Giống như trong hàng nghìn người chỉ có một mình em, đứng giữa dòng người, em mím môi cười, nụ cười như đóa hoa nở rộ, anh từng nói sao mà em xấu thế, thật ra là lừa em đấy, không có người nào đẹp hơn em, em là cô gái cực kỳ xinh đẹp và hoàn mỹ, chỉ tiếc, người hoàn mỹ xinh đẹp ấy, không phải xung quanh anh, bên cạnh anh, trong lòng anh.
Em luôn nói một mình có thể đi được rất xa, em càng lớn càng thoát khỏi tầm mắt và phạm vi của anh, anh không biết lý do, mãi đến cái hôm em uống say, anh cẩn thận hỏi em, em nhìn anh rồi cười, nói cho anh biết: Cố Diễn Sinh à, là một người đàn ông quá thông minh, ở bên người đàn ông như thế tâm sức đều chịu tổn thương, cho nên, để được bình yên vô sự, tốt nhất là mau chóng thoát khỏi người đàn ông đó, anh ta đa nghi, tâm kế thâm trầm, lòng dạ nặng nề, anh không biết tôi may mắn thế nào khi biết anh ta muốn ra nước ngoài học đâu.
Khi đó anh mới hiểu, anh dùng hết tâm sức trong mắt em lại thành vui buồn khó đoán, đa nghi hết lần này đến lần khác, ai cũng có thể nói như thế, nhưng sao lại là em, anh tự nhận mình đã bỏ ra hết tâm sức, khi còn nhỏ, trông thấy dáng vẻ cuống cuồng của Hạ Thành Tây vì Hạ Xuân Đông, anh còn cười anh ta, sau này anh mới hiểu, có chẳng qua cách biểu đạt khác nhau, vì sao anh lại chậm hơn nhiều bước như thế? Giống như vĩnh viễn không thể nắm lấy.
Cái ngày ly hôn, trời thật đẹp, anh thậm chí không chú ý, em đã đứng trước mặt mỉm cười, anh nghĩ chắc em đang cười, tỏ ra không vui với em, cho nên anh bảo luật sự đổi văn kiện, anh hiểu rất rõ em, em nhất định sẽ không xem văn kiện ấy, cho nên nếu để em biết, thật ra tờ thỏa thuận ly hôn đó vốn không có hiệu lực, có phải em sẽ rất tức giận không?
Cố Diễn Sinh
Thật may là Hạ Xuân Đông chỉ phản ứng chậm, ngược lại không phải một người hoàn toàn vô cảm, thu liễm lại, mỉm cười với Nhan Thấm, Vương Tiểu Tiện đòi choi mạt chược, Hạ Xuân Đông kéo lỗ tai Vương Tiểu Tiện cười như không cười: “Anh dám“. Vương Tiểu Tiện liền im lặng, còn cười với Nhan Thấm.
Khi về nhà, Nhan Thấm cúi người cởi giày, Cố Diễn Sinh cứ đúng giờ là muốn xem tin tức, đi xuống, cô chợt quay đầu nhìn gò má Cố Diễn Sinh, cực kỳ sạch sẽ mà xinh đẹp, người văn nhã như thế không nhiều, bỗng nhớ tới câu nói hôm nay mình hỏi Hạ Xuân Đông: “Vì sao cô thích Hạ Thành Tây?” Cô đã quen gọi Hạ Thành Tây.
Hạ Xuân Đông sửng sốt, sau đó không nói gì nhìn lên trời: “Thật ra tôi cũng đang nghi ngờ, tên ngu ngốc còn NC đó, cứ khi ra quyết sách quan trọng cho công ty, anh ta lại chơi mạt chược với ba người để đưa ra kết quả, hại lão nương chẳng nói được gì, thật sự rất muốn bỏ anh ta, nếu hỏi tôi vì sao thích anh ấy, có lẽ là vì, hồi Cao trung, tôi thích ngủ trong lòng anh ấy, hơn nữa còn có thể ngủ bất cứ khi nào, có một lần tôi ngủ thiếp đi trên lưng ah ấy, anh ấy liền đứng dưới tàng cây hai tiếng đồng hồ, chờ tôi dậy mới di động, sau đó anh ấy liền gục xuống vì chân nhũn cả ra, tôi bật cười, sau đó liền thích, có lữ, sẽ không có người thứ hai nào đợi tôi như vậy đâu.”
Khi Nhan Thấm nghe xong, không nói gì, cô thấy mình thỉnh thoảng cũng được chiều chuộng như thế, Hạ Xuân Đông lại hiểu được suy nghĩ của cô: Không phải cứ có người yêu cô là cô phải yêu anh ta. Về chuyện tiểu tam của bố, cô cũng có thể thông cảm, đó cũng chẳng phải lỗi của Nhan Thấm, Nhan Thấm có tiền, một số tiền rất lớn, nhưng tiểu tam kia lại muốn chiếm hơn nửa tài sản Cố gia, cô làm vậy cũng đúng, đâu có lỗi gì.
Người bên cạnh không thể hiểu, chuyện khó khăn trong lòng lại bị cô dùng lời lẽ nhẹ nhàng tránh đi, Nhan Thấm muốn cười, bỗng rơi nước mắt.
Cô như nhớ lại rất nhiều năm trước, cô còn nhỏ, anh cũng không lớn, cả ngày bắt nạt cô, Nhan Thấm buồn bực, khóc, anh không muốn buông tay, mãi đến khi trời mưa, anh khư khư đưa ô cho cô, cô nhìn dáng vẻ anh chạy trong cơn mưa, hôm sau nữa liền bị cảm, cô rụt rè đi thăm anh, phát hiện anh đang cười ấm áp, trong đôi mắt như có màn sương, nhã nhặn xinh đẹp, anh nói: Anh thích em.
Việc làm cảm động thật ra không phải ít, có điều chỉ là lật lại những câu chuyện cũ cảm động đã quên, những năm tháng bình lặng, yên bình.
Nhan Thấm mỉm cười, Cố Diễn Sinh không thể hiểu được nội tâm con gái, nhưng anh lại hiểu Nhan Thấm, đầu ngón tay động đậy, nhìn lên trần nhà, đưa tay ra che mắt, xuyên qua kẽ các ngón tay anh như trông thấy những điểm sáng ảm đạm từ ánh đèn, và gò má mờ nhạt, sau đó trở mình, một đóa hoa nở ra trong tim, từng chút một, trở thành một đóa hoa thật lớn, qua rất lâu, anh bỗng thấy ướt, nước mắt đã lăn theo khe hở, cái ngày này, anh đợi lâu lắm rồi, đợi đến nỗi anh tưởng rằng tới lúc chết cũng không đợi được, đợi đến khi anh đã thành thói quen, thấm vào máu, trằn trọc, chỉ vì một ngày như thế, cũng chỉ có một ngày như thế.
Có điều thật may, anh đã chờ được.
Buổi tối khi ngủ, Nhan Thấm chủ động dựa vào, giọng nói triền miên: “Anh Diễn Sinh.” Một tiếng như thế như trở lại nhiều năm trước, cô còn nằm trong lòng anh ngắm sao trên trời, mỉm cười nói: “Anh Diễn Sinh, anh xem kia, kia là ngôi sao sáng nhất.”
Tình cảm của con người phức tạp và đa dạng, rõ ràng như nước lửa không chứa nổi nhau mà bỗng nhiên lại trở nên vô cùng thân thiết, Cố Diễn Sinh ôm lấy tay Nhan Thấm, tay cô rất lạnh, còn tay anh rất ấm áp, Cố Diễn Sinh bỗng nở nụ cười, thanh âm rất nặng, mang theo giọng mũi, như khóc mà không phải, Cố Diễn Sinh như vậy thật xa lạ: “Nhan Thấm, anh còn tưởng mình không đợi được, nếu sớm biết Hạ Xuân Đông có hiệu quả như thế, anh đã đưa cô ấy đến chỗ em từ sớm.” Nhan Thấm không nói gì, chỉ cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ, một ngày nwh thế, ai mà không phải đợi rất lâu?
Cố Diễn Sinh cuối cùng bằng lòng làm phục hồi chức năng, lẽ ra Nhan Thấm cũng sẽ ở bên cạnh, nhưng vì Cố Ngôn rất ầm ĩ, đành phải dỗ rồi lại dỗ, giao lại cho y tá, mặt Cố Diễn Sinh lúc đó đen lại: “Em không sợ cô ta cuốn gỏi anh à, đừng trách anh không nhắc em, cô ta ngấp nghé anh lâu lắm rồi đấy, anh không dễ từ chối đâu.”
Nhan Thấm không lo lắng ngồi trên băng ghế, Cố Ngôn chơi trong vườn hoa, một quả bóng cũng vui thích nửa ngày, thấy biểu cảm của Cố Diễn Sinh, cười không để ý: “Anh nghĩ nhiều quá, người ta là người chuyên nghiệp, anh không cần lo, ở đây có rất nhiều trai đẹp, lúc nào đó em gãy chân sẽ gọi bác sĩ nam ở đây đến giúp, vui tai vui mắt hơn nhiều, anh nhìn các bác sĩ nam kia đi, đó mới gọi là đẹp trai.”
Cố Diễn Sinh cười như không cười: “Có đẹp được như anh không?”
Nhan Thấm sờ mũi, không muốn lên tiếng, tính cách Cố Diễn Sinh rất trái nghịch, nếu tức giận thì chính mình sẽ gặp tai ương, suy nghĩ lại, hà cớ gì phải gây khó dễ với bản thân, thế là vui vẻ nói câu: “Tất nhiên không có đẹp bằng anh rồi, anh là ai chứ, anh chính là số một trong lòng em, không ai có thể chiến thắng.”
Nhan Thấm suy nghĩ hồi lâu, thầm nói trong lòng: Cái người này... rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?
Nhan Thấm thoáng cái buông lỏng, giống như trời sập cũng không liên quan đến mình, may mắn Cố Diễn Sinh còn có thể chống được, thỉnh thoảng Nhan Thấm thấy anh đẩy người đứng lên, bộ dạng này anh không muốn để cô trông thấy, cho nên Nhan Thấm liền tránh đi, coi như không biết, thỉnh thoảng mua sách liên quan về xem, mát xa gúp anh gì đó, còn châm cứu thì không dám.
Cuộc sống của Cố Diễn Sinh cũng thoải mái, nói chung sau khi làm lành với Nhan Thấm, làm gì anh cũng thấy thoải mái, ngược lại cú điện thoại của Mộ Thanh làm anh có hơi hoảng hốt.
“Cuộc sống của Cố nhị thiếu vui vẻ thật đấy, cũng khiến người ta hâm mộ nữa, chỉ tiếc người ngoài lại không được nhàn tình nhã trí như thế, chúc mừng.” Chỉ là một câu nói chẳng ra sao, lại khiến Cố Diễn Sinh híp mắt.
“Nói đến thủ đoạn cao chiêu, đâu có ai là đối thủ của anh.”
“Giả heo ăn thịt cọp, chiêu này rất hay.” Mộ Thanh nhấp môi cười nhẹ, ánh sáng màu đỏ trong mắt lập lòe: “Cũng chỉ có Nhan Thấm ngu ngốc kia mới tin, ấm áp, nhã nhặn, thanh nhã, đạm nhiên, những từ ngữ hay như thế chỉ dành cho anh, thật tiếc, nó cũng không che dấu nổi bản tính cướp đoạt của anh, sư tử có thể biến thành thỏ được sao.” Giọng nói của Mộ Thanh vô cùng nhu mỹ, giống như một cô gái đang cười duyên, từng câu từng từ như cây kim giống trong bông, quả nhiên lợi hại.
Phong thư thứ sáu
Giống như trong hàng nghìn người chỉ có một mình em, đứng giữa dòng người, em mím môi cười, nụ cười như đóa hoa nở rộ, anh từng nói sao mà em xấu thế, thật ra là lừa em đấy, không có người nào đẹp hơn em, em là cô gái cực kỳ xinh đẹp và hoàn mỹ, chỉ tiếc, người hoàn mỹ xinh đẹp ấy, không phải xung quanh anh, bên cạnh anh, trong lòng anh.
Em luôn nói một mình có thể đi được rất xa, em càng lớn càng thoát khỏi tầm mắt và phạm vi của anh, anh không biết lý do, mãi đến cái hôm em uống say, anh cẩn thận hỏi em, em nhìn anh rồi cười, nói cho anh biết: Cố Diễn Sinh à, là một người đàn ông quá thông minh, ở bên người đàn ông như thế tâm sức đều chịu tổn thương, cho nên, để được bình yên vô sự, tốt nhất là mau chóng thoát khỏi người đàn ông đó, anh ta đa nghi, tâm kế thâm trầm, lòng dạ nặng nề, anh không biết tôi may mắn thế nào khi biết anh ta muốn ra nước ngoài học đâu.
Khi đó anh mới hiểu, anh dùng hết tâm sức trong mắt em lại thành vui buồn khó đoán, đa nghi hết lần này đến lần khác, ai cũng có thể nói như thế, nhưng sao lại là em, anh tự nhận mình đã bỏ ra hết tâm sức, khi còn nhỏ, trông thấy dáng vẻ cuống cuồng của Hạ Thành Tây vì Hạ Xuân Đông, anh còn cười anh ta, sau này anh mới hiểu, có chẳng qua cách biểu đạt khác nhau, vì sao anh lại chậm hơn nhiều bước như thế? Giống như vĩnh viễn không thể nắm lấy.
Cái ngày ly hôn, trời thật đẹp, anh thậm chí không chú ý, em đã đứng trước mặt mỉm cười, anh nghĩ chắc em đang cười, tỏ ra không vui với em, cho nên anh bảo luật sự đổi văn kiện, anh hiểu rất rõ em, em nhất định sẽ không xem văn kiện ấy, cho nên nếu để em biết, thật ra tờ thỏa thuận ly hôn đó vốn không có hiệu lực, có phải em sẽ rất tức giận không?
Cố Diễn Sinh
Thật may là Hạ Xuân Đông chỉ phản ứng chậm, ngược lại không phải một người hoàn toàn vô cảm, thu liễm lại, mỉm cười với Nhan Thấm, Vương Tiểu Tiện đòi choi mạt chược, Hạ Xuân Đông kéo lỗ tai Vương Tiểu Tiện cười như không cười: “Anh dám“. Vương Tiểu Tiện liền im lặng, còn cười với Nhan Thấm.
Khi về nhà, Nhan Thấm cúi người cởi giày, Cố Diễn Sinh cứ đúng giờ là muốn xem tin tức, đi xuống, cô chợt quay đầu nhìn gò má Cố Diễn Sinh, cực kỳ sạch sẽ mà xinh đẹp, người văn nhã như thế không nhiều, bỗng nhớ tới câu nói hôm nay mình hỏi Hạ Xuân Đông: “Vì sao cô thích Hạ Thành Tây?” Cô đã quen gọi Hạ Thành Tây.
Hạ Xuân Đông sửng sốt, sau đó không nói gì nhìn lên trời: “Thật ra tôi cũng đang nghi ngờ, tên ngu ngốc còn NC đó, cứ khi ra quyết sách quan trọng cho công ty, anh ta lại chơi mạt chược với ba người để đưa ra kết quả, hại lão nương chẳng nói được gì, thật sự rất muốn bỏ anh ta, nếu hỏi tôi vì sao thích anh ấy, có lẽ là vì, hồi Cao trung, tôi thích ngủ trong lòng anh ấy, hơn nữa còn có thể ngủ bất cứ khi nào, có một lần tôi ngủ thiếp đi trên lưng ah ấy, anh ấy liền đứng dưới tàng cây hai tiếng đồng hồ, chờ tôi dậy mới di động, sau đó anh ấy liền gục xuống vì chân nhũn cả ra, tôi bật cười, sau đó liền thích, có lữ, sẽ không có người thứ hai nào đợi tôi như vậy đâu.”
Khi Nhan Thấm nghe xong, không nói gì, cô thấy mình thỉnh thoảng cũng được chiều chuộng như thế, Hạ Xuân Đông lại hiểu được suy nghĩ của cô: Không phải cứ có người yêu cô là cô phải yêu anh ta. Về chuyện tiểu tam của bố, cô cũng có thể thông cảm, đó cũng chẳng phải lỗi của Nhan Thấm, Nhan Thấm có tiền, một số tiền rất lớn, nhưng tiểu tam kia lại muốn chiếm hơn nửa tài sản Cố gia, cô làm vậy cũng đúng, đâu có lỗi gì.
Người bên cạnh không thể hiểu, chuyện khó khăn trong lòng lại bị cô dùng lời lẽ nhẹ nhàng tránh đi, Nhan Thấm muốn cười, bỗng rơi nước mắt.
Cô như nhớ lại rất nhiều năm trước, cô còn nhỏ, anh cũng không lớn, cả ngày bắt nạt cô, Nhan Thấm buồn bực, khóc, anh không muốn buông tay, mãi đến khi trời mưa, anh khư khư đưa ô cho cô, cô nhìn dáng vẻ anh chạy trong cơn mưa, hôm sau nữa liền bị cảm, cô rụt rè đi thăm anh, phát hiện anh đang cười ấm áp, trong đôi mắt như có màn sương, nhã nhặn xinh đẹp, anh nói: Anh thích em.
Việc làm cảm động thật ra không phải ít, có điều chỉ là lật lại những câu chuyện cũ cảm động đã quên, những năm tháng bình lặng, yên bình.
Nhan Thấm mỉm cười, Cố Diễn Sinh không thể hiểu được nội tâm con gái, nhưng anh lại hiểu Nhan Thấm, đầu ngón tay động đậy, nhìn lên trần nhà, đưa tay ra che mắt, xuyên qua kẽ các ngón tay anh như trông thấy những điểm sáng ảm đạm từ ánh đèn, và gò má mờ nhạt, sau đó trở mình, một đóa hoa nở ra trong tim, từng chút một, trở thành một đóa hoa thật lớn, qua rất lâu, anh bỗng thấy ướt, nước mắt đã lăn theo khe hở, cái ngày này, anh đợi lâu lắm rồi, đợi đến nỗi anh tưởng rằng tới lúc chết cũng không đợi được, đợi đến khi anh đã thành thói quen, thấm vào máu, trằn trọc, chỉ vì một ngày như thế, cũng chỉ có một ngày như thế.
Có điều thật may, anh đã chờ được.
Buổi tối khi ngủ, Nhan Thấm chủ động dựa vào, giọng nói triền miên: “Anh Diễn Sinh.” Một tiếng như thế như trở lại nhiều năm trước, cô còn nằm trong lòng anh ngắm sao trên trời, mỉm cười nói: “Anh Diễn Sinh, anh xem kia, kia là ngôi sao sáng nhất.”
Tình cảm của con người phức tạp và đa dạng, rõ ràng như nước lửa không chứa nổi nhau mà bỗng nhiên lại trở nên vô cùng thân thiết, Cố Diễn Sinh ôm lấy tay Nhan Thấm, tay cô rất lạnh, còn tay anh rất ấm áp, Cố Diễn Sinh bỗng nở nụ cười, thanh âm rất nặng, mang theo giọng mũi, như khóc mà không phải, Cố Diễn Sinh như vậy thật xa lạ: “Nhan Thấm, anh còn tưởng mình không đợi được, nếu sớm biết Hạ Xuân Đông có hiệu quả như thế, anh đã đưa cô ấy đến chỗ em từ sớm.” Nhan Thấm không nói gì, chỉ cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ, một ngày nwh thế, ai mà không phải đợi rất lâu?
Cố Diễn Sinh cuối cùng bằng lòng làm phục hồi chức năng, lẽ ra Nhan Thấm cũng sẽ ở bên cạnh, nhưng vì Cố Ngôn rất ầm ĩ, đành phải dỗ rồi lại dỗ, giao lại cho y tá, mặt Cố Diễn Sinh lúc đó đen lại: “Em không sợ cô ta cuốn gỏi anh à, đừng trách anh không nhắc em, cô ta ngấp nghé anh lâu lắm rồi đấy, anh không dễ từ chối đâu.”
Nhan Thấm không lo lắng ngồi trên băng ghế, Cố Ngôn chơi trong vườn hoa, một quả bóng cũng vui thích nửa ngày, thấy biểu cảm của Cố Diễn Sinh, cười không để ý: “Anh nghĩ nhiều quá, người ta là người chuyên nghiệp, anh không cần lo, ở đây có rất nhiều trai đẹp, lúc nào đó em gãy chân sẽ gọi bác sĩ nam ở đây đến giúp, vui tai vui mắt hơn nhiều, anh nhìn các bác sĩ nam kia đi, đó mới gọi là đẹp trai.”
Cố Diễn Sinh cười như không cười: “Có đẹp được như anh không?”
Nhan Thấm sờ mũi, không muốn lên tiếng, tính cách Cố Diễn Sinh rất trái nghịch, nếu tức giận thì chính mình sẽ gặp tai ương, suy nghĩ lại, hà cớ gì phải gây khó dễ với bản thân, thế là vui vẻ nói câu: “Tất nhiên không có đẹp bằng anh rồi, anh là ai chứ, anh chính là số một trong lòng em, không ai có thể chiến thắng.”
Nhan Thấm suy nghĩ hồi lâu, thầm nói trong lòng: Cái người này... rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?
Nhan Thấm thoáng cái buông lỏng, giống như trời sập cũng không liên quan đến mình, may mắn Cố Diễn Sinh còn có thể chống được, thỉnh thoảng Nhan Thấm thấy anh đẩy người đứng lên, bộ dạng này anh không muốn để cô trông thấy, cho nên Nhan Thấm liền tránh đi, coi như không biết, thỉnh thoảng mua sách liên quan về xem, mát xa gúp anh gì đó, còn châm cứu thì không dám.
Cuộc sống của Cố Diễn Sinh cũng thoải mái, nói chung sau khi làm lành với Nhan Thấm, làm gì anh cũng thấy thoải mái, ngược lại cú điện thoại của Mộ Thanh làm anh có hơi hoảng hốt.
“Cuộc sống của Cố nhị thiếu vui vẻ thật đấy, cũng khiến người ta hâm mộ nữa, chỉ tiếc người ngoài lại không được nhàn tình nhã trí như thế, chúc mừng.” Chỉ là một câu nói chẳng ra sao, lại khiến Cố Diễn Sinh híp mắt.
“Nói đến thủ đoạn cao chiêu, đâu có ai là đối thủ của anh.”
“Giả heo ăn thịt cọp, chiêu này rất hay.” Mộ Thanh nhấp môi cười nhẹ, ánh sáng màu đỏ trong mắt lập lòe: “Cũng chỉ có Nhan Thấm ngu ngốc kia mới tin, ấm áp, nhã nhặn, thanh nhã, đạm nhiên, những từ ngữ hay như thế chỉ dành cho anh, thật tiếc, nó cũng không che dấu nổi bản tính cướp đoạt của anh, sư tử có thể biến thành thỏ được sao.” Giọng nói của Mộ Thanh vô cùng nhu mỹ, giống như một cô gái đang cười duyên, từng câu từng từ như cây kim giống trong bông, quả nhiên lợi hại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phong thư thứ sáu
Giống như trong hàng nghìn người chỉ có một mình em, đứng giữa dòng người, em mím môi cười, nụ cười như đóa hoa nở rộ, anh từng nói sao mà em xấu thế, thật ra là lừa em đấy, không có người nào đẹp hơn em, em là cô gái cực kỳ xinh đẹp và hoàn mỹ, chỉ tiếc, người hoàn mỹ xinh đẹp ấy, không phải xung quanh anh, bên cạnh anh, trong lòng anh.
Em luôn nói một mình có thể đi được rất xa, em càng lớn càng thoát khỏi tầm mắt và phạm vi của anh, anh không biết lý do, mãi đến cái hôm em uống say, anh cẩn thận hỏi em, em nhìn anh rồi cười, nói cho anh biết: Cố Diễn Sinh à, là một người đàn ông quá thông minh, ở bên người đàn ông như thế tâm sức đều chịu tổn thương, cho nên, để được bình yên vô sự, tốt nhất là mau chóng thoát khỏi người đàn ông đó, anh ta đa nghi, tâm kế thâm trầm, lòng dạ nặng nề, anh không biết tôi may mắn thế nào khi biết anh ta muốn ra nước ngoài học đâu.
Khi đó anh mới hiểu, anh dùng hết tâm sức trong mắt em lại thành vui buồn khó đoán, đa nghi hết lần này đến lần khác, ai cũng có thể nói như thế, nhưng sao lại là em, anh tự nhận mình đã bỏ ra hết tâm sức, khi còn nhỏ, trông thấy dáng vẻ cuống cuồng của Hạ Thành Tây vì Hạ Xuân Đông, anh còn cười anh ta, sau này anh mới hiểu, có chẳng qua cách biểu đạt khác nhau, vì sao anh lại chậm hơn nhiều bước như thế? Giống như vĩnh viễn không thể nắm lấy.
Cái ngày ly hôn, trời thật đẹp, anh thậm chí không chú ý, em đã đứng trước mặt mỉm cười, anh nghĩ chắc em đang cười, tỏ ra không vui với em, cho nên anh bảo luật sự đổi văn kiện, anh hiểu rất rõ em, em nhất định sẽ không xem văn kiện ấy, cho nên nếu để em biết, thật ra tờ thỏa thuận ly hôn đó vốn không có hiệu lực, có phải em sẽ rất tức giận không?
Cố Diễn Sinh
Thật may là Hạ Xuân Đông chỉ phản ứng chậm, ngược lại không phải một người hoàn toàn vô cảm, thu liễm lại, mỉm cười với Nhan Thấm, Vương Tiểu Tiện đòi choi mạt chược, Hạ Xuân Đông kéo lỗ tai Vương Tiểu Tiện cười như không cười: “Anh dám“. Vương Tiểu Tiện liền im lặng, còn cười với Nhan Thấm.
Khi về nhà, Nhan Thấm cúi người cởi giày, Cố Diễn Sinh cứ đúng giờ là muốn xem tin tức, đi xuống, cô chợt quay đầu nhìn gò má Cố Diễn Sinh, cực kỳ sạch sẽ mà xinh đẹp, người văn nhã như thế không nhiều, bỗng nhớ tới câu nói hôm nay mình hỏi Hạ Xuân Đông: “Vì sao cô thích Hạ Thành Tây?” Cô đã quen gọi Hạ Thành Tây.
Hạ Xuân Đông sửng sốt, sau đó không nói gì nhìn lên trời: “Thật ra tôi cũng đang nghi ngờ, tên ngu ngốc còn NC đó, cứ khi ra quyết sách quan trọng cho công ty, anh ta lại chơi mạt chược với ba người để đưa ra kết quả, hại lão nương chẳng nói được gì, thật sự rất muốn bỏ anh ta, nếu hỏi tôi vì sao thích anh ấy, có lẽ là vì, hồi Cao trung, tôi thích ngủ trong lòng anh ấy, hơn nữa còn có thể ngủ bất cứ khi nào, có một lần tôi ngủ thiếp đi trên lưng ah ấy, anh ấy liền đứng dưới tàng cây hai tiếng đồng hồ, chờ tôi dậy mới di động, sau đó anh ấy liền gục xuống vì chân nhũn cả ra, tôi bật cười, sau đó liền thích, có lữ, sẽ không có người thứ hai nào đợi tôi như vậy đâu.”
Khi Nhan Thấm nghe xong, không nói gì, cô thấy mình thỉnh thoảng cũng được chiều chuộng như thế, Hạ Xuân Đông lại hiểu được suy nghĩ của cô: Không phải cứ có người yêu cô là cô phải yêu anh ta. Về chuyện tiểu tam của bố, cô cũng có thể thông cảm, đó cũng chẳng phải lỗi của Nhan Thấm, Nhan Thấm có tiền, một số tiền rất lớn, nhưng tiểu tam kia lại muốn chiếm hơn nửa tài sản Cố gia, cô làm vậy cũng đúng, đâu có lỗi gì.
Người bên cạnh không thể hiểu, chuyện khó khăn trong lòng lại bị cô dùng lời lẽ nhẹ nhàng tránh đi, Nhan Thấm muốn cười, bỗng rơi nước mắt.
Cô như nhớ lại rất nhiều năm trước, cô còn nhỏ, anh cũng không lớn, cả ngày bắt nạt cô, Nhan Thấm buồn bực, khóc, anh không muốn buông tay, mãi đến khi trời mưa, anh khư khư đưa ô cho cô, cô nhìn dáng vẻ anh chạy trong cơn mưa, hôm sau nữa liền bị cảm, cô rụt rè đi thăm anh, phát hiện anh đang cười ấm áp, trong đôi mắt như có màn sương, nhã nhặn xinh đẹp, anh nói: Anh thích em.
Việc làm cảm động thật ra không phải ít, có điều chỉ là lật lại những câu chuyện cũ cảm động đã quên, những năm tháng bình lặng, yên bình.
Nhan Thấm mỉm cười, Cố Diễn Sinh không thể hiểu được nội tâm con gái, nhưng anh lại hiểu Nhan Thấm, đầu ngón tay động đậy, nhìn lên trần nhà, đưa tay ra che mắt, xuyên qua kẽ các ngón tay anh như trông thấy những điểm sáng ảm đạm từ ánh đèn, và gò má mờ nhạt, sau đó trở mình, một đóa hoa nở ra trong tim, từng chút một, trở thành một đóa hoa thật lớn, qua rất lâu, anh bỗng thấy ướt, nước mắt đã lăn theo khe hở, cái ngày này, anh đợi lâu lắm rồi, đợi đến nỗi anh tưởng rằng tới lúc chết cũng không đợi được, đợi đến khi anh đã thành thói quen, thấm vào máu, trằn trọc, chỉ vì một ngày như thế, cũng chỉ có một ngày như thế.
Có điều thật may, anh đã chờ được.
Buổi tối khi ngủ, Nhan Thấm chủ động dựa vào, giọng nói triền miên: “Anh Diễn Sinh.” Một tiếng như thế như trở lại nhiều năm trước, cô còn nằm trong lòng anh ngắm sao trên trời, mỉm cười nói: “Anh Diễn Sinh, anh xem kia, kia là ngôi sao sáng nhất.”
Tình cảm của con người phức tạp và đa dạng, rõ ràng như nước lửa không chứa nổi nhau mà bỗng nhiên lại trở nên vô cùng thân thiết, Cố Diễn Sinh ôm lấy tay Nhan Thấm, tay cô rất lạnh, còn tay anh rất ấm áp, Cố Diễn Sinh bỗng nở nụ cười, thanh âm rất nặng, mang theo giọng mũi, như khóc mà không phải, Cố Diễn Sinh như vậy thật xa lạ: “Nhan Thấm, anh còn tưởng mình không đợi được, nếu sớm biết Hạ Xuân Đông có hiệu quả như thế, anh đã đưa cô ấy đến chỗ em từ sớm.” Nhan Thấm không nói gì, chỉ cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ, một ngày nwh thế, ai mà không phải đợi rất lâu?
Cố Diễn Sinh cuối cùng bằng lòng làm phục hồi chức năng, lẽ ra Nhan Thấm cũng sẽ ở bên cạnh, nhưng vì Cố Ngôn rất ầm ĩ, đành phải dỗ rồi lại dỗ, giao lại cho y tá, mặt Cố Diễn Sinh lúc đó đen lại: “Em không sợ cô ta cuốn gỏi anh à, đừng trách anh không nhắc em, cô ta ngấp nghé anh lâu lắm rồi đấy, anh không dễ từ chối đâu.”
Nhan Thấm không lo lắng ngồi trên băng ghế, Cố Ngôn chơi trong vườn hoa, một quả bóng cũng vui thích nửa ngày, thấy biểu cảm của Cố Diễn Sinh, cười không để ý: “Anh nghĩ nhiều quá, người ta là người chuyên nghiệp, anh không cần lo, ở đây có rất nhiều trai đẹp, lúc nào đó em gãy chân sẽ gọi bác sĩ nam ở đây đến giúp, vui tai vui mắt hơn nhiều, anh nhìn các bác sĩ nam kia đi, đó mới gọi là đẹp trai.”
Cố Diễn Sinh cười như không cười: “Có đẹp được như anh không?”
Nhan Thấm sờ mũi, không muốn lên tiếng, tính cách Cố Diễn Sinh rất trái nghịch, nếu tức giận thì chính mình sẽ gặp tai ương, suy nghĩ lại, hà cớ gì phải gây khó dễ với bản thân, thế là vui vẻ nói câu: “Tất nhiên không có đẹp bằng anh rồi, anh là ai chứ, anh chính là số một trong lòng em, không ai có thể chiến thắng.”
Nhan Thấm suy nghĩ hồi lâu, thầm nói trong lòng: Cái người này... rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?
Nhan Thấm thoáng cái buông lỏng, giống như trời sập cũng không liên quan đến mình, may mắn Cố Diễn Sinh còn có thể chống được, thỉnh thoảng Nhan Thấm thấy anh đẩy người đứng lên, bộ dạng này anh không muốn để cô trông thấy, cho nên Nhan Thấm liền tránh đi, coi như không biết, thỉnh thoảng mua sách liên quan về xem, mát xa gúp anh gì đó, còn châm cứu thì không dám.
Cuộc sống của Cố Diễn Sinh cũng thoải mái, nói chung sau khi làm lành với Nhan Thấm, làm gì anh cũng thấy thoải mái, ngược lại cú điện thoại của Mộ Thanh làm anh có hơi hoảng hốt.
“Cuộc sống của Cố nhị thiếu vui vẻ thật đấy, cũng khiến người ta hâm mộ nữa, chỉ tiếc người ngoài lại không được nhàn tình nhã trí như thế, chúc mừng.” Chỉ là một câu nói chẳng ra sao, lại khiến Cố Diễn Sinh híp mắt.
“Nói đến thủ đoạn cao chiêu, đâu có ai là đối thủ của anh.”
“Giả heo ăn thịt cọp, chiêu này rất hay.” Mộ Thanh nhấp môi cười nhẹ, ánh sáng màu đỏ trong mắt lập lòe: “Cũng chỉ có Nhan Thấm ngu ngốc kia mới tin, ấm áp, nhã nhặn, thanh nhã, đạm nhiên, những từ ngữ hay như thế chỉ dành cho anh, thật tiếc, nó cũng không che dấu nổi bản tính cướp đoạt của anh, sư tử có thể biến thành thỏ được sao.” Giọng nói của Mộ Thanh vô cùng nhu mỹ, giống như một cô gái đang cười duyên, từng câu từng từ như cây kim giống trong bông, quả nhiên lợi hại.