Chuyện thứ nhất làm khi trở về thành phố A là đến gia đình họ Cố trước, Cố Diễn Sinh lười biếng nằm trên sô pha, Nhan Thấm bận trước vội sau, Cố Diễn Sinh ngăn cản cô trong lòng: "Em bận rộn làm cái gì, không an phận."
Nhan Thấm vươn tay ra, móng tay của cô cắt sửa rất tốt, thừa dịp người khác không chú ý, len lén nhéo cánh tay của anh, Cố Diễn Sinh giận quá hóa cười, trêu chọc cô: "Nhìn em như vậy một chút đi, tức giận lên nhìn giống cái gì." Nhan Thấm nhất quyết không buông tha, Cố Diễn Sinh bị cô chỉnh trị (chỉnh lý + trừng trị) không có cách nào khác, nhẹ nhàng cầu xin tha thứ, Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi trêu cợt: "Anh mà cũng sẽ cầu xin tha thứ à, bình thường thấy anh kiêu ngạo như cái gì vậy ấy." Trong giọng nói có chút hơi trêu chọc.
Cố Diễn Sinh hận cắn răng nghiến lợi: "Nếu không phải cố kiêng dè da mặt mỏng của em, đã trực tiếp ở chỗ này làm em rồi."
Nhan Thấm đẩy anh ra, thẹn thùng e lệ : "Anh lưu manh, mỗi ngày đều không thể cách ly hai chữ ‘ trên giường ’, anh đó chính là một con sói đội lốt cừu."
"Sai lầm rồi, không phải trên giường, là lên giường." Cố Diễn Sinh này chính là không hiểu được khốn khiếp (lưu manh) da mặt dày là thế nào, ôm cô liền cứ hôn lên, hơn nữa còn là hôn sâu, hôn sâu lộn xộn lung tung gì đó, Nhan Thấm chỉ cảm thấy là đang nuốt nước miếng mà thôi, Cố Diễn Sinh thích nói một ít lời nói vô cùng hạ lưu, Nhan Thấm nóng nảy, đi tới chính là một cước, Cố Diễn Sinh trách cô ‘da mặt giống y như khi còn bé. ’ Nhan Thấm mới thèm không để ý tới anh, bật nhảy đứng lên đi ngay vào trong phòng bếp ăn vụng đồ ăn.
Ông Cố chọn cách mắt kiếng nhìn sống mũi, tầm mắt Cố Diễn Sinh vẫn không rời khỏi Nhan Thấm, thỉnh thoảng còn nói với cô một câu: "Ăn ít một chút, nhìn eo em kìa, lớn hơn một vòng."
Giọng nói bà Tần rất lạnh: "Kết hôn cũng đã gần một năm, còn chưa có động tĩnh gì, tuổi anh cũng không nhỏ, nếu là nó không được, anh vậy mà lại vì nó thủ thân vô cùng." Bà Tần rất ít khi tức giận như vậy, tuổi Cố Diễn Sinh thật không nhỏ, bộ dáng như vậy cũng nên có một đứa bé, trước đây Nhan Thấm sẽ uống thuốc tránh thai, nhưng mà bị dị ứng, phù chân (chân sưng to) lợi hại, lúc ấy Cố Diễn Sinh giúp cô ngâm chân, xoa bóp, giọng nhỏ nhẹ: ‘ Nếu như em chưa muốn có đứa bé, anh sẽ chú ý, không cần tự làm khổ mình. ’ Sau này liền không thấy Nhan Thấm uống nữa, đấu tranh giữa đứa bé và những chuyện thị phi rắc rối, cuối cùng vẫn là đứa bé quan trọng hơn.
Ông Cố ngược lại không phải lo lắng chuyện này: "Nhà nó gần đây không được yên tĩnh lắm, con cẩn thận thể hiện tốt địa vị của bản thân đó. Thật sự là không thể hiểu được vì sao cố tình lại chính là nó chứ."
Cố Diễn Sinh không nhịn được: "Tính toán toán ngày thì chính là thời gian này, chuyện của cô ấy chẳng lẽ không phải chuyện của con, đây là thời điểm mấu chốt để trở lại, cô ấy muốn cái gì con biết là không thể gạt được hai người, cũng không muốn lừa gạt gì, chỉ là gần đây Nhan Nhan đã mang thai, chính cô ấy cũng không biết, con nên làm như thế nào, trong lòng chính mình tự rõ ràng."
"Mấy tháng rồi?" Ông Cố nghe con trai nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, Cố Diễn Sinh là một người thế nào, tính toán chi li vô cùng, ngay cả chính mình thân là cha ruột cũng không chắc sẽ bỏ qua cho, huống chi là cha Nhan Thấm.
"Hơn một tháng." Cố Diễn Sinh vừa giương mắt nhìn, quả nhiên Nhan Thấm lạiđói bụng, mấy ngày nay cô thích ăn cay hơn, Cố Diễn Sinh nào dám để cho cô ăn.
"Con cũng lớn rồi, từ nhỏ thì đã có chủ ý của riêng mình, người khác không quản được, thật vất vả mới xuất hiện một Nhan Thấm, rồi lại sợ hãi chuyện chán nản vào cuối năm đó, hôm nay nhìn thấy các con nói như vậy cũng dằn lòng, cứ như vậy đi." Ông Cố nhấp môi một chút.
Nhan Thấm vừa lúc qua đây, Cố Diễn Sinh oán trách cô, sửa sang lại y phục của cô: "Mang thai cũng không biết được, còn giống như một đứa bé, thật nên dạy dỗ tốt một chút." Cố Diễn Sinh mặc dù đang mắng cô, nhưng trong mắt vẫn là mang theo ý cười, từng chút từng chút ở loé sáng trong đôi mắt, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Thấm giật khoé môi một chút, chỉ cảm thấy từng chữ từng câu Cố Diễn Sinh nói đều tối nghĩa khó hiểu, trước đây lúc kỳ kinh nguyệt bị rối loạn không phải là cô không hoài nghi chuyện này, chỉ là anh khuyên cô yên tâm, Nhan Thấm tin, ai biết được hôm nay lại được thông báo bản thân mình thật sự mang thai, trong lúc nhất thời vui giận không rõ.
Buổi tối lúc trong phòng, Nhan Thấm vẫn còn khí thế vững vàng, không muốn để ý đến Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh nhường cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, thương yêu, Nhan Thấm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bốn phía có một loại đen tối quỷ dị bắt đầu lan tràn, từ lòng bàn chân đến trong ngực, giống như một đóa cà độc dược đang nở rộ, lộng lẫy mà cũng cô đơn.
"Em nghe nói, lúc ở trường quân đội, Nguyễn Miên đã từng tỏ tình với anh." Lúc sắp đi ngủ rốt cuộc Nhan Thấm cũng mở miệng, Cố Diễn Sinh đang đóng tài liệu lại, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
"Nghe ai nói, quay về sẽ rút đầu lưỡi của hắn ta." Cố Diễn Sinh không để lời này của Nhan Thấm ở trong lòng, đặt chân Nhan Thấm lên đùi của mình, chân của cô lại bắt đầu sưng lên một chút, Cố Diễn Sinh cố ý lên mạng xem, nghe nói đây là thân thể nhạy cảm, chuyện này rất hiếm có, lại cố tình Nhan Thấm cứ mắc phải, quay đầu lại liếc thấy một bộ dáng uể oải của Nhan Thấm, trêu ghẹo: "Anh nói em phải đi ngủ là ngủ ngay, đổi sang sáng mai em lại không dậy nổi, cả người lại không thoải mái."
Nhan Thấm chỉ là mím môi, có vẻ có chút quật cường.
"Thế nào? Vì chuyện lâu năm này mà ăn giấm chua, cũng chỉ là tỏ tình thôi, thích ông xã em đây, cũng không phải chỉ có mình cô ta, thùng dấm chua này phải ăn tới khi nào?" Lời nói trong miệng Cố Diễn Sinh cay độc, Nhan Thấm liếc mắt xem thường, chân của cô rất trắng, như một viên ngọc phát sáng đã bị che đậy, một chân sưng liền thấy khó coi, có một lần Cố Diễn Sinh còn nhớ rõ sắc mặt cô khi mang giày cao gót cũng không thể xỏ vừa, khóe miệng anh nhanh chóng nhếch lên, vừa nói lời cay độc vừa dịa dàng thay cô xoa nắn.
"Trước đây anh có chuyện xấu gì thì em cũng không muốn quản, nhưng nếu như sau này lại vẫn còn xảy ra dù một chút chuyện xấu nào, Cố Diễn Sinh, em. . . . Em liền ly hôn với anh." Nói hai chữ ‘ ly hôn ’ còn đặc biệt nhấn mạnh, sau khi Cố Diễn Sinh nghe xong trên tay hơi dùng sức, Nhan Thấm đau đến nhe răng trợn mắt : "Ai bảo trước kia anh bận rộn làm chuyện xấu, hôm nay anh nên hiểu được mà thay đổi… Này, anh đừng bóp mà, em đau. . ."
Cố Diễn Sinh nhịn cơn tức giận xuống: "Trước đây anh bận rộn chuyện xấu? Nhan Thấm, chỉ vì em mà anh phải làm xử nam 32 năm, cho dù nhiều tin đồn tình cảm, vậy mà em còn không hiểu được."
"32 năm." Bản thân Nhan Thấm không nhịn được cười: "Chính anh nói mười bảy tuổi liền trải qua vô số phụ nữ, mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt em, ai biết có phải thật vậy hay không." Cố Diễn Sinh ở trước mặt bất chợt liền trở nên không được tự nhiên mà lại đáng yêu hơn trong mắt Nhan Thấm, Nhan Thấm cắn môi, kìm nén được nụ cười: "Cố Diễn Sinh, anh...anh thật sự là xử nam?"
Cố Diễn Sinh bị cô cười đến không có cách nào khác, rồi lại không làm gì được cô, đây là cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm (luôn luôn tập trung nghĩ về một việc/một người định làm ) từ nhỏ đến lớn , hôm nay trong bụng cô gái này lại có đứa bé của anh, lòng anh cam tình nguyện thủ thân vì cô, dù cho người khác cảm thấy anh là Thiên nhân trảm (*) , anh cũng chỉ sẵn lòng thủ thân vì một mình cô, hôm nay xem ra, dường như rốt cục thì cũng nên thấy được mây mờ trăng tỏ rồi (**).
(*):千人斩: tên một bộ phim võ hiệp Trung Quốc, ở đây ý nói CDS giống nhân vật chính của phim này
(**): Thụ đáo vân khai kiến nguyệt minh (Thấy được mây mờ trăng tỏ) là một câu thơ của Trung Quốc, ý nói tinh thần tích cực lạc quan, kiên trì vĩnh viễn không buông tay. Ý nó người kiên trì tới cùng mới có thể đợi được ngày vén mây nhìn thấy mặt trời, trăng sáng. Khuyên mọi người phải kiên kì tới cùng thì cầu vồng sẽ xuất hiện.
"Cố Diễn Sinh, anh nói xem, đứa bé trong bụng này, là nam hay nữ vậy?" Nhan Thấm không tiếp tục chê cười chuyện của anh nữa, chỉ sợ một khi anh tức giận, tay lại sức, chân của cô chỉ sợ là sẽ đau khủng khiếp.
"Nam thì gọi là Cố Tần, nữ thì gọi là Cố Ngôn." Cố Diễn Sinh cũng không phải là quá để ý đối với điều này, chỉ là vỗ đầu của cô nhẹ nhàng cười, ngón tay xẹt qua gương mặt của cô, từng chút từng chút đi xuống, trong mắt nổi lên tia lửa, nhưng lại cũng không dám thật sự quá lớn lối: "Chờ em sinh xong rồi mới lại thu thập em thật đàng hoàng."
"Em mới không sợ anh." Nhan Thấm lại cãi lại, trong mắt chứa ý cười nho nhỏ.
Chuyện thứ nhất làm khi trở về thành phố A là đến gia đình họ Cố trước, Cố Diễn Sinh lười biếng nằm trên sô pha, Nhan Thấm bận trước vội sau, Cố Diễn Sinh ngăn cản cô trong lòng: "Em bận rộn làm cái gì, không an phận."
Nhan Thấm vươn tay ra, móng tay của cô cắt sửa rất tốt, thừa dịp người khác không chú ý, len lén nhéo cánh tay của anh, Cố Diễn Sinh giận quá hóa cười, trêu chọc cô: "Nhìn em như vậy một chút đi, tức giận lên nhìn giống cái gì." Nhan Thấm nhất quyết không buông tha, Cố Diễn Sinh bị cô chỉnh trị (chỉnh lý + trừng trị) không có cách nào khác, nhẹ nhàng cầu xin tha thứ, Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi trêu cợt: "Anh mà cũng sẽ cầu xin tha thứ à, bình thường thấy anh kiêu ngạo như cái gì vậy ấy." Trong giọng nói có chút hơi trêu chọc.
Cố Diễn Sinh hận cắn răng nghiến lợi: "Nếu không phải cố kiêng dè da mặt mỏng của em, đã trực tiếp ở chỗ này làm em rồi."
Nhan Thấm đẩy anh ra, thẹn thùng e lệ : "Anh lưu manh, mỗi ngày đều không thể cách ly hai chữ ‘ trên giường ’, anh đó chính là một con sói đội lốt cừu."
"Sai lầm rồi, không phải trên giường, là lên giường." Cố Diễn Sinh này chính là không hiểu được khốn khiếp (lưu manh) da mặt dày là thế nào, ôm cô liền cứ hôn lên, hơn nữa còn là hôn sâu, hôn sâu lộn xộn lung tung gì đó, Nhan Thấm chỉ cảm thấy là đang nuốt nước miếng mà thôi, Cố Diễn Sinh thích nói một ít lời nói vô cùng hạ lưu, Nhan Thấm nóng nảy, đi tới chính là một cước, Cố Diễn Sinh trách cô ‘da mặt giống y như khi còn bé. ’ Nhan Thấm mới thèm không để ý tới anh, bật nhảy đứng lên đi ngay vào trong phòng bếp ăn vụng đồ ăn.
Ông Cố chọn cách mắt kiếng nhìn sống mũi, tầm mắt Cố Diễn Sinh vẫn không rời khỏi Nhan Thấm, thỉnh thoảng còn nói với cô một câu: "Ăn ít một chút, nhìn eo em kìa, lớn hơn một vòng."
Giọng nói bà Tần rất lạnh: "Kết hôn cũng đã gần một năm, còn chưa có động tĩnh gì, tuổi anh cũng không nhỏ, nếu là nó không được, anh vậy mà lại vì nó thủ thân vô cùng." Bà Tần rất ít khi tức giận như vậy, tuổi Cố Diễn Sinh thật không nhỏ, bộ dáng như vậy cũng nên có một đứa bé, trước đây Nhan Thấm sẽ uống thuốc tránh thai, nhưng mà bị dị ứng, phù chân (chân sưng to) lợi hại, lúc ấy Cố Diễn Sinh giúp cô ngâm chân, xoa bóp, giọng nhỏ nhẹ: ‘ Nếu như em chưa muốn có đứa bé, anh sẽ chú ý, không cần tự làm khổ mình. ’ Sau này liền không thấy Nhan Thấm uống nữa, đấu tranh giữa đứa bé và những chuyện thị phi rắc rối, cuối cùng vẫn là đứa bé quan trọng hơn.
Ông Cố ngược lại không phải lo lắng chuyện này: "Nhà nó gần đây không được yên tĩnh lắm, con cẩn thận thể hiện tốt địa vị của bản thân đó. Thật sự là không thể hiểu được vì sao cố tình lại chính là nó chứ."
Cố Diễn Sinh không nhịn được: "Tính toán toán ngày thì chính là thời gian này, chuyện của cô ấy chẳng lẽ không phải chuyện của con, đây là thời điểm mấu chốt để trở lại, cô ấy muốn cái gì con biết là không thể gạt được hai người, cũng không muốn lừa gạt gì, chỉ là gần đây Nhan Nhan đã mang thai, chính cô ấy cũng không biết, con nên làm như thế nào, trong lòng chính mình tự rõ ràng."
"Mấy tháng rồi?" Ông Cố nghe con trai nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, Cố Diễn Sinh là một người thế nào, tính toán chi li vô cùng, ngay cả chính mình thân là cha ruột cũng không chắc sẽ bỏ qua cho, huống chi là cha Nhan Thấm.
"Hơn một tháng." Cố Diễn Sinh vừa giương mắt nhìn, quả nhiên Nhan Thấm lạiđói bụng, mấy ngày nay cô thích ăn cay hơn, Cố Diễn Sinh nào dám để cho cô ăn.
"Con cũng lớn rồi, từ nhỏ thì đã có chủ ý của riêng mình, người khác không quản được, thật vất vả mới xuất hiện một Nhan Thấm, rồi lại sợ hãi chuyện chán nản vào cuối năm đó, hôm nay nhìn thấy các con nói như vậy cũng dằn lòng, cứ như vậy đi." Ông Cố nhấp môi một chút.
Nhan Thấm vừa lúc qua đây, Cố Diễn Sinh oán trách cô, sửa sang lại y phục của cô: "Mang thai cũng không biết được, còn giống như một đứa bé, thật nên dạy dỗ tốt một chút." Cố Diễn Sinh mặc dù đang mắng cô, nhưng trong mắt vẫn là mang theo ý cười, từng chút từng chút ở loé sáng trong đôi mắt, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Thấm giật khoé môi một chút, chỉ cảm thấy từng chữ từng câu Cố Diễn Sinh nói đều tối nghĩa khó hiểu, trước đây lúc kỳ kinh nguyệt bị rối loạn không phải là cô không hoài nghi chuyện này, chỉ là anh khuyên cô yên tâm, Nhan Thấm tin, ai biết được hôm nay lại được thông báo bản thân mình thật sự mang thai, trong lúc nhất thời vui giận không rõ.
Buổi tối lúc trong phòng, Nhan Thấm vẫn còn khí thế vững vàng, không muốn để ý đến Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh nhường cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, thương yêu, Nhan Thấm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bốn phía có một loại đen tối quỷ dị bắt đầu lan tràn, từ lòng bàn chân đến trong ngực, giống như một đóa cà độc dược đang nở rộ, lộng lẫy mà cũng cô đơn.
"Em nghe nói, lúc ở trường quân đội, Nguyễn Miên đã từng tỏ tình với anh." Lúc sắp đi ngủ rốt cuộc Nhan Thấm cũng mở miệng, Cố Diễn Sinh đang đóng tài liệu lại, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
"Nghe ai nói, quay về sẽ rút đầu lưỡi của hắn ta." Cố Diễn Sinh không để lời này của Nhan Thấm ở trong lòng, đặt chân Nhan Thấm lên đùi của mình, chân của cô lại bắt đầu sưng lên một chút, Cố Diễn Sinh cố ý lên mạng xem, nghe nói đây là thân thể nhạy cảm, chuyện này rất hiếm có, lại cố tình Nhan Thấm cứ mắc phải, quay đầu lại liếc thấy một bộ dáng uể oải của Nhan Thấm, trêu ghẹo: "Anh nói em phải đi ngủ là ngủ ngay, đổi sang sáng mai em lại không dậy nổi, cả người lại không thoải mái."
Nhan Thấm chỉ là mím môi, có vẻ có chút quật cường.
"Thế nào? Vì chuyện lâu năm này mà ăn giấm chua, cũng chỉ là tỏ tình thôi, thích ông xã em đây, cũng không phải chỉ có mình cô ta, thùng dấm chua này phải ăn tới khi nào?" Lời nói trong miệng Cố Diễn Sinh cay độc, Nhan Thấm liếc mắt xem thường, chân của cô rất trắng, như một viên ngọc phát sáng đã bị che đậy, một chân sưng liền thấy khó coi, có một lần Cố Diễn Sinh còn nhớ rõ sắc mặt cô khi mang giày cao gót cũng không thể xỏ vừa, khóe miệng anh nhanh chóng nhếch lên, vừa nói lời cay độc vừa dịa dàng thay cô xoa nắn.
"Trước đây anh có chuyện xấu gì thì em cũng không muốn quản, nhưng nếu như sau này lại vẫn còn xảy ra dù một chút chuyện xấu nào, Cố Diễn Sinh, em. . . . Em liền ly hôn với anh." Nói hai chữ ‘ ly hôn ’ còn đặc biệt nhấn mạnh, sau khi Cố Diễn Sinh nghe xong trên tay hơi dùng sức, Nhan Thấm đau đến nhe răng trợn mắt : "Ai bảo trước kia anh bận rộn làm chuyện xấu, hôm nay anh nên hiểu được mà thay đổi… Này, anh đừng bóp mà, em đau. . ."
Cố Diễn Sinh nhịn cơn tức giận xuống: "Trước đây anh bận rộn chuyện xấu? Nhan Thấm, chỉ vì em mà anh phải làm xử nam năm, cho dù nhiều tin đồn tình cảm, vậy mà em còn không hiểu được."
" năm." Bản thân Nhan Thấm không nhịn được cười: "Chính anh nói mười bảy tuổi liền trải qua vô số phụ nữ, mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt em, ai biết có phải thật vậy hay không." Cố Diễn Sinh ở trước mặt bất chợt liền trở nên không được tự nhiên mà lại đáng yêu hơn trong mắt Nhan Thấm, Nhan Thấm cắn môi, kìm nén được nụ cười: "Cố Diễn Sinh, anh...anh thật sự là xử nam?"
Cố Diễn Sinh bị cô cười đến không có cách nào khác, rồi lại không làm gì được cô, đây là cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm (luôn luôn tập trung nghĩ về một việc/một người định làm ) từ nhỏ đến lớn , hôm nay trong bụng cô gái này lại có đứa bé của anh, lòng anh cam tình nguyện thủ thân vì cô, dù cho người khác cảm thấy anh là Thiên nhân trảm () , anh cũng chỉ sẵn lòng thủ thân vì một mình cô, hôm nay xem ra, dường như rốt cục thì cũng nên thấy được mây mờ trăng tỏ rồi ().
():千人斩: tên một bộ phim võ hiệp Trung Quốc, ở đây ý nói CDS giống nhân vật chính của phim này
(): Thụ đáo vân khai kiến nguyệt minh (Thấy được mây mờ trăng tỏ) là một câu thơ của Trung Quốc, ý nói tinh thần tích cực lạc quan, kiên trì vĩnh viễn không buông tay. Ý nó người kiên trì tới cùng mới có thể đợi được ngày vén mây nhìn thấy mặt trời, trăng sáng. Khuyên mọi người phải kiên kì tới cùng thì cầu vồng sẽ xuất hiện.
"Cố Diễn Sinh, anh nói xem, đứa bé trong bụng này, là nam hay nữ vậy?" Nhan Thấm không tiếp tục chê cười chuyện của anh nữa, chỉ sợ một khi anh tức giận, tay lại sức, chân của cô chỉ sợ là sẽ đau khủng khiếp.
"Nam thì gọi là Cố Tần, nữ thì gọi là Cố Ngôn." Cố Diễn Sinh cũng không phải là quá để ý đối với điều này, chỉ là vỗ đầu của cô nhẹ nhàng cười, ngón tay xẹt qua gương mặt của cô, từng chút từng chút đi xuống, trong mắt nổi lên tia lửa, nhưng lại cũng không dám thật sự quá lớn lối: "Chờ em sinh xong rồi mới lại thu thập em thật đàng hoàng."
"Em mới không sợ anh." Nhan Thấm lại cãi lại, trong mắt chứa ý cười nho nhỏ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chuyện thứ nhất làm khi trở về thành phố A là đến gia đình họ Cố trước, Cố Diễn Sinh lười biếng nằm trên sô pha, Nhan Thấm bận trước vội sau, Cố Diễn Sinh ngăn cản cô trong lòng: "Em bận rộn làm cái gì, không an phận."
Nhan Thấm vươn tay ra, móng tay của cô cắt sửa rất tốt, thừa dịp người khác không chú ý, len lén nhéo cánh tay của anh, Cố Diễn Sinh giận quá hóa cười, trêu chọc cô: "Nhìn em như vậy một chút đi, tức giận lên nhìn giống cái gì." Nhan Thấm nhất quyết không buông tha, Cố Diễn Sinh bị cô chỉnh trị (chỉnh lý + trừng trị) không có cách nào khác, nhẹ nhàng cầu xin tha thứ, Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi trêu cợt: "Anh mà cũng sẽ cầu xin tha thứ à, bình thường thấy anh kiêu ngạo như cái gì vậy ấy." Trong giọng nói có chút hơi trêu chọc.
Cố Diễn Sinh hận cắn răng nghiến lợi: "Nếu không phải cố kiêng dè da mặt mỏng của em, đã trực tiếp ở chỗ này làm em rồi."
Nhan Thấm đẩy anh ra, thẹn thùng e lệ : "Anh lưu manh, mỗi ngày đều không thể cách ly hai chữ ‘ trên giường ’, anh đó chính là một con sói đội lốt cừu."
"Sai lầm rồi, không phải trên giường, là lên giường." Cố Diễn Sinh này chính là không hiểu được khốn khiếp (lưu manh) da mặt dày là thế nào, ôm cô liền cứ hôn lên, hơn nữa còn là hôn sâu, hôn sâu lộn xộn lung tung gì đó, Nhan Thấm chỉ cảm thấy là đang nuốt nước miếng mà thôi, Cố Diễn Sinh thích nói một ít lời nói vô cùng hạ lưu, Nhan Thấm nóng nảy, đi tới chính là một cước, Cố Diễn Sinh trách cô ‘da mặt giống y như khi còn bé. ’ Nhan Thấm mới thèm không để ý tới anh, bật nhảy đứng lên đi ngay vào trong phòng bếp ăn vụng đồ ăn.
Ông Cố chọn cách mắt kiếng nhìn sống mũi, tầm mắt Cố Diễn Sinh vẫn không rời khỏi Nhan Thấm, thỉnh thoảng còn nói với cô một câu: "Ăn ít một chút, nhìn eo em kìa, lớn hơn một vòng."
Giọng nói bà Tần rất lạnh: "Kết hôn cũng đã gần một năm, còn chưa có động tĩnh gì, tuổi anh cũng không nhỏ, nếu là nó không được, anh vậy mà lại vì nó thủ thân vô cùng." Bà Tần rất ít khi tức giận như vậy, tuổi Cố Diễn Sinh thật không nhỏ, bộ dáng như vậy cũng nên có một đứa bé, trước đây Nhan Thấm sẽ uống thuốc tránh thai, nhưng mà bị dị ứng, phù chân (chân sưng to) lợi hại, lúc ấy Cố Diễn Sinh giúp cô ngâm chân, xoa bóp, giọng nhỏ nhẹ: ‘ Nếu như em chưa muốn có đứa bé, anh sẽ chú ý, không cần tự làm khổ mình. ’ Sau này liền không thấy Nhan Thấm uống nữa, đấu tranh giữa đứa bé và những chuyện thị phi rắc rối, cuối cùng vẫn là đứa bé quan trọng hơn.
Ông Cố ngược lại không phải lo lắng chuyện này: "Nhà nó gần đây không được yên tĩnh lắm, con cẩn thận thể hiện tốt địa vị của bản thân đó. Thật sự là không thể hiểu được vì sao cố tình lại chính là nó chứ."
Cố Diễn Sinh không nhịn được: "Tính toán toán ngày thì chính là thời gian này, chuyện của cô ấy chẳng lẽ không phải chuyện của con, đây là thời điểm mấu chốt để trở lại, cô ấy muốn cái gì con biết là không thể gạt được hai người, cũng không muốn lừa gạt gì, chỉ là gần đây Nhan Nhan đã mang thai, chính cô ấy cũng không biết, con nên làm như thế nào, trong lòng chính mình tự rõ ràng."
"Mấy tháng rồi?" Ông Cố nghe con trai nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, Cố Diễn Sinh là một người thế nào, tính toán chi li vô cùng, ngay cả chính mình thân là cha ruột cũng không chắc sẽ bỏ qua cho, huống chi là cha Nhan Thấm.
"Hơn một tháng." Cố Diễn Sinh vừa giương mắt nhìn, quả nhiên Nhan Thấm lạiđói bụng, mấy ngày nay cô thích ăn cay hơn, Cố Diễn Sinh nào dám để cho cô ăn.
"Con cũng lớn rồi, từ nhỏ thì đã có chủ ý của riêng mình, người khác không quản được, thật vất vả mới xuất hiện một Nhan Thấm, rồi lại sợ hãi chuyện chán nản vào cuối năm đó, hôm nay nhìn thấy các con nói như vậy cũng dằn lòng, cứ như vậy đi." Ông Cố nhấp môi một chút.
Nhan Thấm vừa lúc qua đây, Cố Diễn Sinh oán trách cô, sửa sang lại y phục của cô: "Mang thai cũng không biết được, còn giống như một đứa bé, thật nên dạy dỗ tốt một chút." Cố Diễn Sinh mặc dù đang mắng cô, nhưng trong mắt vẫn là mang theo ý cười, từng chút từng chút ở loé sáng trong đôi mắt, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Thấm giật khoé môi một chút, chỉ cảm thấy từng chữ từng câu Cố Diễn Sinh nói đều tối nghĩa khó hiểu, trước đây lúc kỳ kinh nguyệt bị rối loạn không phải là cô không hoài nghi chuyện này, chỉ là anh khuyên cô yên tâm, Nhan Thấm tin, ai biết được hôm nay lại được thông báo bản thân mình thật sự mang thai, trong lúc nhất thời vui giận không rõ.
Buổi tối lúc trong phòng, Nhan Thấm vẫn còn khí thế vững vàng, không muốn để ý đến Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh nhường cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, thương yêu, Nhan Thấm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bốn phía có một loại đen tối quỷ dị bắt đầu lan tràn, từ lòng bàn chân đến trong ngực, giống như một đóa cà độc dược đang nở rộ, lộng lẫy mà cũng cô đơn.
"Em nghe nói, lúc ở trường quân đội, Nguyễn Miên đã từng tỏ tình với anh." Lúc sắp đi ngủ rốt cuộc Nhan Thấm cũng mở miệng, Cố Diễn Sinh đang đóng tài liệu lại, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
"Nghe ai nói, quay về sẽ rút đầu lưỡi của hắn ta." Cố Diễn Sinh không để lời này của Nhan Thấm ở trong lòng, đặt chân Nhan Thấm lên đùi của mình, chân của cô lại bắt đầu sưng lên một chút, Cố Diễn Sinh cố ý lên mạng xem, nghe nói đây là thân thể nhạy cảm, chuyện này rất hiếm có, lại cố tình Nhan Thấm cứ mắc phải, quay đầu lại liếc thấy một bộ dáng uể oải của Nhan Thấm, trêu ghẹo: "Anh nói em phải đi ngủ là ngủ ngay, đổi sang sáng mai em lại không dậy nổi, cả người lại không thoải mái."
Nhan Thấm chỉ là mím môi, có vẻ có chút quật cường.
"Thế nào? Vì chuyện lâu năm này mà ăn giấm chua, cũng chỉ là tỏ tình thôi, thích ông xã em đây, cũng không phải chỉ có mình cô ta, thùng dấm chua này phải ăn tới khi nào?" Lời nói trong miệng Cố Diễn Sinh cay độc, Nhan Thấm liếc mắt xem thường, chân của cô rất trắng, như một viên ngọc phát sáng đã bị che đậy, một chân sưng liền thấy khó coi, có một lần Cố Diễn Sinh còn nhớ rõ sắc mặt cô khi mang giày cao gót cũng không thể xỏ vừa, khóe miệng anh nhanh chóng nhếch lên, vừa nói lời cay độc vừa dịa dàng thay cô xoa nắn.
"Trước đây anh có chuyện xấu gì thì em cũng không muốn quản, nhưng nếu như sau này lại vẫn còn xảy ra dù một chút chuyện xấu nào, Cố Diễn Sinh, em. . . . Em liền ly hôn với anh." Nói hai chữ ‘ ly hôn ’ còn đặc biệt nhấn mạnh, sau khi Cố Diễn Sinh nghe xong trên tay hơi dùng sức, Nhan Thấm đau đến nhe răng trợn mắt : "Ai bảo trước kia anh bận rộn làm chuyện xấu, hôm nay anh nên hiểu được mà thay đổi… Này, anh đừng bóp mà, em đau. . ."
Cố Diễn Sinh nhịn cơn tức giận xuống: "Trước đây anh bận rộn chuyện xấu? Nhan Thấm, chỉ vì em mà anh phải làm xử nam 32 năm, cho dù nhiều tin đồn tình cảm, vậy mà em còn không hiểu được."
"32 năm." Bản thân Nhan Thấm không nhịn được cười: "Chính anh nói mười bảy tuổi liền trải qua vô số phụ nữ, mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt em, ai biết có phải thật vậy hay không." Cố Diễn Sinh ở trước mặt bất chợt liền trở nên không được tự nhiên mà lại đáng yêu hơn trong mắt Nhan Thấm, Nhan Thấm cắn môi, kìm nén được nụ cười: "Cố Diễn Sinh, anh...anh thật sự là xử nam?"
Cố Diễn Sinh bị cô cười đến không có cách nào khác, rồi lại không làm gì được cô, đây là cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm (luôn luôn tập trung nghĩ về một việc/một người định làm ) từ nhỏ đến lớn , hôm nay trong bụng cô gái này lại có đứa bé của anh, lòng anh cam tình nguyện thủ thân vì cô, dù cho người khác cảm thấy anh là Thiên nhân trảm (*) , anh cũng chỉ sẵn lòng thủ thân vì một mình cô, hôm nay xem ra, dường như rốt cục thì cũng nên thấy được mây mờ trăng tỏ rồi (**).
(*):千人斩: tên một bộ phim võ hiệp Trung Quốc, ở đây ý nói CDS giống nhân vật chính của phim này
(**): Thụ đáo vân khai kiến nguyệt minh (Thấy được mây mờ trăng tỏ) là một câu thơ của Trung Quốc, ý nói tinh thần tích cực lạc quan, kiên trì vĩnh viễn không buông tay. Ý nó người kiên trì tới cùng mới có thể đợi được ngày vén mây nhìn thấy mặt trời, trăng sáng. Khuyên mọi người phải kiên kì tới cùng thì cầu vồng sẽ xuất hiện.
"Cố Diễn Sinh, anh nói xem, đứa bé trong bụng này, là nam hay nữ vậy?" Nhan Thấm không tiếp tục chê cười chuyện của anh nữa, chỉ sợ một khi anh tức giận, tay lại sức, chân của cô chỉ sợ là sẽ đau khủng khiếp.
"Nam thì gọi là Cố Tần, nữ thì gọi là Cố Ngôn." Cố Diễn Sinh cũng không phải là quá để ý đối với điều này, chỉ là vỗ đầu của cô nhẹ nhàng cười, ngón tay xẹt qua gương mặt của cô, từng chút từng chút đi xuống, trong mắt nổi lên tia lửa, nhưng lại cũng không dám thật sự quá lớn lối: "Chờ em sinh xong rồi mới lại thu thập em thật đàng hoàng."
"Em mới không sợ anh." Nhan Thấm lại cãi lại, trong mắt chứa ý cười nho nhỏ.