Tối đó, bọn nó về nhà, ai cũng mệt mỏi. Su vừa vào đả nằm dài ra ghế:
– Cô lên phòng đi nhường chổ này cho tui đi. – Jun năn nỉ Su
– Không, anh lên phòng đi, chỗ này của tui. – Su hét lên
– Thôi, mày lên phòng đi Jun, cho Su nó nằm đó xíu đi. – Rain
– Mày lúc nào cũng bênh em gái mày hết. – Jun nhăn nhó
– Chứ không lẽ bênh mày. – Rain đáp lại
– Ai nói là nó chỉ bênh em gái, cò một người ngoại lệ nữa mà. – Ken bước vào cười nham hiểm
Cả bọn phá lên cười, lúc này Yumi bước vào chả hiểu gì cả:
– Mọi người có chuyện gì mà vui thế? – Yumi
– Yumi nè tớ hỏi này nhé. – Su mặt gian
– Ừ cậu hõi đi. – Yumi ngây thơ
– Cậu chỉ được trã lời có hoặc không thôi nha. – Su
– Ừ. – Yumi
– Cậu có sợ chuột không? – Su hõi
– Có.
– Cậu có xem bọn tớ là bạn không? – Su vẫn tiếp tục
– Có
– Cậu có thoải mái khi sống ở đây không?
– Có
– Thế cậu có thích anh Rain không? – Su quay sang Rain
– Có. – Yumi hồn nhiên
– Woa. – Cả bọn đồng thanh
– Ế không…. không có mà. – Yumi giờ mới nhận ra
Hahahahahaha cả bọn phá lên cười làm cho Yumi ngượng như muốn kiếm cái lỗ nào đó mà chui xuống. Rain thì chỉ nhìn Yumi rồi mỉm cười:
– Thôi, mọi người lên tắm rồi xuống ăn cơm đi. – Shi giải vây cho Yumi
– Đúng đó, mọi người đi đi. – Yumi
Cả bọn nghe theo Shi đi lên lầu tắm. Chừng nữa tiếng sau cả bọn lần lượt xuống lầu nhưng không thấy Ken đâu:
– Tên đầu heo kia đâu rồi. – Shi vừa đặt thức ăn lên bàn vừa nói
– Nó nói nó mệt nên nó không xuống nó kiu chúng ta ăn trước đi. – Rain đi từ trên lầu xuống
– Ò vậy mọi người ăn đi. – Shi nhanh chóng ngồi xuống
Shi thực ra là người thì đang ở đây còn hồn thì đang trên mây, lâu lâu lại nhìn lên lầu:
– Muốn lên thì lên đi, đâu cần phải vậy? – Su trêu ghẹo Shi
– Không … không có. – Shi đỏ mặt
– Em lên với nó đi, không thì nó chết trên đó cũng không ai biết đó. – Rain thêm vào
-Kệ hắn ta, hắn ta chết cũng có liên quan gì tới em. – Shi cãi bướng
– Ừ không liên quan thì ngồi đó ăn đi. – Rain
Shi cùng mọi người ăn xong thì Mi lên tiếng:
– Nãy giờ không thấy hắn xuống hay mày lên coi đi Shi lỡ có chuyện gì sao?
– Đúng đó đi đi Shi. – Yumi cũng phụ họa
– Là mọi người kiu nên tui mới đi đó nha. – Shi đỏ mặt đi lên lầu
– Ừ biết rồi đi đi. – Mi đẫy Shi lên
Shi đứng trước cửa phòng Ken rồi nhưng không dám gỏ cửa, Shi thầm nghĩ :”Lỡ mình gõ cửa rồi hắn ta không cho mình vào rồi sao? Lúc đó chắc kím cái lỗ mà chui xuống qá, thôi kệ liều đại vậy”
Cộc … Cộc … Cộc
– Ai đó. – Tiếng Ken thều thào mệt mõi
– À … tui ..tui nè. – Shi ấp úng
– Shi hã? Vô đi tui không có khóa cửa
Shi mở cửa đi vào:
– Anh có sao không? – Shi xoay người khép cửa lại rời bước đến cạnh giường Ken đang nằm
– Không sao đâu, chĩ nhức đầu xíu thôi. – Ken
Shi đưa tay lên rờ trán Ken:
– Sao nóng dữ vậy? Anh sốt rồi hã? – Shi lo lắng
– Không sao đâu. – Ken giọng càng ngày càng yếu
– Để tui về phòng lấy cặp đo nhiệt độ. – Shi nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài
Chỉ 2′ sau Shi đã quay lại trên tay cầm cặp đo nhiệt độ nhanh chóng ngồi xuống giường chạnh Ken:
– Anh há miệng ra đi. – Shi lấy que đo nhiệt ra (Au cũng không biết gọi như vậy có đúng không nữa)
– Tui không sao đâu. – Ken ương bướng
– Tui bào anh há ra, MAU LÊN. – Shi hét lên
Ken giật mình há miệng ra Shi nhanh tay nhét que đo nhiệt độ vào miệng Ken:
– Tui là người bệnh mà cô không nhẹ nhàng được sao? – Ken
– Ai kiu anh không nghe lời tui. – Shi hậm hực
Chừng 5′ sau khi Shi lấy que đo nhiệt ra thì hoảng hồn:
– Trời ơi 39 độ, vậy mà anh nói không sao hã? – Shi tức giận
Ken bắt đầu đỗ mồ hôi nhiều hơn:
– Anh Rain ơi. – Shi chạy ra cầu thang hét toáng lên
– Chuyện gì? Chuyện gì? Sao? – Rain cùng cả bọn chạy lên
– Hắn ta bị sốt cao quá, anh đưa hắn ta đi bệnh viện đi. – Shi hoang mang
– Được rồi để anh đưa nó đi. – Rain, Jun đi vào phòng
– Justin mày xuống lấy xe đi. – Rain nói với Justin
Justin dơ tay làm kí hiệu oke
5′ sau cả bọn đã được Ken tới bệnh viện. Ken được đưa vào phòng VIP của bệnh viện được bác sĩ và y tá chăm sóc riêng (giàu qá trời). Bác sĩ vừa ra khõi phòng của Ken thì mọi người đã xúm lại hõi thăm:
– Anh ta có sao không bác sỉ? – Shi là đứa mở miệng đầu tiên
– À không sao đâu, chỉ cần ở bệnh viện nghĩ ngơi khoảng 2 3 ngày là được, còn bây giờ thì mọi người có thể vào trong. – Bác sĩ nói rồi đi
Shi nhanh chóng đi vào trong. Cả bọn nhìn theo cười nham hiểm:
– Vậy mà bảo không thích. – Mi lên tiếng
Cả bọn phá lên cười rồi đi vào trong:
– Trời ơi, kao chỉ bị sốt nhẹ thôi. Tụi bây có cần phải đưa kao vô bệnh viện không hã? – Ken càu nhàu
– Mày sốt tới 39 độ mà bảo nhẹ hã? – Jun lên tiếng
Ken cãi không lại nên im lặng
– Để kao xin cho mày nghĩ học. – Rain
– Thôi kao muốn đi học. – Ken
– Sao vậy? Kao nhớ mày lười lắm mà, sao tự nhiện siêng đột xuất vậy? – Justin ngạc nhiên
Ken nhìn Rain rồi nhìn sang 4 đứa con gái:
– À 4 đứa ra ngoài đi tụi anh có chuyện muốn nói. – Rain quay sang tụi nó
Bốn đứa gật đầu rồi ra ngoài:
– Sao có chuyện gì mày nói đi. – Rain
– Không gặp con gấu heo kia, buồn lắm nên kao đi học. – Ken quay mặt vào tường
À thì ra là vậy hahahahahahaha. – Jun nói rồi phá lên cười Rain và Justin cũng cười theo
– Tụi bây đừng có cười nữa coi. – Ken xấu hổ
– Thôi không cười nữa, mà mày thích nó thiệt hã? – Rain ngưng cười
– Ừ. – Ken
– Thế tỏ tình đi. – Jun hớn hở
– Kao… – Ken trã lời
– Không được đâu. – Rain ngắt lời Ken
– Sao vậy. – Justin thắc mắc
– Nó có một nỗi khỗ riêng và nó cần phải chờ đợi một người. – Rain dựa lưng vào tường
Ken im lặng, trong lòng Ken hiện tại rất rối bời:
– Mày đừng buồn, kao nghĩ mày cứ cố gắng đi vì người mà con bé mong chờ hiện tại không biết đang ở đâu. – Rain an ủi
– Ừ. – Ken trã lời
– Thôi bọn kao ra ngoài mua đồ ăn cho mày. – Justin nói rồi quay qua nhìn hai người kia rồi cả ba người ra ngoài
Lúc này ngoài cửa bọn nó khi thấy ba người kia đi ra thì hõi:
– Anh ta có sao không anh hai? – Su lên tiếng
– Nó không sao, bây giờ tụi mình đi mua đồ ăn cho nó đi. – Rain
– Ừ. – Su gật đầu
– À mà Shi em ỡ lại với nó đi. – Rain quay lại nhìn Shi
– Hã? Tại sao lại là em, để Yumi ỡ lại đi, em đâu có biết chăm sóc người khác đâu. – Shi tròn mắt cãi lại
– Không được, không để Yumi lại được, Yumi phải đi với anh. – Rain nói rồi nắm tay kéo Yumi đi thế là cả đám kia cũng chạy theo để Shi lại một mình, Shi đành ngậm ngùi đi vô phòng thì thấy Ken đang ngũ
Shi bước tới ngồi bên chạnh giường của Ken rồi ngắm Ken, Shi thầm nghỉ :”Hắn ta cũng đẹp quá nhỉ, lông mi cong mà còn dai nữa, mũi thì cao, da thì trắng không có mụn luôn chứ, ghen tị thiệt, mà hắn là con trai đang trong tuổi này thì cũng phải có mụn chứ, phải tìm mới được.” Đang bận bịu tìm mụn của Ken nên Shi không hề hay biết người mà Shi đang xăm xoi đã thức từ lúc nào nhưng mà vẫn nhắm mắt xem Shi làm gì. Shi chợt đưa tay lên định chạm vào mặt Ken thì khựng lại rồi tự nói với mình ” Không sao đâu đụng một cái thôi mà.” Shi nghĩ xong rồi đưa tay gần lại, khi tay Shi và khuôn mặt chỉ cách nhau 1cm thì Ken mở mắt ra lên tiếng:
– Làm gì vậy?
– À … không …. không … tại …tại có gì trên mặt anh nên tui muốn phũi đi dùm thôi mà. – Shi rút tay lại rồi ấp úng trã lời
Khóe môi Ken chợt cong lên khi thấy dáng vẻ ngại ngùng của Shi.
Lúc này khi Rain cùng những người khác vừa xuống tới căn-teen thì Mi lên tiếng:
– Hai người nắm tay đủ rồi đó. – Mi nói rồi cười một cách ranh ma
Rain với Yumi khi nghe xong câu Mi vừa nói thì giật mình nhìn xuống tay của mình, hai tay của hai người lúc này đan vào nhau mười ngón tay siết chặt tay người kia như sợ người kia chạy mất vậy. Hai người đỏ mặt, Yumi lập tức rút tay ra làm cho Rain có một cảm giác hụt hẫng nhưng cũng quay mặt đi chỗ khác để mọi người kh thấy cái mặt đang đỏ như trái cà chua cũa mình.
5 phút sau cả bọn cũng đã mua đồ ăn rồi kéo lên phòng, vừa mở cữa phòng ra thì cả bọn thấy Shi đứng ngoài ban công nhìn lên trời, còn Ken thì cứ tủm tỉm cười như thằng điên:
– Hai người bị sao vậy? – Su thắc mắc liền lên tiếng hỏi
– Mọi người về rồi hã? – Shi nghe tiếng Su thì quay người lại nhanh chóng bước vào
– Sao mặt mày đỏ vậy, sốt hã? – Thấy mặt Shi đỏ như trái cà chua thì hỏi rồi đưa tay lên sờ trán Shi
– Không … không có. – Shi xua tay
– Chứ sao vậy … hay là. – Mi nói rồi liếc mắt qua Ken cười gian
– Không liên quan à nha. – Ken lập tức chối
– Tui có nói gì đâu. – Mi quay mặt sang Shi rồi cười
– Thôi thôi mà có chuyện gì vậy? – Rain cũng không khõi tò mò
– KAo không biết đừng có hõi kao. – Ken cười gian
– Chuyện gì vậy Shi. – Rain quay sang Shi
– Không có gì hết mọi người đừng hõi nữa, bây giờ đưa đồ ăn cho em. – Shi nhăn mặt quay sang Rain
Rain đưa đồ ăn cho Shi, khi vừa cầm được bịch đồ ăn thí shi lao vào ăn mà không thèm quan tâm tới người khác. Cả bọn ăn xong thì cũng đã 9g30 thì Rain lên tiếng:
– Thôi về cho thằng Ken nó nghĩ.
– Thôi kao muốn về, không ỡ đây đâu. – Ken ngồi dậy
– Không được mày phãi ỡ đây lỡ về nhà rồi có gì rồi sao? – Jun cãn
– Mà ỡ đây chán lắm. – Ken nhăn nhó
– Vậy thì…. Shi em ỡ đây với nó nha. – Jun quay sang Shi
– Sao lại là em tại sao anh không ỡ chứ? – Shi nói gần như là hét lên
– Tụi anh còn bài tập chưa làm, mai phãi nộp rồi. – Justin phụ họa
( Cho au hõi là mấy anh siêng học khi nào thế ==’ )
– Vậy thì Yumi ỡ lại đi. – Shi quay sang Yumi
– Không được không để Yumi ỡ đây với tên này được. – Rain nghe xong liền kéo Yumi ra sau lưng
– Vậy Su, mày ỡ lại đi. – Shi quay sang cầu cứu Su
– Kao không thích ỡ mấy chỗ này. – Su từ chối thẳng thừng
– Chứ không phãi cô sợ ma hã. – Jun quay sang ghẹo Su
– Anh … hứ. – Su tức giận quay mặt sang chỗ khác
– Mi ỡ lại đi mà. – Shi quay sang năn nỉ Mi
– Không. – Mi vừa lắc đầu vừa nói
Shi lúc này mếu máo muốn khóc nhưng lại nghĩ khi khóc sẽ bị mọi người chọc ghẹo nên thôi, Shi ấm ức nhưng cũng đành phãi ỡ lại, trước khi đi về Su cũng không quên ghẹo Shi:
– Ỡ lại vui vẻ nha.
Thấy Shi mặt nhăn như khĩ ăn ớt thì Ken không thể nào nhịn cười được:
– Cười cái gì mà cười, vui lắm hã? – Shi tức muốn xì khói khi thấy cái tên trước mặt mình cười như được mùa
– Vui chứ sao không hahahaha. – Ken vừa nói vừa cười khiến cho Shi tức muốn điên lên chĩ tiếc là không thể đấm vào mặt tên kia một cái thôi (bình tĩnh lại chụy Shi ơi :3)
– Tại anh mà tui phãi ỡ đây đó, giờ thì không biết ngũ ỡ đâu nữa. – Shi càng ngày càng tức
– Chuyện đó là cũa cô, tui đi ngũ bye. – Nói xong Ken chui vô chăn nhắm mắt lại ngũ
Shi tức điên lên, bây giờ thậy sự là rất muốn quăng Ken ra khõi bệnh viện (hổ báo quá trời làm au cũng sợ :v)
Shi kéo một cái ghế tới cạnh giường Ken, thân dưới thì ngồi trên ghế, thân trên thì nằm lên giường Ken rồi ngũ ngon lành. Ken mở mắt ra nhìn Shi rồi cũng nhắm mắt ngũ.
Sáng hôm sau, Ken thức dậy thì thấy Shi nắm tay mình, bất giác khóe mi Ken cong lên thành một nụ cười tuyệt hảo, Ken đưa tay vuốt lên tóc Shi:
– Anh sẽ đợi, đợi một ngày em nói yêu anh và nắm chặt tay anh như thế này. – Ken nhìn Shi chăm chú rồi nhìn sang bàn tay Shi đang nắm chặt tay mình.
End fic ~~
Shi dần hé mắt ra thì thấy khuôn mặt cũa cái người mà cô cực kì ghét đập vào mặt mifnh rồi nhanh chóng liếc xuống tay thì Shi hét toáng lên, cũng hên là Ken nhanh chóng bịt miệng Shi lại trước khi cả cái bệnh viện này thức dậy:
– Cô im lặng xíu đi là cô nắm tay tui chứ tui không có lỗi nha. – Ken vừa nói rồi buông tay không bịt miệng Shi nữa
Nghe xong Shi nhìn xuống, rụt tay lại rồi nói:
– Tui … tui không biết … tại … tại. – Shi ấp úng, trong đầu thì đang tìm một cái lý do chính đáng để giải thích.
– Không có gì đâu. – Ken nói rồi đứng lên bước vào toilet làm vệ sinh cá nhân, Shi ngồi đó thẩn thờ nhìn theo thầm nghĩ “Hắn ta bị sao vậy? Thường ngày nếu như vầy là đã ghẹo mình điên lên rồi mà, thôi kệ như vậy cũng đỡ phãi mệt”, Shi trong đầu thì nghĩ nhưng con tim thì lại muốn biết lý do. Shi đang đấu tranh tư tưỡng thì Ken bước ra:
– Sao vậy nhức đầu hã? – Ken bước tới bên cạnh Shi, nhìn chăm chú vào cái con người đang ôm đầu lắc qua lắc lại.
– À không có … không có gì đâu. – Shi nói rồi bước vào toilet
′ sau đám kia cũng vào tới:
– Sao rồi khõe chưa? – Jun vỗ vai Ken
– Khõe như trâu đây nè. – Ken lấy tay thụt vào bụng Jun
CẠCH
– Ũa mọi người tới rồi hã? – Shi bước ra
– Ừ em ăn gì không anh đi mua cho. – Rain
– Ừm .. em ăn dokbokki. – Shi suy nghĩ rồi trã lời
– Hình như gần đây có cửa hàng bán bánh gạo thì phãi? – Rain suy nghĩ
– Vậy thì đi mua cho em đi. – Shi hối
– Được rồi. – Rain lắc đầu thở dài, có đứa em gái ham ăn ham uống cũng khổ
– Yumi cậu đi với anh ấy đi. – Mi lên tiếng
– À ừ ừ. – Yumi trã lời rồi nhanh chóng chạy theo Rain
Trên đường đi:
– Em lạnh hã? – Rain hõi khi thấy Yumi cứ thổi hơi vào tay chà rồi áp vào mặt
– À tại lúc nãy em quên đem áo khoác. – Yumi nói mà răng va vào nhau lập cập khiến cho Rain bật cười
Rain cởi áo khoác cũa mình ra rồi choàng lên người Yumi, ban đầu Yumi có hơi giật mình sau đó quay sang nhìn Rain với ánh mắt ngạc nhiên:
– Anh không sao đâu. – Rain như hiểu ý Yumi
– Thật là anh không lạnh chứ. – Yumi chạm vào tay Rain để kiểm tra xem có lạnh không
– Như vầy là rất ấm nè. – Nói rồi Rain đan tay vào tay Yumi
Yumi thoáng đỏ mặt nhưng vẫn để im mà không rút ra. Vào tới tiệm bán thức ăn, Rain vẫn khư khư nắm tay Yumi rồi gọi đồ ăn. Cô bán hàng khi thấy vẻ đẹp của Rain thì cứ nhìn chăm chăm vào Rain như mất hồn khiến Rain phãi huơ huơ tay để gọi cô bán hàng, làm cho Yumi cực kì khó chịu nhưng vẫn cố kìm nén nhẫn nhịn:
– Trã anh này. – Yumi cởi chiếc áo khoác ra trã cho Rain khi ngồi đợi thức ăn
– Em sao vậy? – Rain tròn mắt nhìn Yumi
-Em không sao, áo cũa anh dài quá thôi. – Vì dáng người Yumi hơi thấp so với Rain nhưng vì tức vụ ban nãy nên mới làm vậy
– Thiệt không đó hay anh làm gì sai sao? – Rain hõi lại
– Không có, anh không có làm gì sai cả. – Yumi không thèm nhìn Rain lấy một cái
– Em nói dối, em đang giận anh. – Rain nói rồi bẹo má Yumi
– Aaaa đau em. – Yumi nhăn mặt
Đúng lúc này thức ăn được mang ra, là cô nhân viên bán hàng ban nãy. Khi đưa đồ ăn cho Rain cô nhân viên cố tình chạm tay vào tay Rain làm cho Yumi muốn bay vào đục vô mặt cô ta một cái (Yumi à hình tượng au gầy dựng cho Yumi là hình tượng hiền lành, ngây thơ mà T.T)
Trên đường về Yumi cũng không nói tiếng nào, một phần vì lạnh khiến môi tê cứng lại, một phần vì giận Rain:
– Em lạnh hã? – Rain sờ má Yumi
– Không có. – Yumi quay đầu không cho Rain chạm vào mặt mình
Rain mỉm cười với tính trẻ con hiện tại của Yumi, rồi nhanh chóng nắm lấy tay Yumi, Yumi cố gắng rút tay ra nhưng không được, Yumi càng cố thì Rain càng nắm chặt hơn.
Hai người vừa về tới thì Shi đã phàn nàn:
– Hai người làm gì đi lâu dữ vậy. em đói muốn xĩu rồi đây nè. – Shi miệng thì nói mà tay thì nhanh chóng mỡ hộp thức ăn ra
Cả đám phì cười khi thấy Shi như vậy:
– Thôi bây giờ về nhà được chưa? – Ken lên tiếng
– Cũng được để kao ra ngoài làm giấy xuất viện cho mày. – Justin đứng lên đi ra ngoài
Vừa về tới cổng nhà, thì thấy Kiều Linh, Kiều Hà đã đứng ỡ cổng chờ sẵn, Shi có phần khó chịu nhưng cũng không nói gì rồi đứng nhìn xem Kiều Linh chuẩn bị làm gì, vừa thấy Ken Kiều Linh đã chạy tới nắm lấy tay Ken:
– Anh đi đâu từ hôm qua tới nay vậy, làm em kím anh suốt. – Kiều Linh nhìn Ken
– Tôi đi đâu không liên quan tới cô, buông ra đi. – Ken mặt lạnh với Kiều Linh
Shi trong lòng bỗng cảm thấy vui khi Ken làm vậy, Shi lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó rồi bước vào nhà.
Về phần Kiều Hà thì vừa thấy Rain là nhào tới ôm chầm lấy Rain, mặc cho Rain cố gắng đẩy ra. Yumi thấy cảnh đó thì cũng bước nhanh vào nhà.
Vừa vào tới nhà Shi đã phóng lên phòng không để bọn kia kịp nói gì. Shi lăn qua lăn lại suy nghi :” Mình bị sao vậy, không lẽ mình thích hắn ta sao. Aaaa không được, mà nghĩ lại thì hắn ta cũng tốt bụng đó chứ, cũng biết quan tâm mình, aaaa không suy nghĩ nữa đi ngũ “, Shi chùm chăn lại rồi cố gắng không nghĩ đến nữa.
Shi và Yumi vào nhà được vài phút thì Su và Mi cũng đuổi được hai người kia về
Về phần Yumi thì từ lúc từ bệnh viện trở về đã không thèm nói chuyện với Rain mặc cho Rain có cố gắng tới đâu cũng một mực bõ lên phòng. Vào tới phòng Yumi khóa cửa lại rồi ngồi bệt xuống đất rồi bắt đầu suy nghĩ lung tung về mọi thứ.
(Lúc này Yumi au chuyển thành nó, Rain thành anh nghe cho hay nha)
Nó biết mình đã thích anh nhưng nó cũng hiểu xung quanh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp mà nó không thể sánh bằng ( ù uôi Yumi mà không bằng chắc con au này đi xách dép cho mấy người đó quá ==’ ). Nó thấy hai bên má mình có một cảm giác nóng ấm, nó đưa tay lên chạm vào thì ra là nước mắt, nó đã khóc hiện tại nó đau lắm, nó không muốn cái tình cảm này giống như của chị nó, nó muốn được bên cạnh anh, cùng anh sống những ngày bình yên. Nó rất sợ nếu nó nói ra với anh, anh có chấp nhận nó và cái thứ tình cảm này hay không, có rất nhiều suy nghĩ trong đầu nó. Nó suy nghĩ một hồi rồi ngủ gật ngay cửa luôn.
Tối đến, khi mọi người chuẩn bị ăn tối cũng không thấy Yumi đâu, Shi lo lắng quay sang Su:
– Ê Yumi có sao không mậy, từ lúc ở bệnh viện về kao cứ thấy Yumi im lặng suốt.
– Kao cũng không biết nữa, chắc Yumi mệt. – Su ngồi xuống ghế
– Chắc một lác Yumi xuống chứ gì. – Mi đi xuống
– Ừ vậy mọi người ăn đi. – Shi dọn thức ăn lên bàn
′ sau Yumi cũng lết xuống lầu. Mọi người ai cũng ngạc nhiên khi thấy Yumi như vậy: Quần áo thì xộc xệch, tóc thì xõa ngang lưng, mắt thì sưng húp lên, Yumi luôn là người rất quan tâm tới cách ăn mặc nhưng hôm nay lại như vậy khiến mọi người đều lo lắng. Yumi ngồi xuống bàn ăn nhưng vẫn không nói với mọi người câu nào, Jun thấy vậy liền lên tiếng:
– Yumi em có sao không?
Mọi người đều nhìn về phía Yumi chờ câu trã lời, nhưng Yumi chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu kèm theo là một nụ cười gượng gạo.
Ăn được vài muổng cơm thì Yumi đứng lên đi lên lầu. Yumi vừa đi lên thì Rain cũng đứng lên đi theo khiến cho cả bọn ngơ ngác nhìn nhau.
Rain đi lên mở cửa phòng Yumi ra thì không thấy ai, suy nghĩ một hồi rồi Rain đi nhanh lên sân thượng. Vừa mở cửa sân thượng ra thì Rain thấy Yumi đang ngồi bệt xuống đất ngước mặt lên trời, Rain tiến lại gần. Nhận ra có người bước tới Yumi nhanh chóng đứng dậy rồi chùi nước mắt thật nhanh:
– Em khóc à? – Rain bước tới chạm tay vào mặt Yumi
– Không … không có. – Yumi lùi lại
– Có chuyện gì với em vậy nói cho anh biết đi. Hay là ai ăn hiếp Yumi của anh. – Rain bước sát Yumi
Nghe hai chữ “của anh” khiến cho Yumi bật khóc, Yumi không hiểu từ khi nào Rain nghĩ Yumi là của mình trong khi Rain không hề có tình cảm với Yumi (Sao biết ngta kh có tình cảm chứ :). Rain thì khi thấy Yumi khóc thì lúng túng chỉ biết ôm Yumi vào lòng rồi vỗ đầu an ủi:
– Yumi ngoan đừng khóc nữa. Anh có chuyện muốn nói với em.
Yumi cũng ngừng khóc, khi thấy Yumi nín Rain buông Yumi ra rồi nhìn thẳng vào mắt Yumi:
– Anh thích em. – Rain nói
Yumi khi nghe xong lập tức bị hóa đá đứng cứng đờ, Rain thấy vậy huơ huơ tay trước mặt Yumi:
– Em nghe anh nói không vậy? – Rain lay mạnh Yumi
– Ơ .. dạ … hã? – Yumi không tin những gì mình vừa nghe thấy
– Haizzz ANH NÓI ANH THÍCH EM, ANH MUỐN EM LÀM BẠN GÁI ANH. – Rain hét lên
Yumi lúng túng bịt miệng Rain lại:
– Anh điên hã? – Yumi nhăn mặt
– Tại anh sợ em không nghe thôi mà. – Rain cười lấy tay vuốt mấy sợi tóc trên mặt Yumi rồi kéo mặt Yumi lại gần
Vì dáng người Yumi khá nhỏ bé nên Rain mặc dù đã khom đầu xuống nhưng Yumi vẫn phải nhón lên mới có thể đứng bằng Rain. Rain cúi mặt xuống thấp hơn, lúc này mặt Rain và mặt Yumi chỉ cách nhau có cm, hai người có thể nghe được tiếng thở đều đều của nhau, Yumi chớp chớp mắt nhìn Rain:
– Em trã lời đi chứ, đồng ý hay không? – Rain nói
– Ơ … e… – Yumi lúng túng không biết phãi trã lời như thế nào
– Nhanh lên anh không thích phãi chờ đợi. – Rain tiến gần hơn môi hai người gần chạm nhau
– Em … em. – Yumi lúng túng trong lòng thì rất muốn nhưng không hiểu sao miệng thì không thể nói ra được
Rain vẫn nhìn chầm chầm vào mắt Yumi chờ đợi câu trã lời, Yumi nhìn Rain rồi gật đầu sau đó nhắm mắt lại không giám nhìn vào Rain. Khi vừa nhắm mắt lại thì Yumi thấy có gì đó trên môi mình mềm mềm, Yumi dần dần mở mắt ra thì thấy Rain đang hôn mình, bây giờ Yumi mới nhận thức được cái thứ mềm mềm trên môi là môi của Rain, Yumi không phản kháng mà lại nhắm mắt đáp trã Rain.
′ sau khi hai người gần như chết vì thiếu oxi thì Rain mới dứt khõi môi Yumi:
– Sao lúc nãy em khóc? – Rain hõi câu này làm Yumi đứng hình không biết phãi trã lời như thế nào
– Em…em… – Yumi cố gắng tìm một câu trã lời cho hợp lí
– Thôi, em không muốn nói thì thôi nhưng mà nhớ những gì em vừa nói đó. – Rain nói rồi xoa đầu Yumi
Yumi gật đầu:
– Vậy thôi anh xuống trước, em mau xuống ở đay lạnh lắm. – Rain nói rồi quay lưng đi xuống dưới
Yumi khẽ mỉm cười :” Có thể anh sẽ không thể yêu thương và quan tâm em như lúc này nếu anh biết thực sự em là ai và thân thế của em, nhưng em sẽ trân trọng những giây phút như thế này “, rồi Yumi cũng nhanh chân đi xuống. Vừa xuống khõi sân thượng Yumi điện thoại Yumi reng lên, Yumi lấy đt ra là tin nhắn từ Shi ” Cậu vào phòng tớ gấp “, Yumi đọc tin nhắn xong thì nhanh chân chạy xuống phòng Shi.
Vừa mở cửa phòng thì Yumi đã thấy Shi, Su và Mi:
– Chuyện gì vậy Shi? – Yumi lên tiếng khi thấy người nhìn chằm chằm mình
– Nhìn cậu tươi tỉnh hơn lúc nãy rồi nhỉ? – Shi lên tiếng
– Ừ tâm trạng mình tốt hơn lúc nãy nhiều rồi. – Yumi cười nhẹ
– Thôi vào vấn đề chính đi. – Mi lên tiếng
– Yumi này cuộc thi của trường chúng ta nhất định phải thắng. – Su nói bằng một giọng nghiêm túc
– Tại sao? – Yumi vẫn không hiểu, rõ ràng Su đâu có quan tâm tới cái giải thưởng đó
– Ngày mà chúng ta được tới biển, chúng ta cần phải giao dịch thêm vũ khí. Nếu như vô cớ mà chúng ta đi thì bốn người kia sẽ nghi ngờ, nên chúng ta bắt buộc phải làm như vậy. – Su giải thích
– Okay, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng. – Yumi hiểu ra thì nhanh chóng đồng ý
– Nhưng mà có một việc, đó là tớ nghe nói có nhiều nhóm khác sẽ cản trở chúng ta không để chúng ta thực hiện giao dịch đó. – Shi lên tiếng
– Có Devil không? – Su hỏi lại
– Không, chỉ có các nhóm nữ thôi. Nhưng điều kao lo là chúng ta sẽ phải động tay động chân mà Yumi thì… – Shi nói tới đó rồi ngừng lại
– Đừng lo kao có cách để giúp Yumi rồi. – Mi lên tiếng
– Cách gì? – Shi/Su/Yumi đồng thanh
– Kao đã xem xét rồi, Yumi chỉ là mắc chứng ám ảnh về máu, chỉ cần làm quen với máu là xong thôi. – Mi giải thích cho ba nàng kia hiểu
– Okay vậy được rồi. – Su gật đầu
– Bây giờ mình xuống dưới lầu đi, kao có chuyện muốn nói với cả nhà. – Mi cười gian tà
Ba người cũng chả biết gì mà chỉ đi theo. Vừa xuống tới đã thấy người con trai ngồi đó:
– Mấy đứa xuống rồi hã? Anh có chuyện muốn nói. – Rain lên tiếng nhưng mà mắt thì đang dán chặt vào mặt Yumi. Yumi nhìn Rain như muốn hỏi xem Rain có việc gì muốn nói.
– Em cũng có cái này cho mọi người xem. – Mi bước tới ngồi xuống ghế
– Vậy em nói trước đi. – Rain nói
Shi, Su và Yumi cũng nhanh chóng ngồi xuống. Bảy người kia thì đang chăm chú nhìn xem Mi đang muốn cho xem cái gì. Mi nhanh chóng bật TV lên:
– Phim gì hã? – Shi lên tiếng hỏi
– Cũng có thể được gọi là vậy? – Mi cười ranh mảnh
– Mọi người cứ xem đi, hơi ngắn xíu. – Mi nói tiếp
Cả bảy người kia chăm chú xem còn Mi thì đang liếc qua Rain và Yumi.
Màn hình hiện lên cảnh một sân thượng có một nam và một nữ trên đó, cả bọn chăm chú nhìn vào:
– Hình như chỗ này quen quen. – Jun nhăn mặt cố nhớ lại
– Hai người đó là ai vậy sao không thấy rõ mặt? – Justin cũng thắc mắc
– Mọi người cứ bình tĩnh khúc cuối thì cũng sẽ biết nhân vật là ai mà. – Mi nói mà liếc liếc qua hai con người đang đóng băng bên kia.
” Em nghe anh nói không vậy? ” – Tiếng trong bộ phim vang lên
( Trong dấu ” ” là lời từ trong màn hình nha )
” Ơ … dạ … hã ? ”
” Haizzz ANH NÓI ANH THÍCH EM, ANH MUỐN EM LÀM BẠN GÁI ANH ”
Ồ Ồ Ồ Ồ
Cả bọn ồ lên làm hai người kia giựt mình
” Nhanh lên anh không thích phãi chờ đợi “. Khi thấy người kia tiếng sát lại thì Shi lên tiếng
– Chuẩn bị hôn sao?
– Mày cứ koi đi. – Mi
Shi lại chăm chú koi
” Em … em ”
Và tiếp theo sau đó là cảnh HÔN khiến cả bọn Ồ lên một cách dữ dội làm cho hai người kia đỏ cả mặt.
Kết thúc TV hiện lên một dòng chữ : ” RAIN VS YUMI ” to đùng làm cho ánh mắt cả bọn đổ dồn vào hai người họ:
– Hai người vậy mà không nói cho em nghe. – Shi bĩu môi
– Anh tính nói đó mà Mi nó đã cho mọi người xem rồi. – Rain nói nhưng mà mặt thì đỏ như trái cà chua
– Lần đầu tiên kao thấy mày đi tỏ tình đó. – Ken tỏ vẻ ngạc nhiên
– Kệ kao mày. – Rain nói
– Không nói chuyện nữa, kao lên lầu. – Rain đứng lên đi nhưng cũng không quên kéo Yumi theo
Cả bọn Ồ lên thích thú.
———————————————————————————————-
End chap ~