Đèn phòng cấp cứu chợt tắt.
Trong căn phòng rộng lớn với ánh đèn nhỏ leo lét toả sáng một góc phòng. Thuỷ Du nằm trên giường, cô vẫn chưa tỉnh lại sau ca cấp cứu. Mọi người tập trung xung quanh giường Thuỷ Du. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng cũng như biểu hiện khá mệt mỏi. Bỗng! cạch một tiếng. Cánh cửa phòng bệnh hé mở. Bác sĩ bước vào yêu cầu người nhà ra ngoài hết để Thuỷ Du có thể nghĩ ngơi yên tĩnh. Ông cũng gặp riêng Quỳnh Nhi để báo cáo tình trạng của Thuỷ Du hiện giờ.
Bác sĩ:
- May là tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, sức khoẻ cũng dần được phục hồiTiểu thư sẽ tỉnh lại sớm thôi cho nên xin phu nhân đừng quá lo lắng.
Quỳnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, bà quay qua nói với quản gia Dương:
- May quá.
Rồi quay qua tiếp lời bác sĩ:
- Cảm ơn bác sĩ.
- Nhưng mà…
Bác sĩ ngập ngừng.
- Nhưng sao hả bác sĩ? Có chuyện gì với con bé sao? Xin ông hãy nói rõ cho tôi biết.
Bác sĩ thở dài thườn thượt.
- Cái gì thế này! Chân mình, chân mình…Chân mình bị gì thế này? Sao nó…nó lại thành ra thế này cơ chứ!
Thuỷ Du vừa nói vừa sờ vào chân phải cứng ngắc của mình. Cô mới vừa tỉnh lại thôi. Cô còn chưa kịp nhận thức được ở đây là ở đâu, chưa hết sợ hãi khi thoát khỏi bọn bắt cóc, chưa kịp vui mừng khi vừa thoát chết. Vậy mà cô lại phải đón nhận mơn cơn sốc nặng thế này. Cô nói trong làn nước mắt, cổ họng nghẹn ứ cả lại. Cô không muốn tin vào sự thật. Thuỷ Du vừa khóc vừa lay mạnh cái chân của mình như muốn đánh thức nó cử động mặc cho nó đau đớn đến dường nào.
Chỉ còn vài tuần ngắn ngủi nữa thôi sẽ đến ngày mà cô đã đợi tận suốt 5 năm nay. Cô đã tập luyện thế nào, cố gắng đến đâu chính cô là người hiểu rõ nhất. Vậy mà giờ đây cô lại vô dụng đến thế. Sao nỡ đối xử với cô như thế chứ? Cô đã phạm tội gì sao. Thuỷ Du lau nước mắt,cô ngồi ngẩn người ra, ánh mắt vô hồn, buông xuôi cả hai tay.
Cánh cửa phòng bật mở. Quỳnh Nhi bước vào. An Tường ở ngoài cũng một mực đòi vào trong để xem tình hình của Thuỷ Du nhưng Quỳnh Nhi không cho cậu vào. Cô muốn nói chuyện riêng với Thuỷ Du.
- Thuỷ Du, con tỉnh rồi sao? Cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Cô lo cho con quá.
Quỳnh Nhi ôm chầm lấy Thuỷ Du. Thuỷ Du vẫn bất động, ánh mắt nhìn vô định trong không trung.
- Cô xin lỗi con. Tại cô, tại cô mà con mới bị như thế này. Tất cả là lỗi do cô.
Thuỷ Du vẫn không nói gì. Cô rất giận. Tại sao không ai đến cứu cô cơ chứ? Cô mất tích lâu vậy mà cũng không ai để ý sao? Bọn họ làm cái gì thế kia? Tại ai mà cô thành ra thế này? Cái im lặng của cô làm cho Quỳnh Nhi phải sợ hãi.
- Thuỷ Du à, con nói gì đi. Đừng làm cô sợ.
Ngồi bất động một hồi lâu, ánh mắt vẫn nhìn vô định, cô lên tiếng:
- Chân con có thể lành lại được không?
--- -----
- Chân phải của tiểu thư bị gãy, cần một khoảng thời gian dài mới hồi phục lại được.
- Vậy thưa bác sĩ, nó có ảnh hưởng gì đến với ước mơ của nó không ạ?
- Tôi biết tiểu thư là một vận động viên có thể ảnh hưởng nhiều đến với ước mơ của tiểu thư sau này. Nhưng nó có thể phục hồi lại được, nếu như trong khoảng thời gian này đừng lảm tổn thương đến xương cổ chân nữa thì sẽ không ảnh hưởng gì sau này.
- Ồ. Vậy sao. Vậy là con bé không bị ảnh hưởng gì sao. May quá. Cảm ơn bác sĩ.
- Việc cần làm bây giờ là đừng để bị thương thêm nữa. Nếu không sẽ…Khó phục hồi lại được.
--- -----
- Chân con không sao. Chỉ cần con nghĩ ngơi một thời gian là chân con sẽ lành lại ngay thôi. Con đừng lo lắng. Không sao đâu.
Thuỷ Du phải gắng kiềm chế lắm mới không để nước mắt chảy ra ngoài. Cái thở phào cùng như nụ cười được cô tạo ra để tự an ủi bản thân.
- Vậy, là nó có thể lành lại phải không. May quá. Nhưng giờ con muốn ngủ một chút. Con cảm thấy mệt.
- Ừ, con nghỉ ngơi đi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ. Ngày mai công an sẽ đến gặp con. Con cứ nói những gì con biết. Vậy may ra mới bắt được những tên bắt cóc con. Cô sẽ bắt những tên đó phải trả giá thật đắt.
- Con biết rồi. À, xin cô đừng nói cho mẹ con biết, con không muốn mẹ phải lo lắng.
- Ừ. Con muốn vậy thì cô sẽ làm theo ý của con. Con nghỉ đi.
---- --
- Nhớ canh chừng tiểu thư cẩn thận, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay.
- Vâng thưa phu nhân.
Sau khi Quỳnh Nhi đỡ Thuỷ Du nằm xuống rồi rời đi. Cô bật khóc. Cô thấy nhớ cha. Cô cảm thấy mình có lỗi với ông ấy. Cô không thể từ bỏ như thế được, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được mà. Mình phải cố gắng cố gắng hơn nữa, phải chờ đợi thêm nữa. Lời hứa ấy là niềm tin của cha cô đặt vào cô. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy mình thật cô đơn và mệt mỏi. Cha cô đang ở một nơi rất xa. Mẹ cô thì chỉ lo cho công việc. Anh trai cũng đang du học trên đất khách. Chỉ còn mình cô phải tự đối mặt, tự trải qua, tự đứng dậy. Tiếng khóc nức nở của cô vang lên trong căn phòng lớn nhưng lại rất đơn côi.
Trong căn phòng rộng lớn với ánh đèn nhỏ leo lét toả sáng một góc phòng. Thuỷ Du nằm trên giường, cô vẫn chưa tỉnh lại sau ca cấp cứu. Mọi người tập trung xung quanh giường Thuỷ Du. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng cũng như biểu hiện khá mệt mỏi. Bỗng! cạch một tiếng. Cánh cửa phòng bệnh hé mở. Bác sĩ bước vào yêu cầu người nhà ra ngoài hết để Thuỷ Du có thể nghĩ ngơi yên tĩnh. Ông cũng gặp riêng Quỳnh Nhi để báo cáo tình trạng của Thuỷ Du hiện giờ.
Bác sĩ:
- May là tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, sức khoẻ cũng dần được phục hồiTiểu thư sẽ tỉnh lại sớm thôi cho nên xin phu nhân đừng quá lo lắng.
Quỳnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, bà quay qua nói với quản gia Dương:
- May quá.
Rồi quay qua tiếp lời bác sĩ:
- Cảm ơn bác sĩ.
- Nhưng mà…
Bác sĩ ngập ngừng.
- Nhưng sao hả bác sĩ? Có chuyện gì với con bé sao? Xin ông hãy nói rõ cho tôi biết.
Bác sĩ thở dài thườn thượt.
- Cái gì thế này! Chân mình, chân mình…Chân mình bị gì thế này? Sao nó…nó lại thành ra thế này cơ chứ!
Thuỷ Du vừa nói vừa sờ vào chân phải cứng ngắc của mình. Cô mới vừa tỉnh lại thôi. Cô còn chưa kịp nhận thức được ở đây là ở đâu, chưa hết sợ hãi khi thoát khỏi bọn bắt cóc, chưa kịp vui mừng khi vừa thoát chết. Vậy mà cô lại phải đón nhận mơn cơn sốc nặng thế này. Cô nói trong làn nước mắt, cổ họng nghẹn ứ cả lại. Cô không muốn tin vào sự thật. Thuỷ Du vừa khóc vừa lay mạnh cái chân của mình như muốn đánh thức nó cử động mặc cho nó đau đớn đến dường nào.
Chỉ còn vài tuần ngắn ngủi nữa thôi sẽ đến ngày mà cô đã đợi tận suốt 5 năm nay. Cô đã tập luyện thế nào, cố gắng đến đâu chính cô là người hiểu rõ nhất. Vậy mà giờ đây cô lại vô dụng đến thế. Sao nỡ đối xử với cô như thế chứ? Cô đã phạm tội gì sao. Thuỷ Du lau nước mắt,cô ngồi ngẩn người ra, ánh mắt vô hồn, buông xuôi cả hai tay.
Cánh cửa phòng bật mở. Quỳnh Nhi bước vào. An Tường ở ngoài cũng một mực đòi vào trong để xem tình hình của Thuỷ Du nhưng Quỳnh Nhi không cho cậu vào. Cô muốn nói chuyện riêng với Thuỷ Du.
- Thuỷ Du, con tỉnh rồi sao? Cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Cô lo cho con quá.
Quỳnh Nhi ôm chầm lấy Thuỷ Du. Thuỷ Du vẫn bất động, ánh mắt nhìn vô định trong không trung.
- Cô xin lỗi con. Tại cô, tại cô mà con mới bị như thế này. Tất cả là lỗi do cô.
Thuỷ Du vẫn không nói gì. Cô rất giận. Tại sao không ai đến cứu cô cơ chứ? Cô mất tích lâu vậy mà cũng không ai để ý sao? Bọn họ làm cái gì thế kia? Tại ai mà cô thành ra thế này? Cái im lặng của cô làm cho Quỳnh Nhi phải sợ hãi.
- Thuỷ Du à, con nói gì đi. Đừng làm cô sợ.
Ngồi bất động một hồi lâu, ánh mắt vẫn nhìn vô định, cô lên tiếng:
- Chân con có thể lành lại được không?
--- -----
- Chân phải của tiểu thư bị gãy, cần một khoảng thời gian dài mới hồi phục lại được.
- Vậy thưa bác sĩ, nó có ảnh hưởng gì đến với ước mơ của nó không ạ?
- Tôi biết tiểu thư là một vận động viên có thể ảnh hưởng nhiều đến với ước mơ của tiểu thư sau này. Nhưng nó có thể phục hồi lại được, nếu như trong khoảng thời gian này đừng lảm tổn thương đến xương cổ chân nữa thì sẽ không ảnh hưởng gì sau này.
- Ồ. Vậy sao. Vậy là con bé không bị ảnh hưởng gì sao. May quá. Cảm ơn bác sĩ.
- Việc cần làm bây giờ là đừng để bị thương thêm nữa. Nếu không sẽ…Khó phục hồi lại được.
--- -----
- Chân con không sao. Chỉ cần con nghĩ ngơi một thời gian là chân con sẽ lành lại ngay thôi. Con đừng lo lắng. Không sao đâu.
Thuỷ Du phải gắng kiềm chế lắm mới không để nước mắt chảy ra ngoài. Cái thở phào cùng như nụ cười được cô tạo ra để tự an ủi bản thân.
- Vậy, là nó có thể lành lại phải không. May quá. Nhưng giờ con muốn ngủ một chút. Con cảm thấy mệt.
- Ừ, con nghỉ ngơi đi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ. Ngày mai công an sẽ đến gặp con. Con cứ nói những gì con biết. Vậy may ra mới bắt được những tên bắt cóc con. Cô sẽ bắt những tên đó phải trả giá thật đắt.
- Con biết rồi. À, xin cô đừng nói cho mẹ con biết, con không muốn mẹ phải lo lắng.
- Ừ. Con muốn vậy thì cô sẽ làm theo ý của con. Con nghỉ đi.
---- --
- Nhớ canh chừng tiểu thư cẩn thận, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay.
- Vâng thưa phu nhân.
Sau khi Quỳnh Nhi đỡ Thuỷ Du nằm xuống rồi rời đi. Cô bật khóc. Cô thấy nhớ cha. Cô cảm thấy mình có lỗi với ông ấy. Cô không thể từ bỏ như thế được, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được mà. Mình phải cố gắng cố gắng hơn nữa, phải chờ đợi thêm nữa. Lời hứa ấy là niềm tin của cha cô đặt vào cô. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy mình thật cô đơn và mệt mỏi. Cha cô đang ở một nơi rất xa. Mẹ cô thì chỉ lo cho công việc. Anh trai cũng đang du học trên đất khách. Chỉ còn mình cô phải tự đối mặt, tự trải qua, tự đứng dậy. Tiếng khóc nức nở của cô vang lên trong căn phòng lớn nhưng lại rất đơn côi.