Khi Nhan Thấm về nhà liền thấy một xấp thư được đặt chỉnh tề trên bàn ở phòng khách, giống như những thanh xuân thời niên thiếu không còn chỗ để, nay cũng bị treo trên thánh giá, không chỗ trốn tránh. Nét bút ấy cô biết rõ, hồi nhỏ Cố Diễn Sinh hết sức yêu tà, chữ viết cực kỳ thanh tú sạch đẹp, không xứng với khuôn mặt hắn, người giúp việc nói là có người đưa lên, vì e ngại cuộc sống của Cố Diễn Sinh, cũng không tiện nói gì.
Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn, thấy thư có lẽ viết cho cô, không phải không muốn đọc, chỉ là cảm thấy có đọc cũng không thể thay đổi điều gì, trong lòng cũng bình thản hơn, bảo người giúp việc cất thư vào ngăn kéo, người giúp việc nói nhỏ, vừa rồi có đếm số lượng, đúng bằng số ngày cô và Cố Diễn Sinh ly hôn, đầu ngón tay Nhan Thấm hơi đau, sau đó nhắm mắt, thật ra không đáng.
Ai cũng không đáng, có người sẽ có giá trị tốt hơn, nhưng đó không phải cô.
Sau khi Nhan Thấm đưa Cố Ngôn vào phòng, đột nhiên nghĩ đến báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước phải đưa tới rồi, nhưng thấy trong lòng buồn phiền, thuận đường ra ngoài đi dạo, thế là liền đến bệnh viện. Vẫn là bác sĩ cô thưòng lui tới, gặp cô, trong lòng có chút áp lực, lại thấy người gọi anh ta, Nhan Thấm ngồi đàng hoàng, bảo bác sĩ bận cứ đi trước, cô chỉ tới lấy báo cáo kiểm tra cá nhân. Thân phận cô đặc biệt, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đều để ở trong phòng làm việc của bác sĩ, chờ bác sĩ kia đi xa, đợi mười phút rồi cũng không thấy quay lại, cô nghĩ tự mình tìm xem.
Vừa rồi trông thấy trên bàn anh ta có để một bản, cô tiện tay lấy xem, bác sĩ quay lại, thấy thứ cô cầm, vẻ mặt hốt hoảng, không chút suy nghĩ giật lại thứ trong tay cô: “Cô... cô thấy gì rồi?”
“Đừng hoảng, tôi chưa xem được gì cả, không nhiều lời với anh nữa, tôi đến lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ.” Nhan Thấm mỉm cười, chưa từng thấy bác sĩ nào lại hốt hoảng thế này, trong lòng cũng thật sự là không đành lòng nói mấy câu trêu chọc.
Vị bác sĩ nở nụ cười cứng ngắc, sau đó tìm báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô trong ngăn kéo, Nhan Thấm xem lướt qua: “Đúng là tôi vẫn còn khỏe chán, vậy thôi, tôi đi trước.” Nói rồi vẫy vẫy tay. Khi đang đi trên đường, không cẩn thận lại trẹo chân, lúc đau kêu trời kêu đất, mắt liếc thấy một đôi nam nữ, cực kỳ xinh đẹp.
Giọng cô gái rất lớn, lôi kéo người con trai, giọng điệu hùng hồn: “Vương Tiểu Tiện!!! Con mẹ nó nếu anh còn làm loạn quan hệ trai gái thì thử xem tôi sẽ làm gì.”
Sau lưng cô gái này cũng có một người, sau đó người đàn ông quỳ xuống, Nhan Thấm mỉm cười trong lòng, quay mặt đi, nước mặt rơi tí tách.
Trong bức thư đầu tiên của Cố Diễn Sinh viết rất cảm động:
Lần đầu tiên gặp em, em còn nhỏ lắm, nhỏ bé đáng yêu, nhát gan gọi anh là anh Diễn Sinh.
Hồi nhỏ em thường hay bám lấy anh, tay phải lúc nào cũng kéo vạt áo anh, đôi con mắt ngập nước, anh rất muốn cười, nhưng lại thấy làm vậy không quá nhân từ, em đã học được gọi anh là Diễn Sinh, khi em tức giận sẽ gọi cả họ tên anh ra, khinh thường anh làm loạn quan hệ trai gái, em xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến lòng anh đau đớn, giống như đóa hoa tường vi nở rộ trong lồng ngực, anh biết rõ, em không thích anh.
Lúc ngủ, anh thích nhìn dáng vẻ em co người lại, hệt như một con tôm, đôi má hồng hào, anh nghĩ rất lâu, chúng ta cuối cùng có kết hôn không, hay đó chỉ là một giấc mộng, anh mở đèn, ánh đèn màu vàng bao phủ lấy em, anh ngồi ở đầu giường nhìn em cả đêm, trong lòng vui sướng, anh sợ hôn em, thậm chí sợ ở cùng em, như thế khiến anh cảm giác mình rất bẩn thỉu, anh muốn vươn tay ra ôm lấy em, nhưng anh biết, em không quan tâm.
Giống như, em không hề quan tâm anh.
- Cố Diễn Sinh
Khi Nhan Thấm về nhà liền thấy một xấp thư được đặt chỉnh tề trên bàn ở phòng khách, giống như những thanh xuân thời niên thiếu không còn chỗ để, nay cũng bị treo trên thánh giá, không chỗ trốn tránh. Nét bút ấy cô biết rõ, hồi nhỏ Cố Diễn Sinh hết sức yêu tà, chữ viết cực kỳ thanh tú sạch đẹp, không xứng với khuôn mặt hắn, người giúp việc nói là có người đưa lên, vì e ngại cuộc sống của Cố Diễn Sinh, cũng không tiện nói gì.
Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn, thấy thư có lẽ viết cho cô, không phải không muốn đọc, chỉ là cảm thấy có đọc cũng không thể thay đổi điều gì, trong lòng cũng bình thản hơn, bảo người giúp việc cất thư vào ngăn kéo, người giúp việc nói nhỏ, vừa rồi có đếm số lượng, đúng bằng số ngày cô và Cố Diễn Sinh ly hôn, đầu ngón tay Nhan Thấm hơi đau, sau đó nhắm mắt, thật ra không đáng.
Ai cũng không đáng, có người sẽ có giá trị tốt hơn, nhưng đó không phải cô.
Sau khi Nhan Thấm đưa Cố Ngôn vào phòng, đột nhiên nghĩ đến báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước phải đưa tới rồi, nhưng thấy trong lòng buồn phiền, thuận đường ra ngoài đi dạo, thế là liền đến bệnh viện. Vẫn là bác sĩ cô thưòng lui tới, gặp cô, trong lòng có chút áp lực, lại thấy người gọi anh ta, Nhan Thấm ngồi đàng hoàng, bảo bác sĩ bận cứ đi trước, cô chỉ tới lấy báo cáo kiểm tra cá nhân. Thân phận cô đặc biệt, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đều để ở trong phòng làm việc của bác sĩ, chờ bác sĩ kia đi xa, đợi mười phút rồi cũng không thấy quay lại, cô nghĩ tự mình tìm xem.
Vừa rồi trông thấy trên bàn anh ta có để một bản, cô tiện tay lấy xem, bác sĩ quay lại, thấy thứ cô cầm, vẻ mặt hốt hoảng, không chút suy nghĩ giật lại thứ trong tay cô: “Cô... cô thấy gì rồi?”
“Đừng hoảng, tôi chưa xem được gì cả, không nhiều lời với anh nữa, tôi đến lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ.” Nhan Thấm mỉm cười, chưa từng thấy bác sĩ nào lại hốt hoảng thế này, trong lòng cũng thật sự là không đành lòng nói mấy câu trêu chọc.
Vị bác sĩ nở nụ cười cứng ngắc, sau đó tìm báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô trong ngăn kéo, Nhan Thấm xem lướt qua: “Đúng là tôi vẫn còn khỏe chán, vậy thôi, tôi đi trước.” Nói rồi vẫy vẫy tay. Khi đang đi trên đường, không cẩn thận lại trẹo chân, lúc đau kêu trời kêu đất, mắt liếc thấy một đôi nam nữ, cực kỳ xinh đẹp.
Giọng cô gái rất lớn, lôi kéo người con trai, giọng điệu hùng hồn: “Vương Tiểu Tiện!!! Con mẹ nó nếu anh còn làm loạn quan hệ trai gái thì thử xem tôi sẽ làm gì.”
Sau lưng cô gái này cũng có một người, sau đó người đàn ông quỳ xuống, Nhan Thấm mỉm cười trong lòng, quay mặt đi, nước mặt rơi tí tách.
Trong bức thư đầu tiên của Cố Diễn Sinh viết rất cảm động:
Lần đầu tiên gặp em, em còn nhỏ lắm, nhỏ bé đáng yêu, nhát gan gọi anh là anh Diễn Sinh.
Hồi nhỏ em thường hay bám lấy anh, tay phải lúc nào cũng kéo vạt áo anh, đôi con mắt ngập nước, anh rất muốn cười, nhưng lại thấy làm vậy không quá nhân từ, em đã học được gọi anh là Diễn Sinh, khi em tức giận sẽ gọi cả họ tên anh ra, khinh thường anh làm loạn quan hệ trai gái, em xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến lòng anh đau đớn, giống như đóa hoa tường vi nở rộ trong lồng ngực, anh biết rõ, em không thích anh.
Lúc ngủ, anh thích nhìn dáng vẻ em co người lại, hệt như một con tôm, đôi má hồng hào, anh nghĩ rất lâu, chúng ta cuối cùng có kết hôn không, hay đó chỉ là một giấc mộng, anh mở đèn, ánh đèn màu vàng bao phủ lấy em, anh ngồi ở đầu giường nhìn em cả đêm, trong lòng vui sướng, anh sợ hôn em, thậm chí sợ ở cùng em, như thế khiến anh cảm giác mình rất bẩn thỉu, anh muốn vươn tay ra ôm lấy em, nhưng anh biết, em không quan tâm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Nhan Thấm về nhà liền thấy một xấp thư được đặt chỉnh tề trên bàn ở phòng khách, giống như những thanh xuân thời niên thiếu không còn chỗ để, nay cũng bị treo trên thánh giá, không chỗ trốn tránh. Nét bút ấy cô biết rõ, hồi nhỏ Cố Diễn Sinh hết sức yêu tà, chữ viết cực kỳ thanh tú sạch đẹp, không xứng với khuôn mặt hắn, người giúp việc nói là có người đưa lên, vì e ngại cuộc sống của Cố Diễn Sinh, cũng không tiện nói gì.
Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn, thấy thư có lẽ viết cho cô, không phải không muốn đọc, chỉ là cảm thấy có đọc cũng không thể thay đổi điều gì, trong lòng cũng bình thản hơn, bảo người giúp việc cất thư vào ngăn kéo, người giúp việc nói nhỏ, vừa rồi có đếm số lượng, đúng bằng số ngày cô và Cố Diễn Sinh ly hôn, đầu ngón tay Nhan Thấm hơi đau, sau đó nhắm mắt, thật ra không đáng.
Ai cũng không đáng, có người sẽ có giá trị tốt hơn, nhưng đó không phải cô.
Sau khi Nhan Thấm đưa Cố Ngôn vào phòng, đột nhiên nghĩ đến báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước phải đưa tới rồi, nhưng thấy trong lòng buồn phiền, thuận đường ra ngoài đi dạo, thế là liền đến bệnh viện. Vẫn là bác sĩ cô thưòng lui tới, gặp cô, trong lòng có chút áp lực, lại thấy người gọi anh ta, Nhan Thấm ngồi đàng hoàng, bảo bác sĩ bận cứ đi trước, cô chỉ tới lấy báo cáo kiểm tra cá nhân. Thân phận cô đặc biệt, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đều để ở trong phòng làm việc của bác sĩ, chờ bác sĩ kia đi xa, đợi mười phút rồi cũng không thấy quay lại, cô nghĩ tự mình tìm xem.
Vừa rồi trông thấy trên bàn anh ta có để một bản, cô tiện tay lấy xem, bác sĩ quay lại, thấy thứ cô cầm, vẻ mặt hốt hoảng, không chút suy nghĩ giật lại thứ trong tay cô: “Cô... cô thấy gì rồi?”
“Đừng hoảng, tôi chưa xem được gì cả, không nhiều lời với anh nữa, tôi đến lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ.” Nhan Thấm mỉm cười, chưa từng thấy bác sĩ nào lại hốt hoảng thế này, trong lòng cũng thật sự là không đành lòng nói mấy câu trêu chọc.
Vị bác sĩ nở nụ cười cứng ngắc, sau đó tìm báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô trong ngăn kéo, Nhan Thấm xem lướt qua: “Đúng là tôi vẫn còn khỏe chán, vậy thôi, tôi đi trước.” Nói rồi vẫy vẫy tay. Khi đang đi trên đường, không cẩn thận lại trẹo chân, lúc đau kêu trời kêu đất, mắt liếc thấy một đôi nam nữ, cực kỳ xinh đẹp.
Giọng cô gái rất lớn, lôi kéo người con trai, giọng điệu hùng hồn: “Vương Tiểu Tiện!!! Con mẹ nó nếu anh còn làm loạn quan hệ trai gái thì thử xem tôi sẽ làm gì.”
Sau lưng cô gái này cũng có một người, sau đó người đàn ông quỳ xuống, Nhan Thấm mỉm cười trong lòng, quay mặt đi, nước mặt rơi tí tách.
Trong bức thư đầu tiên của Cố Diễn Sinh viết rất cảm động:
Lần đầu tiên gặp em, em còn nhỏ lắm, nhỏ bé đáng yêu, nhát gan gọi anh là anh Diễn Sinh.
Hồi nhỏ em thường hay bám lấy anh, tay phải lúc nào cũng kéo vạt áo anh, đôi con mắt ngập nước, anh rất muốn cười, nhưng lại thấy làm vậy không quá nhân từ, em đã học được gọi anh là Diễn Sinh, khi em tức giận sẽ gọi cả họ tên anh ra, khinh thường anh làm loạn quan hệ trai gái, em xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến lòng anh đau đớn, giống như đóa hoa tường vi nở rộ trong lồng ngực, anh biết rõ, em không thích anh.
Lúc ngủ, anh thích nhìn dáng vẻ em co người lại, hệt như một con tôm, đôi má hồng hào, anh nghĩ rất lâu, chúng ta cuối cùng có kết hôn không, hay đó chỉ là một giấc mộng, anh mở đèn, ánh đèn màu vàng bao phủ lấy em, anh ngồi ở đầu giường nhìn em cả đêm, trong lòng vui sướng, anh sợ hôn em, thậm chí sợ ở cùng em, như thế khiến anh cảm giác mình rất bẩn thỉu, anh muốn vươn tay ra ôm lấy em, nhưng anh biết, em không quan tâm.