"Gần đây em tham gia biểu diễn trong buổi lễ cám ơn thầy cô, em chợt phát hiện ra, ôi mẹ ơi, em đã 28, đã già rồi. Nhìn vào trong gương, mẹ cô cũng thấy được nếp nhăn bé xíu cạnh khóe mắt." Nhan Thấm chẳng kiêng dè, nghiêng đầu cười với Cố Diễn Sinh, sáng còn chưa đánh răng mà vẫn tỏa sáng trắng như tuyết.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Ôi, thay đổi cách thức giễu cợt em nhỉ, thật may là, anh đây còn có thể nói mình đứng hàng 30." Cố Diễn Sinh tiện tay kẹp chặt điếu thuốc lá, Nhan Thấm vô cùng yêu thích loại thuốc lá này, dài trắng tinh, không chứa chất độc hại người nào, trên mặt bìa là kiểu chữ màu đen, nho nhỏ, hơn nữa là phồn thể ‘ Quân sinh ta chưa sinh’ (*)
(*): Chữ Hán phồn thể hay chữ Hán chính thể là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ 5 trong thời Nam Bắc Triều. Thuật ngữ phồn thể hoặc chính thể được sử dụng để phân biệt với giản thể một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung hoa quy định áp dụng từ năm 1949.
"Biết mình ba mươi tuổi là tốt rồi, trước khi em đến mẹ anh còn hỏi em đó, hỏi anh lúc nào thì kết hôn, thân phận của anh cũng không thể so với người khác, bình thường luôn rất bận, em lại thấy khó hiểu rốt cuộc là ai có thể tương xứng với anh đây." Nhan Thấm vừa vào toilet vừa mỉm cười, quay đầu lại nhìn Cố Diễn Sinh ngồi ở mép giường.
Cố Diễn Sinh là một người đàn ông rất đẹp mắt, anh có khóe miệng hờ hững nhất và con người quyến rũ, tiếp đó là làn da như gốm sứ, xuống chút nữa đôi môi đỏ như máu. Lúc này anh đang mím môi, sau đó dùng sức dụi tắt thuốc lá, giữa bên trong làn khói hỗn loạn, anh gằn từng tiếng mở miệng: "Anh không cần phải qua loa tắc trách như vậy."
Nhan Thấm cắn môi dưới, yên lặng mở vòi sen rửa sạch sợi tóc và cơ thể, sau đó dè dặt thay quần áo. Dì cả tới, dựa vào gì, tại sao không gặp may như vậy, ngày đầu tiên tới thành phố G đã gặp phải "thân thích" mà mình không muốn gặp nhất, dùng câu nói đầu tiên của Nguyễn Miên là ‘biện pháp đối phó với dì cả tốt nhất chính là… mang thai, cuối cùng qua mười tháng sau, vẫn xuất hiện lại mà thôi’diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Cố Diễn Sinh dẫn cô đến nhà hàng tốt nhất, dù sao cũng là tiếp đưa ra, phục vụ và hoàn cảnh cũng chưa tính đến, nhân viên phục vụ nói tiếng Trung dịu dàng đến mức gần như nằm rạp xuống, dẫn Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm đi vào phòng bao, Nhan Thấm hận Cố Diễn Sinh đến mức cắn răng nghiến lợi, tuy là chính mình nói muốn mời khách, cũng không cần mang ra đùa giỡn như vậy chứ, vừa vào trong phòng bao, đối phương lập tức lấy ra thực đơn, ngay cả mở mắt Cố Diễn Sinh cũng lười, nhắm hai mắt thuận miệng gọi vài món, sau đó thong thả ung dung: "Em gái Nhan muốn dùng món gì nào?"
"= = Rõ ràng anh đang bắt nạt em không hiểu tiếng Pháp." Ngón tay Nhan Thấm đang đặt ở trên bàn vang lên rắc rắc: "Tôi giống anh ấy, cám ơn."
Đồ ăn Pháp chú trọng là sự yên tĩnh, Nhan Thấm dựa vào bản chất vốn có của thục nữ bày ra bộ dạng của một thục nữ, trong mười phút ngồi chờ món ăn được mang lên, rốt cuộc Nhan Thấm không nhịn nổi, nhẹ nhàng cười: "Cố Nhị, không phải bây giờ anh đang giả bộ làm một quý ông chứ?"
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên một chút, vừa vặn vô cùng quyến rũ.
Ở trong nhà, Nguyễn Miên đưa chân ra, nhìn phụ đề trong màn hình máy vi tính: "Đen cho chó ăn, bắt đầu đánh đập, cậu có một người bạn là gay, đừng cười cậu cũng vậy thôi, tất cả các cậu đều là..... gay." Rốt cuộc Nguyễn Miên không nhịn được mím môi cười khẽ, cho đến khi bên trong điện thoại kết thúc một chữ cuối cùng: Nguyễn Miên chống cằm nhìn, trong miệng cũng không nhịn được nói một câu nói: "Mộ Thanh, thì ra là anh."
Ở thành phố G đợi một tuần, Cố Diễn Sinh cũng chỉ lấy ra được một ngày như vậy, Nhan Thấm cảm thấy đời này Cố Nhị xong rồi, coi như có tiền đi nữa cũng xong rồi, một người hoàn hảo thế nào cũng phải làm Thiếu tướng lục quân gì đó, sau đó chính là thời gian sống ngớ ngẩn từng năm từng năm một trong thành phố G, cho dù bộ dạng đẹp mắt thế nào, quân hôn nguy hiểm, cuối cùng làm lớn như vậy cũng không nhiều.
Luật hôn nhân của nước tôi có bảo vệđặc biệt với hôn nhân của quân nhân, nói như vậy, chỉ cần anh không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chính là nhà gái không thể nhắc tới việc kiện tụng ly hôn, cho dù có đề cập đến cũng sẽ không thắng kiện.
Nhan Thấm nhớ tới mẹ Cố Nhị, cũng chính là người mà Cố Nhị gọi là bà Tần, lúc đó giống như dùng một loại giọng nói quỷ dị nói với Nhan Thấm: "Từ trước đến giờ Cố Nhị luôn chung tình, chắc Nhan Nhan cũng hiểu được." Quả thật Nhan Thấm hiểu được ý của bà, thật ra thì đổi lại bất cứ người nào khác có lẽ cô sẽ đồng ý, nhưng cố tình lại là Cố Diễn Sinh, từ nhỏ đến lớn, gần như chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, cộng thêm sự việc cô đã trải qua, có thể lừa gạt mọi người, nhưng Cố Diễn Sinh thì không thể.
Trong nháy mắt máy bay cất cánh,Nhan Thấm gọi điện thoại cho Cố Diễn Sinh: "Anh trai, anh xứng đáng tìm được một cô gái tốt." Ngày hôm đó bầu trời đặc biệt trong xanh, giống như một vung nước, từ trước đến nay thời tiết ở thành phố G luôn rất tốt, Nhan Thấm lại cố ý chọn chiếc váy màu xanh nhạt, dây cột tóc màu xanh da trời, mái tóc đen để ở trên đầu vai.
Bên kia hình như Cố Diễn Sinh rất bận rộn, một đám người xung quanh gọi Trưởng quan, anh nhấp môi, huyệt thái dương đang nhảy lên: "Nhan Thấm, em đang chà đạp lên trái tim người khác đấy.” Sau đó dùng sức nắm lấy điện thoại di động của mình, ném ra ngoài, ở một góc nơi nào đó tan nát thành mảnh nhỏ, một đám người mặc quân phục màu xanh lá cây hốt hoảng: "Trưởng quan?" Càng nhiều hơn là nghi hoặc, người này, được xưng là người nắm giữ cục diện tương lai trong 30 năm, sao bỗng nhiên lại kích động như vậy?
Nhan Thấm cự tuyệt trả lời tất cả những câu hỏi, bay trở về thành phố A.
Thời gian yên lặng trôi qua.
Khi Nhan Thấm nói: "Ok, hết giờ."Trong nháy mắt, các sinh viên tốp hai tốp ba đứng lên, cũng có người đi lên hỏi cô một vài vấn đề, phần lớn là Nhan Thấm hỏi gì đáp nấy, tỉ mỉ giải thích. Tiết học này của cô là tiết bắt buộc, không ai dám đảm đương, cũng tốt, cô ghét nhất chính là mỗi ngày điểm danh một chuỗi dài các tên để xem có người cúp cua hay không, vì vậy chỉ tính ngẫu nhiên, chỉ cần cúp cua, anh chị kia sẽ hoàn toàn xong rồi.
Cho nên, ở trong trường học, cô được xưng là: Nữ ma đầu tóc trắng.
Vừa ra cổng trường, Mộ Thanh đã chờ ở bên trong xe, vẫy tay với cô, mỉm cười thản nhiên, Nhan Thấm vào xe cài chặt dây an toàn: "Thời gian thoáng một cái đã hai năm rồi, tớ cũng ba mươi rồi, thế nào, vì sao cậu còn thong dong như vậy?"
"Đàn ông càng lớn tuổi càng được ưa chuộng, phụ nữ lại không được như thế, nghe nói hôm nay cuối cùng Cố Diễn Sinh đã trở lại?" Mộ Thanh tự nhiên nhìn mái tóc của cô: "Dùng dầu gội đầu gì, thơm như vậy?" Bản lĩnh của anh luôn rất cao siêu, Nhan Thấm thấy nhưng cũng không trách, diện mạo của anh nếu so sánh với Cố Diễn Sinh thì thuộc về loại lịch sự nhã nhặn hơn một chút, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ toát ra một chút tính cách yêu nghiệt, sau khi đưa cô đến nhà họ Nhan, Mộ Thanh rất tự nhiên hôn lên má của cô, Nhan Thấm nhắm mắt tiếp nhận.
Vừa vào trong phòng, Nguyễn Miên yếu ớt dựa vào trên ghế sofa, khoát tay, chào hỏi: "Chào, cô giáo đại học."
"Chào, trong mắt cậu đàn ông chỉ là công, hoặc là thụ." Nhan Thấm cũng ngồi xuống làm tổ ở bên cạnh cô bạn, ghế sofa rất mềm, sau khi cô làm ổ rồi cũng không muốn đi ra ngoài nữa.
"Gần đây tớ nhìn trúng em trai cậu, thụ lạnh lùng, hoặc là công si tình, tập hợp bên trên này một lát, đã tập hợp được 108 người rồi." Nguyễn Miên kết giao với 107 người bạn trai, Nhan Thấm luôn nói: Có phải súc vật là phải đưa ra một mẫu xét nghiệm hay không! Hơn nữa từng bạn trai của cô ấy, đều do bị Nguyễn Miên bẻ từ trai thẳng thành cong, hơn nữa những người đàn ông kia cũng sẽ ngọt ngào lấy hình chụp vớibạn đời gửi cho Nguyễn Miên, Nguyễn Miên nói, đợi cô chết rồi, công đức này đã viên mãn rồi.
Đôi khi Nhan Thấm vô cùng khó hiểu, cũng nói ví dụ như có một trai thẳng nhờ công lao của Nguyễn Miên mà trở thành thụ, yêu công, nhưng mẹ của anh ta không đồng ý, lúc đó Nhan Thấm chảy mồ hôi đầy mặt, thế giới này quả nhiên vẫn có một người bình thường, nam nữ mới là đúng!!! Phải không phải không!!! Nhưng Nguyễn Miên chỉ sau một câu nói đã hoàn toàn làm Nhan Thấm hỏng mất, mẹ của anh thụ ngại trong nhà công không có tiền.
Khốn thật!!!!! Có thể chấp nhận con trai mình yêu một người đàn ông khác, kết quả không thể chấp nhận gia cảnh của người đàn ông kia!!!! Mẹ ơi, đầu người đó từng bị đánh qua sao!!!!
"Đoán chừng em trai tớ cậu bẻ không được đâu, hiện tại nó trăm phương ngàn kế yêu cầu, nhưng mà trong tay ba tớ chiếm một nửa gia sản này." Lúc Nhan Thấm thấy Nhan Thanh đi xuống từ phía trên, làm ra vẻ người chị tốt thuần khiết, đứng lên: "Nhan Thanh, chúc mừng em tốt nghiệp đại học." Cô cảm thấy bộ dạng của cô lúc này nhất định là ngu ngốc muốn chết, nếu không Nhan Thanh sẽ không lại mỉm cười như có như không, ánh mắt cũng lạnh như băng, Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy 囧, giống như mặc quần lót đứng run rẩy ở trong gió rét, vì vậy rụt rè đi vào phòng bếp.
Nhan Thấm vừa quay đầu lại đã phát hiện Cố Diễn Sinh ở ngoài cửa, ba ở công ty, mẹ không chịu ngồi yên nên đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một ít người giúp việc, Nhan Thấm nhận lấy canh đến để lên bàn, thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười thật lòng: "Đến nếm thử canh anh làm một chút, biết được hôm nay em trở lại, nếu như em không đến nơi này, anh còn định đưa nhà em đi đấy."
Cố Diễn Sinh thoải mái ở nhà họ Nhan giống như nhà mình, tiện tay cho Nguyễn Miên một chút, Nguyễn Miên đang cố gắng liếc mắt đưa tình với Nhan Thanh, mí mắt cũng sắp chuột rút rồi, bị Cố Diễn Sinh cho một đánh như vậy, bỗng nhiên trở mình khinh bỉ, giống như một con ếch hết hi vọng. Rõ ràng Nhan Thanh cũng chú ý tới, mím môi cười. "Cậu ở bên đó giả làm con ếch chết sao? Còn không tới đây lấy cho tớ đôi đũa."
"Mí mắt chuột rút, mở không được, help, help!!!!!" Nguyễn Miên ở trên ghế sofa giãy dụa, kéo đứt dây cắm máy vi tính của mình, sau đó là một trận kêu la thảm thiết: "Phim G của tôi, tôi mạo hiểm để máy có nguy cơ bị virus ăn mòn, tải xuống 90% rồi !!!! Tiểu Soái Ca Trung Quốc của tôi, hệ thống mỹ nam của tôi, dưa chuột của tôi, chuối tiêu, con bà nó….. con bà nó a a a a a a a!!!!"
Hủ nữ phim G phiến cậu đừng cử động, động đậy lập tức tự tay làm thịt cậu nghe không!!!
Nhan Thấm thấy canh không tệ, cô múc canh cho Nhan Thanh, múc cho Cố Diễn Sinh, bỏ qua Nguyễn Miên, tự mình uống..., lúc để canh xuống, Nhan Thấm lau khóe môi của mình nói với Nhan Thanh: "Người này chính là con trai duy nhất của nhà họ Cố, anh ấy là Thiếu tướng của lục quân, bình thường rất ít ở thànhphố A, đừng dựa vào anh ấy, vô dụng thôi, anh ấy mặc kệ chuyện buôn bán."
Rất nhanh đã thấy ở trong mắt Nhan Thanh loé lên ham muốn rất nhỏ.
Cố Diễn Sinh vùi mặt vào trong sofa mềm mại, giống như đã sớm quên mất một sự việc của hai năm trước, cười lịch sự với Nhan Thấm, nhưng cũng không che giấu được tà khí bên trong con mắt, một chút một chút một, giống như sương mù, ngón tay Nguyễn Miên kéo căng một chút, cũng chỉ có Nhan Thấm ngây ngốc xông lên.
Rất nhiều năm rất nhiều năm về sau, Nhan Thấm muốn nói, có phải ở trong nháy mắt đó, đã quyết định tất cả mọi chuyện sau đó, nếu như cô quyết định không đi, nếu như không có xảy ra một việc kia, nếu như không có rất nhiều rất nhiều chuyện, như vậy, giữa cô và Cố Diễn Sinh, có phải có thể đơn thuần một chút nữa hay không.
Cố Diễn Sinh vươn tay ra, mỉm cười với cô: "Nhan Thấm." Đó là một nụ cười vô cùng sạch sẽ lại rất xinh đẹp, thậm chí Nhan Thấm có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt của Cố Diễn Sinh, diện mạo Cố Diễn Sinh rất đẹp, mắt phượng, môi mỏng, con ngươi đen nhánh, bây giờ đang cười, giống như tất cả hào quang đều hội tụ chung một chỗ.
"Gần đây em tham gia biểu diễn trong buổi lễ cám ơn thầy cô, em chợt phát hiện ra, ôi mẹ ơi, em đã , đã già rồi. Nhìn vào trong gương, mẹ cô cũng thấy được nếp nhăn bé xíu cạnh khóe mắt." Nhan Thấm chẳng kiêng dè, nghiêng đầu cười với Cố Diễn Sinh, sáng còn chưa đánh răng mà vẫn tỏa sáng trắng như tuyết.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
"Ôi, thay đổi cách thức giễu cợt em nhỉ, thật may là, anh đây còn có thể nói mình đứng hàng ." Cố Diễn Sinh tiện tay kẹp chặt điếu thuốc lá, Nhan Thấm vô cùng yêu thích loại thuốc lá này, dài trắng tinh, không chứa chất độc hại người nào, trên mặt bìa là kiểu chữ màu đen, nho nhỏ, hơn nữa là phồn thể ‘ Quân sinh ta chưa sinh’ ()
(): Chữ Hán phồn thể hay chữ Hán chính thể là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ trong thời Nam Bắc Triều. Thuật ngữ phồn thể hoặc chính thể được sử dụng để phân biệt với giản thể một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung hoa quy định áp dụng từ năm .
"Biết mình ba mươi tuổi là tốt rồi, trước khi em đến mẹ anh còn hỏi em đó, hỏi anh lúc nào thì kết hôn, thân phận của anh cũng không thể so với người khác, bình thường luôn rất bận, em lại thấy khó hiểu rốt cuộc là ai có thể tương xứng với anh đây." Nhan Thấm vừa vào toilet vừa mỉm cười, quay đầu lại nhìn Cố Diễn Sinh ngồi ở mép giường.
Cố Diễn Sinh là một người đàn ông rất đẹp mắt, anh có khóe miệng hờ hững nhất và con người quyến rũ, tiếp đó là làn da như gốm sứ, xuống chút nữa đôi môi đỏ như máu. Lúc này anh đang mím môi, sau đó dùng sức dụi tắt thuốc lá, giữa bên trong làn khói hỗn loạn, anh gằn từng tiếng mở miệng: "Anh không cần phải qua loa tắc trách như vậy."
Nhan Thấm cắn môi dưới, yên lặng mở vòi sen rửa sạch sợi tóc và cơ thể, sau đó dè dặt thay quần áo. Dì cả tới, dựa vào gì, tại sao không gặp may như vậy, ngày đầu tiên tới thành phố G đã gặp phải "thân thích" mà mình không muốn gặp nhất, dùng câu nói đầu tiên của Nguyễn Miên là ‘biện pháp đối phó với dì cả tốt nhất chính là… mang thai, cuối cùng qua mười tháng sau, vẫn xuất hiện lại mà thôi’diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Cố Diễn Sinh dẫn cô đến nhà hàng tốt nhất, dù sao cũng là tiếp đưa ra, phục vụ và hoàn cảnh cũng chưa tính đến, nhân viên phục vụ nói tiếng Trung dịu dàng đến mức gần như nằm rạp xuống, dẫn Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm đi vào phòng bao, Nhan Thấm hận Cố Diễn Sinh đến mức cắn răng nghiến lợi, tuy là chính mình nói muốn mời khách, cũng không cần mang ra đùa giỡn như vậy chứ, vừa vào trong phòng bao, đối phương lập tức lấy ra thực đơn, ngay cả mở mắt Cố Diễn Sinh cũng lười, nhắm hai mắt thuận miệng gọi vài món, sau đó thong thả ung dung: "Em gái Nhan muốn dùng món gì nào?"
"= = Rõ ràng anh đang bắt nạt em không hiểu tiếng Pháp." Ngón tay Nhan Thấm đang đặt ở trên bàn vang lên rắc rắc: "Tôi giống anh ấy, cám ơn."
Đồ ăn Pháp chú trọng là sự yên tĩnh, Nhan Thấm dựa vào bản chất vốn có của thục nữ bày ra bộ dạng của một thục nữ, trong mười phút ngồi chờ món ăn được mang lên, rốt cuộc Nhan Thấm không nhịn nổi, nhẹ nhàng cười: "Cố Nhị, không phải bây giờ anh đang giả bộ làm một quý ông chứ?"
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên một chút, vừa vặn vô cùng quyến rũ.
Ở trong nhà, Nguyễn Miên đưa chân ra, nhìn phụ đề trong màn hình máy vi tính: "Đen cho chó ăn, bắt đầu đánh đập, cậu có một người bạn là gay, đừng cười cậu cũng vậy thôi, tất cả các cậu đều là..... gay." Rốt cuộc Nguyễn Miên không nhịn được mím môi cười khẽ, cho đến khi bên trong điện thoại kết thúc một chữ cuối cùng: Nguyễn Miên chống cằm nhìn, trong miệng cũng không nhịn được nói một câu nói: "Mộ Thanh, thì ra là anh."
Ở thành phố G đợi một tuần, Cố Diễn Sinh cũng chỉ lấy ra được một ngày như vậy, Nhan Thấm cảm thấy đời này Cố Nhị xong rồi, coi như có tiền đi nữa cũng xong rồi, một người hoàn hảo thế nào cũng phải làm Thiếu tướng lục quân gì đó, sau đó chính là thời gian sống ngớ ngẩn từng năm từng năm một trong thành phố G, cho dù bộ dạng đẹp mắt thế nào, quân hôn nguy hiểm, cuối cùng làm lớn như vậy cũng không nhiều.
Luật hôn nhân của nước tôi có bảo vệđặc biệt với hôn nhân của quân nhân, nói như vậy, chỉ cần anh không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chính là nhà gái không thể nhắc tới việc kiện tụng ly hôn, cho dù có đề cập đến cũng sẽ không thắng kiện.
Nhan Thấm nhớ tới mẹ Cố Nhị, cũng chính là người mà Cố Nhị gọi là bà Tần, lúc đó giống như dùng một loại giọng nói quỷ dị nói với Nhan Thấm: "Từ trước đến giờ Cố Nhị luôn chung tình, chắc Nhan Nhan cũng hiểu được." Quả thật Nhan Thấm hiểu được ý của bà, thật ra thì đổi lại bất cứ người nào khác có lẽ cô sẽ đồng ý, nhưng cố tình lại là Cố Diễn Sinh, từ nhỏ đến lớn, gần như chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, cộng thêm sự việc cô đã trải qua, có thể lừa gạt mọi người, nhưng Cố Diễn Sinh thì không thể.
Trong nháy mắt máy bay cất cánh,Nhan Thấm gọi điện thoại cho Cố Diễn Sinh: "Anh trai, anh xứng đáng tìm được một cô gái tốt." Ngày hôm đó bầu trời đặc biệt trong xanh, giống như một vung nước, từ trước đến nay thời tiết ở thành phố G luôn rất tốt, Nhan Thấm lại cố ý chọn chiếc váy màu xanh nhạt, dây cột tóc màu xanh da trời, mái tóc đen để ở trên đầu vai.
Bên kia hình như Cố Diễn Sinh rất bận rộn, một đám người xung quanh gọi Trưởng quan, anh nhấp môi, huyệt thái dương đang nhảy lên: "Nhan Thấm, em đang chà đạp lên trái tim người khác đấy.” Sau đó dùng sức nắm lấy điện thoại di động của mình, ném ra ngoài, ở một góc nơi nào đó tan nát thành mảnh nhỏ, một đám người mặc quân phục màu xanh lá cây hốt hoảng: "Trưởng quan?" Càng nhiều hơn là nghi hoặc, người này, được xưng là người nắm giữ cục diện tương lai trong năm, sao bỗng nhiên lại kích động như vậy?
Nhan Thấm cự tuyệt trả lời tất cả những câu hỏi, bay trở về thành phố A.
Thời gian yên lặng trôi qua.
Khi Nhan Thấm nói: "Ok, hết giờ."Trong nháy mắt, các sinh viên tốp hai tốp ba đứng lên, cũng có người đi lên hỏi cô một vài vấn đề, phần lớn là Nhan Thấm hỏi gì đáp nấy, tỉ mỉ giải thích. Tiết học này của cô là tiết bắt buộc, không ai dám đảm đương, cũng tốt, cô ghét nhất chính là mỗi ngày điểm danh một chuỗi dài các tên để xem có người cúp cua hay không, vì vậy chỉ tính ngẫu nhiên, chỉ cần cúp cua, anh chị kia sẽ hoàn toàn xong rồi.
Cho nên, ở trong trường học, cô được xưng là: Nữ ma đầu tóc trắng.
Vừa ra cổng trường, Mộ Thanh đã chờ ở bên trong xe, vẫy tay với cô, mỉm cười thản nhiên, Nhan Thấm vào xe cài chặt dây an toàn: "Thời gian thoáng một cái đã hai năm rồi, tớ cũng ba mươi rồi, thế nào, vì sao cậu còn thong dong như vậy?"
"Đàn ông càng lớn tuổi càng được ưa chuộng, phụ nữ lại không được như thế, nghe nói hôm nay cuối cùng Cố Diễn Sinh đã trở lại?" Mộ Thanh tự nhiên nhìn mái tóc của cô: "Dùng dầu gội đầu gì, thơm như vậy?" Bản lĩnh của anh luôn rất cao siêu, Nhan Thấm thấy nhưng cũng không trách, diện mạo của anh nếu so sánh với Cố Diễn Sinh thì thuộc về loại lịch sự nhã nhặn hơn một chút, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ toát ra một chút tính cách yêu nghiệt, sau khi đưa cô đến nhà họ Nhan, Mộ Thanh rất tự nhiên hôn lên má của cô, Nhan Thấm nhắm mắt tiếp nhận.
Vừa vào trong phòng, Nguyễn Miên yếu ớt dựa vào trên ghế sofa, khoát tay, chào hỏi: "Chào, cô giáo đại học."
"Chào, trong mắt cậu đàn ông chỉ là công, hoặc là thụ." Nhan Thấm cũng ngồi xuống làm tổ ở bên cạnh cô bạn, ghế sofa rất mềm, sau khi cô làm ổ rồi cũng không muốn đi ra ngoài nữa.
"Gần đây tớ nhìn trúng em trai cậu, thụ lạnh lùng, hoặc là công si tình, tập hợp bên trên này một lát, đã tập hợp được người rồi." Nguyễn Miên kết giao với người bạn trai, Nhan Thấm luôn nói: Có phải súc vật là phải đưa ra một mẫu xét nghiệm hay không! Hơn nữa từng bạn trai của cô ấy, đều do bị Nguyễn Miên bẻ từ trai thẳng thành cong, hơn nữa những người đàn ông kia cũng sẽ ngọt ngào lấy hình chụp vớibạn đời gửi cho Nguyễn Miên, Nguyễn Miên nói, đợi cô chết rồi, công đức này đã viên mãn rồi.
Đôi khi Nhan Thấm vô cùng khó hiểu, cũng nói ví dụ như có một trai thẳng nhờ công lao của Nguyễn Miên mà trở thành thụ, yêu công, nhưng mẹ của anh ta không đồng ý, lúc đó Nhan Thấm chảy mồ hôi đầy mặt, thế giới này quả nhiên vẫn có một người bình thường, nam nữ mới là đúng!!! Phải không phải không!!! Nhưng Nguyễn Miên chỉ sau một câu nói đã hoàn toàn làm Nhan Thấm hỏng mất, mẹ của anh thụ ngại trong nhà công không có tiền.
Khốn thật!!!!! Có thể chấp nhận con trai mình yêu một người đàn ông khác, kết quả không thể chấp nhận gia cảnh của người đàn ông kia!!!! Mẹ ơi, đầu người đó từng bị đánh qua sao!!!!
"Đoán chừng em trai tớ cậu bẻ không được đâu, hiện tại nó trăm phương ngàn kế yêu cầu, nhưng mà trong tay ba tớ chiếm một nửa gia sản này." Lúc Nhan Thấm thấy Nhan Thanh đi xuống từ phía trên, làm ra vẻ người chị tốt thuần khiết, đứng lên: "Nhan Thanh, chúc mừng em tốt nghiệp đại học." Cô cảm thấy bộ dạng của cô lúc này nhất định là ngu ngốc muốn chết, nếu không Nhan Thanh sẽ không lại mỉm cười như có như không, ánh mắt cũng lạnh như băng, Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy 囧, giống như mặc quần lót đứng run rẩy ở trong gió rét, vì vậy rụt rè đi vào phòng bếp.
Nhan Thấm vừa quay đầu lại đã phát hiện Cố Diễn Sinh ở ngoài cửa, ba ở công ty, mẹ không chịu ngồi yên nên đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một ít người giúp việc, Nhan Thấm nhận lấy canh đến để lên bàn, thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười thật lòng: "Đến nếm thử canh anh làm một chút, biết được hôm nay em trở lại, nếu như em không đến nơi này, anh còn định đưa nhà em đi đấy."
Cố Diễn Sinh thoải mái ở nhà họ Nhan giống như nhà mình, tiện tay cho Nguyễn Miên một chút, Nguyễn Miên đang cố gắng liếc mắt đưa tình với Nhan Thanh, mí mắt cũng sắp chuột rút rồi, bị Cố Diễn Sinh cho một đánh như vậy, bỗng nhiên trở mình khinh bỉ, giống như một con ếch hết hi vọng. Rõ ràng Nhan Thanh cũng chú ý tới, mím môi cười.
"Cậu ở bên đó giả làm con ếch chết sao? Còn không tới đây lấy cho tớ đôi đũa."
"Mí mắt chuột rút, mở không được, help, help!!!!!" Nguyễn Miên ở trên ghế sofa giãy dụa, kéo đứt dây cắm máy vi tính của mình, sau đó là một trận kêu la thảm thiết: "Phim G của tôi, tôi mạo hiểm để máy có nguy cơ bị virus ăn mòn, tải xuống % rồi !!!! Tiểu Soái Ca Trung Quốc của tôi, hệ thống mỹ nam của tôi, dưa chuột của tôi, chuối tiêu, con bà nó….. con bà nó a a a a a a a!!!!"
Hủ nữ phim G phiến cậu đừng cử động, động đậy lập tức tự tay làm thịt cậu nghe không!!!
Nhan Thấm thấy canh không tệ, cô múc canh cho Nhan Thanh, múc cho Cố Diễn Sinh, bỏ qua Nguyễn Miên, tự mình uống..., lúc để canh xuống, Nhan Thấm lau khóe môi của mình nói với Nhan Thanh: "Người này chính là con trai duy nhất của nhà họ Cố, anh ấy là Thiếu tướng của lục quân, bình thường rất ít ở thànhphố A, đừng dựa vào anh ấy, vô dụng thôi, anh ấy mặc kệ chuyện buôn bán."
Rất nhanh đã thấy ở trong mắt Nhan Thanh loé lên ham muốn rất nhỏ.
Cố Diễn Sinh vùi mặt vào trong sofa mềm mại, giống như đã sớm quên mất một sự việc của hai năm trước, cười lịch sự với Nhan Thấm, nhưng cũng không che giấu được tà khí bên trong con mắt, một chút một chút một, giống như sương mù, ngón tay Nguyễn Miên kéo căng một chút, cũng chỉ có Nhan Thấm ngây ngốc xông lên.
Rất nhiều năm rất nhiều năm về sau, Nhan Thấm muốn nói, có phải ở trong nháy mắt đó, đã quyết định tất cả mọi chuyện sau đó, nếu như cô quyết định không đi, nếu như không có xảy ra một việc kia, nếu như không có rất nhiều rất nhiều chuyện, như vậy, giữa cô và Cố Diễn Sinh, có phải có thể đơn thuần một chút nữa hay không.
Cố Diễn Sinh vươn tay ra, mỉm cười với cô: "Nhan Thấm." Đó là một nụ cười vô cùng sạch sẽ lại rất xinh đẹp, thậm chí Nhan Thấm có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt của Cố Diễn Sinh, diện mạo Cố Diễn Sinh rất đẹp, mắt phượng, môi mỏng, con ngươi đen nhánh, bây giờ đang cười, giống như tất cả hào quang đều hội tụ chung một chỗ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Gần đây em tham gia biểu diễn trong buổi lễ cám ơn thầy cô, em chợt phát hiện ra, ôi mẹ ơi, em đã 28, đã già rồi. Nhìn vào trong gương, mẹ cô cũng thấy được nếp nhăn bé xíu cạnh khóe mắt." Nhan Thấm chẳng kiêng dè, nghiêng đầu cười với Cố Diễn Sinh, sáng còn chưa đánh răng mà vẫn tỏa sáng trắng như tuyết.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Ôi, thay đổi cách thức giễu cợt em nhỉ, thật may là, anh đây còn có thể nói mình đứng hàng 30." Cố Diễn Sinh tiện tay kẹp chặt điếu thuốc lá, Nhan Thấm vô cùng yêu thích loại thuốc lá này, dài trắng tinh, không chứa chất độc hại người nào, trên mặt bìa là kiểu chữ màu đen, nho nhỏ, hơn nữa là phồn thể ‘ Quân sinh ta chưa sinh’ (*)
(*): Chữ Hán phồn thể hay chữ Hán chính thể là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ 5 trong thời Nam Bắc Triều. Thuật ngữ phồn thể hoặc chính thể được sử dụng để phân biệt với giản thể một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung hoa quy định áp dụng từ năm 1949.
"Biết mình ba mươi tuổi là tốt rồi, trước khi em đến mẹ anh còn hỏi em đó, hỏi anh lúc nào thì kết hôn, thân phận của anh cũng không thể so với người khác, bình thường luôn rất bận, em lại thấy khó hiểu rốt cuộc là ai có thể tương xứng với anh đây." Nhan Thấm vừa vào toilet vừa mỉm cười, quay đầu lại nhìn Cố Diễn Sinh ngồi ở mép giường.
Cố Diễn Sinh là một người đàn ông rất đẹp mắt, anh có khóe miệng hờ hững nhất và con người quyến rũ, tiếp đó là làn da như gốm sứ, xuống chút nữa đôi môi đỏ như máu. Lúc này anh đang mím môi, sau đó dùng sức dụi tắt thuốc lá, giữa bên trong làn khói hỗn loạn, anh gằn từng tiếng mở miệng: "Anh không cần phải qua loa tắc trách như vậy."
Nhan Thấm cắn môi dưới, yên lặng mở vòi sen rửa sạch sợi tóc và cơ thể, sau đó dè dặt thay quần áo. Dì cả tới, dựa vào gì, tại sao không gặp may như vậy, ngày đầu tiên tới thành phố G đã gặp phải "thân thích" mà mình không muốn gặp nhất, dùng câu nói đầu tiên của Nguyễn Miên là ‘biện pháp đối phó với dì cả tốt nhất chính là… mang thai, cuối cùng qua mười tháng sau, vẫn xuất hiện lại mà thôi’diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Cố Diễn Sinh dẫn cô đến nhà hàng tốt nhất, dù sao cũng là tiếp đưa ra, phục vụ và hoàn cảnh cũng chưa tính đến, nhân viên phục vụ nói tiếng Trung dịu dàng đến mức gần như nằm rạp xuống, dẫn Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm đi vào phòng bao, Nhan Thấm hận Cố Diễn Sinh đến mức cắn răng nghiến lợi, tuy là chính mình nói muốn mời khách, cũng không cần mang ra đùa giỡn như vậy chứ, vừa vào trong phòng bao, đối phương lập tức lấy ra thực đơn, ngay cả mở mắt Cố Diễn Sinh cũng lười, nhắm hai mắt thuận miệng gọi vài món, sau đó thong thả ung dung: "Em gái Nhan muốn dùng món gì nào?"
"= = Rõ ràng anh đang bắt nạt em không hiểu tiếng Pháp." Ngón tay Nhan Thấm đang đặt ở trên bàn vang lên rắc rắc: "Tôi giống anh ấy, cám ơn."
Đồ ăn Pháp chú trọng là sự yên tĩnh, Nhan Thấm dựa vào bản chất vốn có của thục nữ bày ra bộ dạng của một thục nữ, trong mười phút ngồi chờ món ăn được mang lên, rốt cuộc Nhan Thấm không nhịn nổi, nhẹ nhàng cười: "Cố Nhị, không phải bây giờ anh đang giả bộ làm một quý ông chứ?"
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên một chút, vừa vặn vô cùng quyến rũ.
Ở trong nhà, Nguyễn Miên đưa chân ra, nhìn phụ đề trong màn hình máy vi tính: "Đen cho chó ăn, bắt đầu đánh đập, cậu có một người bạn là gay, đừng cười cậu cũng vậy thôi, tất cả các cậu đều là..... gay." Rốt cuộc Nguyễn Miên không nhịn được mím môi cười khẽ, cho đến khi bên trong điện thoại kết thúc một chữ cuối cùng: Nguyễn Miên chống cằm nhìn, trong miệng cũng không nhịn được nói một câu nói: "Mộ Thanh, thì ra là anh."
Ở thành phố G đợi một tuần, Cố Diễn Sinh cũng chỉ lấy ra được một ngày như vậy, Nhan Thấm cảm thấy đời này Cố Nhị xong rồi, coi như có tiền đi nữa cũng xong rồi, một người hoàn hảo thế nào cũng phải làm Thiếu tướng lục quân gì đó, sau đó chính là thời gian sống ngớ ngẩn từng năm từng năm một trong thành phố G, cho dù bộ dạng đẹp mắt thế nào, quân hôn nguy hiểm, cuối cùng làm lớn như vậy cũng không nhiều.
Luật hôn nhân của nước tôi có bảo vệđặc biệt với hôn nhân của quân nhân, nói như vậy, chỉ cần anh không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chính là nhà gái không thể nhắc tới việc kiện tụng ly hôn, cho dù có đề cập đến cũng sẽ không thắng kiện.
Nhan Thấm nhớ tới mẹ Cố Nhị, cũng chính là người mà Cố Nhị gọi là bà Tần, lúc đó giống như dùng một loại giọng nói quỷ dị nói với Nhan Thấm: "Từ trước đến giờ Cố Nhị luôn chung tình, chắc Nhan Nhan cũng hiểu được." Quả thật Nhan Thấm hiểu được ý của bà, thật ra thì đổi lại bất cứ người nào khác có lẽ cô sẽ đồng ý, nhưng cố tình lại là Cố Diễn Sinh, từ nhỏ đến lớn, gần như chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, cộng thêm sự việc cô đã trải qua, có thể lừa gạt mọi người, nhưng Cố Diễn Sinh thì không thể.
Trong nháy mắt máy bay cất cánh,Nhan Thấm gọi điện thoại cho Cố Diễn Sinh: "Anh trai, anh xứng đáng tìm được một cô gái tốt." Ngày hôm đó bầu trời đặc biệt trong xanh, giống như một vung nước, từ trước đến nay thời tiết ở thành phố G luôn rất tốt, Nhan Thấm lại cố ý chọn chiếc váy màu xanh nhạt, dây cột tóc màu xanh da trời, mái tóc đen để ở trên đầu vai.
Bên kia hình như Cố Diễn Sinh rất bận rộn, một đám người xung quanh gọi Trưởng quan, anh nhấp môi, huyệt thái dương đang nhảy lên: "Nhan Thấm, em đang chà đạp lên trái tim người khác đấy.” Sau đó dùng sức nắm lấy điện thoại di động của mình, ném ra ngoài, ở một góc nơi nào đó tan nát thành mảnh nhỏ, một đám người mặc quân phục màu xanh lá cây hốt hoảng: "Trưởng quan?" Càng nhiều hơn là nghi hoặc, người này, được xưng là người nắm giữ cục diện tương lai trong 30 năm, sao bỗng nhiên lại kích động như vậy?
Nhan Thấm cự tuyệt trả lời tất cả những câu hỏi, bay trở về thành phố A.
Thời gian yên lặng trôi qua.
Khi Nhan Thấm nói: "Ok, hết giờ."Trong nháy mắt, các sinh viên tốp hai tốp ba đứng lên, cũng có người đi lên hỏi cô một vài vấn đề, phần lớn là Nhan Thấm hỏi gì đáp nấy, tỉ mỉ giải thích. Tiết học này của cô là tiết bắt buộc, không ai dám đảm đương, cũng tốt, cô ghét nhất chính là mỗi ngày điểm danh một chuỗi dài các tên để xem có người cúp cua hay không, vì vậy chỉ tính ngẫu nhiên, chỉ cần cúp cua, anh chị kia sẽ hoàn toàn xong rồi.
Cho nên, ở trong trường học, cô được xưng là: Nữ ma đầu tóc trắng.
Vừa ra cổng trường, Mộ Thanh đã chờ ở bên trong xe, vẫy tay với cô, mỉm cười thản nhiên, Nhan Thấm vào xe cài chặt dây an toàn: "Thời gian thoáng một cái đã hai năm rồi, tớ cũng ba mươi rồi, thế nào, vì sao cậu còn thong dong như vậy?"
"Đàn ông càng lớn tuổi càng được ưa chuộng, phụ nữ lại không được như thế, nghe nói hôm nay cuối cùng Cố Diễn Sinh đã trở lại?" Mộ Thanh tự nhiên nhìn mái tóc của cô: "Dùng dầu gội đầu gì, thơm như vậy?" Bản lĩnh của anh luôn rất cao siêu, Nhan Thấm thấy nhưng cũng không trách, diện mạo của anh nếu so sánh với Cố Diễn Sinh thì thuộc về loại lịch sự nhã nhặn hơn một chút, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ toát ra một chút tính cách yêu nghiệt, sau khi đưa cô đến nhà họ Nhan, Mộ Thanh rất tự nhiên hôn lên má của cô, Nhan Thấm nhắm mắt tiếp nhận.
Vừa vào trong phòng, Nguyễn Miên yếu ớt dựa vào trên ghế sofa, khoát tay, chào hỏi: "Chào, cô giáo đại học."
"Chào, trong mắt cậu đàn ông chỉ là công, hoặc là thụ." Nhan Thấm cũng ngồi xuống làm tổ ở bên cạnh cô bạn, ghế sofa rất mềm, sau khi cô làm ổ rồi cũng không muốn đi ra ngoài nữa.
"Gần đây tớ nhìn trúng em trai cậu, thụ lạnh lùng, hoặc là công si tình, tập hợp bên trên này một lát, đã tập hợp được 108 người rồi." Nguyễn Miên kết giao với 107 người bạn trai, Nhan Thấm luôn nói: Có phải súc vật là phải đưa ra một mẫu xét nghiệm hay không! Hơn nữa từng bạn trai của cô ấy, đều do bị Nguyễn Miên bẻ từ trai thẳng thành cong, hơn nữa những người đàn ông kia cũng sẽ ngọt ngào lấy hình chụp vớibạn đời gửi cho Nguyễn Miên, Nguyễn Miên nói, đợi cô chết rồi, công đức này đã viên mãn rồi.
Đôi khi Nhan Thấm vô cùng khó hiểu, cũng nói ví dụ như có một trai thẳng nhờ công lao của Nguyễn Miên mà trở thành thụ, yêu công, nhưng mẹ của anh ta không đồng ý, lúc đó Nhan Thấm chảy mồ hôi đầy mặt, thế giới này quả nhiên vẫn có một người bình thường, nam nữ mới là đúng!!! Phải không phải không!!! Nhưng Nguyễn Miên chỉ sau một câu nói đã hoàn toàn làm Nhan Thấm hỏng mất, mẹ của anh thụ ngại trong nhà công không có tiền.
Khốn thật!!!!! Có thể chấp nhận con trai mình yêu một người đàn ông khác, kết quả không thể chấp nhận gia cảnh của người đàn ông kia!!!! Mẹ ơi, đầu người đó từng bị đánh qua sao!!!!
"Đoán chừng em trai tớ cậu bẻ không được đâu, hiện tại nó trăm phương ngàn kế yêu cầu, nhưng mà trong tay ba tớ chiếm một nửa gia sản này." Lúc Nhan Thấm thấy Nhan Thanh đi xuống từ phía trên, làm ra vẻ người chị tốt thuần khiết, đứng lên: "Nhan Thanh, chúc mừng em tốt nghiệp đại học." Cô cảm thấy bộ dạng của cô lúc này nhất định là ngu ngốc muốn chết, nếu không Nhan Thanh sẽ không lại mỉm cười như có như không, ánh mắt cũng lạnh như băng, Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy 囧, giống như mặc quần lót đứng run rẩy ở trong gió rét, vì vậy rụt rè đi vào phòng bếp.
Nhan Thấm vừa quay đầu lại đã phát hiện Cố Diễn Sinh ở ngoài cửa, ba ở công ty, mẹ không chịu ngồi yên nên đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một ít người giúp việc, Nhan Thấm nhận lấy canh đến để lên bàn, thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười thật lòng: "Đến nếm thử canh anh làm một chút, biết được hôm nay em trở lại, nếu như em không đến nơi này, anh còn định đưa nhà em đi đấy."
Cố Diễn Sinh thoải mái ở nhà họ Nhan giống như nhà mình, tiện tay cho Nguyễn Miên một chút, Nguyễn Miên đang cố gắng liếc mắt đưa tình với Nhan Thanh, mí mắt cũng sắp chuột rút rồi, bị Cố Diễn Sinh cho một đánh như vậy, bỗng nhiên trở mình khinh bỉ, giống như một con ếch hết hi vọng. Rõ ràng Nhan Thanh cũng chú ý tới, mím môi cười. "Cậu ở bên đó giả làm con ếch chết sao? Còn không tới đây lấy cho tớ đôi đũa."
"Mí mắt chuột rút, mở không được, help, help!!!!!" Nguyễn Miên ở trên ghế sofa giãy dụa, kéo đứt dây cắm máy vi tính của mình, sau đó là một trận kêu la thảm thiết: "Phim G của tôi, tôi mạo hiểm để máy có nguy cơ bị virus ăn mòn, tải xuống 90% rồi !!!! Tiểu Soái Ca Trung Quốc của tôi, hệ thống mỹ nam của tôi, dưa chuột của tôi, chuối tiêu, con bà nó….. con bà nó a a a a a a a!!!!"
Hủ nữ phim G phiến cậu đừng cử động, động đậy lập tức tự tay làm thịt cậu nghe không!!!
Nhan Thấm thấy canh không tệ, cô múc canh cho Nhan Thanh, múc cho Cố Diễn Sinh, bỏ qua Nguyễn Miên, tự mình uống..., lúc để canh xuống, Nhan Thấm lau khóe môi của mình nói với Nhan Thanh: "Người này chính là con trai duy nhất của nhà họ Cố, anh ấy là Thiếu tướng của lục quân, bình thường rất ít ở thànhphố A, đừng dựa vào anh ấy, vô dụng thôi, anh ấy mặc kệ chuyện buôn bán."
Rất nhanh đã thấy ở trong mắt Nhan Thanh loé lên ham muốn rất nhỏ.
Cố Diễn Sinh vùi mặt vào trong sofa mềm mại, giống như đã sớm quên mất một sự việc của hai năm trước, cười lịch sự với Nhan Thấm, nhưng cũng không che giấu được tà khí bên trong con mắt, một chút một chút một, giống như sương mù, ngón tay Nguyễn Miên kéo căng một chút, cũng chỉ có Nhan Thấm ngây ngốc xông lên.
Rất nhiều năm rất nhiều năm về sau, Nhan Thấm muốn nói, có phải ở trong nháy mắt đó, đã quyết định tất cả mọi chuyện sau đó, nếu như cô quyết định không đi, nếu như không có xảy ra một việc kia, nếu như không có rất nhiều rất nhiều chuyện, như vậy, giữa cô và Cố Diễn Sinh, có phải có thể đơn thuần một chút nữa hay không.
Cố Diễn Sinh vươn tay ra, mỉm cười với cô: "Nhan Thấm." Đó là một nụ cười vô cùng sạch sẽ lại rất xinh đẹp, thậm chí Nhan Thấm có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên mặt của Cố Diễn Sinh, diện mạo Cố Diễn Sinh rất đẹp, mắt phượng, môi mỏng, con ngươi đen nhánh, bây giờ đang cười, giống như tất cả hào quang đều hội tụ chung một chỗ.