Mộ Thanh cầm lấy khăn vuông màu trắng lau khóe môi của mình, cười như không cười nói một câu: “Nguyễn Miên, tôi cho rằng cô là người thông minh, lại phát hiện là tôi suy nghĩ quá nhiều, con người Cố Diễn Sinh như vậy, con anh ta cô cũng dám động vào sao, lá gan cô ngược lại càng ngày càng lớn rồi, trói con trai anh ta lại, chuyện này đừng trách tôi không nói nhiều một câu, Cố Diễn Sinh không phải cô có thể trêu chọc, hôm nay chờ anh ta trở lại trung ương sẽ trừng phạt cô thế nào.” Vẻ mặt Mộ Thanh luôn bình tĩnh một cách quỷ dị, tiện tay ném khăn vuông cho người phía sau, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nguyễn Miên lạnh run lên, nhưng mà cố gắng kiềm chế, mỉm cười nói một câu: “Chỉ giáo cho?”
”Nguyễn Miên, tôi thật sự cảm thấy cô càng ngày càng ngu xuẩn.” Mộ Thanh cười như không cười nói những lời này xong lập tức đứng dậy, đi theo phía sau một đám người, Mộ Thanh mỉm cười, người khác ném tiền xuống, để lại một mình Nguyễn Miên, Nguyễn Miên vuốt cái ly màu trắng, đây là có ý gì, cô ta suy nghĩ vẫn không hiểu được, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt Nhan Thấm lạnh nhạt, đi về phía cô ta.
Nguyễn Miên cúi đầu, cô ta chưa chắc hiểu được thế giới nội tâm của Cố Diễn Sinh, nhưng mà Nguyễn Miên dám nói, tâm tư của Nhan Thấm, so sánh với hai vị bạn trai Cố Diễn Sinh và Mộ Thanh, đều hiểu hơn, Nguyễn Miên vươn tay ra, mỉm cười ngoắc gọi Nhan Thấm tới đây, Nhan Thấm khó hiểu cởi áo choàng ra, cảm thấy thật sự quá mức kiều diễm xinh đẹp rồi, thấy Nguyễn Miên đối diện, dáng vẻ vẫn giống nhiều năm trước, tóc vô cùng dài, chú ý tới ánh mắt của Nhan Thấm, vì vậy thả tay xuống, khẽ mỉm cười với Nhan Thấm, bộ dạng kia làm Nhan Thấm nhớ lại chuyện trước đây, Nguyễn Miên vẫn còn đang ngụy trang thành tiểu hủ nữ không lương thiện lấy đùa giỡn đàn ông làm vẻ vang..., sao trong một đêm, thì đi đâu rồi, thay đổi như vậy, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không thể tiếp nhận, cô nắm chặt tay, nếu như thời gian quay trở lại lần nữa, cô vẫn hi vọng, Nguyễn Miên luôn là một tiểu hủ nữ không tranh quyền thế, mà chính cô, cũng luôn ngọt ngào gọi Cố Diễn Sinh ‘anh trai Diễn Sinh’ không có việc gì nói đến chút chuyện cười, luôn ấm áp như lúc ban đầu.
”Uống chút gì không.” Nguyễn Miên để ngón tay từ dưới cằm xuống, giống như lơ đãng kéo ngón tay Nhan Thấm, Nhan Thấm chỉ cảm thấy cái tay kia thật lạnh, vô cùng lạnh, lạnh lẽo đến gần như quỷ dị, Nhan Thấm không thể làm gì khác hơn là rút về, Nguyễn Miên cũng không ngăn cản, chỉ là nụ cười nhạt nhòa, vẫy tay gọi người ta đi tới, Nhan Thấm thuận theo, động tác rất nhanh, Nhan Thấm chưa kịp phản ứng, dọa cô tưởng trước đó đã chuẩn bị tốt, dáng vẻ của Nguyễn Miên vẫn cười như không cười.
”Tới tìm tớ làm gì? Nhìn xem Nhan Thanh một chút, kết quả của Nhan Thanh tớ đã biết, không cần lặp đi lặp lại nhắc nhở tớ, chiêu lừa bịp của cậu tớ còn hiểu được một hai, năm ấy nhà các cậu hỗn loạn như vậy, không phải cậu cũng gắng gượng qua đó sao, thật ra thì tớ cảm thấy thật sự không có ý tứ, là Cố Diễn Sinh đang đấu với cậu, tội gì liên luỵ tớ vào, gần đây tớ thật sự không có tâm trạng, chuyện về tử cung tớ cũng biết, tớ đoán là cậu cho rằng tớ có tính cách như vậy, trong nháy mắt thì sẽ làm ầm đến đóng băng với Cố Diễn Sinh chứ, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng không giống như cậu nghĩ.” Lúc Nhan Thấm nói chuyện thì rất nhanh, sau khi nói xong thì cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm thức uống trong tay, sau đó để xuống, ra chiêu trước, im lặng không tiếng động, Nhan Thấm nhìn màu sắc cà phê, đen tối phát khổ, khổ từ trong lòng, trong lúc nhất thời cô không tìm được lời nào nữa.
Nguyễn Miên chỉ yếu ớt nở nụ cười: “Tớ biết.” Cô ta thật sự đang cười, mặt mày đều cười: “Mấy năm trước dáng vẻ tớ nuôi một con mèo, màu đen, đặc biệt đáng yêu, Cố Ngôn cũng thích, ở nhà tớ chơi đấy.” Nguyễn Miên lạnh lùng nói một câu, giống như cảm thấy không có gì, là thật sự không cảm thấy, sau đó lại miễn cưỡng nằm lại trên sofa.
Vẻ mặt của Nhan Thấm vẫn không thay đổi: “Nguyễn Miên, cô gái thông minh như cậu, sao mà dùng Cố Ngôn uy hiếp Cố Diễn Sinh, cậu phải làm anh ấy phát bực mới được hả, ai cũng không cứu được cậu đâu, thật sự.” Nhan Thấm bắt đầu mỉm cười, ánh mắt như nước, mắt cong cong, giống như một vầng trăng, híp lại, khóe miệng của cô giống như hoa Bách Hợp đẹp nhất, bắt đầu uyển chuyển, xinh đẹp nhất, thiếu nữ Nhan Thấm đã lớn ánh mắt bình thản, dùng thiếu nữ đã không thể hình dung được Nhan Thấm, thiếu nữ là xinh đẹp thuần túy, Nhan Thấm đã không phải xinh đẹp thuần túy nữa, một chút tâm kế, một chút tốt đẹp, một chút còn lại, có rất ít người sẽ tin tưởng, Nhan Thấm đã ba mươi rồi.
”Cậu biết mà, làm sao mà tớ có thể dùng Cố Ngôn tới uy hiếp Cố Diễn Sinh, nếu như mà tớ nói Cố Ngôn bị người khác đưa tới nhà tớ, cậu có tin không.” Nguyễn Miên mỉm cười nói một câu: “Hơn nữa, người kia cũng là người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, biết chứ? Nhan Thấm à.... Người khác cảm thấy cậu thuần khiết nhất không tỳ vết, thật, nhưng tớ là người thấu hiểu cậu nhất.... Tớ thật sự không hiểu được, làm sao cậu có thể mang con trai của cậu đến nhà tớ, bắt đầu không hiểu, thấy Cố Diễn Sinh không hề thay đổi suy nghĩ muốn rời khỏi trung ương thì rốt cuộc tớ đã hiểu, Nhan Thấm, cậu cố ý, cậu muốn sống ở thành phố G, nhưng tớ không hiểu, cậu muốn sống ở bên cạnh Mộ Thanh? Hay còn chuyện gì khác.
Nhan Thấm mỉm cười: “Sao không cảm thấy tớ đang mượn tay Cố Diễn Sinh tới giết chết cậu chứ?” Hàm răng trắng tinh, có ánh sáng màu đỏ ngòm, đáng sợ vô cùng cũng không thể tưởng tượng nổi hơn nữa: “Cậu cần phải biết rằng, tớ rất chán ghét cậu, nếu có thể giết chết cậu mà nói, tớ thật sự vui mừng trong lòng, thật sự.” Chữ “thật sự” nói rất nặng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
”Cố Diễn Sinh thông minh như vậy chưa chắc đoán không được, năm đó cậu và tớ hợp mưu đặt bẫy anh ấy, lúc ban đầu tớ cho rằng anh ấy và tớ đều bị bẫy, sau đó mới hiểu được anh ấy cao chiêu hơn, cậu không bao giờ là đối thủ của anh ấy, anh ấy cũng chỉ nguyện ý để cho cậu lợi dụng mà thôi, nếu đều nguyện ý bị lợi dụng rồi, tội gì phải đối phó tớ, Nhan Thấm, rốt cuộc cậu đang giấu giếm cái gì?” Nguyễn Miên nói không nhẹ không nặng.
Nhan Thấm mỉm cười, lại cự tuyệt trả lời cái vấn đề này: “Trước khi gần tối trả Cố Ngôn lại cho tớ, nếu không tớ không xác định Cố Diễn Sinh có thể phát tiết tức giận trong lòng giết cậu hay không, cậu rất tốt, tốt vô cùng, tối thiểu hiện tại, còn chưa thể chết.” Nhan Thấm cầm áo choàng bên cạnh lên, sau đó tùy ý khoát lên người mình, nữ nhân viên phục vụ khom lưng mỉm cười nói một câu: “Hoan nghênh lần sau trở lại“. Nhan Thấm nghiêng cái đầu, tóc dài tung bay theo gió, thấy xe ngoài cửa, ngồi lên, không ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Diễn Sinh ngồi ở bên cạnh mình.
”Đã nói với em bao nhiêu lần, bên ngoài lạnh, phủ thêm áo choàng, em bây giờ là hai người, nơi nào cho phép em làm bừa, không muốn sống nữa sao.” Vẻ mặt Cố Diễn Sinh không thay đổi, cúi đầu hôn lên môi Nhan Thấm, trằn trọc trở mình, từng chút từng chút một làm nó càng thêm trở nên hồng nhuận
Nhan Thấm không thoải mái: “Em thật sự muốn ở lại thành phố G, em cũng biết rõ không thể gạt được anh, cũng chỉ là anh muốn đi theo em mà thôi, em thật sự không bỏ được ba của em, em cũng thật sự không bỏ được Nhan Thanh, em cũng thật sự không bỏ được đủ loại chuyện trước kia, em không cách nào sống ngây ngốc vui vẻ ở quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa, quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa kia rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng mà em lại sinh ra và lớn lên ở cờ đỏ (Trung Quốc), nghe lời người ta nói, cho nên em không chịu nổi, nhà tư bản đều hư hỏng.” Nhan Thấm nói xong lời cuối cùng cũng muốn khóc, chôn ở trong ngực Cố Diễn Sinh, nước mắt làm ướt áo anh.
Đều nói phụ nữ mang thai là cố tình gây sự nhất, trước kia Cố Diễn Sinh không cảm thấy, bây giờ biết rồi, Nhan Thấm bây giờ càng ngày càng thích khóc rồi, thường sẽ để cho trái tim của Cố Diễn Sinh rất khó chịu, dỗ lại dụ dỗ cũng không cầm được: “Ngoan, anh có nói gì đâu ở lại thành phố G thì ở lại thành phố G, anh cũng luyến tiếc thời gian trước kia, em trèo lên trên cây khóc, cầu xin anh ôm em xuống, những ngày đó anh cũng khó có thể quên được, cho nên, anh cũng muốn ở lại thành phố G, tối thiểu còn có thể đi về nhà nhìn mẹ anh bất cứ lúc nào, như vậy rất tốt.”
Tại sao Nhan Thấm cảm thấy Cố Diễn Sinh có thể không cần tôn nghiêm bao dung tất cả của cô như vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, ôm cổ Cố Diễn Sinh hôn lung tung, Cố Diễn Sinh đâu chịu đựng cô đùa giỡn như vậy, lập tức không nhịn được, lúc chuẩn bị làm ngực lại, thì nghe được Nhan Thấm nhàn nhạt nói một câu: “Cố Diễn Sinh, em mang thai đấy, không nên tiến hành sinh hoạt vợ chồng.”
Sau đó Cố Diễn Sinh buồn bực, cắn răng nghiến lợi nhìn Nhan Thấm, nhưng lại không thể làm gì, Nhan Thấm không đành lòng, vì vậy thân ái hôn một cái: “Khụ khụ, em có thể dùng miệng....” Sau khi Nhan Thấm nói xong ngay cả chính mình cũng cảm thấy thật xin lỗi, sau đó quay đầu đi, vốn Cố Diễn Sinh ngây ngẩn cả người, nghe được những lời này của Nhan Thấm, bị dọa giật cả mình, cả người cũng hoảng hốt, sau khi phản ứng kịp chính là cười trộm, ôm lấy cô hôn lung tung, Nhan Thấm mắng anh lưu manh, Cố Diễn Sinh cũng nói một câu: “Em cũng lưu manh, Nữ Lưu Manh.” Nữ Lưu Manh nói nhẹ nhàng, có chút mập mờ không rõ.
Cố Diễn Sinh nhanh chóng muốn về nhà so với ai đó, Nhan Thấm không vội, chậm rãi nhìn Cố Diễn Sinh thúc giục tài xế trở về, tài xế vốn e ngại Cố Diễn Sinh, nghe được Cố Diễn Sinh vừa nói như thế, dưới chân hung ác tăng tốc độ 200km/h, trên thực tế anh ta cũng làm như vậy, Nhan Thấm bị dọa, bắt được tay Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh lại lạnh lùng khạc ra một câu nói: “Ai cho phép anh tăng tốc?”
Tài xế lệ rơi rồi..... Có ý gì chứ, đầu năm nay người làm công cũng không tốt, cấp trên nói chuyện trước sau không đồng nhất, Nhan Thấm quay đầu cười, Cố Diễn Sinh mắng cô không có lương tâm, tiểu bạch nhãn lang, Nhan Thấm đưa đầu lưỡi ra, Cố Diễn Sinh bị mê hoặc, thiếu chút nữa thì sẽ đưa ra móng vuốt sói của anh rồi....
Về đến nhà Cố Diễn Sinh thận trọng đỡ Nhan Thấm xuống, Cố Ngôn đã trở lại, trong nháy mắt Cố Diễn Sinh hết ý kiến, nghĩ thầm sao hành động của Nguyễn Miên nhanh như vậy, bên này anh vẫn chưa làm xong chuyện đâu, đã đưa Cố Ngôn về, không ngoài dự đoán, Nhan Thấm đã đặt toàn bộ chú ý lên trên người Cố Ngôn, thấy Cố Ngôn ngây ngốc đi tới, cũng té ngã trên nệm trên sàn, Nhan Thấm cũng có thể cười như trộm được mật, Cố Diễn Sinh không hiểu, cái này thì có gì buồn cười, không phải chỉ ngã một cái thôi sao, cười xinh đẹp như vậy làm cái gì.
Một mình Cố Diễn Sinh bên này đứng im lặng ở góc tường, bắt đầu mốc meo, sau khi Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn đi ngủ đã bảy giờ tối, Cố Diễn Sinh đã lẳng lặng ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, Nhan Thấm ôm đứa bé đi lên, dỗ rồi lại dỗ, vẫn còn ở trong phòng hát ru, âm thanh lẳng lặng, Nhan Thấm cố ý treo ngôi sao đầy trong phòng, không khí ấm áp, Nhan Thấm nhìn Cố Ngôn vẫn cười khúc khích, cười thật lâu sau, thì có người giúp việc gọi cô đi ăn cơm, Nhan Thấm nhàn nhạt đáp một câu “ừm”, vì vậy tay chân nhẹ nhàng, khép cửa lại, trong lòng bắt đầu cười nói ‘bảo bối, ngủ ngon.’
Khi Nhan Thấm ăn cơm mới phát hiện Cố Diễn Sinh không thích hợp, khi Cố Diễn Sinh ăn cơm đều im ắng yên tĩnh, bình thường chắc sẽ không như vậy, sẽ nói chút chuyện cười trêu chọc cô..., nhưng mà hôm nay không có, Nhan Thấm dùng sức nhìn Cố Diễn Sinh, phát hiện đôi mắt Cố Diễn Sinh vô hồn, quả thật giống cái xác không hồn, Nhan Thấm không biết vì sao, nghĩ đi nghĩ lại chợt nhớ lại một ít chuyện trên xe, vì vậy hiểu được tại sao Cố Diễn Sinh có vẻ mặt này, trong lòng không đành lòng, đúng thời gian đi ngủ Cố Diễn Sinh đi vào, sau khi tắm, Nhan Thấm đã ở trên giường xem sách, đôi mắt cũng luôn nhìn đông nhìn tây, sau khi Cố Diễn Sinh tắm xong mặc áo choàng tắm, cầm truyện cổ tích ra, sau khi mở sách nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua dạy bảo bối biết chữ, hôm nay đọc cho nó nghe truyện cổ tích, tranh thủ đến cuối ngày dạy nó cái gì là cổ phiếu tài chính.” Sau đó Cố Diễn Sinh đã bắt đầu đọc sách, đọc là câu chuyện Tiểu Ô Quy (con rùa nhỏ), vốn bắt đầu đọc, nhưng đọc đến cuối cùng đã bắt đầu sục sôi gì đó mất, Nhan Thấm nhìn không được cười rộ lên.
Cố Diễn Sinh cúi đầu, hôn lên má của cô: “Hiện tại anh vừa muốn giữ lời hứa đi Ngũ Long, lập tức quay trở lại.........”
Nhan Thấm đỏ mặt, cúi đầu: “Khụ khụ... Em hiểu được chuyện ở trên xe hôm nay.. Nếu không, thử nhìn một chút nhé?” Nhan Thấm thật sự rất xấu hổ, Cố Diễn Sinh chấn động, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không cần, Nhan Thấm không hiểu, nghĩ thầm sao Cố Diễn Sinh sẽ chính nhân quân tử như vậy, một giây sau đó, Cố Diễn Sinh nói cho cô biết: “Món nợ này nhớ trước, chờ sau khi em sinh xong anh sẽ trừng trị em, anh đã tính toán rõ ràng rồi, theo bình thường mỗi ngày ba lượt, hiện tại em đã thiếu anh hơn sáu mươi lần, sau đó còn nữa, ba lượt trong miệng......”
Nhan Thấm tái mặt rồi, thật tái rồi, sau đó cầm gối lên đánh anh tới tấp: ”Cố Diễn Sinh, anh đi chết đi, anh.....” Cố Diễn Sinh bị hung hăng nện vào, nhưng vẫn mỉm cười, Cố Diễn Sinh cởi áo choàng tắm cùng ngủ với Nhan Thấm, Nhan Thấm thích ngủ trần truồng, Cố Diễn Sinh cũng thích, cho nên chính là da thịt dán da thịt, Nhan Thấm cảm thấy nóng, Cố Diễn Sinh cũng thích như vậy, Nhan Thấm bảo anh cút đi, Cố Diễn Sinh cũng không muốn, ôm không muốn buông tay.
Ngủ cả một đêm, Nhan Thấm lười biếng, thật ra thì bây giờ còn rất sớm, rất sớm, không sai biệt lắm khoảng năm giờ, Nhan Thấm có thói quen ngủ trưa, ngày hôm qua càng thêm ngủ giấc trưa ba tiếng, cho nên vô cùng có tinh thần, nhưng cô cũng không thể ngờ, ngày hôm qua Cố Diễn Sinh vội vàng muốn chết, cô chơi bời lêu lổng nào có thể so sánh, Nhan Thấm ngủ dậy sẽ không thành thật, lúc này ngay cả Cố Ngôn cũng chưa tỉnh, cô cũng không thể chơi với ai, trợn tròn đôi mắt đen như mực, nhìn người bên cạnh, khi ngủ thật hiền lành, đặc biệt đáng yêu, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không nhịn được, vươn tay ra chạm vào môi của anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, vẫn còn rất ngọt, thật cũng không tệ lắm, Nhan Thấm vén chăn lên, mặc quần áo xong, cả người cũng lông lá, giống như một con thỏ, cô ở trong nhà ăn mặc đáng yêu, quần áo giày dép đều thích lông lá, hai con lỗ tai gãy tới gãy lui, vô cùng đáng yêu.
Nhan Thấm cảm thấy rất nhàm chán, nhìn Cố Diễn Sinh ngủ an ổn cũng không nguyện ý quấy rầy, vì vậy cầm một ít đồ chơi mân mê trên đầu Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh vừa tỉnh lại lập ức phát hiện bị người trói lại, anh càng thêm bi ai phát hiện, người trong cuộc kia, đang an ổn ngủ ở bên giường, trên người là áo ngủ đoạn thời gian trước cùng đi mua với Cố Diễn Sinh, rất ấm áp, không cần lo lắng cô cảm lạnh, hơn nữa trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng mà Cố Diễn Sinh buồn bực, làm thế nào, làm thế nào đây, rất dễ nhận thấy, anh bị Nhan Thấm trói lại, bây giờ là năm giờ bốn mươi, chờ Nhan Thấm tỉnh lại chắc cũng phải bảy giờ, tức là anh còn phải ở trong trạng thái này đến hơn một tiếng, Cố Diễn Sinh thề, hiện tại anh thật sự rất muốn chửi bậy, tùy ý nói tục.
Nhan Thấm cũng không hiểu được tại sao mình lại ngủ, vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt vô cùng ai oán của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm nuốt nước miếng một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Sao vậy? Diễn Sinh...”
Mộ Thanh cầm lấy khăn vuông màu trắng lau khóe môi của mình, cười như không cười nói một câu: “Nguyễn Miên, tôi cho rằng cô là người thông minh, lại phát hiện là tôi suy nghĩ quá nhiều, con người Cố Diễn Sinh như vậy, con anh ta cô cũng dám động vào sao, lá gan cô ngược lại càng ngày càng lớn rồi, trói con trai anh ta lại, chuyện này đừng trách tôi không nói nhiều một câu, Cố Diễn Sinh không phải cô có thể trêu chọc, hôm nay chờ anh ta trở lại trung ương sẽ trừng phạt cô thế nào.” Vẻ mặt Mộ Thanh luôn bình tĩnh một cách quỷ dị, tiện tay ném khăn vuông cho người phía sau, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nguyễn Miên lạnh run lên, nhưng mà cố gắng kiềm chế, mỉm cười nói một câu: “Chỉ giáo cho?”
”Nguyễn Miên, tôi thật sự cảm thấy cô càng ngày càng ngu xuẩn.” Mộ Thanh cười như không cười nói những lời này xong lập tức đứng dậy, đi theo phía sau một đám người, Mộ Thanh mỉm cười, người khác ném tiền xuống, để lại một mình Nguyễn Miên, Nguyễn Miên vuốt cái ly màu trắng, đây là có ý gì, cô ta suy nghĩ vẫn không hiểu được, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt Nhan Thấm lạnh nhạt, đi về phía cô ta.
Nguyễn Miên cúi đầu, cô ta chưa chắc hiểu được thế giới nội tâm của Cố Diễn Sinh, nhưng mà Nguyễn Miên dám nói, tâm tư của Nhan Thấm, so sánh với hai vị bạn trai Cố Diễn Sinh và Mộ Thanh, đều hiểu hơn, Nguyễn Miên vươn tay ra, mỉm cười ngoắc gọi Nhan Thấm tới đây, Nhan Thấm khó hiểu cởi áo choàng ra, cảm thấy thật sự quá mức kiều diễm xinh đẹp rồi, thấy Nguyễn Miên đối diện, dáng vẻ vẫn giống nhiều năm trước, tóc vô cùng dài, chú ý tới ánh mắt của Nhan Thấm, vì vậy thả tay xuống, khẽ mỉm cười với Nhan Thấm, bộ dạng kia làm Nhan Thấm nhớ lại chuyện trước đây, Nguyễn Miên vẫn còn đang ngụy trang thành tiểu hủ nữ không lương thiện lấy đùa giỡn đàn ông làm vẻ vang..., sao trong một đêm, thì đi đâu rồi, thay đổi như vậy, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không thể tiếp nhận, cô nắm chặt tay, nếu như thời gian quay trở lại lần nữa, cô vẫn hi vọng, Nguyễn Miên luôn là một tiểu hủ nữ không tranh quyền thế, mà chính cô, cũng luôn ngọt ngào gọi Cố Diễn Sinh ‘anh trai Diễn Sinh’ không có việc gì nói đến chút chuyện cười, luôn ấm áp như lúc ban đầu.
”Uống chút gì không.” Nguyễn Miên để ngón tay từ dưới cằm xuống, giống như lơ đãng kéo ngón tay Nhan Thấm, Nhan Thấm chỉ cảm thấy cái tay kia thật lạnh, vô cùng lạnh, lạnh lẽo đến gần như quỷ dị, Nhan Thấm không thể làm gì khác hơn là rút về, Nguyễn Miên cũng không ngăn cản, chỉ là nụ cười nhạt nhòa, vẫy tay gọi người ta đi tới, Nhan Thấm thuận theo, động tác rất nhanh, Nhan Thấm chưa kịp phản ứng, dọa cô tưởng trước đó đã chuẩn bị tốt, dáng vẻ của Nguyễn Miên vẫn cười như không cười.
”Tới tìm tớ làm gì? Nhìn xem Nhan Thanh một chút, kết quả của Nhan Thanh tớ đã biết, không cần lặp đi lặp lại nhắc nhở tớ, chiêu lừa bịp của cậu tớ còn hiểu được một hai, năm ấy nhà các cậu hỗn loạn như vậy, không phải cậu cũng gắng gượng qua đó sao, thật ra thì tớ cảm thấy thật sự không có ý tứ, là Cố Diễn Sinh đang đấu với cậu, tội gì liên luỵ tớ vào, gần đây tớ thật sự không có tâm trạng, chuyện về tử cung tớ cũng biết, tớ đoán là cậu cho rằng tớ có tính cách như vậy, trong nháy mắt thì sẽ làm ầm đến đóng băng với Cố Diễn Sinh chứ, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng không giống như cậu nghĩ.” Lúc Nhan Thấm nói chuyện thì rất nhanh, sau khi nói xong thì cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm thức uống trong tay, sau đó để xuống, ra chiêu trước, im lặng không tiếng động, Nhan Thấm nhìn màu sắc cà phê, đen tối phát khổ, khổ từ trong lòng, trong lúc nhất thời cô không tìm được lời nào nữa.
Nguyễn Miên chỉ yếu ớt nở nụ cười: “Tớ biết.” Cô ta thật sự đang cười, mặt mày đều cười: “Mấy năm trước dáng vẻ tớ nuôi một con mèo, màu đen, đặc biệt đáng yêu, Cố Ngôn cũng thích, ở nhà tớ chơi đấy.” Nguyễn Miên lạnh lùng nói một câu, giống như cảm thấy không có gì, là thật sự không cảm thấy, sau đó lại miễn cưỡng nằm lại trên sofa.
Vẻ mặt của Nhan Thấm vẫn không thay đổi: “Nguyễn Miên, cô gái thông minh như cậu, sao mà dùng Cố Ngôn uy hiếp Cố Diễn Sinh, cậu phải làm anh ấy phát bực mới được hả, ai cũng không cứu được cậu đâu, thật sự.” Nhan Thấm bắt đầu mỉm cười, ánh mắt như nước, mắt cong cong, giống như một vầng trăng, híp lại, khóe miệng của cô giống như hoa Bách Hợp đẹp nhất, bắt đầu uyển chuyển, xinh đẹp nhất, thiếu nữ Nhan Thấm đã lớn ánh mắt bình thản, dùng thiếu nữ đã không thể hình dung được Nhan Thấm, thiếu nữ là xinh đẹp thuần túy, Nhan Thấm đã không phải xinh đẹp thuần túy nữa, một chút tâm kế, một chút tốt đẹp, một chút còn lại, có rất ít người sẽ tin tưởng, Nhan Thấm đã ba mươi rồi.
”Cậu biết mà, làm sao mà tớ có thể dùng Cố Ngôn tới uy hiếp Cố Diễn Sinh, nếu như mà tớ nói Cố Ngôn bị người khác đưa tới nhà tớ, cậu có tin không.” Nguyễn Miên mỉm cười nói một câu: “Hơn nữa, người kia cũng là người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, biết chứ? Nhan Thấm à.... Người khác cảm thấy cậu thuần khiết nhất không tỳ vết, thật, nhưng tớ là người thấu hiểu cậu nhất.... Tớ thật sự không hiểu được, làm sao cậu có thể mang con trai của cậu đến nhà tớ, bắt đầu không hiểu, thấy Cố Diễn Sinh không hề thay đổi suy nghĩ muốn rời khỏi trung ương thì rốt cuộc tớ đã hiểu, Nhan Thấm, cậu cố ý, cậu muốn sống ở thành phố G, nhưng tớ không hiểu, cậu muốn sống ở bên cạnh Mộ Thanh? Hay còn chuyện gì khác.
Nhan Thấm mỉm cười: “Sao không cảm thấy tớ đang mượn tay Cố Diễn Sinh tới giết chết cậu chứ?” Hàm răng trắng tinh, có ánh sáng màu đỏ ngòm, đáng sợ vô cùng cũng không thể tưởng tượng nổi hơn nữa: “Cậu cần phải biết rằng, tớ rất chán ghét cậu, nếu có thể giết chết cậu mà nói, tớ thật sự vui mừng trong lòng, thật sự.” Chữ “thật sự” nói rất nặng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
”Cố Diễn Sinh thông minh như vậy chưa chắc đoán không được, năm đó cậu và tớ hợp mưu đặt bẫy anh ấy, lúc ban đầu tớ cho rằng anh ấy và tớ đều bị bẫy, sau đó mới hiểu được anh ấy cao chiêu hơn, cậu không bao giờ là đối thủ của anh ấy, anh ấy cũng chỉ nguyện ý để cho cậu lợi dụng mà thôi, nếu đều nguyện ý bị lợi dụng rồi, tội gì phải đối phó tớ, Nhan Thấm, rốt cuộc cậu đang giấu giếm cái gì?” Nguyễn Miên nói không nhẹ không nặng.
Nhan Thấm mỉm cười, lại cự tuyệt trả lời cái vấn đề này: “Trước khi gần tối trả Cố Ngôn lại cho tớ, nếu không tớ không xác định Cố Diễn Sinh có thể phát tiết tức giận trong lòng giết cậu hay không, cậu rất tốt, tốt vô cùng, tối thiểu hiện tại, còn chưa thể chết.” Nhan Thấm cầm áo choàng bên cạnh lên, sau đó tùy ý khoát lên người mình, nữ nhân viên phục vụ khom lưng mỉm cười nói một câu: “Hoan nghênh lần sau trở lại“. Nhan Thấm nghiêng cái đầu, tóc dài tung bay theo gió, thấy xe ngoài cửa, ngồi lên, không ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Diễn Sinh ngồi ở bên cạnh mình.
”Đã nói với em bao nhiêu lần, bên ngoài lạnh, phủ thêm áo choàng, em bây giờ là hai người, nơi nào cho phép em làm bừa, không muốn sống nữa sao.” Vẻ mặt Cố Diễn Sinh không thay đổi, cúi đầu hôn lên môi Nhan Thấm, trằn trọc trở mình, từng chút từng chút một làm nó càng thêm trở nên hồng nhuận
Nhan Thấm không thoải mái: “Em thật sự muốn ở lại thành phố G, em cũng biết rõ không thể gạt được anh, cũng chỉ là anh muốn đi theo em mà thôi, em thật sự không bỏ được ba của em, em cũng thật sự không bỏ được Nhan Thanh, em cũng thật sự không bỏ được đủ loại chuyện trước kia, em không cách nào sống ngây ngốc vui vẻ ở quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa, quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa kia rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng mà em lại sinh ra và lớn lên ở cờ đỏ (Trung Quốc), nghe lời người ta nói, cho nên em không chịu nổi, nhà tư bản đều hư hỏng.” Nhan Thấm nói xong lời cuối cùng cũng muốn khóc, chôn ở trong ngực Cố Diễn Sinh, nước mắt làm ướt áo anh.
Đều nói phụ nữ mang thai là cố tình gây sự nhất, trước kia Cố Diễn Sinh không cảm thấy, bây giờ biết rồi, Nhan Thấm bây giờ càng ngày càng thích khóc rồi, thường sẽ để cho trái tim của Cố Diễn Sinh rất khó chịu, dỗ lại dụ dỗ cũng không cầm được: “Ngoan, anh có nói gì đâu ở lại thành phố G thì ở lại thành phố G, anh cũng luyến tiếc thời gian trước kia, em trèo lên trên cây khóc, cầu xin anh ôm em xuống, những ngày đó anh cũng khó có thể quên được, cho nên, anh cũng muốn ở lại thành phố G, tối thiểu còn có thể đi về nhà nhìn mẹ anh bất cứ lúc nào, như vậy rất tốt.”
Tại sao Nhan Thấm cảm thấy Cố Diễn Sinh có thể không cần tôn nghiêm bao dung tất cả của cô như vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, ôm cổ Cố Diễn Sinh hôn lung tung, Cố Diễn Sinh đâu chịu đựng cô đùa giỡn như vậy, lập tức không nhịn được, lúc chuẩn bị làm ngực lại, thì nghe được Nhan Thấm nhàn nhạt nói một câu: “Cố Diễn Sinh, em mang thai đấy, không nên tiến hành sinh hoạt vợ chồng.”
Sau đó Cố Diễn Sinh buồn bực, cắn răng nghiến lợi nhìn Nhan Thấm, nhưng lại không thể làm gì, Nhan Thấm không đành lòng, vì vậy thân ái hôn một cái: “Khụ khụ, em có thể dùng miệng....” Sau khi Nhan Thấm nói xong ngay cả chính mình cũng cảm thấy thật xin lỗi, sau đó quay đầu đi, vốn Cố Diễn Sinh ngây ngẩn cả người, nghe được những lời này của Nhan Thấm, bị dọa giật cả mình, cả người cũng hoảng hốt, sau khi phản ứng kịp chính là cười trộm, ôm lấy cô hôn lung tung, Nhan Thấm mắng anh lưu manh, Cố Diễn Sinh cũng nói một câu: “Em cũng lưu manh, Nữ Lưu Manh.” Nữ Lưu Manh nói nhẹ nhàng, có chút mập mờ không rõ.
Cố Diễn Sinh nhanh chóng muốn về nhà so với ai đó, Nhan Thấm không vội, chậm rãi nhìn Cố Diễn Sinh thúc giục tài xế trở về, tài xế vốn e ngại Cố Diễn Sinh, nghe được Cố Diễn Sinh vừa nói như thế, dưới chân hung ác tăng tốc độ km/h, trên thực tế anh ta cũng làm như vậy, Nhan Thấm bị dọa, bắt được tay Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh lại lạnh lùng khạc ra một câu nói: “Ai cho phép anh tăng tốc?”
Tài xế lệ rơi rồi..... Có ý gì chứ, đầu năm nay người làm công cũng không tốt, cấp trên nói chuyện trước sau không đồng nhất, Nhan Thấm quay đầu cười, Cố Diễn Sinh mắng cô không có lương tâm, tiểu bạch nhãn lang, Nhan Thấm đưa đầu lưỡi ra, Cố Diễn Sinh bị mê hoặc, thiếu chút nữa thì sẽ đưa ra móng vuốt sói của anh rồi....
Về đến nhà Cố Diễn Sinh thận trọng đỡ Nhan Thấm xuống, Cố Ngôn đã trở lại, trong nháy mắt Cố Diễn Sinh hết ý kiến, nghĩ thầm sao hành động của Nguyễn Miên nhanh như vậy, bên này anh vẫn chưa làm xong chuyện đâu, đã đưa Cố Ngôn về, không ngoài dự đoán, Nhan Thấm đã đặt toàn bộ chú ý lên trên người Cố Ngôn, thấy Cố Ngôn ngây ngốc đi tới, cũng té ngã trên nệm trên sàn, Nhan Thấm cũng có thể cười như trộm được mật, Cố Diễn Sinh không hiểu, cái này thì có gì buồn cười, không phải chỉ ngã một cái thôi sao, cười xinh đẹp như vậy làm cái gì.
Một mình Cố Diễn Sinh bên này đứng im lặng ở góc tường, bắt đầu mốc meo, sau khi Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn đi ngủ đã bảy giờ tối, Cố Diễn Sinh đã lẳng lặng ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, Nhan Thấm ôm đứa bé đi lên, dỗ rồi lại dỗ, vẫn còn ở trong phòng hát ru, âm thanh lẳng lặng, Nhan Thấm cố ý treo ngôi sao đầy trong phòng, không khí ấm áp, Nhan Thấm nhìn Cố Ngôn vẫn cười khúc khích, cười thật lâu sau, thì có người giúp việc gọi cô đi ăn cơm, Nhan Thấm nhàn nhạt đáp một câu “ừm”, vì vậy tay chân nhẹ nhàng, khép cửa lại, trong lòng bắt đầu cười nói ‘bảo bối, ngủ ngon.’
Khi Nhan Thấm ăn cơm mới phát hiện Cố Diễn Sinh không thích hợp, khi Cố Diễn Sinh ăn cơm đều im ắng yên tĩnh, bình thường chắc sẽ không như vậy, sẽ nói chút chuyện cười trêu chọc cô..., nhưng mà hôm nay không có, Nhan Thấm dùng sức nhìn Cố Diễn Sinh, phát hiện đôi mắt Cố Diễn Sinh vô hồn, quả thật giống cái xác không hồn, Nhan Thấm không biết vì sao, nghĩ đi nghĩ lại chợt nhớ lại một ít chuyện trên xe, vì vậy hiểu được tại sao Cố Diễn Sinh có vẻ mặt này, trong lòng không đành lòng, đúng thời gian đi ngủ Cố Diễn Sinh đi vào, sau khi tắm, Nhan Thấm đã ở trên giường xem sách, đôi mắt cũng luôn nhìn đông nhìn tây, sau khi Cố Diễn Sinh tắm xong mặc áo choàng tắm, cầm truyện cổ tích ra, sau khi mở sách nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua dạy bảo bối biết chữ, hôm nay đọc cho nó nghe truyện cổ tích, tranh thủ đến cuối ngày dạy nó cái gì là cổ phiếu tài chính.” Sau đó Cố Diễn Sinh đã bắt đầu đọc sách, đọc là câu chuyện Tiểu Ô Quy (con rùa nhỏ), vốn bắt đầu đọc, nhưng đọc đến cuối cùng đã bắt đầu sục sôi gì đó mất, Nhan Thấm nhìn không được cười rộ lên.
Cố Diễn Sinh cúi đầu, hôn lên má của cô: “Hiện tại anh vừa muốn giữ lời hứa đi Ngũ Long, lập tức quay trở lại.........”
Nhan Thấm đỏ mặt, cúi đầu: “Khụ khụ... Em hiểu được chuyện ở trên xe hôm nay.. Nếu không, thử nhìn một chút nhé?” Nhan Thấm thật sự rất xấu hổ, Cố Diễn Sinh chấn động, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không cần, Nhan Thấm không hiểu, nghĩ thầm sao Cố Diễn Sinh sẽ chính nhân quân tử như vậy, một giây sau đó, Cố Diễn Sinh nói cho cô biết: “Món nợ này nhớ trước, chờ sau khi em sinh xong anh sẽ trừng trị em, anh đã tính toán rõ ràng rồi, theo bình thường mỗi ngày ba lượt, hiện tại em đã thiếu anh hơn sáu mươi lần, sau đó còn nữa, ba lượt trong miệng......”
Nhan Thấm tái mặt rồi, thật tái rồi, sau đó cầm gối lên đánh anh tới tấp: ”Cố Diễn Sinh, anh đi chết đi, anh.....” Cố Diễn Sinh bị hung hăng nện vào, nhưng vẫn mỉm cười, Cố Diễn Sinh cởi áo choàng tắm cùng ngủ với Nhan Thấm, Nhan Thấm thích ngủ trần truồng, Cố Diễn Sinh cũng thích, cho nên chính là da thịt dán da thịt, Nhan Thấm cảm thấy nóng, Cố Diễn Sinh cũng thích như vậy, Nhan Thấm bảo anh cút đi, Cố Diễn Sinh cũng không muốn, ôm không muốn buông tay.
Ngủ cả một đêm, Nhan Thấm lười biếng, thật ra thì bây giờ còn rất sớm, rất sớm, không sai biệt lắm khoảng năm giờ, Nhan Thấm có thói quen ngủ trưa, ngày hôm qua càng thêm ngủ giấc trưa ba tiếng, cho nên vô cùng có tinh thần, nhưng cô cũng không thể ngờ, ngày hôm qua Cố Diễn Sinh vội vàng muốn chết, cô chơi bời lêu lổng nào có thể so sánh, Nhan Thấm ngủ dậy sẽ không thành thật, lúc này ngay cả Cố Ngôn cũng chưa tỉnh, cô cũng không thể chơi với ai, trợn tròn đôi mắt đen như mực, nhìn người bên cạnh, khi ngủ thật hiền lành, đặc biệt đáng yêu, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không nhịn được, vươn tay ra chạm vào môi của anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, vẫn còn rất ngọt, thật cũng không tệ lắm, Nhan Thấm vén chăn lên, mặc quần áo xong, cả người cũng lông lá, giống như một con thỏ, cô ở trong nhà ăn mặc đáng yêu, quần áo giày dép đều thích lông lá, hai con lỗ tai gãy tới gãy lui, vô cùng đáng yêu.
Nhan Thấm cảm thấy rất nhàm chán, nhìn Cố Diễn Sinh ngủ an ổn cũng không nguyện ý quấy rầy, vì vậy cầm một ít đồ chơi mân mê trên đầu Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh vừa tỉnh lại lập ức phát hiện bị người trói lại, anh càng thêm bi ai phát hiện, người trong cuộc kia, đang an ổn ngủ ở bên giường, trên người là áo ngủ đoạn thời gian trước cùng đi mua với Cố Diễn Sinh, rất ấm áp, không cần lo lắng cô cảm lạnh, hơn nữa trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng mà Cố Diễn Sinh buồn bực, làm thế nào, làm thế nào đây, rất dễ nhận thấy, anh bị Nhan Thấm trói lại, bây giờ là năm giờ bốn mươi, chờ Nhan Thấm tỉnh lại chắc cũng phải bảy giờ, tức là anh còn phải ở trong trạng thái này đến hơn một tiếng, Cố Diễn Sinh thề, hiện tại anh thật sự rất muốn chửi bậy, tùy ý nói tục.
Nhan Thấm cũng không hiểu được tại sao mình lại ngủ, vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt vô cùng ai oán của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm nuốt nước miếng một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Sao vậy? Diễn Sinh...”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mộ Thanh cầm lấy khăn vuông màu trắng lau khóe môi của mình, cười như không cười nói một câu: “Nguyễn Miên, tôi cho rằng cô là người thông minh, lại phát hiện là tôi suy nghĩ quá nhiều, con người Cố Diễn Sinh như vậy, con anh ta cô cũng dám động vào sao, lá gan cô ngược lại càng ngày càng lớn rồi, trói con trai anh ta lại, chuyện này đừng trách tôi không nói nhiều một câu, Cố Diễn Sinh không phải cô có thể trêu chọc, hôm nay chờ anh ta trở lại trung ương sẽ trừng phạt cô thế nào.” Vẻ mặt Mộ Thanh luôn bình tĩnh một cách quỷ dị, tiện tay ném khăn vuông cho người phía sau, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nguyễn Miên lạnh run lên, nhưng mà cố gắng kiềm chế, mỉm cười nói một câu: “Chỉ giáo cho?”
”Nguyễn Miên, tôi thật sự cảm thấy cô càng ngày càng ngu xuẩn.” Mộ Thanh cười như không cười nói những lời này xong lập tức đứng dậy, đi theo phía sau một đám người, Mộ Thanh mỉm cười, người khác ném tiền xuống, để lại một mình Nguyễn Miên, Nguyễn Miên vuốt cái ly màu trắng, đây là có ý gì, cô ta suy nghĩ vẫn không hiểu được, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt Nhan Thấm lạnh nhạt, đi về phía cô ta.
Nguyễn Miên cúi đầu, cô ta chưa chắc hiểu được thế giới nội tâm của Cố Diễn Sinh, nhưng mà Nguyễn Miên dám nói, tâm tư của Nhan Thấm, so sánh với hai vị bạn trai Cố Diễn Sinh và Mộ Thanh, đều hiểu hơn, Nguyễn Miên vươn tay ra, mỉm cười ngoắc gọi Nhan Thấm tới đây, Nhan Thấm khó hiểu cởi áo choàng ra, cảm thấy thật sự quá mức kiều diễm xinh đẹp rồi, thấy Nguyễn Miên đối diện, dáng vẻ vẫn giống nhiều năm trước, tóc vô cùng dài, chú ý tới ánh mắt của Nhan Thấm, vì vậy thả tay xuống, khẽ mỉm cười với Nhan Thấm, bộ dạng kia làm Nhan Thấm nhớ lại chuyện trước đây, Nguyễn Miên vẫn còn đang ngụy trang thành tiểu hủ nữ không lương thiện lấy đùa giỡn đàn ông làm vẻ vang..., sao trong một đêm, thì đi đâu rồi, thay đổi như vậy, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không thể tiếp nhận, cô nắm chặt tay, nếu như thời gian quay trở lại lần nữa, cô vẫn hi vọng, Nguyễn Miên luôn là một tiểu hủ nữ không tranh quyền thế, mà chính cô, cũng luôn ngọt ngào gọi Cố Diễn Sinh ‘anh trai Diễn Sinh’ không có việc gì nói đến chút chuyện cười, luôn ấm áp như lúc ban đầu.
”Uống chút gì không.” Nguyễn Miên để ngón tay từ dưới cằm xuống, giống như lơ đãng kéo ngón tay Nhan Thấm, Nhan Thấm chỉ cảm thấy cái tay kia thật lạnh, vô cùng lạnh, lạnh lẽo đến gần như quỷ dị, Nhan Thấm không thể làm gì khác hơn là rút về, Nguyễn Miên cũng không ngăn cản, chỉ là nụ cười nhạt nhòa, vẫy tay gọi người ta đi tới, Nhan Thấm thuận theo, động tác rất nhanh, Nhan Thấm chưa kịp phản ứng, dọa cô tưởng trước đó đã chuẩn bị tốt, dáng vẻ của Nguyễn Miên vẫn cười như không cười.
”Tới tìm tớ làm gì? Nhìn xem Nhan Thanh một chút, kết quả của Nhan Thanh tớ đã biết, không cần lặp đi lặp lại nhắc nhở tớ, chiêu lừa bịp của cậu tớ còn hiểu được một hai, năm ấy nhà các cậu hỗn loạn như vậy, không phải cậu cũng gắng gượng qua đó sao, thật ra thì tớ cảm thấy thật sự không có ý tứ, là Cố Diễn Sinh đang đấu với cậu, tội gì liên luỵ tớ vào, gần đây tớ thật sự không có tâm trạng, chuyện về tử cung tớ cũng biết, tớ đoán là cậu cho rằng tớ có tính cách như vậy, trong nháy mắt thì sẽ làm ầm đến đóng băng với Cố Diễn Sinh chứ, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng không giống như cậu nghĩ.” Lúc Nhan Thấm nói chuyện thì rất nhanh, sau khi nói xong thì cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm thức uống trong tay, sau đó để xuống, ra chiêu trước, im lặng không tiếng động, Nhan Thấm nhìn màu sắc cà phê, đen tối phát khổ, khổ từ trong lòng, trong lúc nhất thời cô không tìm được lời nào nữa.
Nguyễn Miên chỉ yếu ớt nở nụ cười: “Tớ biết.” Cô ta thật sự đang cười, mặt mày đều cười: “Mấy năm trước dáng vẻ tớ nuôi một con mèo, màu đen, đặc biệt đáng yêu, Cố Ngôn cũng thích, ở nhà tớ chơi đấy.” Nguyễn Miên lạnh lùng nói một câu, giống như cảm thấy không có gì, là thật sự không cảm thấy, sau đó lại miễn cưỡng nằm lại trên sofa.
Vẻ mặt của Nhan Thấm vẫn không thay đổi: “Nguyễn Miên, cô gái thông minh như cậu, sao mà dùng Cố Ngôn uy hiếp Cố Diễn Sinh, cậu phải làm anh ấy phát bực mới được hả, ai cũng không cứu được cậu đâu, thật sự.” Nhan Thấm bắt đầu mỉm cười, ánh mắt như nước, mắt cong cong, giống như một vầng trăng, híp lại, khóe miệng của cô giống như hoa Bách Hợp đẹp nhất, bắt đầu uyển chuyển, xinh đẹp nhất, thiếu nữ Nhan Thấm đã lớn ánh mắt bình thản, dùng thiếu nữ đã không thể hình dung được Nhan Thấm, thiếu nữ là xinh đẹp thuần túy, Nhan Thấm đã không phải xinh đẹp thuần túy nữa, một chút tâm kế, một chút tốt đẹp, một chút còn lại, có rất ít người sẽ tin tưởng, Nhan Thấm đã ba mươi rồi.
”Cậu biết mà, làm sao mà tớ có thể dùng Cố Ngôn tới uy hiếp Cố Diễn Sinh, nếu như mà tớ nói Cố Ngôn bị người khác đưa tới nhà tớ, cậu có tin không.” Nguyễn Miên mỉm cười nói một câu: “Hơn nữa, người kia cũng là người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, biết chứ? Nhan Thấm à.... Người khác cảm thấy cậu thuần khiết nhất không tỳ vết, thật, nhưng tớ là người thấu hiểu cậu nhất.... Tớ thật sự không hiểu được, làm sao cậu có thể mang con trai của cậu đến nhà tớ, bắt đầu không hiểu, thấy Cố Diễn Sinh không hề thay đổi suy nghĩ muốn rời khỏi trung ương thì rốt cuộc tớ đã hiểu, Nhan Thấm, cậu cố ý, cậu muốn sống ở thành phố G, nhưng tớ không hiểu, cậu muốn sống ở bên cạnh Mộ Thanh? Hay còn chuyện gì khác.
Nhan Thấm mỉm cười: “Sao không cảm thấy tớ đang mượn tay Cố Diễn Sinh tới giết chết cậu chứ?” Hàm răng trắng tinh, có ánh sáng màu đỏ ngòm, đáng sợ vô cùng cũng không thể tưởng tượng nổi hơn nữa: “Cậu cần phải biết rằng, tớ rất chán ghét cậu, nếu có thể giết chết cậu mà nói, tớ thật sự vui mừng trong lòng, thật sự.” Chữ “thật sự” nói rất nặng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
”Cố Diễn Sinh thông minh như vậy chưa chắc đoán không được, năm đó cậu và tớ hợp mưu đặt bẫy anh ấy, lúc ban đầu tớ cho rằng anh ấy và tớ đều bị bẫy, sau đó mới hiểu được anh ấy cao chiêu hơn, cậu không bao giờ là đối thủ của anh ấy, anh ấy cũng chỉ nguyện ý để cho cậu lợi dụng mà thôi, nếu đều nguyện ý bị lợi dụng rồi, tội gì phải đối phó tớ, Nhan Thấm, rốt cuộc cậu đang giấu giếm cái gì?” Nguyễn Miên nói không nhẹ không nặng.
Nhan Thấm mỉm cười, lại cự tuyệt trả lời cái vấn đề này: “Trước khi gần tối trả Cố Ngôn lại cho tớ, nếu không tớ không xác định Cố Diễn Sinh có thể phát tiết tức giận trong lòng giết cậu hay không, cậu rất tốt, tốt vô cùng, tối thiểu hiện tại, còn chưa thể chết.” Nhan Thấm cầm áo choàng bên cạnh lên, sau đó tùy ý khoát lên người mình, nữ nhân viên phục vụ khom lưng mỉm cười nói một câu: “Hoan nghênh lần sau trở lại“. Nhan Thấm nghiêng cái đầu, tóc dài tung bay theo gió, thấy xe ngoài cửa, ngồi lên, không ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Diễn Sinh ngồi ở bên cạnh mình.
”Đã nói với em bao nhiêu lần, bên ngoài lạnh, phủ thêm áo choàng, em bây giờ là hai người, nơi nào cho phép em làm bừa, không muốn sống nữa sao.” Vẻ mặt Cố Diễn Sinh không thay đổi, cúi đầu hôn lên môi Nhan Thấm, trằn trọc trở mình, từng chút từng chút một làm nó càng thêm trở nên hồng nhuận
Nhan Thấm không thoải mái: “Em thật sự muốn ở lại thành phố G, em cũng biết rõ không thể gạt được anh, cũng chỉ là anh muốn đi theo em mà thôi, em thật sự không bỏ được ba của em, em cũng thật sự không bỏ được Nhan Thanh, em cũng thật sự không bỏ được đủ loại chuyện trước kia, em không cách nào sống ngây ngốc vui vẻ ở quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa, quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa kia rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng mà em lại sinh ra và lớn lên ở cờ đỏ (Trung Quốc), nghe lời người ta nói, cho nên em không chịu nổi, nhà tư bản đều hư hỏng.” Nhan Thấm nói xong lời cuối cùng cũng muốn khóc, chôn ở trong ngực Cố Diễn Sinh, nước mắt làm ướt áo anh.
Đều nói phụ nữ mang thai là cố tình gây sự nhất, trước kia Cố Diễn Sinh không cảm thấy, bây giờ biết rồi, Nhan Thấm bây giờ càng ngày càng thích khóc rồi, thường sẽ để cho trái tim của Cố Diễn Sinh rất khó chịu, dỗ lại dụ dỗ cũng không cầm được: “Ngoan, anh có nói gì đâu ở lại thành phố G thì ở lại thành phố G, anh cũng luyến tiếc thời gian trước kia, em trèo lên trên cây khóc, cầu xin anh ôm em xuống, những ngày đó anh cũng khó có thể quên được, cho nên, anh cũng muốn ở lại thành phố G, tối thiểu còn có thể đi về nhà nhìn mẹ anh bất cứ lúc nào, như vậy rất tốt.”
Tại sao Nhan Thấm cảm thấy Cố Diễn Sinh có thể không cần tôn nghiêm bao dung tất cả của cô như vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, ôm cổ Cố Diễn Sinh hôn lung tung, Cố Diễn Sinh đâu chịu đựng cô đùa giỡn như vậy, lập tức không nhịn được, lúc chuẩn bị làm ngực lại, thì nghe được Nhan Thấm nhàn nhạt nói một câu: “Cố Diễn Sinh, em mang thai đấy, không nên tiến hành sinh hoạt vợ chồng.”
Sau đó Cố Diễn Sinh buồn bực, cắn răng nghiến lợi nhìn Nhan Thấm, nhưng lại không thể làm gì, Nhan Thấm không đành lòng, vì vậy thân ái hôn một cái: “Khụ khụ, em có thể dùng miệng....” Sau khi Nhan Thấm nói xong ngay cả chính mình cũng cảm thấy thật xin lỗi, sau đó quay đầu đi, vốn Cố Diễn Sinh ngây ngẩn cả người, nghe được những lời này của Nhan Thấm, bị dọa giật cả mình, cả người cũng hoảng hốt, sau khi phản ứng kịp chính là cười trộm, ôm lấy cô hôn lung tung, Nhan Thấm mắng anh lưu manh, Cố Diễn Sinh cũng nói một câu: “Em cũng lưu manh, Nữ Lưu Manh.” Nữ Lưu Manh nói nhẹ nhàng, có chút mập mờ không rõ.
Cố Diễn Sinh nhanh chóng muốn về nhà so với ai đó, Nhan Thấm không vội, chậm rãi nhìn Cố Diễn Sinh thúc giục tài xế trở về, tài xế vốn e ngại Cố Diễn Sinh, nghe được Cố Diễn Sinh vừa nói như thế, dưới chân hung ác tăng tốc độ 200km/h, trên thực tế anh ta cũng làm như vậy, Nhan Thấm bị dọa, bắt được tay Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh lại lạnh lùng khạc ra một câu nói: “Ai cho phép anh tăng tốc?”
Tài xế lệ rơi rồi..... Có ý gì chứ, đầu năm nay người làm công cũng không tốt, cấp trên nói chuyện trước sau không đồng nhất, Nhan Thấm quay đầu cười, Cố Diễn Sinh mắng cô không có lương tâm, tiểu bạch nhãn lang, Nhan Thấm đưa đầu lưỡi ra, Cố Diễn Sinh bị mê hoặc, thiếu chút nữa thì sẽ đưa ra móng vuốt sói của anh rồi....
Về đến nhà Cố Diễn Sinh thận trọng đỡ Nhan Thấm xuống, Cố Ngôn đã trở lại, trong nháy mắt Cố Diễn Sinh hết ý kiến, nghĩ thầm sao hành động của Nguyễn Miên nhanh như vậy, bên này anh vẫn chưa làm xong chuyện đâu, đã đưa Cố Ngôn về, không ngoài dự đoán, Nhan Thấm đã đặt toàn bộ chú ý lên trên người Cố Ngôn, thấy Cố Ngôn ngây ngốc đi tới, cũng té ngã trên nệm trên sàn, Nhan Thấm cũng có thể cười như trộm được mật, Cố Diễn Sinh không hiểu, cái này thì có gì buồn cười, không phải chỉ ngã một cái thôi sao, cười xinh đẹp như vậy làm cái gì.
Một mình Cố Diễn Sinh bên này đứng im lặng ở góc tường, bắt đầu mốc meo, sau khi Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn đi ngủ đã bảy giờ tối, Cố Diễn Sinh đã lẳng lặng ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, Nhan Thấm ôm đứa bé đi lên, dỗ rồi lại dỗ, vẫn còn ở trong phòng hát ru, âm thanh lẳng lặng, Nhan Thấm cố ý treo ngôi sao đầy trong phòng, không khí ấm áp, Nhan Thấm nhìn Cố Ngôn vẫn cười khúc khích, cười thật lâu sau, thì có người giúp việc gọi cô đi ăn cơm, Nhan Thấm nhàn nhạt đáp một câu “ừm”, vì vậy tay chân nhẹ nhàng, khép cửa lại, trong lòng bắt đầu cười nói ‘bảo bối, ngủ ngon.’
Khi Nhan Thấm ăn cơm mới phát hiện Cố Diễn Sinh không thích hợp, khi Cố Diễn Sinh ăn cơm đều im ắng yên tĩnh, bình thường chắc sẽ không như vậy, sẽ nói chút chuyện cười trêu chọc cô..., nhưng mà hôm nay không có, Nhan Thấm dùng sức nhìn Cố Diễn Sinh, phát hiện đôi mắt Cố Diễn Sinh vô hồn, quả thật giống cái xác không hồn, Nhan Thấm không biết vì sao, nghĩ đi nghĩ lại chợt nhớ lại một ít chuyện trên xe, vì vậy hiểu được tại sao Cố Diễn Sinh có vẻ mặt này, trong lòng không đành lòng, đúng thời gian đi ngủ Cố Diễn Sinh đi vào, sau khi tắm, Nhan Thấm đã ở trên giường xem sách, đôi mắt cũng luôn nhìn đông nhìn tây, sau khi Cố Diễn Sinh tắm xong mặc áo choàng tắm, cầm truyện cổ tích ra, sau khi mở sách nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua dạy bảo bối biết chữ, hôm nay đọc cho nó nghe truyện cổ tích, tranh thủ đến cuối ngày dạy nó cái gì là cổ phiếu tài chính.” Sau đó Cố Diễn Sinh đã bắt đầu đọc sách, đọc là câu chuyện Tiểu Ô Quy (con rùa nhỏ), vốn bắt đầu đọc, nhưng đọc đến cuối cùng đã bắt đầu sục sôi gì đó mất, Nhan Thấm nhìn không được cười rộ lên.
Cố Diễn Sinh cúi đầu, hôn lên má của cô: “Hiện tại anh vừa muốn giữ lời hứa đi Ngũ Long, lập tức quay trở lại.........”
Nhan Thấm đỏ mặt, cúi đầu: “Khụ khụ... Em hiểu được chuyện ở trên xe hôm nay.. Nếu không, thử nhìn một chút nhé?” Nhan Thấm thật sự rất xấu hổ, Cố Diễn Sinh chấn động, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không cần, Nhan Thấm không hiểu, nghĩ thầm sao Cố Diễn Sinh sẽ chính nhân quân tử như vậy, một giây sau đó, Cố Diễn Sinh nói cho cô biết: “Món nợ này nhớ trước, chờ sau khi em sinh xong anh sẽ trừng trị em, anh đã tính toán rõ ràng rồi, theo bình thường mỗi ngày ba lượt, hiện tại em đã thiếu anh hơn sáu mươi lần, sau đó còn nữa, ba lượt trong miệng......”
Nhan Thấm tái mặt rồi, thật tái rồi, sau đó cầm gối lên đánh anh tới tấp: ”Cố Diễn Sinh, anh đi chết đi, anh.....” Cố Diễn Sinh bị hung hăng nện vào, nhưng vẫn mỉm cười, Cố Diễn Sinh cởi áo choàng tắm cùng ngủ với Nhan Thấm, Nhan Thấm thích ngủ trần truồng, Cố Diễn Sinh cũng thích, cho nên chính là da thịt dán da thịt, Nhan Thấm cảm thấy nóng, Cố Diễn Sinh cũng thích như vậy, Nhan Thấm bảo anh cút đi, Cố Diễn Sinh cũng không muốn, ôm không muốn buông tay.
Ngủ cả một đêm, Nhan Thấm lười biếng, thật ra thì bây giờ còn rất sớm, rất sớm, không sai biệt lắm khoảng năm giờ, Nhan Thấm có thói quen ngủ trưa, ngày hôm qua càng thêm ngủ giấc trưa ba tiếng, cho nên vô cùng có tinh thần, nhưng cô cũng không thể ngờ, ngày hôm qua Cố Diễn Sinh vội vàng muốn chết, cô chơi bời lêu lổng nào có thể so sánh, Nhan Thấm ngủ dậy sẽ không thành thật, lúc này ngay cả Cố Ngôn cũng chưa tỉnh, cô cũng không thể chơi với ai, trợn tròn đôi mắt đen như mực, nhìn người bên cạnh, khi ngủ thật hiền lành, đặc biệt đáng yêu, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không nhịn được, vươn tay ra chạm vào môi của anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, vẫn còn rất ngọt, thật cũng không tệ lắm, Nhan Thấm vén chăn lên, mặc quần áo xong, cả người cũng lông lá, giống như một con thỏ, cô ở trong nhà ăn mặc đáng yêu, quần áo giày dép đều thích lông lá, hai con lỗ tai gãy tới gãy lui, vô cùng đáng yêu.
Nhan Thấm cảm thấy rất nhàm chán, nhìn Cố Diễn Sinh ngủ an ổn cũng không nguyện ý quấy rầy, vì vậy cầm một ít đồ chơi mân mê trên đầu Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh vừa tỉnh lại lập ức phát hiện bị người trói lại, anh càng thêm bi ai phát hiện, người trong cuộc kia, đang an ổn ngủ ở bên giường, trên người là áo ngủ đoạn thời gian trước cùng đi mua với Cố Diễn Sinh, rất ấm áp, không cần lo lắng cô cảm lạnh, hơn nữa trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng mà Cố Diễn Sinh buồn bực, làm thế nào, làm thế nào đây, rất dễ nhận thấy, anh bị Nhan Thấm trói lại, bây giờ là năm giờ bốn mươi, chờ Nhan Thấm tỉnh lại chắc cũng phải bảy giờ, tức là anh còn phải ở trong trạng thái này đến hơn một tiếng, Cố Diễn Sinh thề, hiện tại anh thật sự rất muốn chửi bậy, tùy ý nói tục.
Nhan Thấm cũng không hiểu được tại sao mình lại ngủ, vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt vô cùng ai oán của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm nuốt nước miếng một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Sao vậy? Diễn Sinh...”