Khi đã lớn tiếng trách mắng Thuỷ Du. An Tường mới cảm thấy hối hận vô cùng. Cũng tại cậu nóng nảy, suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến như vậy. Vì đối với Thuỷ Du, ước mơ trở thành một vận động viên chuyên nghiệp là điều quan trọng nhất cho nên cô không ngày nào mà không luyện tập. Nhưng cũng vì thế mà khoảng cách giữa hai người dần dần xa cách. An tường mong Thuỷ Du chỉ quan tâm đến mình dù chỉ một chút thôi nhưng ngay cả gặp mặt nhau cũng khó huống gì nói đến hỏi thăm nhau.
Có một lần, vì muốn chờ Thuỷ Du cùng về nhà mà An Tường đã ngồi đợic cô ngoài trời lạh hàng tiếng đồng hồ. Thuỷ Du thì vẫn luyện tập chăm chỉ không ngừng nghỉ. Nhưng đợi mãi Thủ Du vẫn không chịu dừng lại. Để tránh làm phiền cô, cậu từ bỏ chờ đợi,âm thầm, lặng lẽ trở về một mình. Cậu lủi thủi đi về trên con đường vắng, mặt buồn rười rượi. Bất ngờ, phía sau cậu. Một chiếc xe ô tô được điều khiển bởi một tay tài xế đang ngủ gật đang trờ tới:
- An Tường, cẩn thẩn.
Hạ Băng không nghĩ ngợi nhiều, từ phía sau chạy vội tới, đẩy An Tường sang một bên. Cả hai cùng ngã nhào xuống đất, tay chân bị trầy xước nhẹ. Và nhờ đó mà An Tường mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Hạ Băng đã âm thầm đi theo An Tường và đã dũng cảm cứu cậu thoát chết.
An Tường, cậu nợ Hạ Băng một mạng sống. Hạ Băng luôn xuất hiện đúng lúc cậu cần. Cô che lấp đi chỗ trống trong lòng cậu. Thay thế dần dần vị trí của Thuỷ Du. Hạ Băng như thế nào cậu không biết nhưng Hạ Băng đối với cậu rất tốt. Như thế thì làm sao cậu lại nghi ngờ cô được.
Thuỷ Du đối với cậu vô cùng quan trọng. An Tường đã lầm khi ngộ nhận Hạ Băng là người quan trọng với cậu. Tuy Hạ Băng luôn biết cách tạo dấu ấn nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng không thể thay thế vị trí của cô trong lòng cậu.
An Tường tìm đến gặp Thuỷ Du nhưng cô không chịu gặp mặt cậu.Dù cậu có la ó, đập cửa, năn nỉ cô nhưng cô vẫn không một chút mủi lòng. Thuỷ Du giờ đây không yếu đuối như trước nữa.
Từ khi bị An Tường chỉ trích, cô luôn tự nhốt bản thân, tránh gặp mặt tất cả mọi người. Tâm tính cô dần thay đổi. Cô bắt đầu cảm thấy sợ thế giới này, sợ cái chốn thượng lưu đầy ích kỉ, đố kị nhau này. Cô nghĩ như cô đã chết rồi vậy. Cô không khóc cũng không nói bất cứ một lời nào. Cô hận An Tường, thù Hạ Băng. Cô nghĩ có một ngày nào đó cô sẽ trả lại tất cả cho cô ta. Nỗi đau này mãi cô sẽ không bao giờ quên.
Bà Quế Đan, mẹ Thuỷ Du đã quyết định sẽ đưa cô trở về nhà. Thư kí kiêm quản gia Chu, người luôn gắn bó, thân tín của nhà họ Châu sẽ ở lại Bắc Kinh để chăm sóc cô. Đây cũng là ước muốn của Thuỷ Du. Cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại những con người đó chút nào. Cô xin lỗi và từ chối Quỳnh Nhi khi bà một mực muốn chăm sóc cô lại. Làm sao mà cô đối diện được với Hạ Băng trong căn nhà đó được. Nếu giờ mà Hạ Băng xuất hiện trước mặt cô chắc cô sẽ giết chết cô ta mất.
Ngày mà Thuỷ Du xuất viện, cô lại bước đi khập khiễng trở ra và được sự giúp đỡ của mẹ và quản gia. Khuôn mặt cô lạnh như băng, ánh mắt hiền lành trước đây giờ chỉ còn sắc lạnh như dao.
An Tường đã đợi cô rất lâu, vừa thấy cô, cậu mừng rỡ chạy lại ngay:
- Thuỷ Du
Thuỷ Du đưa ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn An Tường. Ánh mắt ấy làm cậu cảm thấy sợ. Cậu cố giữ nụ cười trên miệng, chạy lại đỡ lấy cánh tay Thuỷ Du:
- Nào, để tớ đỡ cậu.
Thuỷ Du liền hất mạnh tay An Tường ra, lạnh lùng nói:
- Đừng động vào người tớ
- Tớ xin lỗi
Thuỷ Du hét lên:
- Đừng xin lỗi, thấy cậu là tớ thấy lạnh run cả người đấy. Tớ xấu xa lắm, giả dối lắm. Vì vậy, hãy tránh xa tớ ra.
An Tường cố gắng giải thích, tiến lại gần cô:
- Thuỷ Du cậu nghe tớ nói…
Thuỷ Du lại giận dữ, lùi lại, hét lớn khi An Tường vẫn cứ tiến lại phía cô
- Tớ đã bảo tránh xa tớ ra.
Quế Đan phải giữ chặt lấy cô:
- Thuỷ Du, con bình tĩnh lại đi.
- Giờ cậu sợ tớ đến thế sao?
- Phải, ngay cả tưởng tượng bản mặt của cậu thôi cũng đã làm tôi muốn nôn rồi.
Rồi cô lấy tay giật mạnh sợi dây chuyền mà An Tường tặng cô nhân ngày cô xuất viện lần đầu tiên. Nước mắt Thuỷ Du chảy xuống khi cô đưa tay thả sợi dây chuyền xuống đất. An Tường đau đớn vô cùng, mặt cậu cũng đỏ ửng cả lên. Thuỷ Du cũng đau không kém, để làm được hành động này đủ để thấy cô mạnh mẽ cỡ nào, hận An Tường đến dường nào.
- Cậu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Thiên Quân và Dương Khánh đứng từ xa cũng bất ngờ, cả hai đều không dám thốt lên lời nào.
An Tường cậu đứng bất động nhìn Thuỷ Du lướt qua mặt mình rồi theo mẹ lên xe chở đi mà không phản ứng gì. Khi mà chiếc xe chạy đi, cậu mới sực tỉnh lại, chạy theo gọi “ Thuỷ Du “ trong vô vọng.
Chiếc xe mờ dần rồi biến mất. Chân cậu đứng không vững, ngã quỵ xuống đất. Thiên Quân và Dương Khánh chạy lại đỡ cậu:
- Cậu không sao chứ. Nào, đứng lên đi.
An Tường thất thểu đi lại phía sợi dây chuyền, cúi xuống nhặt lên. Nước mắt cậu bắt đầu chảy xuống. Cậu nắm chặt sợi dây rồi ôm vào lòng. Cậu không muốn mọi chuyện lại thành ra thế này. Chẳng lẽ từ giờ trở đi cậu không còn gặp Thuỷ Du được nữa. Cô đã căm ghét cậu đến thế mà. Khoảnh khắc Thuỷ Du giật đứt sợi dây chuyền ra khỏi cổ của mình là thời gian mà chính cô đã tự tay chấm dứt mọi mối liên hệ giữa cô và An Tường. Cô chính thức buông thả tất cả.
Có một lần, vì muốn chờ Thuỷ Du cùng về nhà mà An Tường đã ngồi đợic cô ngoài trời lạh hàng tiếng đồng hồ. Thuỷ Du thì vẫn luyện tập chăm chỉ không ngừng nghỉ. Nhưng đợi mãi Thủ Du vẫn không chịu dừng lại. Để tránh làm phiền cô, cậu từ bỏ chờ đợi,âm thầm, lặng lẽ trở về một mình. Cậu lủi thủi đi về trên con đường vắng, mặt buồn rười rượi. Bất ngờ, phía sau cậu. Một chiếc xe ô tô được điều khiển bởi một tay tài xế đang ngủ gật đang trờ tới:
- An Tường, cẩn thẩn.
Hạ Băng không nghĩ ngợi nhiều, từ phía sau chạy vội tới, đẩy An Tường sang một bên. Cả hai cùng ngã nhào xuống đất, tay chân bị trầy xước nhẹ. Và nhờ đó mà An Tường mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Hạ Băng đã âm thầm đi theo An Tường và đã dũng cảm cứu cậu thoát chết.
An Tường, cậu nợ Hạ Băng một mạng sống. Hạ Băng luôn xuất hiện đúng lúc cậu cần. Cô che lấp đi chỗ trống trong lòng cậu. Thay thế dần dần vị trí của Thuỷ Du. Hạ Băng như thế nào cậu không biết nhưng Hạ Băng đối với cậu rất tốt. Như thế thì làm sao cậu lại nghi ngờ cô được.
Thuỷ Du đối với cậu vô cùng quan trọng. An Tường đã lầm khi ngộ nhận Hạ Băng là người quan trọng với cậu. Tuy Hạ Băng luôn biết cách tạo dấu ấn nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng không thể thay thế vị trí của cô trong lòng cậu.
An Tường tìm đến gặp Thuỷ Du nhưng cô không chịu gặp mặt cậu.Dù cậu có la ó, đập cửa, năn nỉ cô nhưng cô vẫn không một chút mủi lòng. Thuỷ Du giờ đây không yếu đuối như trước nữa.
Từ khi bị An Tường chỉ trích, cô luôn tự nhốt bản thân, tránh gặp mặt tất cả mọi người. Tâm tính cô dần thay đổi. Cô bắt đầu cảm thấy sợ thế giới này, sợ cái chốn thượng lưu đầy ích kỉ, đố kị nhau này. Cô nghĩ như cô đã chết rồi vậy. Cô không khóc cũng không nói bất cứ một lời nào. Cô hận An Tường, thù Hạ Băng. Cô nghĩ có một ngày nào đó cô sẽ trả lại tất cả cho cô ta. Nỗi đau này mãi cô sẽ không bao giờ quên.
Bà Quế Đan, mẹ Thuỷ Du đã quyết định sẽ đưa cô trở về nhà. Thư kí kiêm quản gia Chu, người luôn gắn bó, thân tín của nhà họ Châu sẽ ở lại Bắc Kinh để chăm sóc cô. Đây cũng là ước muốn của Thuỷ Du. Cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại những con người đó chút nào. Cô xin lỗi và từ chối Quỳnh Nhi khi bà một mực muốn chăm sóc cô lại. Làm sao mà cô đối diện được với Hạ Băng trong căn nhà đó được. Nếu giờ mà Hạ Băng xuất hiện trước mặt cô chắc cô sẽ giết chết cô ta mất.
Ngày mà Thuỷ Du xuất viện, cô lại bước đi khập khiễng trở ra và được sự giúp đỡ của mẹ và quản gia. Khuôn mặt cô lạnh như băng, ánh mắt hiền lành trước đây giờ chỉ còn sắc lạnh như dao.
An Tường đã đợi cô rất lâu, vừa thấy cô, cậu mừng rỡ chạy lại ngay:
- Thuỷ Du
Thuỷ Du đưa ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn An Tường. Ánh mắt ấy làm cậu cảm thấy sợ. Cậu cố giữ nụ cười trên miệng, chạy lại đỡ lấy cánh tay Thuỷ Du:
- Nào, để tớ đỡ cậu.
Thuỷ Du liền hất mạnh tay An Tường ra, lạnh lùng nói:
- Đừng động vào người tớ
- Tớ xin lỗi
Thuỷ Du hét lên:
- Đừng xin lỗi, thấy cậu là tớ thấy lạnh run cả người đấy. Tớ xấu xa lắm, giả dối lắm. Vì vậy, hãy tránh xa tớ ra.
An Tường cố gắng giải thích, tiến lại gần cô:
- Thuỷ Du cậu nghe tớ nói…
Thuỷ Du lại giận dữ, lùi lại, hét lớn khi An Tường vẫn cứ tiến lại phía cô
- Tớ đã bảo tránh xa tớ ra.
Quế Đan phải giữ chặt lấy cô:
- Thuỷ Du, con bình tĩnh lại đi.
- Giờ cậu sợ tớ đến thế sao?
- Phải, ngay cả tưởng tượng bản mặt của cậu thôi cũng đã làm tôi muốn nôn rồi.
Rồi cô lấy tay giật mạnh sợi dây chuyền mà An Tường tặng cô nhân ngày cô xuất viện lần đầu tiên. Nước mắt Thuỷ Du chảy xuống khi cô đưa tay thả sợi dây chuyền xuống đất. An Tường đau đớn vô cùng, mặt cậu cũng đỏ ửng cả lên. Thuỷ Du cũng đau không kém, để làm được hành động này đủ để thấy cô mạnh mẽ cỡ nào, hận An Tường đến dường nào.
- Cậu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Thiên Quân và Dương Khánh đứng từ xa cũng bất ngờ, cả hai đều không dám thốt lên lời nào.
An Tường cậu đứng bất động nhìn Thuỷ Du lướt qua mặt mình rồi theo mẹ lên xe chở đi mà không phản ứng gì. Khi mà chiếc xe chạy đi, cậu mới sực tỉnh lại, chạy theo gọi “ Thuỷ Du “ trong vô vọng.
Chiếc xe mờ dần rồi biến mất. Chân cậu đứng không vững, ngã quỵ xuống đất. Thiên Quân và Dương Khánh chạy lại đỡ cậu:
- Cậu không sao chứ. Nào, đứng lên đi.
An Tường thất thểu đi lại phía sợi dây chuyền, cúi xuống nhặt lên. Nước mắt cậu bắt đầu chảy xuống. Cậu nắm chặt sợi dây rồi ôm vào lòng. Cậu không muốn mọi chuyện lại thành ra thế này. Chẳng lẽ từ giờ trở đi cậu không còn gặp Thuỷ Du được nữa. Cô đã căm ghét cậu đến thế mà. Khoảnh khắc Thuỷ Du giật đứt sợi dây chuyền ra khỏi cổ của mình là thời gian mà chính cô đã tự tay chấm dứt mọi mối liên hệ giữa cô và An Tường. Cô chính thức buông thả tất cả.