Cho dù là kháng cự, Nguyễn Miên cũng phải gặp, là Cố Diễn Sinh nói ra, Cố Ngôn đang ngủ.
“Quan hệ các cậu là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu cũng sẽ thấy, vẫn nên đi xem một chút.” Nhan Thấm ngẩng đầu lên, trong mắt thật sự là không có nước mắt: “Nói thế nào cũng là thanh mai trúc mã.”
Cố Diễn Sinh cách khoảng cách rất xa, bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, người cũng nhanh đến bốn mươi, đã không phải là tuổi khi còn bé có thể muốn làm gì thì làm, anh dùng toàn bộ sức lực đi yêu một người, hai phần ba sinh mạng đều ở trên người Nhan Thấm này.
Đây là một người quỷ dị, một tuổi không thể tưởng tượng nổi.
35.
Nguyễn Miên là nhân viên y tế, nhìn thấy Nhan Thấm, liền vui mừng ngay tại chỗ, mặt mày cũng cong cong, đôi mắt híp thật dài, có một loại độ cong quỷ dị, nhưng lại dùng sức lực để nhìn vào, cô ấy là thật sự đang mỉm cười, toàn thân Nhan Thấm cũng cứng ngắc một chút, đầu ngón tay chính là cảm giác tê dại quỷ dị, dẫn dắt đến toàn thân, ngược lại Cố Diễn Sinh tiến hành như đã quen , nhẹ nhàng cười: “Nghe nói cô bị phái đi nước W, nhiệm kỳ một năm?”
“Cách cái người Thiết Huyết tướng quân (*) này, lượng công việc của tôi cũng giảm xuống dữ dội, ít nhất không cần lại như lúc huấn luyện quân nhân về còn thật sự thử đạn, biểu diễn một vài bước giải phẫu lung tung rồi.” Đây là Nguyễn Miên nói: “Xem ra cái người bị liệt này thật là tốt, vợ trở lại, con cũng trở lại rồi, thật là một nhà hoà thuận.”
(*):Thiết Huyết tướng quân: người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
“Nước W thời tiết rét lạnh, tài nguyên lạc hậu, chỉ sợ là phải chịu không ít cực khổ, trước đây đi đến đó đặc biệt vì thao luyện quân nhân, xưa nay gắn bó với danh nhân viên y tế ôn hòa rồi cũng làm không xong, thay đổi người, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm trong ngày quá lớn, mật độ nước biển lại quá cao, dễ dàng dẫn đến không hô hấp được.” Cố Diễn Sinh vốn là như vậy đối với Nguyễn Miên, hời hợt và lễ độ, Nhan Thấm không biết được Cố Diễn Sinh có xin lỗi với Nguyễn Miên hay không..., nhưng mà đối với Nhan Thấm mà nói, Nguyễn Miên tất nhiên vô lại, nhưng lần này cách làm của cô ấy thật là quá đáng.
“Tôi biết.” Nguyễn Miên bình tĩnh nở nụ cười, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay đầu sang hỏi Nhan Thấm: “Không muốn nhìn anh trai cậu một chút sao?”
“Sau khi các cậu kết hôn thì đó là chuyện của các cậu, chẳng quan hệ tới tôi.” Nhan Thấm trước sau vẫn đứng ở cùng khoảng cách xa với Nguyễn Miên, Nguyễn Miên từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trước đó, giống như là một đóa hoa, nhưng lại giống như một quái vật, Nhan Thấm không phân biệt rõ ràng, quyền lực là cái gì, thật ra là thứ đáng sợ nhất.
“Quả nhiên là giọng điệu của người phụ nữ tay cầm mười phần trăm cổ phần của Cố Gia, chỉ là việc này cũng không liên quan với mình, Nhan Nhan là hiểu được, cho dù đi đến cục cảnh sát đi thăm dò, cũng không thể nói là mình làm.” Trong mắt Nguyễn Miên chợt có một loại đau đớn rất bén nhọn, đau đớn này giống như là từ trong đáy lòng khởi đầu, trằn trọc lặp đi lặp lại, sau đó lại từ từ hủy diệt thêm nữa.
Đầu ngón tay Nhan Thấm đau một cái: “Tôi biết.”
Cô biết, Nhan Thanh hít thuốc phiện, cô biết, bây giờ Nguyễn Miên xem như là chị dâu cả của cô, cô biết, Nguyễn Miên và Mộ Thanh mập mờ dây dưa, cô biết, Nguyễn Miên cũng biết được chuyện năm đó cô làm, cô biết, Nguyễn Miên có thể giết bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác giết, nếu không cứ như thế bị chờ chơi đùa đến chết.
Nhan Thấm không hỏi Nguyễn Miên, Nhan Thanh ở đâu, ngược lại Cố Diễn Sinh hỏi, uể oải mà nghiêm túc: “Nhan Thanh ở đâu.”
Ngón út Nhan Thấm co giật một chút, Nguyễn Miên sắc mặt không thay đổi: “Dĩ nhiên là ở trung tâm cai nghiện.”
Cố Diễn Sinh nhức đầu bắt đầu day day huyệt thái dương của mình, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thấm: “Đi xem một chút không?” Vẻ mặt của anh là một loại tốt lành đến gần như là quỷ dị, kể từ sau khi Nhan Thấm trở về, ngoại trừ chuyện mất trí nhớ, Cố Diễn Sinh thật sự không còn từng có bất cứ kiêu ngạo nào của trước kia vả lại còn có dấu vết của sự quyến rũ xinh đẹp, sạch sẽ đến xinh đẹp, xinh đẹp đến trong suốt.
Nhan Thấm lại có một cảm giác đáng sợ quỷ dị.
“Không đi.” Là Nhan Thấm mở miệng trước: “Như vậy thì về nhà đi.” Tay Nhan Thấm cũng đã đặt trên bề mặt xe lăn, mủi chân cũng xoay tròn 90° , tóc dài do đó mà tôn lên gương mặt tương đối nhỏ, cô quay đầu nhẹ nhàng cười với Nguyễn Miên một tiếng: “Hi vọng ở nước W tất cả thuận lợi.”
“Đương nhiên.” Tay Nguyễn Miên ở phía sau bản năng đan chéo lên nhau: “Hi vọng 1 năm sau gặp Nhan Nhan, còn có thể hoàn hảo như vậy, xinh đẹp mãnh liệt.” Cô dường như thực sự nói lời thật lòng, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút gợn sóng, Nguyễn Miên thậm chí còn đi lên phía trước, tay phải đặt ở trên trán Nhan Thấm, cảm nhận nhiệt độ của cô, ngay sau đó lại ôn hòa vạch mái tóc ngắn của cô ra, dừng tay một chút rồi bỏ tay ra, vẽ ra trên không trung một hình cung rất quỷ dị.
Nhan Thấm cúi đầu thuận theo, hí mắt.
Cố Diễn Sinh dọc theođường đi không tiếp tục nói thêm một câu nào, Nhan Thấm cũng giằng co, so sánh với nhau, ngược lại là Cố Diễn Sinh nhận thua, quay mặt đi, là sẽ gò má tương đối sạch, mi mắt đều không gợn sóng, một chút ý cười, một chút thu lại, một chút ôn hòa, một chút, lại một chút nữa.
“Tình trạng của Nhan Thanh gần đây thì anh cũng thật không hiểu rõ lắm, sáng mai anh cho người nghe lại rồi nói cho em biết.” Cố Diễn Sinh lên tiếng nói trước như vậy, Nhan Thanh nào đó, thật ra thì không có ở trong lòng của anh, đơn giản chỉ là muốn mở miệng.
Nhan Thấm không lên tiếng, trằn trọc suy nghĩ Nguyễn Miên là có ý gì, dĩ nhiên là không chú ý lời nói của Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh chỉ dám dũng cảm một lần, sau đó liền cúi đầu: “Nhan Thấm.”
“Vâng!”
“Chúng ta ly hôn đi.” Cố Diễn Sinh nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn không trung, bầu trời lớp lam lớp xanh, giống như là một trận mưa lớn, rơi xuống, rơi xuống và bị thiêu cháy.
Lỗ tai Nhan Thấm một trận nổ vang, ngay sau đó hơi nhếch môi, trong lòng vừa mát lạnh vừa lửa nóng , giống như hai tần lửa và băng , bởi vì nguyên nhân trời mới mưa, cảnh vật chung quanh đều mang một loại khí lạnh, một tia một tia quấn quanh, Nhan Thấm kéo căng lòng bàn tay một chút: “Được.” Không tính là giải thoát, không tính là cưỡng cầu.
Không rõ có phải là cảm giác sai lầm hay không, từ góc độ này nhìn sang, Nhan Thấm dường như nhìn thấy Cố Diễn Sinh đang rơi nước mắt, anh nghiêng mặt đi , cũng chỉ rơi một giọt, lăn rồi rơi xuống đất, biến mất trong nháy mắt rồi không thấy, Nhan Thấm nhìn không thấy được nước mắt, thậm chí lại cố gắng nhìn sang lần nữa, vẫn không nhìn thấy nước mắt.
Đối với Nhan Thấm mà nói, từ khi có ký ức liền biết được bé trai hàng xóm xinh đẹp đó gọi là Cố Diễn Sinh, cô thích ngọt ngấy gọi anh là ‘ anh trai Diễn Sinh. ’ Cố Diễn Sinh khi đó cũng không lớn, lúc bắt đầu nhìn thấy cô, cũng là tư văn hữu lễ (lịch sự, nhã nhặn), Nhan Thấm nhớ, có một lần cô lỡ tay tạt nước sôi vào trên người của Cố Diễn Sinh, đỏ cả một mảnh, thầy thuốc cấp cứu làm việc gì đó, Nhan Thấm cảm thấy nhất định rất đau, bởi vì Cố Diễn Sinh đều luôn cắn môi dưới , Cố Diễn Sinh không khóc.
Lớn hơn một chút nữa, Cố Diễn Sinh đã bị cha mình bắt đầu theo phương hướng giảng dạy của quân nhân, khi đó ông Cố tuổi mới vừa hơn bốn mươi, tính khí vẫn còn rất nóng nảy, có đôi khi Cố Diễn Sinh làm không tốt, thậm chí sẽ trực tiếp dùng roi đánh, một lằn lại một lằn vết thương, Nhan Thấm cảm thấy thương xót, cũng cầu xin ông Cố dừng tay, Cố Diễn Sinh nước mắt lưng tròng, cũng không có rơi nước mắt, anh cũng không khóc.
Sau này lại có vô số chuyện, rõ ràng mỗi một vụ việc đều đau đớn khổ sở, nhưng Cố Diễn Sinh cũng không có khóc.
Ba mươi lăm tuổi, anh đã là trung niên.
Anh nói ly hôn.
Cô nói được.
Nhan Thấm nghĩ, chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt Cố Diễn Sinh rơi ra ngoài, cái này hẳn là, đã được gọi là ‘ nước mắt.
Cho dù là kháng cự, Nguyễn Miên cũng phải gặp, là Cố Diễn Sinh nói ra, Cố Ngôn đang ngủ.
“Quan hệ các cậu là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu cũng sẽ thấy, vẫn nên đi xem một chút.” Nhan Thấm ngẩng đầu lên, trong mắt thật sự là không có nước mắt: “Nói thế nào cũng là thanh mai trúc mã.”
Cố Diễn Sinh cách khoảng cách rất xa, bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, người cũng nhanh đến bốn mươi, đã không phải là tuổi khi còn bé có thể muốn làm gì thì làm, anh dùng toàn bộ sức lực đi yêu một người, hai phần ba sinh mạng đều ở trên người Nhan Thấm này.
Đây là một người quỷ dị, một tuổi không thể tưởng tượng nổi.
.
Nguyễn Miên là nhân viên y tế, nhìn thấy Nhan Thấm, liền vui mừng ngay tại chỗ, mặt mày cũng cong cong, đôi mắt híp thật dài, có một loại độ cong quỷ dị, nhưng lại dùng sức lực để nhìn vào, cô ấy là thật sự đang mỉm cười, toàn thân Nhan Thấm cũng cứng ngắc một chút, đầu ngón tay chính là cảm giác tê dại quỷ dị, dẫn dắt đến toàn thân, ngược lại Cố Diễn Sinh tiến hành như đã quen , nhẹ nhàng cười: “Nghe nói cô bị phái đi nước W, nhiệm kỳ một năm?”
“Cách cái người Thiết Huyết tướng quân () này, lượng công việc của tôi cũng giảm xuống dữ dội, ít nhất không cần lại như lúc huấn luyện quân nhân về còn thật sự thử đạn, biểu diễn một vài bước giải phẫu lung tung rồi.” Đây là Nguyễn Miên nói: “Xem ra cái người bị liệt này thật là tốt, vợ trở lại, con cũng trở lại rồi, thật là một nhà hoà thuận.”
():Thiết Huyết tướng quân: người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
“Nước W thời tiết rét lạnh, tài nguyên lạc hậu, chỉ sợ là phải chịu không ít cực khổ, trước đây đi đến đó đặc biệt vì thao luyện quân nhân, xưa nay gắn bó với danh nhân viên y tế ôn hòa rồi cũng làm không xong, thay đổi người, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm trong ngày quá lớn, mật độ nước biển lại quá cao, dễ dàng dẫn đến không hô hấp được.” Cố Diễn Sinh vốn là như vậy đối với Nguyễn Miên, hời hợt và lễ độ, Nhan Thấm không biết được Cố Diễn Sinh có xin lỗi với Nguyễn Miên hay không..., nhưng mà đối với Nhan Thấm mà nói, Nguyễn Miên tất nhiên vô lại, nhưng lần này cách làm của cô ấy thật là quá đáng.
“Tôi biết.” Nguyễn Miên bình tĩnh nở nụ cười, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay đầu sang hỏi Nhan Thấm: “Không muốn nhìn anh trai cậu một chút sao?”
“Sau khi các cậu kết hôn thì đó là chuyện của các cậu, chẳng quan hệ tới tôi.” Nhan Thấm trước sau vẫn đứng ở cùng khoảng cách xa với Nguyễn Miên, Nguyễn Miên từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trước đó, giống như là một đóa hoa, nhưng lại giống như một quái vật, Nhan Thấm không phân biệt rõ ràng, quyền lực là cái gì, thật ra là thứ đáng sợ nhất.
“Quả nhiên là giọng điệu của người phụ nữ tay cầm mười phần trăm cổ phần của Cố Gia, chỉ là việc này cũng không liên quan với mình, Nhan Nhan là hiểu được, cho dù đi đến cục cảnh sát đi thăm dò, cũng không thể nói là mình làm.” Trong mắt Nguyễn Miên chợt có một loại đau đớn rất bén nhọn, đau đớn này giống như là từ trong đáy lòng khởi đầu, trằn trọc lặp đi lặp lại, sau đó lại từ từ hủy diệt thêm nữa.
Đầu ngón tay Nhan Thấm đau một cái: “Tôi biết.”
Cô biết, Nhan Thanh hít thuốc phiện, cô biết, bây giờ Nguyễn Miên xem như là chị dâu cả của cô, cô biết, Nguyễn Miên và Mộ Thanh mập mờ dây dưa, cô biết, Nguyễn Miên cũng biết được chuyện năm đó cô làm, cô biết, Nguyễn Miên có thể giết bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác giết, nếu không cứ như thế bị chờ chơi đùa đến chết.
Nhan Thấm không hỏi Nguyễn Miên, Nhan Thanh ở đâu, ngược lại Cố Diễn Sinh hỏi, uể oải mà nghiêm túc: “Nhan Thanh ở đâu.”
Ngón út Nhan Thấm co giật một chút, Nguyễn Miên sắc mặt không thay đổi: “Dĩ nhiên là ở trung tâm cai nghiện.”
Cố Diễn Sinh nhức đầu bắt đầu day day huyệt thái dương của mình, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thấm: “Đi xem một chút không?” Vẻ mặt của anh là một loại tốt lành đến gần như là quỷ dị, kể từ sau khi Nhan Thấm trở về, ngoại trừ chuyện mất trí nhớ, Cố Diễn Sinh thật sự không còn từng có bất cứ kiêu ngạo nào của trước kia vả lại còn có dấu vết của sự quyến rũ xinh đẹp, sạch sẽ đến xinh đẹp, xinh đẹp đến trong suốt.
Nhan Thấm lại có một cảm giác đáng sợ quỷ dị.
“Không đi.” Là Nhan Thấm mở miệng trước: “Như vậy thì về nhà đi.” Tay Nhan Thấm cũng đã đặt trên bề mặt xe lăn, mủi chân cũng xoay tròn ° , tóc dài do đó mà tôn lên gương mặt tương đối nhỏ, cô quay đầu nhẹ nhàng cười với Nguyễn Miên một tiếng: “Hi vọng ở nước W tất cả thuận lợi.”
“Đương nhiên.” Tay Nguyễn Miên ở phía sau bản năng đan chéo lên nhau: “Hi vọng năm sau gặp Nhan Nhan, còn có thể hoàn hảo như vậy, xinh đẹp mãnh liệt.” Cô dường như thực sự nói lời thật lòng, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút gợn sóng, Nguyễn Miên thậm chí còn đi lên phía trước, tay phải đặt ở trên trán Nhan Thấm, cảm nhận nhiệt độ của cô, ngay sau đó lại ôn hòa vạch mái tóc ngắn của cô ra, dừng tay một chút rồi bỏ tay ra, vẽ ra trên không trung một hình cung rất quỷ dị.
Nhan Thấm cúi đầu thuận theo, hí mắt.
Cố Diễn Sinh dọc theođường đi không tiếp tục nói thêm một câu nào, Nhan Thấm cũng giằng co, so sánh với nhau, ngược lại là Cố Diễn Sinh nhận thua, quay mặt đi, là sẽ gò má tương đối sạch, mi mắt đều không gợn sóng, một chút ý cười, một chút thu lại, một chút ôn hòa, một chút, lại một chút nữa.
“Tình trạng của Nhan Thanh gần đây thì anh cũng thật không hiểu rõ lắm, sáng mai anh cho người nghe lại rồi nói cho em biết.” Cố Diễn Sinh lên tiếng nói trước như vậy, Nhan Thanh nào đó, thật ra thì không có ở trong lòng của anh, đơn giản chỉ là muốn mở miệng.
Nhan Thấm không lên tiếng, trằn trọc suy nghĩ Nguyễn Miên là có ý gì, dĩ nhiên là không chú ý lời nói của Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh chỉ dám dũng cảm một lần, sau đó liền cúi đầu: “Nhan Thấm.”
“Vâng!”
“Chúng ta ly hôn đi.” Cố Diễn Sinh nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn không trung, bầu trời lớp lam lớp xanh, giống như là một trận mưa lớn, rơi xuống, rơi xuống và bị thiêu cháy.
Lỗ tai Nhan Thấm một trận nổ vang, ngay sau đó hơi nhếch môi, trong lòng vừa mát lạnh vừa lửa nóng , giống như hai tần lửa và băng , bởi vì nguyên nhân trời mới mưa, cảnh vật chung quanh đều mang một loại khí lạnh, một tia một tia quấn quanh, Nhan Thấm kéo căng lòng bàn tay một chút: “Được.” Không tính là giải thoát, không tính là cưỡng cầu.
Không rõ có phải là cảm giác sai lầm hay không, từ góc độ này nhìn sang, Nhan Thấm dường như nhìn thấy Cố Diễn Sinh đang rơi nước mắt, anh nghiêng mặt đi , cũng chỉ rơi một giọt, lăn rồi rơi xuống đất, biến mất trong nháy mắt rồi không thấy, Nhan Thấm nhìn không thấy được nước mắt, thậm chí lại cố gắng nhìn sang lần nữa, vẫn không nhìn thấy nước mắt.
Đối với Nhan Thấm mà nói, từ khi có ký ức liền biết được bé trai hàng xóm xinh đẹp đó gọi là Cố Diễn Sinh, cô thích ngọt ngấy gọi anh là ‘ anh trai Diễn Sinh. ’ Cố Diễn Sinh khi đó cũng không lớn, lúc bắt đầu nhìn thấy cô, cũng là tư văn hữu lễ (lịch sự, nhã nhặn), Nhan Thấm nhớ, có một lần cô lỡ tay tạt nước sôi vào trên người của Cố Diễn Sinh, đỏ cả một mảnh, thầy thuốc cấp cứu làm việc gì đó, Nhan Thấm cảm thấy nhất định rất đau, bởi vì Cố Diễn Sinh đều luôn cắn môi dưới , Cố Diễn Sinh không khóc.
Lớn hơn một chút nữa, Cố Diễn Sinh đã bị cha mình bắt đầu theo phương hướng giảng dạy của quân nhân, khi đó ông Cố tuổi mới vừa hơn bốn mươi, tính khí vẫn còn rất nóng nảy, có đôi khi Cố Diễn Sinh làm không tốt, thậm chí sẽ trực tiếp dùng roi đánh, một lằn lại một lằn vết thương, Nhan Thấm cảm thấy thương xót, cũng cầu xin ông Cố dừng tay, Cố Diễn Sinh nước mắt lưng tròng, cũng không có rơi nước mắt, anh cũng không khóc.
Sau này lại có vô số chuyện, rõ ràng mỗi một vụ việc đều đau đớn khổ sở, nhưng Cố Diễn Sinh cũng không có khóc.
Ba mươi lăm tuổi, anh đã là trung niên.
Anh nói ly hôn.
Cô nói được.
Nhan Thấm nghĩ, chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt Cố Diễn Sinh rơi ra ngoài, cái này hẳn là, đã được gọi là ‘ nước mắt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cho dù là kháng cự, Nguyễn Miên cũng phải gặp, là Cố Diễn Sinh nói ra, Cố Ngôn đang ngủ.
“Quan hệ các cậu là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu cũng sẽ thấy, vẫn nên đi xem một chút.” Nhan Thấm ngẩng đầu lên, trong mắt thật sự là không có nước mắt: “Nói thế nào cũng là thanh mai trúc mã.”
Cố Diễn Sinh cách khoảng cách rất xa, bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, người cũng nhanh đến bốn mươi, đã không phải là tuổi khi còn bé có thể muốn làm gì thì làm, anh dùng toàn bộ sức lực đi yêu một người, hai phần ba sinh mạng đều ở trên người Nhan Thấm này.
Đây là một người quỷ dị, một tuổi không thể tưởng tượng nổi.
35.
Nguyễn Miên là nhân viên y tế, nhìn thấy Nhan Thấm, liền vui mừng ngay tại chỗ, mặt mày cũng cong cong, đôi mắt híp thật dài, có một loại độ cong quỷ dị, nhưng lại dùng sức lực để nhìn vào, cô ấy là thật sự đang mỉm cười, toàn thân Nhan Thấm cũng cứng ngắc một chút, đầu ngón tay chính là cảm giác tê dại quỷ dị, dẫn dắt đến toàn thân, ngược lại Cố Diễn Sinh tiến hành như đã quen , nhẹ nhàng cười: “Nghe nói cô bị phái đi nước W, nhiệm kỳ một năm?”
“Cách cái người Thiết Huyết tướng quân (*) này, lượng công việc của tôi cũng giảm xuống dữ dội, ít nhất không cần lại như lúc huấn luyện quân nhân về còn thật sự thử đạn, biểu diễn một vài bước giải phẫu lung tung rồi.” Đây là Nguyễn Miên nói: “Xem ra cái người bị liệt này thật là tốt, vợ trở lại, con cũng trở lại rồi, thật là một nhà hoà thuận.”
(*):Thiết Huyết tướng quân: người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
“Nước W thời tiết rét lạnh, tài nguyên lạc hậu, chỉ sợ là phải chịu không ít cực khổ, trước đây đi đến đó đặc biệt vì thao luyện quân nhân, xưa nay gắn bó với danh nhân viên y tế ôn hòa rồi cũng làm không xong, thay đổi người, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm trong ngày quá lớn, mật độ nước biển lại quá cao, dễ dàng dẫn đến không hô hấp được.” Cố Diễn Sinh vốn là như vậy đối với Nguyễn Miên, hời hợt và lễ độ, Nhan Thấm không biết được Cố Diễn Sinh có xin lỗi với Nguyễn Miên hay không..., nhưng mà đối với Nhan Thấm mà nói, Nguyễn Miên tất nhiên vô lại, nhưng lần này cách làm của cô ấy thật là quá đáng.
“Tôi biết.” Nguyễn Miên bình tĩnh nở nụ cười, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay đầu sang hỏi Nhan Thấm: “Không muốn nhìn anh trai cậu một chút sao?”
“Sau khi các cậu kết hôn thì đó là chuyện của các cậu, chẳng quan hệ tới tôi.” Nhan Thấm trước sau vẫn đứng ở cùng khoảng cách xa với Nguyễn Miên, Nguyễn Miên từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trước đó, giống như là một đóa hoa, nhưng lại giống như một quái vật, Nhan Thấm không phân biệt rõ ràng, quyền lực là cái gì, thật ra là thứ đáng sợ nhất.
“Quả nhiên là giọng điệu của người phụ nữ tay cầm mười phần trăm cổ phần của Cố Gia, chỉ là việc này cũng không liên quan với mình, Nhan Nhan là hiểu được, cho dù đi đến cục cảnh sát đi thăm dò, cũng không thể nói là mình làm.” Trong mắt Nguyễn Miên chợt có một loại đau đớn rất bén nhọn, đau đớn này giống như là từ trong đáy lòng khởi đầu, trằn trọc lặp đi lặp lại, sau đó lại từ từ hủy diệt thêm nữa.
Đầu ngón tay Nhan Thấm đau một cái: “Tôi biết.”
Cô biết, Nhan Thanh hít thuốc phiện, cô biết, bây giờ Nguyễn Miên xem như là chị dâu cả của cô, cô biết, Nguyễn Miên và Mộ Thanh mập mờ dây dưa, cô biết, Nguyễn Miên cũng biết được chuyện năm đó cô làm, cô biết, Nguyễn Miên có thể giết bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác giết, nếu không cứ như thế bị chờ chơi đùa đến chết.
Nhan Thấm không hỏi Nguyễn Miên, Nhan Thanh ở đâu, ngược lại Cố Diễn Sinh hỏi, uể oải mà nghiêm túc: “Nhan Thanh ở đâu.”
Ngón út Nhan Thấm co giật một chút, Nguyễn Miên sắc mặt không thay đổi: “Dĩ nhiên là ở trung tâm cai nghiện.”
Cố Diễn Sinh nhức đầu bắt đầu day day huyệt thái dương của mình, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thấm: “Đi xem một chút không?” Vẻ mặt của anh là một loại tốt lành đến gần như là quỷ dị, kể từ sau khi Nhan Thấm trở về, ngoại trừ chuyện mất trí nhớ, Cố Diễn Sinh thật sự không còn từng có bất cứ kiêu ngạo nào của trước kia vả lại còn có dấu vết của sự quyến rũ xinh đẹp, sạch sẽ đến xinh đẹp, xinh đẹp đến trong suốt.
Nhan Thấm lại có một cảm giác đáng sợ quỷ dị.
“Không đi.” Là Nhan Thấm mở miệng trước: “Như vậy thì về nhà đi.” Tay Nhan Thấm cũng đã đặt trên bề mặt xe lăn, mủi chân cũng xoay tròn 90° , tóc dài do đó mà tôn lên gương mặt tương đối nhỏ, cô quay đầu nhẹ nhàng cười với Nguyễn Miên một tiếng: “Hi vọng ở nước W tất cả thuận lợi.”
“Đương nhiên.” Tay Nguyễn Miên ở phía sau bản năng đan chéo lên nhau: “Hi vọng 1 năm sau gặp Nhan Nhan, còn có thể hoàn hảo như vậy, xinh đẹp mãnh liệt.” Cô dường như thực sự nói lời thật lòng, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút gợn sóng, Nguyễn Miên thậm chí còn đi lên phía trước, tay phải đặt ở trên trán Nhan Thấm, cảm nhận nhiệt độ của cô, ngay sau đó lại ôn hòa vạch mái tóc ngắn của cô ra, dừng tay một chút rồi bỏ tay ra, vẽ ra trên không trung một hình cung rất quỷ dị.
Nhan Thấm cúi đầu thuận theo, hí mắt.
Cố Diễn Sinh dọc theođường đi không tiếp tục nói thêm một câu nào, Nhan Thấm cũng giằng co, so sánh với nhau, ngược lại là Cố Diễn Sinh nhận thua, quay mặt đi, là sẽ gò má tương đối sạch, mi mắt đều không gợn sóng, một chút ý cười, một chút thu lại, một chút ôn hòa, một chút, lại một chút nữa.
“Tình trạng của Nhan Thanh gần đây thì anh cũng thật không hiểu rõ lắm, sáng mai anh cho người nghe lại rồi nói cho em biết.” Cố Diễn Sinh lên tiếng nói trước như vậy, Nhan Thanh nào đó, thật ra thì không có ở trong lòng của anh, đơn giản chỉ là muốn mở miệng.
Nhan Thấm không lên tiếng, trằn trọc suy nghĩ Nguyễn Miên là có ý gì, dĩ nhiên là không chú ý lời nói của Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh chỉ dám dũng cảm một lần, sau đó liền cúi đầu: “Nhan Thấm.”
“Vâng!”
“Chúng ta ly hôn đi.” Cố Diễn Sinh nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn không trung, bầu trời lớp lam lớp xanh, giống như là một trận mưa lớn, rơi xuống, rơi xuống và bị thiêu cháy.
Lỗ tai Nhan Thấm một trận nổ vang, ngay sau đó hơi nhếch môi, trong lòng vừa mát lạnh vừa lửa nóng , giống như hai tần lửa và băng , bởi vì nguyên nhân trời mới mưa, cảnh vật chung quanh đều mang một loại khí lạnh, một tia một tia quấn quanh, Nhan Thấm kéo căng lòng bàn tay một chút: “Được.” Không tính là giải thoát, không tính là cưỡng cầu.
Không rõ có phải là cảm giác sai lầm hay không, từ góc độ này nhìn sang, Nhan Thấm dường như nhìn thấy Cố Diễn Sinh đang rơi nước mắt, anh nghiêng mặt đi , cũng chỉ rơi một giọt, lăn rồi rơi xuống đất, biến mất trong nháy mắt rồi không thấy, Nhan Thấm nhìn không thấy được nước mắt, thậm chí lại cố gắng nhìn sang lần nữa, vẫn không nhìn thấy nước mắt.
Đối với Nhan Thấm mà nói, từ khi có ký ức liền biết được bé trai hàng xóm xinh đẹp đó gọi là Cố Diễn Sinh, cô thích ngọt ngấy gọi anh là ‘ anh trai Diễn Sinh. ’ Cố Diễn Sinh khi đó cũng không lớn, lúc bắt đầu nhìn thấy cô, cũng là tư văn hữu lễ (lịch sự, nhã nhặn), Nhan Thấm nhớ, có một lần cô lỡ tay tạt nước sôi vào trên người của Cố Diễn Sinh, đỏ cả một mảnh, thầy thuốc cấp cứu làm việc gì đó, Nhan Thấm cảm thấy nhất định rất đau, bởi vì Cố Diễn Sinh đều luôn cắn môi dưới , Cố Diễn Sinh không khóc.
Lớn hơn một chút nữa, Cố Diễn Sinh đã bị cha mình bắt đầu theo phương hướng giảng dạy của quân nhân, khi đó ông Cố tuổi mới vừa hơn bốn mươi, tính khí vẫn còn rất nóng nảy, có đôi khi Cố Diễn Sinh làm không tốt, thậm chí sẽ trực tiếp dùng roi đánh, một lằn lại một lằn vết thương, Nhan Thấm cảm thấy thương xót, cũng cầu xin ông Cố dừng tay, Cố Diễn Sinh nước mắt lưng tròng, cũng không có rơi nước mắt, anh cũng không khóc.
Sau này lại có vô số chuyện, rõ ràng mỗi một vụ việc đều đau đớn khổ sở, nhưng Cố Diễn Sinh cũng không có khóc.
Ba mươi lăm tuổi, anh đã là trung niên.
Anh nói ly hôn.
Cô nói được.
Nhan Thấm nghĩ, chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt Cố Diễn Sinh rơi ra ngoài, cái này hẳn là, đã được gọi là ‘ nước mắt.