Tại sảnh điện,
]
An Tường vô cùng lo lắng, cậu đi đi lại lại. Tâm trạng rối bời. Quỳnh Nhi cũng không kém cạnh An Tường là bao. Bà đứng lên ngồi xuống, nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Ánh mắt nhìn xa xăm như trông ngóng điều gì.
Từ ngoài cửa, quản gia Dương lật đật chạy vào, miệng thở hổn hển. Chưa kịp để ông nói gì. An tường đã chạy ngay đến hỏi liên hồi.
- Sao rồi hả ông? Hạ Băng thế nào rồi? Bọn chúng có làm gì hại đến cô ấy không?
Cậu hỏi dồn dập đến nỗi Quỳnh Nhi phải lên tiếng cắt ngang:
- An Tường, bình tĩnh đã con. Hạ Băng không sao đâu.
Rồi quay sang ông quản gia, hỏi tiếp:
- Bọn bắt cóc có nói gì không?
Sau khi tan học, vừa ra khỏi cổng trường, Hạ Băng bắt gặp một đám học sinh quần áo cũ mèm, xấu xí, dơ bẩn. Chúng nó trố mắt nhìn Hạ Băng với vẻ đầy ngưỡng mộ chạy lại hỏi han cô bạn học chung với mình ở trường cũ. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của những người bạn xưa là ánh mắt lạnh lung sắc bén của Hạ băng. Cô lên tiếng chặn đứng sự vui mừng của các bạn của mình bằng những lời nói có sức gây tổn thương cao:
- Mấy người tránh xa tôi ra đi, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ. Hạ Băng này đây không còn là Hạ Băng của ngày xưa nữa. Đứng tránh xa tôi ra, dình dơ hết quần áo tôi rồi. Thật là bẩn quá đi.
Thả cánh tay của Hạ Băng ra, tụi nhỏ hụt hẫng nói vời vẻ trách móc Hạ Băng:
- Cậu tệ thật đấy, tụi tớ rất vui khi gặp lại cậu mà cậu lại nói thế.
Đứa khác lên tiếng:
- Thôi, cậu đừng nói nữa. Cậu ta không xứng để mình quan tâm đâu. Cũng chỉ xuất thân từ ngèo khó mà làm chảnh. Trước kia cậu ta còn ngèo hơn cả mình nữa.
Hạ Băng nghe đến từ nghèo là lồng lộn lên ngay:
- Ai nói chúng mày là tao nghèo cơ chứ? Hãy nhìn tao rồi nhìn lại chúng mày thử xem. Hứ. giờ tao đã được nhà họ Lâm nuôi nấng, chăm sóc, coi như con đẻ của họ. Những thứ như chùng mày làm sao mà đứng nói chuyện ngang hành với tao cơ chứ. Đi đi, đi đến nơi thuộc về chúng mày ấy, đừng lởn vởn trước trường học quý tộc của tao nữa, đi đi.
- Cậu xấu thật đấy. Thôi chúng mình đi thôi mấy cậu. đừng bao giờ nói chuyện với loại người này nữa.
Nói rồi, những đứa trẻ ấy nắm tay nhau bỏ đi. Hạ Băng kênh kiệu, tay khoanh trước ngực mắt nhìn chăm chăm theo.
Ở gần đó có 2 tên đang chăm chú dõi theo Hạ Băng. Bọn chúng là những tên vừa đánh bài thua mới bị bọn cho vay nặng lại đánh cho bầm dập mình mẩy. Bọn chúng đang đi lang thang để tìm cách kiếm tiền trả nợ. Đúng lúc nghe Hạ Băng tự khoe bản thân được nhà họ Lâm nuôi dưỡng. Cùng đường quá bọn chúng nảy ý đồ bắt cóc tống tiền. Bọn chúng đợic cho đám trẻ kia đi hết, trên đường lại vắng tanh. Nhân cơ hội chúng chạy đến bịt miệng Hạ Băng. Cô giãy giụa vùng vẫy thì bị bọn chúng đánh cho đến ngất rồi đem đi.
An Tường từ xa nhìn thấy cảnh đó liền chạy đến nhưng không kịp, bọn chúng lẻn nhanh quá. Cậu hớt ha hớt hải gọi điện về nhà, báo tin cho mẹ. quỳnh Nhi mém xíu nữa rớt điện thoại. Bà lập tức gọi quản gia dương vào để nhanh chóng liên lạc với bọn bắt cóc giải cứu cho Hạ Băng. Ai nấy cũng cuống cuồng cả lên sợ bọn chúng sẽ làm hại đến Hạ Băng. An tường thì lo cho Hạ băng đến nỗi đánh rơi cả điện thoại ở xó nào cũng không biết. Cho nên khi bọn bắt cóc Thuỷ Du gọi điện thoại cho An Tường thì không có ai bắt máy. Trong nhà từ gia nhân đến vệ sĩ ai cũng nghe biết tin Hạ Băng bị bắt cóc nhưng không một ai biết Thuỷ Du cũng đang phải tự mình giải thoát cho bản thân khỏi những tên bắt cóc còn máu lạnh hơn cả Hạ Băng.
Dù bọn bắt cóc Thuỷ Du có gọi đến trăm ngàn cuộc thì cũng chẳng có ai thèm để ý cả. Bọn họ chỉ đang tìm mọi cách để đem tiền đến lo cho Hạ Băng. Cả Quỳnh Nhi, An Tường cũng quên đi thiếu vắng sự hiện diện của Thuỷ Du. Không một ai nhớ đến cô cả. Thật đáng thương.
Trong rừng sâu, bọn bắt cóc lùng sục khắp nơi, bới tung khắp mọi ngõ ngách. Vừa tìm bắt Thuỷ Du bọn chúng vừa cải vả nhau:
- Tao đã nói rồi, muốn trả thù thì bắt thằng quý tử nhà họ Lâm á. Tại sao lại phải bắt con bé đó cơ chứ.
- Mày không biết gì cả, tao nghe nói đại ca muốn khi lấy được tiền rồi thì giết luôn con bé. Gây ra mối thù giữa hai gia đình. Con bé đó là đương kim tiểu thư, đứa con gái độc nhất của nhà họ Châu đấy. Mày nghĩ đi, nếu 2 gia đình gây thù với nhau thì nhà họ Lâm sẽ tổn thất như thế nào. Nếu không vì Lâm Lục chấm dứt hợp đồng với công ty mà đại ca hợp tác buôn bán ma tuý thì đại ca cũng không đến nỗi sa cơ lỡ vận như bây giờ.
- Quan trọng là nhanh chóng tìm ra nó, nếu không thì chết cả lũ.
- Mày tìm bên đó lại đi, tao qua bên này.
- Ừ.
Thuỷ Du núp phía dưới chân bọn chúng và đã nghe hết mọi chuyện. Trả thù gì chứ, cô chẳng hiểu gì cả. Cô chỉ biết quan trọng hơn cả là tính mạng cô như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu bị bọn chúng bắt được cô chỉ có chết mà thôi. Không nghĩ ngợi nhiều, cô rời khỏi vị trí đã nấp cắm đầu chạy tiếp. Cô vấp ngã cả chục lần, chay chân chỗ nào cũng tứa máu, mặt mày lấm lem bùn đất nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy đi tiếp vì cô biết tình hình này không có ai đến cứu cô ngoài bản thân mình cả.
- Nó kia rồi!
Một tên phát hiện ra Thuỷ Du, cả bọn cùng quay lại hướng đến tên mà phát hiện ra cô. Thuỷ Du sợ hãi tột độ, cô gắng sức chạy nhanh hơn nữa dù cơ thể không còn một chút sức lực nào.
- Đứng lại, đứng lại!
Tiếng la hét cộng thêm tiếng bước chân đang ngày một gần hơn. Khiến Thuỷ Du phải vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, không để ý phía trước cô trượt chân ngã nhào xuống vực sâu.
]
An Tường vô cùng lo lắng, cậu đi đi lại lại. Tâm trạng rối bời. Quỳnh Nhi cũng không kém cạnh An Tường là bao. Bà đứng lên ngồi xuống, nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Ánh mắt nhìn xa xăm như trông ngóng điều gì.
Từ ngoài cửa, quản gia Dương lật đật chạy vào, miệng thở hổn hển. Chưa kịp để ông nói gì. An tường đã chạy ngay đến hỏi liên hồi.
- Sao rồi hả ông? Hạ Băng thế nào rồi? Bọn chúng có làm gì hại đến cô ấy không?
Cậu hỏi dồn dập đến nỗi Quỳnh Nhi phải lên tiếng cắt ngang:
- An Tường, bình tĩnh đã con. Hạ Băng không sao đâu.
Rồi quay sang ông quản gia, hỏi tiếp:
- Bọn bắt cóc có nói gì không?
Sau khi tan học, vừa ra khỏi cổng trường, Hạ Băng bắt gặp một đám học sinh quần áo cũ mèm, xấu xí, dơ bẩn. Chúng nó trố mắt nhìn Hạ Băng với vẻ đầy ngưỡng mộ chạy lại hỏi han cô bạn học chung với mình ở trường cũ. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của những người bạn xưa là ánh mắt lạnh lung sắc bén của Hạ băng. Cô lên tiếng chặn đứng sự vui mừng của các bạn của mình bằng những lời nói có sức gây tổn thương cao:
- Mấy người tránh xa tôi ra đi, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ. Hạ Băng này đây không còn là Hạ Băng của ngày xưa nữa. Đứng tránh xa tôi ra, dình dơ hết quần áo tôi rồi. Thật là bẩn quá đi.
Thả cánh tay của Hạ Băng ra, tụi nhỏ hụt hẫng nói vời vẻ trách móc Hạ Băng:
- Cậu tệ thật đấy, tụi tớ rất vui khi gặp lại cậu mà cậu lại nói thế.
Đứa khác lên tiếng:
- Thôi, cậu đừng nói nữa. Cậu ta không xứng để mình quan tâm đâu. Cũng chỉ xuất thân từ ngèo khó mà làm chảnh. Trước kia cậu ta còn ngèo hơn cả mình nữa.
Hạ Băng nghe đến từ nghèo là lồng lộn lên ngay:
- Ai nói chúng mày là tao nghèo cơ chứ? Hãy nhìn tao rồi nhìn lại chúng mày thử xem. Hứ. giờ tao đã được nhà họ Lâm nuôi nấng, chăm sóc, coi như con đẻ của họ. Những thứ như chùng mày làm sao mà đứng nói chuyện ngang hành với tao cơ chứ. Đi đi, đi đến nơi thuộc về chúng mày ấy, đừng lởn vởn trước trường học quý tộc của tao nữa, đi đi.
- Cậu xấu thật đấy. Thôi chúng mình đi thôi mấy cậu. đừng bao giờ nói chuyện với loại người này nữa.
Nói rồi, những đứa trẻ ấy nắm tay nhau bỏ đi. Hạ Băng kênh kiệu, tay khoanh trước ngực mắt nhìn chăm chăm theo.
Ở gần đó có 2 tên đang chăm chú dõi theo Hạ Băng. Bọn chúng là những tên vừa đánh bài thua mới bị bọn cho vay nặng lại đánh cho bầm dập mình mẩy. Bọn chúng đang đi lang thang để tìm cách kiếm tiền trả nợ. Đúng lúc nghe Hạ Băng tự khoe bản thân được nhà họ Lâm nuôi dưỡng. Cùng đường quá bọn chúng nảy ý đồ bắt cóc tống tiền. Bọn chúng đợic cho đám trẻ kia đi hết, trên đường lại vắng tanh. Nhân cơ hội chúng chạy đến bịt miệng Hạ Băng. Cô giãy giụa vùng vẫy thì bị bọn chúng đánh cho đến ngất rồi đem đi.
An Tường từ xa nhìn thấy cảnh đó liền chạy đến nhưng không kịp, bọn chúng lẻn nhanh quá. Cậu hớt ha hớt hải gọi điện về nhà, báo tin cho mẹ. quỳnh Nhi mém xíu nữa rớt điện thoại. Bà lập tức gọi quản gia dương vào để nhanh chóng liên lạc với bọn bắt cóc giải cứu cho Hạ Băng. Ai nấy cũng cuống cuồng cả lên sợ bọn chúng sẽ làm hại đến Hạ Băng. An tường thì lo cho Hạ băng đến nỗi đánh rơi cả điện thoại ở xó nào cũng không biết. Cho nên khi bọn bắt cóc Thuỷ Du gọi điện thoại cho An Tường thì không có ai bắt máy. Trong nhà từ gia nhân đến vệ sĩ ai cũng nghe biết tin Hạ Băng bị bắt cóc nhưng không một ai biết Thuỷ Du cũng đang phải tự mình giải thoát cho bản thân khỏi những tên bắt cóc còn máu lạnh hơn cả Hạ Băng.
Dù bọn bắt cóc Thuỷ Du có gọi đến trăm ngàn cuộc thì cũng chẳng có ai thèm để ý cả. Bọn họ chỉ đang tìm mọi cách để đem tiền đến lo cho Hạ Băng. Cả Quỳnh Nhi, An Tường cũng quên đi thiếu vắng sự hiện diện của Thuỷ Du. Không một ai nhớ đến cô cả. Thật đáng thương.
Trong rừng sâu, bọn bắt cóc lùng sục khắp nơi, bới tung khắp mọi ngõ ngách. Vừa tìm bắt Thuỷ Du bọn chúng vừa cải vả nhau:
- Tao đã nói rồi, muốn trả thù thì bắt thằng quý tử nhà họ Lâm á. Tại sao lại phải bắt con bé đó cơ chứ.
- Mày không biết gì cả, tao nghe nói đại ca muốn khi lấy được tiền rồi thì giết luôn con bé. Gây ra mối thù giữa hai gia đình. Con bé đó là đương kim tiểu thư, đứa con gái độc nhất của nhà họ Châu đấy. Mày nghĩ đi, nếu 2 gia đình gây thù với nhau thì nhà họ Lâm sẽ tổn thất như thế nào. Nếu không vì Lâm Lục chấm dứt hợp đồng với công ty mà đại ca hợp tác buôn bán ma tuý thì đại ca cũng không đến nỗi sa cơ lỡ vận như bây giờ.
- Quan trọng là nhanh chóng tìm ra nó, nếu không thì chết cả lũ.
- Mày tìm bên đó lại đi, tao qua bên này.
- Ừ.
Thuỷ Du núp phía dưới chân bọn chúng và đã nghe hết mọi chuyện. Trả thù gì chứ, cô chẳng hiểu gì cả. Cô chỉ biết quan trọng hơn cả là tính mạng cô như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu bị bọn chúng bắt được cô chỉ có chết mà thôi. Không nghĩ ngợi nhiều, cô rời khỏi vị trí đã nấp cắm đầu chạy tiếp. Cô vấp ngã cả chục lần, chay chân chỗ nào cũng tứa máu, mặt mày lấm lem bùn đất nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy đi tiếp vì cô biết tình hình này không có ai đến cứu cô ngoài bản thân mình cả.
- Nó kia rồi!
Một tên phát hiện ra Thuỷ Du, cả bọn cùng quay lại hướng đến tên mà phát hiện ra cô. Thuỷ Du sợ hãi tột độ, cô gắng sức chạy nhanh hơn nữa dù cơ thể không còn một chút sức lực nào.
- Đứng lại, đứng lại!
Tiếng la hét cộng thêm tiếng bước chân đang ngày một gần hơn. Khiến Thuỷ Du phải vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, không để ý phía trước cô trượt chân ngã nhào xuống vực sâu.