Mộ Thanh nở nụ cười, Nhan Thấm thậm chí có thể thấy được sự hờ hững trong mắt khi anh ta cười, anh ta bỏ ly xuống, cả người tỏ ra mệt mỏi lười biếng: "Ai cũng bảo cô thân thiết với nhà họ Cố, bây giờ trông thấy, ngược lại còn không bằng một người chết, chẳng trách Cố Diễn Sinh kết hôn được mấy ngày đã ra ngoài phát triển."
Nhan Thấm đứng dậy, đến nỗi không cẩn thận làm đổ cái ly: "Mộ Thanh, chiêu này anh chơi đẹp quá đấy." Mỗi câu mỗi từ của cô như được rít ra từ kẽ răng, Mộ Thanh cách cô một cái bàn, tự nhiên nhìn thấy điểm sáng trong mắt cô, nó giống như một ngọn lửa, Nhan Thấm hoang mang rối loạn bỏ đi, cánh cửa sắt sau lưng liền bị người giúp việc đóng lại, ngoài ba vòng vây của cảnh sát, Cố Diễn Sinh ngồi trong xe, lái xe biết ý hạ cửa sổ xe xuống, Nhan Thấm thấy Cố Diễn Sinh cười mỉm lười biếng với cô.
"Xem xem, nếu có thắc mắc gì về chuyện của Mộ Lương, hỏi anh là được, cần gì phiền phức người ngoài, bị người ta mưu hại cũng không biết." Cố Diễn Sinh chống cằm, không tức giận chút nào, cầm điện thoại vẫn đang mở ném ra ngoài xe, anh vươn tay ra, cánh tay trắng thon dài, bên dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng.
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, là ánh mặt trời ấm áp, mắt cô to, giờ tràn ngập nước mắt, cô chớp một cái, sau đó nhắm lại: "Hai ta là bạn thanh mai trúc mã nhiều năm, anh cũng có thể bày mưu mô với em, lợi dụng Mộ Thanh thì coi là gì?" Không phải cô không hận Cố Diễn Sinh, trong câu nói mập mờ kia rõ ràng đã cho cô biết: Nhan Nhan, chuyện của Mộ Lương anh biết, không có em thì vẫn còn rất nhiều người khác.
Nhan Thấm tin, kết quả anh bày mưu mô với cô, cô cũng nhịn, thế nhưng chuyện của Mộ Lương là thế nào, cô nhất định phải biết, kể cả phải dùng hết sức lực cũng phải biết.
"Nhan Thấm, chuyện cầu hôn em có thể không chấp nhận, vì sao đồng ý thì em cũng rõ ràng, Nhan Sinh tạo nên nguy hiểm cho địa vị của em ở nhà họ Nhan, bây giờ bố em cũng phải kiêng kỵ em ba phần, hai ta chỉ là bày mưu và dính mưu, cuối cùng là ai mưu mô ai, còn em sao cứ vướng mắc mãi vậy? Nếu anh là Mộ Lương, em có như vậy?" Cố Diễn Sinh rút tay về, xoa thái dương nheo mắt cười khẩy: "Mộ Thanh bày mưu với em, em cũng trách anh, ngày ngày lo nghĩ làm em không vui, chỉ là do em tiên nhập vi chủ."
[1] Tiên nhập vi chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.
Nhan Thấm bị anh ép không thể lui được nữa, cô muốn phản bác, nhưng lại không tìm được điểm nào để bẻ lại, cô mím chặt môi, khiến nó trở nên trắng bệch.
Cố Diễn Sinh nhấp môi, giọng nói không nóng không lạnh: "Còn ở đó nữa, đi đỡ phu nhân lên xe."
Nhan Thấm cuối cùng vẫn ngồi vào cạnh Cố Diễn Sinh, ngực cô đau nhói, tối qua Cố Diễn Sinh đã không ngủ ngon, sáng sớm hôm nay Mộ Thanh lại diễn vở kịch hay như thế cho anh, thật ra thân là người lính, đêm ngủ không ngon là chuyện thường, nhưng bầu không khí ngột ngạt này Cố Diễn Sinh sợ mở miệng sẽ kéo nước mắt Nhan Thấm ra ngoài, không đáng, thế là xoa thái dương, Nhan Thấm nhìn bộ dạng anh liền biết, anh lại đau đầu rồi, nhấp môi đưa tay ra xoa, chỉnh lại đầu anh.
Không phải là thỏa hiệp, Cố Diễn Sinh nếu đã biết, quan hệ tự nhiên không thể bế tắc mãi.
Sau khi về nhà Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm: "Chúng ta không làm khó nhau, không cãi nhau, Nhan Thấm, anh lẫn em đều biết, anh yêu em, anh không phải cậu bé mười mấy tuổi đầu, chỉ cần tùy tiện nói ra anh yêu em, đối phương có không đáp lại cũng không sao. Anh chỉ muốn nói, em yêu anh cũng tốt, không yêu anh cũng thế, hai ta đã bị trói chặt lại rồi." Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng nói ra, Nhan Thấm tất nhiên biết Cố Diễn Sinh không phải nam thứ dịu dàng trong phim, chỉ cần có nữ chính bên cạnh, người đàn ông này, trời sinh ra đã có tính cướp đoạt, đâu nói được gì hay.
"Năm đó vì sao anh không cứu Mộ Lương trước?" Nhan Thấm không phải không hận cũng không phải không oán.
Năm ấy thành phố B xảy ra động đất, Mộ Lương ở trong tâm chấn, một giây trước, anh còn nói chuyện điện thoại với Nhan Thấm, việc mua bán anh làm rất tỉ mỉ cẩn thận, nói chuyện rất ấm áp: Được, mua hết rồi, nhẫn hả? A Thấm, em cầu hôn trá hình hả. Sau đó anh bóp mũi, bất đắc dĩ nói: Phải, anh yêu em yêu đến nỗi không thể không có em.
Đó là lần trò chuyện cuối cùng của cô và anh, Nhan Thấm còn nhớ nụ cười không màng danh lợi trên môi anh, nhớ những câu nói dịu dàng của anh, nhưng một giây sau vì cơn động đất của thành phố B mà đã thay đổi, thành phố A và thành phố B gần nhau, một tuần liên tục trên ti vi đưa tin động đất ở thành phố B, thấy trong ti vi Cố Diễn Sinh thân là thiếu tướng bộ binh dẫn một đoàn quân đồn trú ở thành phố B, cùng những người đó đồng cam cộng khổ, ngày nào cũng có dư chấn không ngừng, tất nhiên có người bỏ mạng.
Nhà họ Cố người ngã ngựa đổ, Cố Diễn Sinh là con trai độc nhất nhà họ Cố, đơn truyền chín đời, tuy biết làm lính vốn sẽ gặp nguy hiểm lớn, suy cho cùng vẫn khiến người ta lo âu, bố mẹ anh còn tốt, nhưng cô dì chú bác thì tranh cãi ầm ĩ.
Cuối cùng Nhan Thấm thấy được thi thể của Mộ Lương, trên người được phủ vải trắng, Cố Diễn Sinh lúc ấy kéo tay của Nhan Thấm, cô không khóc, chỉ trơ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Mộ Lương, đó là nhẫn của cô, đó là nhẫn Mộ Lương dành cho cô.
"Nhan Thấm, không phải anh cố ý, anh không biết lúc đó anh ta bị vùi bên dưới." Cố Diễn Sinh thật sự thấy ân hận, thế nhưng thân là người lính nào có nhiều tình cảm.
Qua cơn động đất đó ở thành phố B, Cố Diễn Sinh giành được rất nhiều dân ý, anh dẫn đầu ăn rau cỏ, dùng tay đào đống gạch vụn, vì cứu một cô gái mà gãy chân, nằm trong viện mấy tháng, ban đầu Nhan Thấm không muốn gặp Cố Diễn Sinh, mãi đến khi Cố Diễn Sinh ngày ngày cầu xin, ngày ngày trêu chọc co, thậm chí trốn viện đến nhà Nhan Thấm, Nhan Thấm vừa mở cửa Cố Diễn Sinh liền cười ngây dại, giọng điệu mềm mỏng: "Nhan Nhan, anh thật sự không có cố ý, em tha thứ cho anh được không."
Nhan Thấm tức giận đến nỗi vành mắt phiếm hồng, lại không biết làm thế nào, Cố Diễn Sinh mềm mỏng đến cực điểm, phát thệ cả đời chỉ coi Nhan Thấm như em gái, mãi đến khi Nhan Thấm hoàn toàn quên Mộ Lương.
Nhà họ Nhan và nhà họ Cố ngược lại yên tĩnh rất nhiều năm, Nhan Thấm cũng thực sự bằng lòng coi Cố Diễn Sinh là anh trai, cô không có cách nào ở cùng Cố Diễn Sinh, cảm giác đó giống như loạn luân, đâu biết Cố Diễn Sinh sẽ có một chiêu như thế, đầu tiên là cho Nhan Sinh thuận lợi vào nhà, ép cô không còn lựa chọn, bất động thanh sắc, trở tay ra chiêu, cô rốt cuộc cũng phải nhịn.
"Cố Diễn Sinh, chúng ta cứ sống như vậy có dễ chịu gì đâu, với em anh chỉ là một người anh trai." Nhan Thấm cắn môi.
"Em lại cùng anh trai lên giường với nhau, Nhan Thấm, đừng lấy chiêu này ra dọa anh." Cố Diễn Sinh nhìn vào mắt cô, đôi mắt màu trà, còn anh là màu đen, anh là đàn ông, cô là phụ nữ, không phải là thanh mai trúc mã, cũng không phải cùng cha khác mẹ, anh trai? Cái cớ rách nát này cũng lấy ra để dọa anh?
"Cố Diễn Sinh, là anh đã bỏ thuốc vào rượu." Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi: "Anh tưởng em không biết trong đó có thuốc mê, chính anh đã sớm lập kế hoạch rồi!"
"Nhan Thấm, em đừng nói với anh, anh thích em nhiều năm, là em một lòng tin tưởng anh, vĩnh viễn làm ra dáng vẻ đó với người đàn ông yêu em, anh ra tay, say rượu loạn tình, một đêm tình, em thông minh như thế mà không ngờ tới chiêu này?"
"Đó là vì em tin anh." Nhan Thấm ngẩng đầu lên: "Em chưa từng tin ai như thế, anh có biết không!!!"
Mộ Thanh nở nụ cười, Nhan Thấm thậm chí có thể thấy được sự hờ hững trong mắt khi anh ta cười, anh ta bỏ ly xuống, cả người tỏ ra mệt mỏi lười biếng: "Ai cũng bảo cô thân thiết với nhà họ Cố, bây giờ trông thấy, ngược lại còn không bằng một người chết, chẳng trách Cố Diễn Sinh kết hôn được mấy ngày đã ra ngoài phát triển."
Nhan Thấm đứng dậy, đến nỗi không cẩn thận làm đổ cái ly: "Mộ Thanh, chiêu này anh chơi đẹp quá đấy." Mỗi câu mỗi từ của cô như được rít ra từ kẽ răng, Mộ Thanh cách cô một cái bàn, tự nhiên nhìn thấy điểm sáng trong mắt cô, nó giống như một ngọn lửa, Nhan Thấm hoang mang rối loạn bỏ đi, cánh cửa sắt sau lưng liền bị người giúp việc đóng lại, ngoài ba vòng vây của cảnh sát, Cố Diễn Sinh ngồi trong xe, lái xe biết ý hạ cửa sổ xe xuống, Nhan Thấm thấy Cố Diễn Sinh cười mỉm lười biếng với cô.
"Xem xem, nếu có thắc mắc gì về chuyện của Mộ Lương, hỏi anh là được, cần gì phiền phức người ngoài, bị người ta mưu hại cũng không biết." Cố Diễn Sinh chống cằm, không tức giận chút nào, cầm điện thoại vẫn đang mở ném ra ngoài xe, anh vươn tay ra, cánh tay trắng thon dài, bên dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng.
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, là ánh mặt trời ấm áp, mắt cô to, giờ tràn ngập nước mắt, cô chớp một cái, sau đó nhắm lại: "Hai ta là bạn thanh mai trúc mã nhiều năm, anh cũng có thể bày mưu mô với em, lợi dụng Mộ Thanh thì coi là gì?" Không phải cô không hận Cố Diễn Sinh, trong câu nói mập mờ kia rõ ràng đã cho cô biết: Nhan Nhan, chuyện của Mộ Lương anh biết, không có em thì vẫn còn rất nhiều người khác.
Nhan Thấm tin, kết quả anh bày mưu mô với cô, cô cũng nhịn, thế nhưng chuyện của Mộ Lương là thế nào, cô nhất định phải biết, kể cả phải dùng hết sức lực cũng phải biết.
"Nhan Thấm, chuyện cầu hôn em có thể không chấp nhận, vì sao đồng ý thì em cũng rõ ràng, Nhan Sinh tạo nên nguy hiểm cho địa vị của em ở nhà họ Nhan, bây giờ bố em cũng phải kiêng kỵ em ba phần, hai ta chỉ là bày mưu và dính mưu, cuối cùng là ai mưu mô ai, còn em sao cứ vướng mắc mãi vậy? Nếu anh là Mộ Lương, em có như vậy?" Cố Diễn Sinh rút tay về, xoa thái dương nheo mắt cười khẩy: "Mộ Thanh bày mưu với em, em cũng trách anh, ngày ngày lo nghĩ làm em không vui, chỉ là do em tiên nhập vi chủ."
[] Tiên nhập vi chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.
Nhan Thấm bị anh ép không thể lui được nữa, cô muốn phản bác, nhưng lại không tìm được điểm nào để bẻ lại, cô mím chặt môi, khiến nó trở nên trắng bệch.
Cố Diễn Sinh nhấp môi, giọng nói không nóng không lạnh: "Còn ở đó nữa, đi đỡ phu nhân lên xe."
Nhan Thấm cuối cùng vẫn ngồi vào cạnh Cố Diễn Sinh, ngực cô đau nhói, tối qua Cố Diễn Sinh đã không ngủ ngon, sáng sớm hôm nay Mộ Thanh lại diễn vở kịch hay như thế cho anh, thật ra thân là người lính, đêm ngủ không ngon là chuyện thường, nhưng bầu không khí ngột ngạt này Cố Diễn Sinh sợ mở miệng sẽ kéo nước mắt Nhan Thấm ra ngoài, không đáng, thế là xoa thái dương, Nhan Thấm nhìn bộ dạng anh liền biết, anh lại đau đầu rồi, nhấp môi đưa tay ra xoa, chỉnh lại đầu anh.
Không phải là thỏa hiệp, Cố Diễn Sinh nếu đã biết, quan hệ tự nhiên không thể bế tắc mãi.
Sau khi về nhà Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm: "Chúng ta không làm khó nhau, không cãi nhau, Nhan Thấm, anh lẫn em đều biết, anh yêu em, anh không phải cậu bé mười mấy tuổi đầu, chỉ cần tùy tiện nói ra anh yêu em, đối phương có không đáp lại cũng không sao. Anh chỉ muốn nói, em yêu anh cũng tốt, không yêu anh cũng thế, hai ta đã bị trói chặt lại rồi." Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng nói ra, Nhan Thấm tất nhiên biết Cố Diễn Sinh không phải nam thứ dịu dàng trong phim, chỉ cần có nữ chính bên cạnh, người đàn ông này, trời sinh ra đã có tính cướp đoạt, đâu nói được gì hay.
"Năm đó vì sao anh không cứu Mộ Lương trước?" Nhan Thấm không phải không hận cũng không phải không oán.
Năm ấy thành phố B xảy ra động đất, Mộ Lương ở trong tâm chấn, một giây trước, anh còn nói chuyện điện thoại với Nhan Thấm, việc mua bán anh làm rất tỉ mỉ cẩn thận, nói chuyện rất ấm áp: Được, mua hết rồi, nhẫn hả? A Thấm, em cầu hôn trá hình hả. Sau đó anh bóp mũi, bất đắc dĩ nói: Phải, anh yêu em yêu đến nỗi không thể không có em.
Đó là lần trò chuyện cuối cùng của cô và anh, Nhan Thấm còn nhớ nụ cười không màng danh lợi trên môi anh, nhớ những câu nói dịu dàng của anh, nhưng một giây sau vì cơn động đất của thành phố B mà đã thay đổi, thành phố A và thành phố B gần nhau, một tuần liên tục trên ti vi đưa tin động đất ở thành phố B, thấy trong ti vi Cố Diễn Sinh thân là thiếu tướng bộ binh dẫn một đoàn quân đồn trú ở thành phố B, cùng những người đó đồng cam cộng khổ, ngày nào cũng có dư chấn không ngừng, tất nhiên có người bỏ mạng.
Nhà họ Cố người ngã ngựa đổ, Cố Diễn Sinh là con trai độc nhất nhà họ Cố, đơn truyền chín đời, tuy biết làm lính vốn sẽ gặp nguy hiểm lớn, suy cho cùng vẫn khiến người ta lo âu, bố mẹ anh còn tốt, nhưng cô dì chú bác thì tranh cãi ầm ĩ.
Cuối cùng Nhan Thấm thấy được thi thể của Mộ Lương, trên người được phủ vải trắng, Cố Diễn Sinh lúc ấy kéo tay của Nhan Thấm, cô không khóc, chỉ trơ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Mộ Lương, đó là nhẫn của cô, đó là nhẫn Mộ Lương dành cho cô.
"Nhan Thấm, không phải anh cố ý, anh không biết lúc đó anh ta bị vùi bên dưới." Cố Diễn Sinh thật sự thấy ân hận, thế nhưng thân là người lính nào có nhiều tình cảm.
Qua cơn động đất đó ở thành phố B, Cố Diễn Sinh giành được rất nhiều dân ý, anh dẫn đầu ăn rau cỏ, dùng tay đào đống gạch vụn, vì cứu một cô gái mà gãy chân, nằm trong viện mấy tháng, ban đầu Nhan Thấm không muốn gặp Cố Diễn Sinh, mãi đến khi Cố Diễn Sinh ngày ngày cầu xin, ngày ngày trêu chọc co, thậm chí trốn viện đến nhà Nhan Thấm, Nhan Thấm vừa mở cửa Cố Diễn Sinh liền cười ngây dại, giọng điệu mềm mỏng: "Nhan Nhan, anh thật sự không có cố ý, em tha thứ cho anh được không."
Nhan Thấm tức giận đến nỗi vành mắt phiếm hồng, lại không biết làm thế nào, Cố Diễn Sinh mềm mỏng đến cực điểm, phát thệ cả đời chỉ coi Nhan Thấm như em gái, mãi đến khi Nhan Thấm hoàn toàn quên Mộ Lương.
Nhà họ Nhan và nhà họ Cố ngược lại yên tĩnh rất nhiều năm, Nhan Thấm cũng thực sự bằng lòng coi Cố Diễn Sinh là anh trai, cô không có cách nào ở cùng Cố Diễn Sinh, cảm giác đó giống như loạn luân, đâu biết Cố Diễn Sinh sẽ có một chiêu như thế, đầu tiên là cho Nhan Sinh thuận lợi vào nhà, ép cô không còn lựa chọn, bất động thanh sắc, trở tay ra chiêu, cô rốt cuộc cũng phải nhịn.
"Cố Diễn Sinh, chúng ta cứ sống như vậy có dễ chịu gì đâu, với em anh chỉ là một người anh trai." Nhan Thấm cắn môi.
"Em lại cùng anh trai lên giường với nhau, Nhan Thấm, đừng lấy chiêu này ra dọa anh." Cố Diễn Sinh nhìn vào mắt cô, đôi mắt màu trà, còn anh là màu đen, anh là đàn ông, cô là phụ nữ, không phải là thanh mai trúc mã, cũng không phải cùng cha khác mẹ, anh trai? Cái cớ rách nát này cũng lấy ra để dọa anh?
"Cố Diễn Sinh, là anh đã bỏ thuốc vào rượu." Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi: "Anh tưởng em không biết trong đó có thuốc mê, chính anh đã sớm lập kế hoạch rồi!"
"Nhan Thấm, em đừng nói với anh, anh thích em nhiều năm, là em một lòng tin tưởng anh, vĩnh viễn làm ra dáng vẻ đó với người đàn ông yêu em, anh ra tay, say rượu loạn tình, một đêm tình, em thông minh như thế mà không ngờ tới chiêu này?"
"Đó là vì em tin anh." Nhan Thấm ngẩng đầu lên: "Em chưa từng tin ai như thế, anh có biết không!!!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mộ Thanh nở nụ cười, Nhan Thấm thậm chí có thể thấy được sự hờ hững trong mắt khi anh ta cười, anh ta bỏ ly xuống, cả người tỏ ra mệt mỏi lười biếng: "Ai cũng bảo cô thân thiết với nhà họ Cố, bây giờ trông thấy, ngược lại còn không bằng một người chết, chẳng trách Cố Diễn Sinh kết hôn được mấy ngày đã ra ngoài phát triển."
Nhan Thấm đứng dậy, đến nỗi không cẩn thận làm đổ cái ly: "Mộ Thanh, chiêu này anh chơi đẹp quá đấy." Mỗi câu mỗi từ của cô như được rít ra từ kẽ răng, Mộ Thanh cách cô một cái bàn, tự nhiên nhìn thấy điểm sáng trong mắt cô, nó giống như một ngọn lửa, Nhan Thấm hoang mang rối loạn bỏ đi, cánh cửa sắt sau lưng liền bị người giúp việc đóng lại, ngoài ba vòng vây của cảnh sát, Cố Diễn Sinh ngồi trong xe, lái xe biết ý hạ cửa sổ xe xuống, Nhan Thấm thấy Cố Diễn Sinh cười mỉm lười biếng với cô.
"Xem xem, nếu có thắc mắc gì về chuyện của Mộ Lương, hỏi anh là được, cần gì phiền phức người ngoài, bị người ta mưu hại cũng không biết." Cố Diễn Sinh chống cằm, không tức giận chút nào, cầm điện thoại vẫn đang mở ném ra ngoài xe, anh vươn tay ra, cánh tay trắng thon dài, bên dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng.
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, là ánh mặt trời ấm áp, mắt cô to, giờ tràn ngập nước mắt, cô chớp một cái, sau đó nhắm lại: "Hai ta là bạn thanh mai trúc mã nhiều năm, anh cũng có thể bày mưu mô với em, lợi dụng Mộ Thanh thì coi là gì?" Không phải cô không hận Cố Diễn Sinh, trong câu nói mập mờ kia rõ ràng đã cho cô biết: Nhan Nhan, chuyện của Mộ Lương anh biết, không có em thì vẫn còn rất nhiều người khác.
Nhan Thấm tin, kết quả anh bày mưu mô với cô, cô cũng nhịn, thế nhưng chuyện của Mộ Lương là thế nào, cô nhất định phải biết, kể cả phải dùng hết sức lực cũng phải biết.
"Nhan Thấm, chuyện cầu hôn em có thể không chấp nhận, vì sao đồng ý thì em cũng rõ ràng, Nhan Sinh tạo nên nguy hiểm cho địa vị của em ở nhà họ Nhan, bây giờ bố em cũng phải kiêng kỵ em ba phần, hai ta chỉ là bày mưu và dính mưu, cuối cùng là ai mưu mô ai, còn em sao cứ vướng mắc mãi vậy? Nếu anh là Mộ Lương, em có như vậy?" Cố Diễn Sinh rút tay về, xoa thái dương nheo mắt cười khẩy: "Mộ Thanh bày mưu với em, em cũng trách anh, ngày ngày lo nghĩ làm em không vui, chỉ là do em tiên nhập vi chủ."
[1] Tiên nhập vi chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.
Nhan Thấm bị anh ép không thể lui được nữa, cô muốn phản bác, nhưng lại không tìm được điểm nào để bẻ lại, cô mím chặt môi, khiến nó trở nên trắng bệch.
Cố Diễn Sinh nhấp môi, giọng nói không nóng không lạnh: "Còn ở đó nữa, đi đỡ phu nhân lên xe."
Nhan Thấm cuối cùng vẫn ngồi vào cạnh Cố Diễn Sinh, ngực cô đau nhói, tối qua Cố Diễn Sinh đã không ngủ ngon, sáng sớm hôm nay Mộ Thanh lại diễn vở kịch hay như thế cho anh, thật ra thân là người lính, đêm ngủ không ngon là chuyện thường, nhưng bầu không khí ngột ngạt này Cố Diễn Sinh sợ mở miệng sẽ kéo nước mắt Nhan Thấm ra ngoài, không đáng, thế là xoa thái dương, Nhan Thấm nhìn bộ dạng anh liền biết, anh lại đau đầu rồi, nhấp môi đưa tay ra xoa, chỉnh lại đầu anh.
Không phải là thỏa hiệp, Cố Diễn Sinh nếu đã biết, quan hệ tự nhiên không thể bế tắc mãi.
Sau khi về nhà Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm: "Chúng ta không làm khó nhau, không cãi nhau, Nhan Thấm, anh lẫn em đều biết, anh yêu em, anh không phải cậu bé mười mấy tuổi đầu, chỉ cần tùy tiện nói ra anh yêu em, đối phương có không đáp lại cũng không sao. Anh chỉ muốn nói, em yêu anh cũng tốt, không yêu anh cũng thế, hai ta đã bị trói chặt lại rồi." Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng nói ra, Nhan Thấm tất nhiên biết Cố Diễn Sinh không phải nam thứ dịu dàng trong phim, chỉ cần có nữ chính bên cạnh, người đàn ông này, trời sinh ra đã có tính cướp đoạt, đâu nói được gì hay.
"Năm đó vì sao anh không cứu Mộ Lương trước?" Nhan Thấm không phải không hận cũng không phải không oán.
Năm ấy thành phố B xảy ra động đất, Mộ Lương ở trong tâm chấn, một giây trước, anh còn nói chuyện điện thoại với Nhan Thấm, việc mua bán anh làm rất tỉ mỉ cẩn thận, nói chuyện rất ấm áp: Được, mua hết rồi, nhẫn hả? A Thấm, em cầu hôn trá hình hả. Sau đó anh bóp mũi, bất đắc dĩ nói: Phải, anh yêu em yêu đến nỗi không thể không có em.
Đó là lần trò chuyện cuối cùng của cô và anh, Nhan Thấm còn nhớ nụ cười không màng danh lợi trên môi anh, nhớ những câu nói dịu dàng của anh, nhưng một giây sau vì cơn động đất của thành phố B mà đã thay đổi, thành phố A và thành phố B gần nhau, một tuần liên tục trên ti vi đưa tin động đất ở thành phố B, thấy trong ti vi Cố Diễn Sinh thân là thiếu tướng bộ binh dẫn một đoàn quân đồn trú ở thành phố B, cùng những người đó đồng cam cộng khổ, ngày nào cũng có dư chấn không ngừng, tất nhiên có người bỏ mạng.
Nhà họ Cố người ngã ngựa đổ, Cố Diễn Sinh là con trai độc nhất nhà họ Cố, đơn truyền chín đời, tuy biết làm lính vốn sẽ gặp nguy hiểm lớn, suy cho cùng vẫn khiến người ta lo âu, bố mẹ anh còn tốt, nhưng cô dì chú bác thì tranh cãi ầm ĩ.
Cuối cùng Nhan Thấm thấy được thi thể của Mộ Lương, trên người được phủ vải trắng, Cố Diễn Sinh lúc ấy kéo tay của Nhan Thấm, cô không khóc, chỉ trơ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Mộ Lương, đó là nhẫn của cô, đó là nhẫn Mộ Lương dành cho cô.
"Nhan Thấm, không phải anh cố ý, anh không biết lúc đó anh ta bị vùi bên dưới." Cố Diễn Sinh thật sự thấy ân hận, thế nhưng thân là người lính nào có nhiều tình cảm.
Qua cơn động đất đó ở thành phố B, Cố Diễn Sinh giành được rất nhiều dân ý, anh dẫn đầu ăn rau cỏ, dùng tay đào đống gạch vụn, vì cứu một cô gái mà gãy chân, nằm trong viện mấy tháng, ban đầu Nhan Thấm không muốn gặp Cố Diễn Sinh, mãi đến khi Cố Diễn Sinh ngày ngày cầu xin, ngày ngày trêu chọc co, thậm chí trốn viện đến nhà Nhan Thấm, Nhan Thấm vừa mở cửa Cố Diễn Sinh liền cười ngây dại, giọng điệu mềm mỏng: "Nhan Nhan, anh thật sự không có cố ý, em tha thứ cho anh được không."
Nhan Thấm tức giận đến nỗi vành mắt phiếm hồng, lại không biết làm thế nào, Cố Diễn Sinh mềm mỏng đến cực điểm, phát thệ cả đời chỉ coi Nhan Thấm như em gái, mãi đến khi Nhan Thấm hoàn toàn quên Mộ Lương.
Nhà họ Nhan và nhà họ Cố ngược lại yên tĩnh rất nhiều năm, Nhan Thấm cũng thực sự bằng lòng coi Cố Diễn Sinh là anh trai, cô không có cách nào ở cùng Cố Diễn Sinh, cảm giác đó giống như loạn luân, đâu biết Cố Diễn Sinh sẽ có một chiêu như thế, đầu tiên là cho Nhan Sinh thuận lợi vào nhà, ép cô không còn lựa chọn, bất động thanh sắc, trở tay ra chiêu, cô rốt cuộc cũng phải nhịn.
"Cố Diễn Sinh, chúng ta cứ sống như vậy có dễ chịu gì đâu, với em anh chỉ là một người anh trai." Nhan Thấm cắn môi.
"Em lại cùng anh trai lên giường với nhau, Nhan Thấm, đừng lấy chiêu này ra dọa anh." Cố Diễn Sinh nhìn vào mắt cô, đôi mắt màu trà, còn anh là màu đen, anh là đàn ông, cô là phụ nữ, không phải là thanh mai trúc mã, cũng không phải cùng cha khác mẹ, anh trai? Cái cớ rách nát này cũng lấy ra để dọa anh?
"Cố Diễn Sinh, là anh đã bỏ thuốc vào rượu." Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi: "Anh tưởng em không biết trong đó có thuốc mê, chính anh đã sớm lập kế hoạch rồi!"
"Nhan Thấm, em đừng nói với anh, anh thích em nhiều năm, là em một lòng tin tưởng anh, vĩnh viễn làm ra dáng vẻ đó với người đàn ông yêu em, anh ra tay, say rượu loạn tình, một đêm tình, em thông minh như thế mà không ngờ tới chiêu này?"
"Đó là vì em tin anh." Nhan Thấm ngẩng đầu lên: "Em chưa từng tin ai như thế, anh có biết không!!!"