Nhan Thấm đứng ở ranh giới sống chết, đứa bé trong tay Nguyễn Miên còn thảnh thơi chìa tay ra, nét mặt vô tư. Cô nhìn túi máu, thầm mắng một câu ”Lấy nhiều máu của bà như vậy, Nhan Thấm à Nhan Thấm, cô phải sống lại, bằng không xem tôi chơi chết đứa bé này thế nào”, trên gương mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, thậm chí còn nhéo má đứa bé.
Cố Diễn Sinh nghe câu được câu chăng từ mẹ, vẻ mặt mệt mỏi: “Mẹ nói cái tên Cố Nghiêm sao không hay? Dù sao con cũng lười nghĩ tên, một đứa Cố Ngôn một đứa Cố Nghiêm hợp đấy chứ. Có thể thế nào nữa, cứ vậy thôi. Con và Nguyễn Miên có thể có cái gì, tính cách Nguyễn Miên không phải mẹ không hiểu, con còn có thể có cái gì với cô ta. Mẹ nói Nhan Thấm, chết cũng không còn quan hệ gì với con, cô ấy đắc tội tiểu tam đó, cô ấy muốn đuổi tận giết tuyệt, kết quả gặp chuyện, có quan hệ gì với người bên cạnh, mẹ, lời này của mẹ...”
Cố Diễn Sinh tỏ thái độ chẳng sao cả, nhưng mẹ anh lại lo lắng: “Nếu con thật sự buông Nhan Thấm thì mẹ thật cảm ơn trời đất, vậy con nói xem, tại sao lại đặt tên đứa bé là Cố Nghiêm, đồng âm với chữ Nhan trong tên Nhan Thấm? Không phải con không cần nó nữa sao?”
“Mẹ, con người mẹ cái gì cũng tốt, có điều lại thích suy nghĩ lung tung.”
“Vậy thì tốt, con cũng không phải là không hiểu Nhan Thấm...”
“Mẹ.” Giọng nói của Cố Diễn Sinh lập tức xuống thấp, nét mặt lạnh nhạt: “Con còn có việc nên đi đây ạ, gặp mẹ sau.” Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Nguyễn Miên nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật”, Cố Nghiêm trong lòng đang thổi bọt, Nguyễn Miên xì một tiếng “Thằng nhỏ này, mẹ nó đang ở ranh giới sống chết, nó còn hào hứng chơi thổi bọt, tên hư hỏng nào lại sinh ra cái đứa hư hỏng này đây“. Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng khi nhìn Cố Nghiêm ngáp buồn ngủ vẫn mềm tay ra, đổi tư thế khác để đứa bé ngủ ngon.
Cố Diễn Sinh không thích đứa bé này, Nguyễn Miên không muốn hỏi lí do, cũng lười hỏi lí do. Nội tâm Cố Diễn Sinh biến đổi, nơi đó người bên cạnh có thể nhìn ra hương vị trong đó, bản thân cũng không phải người khá thông minh, so với Cố Diễn Sinh càng kém xa, không cần phải luẩn quẩn ở đó. Vì thế Nguyễn Miên biết điều không hỏi, dù sao thù khi xưa cũng báo, không còn ai có thể hại cô nữa.
Ý chí của Mộ Thanh cũng biến thái, Nhan Thấm bên này còn chưa ra, Mộ Thanh đã ra rồi. Mộ Thanh trước kia đều có vẻ ngoài lịch sự tao nhã, áo sơ mi trắng, nụ cười mỉm thỏa đáng, mái tóc đen mềm mại, còn bây giờ thật đáng thương, mặc quần áo bệnh nhân với những sọc kẻ xanh trắng, mái tóc mềm mại mà ánh mắt vô thần, người đàn ông như thế sợ nhất chính là đôi mắt vô thần, người giống như họ ngày nào cũng phải sống trong sự mưu mô, thứ không thể thả lỏng nhất chính là ánh mắt, nhưng hôm nay anh ta trở nên hiu quạnh, người không biết còn tưởng anh ta là người bị đâm.
“Ôi trời, trước trông anh phong độ lắm, không ngờ nay lại thành cái dạng này, không biết nên cười hay nên khóc đây? Tôi thật nghi ngờ, thật đấy.” Nguyễn Miên có cái lưỡi độc nhất, công phu mồm mép lợi hại, không có mấy ai là đối thủ. Ngày thường Mộ Thanh cố gắng còn có thể tiếp mấy câu, nhưng bây giờ trái tim anh ta đang lơ lửng trên không trung, lên xuống không ổn định, vậy nên không có rảnh nói chuyện với Nguyễn Miên, chỉ ngồi ngơ ngác. Trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng miệng Mộ Thanh khô khốc, vì vậy liền đến khu hút thuốc, muốn đốt một điếu, bật lửa mấy lần đều không được, bỗng cái bật lửa trượt tay rơi xuống đất.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ, Nhan Thấm sẽ không có việc gì, cô sợ đau nhất, đâm dao vào mình lúc đó sao lại không chú ý? Không phải nói bản thân là người bình tĩnh nhất, mắt nhìn xung quanh tai nghe bốn phương tám hướng, kết quả trông thấy khoảnh khắc Nhan Thấm ngã xuống, trái tim Mộ Thanh như sắp nhảy ra. Anh ta thích cái dáng vẻ đó của Nhan Thấm, cả đời này anh ta chỉ thích một mình cô. Anh ta biết mình có nhân cách phân liệt, là Mộ Thanh cũng là Mộ Lương, dù là Mộ Thanh quỷ dị, hay Mộ Lương ấm áp, đều thích Nhan Thấm, chẳng qua Mộ Thanh có quyền yêu hơn, chỉ thế thôi.
Mộ Thanh làm sao có thể quên lần đầu tiên gặp Nhan Thấm, bóng dáng nho nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập nụ cười, khi yêu nhau cô thích nhất là đẩy việc không tốt sang cho Mộ Thanh, Mộ Thanh cũng vui vẻ chấp nhận, sau đó xử lý toàn bộ. Một cô gái tốt đẹp như thế, lướt qua tay anh ta, anh ta không thể nắm chặt, sau đấy Cố Diễn Sinh không cần cô, anh ta vẫn không thể có được cô sao? Anh ta bằng lòng, những lời anh ta muốn nói còn chưa nói, sao cô đã ngã xuống rồi?
Chuông điện thoại của Nguyễn Miên chợt vang lên, mở ra xem, là Cố Diễn Sinh, cô nhíu mày, rốt cuộc cũng đến ngày này, ngay từ khi bắt đầu đã biết rồi, nhận cuộc gọi, giọng điệu của Cố Diễn Sinh vẫn là sự hờ hững quen thuộc, ngược lại Nguyễn Miên nhịn không được: “Xác định rồi?”
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên, trước kia Nhan Thấm thích để kính thủy tinh, ngẩng đầu có thể trông thấy bầu trời màu đen bao la, chỉ tiếc, người đã không còn, miễn cưỡng cười cợt Nguyễn Miên đôi câu, Nguyễn Miên nắm chặt điện thoại: “Tại sao phải như vậy?”
Cố Diễn Sinh nói hai câu, Nguyễn Miên không hiểu, cô không biết việc này: “Vẫn nên thu lại thì tốt hơn, sẽ chỉ làm cô ấy thêm đau lòng.”
“Ai quan tâm cô ấy có đau lòng hay không.” Cố Diễn Sinh thờ ơ cúp máy, Nguyễn Miên đứng dậy, vỗ lưng Cố Nghiêm, giọng nhỏ lại: “Xem ra là kiếp nạn lớn đây, Cố Nghiêm à Cố Nghiêm, con sau này chỉ sợ sẽ mất đi người thân.” Miệng nói vậy, dưới chân vẫn bước vào phòng Viện trưởng. Viện trưởng đã chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyễn Miên thấy dáng vẻ ông ta như lâm đại địch, cười nhẹ nhàng: ”Viện trưởng làm cái gì vậy, chúng tôi mới là người nhờ vả, dáng vẻ ấy, tôi thật không chịu nổi.”
Viện trưởng lau mồ hôi, sau đó cười xòa: “Chịu được, chịu được, cô mà không chịu được thì ai có thể chịu được chứ.” Trong lòng nước mắt chảy dài, ở cái tuổi này rồi còn phải cúi đầu khom lưng, thật quá có lỗi với đất nước.
Nguyễn Miên bỗng nhiên thu lại nụ cười: “Ông thật muốn thế sao? Ông khẳng định chính miệng Cố Diễn Sinh nói với ông? Ông khẳng định làm như vậy, ông khẳng định đẩy Nhan Thấm vào chỗ chết? Mọi thứ, ông khẳng định chứ? Đừng quên Cố Diễn Sinh là người thế nào, thủ đoạn của tôi mặc dù không bằng Cố Diễn Sinh nhưng đối phó với ông thì thừa sức, ông phải tin, tất cả những gì tôi nói đều là thật.” Vẻ mặt của Nguyễn Miên rất chân thành, nét mặt viện trưởng liền trở nên như bị táo bón.
“Chính miệng Cố nhị thiếu đã nói với tôi, tôi cũng đã xác nhận lại rất nhiều lần mới dám làm như thế.” Giọng điệu của viện trưởng xuống thấp, Nguyễn Miên cảm giác toàn thân vô lực, nhẹ nhàng nói: “Cứ vậy đi, hẳn cũng chỉ có thể làm vậy.”
Nhan Thấm cuối cùng không có chuyện gì, cũng là mạng lớn, cô gái đó vốn là người mới, đâm một cái thấy máu, nào dám đâm sâu thêm, chỉ thay đổi một chút, vết thương có hơi nặng, khi đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, kết quả đứng ở bên cạnh, hỏi bác sĩ từng câu, kết quả thế nào, bác sĩ tự nhiên không dám nói gì sai, chỉ nói khi ngã đầu đập vào đâu đó, chỉ sợ ký ức sẽ bị tổn hại.
Tình hình quá rối.
Nhưng nụ cười lại hiện lên trong nội tâm đã tuyệt vọng của Mộ Thanh.
Nhan Thấm bình thản nằm trên giường bện, ga giường, bức tường và cả gò má đều mang màu tuyết trắng, Mộ Thanh hi vọng tất cả mọi chuyện tự kết thúc. Y tá cũng không dám lộn xộn, cũng không phải không nhận ra cục trưởng cục cảnh sát Mộ Thanh, thủ đoạn cao siêu, ai dám đắc tội anh ta thì đúng là tự tìm cái chết.
Vành mắt Nguyễn Miên hồng hồng, nhìn cảnh xuân lộ ra, nước mắt chảy xuống, Cố Nghiêm không cảm nhận được tâm trạng tệ của Nguyễn Miên, ngọ ngoạy chân, Nguyễn Miên rất nhanh thu nước mắt lại, đột nhiên xoay người đi đến phòng Nhan Thấm.
“Nghe nói là mất trí nhớ?” Vẻ mặt Nguyễn Miên không thay đổi, cười nhạt, nhưng vành mắt lại đỏ.
Mộ Thanh nhìn Nhan Thấm, đôi môi đỏ tươi, là màu mà anh ta thích, Nguyễn Miên bị lờ đi cũng không giận: “Mất trí nhớ cũng là chuyện tốt, quên đi Cố Diễn Sinh, quên mọi chuyện trước kia, không hẳn không phải một sự giải thoát, vết thương bị dao đâm không nặng, anh cũng không cần phải làm bộ dạng này, Cố Diễn Sinh xuống tay có mức độ, sao có thể để cô ấy chết? Ngược lại tôi rất bội phục Cố Diễn Sinh, chỉ ba câu đã có thể chọc giận con gái, thậm chí còn mua dao giết cô ấy, rốt cuộc là có quá nhiều cô gái không hiểu gì, hay là thủ đoạn của Cố Diễn Sinh quá cao, người khác không thể lĩnh hội.”
Mộ Thanh ngẩng đầu lên: “Quay về nói với Cố nhị, chuyện này, chưa xong đâu.”
Nguyễn Miên cười nhẹ nhàng: “Tôi chính là hy vọng anh nói những lời này, tôi lại có kịch hay để xem, thật không biết Mộ Thanh anh thắng, hay là Cố Diễn Sinh thắng đây.” Cố Nghiêm đột nhiên vươn tay ra, giống như muốn ôm Nhan Thấm, Nguyễn Miên tức giận nói: “Không có lương tâm, cũng không nghĩ xem, là ai cho con uống sữa, thay tã cho con, gặp mẹ ruột liền có cái bộ dạng này.” Nói như vậy nhưng vẫn để Cố Nghiêm sờ lên mặt Nhan Thấm, vẻ mặt Cố Nghiêm mù mịt, Nguyễn Miên ôm cậu lại, biểu cảm hờ hững, xoay người định đi.
Mộ Thanh lại nói: “Nguyễn Miên, cô nói xem, mọi chuyện có phải là số mệnh không.”
“Rất ít khi nghe anh nói lời này, có điều, Mộ Thanh à, tôi nghĩ hai ta giống nhau, tuy tôi cũng từng thích Cố Diễn Sinh, nhưng chỉ là thích thôi, nào có tình cảm như anh với Nhan Thấm, có lẽ thật sự ông trời đã định trước, tình sâu có thể thế nào, Cố Diễn Sinh còn yêu Nhan Thấm hai mươi năm đấy, không phải vẫn như thế.” Giọng Nguyễn Miên nhỏ dần, cô kiêu ngạo, nhưng âm điệu như thế càng làm người ta có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc.
“Tôi cũng không ngốc, không phải không biết chuyện sao lại thế này.”
“Biết thì có thể thế nào? Ai có thể thay đổi chuyện này? Không ai cả, chỉ có thể xem anh bước từng bước về phía trước, nhìn những người đó đi con đường hủy diệt, có thể là trùng sinh, nhưng không ai có thể ngăn cản, nếu ngăn cản, nói không chừng cả hai đều tan thành mây khói!”
Tận sâu nơi không người biết, khóe mắt Nhan Thấm chảy ra một giọt nước, rơi xuống giường, nhanh chóng bốc hơi không còn thấy đâu.
Nhan Thấm có bệnh, bệnh tim, cần thay tim, có tiền thì cái gì cũng có, tuy nhiên không có trái tim thích hợp, Cố Diễn Sinh biết được khi đang ở nước ngoài, mà trái tim của Cố Diễn Sinh vừa vặn phù hợp, ít nhất là khi Nhan Thấm ba mươi lăm tuổi phải làm giải phẫu, nếu không cô nhất định phải chết, trong hai người chỉ có thể sống được một người đương nhiên Cố Diễn Sinh lựa chọn Nhan Thấm, tai nạn xe cộ của Cố Diễn Sinh là tự làm, trái tim màu đỏ được lấy ra, sau đó an toàn bỏ vào trong lồng ngực của Nhan Thấm, mặc dù cơ thể yếu một chút, nhưng mà dù sao hôm nay tính mạng cũng đã cứu được.
Mộ Thanh xoay người sang chỗ khác, khóe mắt Nhan Thấm có nước mắt chảy xuống, rơi vào trên mặt, nhanh chóng bốc hơi không thấy nữa. Cô đã sớm nói, cô không ngu ngốc, thái độ của Cố Diễn Sinh thay đổi quá mức thất thường, cho nên rất dễ dàng đoán được, năm đó khi Nhan Thấm lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình, trong lúc vô tình lật xem một phần, đúng lúc là của mình, hai chữ bệnh tim quá mức chói mắt, khó trách bác sĩ kia hoảng loạn như vậy, nhanh chóng thay đổi làm giả kết quả kiểm tra sức khỏe của cô.
Nhan Thấm yêu quý nhất là tính mạng của mình, cũng hiểu được trái tim của Cố Diễn Sinh phù hợp với mình, dứt khoát tương kế tựu kế, cô hiểu được, nhất định Cố Diễn Sinh sẽ cứu cô, cho dù muốn tính mạng của anh, anh cũng sẽ cứu cô, Nhan Thấm thật sự không yêu Cố Diễn Sinh, không yêu chút nào cả, cô cho rằng cô có thể giữ vững dáng vẻ như vậy đến già, nhưng mà Cố Diễn Sinh quá lợi hại, cô thật sự yêu anh rồi, lúc Cố Diễn Sinh giả bộ trở mặt, Nhan Thấm cũng cho Cố Diễn Sinh một cơ hội: Cố Diễn Sinh, em hỏi lại anh một lần nữa, chuyện kia có phải sự thật hay không.
Có lẽ Cố Diễn Sinh hiểu được, nhưng mà anh vẫn cố ý yêu cầu như thế.
Có lúc Nhan Thấm muốn khóc, rồi lại nghĩ biện pháp, nhưng trái tim của cô đau dữ dội, cho nên không thể không giả bộ mình mất trí nhớ, Nhan Thấm hỏi mình hối hận không, có được tính mạng, lại mất đi Cố Diễn Sinh, hối hận không? Cô thật sự hối hận, người khác chỉ biết, Cố Diễn Sinh chơi cô, người thân thiết biết được, là Cố Diễn Sinh vì cứu cô, nhưng mà nào có người biết được, Nhan Thấm biết vì sao Cố Diễn Sinh làm như vậy, rốt cuộc là ai tương đối hung ác.
Rốt cuộc là ai bẫy ai, ngay cả Nhan Thấm cũng không phân rõ nữa rồi.
Mộ Thanh vẫn mỉm cười không nói gì, khi xuống máy bay, giọng nói anh ấy ôn hòa, giống như bên trong bọc mật ngọt, nhẹ nhàng đâm một cái là sẽ chảy ra: “Nhan Nhan, giả bộ mất trí nhớ đau khổ không?” Mộ Thanh vươn tay ra, đầu ngón tay mảnh khảnh, vạch mái tóc của Nhan Thấm ra hai bên, lộ ra gương mặt của cô.
Trong mắt Nhan Thấm lập tức chứa lệ, Mộ Thanh lại không vội không hoảng hốt mà nói một câu: “Nếu đã quyết định ngay từ đầu, hôm nay hối hận cũng vô dụng, đây chính là trái tim, người nào mất đi, đều sẽ mất mạng, thế gian này đâu có chuyện vẹn cả đôi đường, chỉ đều lừa mình gạt người mà thôi.” Mộ Thanh luôn cẩn thận từng chút nâng Nhan Thấm lên, hôm nay cơ thể Nhan Thấm đang yếu, thật ra thì không nên quá mức bi thương, Mộ Thanh vươn tay ra, lau nước mắt, sau đó hôn một cái lên trán của cô: “Nhan Thấm, anh yêu em.”
Nhan Thấm nắm chặt bàn tay, Cố Nghiêm bên trong xe em bé vẫn cười hi hi, đến nơi này không lâu, sau này Cố Ngôn cũng bị đưa tới, là di chúc của Cố Diễn Sinh yêu cầu bọn họ làm như vậy, nhà họ Cố chỉ có một đứa con trai, ai dám làm trái với ý nguyện của anh? Một nửa tài sản của Cố Diễn Sinh cho Nhan Thấm, một nửa cho nhà họ Cố, có lúc Nhan Thấm ngồi ở trên ghế, trong tay cầm chén thuốc nóng, bàn tay được ủ ấm cực kỳ.
Mộ Thanh nhìn Nhan Thấm, cô không khóc, giống như tâm trạng rất tốt, chỉ là Cố Nghiêm khóc thật lâu, Nhan Thấm cũng không nghe thấy, Mộ Thanh chỉ cho rằng cô đang suy nghĩ chuyện gì, vì vậy bản thân đi vào ôm đứa bé lên nhẹ nhàng dỗ, lúc này Nhan Thấm mới giống như bừng tĩnh, giọng nói của cô mềm mại, giống như mang theo một chút sương mù: “Tôi không nghe thấy.”
“Không có việc gì, chắc là quá tập trung suy nghĩ chuyện gì đó thôi.”
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Mộ Thanh, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi.”
Rốt cuộc Mộ Thanh mỉm cười, cúi đầu, không có nước mắt, không có gì cả, chỉ là một chút cô đơn mà thôi, thật sự chỉ cô đơn, anh vươn tay ra, vuốt tóc Nhan Thấm: “Chuyện này thì có là gì.....”
---End
Tác giả có lời muốn nói: chính văn kết thúc, kế tiếp là ngoại truyện
Đừng tưởng rằng đây là BE, tất cả ngọt ngào đều ở ngoại truyện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Công bố đầu tiên
Nhan Thấm đứng ở ranh giới sống chết, đứa bé trong tay Nguyễn Miên còn thảnh thơi chìa tay ra, nét mặt vô tư. Cô nhìn túi máu, thầm mắng một câu ”Lấy nhiều máu của bà như vậy, Nhan Thấm à Nhan Thấm, cô phải sống lại, bằng không xem tôi chơi chết đứa bé này thế nào”, trên gương mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, thậm chí còn nhéo má đứa bé.
Cố Diễn Sinh nghe câu được câu chăng từ mẹ, vẻ mặt mệt mỏi: “Mẹ nói cái tên Cố Nghiêm sao không hay? Dù sao con cũng lười nghĩ tên, một đứa Cố Ngôn một đứa Cố Nghiêm hợp đấy chứ. Có thể thế nào nữa, cứ vậy thôi. Con và Nguyễn Miên có thể có cái gì, tính cách Nguyễn Miên không phải mẹ không hiểu, con còn có thể có cái gì với cô ta. Mẹ nói Nhan Thấm, chết cũng không còn quan hệ gì với con, cô ấy đắc tội tiểu tam đó, cô ấy muốn đuổi tận giết tuyệt, kết quả gặp chuyện, có quan hệ gì với người bên cạnh, mẹ, lời này của mẹ...”
Cố Diễn Sinh tỏ thái độ chẳng sao cả, nhưng mẹ anh lại lo lắng: “Nếu con thật sự buông Nhan Thấm thì mẹ thật cảm ơn trời đất, vậy con nói xem, tại sao lại đặt tên đứa bé là Cố Nghiêm, đồng âm với chữ Nhan trong tên Nhan Thấm? Không phải con không cần nó nữa sao?”
“Mẹ, con người mẹ cái gì cũng tốt, có điều lại thích suy nghĩ lung tung.”
“Vậy thì tốt, con cũng không phải là không hiểu Nhan Thấm...”
“Mẹ.” Giọng nói của Cố Diễn Sinh lập tức xuống thấp, nét mặt lạnh nhạt: “Con còn có việc nên đi đây ạ, gặp mẹ sau.” Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Nguyễn Miên nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật”, Cố Nghiêm trong lòng đang thổi bọt, Nguyễn Miên xì một tiếng “Thằng nhỏ này, mẹ nó đang ở ranh giới sống chết, nó còn hào hứng chơi thổi bọt, tên hư hỏng nào lại sinh ra cái đứa hư hỏng này đây“. Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng khi nhìn Cố Nghiêm ngáp buồn ngủ vẫn mềm tay ra, đổi tư thế khác để đứa bé ngủ ngon.
Cố Diễn Sinh không thích đứa bé này, Nguyễn Miên không muốn hỏi lí do, cũng lười hỏi lí do. Nội tâm Cố Diễn Sinh biến đổi, nơi đó người bên cạnh có thể nhìn ra hương vị trong đó, bản thân cũng không phải người khá thông minh, so với Cố Diễn Sinh càng kém xa, không cần phải luẩn quẩn ở đó. Vì thế Nguyễn Miên biết điều không hỏi, dù sao thù khi xưa cũng báo, không còn ai có thể hại cô nữa.
Ý chí của Mộ Thanh cũng biến thái, Nhan Thấm bên này còn chưa ra, Mộ Thanh đã ra rồi. Mộ Thanh trước kia đều có vẻ ngoài lịch sự tao nhã, áo sơ mi trắng, nụ cười mỉm thỏa đáng, mái tóc đen mềm mại, còn bây giờ thật đáng thương, mặc quần áo bệnh nhân với những sọc kẻ xanh trắng, mái tóc mềm mại mà ánh mắt vô thần, người đàn ông như thế sợ nhất chính là đôi mắt vô thần, người giống như họ ngày nào cũng phải sống trong sự mưu mô, thứ không thể thả lỏng nhất chính là ánh mắt, nhưng hôm nay anh ta trở nên hiu quạnh, người không biết còn tưởng anh ta là người bị đâm.
“Ôi trời, trước trông anh phong độ lắm, không ngờ nay lại thành cái dạng này, không biết nên cười hay nên khóc đây? Tôi thật nghi ngờ, thật đấy.” Nguyễn Miên có cái lưỡi độc nhất, công phu mồm mép lợi hại, không có mấy ai là đối thủ. Ngày thường Mộ Thanh cố gắng còn có thể tiếp mấy câu, nhưng bây giờ trái tim anh ta đang lơ lửng trên không trung, lên xuống không ổn định, vậy nên không có rảnh nói chuyện với Nguyễn Miên, chỉ ngồi ngơ ngác. Trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng miệng Mộ Thanh khô khốc, vì vậy liền đến khu hút thuốc, muốn đốt một điếu, bật lửa mấy lần đều không được, bỗng cái bật lửa trượt tay rơi xuống đất.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ, Nhan Thấm sẽ không có việc gì, cô sợ đau nhất, đâm dao vào mình lúc đó sao lại không chú ý? Không phải nói bản thân là người bình tĩnh nhất, mắt nhìn xung quanh tai nghe bốn phương tám hướng, kết quả trông thấy khoảnh khắc Nhan Thấm ngã xuống, trái tim Mộ Thanh như sắp nhảy ra. Anh ta thích cái dáng vẻ đó của Nhan Thấm, cả đời này anh ta chỉ thích một mình cô. Anh ta biết mình có nhân cách phân liệt, là Mộ Thanh cũng là Mộ Lương, dù là Mộ Thanh quỷ dị, hay Mộ Lương ấm áp, đều thích Nhan Thấm, chẳng qua Mộ Thanh có quyền yêu hơn, chỉ thế thôi.
Mộ Thanh làm sao có thể quên lần đầu tiên gặp Nhan Thấm, bóng dáng nho nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập nụ cười, khi yêu nhau cô thích nhất là đẩy việc không tốt sang cho Mộ Thanh, Mộ Thanh cũng vui vẻ chấp nhận, sau đó xử lý toàn bộ. Một cô gái tốt đẹp như thế, lướt qua tay anh ta, anh ta không thể nắm chặt, sau đấy Cố Diễn Sinh không cần cô, anh ta vẫn không thể có được cô sao? Anh ta bằng lòng, những lời anh ta muốn nói còn chưa nói, sao cô đã ngã xuống rồi?
Chuông điện thoại của Nguyễn Miên chợt vang lên, mở ra xem, là Cố Diễn Sinh, cô nhíu mày, rốt cuộc cũng đến ngày này, ngay từ khi bắt đầu đã biết rồi, nhận cuộc gọi, giọng điệu của Cố Diễn Sinh vẫn là sự hờ hững quen thuộc, ngược lại Nguyễn Miên nhịn không được: “Xác định rồi?”
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên, trước kia Nhan Thấm thích để kính thủy tinh, ngẩng đầu có thể trông thấy bầu trời màu đen bao la, chỉ tiếc, người đã không còn, miễn cưỡng cười cợt Nguyễn Miên đôi câu, Nguyễn Miên nắm chặt điện thoại: “Tại sao phải như vậy?”
Cố Diễn Sinh nói hai câu, Nguyễn Miên không hiểu, cô không biết việc này: “Vẫn nên thu lại thì tốt hơn, sẽ chỉ làm cô ấy thêm đau lòng.”
“Ai quan tâm cô ấy có đau lòng hay không.” Cố Diễn Sinh thờ ơ cúp máy, Nguyễn Miên đứng dậy, vỗ lưng Cố Nghiêm, giọng nhỏ lại: “Xem ra là kiếp nạn lớn đây, Cố Nghiêm à Cố Nghiêm, con sau này chỉ sợ sẽ mất đi người thân.” Miệng nói vậy, dưới chân vẫn bước vào phòng Viện trưởng. Viện trưởng đã chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyễn Miên thấy dáng vẻ ông ta như lâm đại địch, cười nhẹ nhàng: ”Viện trưởng làm cái gì vậy, chúng tôi mới là người nhờ vả, dáng vẻ ấy, tôi thật không chịu nổi.”
Viện trưởng lau mồ hôi, sau đó cười xòa: “Chịu được, chịu được, cô mà không chịu được thì ai có thể chịu được chứ.” Trong lòng nước mắt chảy dài, ở cái tuổi này rồi còn phải cúi đầu khom lưng, thật quá có lỗi với đất nước.
Nguyễn Miên bỗng nhiên thu lại nụ cười: “Ông thật muốn thế sao? Ông khẳng định chính miệng Cố Diễn Sinh nói với ông? Ông khẳng định làm như vậy, ông khẳng định đẩy Nhan Thấm vào chỗ chết? Mọi thứ, ông khẳng định chứ? Đừng quên Cố Diễn Sinh là người thế nào, thủ đoạn của tôi mặc dù không bằng Cố Diễn Sinh nhưng đối phó với ông thì thừa sức, ông phải tin, tất cả những gì tôi nói đều là thật.” Vẻ mặt của Nguyễn Miên rất chân thành, nét mặt viện trưởng liền trở nên như bị táo bón.
“Chính miệng Cố nhị thiếu đã nói với tôi, tôi cũng đã xác nhận lại rất nhiều lần mới dám làm như thế.” Giọng điệu của viện trưởng xuống thấp, Nguyễn Miên cảm giác toàn thân vô lực, nhẹ nhàng nói: “Cứ vậy đi, hẳn cũng chỉ có thể làm vậy.”
Nhan Thấm cuối cùng không có chuyện gì, cũng là mạng lớn, cô gái đó vốn là người mới, đâm một cái thấy máu, nào dám đâm sâu thêm, chỉ thay đổi một chút, vết thương có hơi nặng, khi đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, kết quả đứng ở bên cạnh, hỏi bác sĩ từng câu, kết quả thế nào, bác sĩ tự nhiên không dám nói gì sai, chỉ nói khi ngã đầu đập vào đâu đó, chỉ sợ ký ức sẽ bị tổn hại.
Tình hình quá rối.
Nhưng nụ cười lại hiện lên trong nội tâm đã tuyệt vọng của Mộ Thanh.
Nhan Thấm bình thản nằm trên giường bện, ga giường, bức tường và cả gò má đều mang màu tuyết trắng, Mộ Thanh hi vọng tất cả mọi chuyện tự kết thúc. Y tá cũng không dám lộn xộn, cũng không phải không nhận ra cục trưởng cục cảnh sát Mộ Thanh, thủ đoạn cao siêu, ai dám đắc tội anh ta thì đúng là tự tìm cái chết.
Vành mắt Nguyễn Miên hồng hồng, nhìn cảnh xuân lộ ra, nước mắt chảy xuống, Cố Nghiêm không cảm nhận được tâm trạng tệ của Nguyễn Miên, ngọ ngoạy chân, Nguyễn Miên rất nhanh thu nước mắt lại, đột nhiên xoay người đi đến phòng Nhan Thấm.
“Nghe nói là mất trí nhớ?” Vẻ mặt Nguyễn Miên không thay đổi, cười nhạt, nhưng vành mắt lại đỏ.
Mộ Thanh nhìn Nhan Thấm, đôi môi đỏ tươi, là màu mà anh ta thích, Nguyễn Miên bị lờ đi cũng không giận: “Mất trí nhớ cũng là chuyện tốt, quên đi Cố Diễn Sinh, quên mọi chuyện trước kia, không hẳn không phải một sự giải thoát, vết thương bị dao đâm không nặng, anh cũng không cần phải làm bộ dạng này, Cố Diễn Sinh xuống tay có mức độ, sao có thể để cô ấy chết? Ngược lại tôi rất bội phục Cố Diễn Sinh, chỉ ba câu đã có thể chọc giận con gái, thậm chí còn mua dao giết cô ấy, rốt cuộc là có quá nhiều cô gái không hiểu gì, hay là thủ đoạn của Cố Diễn Sinh quá cao, người khác không thể lĩnh hội.”
Mộ Thanh ngẩng đầu lên: “Quay về nói với Cố nhị, chuyện này, chưa xong đâu.”
Nguyễn Miên cười nhẹ nhàng: “Tôi chính là hy vọng anh nói những lời này, tôi lại có kịch hay để xem, thật không biết Mộ Thanh anh thắng, hay là Cố Diễn Sinh thắng đây.” Cố Nghiêm đột nhiên vươn tay ra, giống như muốn ôm Nhan Thấm, Nguyễn Miên tức giận nói: “Không có lương tâm, cũng không nghĩ xem, là ai cho con uống sữa, thay tã cho con, gặp mẹ ruột liền có cái bộ dạng này.” Nói như vậy nhưng vẫn để Cố Nghiêm sờ lên mặt Nhan Thấm, vẻ mặt Cố Nghiêm mù mịt, Nguyễn Miên ôm cậu lại, biểu cảm hờ hững, xoay người định đi.
Mộ Thanh lại nói: “Nguyễn Miên, cô nói xem, mọi chuyện có phải là số mệnh không.”
“Rất ít khi nghe anh nói lời này, có điều, Mộ Thanh à, tôi nghĩ hai ta giống nhau, tuy tôi cũng từng thích Cố Diễn Sinh, nhưng chỉ là thích thôi, nào có tình cảm như anh với Nhan Thấm, có lẽ thật sự ông trời đã định trước, tình sâu có thể thế nào, Cố Diễn Sinh còn yêu Nhan Thấm hai mươi năm đấy, không phải vẫn như thế.” Giọng Nguyễn Miên nhỏ dần, cô kiêu ngạo, nhưng âm điệu như thế càng làm người ta có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc.
“Tôi cũng không ngốc, không phải không biết chuyện sao lại thế này.”
“Biết thì có thể thế nào? Ai có thể thay đổi chuyện này? Không ai cả, chỉ có thể xem anh bước từng bước về phía trước, nhìn những người đó đi con đường hủy diệt, có thể là trùng sinh, nhưng không ai có thể ngăn cản, nếu ngăn cản, nói không chừng cả hai đều tan thành mây khói!”
Tận sâu nơi không người biết, khóe mắt Nhan Thấm chảy ra một giọt nước, rơi xuống giường, nhanh chóng bốc hơi không còn thấy đâu.