp an ủi tâm đang rối loạn của mình. Thế nhưng, y phát hiện bản thân bị vây hãm càng sâu hơn.
Mà Lãnh Thiên Thương đối với tội trốn nhà của y mà nghiêm phạt lại làm y rất là hưởng thụ, cho nên y làm hoàng đế nhưng lại càng thích trốn ra bên ngoài. Như vậy có thể biết thêm rất nhiều hạng người. Vũ Quân Kỳ vốn là người thích náo nhiệt, y thích kết giao bằng hữu đủ mọi hạng người, thế nhưng y lại không thích những người đối với y cứ dây dưa không rõ.
Cho nên, những năm gần đây y đều là nơi nơi tầm phương vấn liễu(), thế nhưng cũng không hiếm người đối với y là thực tâm. Bởi vì, y đảm đương không nổi tình cảm của những người này, cho nên tốt nhất là không nên để người khác vì y mà thương tâm vô ích. Sớm chặt đứt si niệm của bọn họ, coi như là giúp bản thân tích đức a.
Vũ Quân Kỳ đối với quan hệ thân thể thuần túy, y có thể cùng những người đó vui vẻ mà nói, có thể đối với bọn họ chu đáo tỉ mỉ, thế nhưng nếu một mai có người dây dưa. Y sẽ không chút lưu tình mà đoạn tuyệt tất cả quan hệ, bởi vì y không có thật tâm để mang ra cho những người khác.
“A ….ngươi, có nghe thấy ta đang nói gì không…..ngô ngô ngô …..” Vũ Quân Kỳ câu nói tiếp theo đương nhiên là bị Lãnh Thiên Thương ăn vào. Lãnh Thiên Thương vốn không có lời lẽ sở trường, để hắn cùng Vũ Quân Kỳ mà nói lời tán tỉnh, đã sáu năm trải qua dạy dỗ của Đệ nhất đại học sĩ Lâm Trạch Tú.
Thế nhưng mỗi khi ở trên giường nói những lời như vậy, luôn luôn khiến hắn xấu hổ đến mức nhiệt huyết sôi trào. Cho nên, Lãnh đại thừa tướng nói xong lời cuối cùng, đều chuyển sang dùng hành động trực tiếp biểu hiện ý tứ của bản thân, tâm động không bằng hành động nga, đương nhiên tự mình làm so với nói thì phải tốt hơn nhiều rồi.
“Ngươi …uy ….” Vũ Quân Kỳ cả đêm cũng không nói được câu hoàn chỉnh, y ở dưới thân Lãnh Thiên Thương chống đỡ nghiêm phạt nghiêm khắc của hắn, bất quá y cũng chưa cùng tiểu quan kia làm cái gì a. Là tự tiểu quan kia muốn kêu cách ám mụi như vậy khiến cho nam nhân hắn thích tức giận, y thế nào ngờ được Lãnh Thiên Thương đã biết chứ?
Hơn nữa, y rõ ràng là đã cảnh cáo thị vệ không được nói cho Lãnh Thiên Thương biết, xem ra làm hoàng đế như y thực sự là thất bại a, đến cả một thị vệ cũng có thể đem y bán đi, tốt nhất là y không nên hiểu rõ, bằng không y nhất định sẽ phải….
Tuy rằng đã qua giờ tý, thế nhưng vì trăng lưỡi liềm, khói sương ngoài cửa sổ lại lộ rõ một vầng trăng sáng tỏ. Nguyệt nương đã sớm quen nhìn nhân gian vô số nam nữ vì si tình mà sầu khổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhưng lại ôn nhu chiếu xuống thế gian, không biết lúc này Hằng Nga có phải đang tưởng niệm tình lang hay không a.
Chú giải:
()tháp: giường nhỏ
()Huynh đệ: em Kỳ đang nói “cái phía dưới” của Thương ca đó
() tầm phương vấn liễu: cũng giống như tìm hoa thơm cỏ lạ thôi
===========================
em Kỳ đúng là khẩu thị tâm phi nga, miệng thì mắng Thương ca nhưng tự mình lại tìm lý do cho người ta thượng mình, đúng là bó tay^^
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thế nhưng, Lãnh đại thừa tướng cũng coi như là 1 nửa hoàng đế Vũ Trạch a, kỳ thực nếu như hắn thật sự muốn làm hoàng đế, bách tính Vũ Trạch nhà nhà sẽ vô cùng hưởng ứng mà đốt pháo ăn mừng.
Chỉ tiếc Lãnh đại nhân hắn không muốn làm thế, cho nên mới giữ lại Vũ Quân Kỳ ở Vũ Trạch này mà nguy hại nhân gian.
“Ha hả, cái kia phải không? Ta đây không quấy rối thừa tướng đại nhân xử lý quốc vụ nữa. Hạ quan còn có rất nhiều việc cần hoàn thành a.” Lâm Trạch Tú thấy điều kiện đàm phán không còn tác dụng nên muốn nhanh chóng đi ra, bằng không sợ sẽ bị ánh mắt như hàn băng của Lãnh Thiên Thương làm cho tổn thương vì giá rét.
“Nói với lễ bộ kêu cho bọn họ thông cáo thiên hạ, nói hắn đi Thiên Triệu vương triều tham gia hội nghị lục quốc.” Lãnh Thiên Thương thấy Lâm Trạch Tú đang muốn trốn, phải có người cùng người kia đi Thiên Triệu, bằng không 1 mình y lại đi vào cái thời gian mẫn cảm như vậy còn không phải là tự tìm cái chết sao?
Làm gì có vua của quốc gia nào, lúc hội nghị lục quốc diễn ra mà lại một mình đi trước, ngay cả một điểm chuẩn bị cũng không có.
“Ách, cái này, sau đó…..” Lâm Trạch Tú càng nghĩ càng cảm thấy cứng cả người, sẽ không phải là như chính mình tưởng tượng chứ?
“Đương nhiên là còn có Vương gia cũng phải theo hoàng thượng tham gia.” Không có quân sĩ tinh nhuệ bảo hộ, cho dù là đang thái bình thịnh thế, cho dù là người kia có tuyệt đỉnh khinh công cũng không thể khinh suất.
Vì sao, lúc nào cũng là sau khi đôi bên thân mật qua đi đều lựa chọn trốn chạy mà không phải là đối mặt? Vì sao, luôn luôn là lúc hắn cần y nhất thì y luôn biến mất? Vì sao, hắn nỗ lực nhiều như vậy y vẫn là không nhìn thấy?
Lẽ nào muốn cho hắn thực sự đối với người này, đối với phần tình cảm này mà tâm thương tổn, mãi đến khi ngực cũng không còn bất luận mong chờ gì nữa, rồi ly khai y sao?
Chín năm rồi, hắn ở quốc gia này hao hết tâm huyết của mình, để người kia có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống, hắn buông tha cừu hận của bản thân, đơn giản là vì hắn nghĩ bản thân thiếu nợ người kia, thế nhưng dùng thời gian chín năm của hắn hoàn lại còn chưa đủ sao? Nhưng, hắn không thể buông tha trái tim, cứ như vậy để hai người đều tiêu hao thời gian cùng một chỗ đau khổ dây dưa. Tuy vậy, hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định, muốn hắn phải làm thế nào với trái tim này đây?
Hắn đem mối thù của mẫu thân để sang một bên, hắn đem cái vương vị chỉ đứng sau Thiên Triệu để sang một bên, hắn cũng đem cả sinh tử của mình để sang một bên, hắn đem tất cả đều cho nam nhân kia, thế nhưng cái gì cũng không đổi lại được, lẽ nào tất cả chung quy đều là công dã tràng sao?
Lãnh Thiên Thương vẫn còn đang thâm trầm suy nghĩ căn bản không phát hiện Lâm Trạch Tú ở bên kia tức giận đến nỗi mỹ nhan thanh tú đều nhăn nhó.
“Ngươi…ngươi…Lãnh Thiên Thương, ngươi giỏi lắm, ngươi thực sự là tự mình… ân, ngươi có đúng là không quen nhìn người khác vui vẻ hay không a?” Lâm Trạch Tú ở ngự thư phòng tức giận đến nỗi muốn giơ chân, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng căn bản là đến một chữ cũng không có lọt vào tai
“Lãnh Thiên Thương, ngươi không nên làm bộ không nhìn thấy ta, ngươi thế nào lại làm chuyện chia rẽ phu thê nhà người ta a. Loại chuyện thiếu đạo đức này, mà ngươi cũng làm được, ngươi sinh ra hài tử nhất định là không có mắt nga.” Lâm Trạch Tú trước đây là trạng nguyên của Vũ Trạch, Lâm đại học sĩ lại gầm gừ như hổ dữ bất chấp hình tượng.
“Ồn ào.” Lãnh Thiên Thương tuy rằng không để ý tới Lâm Trạch Tú nói cái gì, thế nhưng có 1 con chim sẻ ở đây mà liên tục lao nhao, hắn đương nhiên là chịu không nổi, đặc biệt còn là 1 nam nhân mất khống chế.
“Lâm đại nhân thỉnh ngài di giá. “
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, lúc Lãnh Thiên Thương nói ồn ào thì đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Tú, dọa Lâm đại học sĩ cũng phải hoa dung thất sắc.
“Ách, ha hả, nguyên lai là Chu Tước a.” Lâm Trạch Tú thấy rõ người đến là ai liền thay ngay khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, nữ nhân này thế nhưng không thể chọc được a. Nếu đến cả tiểu Chu Tước cũng ngăn cản hắn ở đây nhiễu loạn, vậy hắn cũng nên nhanh chóng chuồn đi, cẩn thận không còn cái mạng.
“Không tiễn.” Nữ tử bị gọi là Chu Tước, cũng không cùng Lâm Trạch Tú khách khí, thấy hắn nói phải đi, đương nhiên là xoay người mở cửa, ý đồ tiễn phật tiễn đến tây thiên thập phần rõ ràng.
“Thừa tướng.” Nữ tử thấy Lâm Trạch Tú đã đi, cung kính hướng Lãnh Thiên Thương cúi đầu, sau đó chờ chỉ thị của hắn.
“Ân, Huyền Vũ bọn họ đang ở đâu?” Lãnh Thiên Thương nhìn nữ tử lạnh lùng đứng ở trước mặt, nàng một thân y phục đỏ thắm, diện mạo lãnh đạm làm người khác thấy có cảm giác áp bách rất cường liệt.
“Vâng, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ hai người đi theo hoàng thượng, dọc theo đường đi hẳn là tuyệt đối không thể sai sót, thỉnh thừa tướng yên tâm.” Chu Tước biết mỗi lần Vũ Quân Kỳ nháo loạn mất tích, Lãnh Thiên Thương mặc dù là trước mặt những người khác không có biểu thị cái gì, nhưng tứ đại hộ pháp bọn hắn đều luôn được đưa tới bảo hộ hoàng thượng.
Vũ Trạch hoàng triều mỗi quân chủ đương nhiên đều có ám vệ thuộc quyền chuyên dụng của bọn họ để bảo hộ bản thân. Thế nhưng, Vũ Quân Kỳ từ trước đến nay không hề để ý việc này, y cũng tự nhận võ công mình rất cao. Cho nên, cũng không hề biết bên người tồn tại Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tứ đại hộ vệ.
Đương nhiên, Lãnh Thiên Thương cũng không nói cho Vũ Quân Kỳ chuyện những hộ vệ này chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của hắn, bằng không hắn thế nào có thể nhanh như vậy đã biết Vũ Quân Kỳ đang làm cái gì a?
“Ân, Giang Tuyết, ngươi đi xem Giang Nguyệt đi.” Lãnh Thiên Thương gọi bốn người hộ vệ này theo tên của họ, Chu Tước vốn tên là Hàn Giang Tuyết, bởi vì năm đó sư phụ nàng ở trên mặt hồ đóng băng câu cá, sau đó đột nhiên nghe được rừng cây bên bờ hồ có tiếng khóc của trẻ mới sinh, cho nên mới đem nàng ôm về.
Vì đang 1 mình câu cá trên sông băng, cho nên lão nhân gia mới đem cái tên này đặt cho nữ hài nhi.
Mà Giang Nguyệt nói đến kia, chính là hộ vệ Thanh Long Hoa Giang Nguyệt, hắn vừa mất đi người yêu nhất, cho nên Lãnh Thiên Thương cũng không có phân nhiệm vụ cho hắn, để hắn có thể ở cùng vợ lâu 1 chút, thế nhưng nếu như cứ mãi canh giữ ở phần mộ của vợ cũng không phải là biện pháp a.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Chu Tước biết Hoa Giang Nguyệt hiện tại khẳng định là đang nơi nào, cho nên liền xoay người bay khỏi ngự thư phòng, nàng muốn đi chấn tỉnh cái nam nhân vô dụng kia, bản thân vì vợ chết mà không gượng dậy nổi. Như vậy chẳng khác nào có lỗi với Hoán Sa đã chết a.
Nhớ tới Hoán Sa dịu dàng như vậy, nghe cứ như giữa không trung có thể thấy vải lụa mềm mại màu trắng, nàng cũng cảm thấy thoải mái mà cũng an tĩnh nhiều. Thế nhưng, Hoán Sa không may lại yêu bọn họ những người trên đao đã dính máu. Cho nên, số phận đương nhiên cũng rất trêu cợt người a.
Thanh Long lần này mất vợ, nhất định đã chịu đả kích rất lớn, Hoán Sa vốn có thân thể nhược hàn, nhưng hết lần này tới lần khác muốn sinh hạ hài tử, ngay cả mặt Thanh Long cũng không thể nhìn lần cuối.
Nhớ tới, lúc chấp hành nhiệm vụ, Thanh Long toàn tâm muốn mau chóng giải quyết nhiệm vụ để nhanh trở lại làm bạn với người kia, thế nhưng sau khi trở về người kia từ lâu đã hương tiêu ngọc vẫn(1)
Chu Tước nỗ lực khống chế tâm của mình, không biết vì sao cư nhiên nhớ tới lúc tại biên cảnh chấp hành nhiệm vụ thì gặp phải cái tên mãng phu(2) kia, cái tên ngốc đầu kia thật là có chút khả ái a. Khi đó, nàng ra vẻ là thầy thuốc để dò xét quân tình, cư nhiên hội ngộ một tướng sĩ của Vũ Trạch bọn họ.
“Vũ Quân Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào, ngươi mới cam tâm?” Lãnh Thiên Thương tuy rằng đã biết hành tung của người kia, thế nhưng hắn vẫn là không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề sau này giữa hai người bọn họ.
Đa tình chung quy vẫn bị vô tình quấy nhiễu a, nghĩ đến hắn Lãnh Thiên Thương là một lòng say mê, nhưng không được giai nhân đáp lại, lại làm hắn càng cảm thấy thất bại.
Lúc này, Vũ Quân Kỳ đang ở khách ***, cảm thấy trên người đột nhiên nổi lên một trận rùng mình, chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào lại có cái gì bất hảo xảy ra sao?
Vũ Quân Kỳ vốn là vì tức giận mà đi, cho nên y cùng Thạch đầu hai người đương nhiên cũng là trên đường đi một chút lại nghỉ, tuy rằng y không hiểu chuyện. Thế nhưng thế nào lại hồ đồ được, cũng biết là ba năm một lần hội nghị quân chủ gặp nhau cái gì cũng không mang theo đã rời đi, sư huynh nhất sẽ đem y ra mà chém a.
Bình thường thì có thể đi Thiên Triệu làm xằng làm bậy, thế nhưng lần này thì không thể a. Vũ Quân Kỳ phiền muộn cúi đầu cùnfThạch đầu ở khách *** dùng cơm.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cái nơi này căn bản là không ai đến, món ăn thì khó ăn muốn chết, thế nào còn có thể có nhiều khách nhân như vậy a.
“Ai, nghe nói gì chưa? Lần này Vũ Trạch chúng ta dự hội nghị quân chủ cư nhiên là hoàng thượng tự mình tham gia a.” Một người thực khách ở khách *** đối với người bên cạnh nói, hắn là mới từ kinh đô trở về.
“Cái gì? Hoàng thượng đi, thế nào lại như vậy?” Thực khách Ất quả thực không thể tin được cái lỗ tai của mình, thế nào lại để cho hoàng đế đại lão gia của bọn họ đi tham gia chuyện trọng yếu như thế a.
“A, Vũ Trạch chúng ta đây năm nay chẳng phải là muốn mặt mất mặt trước lục quốc hay sao?” Lão bản của cái khách *** nhỏ này cũng gia nhập thảo luận, khách *** của bọn họ là chỗ tương đối gần biên cảnh, cho nên chuyện ở kinh đô, bọn họ biết cũng biết khá nhiều. Thế nhưng, chủ tử của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ là bộ dáng gì, có được mấy cân lượng, bọn họ cũng biết a.
“Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ là Lãnh thừa tướng của chúng ta rốt cục cũng chịu không nổi hoàng thượng, cho nên muốn từ quan không làm nữa a.” Người qua đường đều suy đoán như vậy, nghìn vạn lần đừng để là thừa tướng đại nhân của bọn họ sớm rút lui a, bằng không bọn họ những bách tính thường dân này không biết sẽ lưu lạc đến cái tình trạng gì nữa.
Chú giải:
(1) hương tiêu ngọc vẫn: ý là chết.
(2)mãng phu: người thô lỗ
==================
Làm dân của cái nước này đúng là mất mặt thiệt^^, em Kỳ dù làm vua có sướng tới đâu thì ta vẫn cảm thấy em nó hơi bị thất bại a, bị dân chúng coi thường đến thế, Ai~, thui về làm thừa tướng phu nhân cho rùi^^. Oa oa sao không có mấy người com vậy?, cảm thán quá.