Thuỷ Du sợ hãi trước phản ứng dữ dội của anh ta. Như người khác thì sẽ nhảy cẫng lên rồi lấy tay lau chùi vết bẩn còn anh ta chỉ đứng yên, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ. Ánh mắt phừng phừng ngọn lửa tức giận của anh ta như muốn nuốt sống cô. Giờ cô phải làm sao: “ Nếu xin lỗi thì chắc làm cho anh ta càng điên tiết lên, còn đứng im lặng thì không phải phép, thôi thì còn cách này vậy”
- Tôi xin lỗi ạ, thành thật xin lỗi.
Thuỷ Du vừa nói vừa cúi xuống thu dọn đồ đạc, cố gắng che mặt để anh ta không thấy khuôn mặt mình rồi như tên bắn Thuỷ Du lủi bỏ chạy ra ngoài. Cô nghĩ chắc chỉ còn duy nhất cách này. Chắc anh ta sẽ nhanh chóng nguôi giận ngay nếu mình biến mất khỏi mặt anh ta như thế này. Nhưng điều đó càng làm anh ta tức giận hơn trước. Khi để Thuỷ Du bỏ chạy ra ngoài. Anh ta từ từ rút điện thoại ra:
- Vâng, ngài chủ tịch
Anh ta chậm rãi nói, lời nói chứa đựng sự giận dữ và quyết liệt:
- Đuổi hết tất cả bọn nhân viên lao công.
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông thư kí vẫn phục tùng mệnh lệnh:
- Tôi hiểu rồi, thưa ngài.
Thuỷ Du chạy ra ngoài, không kịp suy nghĩ cô chạy vào nhà vệ sinh nữ mà lẫn trốn. Cô ngồi vào một góc mà thở hồng hộc. Không phải là do mất sức vì chạy mà là do cô quá sợ hãi. Đây không phải là việc làm đúng nhưng để tránh phiền phức nên cô đã chọn cách là “ Bỏ chạy”.
“ Đúng là xui xẻo mà, không biết anh ta đã đi chưa”
Thuỷ Du liếc nhìn đồng hồ.
“ Trời đất, đã trễ vậy rồi sao! Không được rồi, phải nhanh chóng đi thôi. Không là không kịp mất”
Đang ngồi nghĩ ngợi thì có giọng nói từ một nhà vệ sinh vọng ra. Mở đầu là một nụ cười đầy đắc ý:
- Mày yêm tâm, tao chắc chắn là tao sẽ được nhận. Nói cho mày biết, anh rể tao là người sẽ phỏng vấn tao. Với lại tao lại có bằng cấp đầy đủ. Điều kiện thế thôi cũng nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Này, sao mày lại nói bằng tao là đồ giả chứ. Con nhỏ chết tiệt. Mà cứ cho là thế đi, nhưng tao vẫn sẽ đường đường chính chính được nhận vào làm thôi. Được rồi, tối gặp, tao mời mày.
Cánh cửa phòng vệ sinh mở tung. Từ trong bước ra một cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Nhìn từ trên xuống dưới cô ta đều mang đồ hàng hiệu. Cô ta một tay cầm điện thoại, tay kia vuốt lại mái tóc. Nhìn thấy Thuỷ Du đang nhìn mình chằm chằm. Cô ta hách dịch nói:
- Nhìn gì? Lo làm việc của mình đi. Bẩn thỉu quá đi. Tránh ra.
Thuỷ Du nép người qua một bên nhường đường. Cô ta điệu đà bước đi. Thuỷ Du thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Thuỷ Du giật mình nhìn đồng hồ, cô xoay người bỏ chạy ra ngoài rồi chẳng được mấy giây cô lại chạy ào vào trong thu gom đồ đạc cất đúng chỗ. Cô cứ thế mà chạy một mạch đến chỗ phỏng vấn mà chẳng kịp thay bộ quần áo.
Một người mở cửa bức ra, tay cầm xấp giấy bắt đầu gọi tên:
- Đây là nhóm cuối cùng: 272, Trương Ân Ân
- Vâng
- 273, Chung Diên Vỹ
- Có
- 274, Châu Thuỷ Du
Thấy chưa có người lên tiếng, cô thư kí đọc lại thêm một lần nữa:
- 274, Châu Thuỷ Du. Châu Thuỷ Du có ở đây không?
- Có, có. Tôi đây.
Thuỷ Du vừa nói vừa chạy đến, cô thở hồng hộc:
- Xin lỗi, tôi đến muộn.
Cô thư kí nhìn chăm lấy cô rồi nói:
- Cô là Châu Thuỷ Du sao?
- Vâng
Cô thư kí nhìn Thuỷ Du thêm một lần nữa. Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán rộ lên. Thuỷ Du nhìn lại mình.
“ Có lẽ là do mình mang bộ đồ này. Họ nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.”
Cô thư kí lên tiếng cắt đứt mọi tiếng xì xào:
- Được rồi, tất cả vào đi.
Thuỷ Du đứng lại nghỉ mệt một lát, cô hít sâu rồi tự tin bước vào.
Thuỷ Du giờ thực sự đã bước vào cuộc phỏng vấn. Ngồi trước mặt cô toàn những vị tai to mặt lớn. Tuy đây chỉ là cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên làm thời vụ nhưng nó vẫn được chú trọng. “ Có lẽ đây là công ty lớn nên họ mới làm “long trọng” thế”
Thuỷ Du ngồi im lặng, chờ cho đến lượt mình nhưng cô chỉ thấy bọn họ phỏng vấn hai người còn lại. Thậm chí cả cái liếc mắt họ cũng không dành cho cô. Không những thế một trong những người phỏng vấn ngồi gần cô đang lấy tay bịt cả mũi. Thuỷ Du trong lòng cảm thấy như bị xúc phạm và tâm trạng cô không tốt xíu nào. Nói thẳng ra là cô không đồng tình với cách cư xử của những vị có quyền lực kia.
Nhưng Thuỷ Du vẫn kiên trì chờ đợi nhưng cuối cùng câu cô nghe được lại là:
- Chúng ta kết thúc phỏng vấn ở đây.
Thuỷ Du như không nghe rõ điều họ nói, cô hỏi lại:
- Sao ạ?
Một người đàn ông trong bọn họ lên tiếng, ánh mắt khinh khỉnh cùng với câu hỏi mỉa mai:
- Oh, cô là ai thế? Cô có tham gia phỏng vấn sao?
Một tràng cười bắt đầu rộ lên. Từ đâu đó có cô nghe được lời nói của ai đó: Tôi còn cứ tưởng cô ta vào đây chờ để dọn dẹp vệ sinh cơ đấy.
Thuỷ Du hay tay nắm chặt lấy quần kìm chế sự tức giận. Thuỷ Du dõng dạc nói:
- Tôi là Châu Thuỷ Du, tôi đến để tham gia phỏng vấn. Xin các vị đây hãy đặt câu hỏi cho tôi.
Khuôn mặt họ tỏ vẻ như không muốn nghe lời nói của cô. Người đàn ông đó lại bắt đầu lên tiếng:
- Được rồi, thế tôi hỏi cô. Cô tốt nghiệp trường nào?
- Tôi tốt ngiệp trường Bối Danh, nó nằm ở ngoại ô thành phố một xíu ạ.
Người đàn ông lấy tay ngoáy tai, tỏ vẻ khinh thường, nói:
- “ Bối Danh? Sao tôi chưa nghe cái tên này bao giờ nhỉ?
Rồi ông xoay qua hỏi những người bên cạnh:
- Mọi người có nghe tên này bao giờ chưa?
Ai ai cũng cười mỉa, lắc đầu.
Chung Diên Vỹ lên tiếng:
- Chắc ngôi trường đó toàn đào tạo những con vật muốn học đòi tiến hoá làm người nhỉ.
Lại một tràng cười vang lên. Thuỷ Du quay sang nhìn trân trân Diên Vỹ đang còn cười khoái chí.
Thuỷ Du cố giữ bình tĩnh. Đối với bọn người này thì tức giận cũng chẳng có ý nghĩ gì. Bây giờ đến lượt cô phản pháo lại. Thuỷ Du mỉm cười nói:
- Tuy nó là trường không mấy danh tiếng nhưng không phải những người học tại ngôi trường đó cũng đều ngu ngốc cả. Tôi có đầy đủ bằng cấp và kĩ năng, kiến thức mà các vị cần. Chứ không phải là loại giấy tờ mà có thể mua được hay dựa dẫm vào người khác như ai kia.
Thuỷ Du vừa nói vừa quay sang nhìn Diên Vỹ với một nụ cười thần bí. Cô ta chính là người mà trong nhà vệ sinh dương dương tự đắc về mình. Khuôn mặt của người đàn ông cũng như Diên Vỹ biến sắc. Cả hai nhìn nhau không nói được gì.
Thuỷ Du tiếp tục lên tiếng:
- Nếu không tin, các vị cứ thử.
Người đàn ông quát:
- Im ngay, cô tưởng đây là đâu mà dám nói những lời đó hả.
Thuỷ Du thách thức ông ta một lần nữa:
- Ông không dám sao?
Không khí căng thẳng tột độ, người đàn ông toát mồ hôi, không nói được gì. Nếu công ty biết được việc ông lợi dụng chức vụ đưa người thân vào làm thì sẽ bị đuổi ngay tức khắc. Lúc này, cánh cửa mở tung. Hai người mang áo vest chỉnh tề bước vào trước rồi họ dạt ra sang hai bên, theo sau là một người đàn ông đứng tuổi, ông xoay người lại:
- Mời, ngài.
Hình như vẫn còn một người nữa. Và xuất hiện một anh chàng thanh niên vô cùng đẹp trai, anh ta lạnh lùng bước vào. Ai nấy đều ngơ ngác đứng lên. Người đàn ông đứng tuổi bắt đầu lên tiếng giới thiệu:
- Đây, là ngài chủ tịch.
Nghe đến hai từ “ Chủ tịch” mọi người ai cũng sợ hãi và bắt đầu hành lễ. Thuỷ Du thì đứng như trời trồng, ngạc nhiên tột độ, nhìn chằm chằm lấy vị chủ tịch trẻ tuổi ấy. Cô dụi mắt mấy lần để đảm bảo mình không nhìn nhầm.
“ Chủ tịch, anh ta sao? Thôi thế là xong đời mày rồi Thuỷ Du. Sao lại phải là anh ta cơ chứ”
Và ngài chủ tịch trẻ tuổi ấy không ai khác chính là anh thanh niên mà Thuỷ Du mới vừa đắc tội trong nhà vệ sinh.
- Tôi xin lỗi ạ, thành thật xin lỗi.
Thuỷ Du vừa nói vừa cúi xuống thu dọn đồ đạc, cố gắng che mặt để anh ta không thấy khuôn mặt mình rồi như tên bắn Thuỷ Du lủi bỏ chạy ra ngoài. Cô nghĩ chắc chỉ còn duy nhất cách này. Chắc anh ta sẽ nhanh chóng nguôi giận ngay nếu mình biến mất khỏi mặt anh ta như thế này. Nhưng điều đó càng làm anh ta tức giận hơn trước. Khi để Thuỷ Du bỏ chạy ra ngoài. Anh ta từ từ rút điện thoại ra:
- Vâng, ngài chủ tịch
Anh ta chậm rãi nói, lời nói chứa đựng sự giận dữ và quyết liệt:
- Đuổi hết tất cả bọn nhân viên lao công.
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông thư kí vẫn phục tùng mệnh lệnh:
- Tôi hiểu rồi, thưa ngài.
Thuỷ Du chạy ra ngoài, không kịp suy nghĩ cô chạy vào nhà vệ sinh nữ mà lẫn trốn. Cô ngồi vào một góc mà thở hồng hộc. Không phải là do mất sức vì chạy mà là do cô quá sợ hãi. Đây không phải là việc làm đúng nhưng để tránh phiền phức nên cô đã chọn cách là “ Bỏ chạy”.
“ Đúng là xui xẻo mà, không biết anh ta đã đi chưa”
Thuỷ Du liếc nhìn đồng hồ.
“ Trời đất, đã trễ vậy rồi sao! Không được rồi, phải nhanh chóng đi thôi. Không là không kịp mất”
Đang ngồi nghĩ ngợi thì có giọng nói từ một nhà vệ sinh vọng ra. Mở đầu là một nụ cười đầy đắc ý:
- Mày yêm tâm, tao chắc chắn là tao sẽ được nhận. Nói cho mày biết, anh rể tao là người sẽ phỏng vấn tao. Với lại tao lại có bằng cấp đầy đủ. Điều kiện thế thôi cũng nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Này, sao mày lại nói bằng tao là đồ giả chứ. Con nhỏ chết tiệt. Mà cứ cho là thế đi, nhưng tao vẫn sẽ đường đường chính chính được nhận vào làm thôi. Được rồi, tối gặp, tao mời mày.
Cánh cửa phòng vệ sinh mở tung. Từ trong bước ra một cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Nhìn từ trên xuống dưới cô ta đều mang đồ hàng hiệu. Cô ta một tay cầm điện thoại, tay kia vuốt lại mái tóc. Nhìn thấy Thuỷ Du đang nhìn mình chằm chằm. Cô ta hách dịch nói:
- Nhìn gì? Lo làm việc của mình đi. Bẩn thỉu quá đi. Tránh ra.
Thuỷ Du nép người qua một bên nhường đường. Cô ta điệu đà bước đi. Thuỷ Du thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Thuỷ Du giật mình nhìn đồng hồ, cô xoay người bỏ chạy ra ngoài rồi chẳng được mấy giây cô lại chạy ào vào trong thu gom đồ đạc cất đúng chỗ. Cô cứ thế mà chạy một mạch đến chỗ phỏng vấn mà chẳng kịp thay bộ quần áo.
Một người mở cửa bức ra, tay cầm xấp giấy bắt đầu gọi tên:
- Đây là nhóm cuối cùng: 272, Trương Ân Ân
- Vâng
- 273, Chung Diên Vỹ
- Có
- 274, Châu Thuỷ Du
Thấy chưa có người lên tiếng, cô thư kí đọc lại thêm một lần nữa:
- 274, Châu Thuỷ Du. Châu Thuỷ Du có ở đây không?
- Có, có. Tôi đây.
Thuỷ Du vừa nói vừa chạy đến, cô thở hồng hộc:
- Xin lỗi, tôi đến muộn.
Cô thư kí nhìn chăm lấy cô rồi nói:
- Cô là Châu Thuỷ Du sao?
- Vâng
Cô thư kí nhìn Thuỷ Du thêm một lần nữa. Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán rộ lên. Thuỷ Du nhìn lại mình.
“ Có lẽ là do mình mang bộ đồ này. Họ nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.”
Cô thư kí lên tiếng cắt đứt mọi tiếng xì xào:
- Được rồi, tất cả vào đi.
Thuỷ Du đứng lại nghỉ mệt một lát, cô hít sâu rồi tự tin bước vào.
Thuỷ Du giờ thực sự đã bước vào cuộc phỏng vấn. Ngồi trước mặt cô toàn những vị tai to mặt lớn. Tuy đây chỉ là cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên làm thời vụ nhưng nó vẫn được chú trọng. “ Có lẽ đây là công ty lớn nên họ mới làm “long trọng” thế”
Thuỷ Du ngồi im lặng, chờ cho đến lượt mình nhưng cô chỉ thấy bọn họ phỏng vấn hai người còn lại. Thậm chí cả cái liếc mắt họ cũng không dành cho cô. Không những thế một trong những người phỏng vấn ngồi gần cô đang lấy tay bịt cả mũi. Thuỷ Du trong lòng cảm thấy như bị xúc phạm và tâm trạng cô không tốt xíu nào. Nói thẳng ra là cô không đồng tình với cách cư xử của những vị có quyền lực kia.
Nhưng Thuỷ Du vẫn kiên trì chờ đợi nhưng cuối cùng câu cô nghe được lại là:
- Chúng ta kết thúc phỏng vấn ở đây.
Thuỷ Du như không nghe rõ điều họ nói, cô hỏi lại:
- Sao ạ?
Một người đàn ông trong bọn họ lên tiếng, ánh mắt khinh khỉnh cùng với câu hỏi mỉa mai:
- Oh, cô là ai thế? Cô có tham gia phỏng vấn sao?
Một tràng cười bắt đầu rộ lên. Từ đâu đó có cô nghe được lời nói của ai đó: Tôi còn cứ tưởng cô ta vào đây chờ để dọn dẹp vệ sinh cơ đấy.
Thuỷ Du hay tay nắm chặt lấy quần kìm chế sự tức giận. Thuỷ Du dõng dạc nói:
- Tôi là Châu Thuỷ Du, tôi đến để tham gia phỏng vấn. Xin các vị đây hãy đặt câu hỏi cho tôi.
Khuôn mặt họ tỏ vẻ như không muốn nghe lời nói của cô. Người đàn ông đó lại bắt đầu lên tiếng:
- Được rồi, thế tôi hỏi cô. Cô tốt nghiệp trường nào?
- Tôi tốt ngiệp trường Bối Danh, nó nằm ở ngoại ô thành phố một xíu ạ.
Người đàn ông lấy tay ngoáy tai, tỏ vẻ khinh thường, nói:
- “ Bối Danh? Sao tôi chưa nghe cái tên này bao giờ nhỉ?
Rồi ông xoay qua hỏi những người bên cạnh:
- Mọi người có nghe tên này bao giờ chưa?
Ai ai cũng cười mỉa, lắc đầu.
Chung Diên Vỹ lên tiếng:
- Chắc ngôi trường đó toàn đào tạo những con vật muốn học đòi tiến hoá làm người nhỉ.
Lại một tràng cười vang lên. Thuỷ Du quay sang nhìn trân trân Diên Vỹ đang còn cười khoái chí.
Thuỷ Du cố giữ bình tĩnh. Đối với bọn người này thì tức giận cũng chẳng có ý nghĩ gì. Bây giờ đến lượt cô phản pháo lại. Thuỷ Du mỉm cười nói:
- Tuy nó là trường không mấy danh tiếng nhưng không phải những người học tại ngôi trường đó cũng đều ngu ngốc cả. Tôi có đầy đủ bằng cấp và kĩ năng, kiến thức mà các vị cần. Chứ không phải là loại giấy tờ mà có thể mua được hay dựa dẫm vào người khác như ai kia.
Thuỷ Du vừa nói vừa quay sang nhìn Diên Vỹ với một nụ cười thần bí. Cô ta chính là người mà trong nhà vệ sinh dương dương tự đắc về mình. Khuôn mặt của người đàn ông cũng như Diên Vỹ biến sắc. Cả hai nhìn nhau không nói được gì.
Thuỷ Du tiếp tục lên tiếng:
- Nếu không tin, các vị cứ thử.
Người đàn ông quát:
- Im ngay, cô tưởng đây là đâu mà dám nói những lời đó hả.
Thuỷ Du thách thức ông ta một lần nữa:
- Ông không dám sao?
Không khí căng thẳng tột độ, người đàn ông toát mồ hôi, không nói được gì. Nếu công ty biết được việc ông lợi dụng chức vụ đưa người thân vào làm thì sẽ bị đuổi ngay tức khắc. Lúc này, cánh cửa mở tung. Hai người mang áo vest chỉnh tề bước vào trước rồi họ dạt ra sang hai bên, theo sau là một người đàn ông đứng tuổi, ông xoay người lại:
- Mời, ngài.
Hình như vẫn còn một người nữa. Và xuất hiện một anh chàng thanh niên vô cùng đẹp trai, anh ta lạnh lùng bước vào. Ai nấy đều ngơ ngác đứng lên. Người đàn ông đứng tuổi bắt đầu lên tiếng giới thiệu:
- Đây, là ngài chủ tịch.
Nghe đến hai từ “ Chủ tịch” mọi người ai cũng sợ hãi và bắt đầu hành lễ. Thuỷ Du thì đứng như trời trồng, ngạc nhiên tột độ, nhìn chằm chằm lấy vị chủ tịch trẻ tuổi ấy. Cô dụi mắt mấy lần để đảm bảo mình không nhìn nhầm.
“ Chủ tịch, anh ta sao? Thôi thế là xong đời mày rồi Thuỷ Du. Sao lại phải là anh ta cơ chứ”
Và ngài chủ tịch trẻ tuổi ấy không ai khác chính là anh thanh niên mà Thuỷ Du mới vừa đắc tội trong nhà vệ sinh.