Hai người ôm nhau, reo hò, nhảy cẫng lên vì vui sướng tuy biết rằng cuộc phỏng vấn này chẳng là nghĩa lý gì nếu mà bị họ đánh rớt.
Đang vui mừng bỗng Thuỷ Du đứng sững lại, mặt mày nghiêm túc hỏi Duẫn Kỳ một câu hết sức ngớ ngẩn:
- Mà T.D Rose là gì thế?
Duẫn Kỳ ngã ngửa, cô ôm đầu, bó tay với cô bạn này, cô hỏi lại Thuỷ Du:
- Ôi trời! T.D Rose mà cậu cũng không biết sao? Thế cậu đăng kí mà không biết mình đang đăng kí cái gì sao? Cậu đúng là ngớ ngẩn mà!
“ Đâu phải là tớ ngớ ngẩn đâu, là do mình đăng kí quá nhiều công việc cùng một lúc cộng với hằng ngày phải tất bật các công việc làm thêm khác mới vậy đó chứ”
Thuỷ Du chỉ dám nghĩ vậy thôi, chớ cô mà nói ra sẽ bị Duẫn Kỳ xỉa xói lại mất. Cô chống chế:
- Tại tớ không…không có thời gian quan tâm đấy thôi.
- Cậu thật là, T.D Rose là một tập đoàn cực kỳ nổi tiếng đấy nhé. Với các công ty khác thì chỉ chuyên về một ngành nào đó. Nhưng đối với T.D Rose thì rất khác đó.
Duẫn Kỳ nói với giọng hết sức là ngưỡng mộ. Mắt cô to dần lên khi nói từng câu chữ ca ngợi về tập đoàn giàu có này.
Thuỷ Du nổi trí tò mò lên, cô hạ thấp cổ xuống, ghé sát mặt Duẫn Kỳ hỏi nhỏ như sợ ai nghe thấy:
- Khác thế nào?
Duẫn Kỳ tặc lưỡi, đẩy nhẹ cái đầu của cô bạn này ra xa một bên, dõng dạc nói:
- Nghe nè!
Rồi cô ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tuôn ra mọt tràng dài về kiến thức sơ lược về T.D Rose:
- T.D Rose là một công ty tư nhân được thành lập bởi Ashton. Là người đã lọt top đầu đối với những người giàu có và quyền lực nhất hiện nay. Tổng giám đốc sản công ty ước tính lên đến 10.000 tỉ USD. Chỉ riêng tổng tài sản riêng của Ashton là 700 tỉ USD rồi. T.D Rose hoạt động hầu hết các lĩnh vực và có rất nhiều chi nhánh được đặt ở các quốc gia khác nhau. Ngoài ra, công ty cũng một trong những chủ nhà đầu tư lớn nhất thế giới. Chỉ đứng sau 2 nhà đầu tư lâu năm là “ Lâm Lục” và “ Trí Thuỷ” ( Tên cũ là “Kim Cương”) thôi đấy. Thấy ghê chưa! Ghê chưa!
Duẫn Kỳ vừa nhắc đến hai cái tên làm quen thuộc làm Thuỷ Du đứng bất động trong giây lát.Cô im lặng, sắc mặt thay đổi, cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nhớ về hồi còn nhỏ, nhớ về,…
- Á..đau …đau…đau quá đi.
Thuỷ Du la oai oái, nhăn mặt tay xoa liên tục chỗ mà Duẫn Kỳ nhéo cho một cái.
- Đầu óc cậu để đi đâu đấy? Nãy giờ có nghe tớ nói không vậy?
- Nghe, nghe mà. Mà sao giàu có thế mà tớ lại không biết nhỉ?
Nói xong Thuỷ Du mới thấy mình bị hớ miệng, cô đứng bất động, mặt lo lắng quan sát phản ứng của Duẫn Kỳ. Duẫn Kỳ nhìn chăm chăm lấy Thuỷ Du làm Thuỷ Du đổ cả mồ hôi, rối Duẫn Kỳ đáp tỉnh rụi:
- Đúng, thế tớ mới thấy lạ chớ. Một người luôn mê trai Hàn như cậu thì mấy cái cơ bản này mà cũng chẳng biết sao? Khó hiểu thật.
Thuỷ Du thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thật may là Duẫn Kỳ chẳng mảy may nghi ngờ cũng chẳng phản ứng gì bởi lời nói của cô cả. “ Thật may quá, đúng là Duẫn Kỳ, câu ấy suy nghĩ đơn giản quá”
Thuỷ Du lại tiếp tục chống chế:
- Không biết mấy cái này thì lạ lắm sao?
Duẫn Kỳ đáp trả tỉnh rụi;
- Ừ.
- Thì giờ tớ biết rồi đây.
Rồi Thuỷ Du lại đứng trầm ngâm một lúc, thật ra cô vừa sực nhớ ra mình đã quên mất mình đã đăng kí làm công việc gì nơi cái chốn giàu có đó nữa. “ Chết thật, nếu mà để Duẫn Kỳ biết thì cậu ấy sẽ luôn mồm, nhắc lại mãi cho xem. Mình phải giấu mới được”
- Mà cậu cũng được mời đi phỏng vấn rồi đúng không? Chúc mừng nhé!
Duẫn Kỳ vui vẻ gật đầu:
- Ừ, chúng ta phải cố gắng lên không thể để vụt mất cơ hội này được. Nếu mà lần này không được nhận thì tớ sẽ không đi kiếm việc làm nữa.
Duẫn Kỳ nói với giọng đầy quyết tâm, ánh mắt loé ra ngọn lửa đầy ý chí.
- Ừ…Sao! Cậu nói gì? Không đi làm nữa là sao? Cậu có khùng không?
Duẫn Kỳ thay đổi sắc mặt, ánh mắt phóng ra đầy sự quyết tâm và hy vọng ấy đã vụt tắt đi bao giờ, cô buồn rầu nói:
- Chớ cậu nghĩ tớ phải làm sao bây giờ? Tớ đã xin đi xin việc làm mấy năm nay rồi mà chẳng ai nhận tớ cả.
- Sao cậu lại nhụt chí vậy chứ! Phải quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình chứ sao lại bỏ cuộc dễ dàng vậy được. Mà quan trọng hơn hết không làm thì lấy gì mà ăn?
Duẫn Kỳ đứng im lặng, mặt cúi gằm dưới xuống đất. Thuỷ Du liền ôm ấy tay Duẫn Kỳ mà an ủi, cổ vũ bạn, cô rúc vào người Duẫn Kỳ, nũng nịu:
- Không sao đâu, không sao đâu mà. Đừng lo lắng nữa. nhất định cậu sẽ qua được buổi phỏng vấn mà. Duẫn Kỳ luôn đáng yêu, vui vẻ, lạc quan này sao mà họ nỡ để vụt mất được chứ.
Bàn tay ngỗ nghịch của Thuỷ Du liên tục cù vào vào bên hông của Duẫn Kỳ làm Duẫn Kỳ không chịu được mà phá lên cười, đẩy Thuỷ Du ra xa.
- Được rồi, tớ biết rồi mà. Cậu dừng lại đi.
Thuỷ Du nào có buông tha cho Duẫn Kỳ, cô vẫn cứ tiếp tục thọt lét càng lúc càng mạnh hơn và còn rượt đuổi theo Duẫn Kỳ cho bằng được mặc cho cô ấy vùng chạy khỏi cô.
Song song giờ này ở bên nước Mĩ xa xôi. Trong một căn phòng rộng lớn đầy xa hoa và lộng lẫy với tông màu trắng đen là chủ đạo. Tuy căn phòng to lớn thế nhưng xuất hiện trong khung cảnh sang trọng ấy chỉ có một mình một con người nhỏ bé nhưng phong thái không nhỏ bé chút nào. Bên cạnh cánh cửa kính lớn ấy là một chàng trai trẻ. Với dáng người nhìn được nhìn từ góc phía sau anh có một vóc dáng đúng chuẩn soái ca, cao tầm 1mét 85 trở lên. Anh diện một chiếc áo sơ mi trắng được xem là quá nhỏ đối với cơ bắp cuồn cuộn của anh. Một tay đút vào túi quần, tay kia cầm một ly rượu Whiskey. Anh đang ngắm nhìn khung cảnh đêm đẹp tuyệt mỹ của thành phố New York. Không gian vẫn im lìm không một tiếng động. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự im lìm này. Chàng trai ấy từ từ xoay mặt lại. Khuôn mặt của anh trái ngược hoàn toàn với thân hình nóng bỏng và đầy quyến rũ. Khuôn mặt đáng yêu, búng ra sữa nhưng trông vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ kiêu ngạo, khuôn miệng nhỏ xinh nhưng chưa thấy anh cười bao giờ, nếu có thì chỉ là nụ cười mỉa mai, khinh thường người khác.
Anh tiến chậm rãi đến chiếc bàn trắng tinh được thiết kết đẹp mắt với tay lấy chiếc điện thoại. Anh bắt máy nhưng lại không nói gì, ánh mắt lạnh lùng ấy chưa có dấu hiệu chấm dứt. Ở đầu giây bên kia, một giọng nói người đàn ông vang lên:
- Thưa chủ tịch. Việc mà chủ tịch giao tôi đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Giờ chỉ còn chờ chỉ thị của ngài nữa thôi ạ.
Anh vẫn không nói gì, lạnh lùng tắt điện thoại. Anh đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm.
“ Cuối cùng cũng trở về”
Đang vui mừng bỗng Thuỷ Du đứng sững lại, mặt mày nghiêm túc hỏi Duẫn Kỳ một câu hết sức ngớ ngẩn:
- Mà T.D Rose là gì thế?
Duẫn Kỳ ngã ngửa, cô ôm đầu, bó tay với cô bạn này, cô hỏi lại Thuỷ Du:
- Ôi trời! T.D Rose mà cậu cũng không biết sao? Thế cậu đăng kí mà không biết mình đang đăng kí cái gì sao? Cậu đúng là ngớ ngẩn mà!
“ Đâu phải là tớ ngớ ngẩn đâu, là do mình đăng kí quá nhiều công việc cùng một lúc cộng với hằng ngày phải tất bật các công việc làm thêm khác mới vậy đó chứ”
Thuỷ Du chỉ dám nghĩ vậy thôi, chớ cô mà nói ra sẽ bị Duẫn Kỳ xỉa xói lại mất. Cô chống chế:
- Tại tớ không…không có thời gian quan tâm đấy thôi.
- Cậu thật là, T.D Rose là một tập đoàn cực kỳ nổi tiếng đấy nhé. Với các công ty khác thì chỉ chuyên về một ngành nào đó. Nhưng đối với T.D Rose thì rất khác đó.
Duẫn Kỳ nói với giọng hết sức là ngưỡng mộ. Mắt cô to dần lên khi nói từng câu chữ ca ngợi về tập đoàn giàu có này.
Thuỷ Du nổi trí tò mò lên, cô hạ thấp cổ xuống, ghé sát mặt Duẫn Kỳ hỏi nhỏ như sợ ai nghe thấy:
- Khác thế nào?
Duẫn Kỳ tặc lưỡi, đẩy nhẹ cái đầu của cô bạn này ra xa một bên, dõng dạc nói:
- Nghe nè!
Rồi cô ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tuôn ra mọt tràng dài về kiến thức sơ lược về T.D Rose:
- T.D Rose là một công ty tư nhân được thành lập bởi Ashton. Là người đã lọt top đầu đối với những người giàu có và quyền lực nhất hiện nay. Tổng giám đốc sản công ty ước tính lên đến 10.000 tỉ USD. Chỉ riêng tổng tài sản riêng của Ashton là 700 tỉ USD rồi. T.D Rose hoạt động hầu hết các lĩnh vực và có rất nhiều chi nhánh được đặt ở các quốc gia khác nhau. Ngoài ra, công ty cũng một trong những chủ nhà đầu tư lớn nhất thế giới. Chỉ đứng sau 2 nhà đầu tư lâu năm là “ Lâm Lục” và “ Trí Thuỷ” ( Tên cũ là “Kim Cương”) thôi đấy. Thấy ghê chưa! Ghê chưa!
Duẫn Kỳ vừa nhắc đến hai cái tên làm quen thuộc làm Thuỷ Du đứng bất động trong giây lát.Cô im lặng, sắc mặt thay đổi, cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nhớ về hồi còn nhỏ, nhớ về,…
- Á..đau …đau…đau quá đi.
Thuỷ Du la oai oái, nhăn mặt tay xoa liên tục chỗ mà Duẫn Kỳ nhéo cho một cái.
- Đầu óc cậu để đi đâu đấy? Nãy giờ có nghe tớ nói không vậy?
- Nghe, nghe mà. Mà sao giàu có thế mà tớ lại không biết nhỉ?
Nói xong Thuỷ Du mới thấy mình bị hớ miệng, cô đứng bất động, mặt lo lắng quan sát phản ứng của Duẫn Kỳ. Duẫn Kỳ nhìn chăm chăm lấy Thuỷ Du làm Thuỷ Du đổ cả mồ hôi, rối Duẫn Kỳ đáp tỉnh rụi:
- Đúng, thế tớ mới thấy lạ chớ. Một người luôn mê trai Hàn như cậu thì mấy cái cơ bản này mà cũng chẳng biết sao? Khó hiểu thật.
Thuỷ Du thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thật may là Duẫn Kỳ chẳng mảy may nghi ngờ cũng chẳng phản ứng gì bởi lời nói của cô cả. “ Thật may quá, đúng là Duẫn Kỳ, câu ấy suy nghĩ đơn giản quá”
Thuỷ Du lại tiếp tục chống chế:
- Không biết mấy cái này thì lạ lắm sao?
Duẫn Kỳ đáp trả tỉnh rụi;
- Ừ.
- Thì giờ tớ biết rồi đây.
Rồi Thuỷ Du lại đứng trầm ngâm một lúc, thật ra cô vừa sực nhớ ra mình đã quên mất mình đã đăng kí làm công việc gì nơi cái chốn giàu có đó nữa. “ Chết thật, nếu mà để Duẫn Kỳ biết thì cậu ấy sẽ luôn mồm, nhắc lại mãi cho xem. Mình phải giấu mới được”
- Mà cậu cũng được mời đi phỏng vấn rồi đúng không? Chúc mừng nhé!
Duẫn Kỳ vui vẻ gật đầu:
- Ừ, chúng ta phải cố gắng lên không thể để vụt mất cơ hội này được. Nếu mà lần này không được nhận thì tớ sẽ không đi kiếm việc làm nữa.
Duẫn Kỳ nói với giọng đầy quyết tâm, ánh mắt loé ra ngọn lửa đầy ý chí.
- Ừ…Sao! Cậu nói gì? Không đi làm nữa là sao? Cậu có khùng không?
Duẫn Kỳ thay đổi sắc mặt, ánh mắt phóng ra đầy sự quyết tâm và hy vọng ấy đã vụt tắt đi bao giờ, cô buồn rầu nói:
- Chớ cậu nghĩ tớ phải làm sao bây giờ? Tớ đã xin đi xin việc làm mấy năm nay rồi mà chẳng ai nhận tớ cả.
- Sao cậu lại nhụt chí vậy chứ! Phải quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình chứ sao lại bỏ cuộc dễ dàng vậy được. Mà quan trọng hơn hết không làm thì lấy gì mà ăn?
Duẫn Kỳ đứng im lặng, mặt cúi gằm dưới xuống đất. Thuỷ Du liền ôm ấy tay Duẫn Kỳ mà an ủi, cổ vũ bạn, cô rúc vào người Duẫn Kỳ, nũng nịu:
- Không sao đâu, không sao đâu mà. Đừng lo lắng nữa. nhất định cậu sẽ qua được buổi phỏng vấn mà. Duẫn Kỳ luôn đáng yêu, vui vẻ, lạc quan này sao mà họ nỡ để vụt mất được chứ.
Bàn tay ngỗ nghịch của Thuỷ Du liên tục cù vào vào bên hông của Duẫn Kỳ làm Duẫn Kỳ không chịu được mà phá lên cười, đẩy Thuỷ Du ra xa.
- Được rồi, tớ biết rồi mà. Cậu dừng lại đi.
Thuỷ Du nào có buông tha cho Duẫn Kỳ, cô vẫn cứ tiếp tục thọt lét càng lúc càng mạnh hơn và còn rượt đuổi theo Duẫn Kỳ cho bằng được mặc cho cô ấy vùng chạy khỏi cô.
Song song giờ này ở bên nước Mĩ xa xôi. Trong một căn phòng rộng lớn đầy xa hoa và lộng lẫy với tông màu trắng đen là chủ đạo. Tuy căn phòng to lớn thế nhưng xuất hiện trong khung cảnh sang trọng ấy chỉ có một mình một con người nhỏ bé nhưng phong thái không nhỏ bé chút nào. Bên cạnh cánh cửa kính lớn ấy là một chàng trai trẻ. Với dáng người nhìn được nhìn từ góc phía sau anh có một vóc dáng đúng chuẩn soái ca, cao tầm 1mét 85 trở lên. Anh diện một chiếc áo sơ mi trắng được xem là quá nhỏ đối với cơ bắp cuồn cuộn của anh. Một tay đút vào túi quần, tay kia cầm một ly rượu Whiskey. Anh đang ngắm nhìn khung cảnh đêm đẹp tuyệt mỹ của thành phố New York. Không gian vẫn im lìm không một tiếng động. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự im lìm này. Chàng trai ấy từ từ xoay mặt lại. Khuôn mặt của anh trái ngược hoàn toàn với thân hình nóng bỏng và đầy quyến rũ. Khuôn mặt đáng yêu, búng ra sữa nhưng trông vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ kiêu ngạo, khuôn miệng nhỏ xinh nhưng chưa thấy anh cười bao giờ, nếu có thì chỉ là nụ cười mỉa mai, khinh thường người khác.
Anh tiến chậm rãi đến chiếc bàn trắng tinh được thiết kết đẹp mắt với tay lấy chiếc điện thoại. Anh bắt máy nhưng lại không nói gì, ánh mắt lạnh lùng ấy chưa có dấu hiệu chấm dứt. Ở đầu giây bên kia, một giọng nói người đàn ông vang lên:
- Thưa chủ tịch. Việc mà chủ tịch giao tôi đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Giờ chỉ còn chờ chỉ thị của ngài nữa thôi ạ.
Anh vẫn không nói gì, lạnh lùng tắt điện thoại. Anh đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm.
“ Cuối cùng cũng trở về”