- Con nhớ hãy giữ gìn sức khoẻ, đừng cố gắng luyện tập nhiều quá, cẩn thận dừng để bị chấn thương. ( Bà Quế Đan ( một người phụ nữ thông minh, tài giỏi và quyến rũ), mẹ Thuỷ Du đang dặn dò cô)
Bà giờ đây đã là chủ tịch, người tiếp quản công ty do cha Thuỷ Du để lại, nên phải qua Mĩ để điều hành công ty và gải quyết nhiều chuyện quan trọng.
- Con nhớ mà, mẹ cứ an tâm lo chuyện công ty, con tự lo cho bản tân mình được.
- Mẹ không yên tâm để con ở lại một mình, thư kí Chu phải đi theo mẹ để phụ giúp chuyện công ty, bà quản gia vì sức khoẻ mà phải nghỉ 1 thời gian dài. Nên mẹ mới gởi con qua cho gia đình Chú Lâm. Cô Quỳnh Nhi sẽ chăm sóc cho con.
- Dạ, con biết rồi ạ.
Tuy cô nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn không muốn sống nhờ vả vào người khác, cô nghĩ cô có thể tự sống được. Nhưng sợ mẹ lo lắng, cô cũng không muốn phản đối chuyện này.
-” Hey, dù sao thì mình cũng quen thân với gia đình ấy rồi, cô Quỳnh Nhi có vẻ mến mình mà mình cũng rất quý trọng cô, cứ vậy đi”
Thế là từ đó, cô chuyển đến ở nhờ nhà của An Tường.
- Mời tiểu thư.
- Con đến rồi sao? Sao lâu vậy, cô đợi con từ sáng tới giờ.
Một người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp, quý phái chạy đến niềm nở chào đón cô.
Căn biệt thự rộng lớn kéo dài ngút trời. Thiết kế đầy sang trọng và hiện đại. Kẻ ăn người ở ra vào tấp nập. Vệ sĩ đứng canh một hàng dài từ cổng chính cho đến vào tận nhà. Có lẽ bự gấp 5 gấp 10 lần căn biệt thự nhà cô. Cô cũng không lạ lẫm gì với chốn thiên đường này nữa. Cô hay đến đây chơi tự nhiên như nhà của mình và cũng đã quen thân với khung cảnh ở nơi đây nhưng sao bây giờ tâm trạng lại khó tả, vừa bứt rứt lo sợ vừa khó chịu.
- Xin Chào tiểu thư...
- Chào tiểu thư ạ...
-Quỳnh Nhi nói với người quản gia:
-Chú hãy đưa hành lý của con bé vào phòng mà tôi đã đã nhờ chú sắp xếp hôm trước. À, chú hãy bảo bên dọn dẹp phòng, quét dọn thêm một lần nữa dùm tôi.
- Vâng, thưa phu nhân.
- Con cảm ơn ông ạ. Thuỷ Du lễ phép cúi đầu.
- Nào, lại đây, lại đây với cô nào.
Quỳnh Nhi kéo tay Thuỷ Du ngồi trên khế salon được nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp thiết kế riêng cho gia đình cô. Quỳnh Nhi nhẹ nhàng vuốt tóc Thuỷ Du:
- Cô đã từng ganh tị với mẹ cháu đấy, sao mẹ con tốt số sinh ra được một cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang như thế này cơ chứ.
Thuỷ Du cười bẽn lẽn, cô cúi mặt xuống. Một phần cô không biết nói gì, phần nữa là do vui qua nên ngại ấy mà.
- Này, cậu đến rồi sao? Sao không đến chào hỏi bổn thiếu gia đây chớ?
An Tường từ trên cầu thang chạy xuống vừa thở hổn hển vừa buông ra những lời châm chọc.
- Mắc gì tớ phải chào cậu chứ.( Cô thay đổi sắc mặt)
- Hey, cậu đúng là cứng đầu mà, ít ra cũng phải biết ơn tớ chứ.
Cô nghênh mặt. hỏi:
- Tại sao tớ lại phải biết ơn cậu chứ? Cậu đâu phải là chủ của căn nhà này, chỉ là một thằng nhóc còn bám váy mẹ mà còn dám lên giọng nữa chứ. Hứ.
- Cậu.. cậu... Cậu có hơn gì tớ chứ!! Dù sao thì sau này tớ lớn lên thì sẽ là của tớ. đấy.
- Thì cũng kệ cậu chứ sao.
- Cậu..
-Thôi, thôi, được rồi, cho ta đây xin hai chữ bình yên đi. Mỗi lần 2 đứa gặp nhau là gây chuyện à. Hai con chơi với nhau gần 10 năm rồi đấy. ( Quỳnh Nhi lên tiếng hoà giải).
- Con hối hận khi chơi với cậu ấy lâu như thế đó mẹ ạ.
- Cậu...Thuỷ Du đứng phắt dậy, toan tính lại đánh An Tường nhưng cậu ta đã kịp thời chạy mất.
- Cậu có ngon thì đứng lại đi. Thuỷ Du bực mình nói.
- Tớ đâu có ngu đâu mà đứng lại cho cậu quánh chớ. hahaha
Quỳnh nhi phì cười bởi cuộc tranh cãi của 2 đứa nhỏ:
- Nó lúc nào cũng thế, thôi đừng giận nó nữa.
- Cậu ấy lúc nào cũng chọc ghẹo con.
- Được rồi, nào con mau lên phòng nghỉ ngơi đi rồi xuống ăn cơm với cô và An Tường. Mẹ con gởi con cho cô rồi đấy, cô phải chăm sóc con thật chu đáo chứ.
Quỳnh Nhi thở dài, mặt buồn rười rượi, cô nó tiếp:
- Con cũng biết vì công việc của công ty mà chồng cô phải di chuyển nhiều qua nhiều nước, thời gian ở nhà hầu như không có huống hồ nói gì đến chuyện dùng một bữa cơm. Nay có con, chắc An Tường nó vui lắm.
- Vâng, con hiểu mà. Con cũng cảm ơn cô rất nhiều.
Bà giờ đây đã là chủ tịch, người tiếp quản công ty do cha Thuỷ Du để lại, nên phải qua Mĩ để điều hành công ty và gải quyết nhiều chuyện quan trọng.
- Con nhớ mà, mẹ cứ an tâm lo chuyện công ty, con tự lo cho bản tân mình được.
- Mẹ không yên tâm để con ở lại một mình, thư kí Chu phải đi theo mẹ để phụ giúp chuyện công ty, bà quản gia vì sức khoẻ mà phải nghỉ 1 thời gian dài. Nên mẹ mới gởi con qua cho gia đình Chú Lâm. Cô Quỳnh Nhi sẽ chăm sóc cho con.
- Dạ, con biết rồi ạ.
Tuy cô nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn không muốn sống nhờ vả vào người khác, cô nghĩ cô có thể tự sống được. Nhưng sợ mẹ lo lắng, cô cũng không muốn phản đối chuyện này.
-” Hey, dù sao thì mình cũng quen thân với gia đình ấy rồi, cô Quỳnh Nhi có vẻ mến mình mà mình cũng rất quý trọng cô, cứ vậy đi”
Thế là từ đó, cô chuyển đến ở nhờ nhà của An Tường.
- Mời tiểu thư.
- Con đến rồi sao? Sao lâu vậy, cô đợi con từ sáng tới giờ.
Một người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp, quý phái chạy đến niềm nở chào đón cô.
Căn biệt thự rộng lớn kéo dài ngút trời. Thiết kế đầy sang trọng và hiện đại. Kẻ ăn người ở ra vào tấp nập. Vệ sĩ đứng canh một hàng dài từ cổng chính cho đến vào tận nhà. Có lẽ bự gấp 5 gấp 10 lần căn biệt thự nhà cô. Cô cũng không lạ lẫm gì với chốn thiên đường này nữa. Cô hay đến đây chơi tự nhiên như nhà của mình và cũng đã quen thân với khung cảnh ở nơi đây nhưng sao bây giờ tâm trạng lại khó tả, vừa bứt rứt lo sợ vừa khó chịu.
- Xin Chào tiểu thư...
- Chào tiểu thư ạ...
-Quỳnh Nhi nói với người quản gia:
-Chú hãy đưa hành lý của con bé vào phòng mà tôi đã đã nhờ chú sắp xếp hôm trước. À, chú hãy bảo bên dọn dẹp phòng, quét dọn thêm một lần nữa dùm tôi.
- Vâng, thưa phu nhân.
- Con cảm ơn ông ạ. Thuỷ Du lễ phép cúi đầu.
- Nào, lại đây, lại đây với cô nào.
Quỳnh Nhi kéo tay Thuỷ Du ngồi trên khế salon được nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp thiết kế riêng cho gia đình cô. Quỳnh Nhi nhẹ nhàng vuốt tóc Thuỷ Du:
- Cô đã từng ganh tị với mẹ cháu đấy, sao mẹ con tốt số sinh ra được một cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang như thế này cơ chứ.
Thuỷ Du cười bẽn lẽn, cô cúi mặt xuống. Một phần cô không biết nói gì, phần nữa là do vui qua nên ngại ấy mà.
- Này, cậu đến rồi sao? Sao không đến chào hỏi bổn thiếu gia đây chớ?
An Tường từ trên cầu thang chạy xuống vừa thở hổn hển vừa buông ra những lời châm chọc.
- Mắc gì tớ phải chào cậu chứ.( Cô thay đổi sắc mặt)
- Hey, cậu đúng là cứng đầu mà, ít ra cũng phải biết ơn tớ chứ.
Cô nghênh mặt. hỏi:
- Tại sao tớ lại phải biết ơn cậu chứ? Cậu đâu phải là chủ của căn nhà này, chỉ là một thằng nhóc còn bám váy mẹ mà còn dám lên giọng nữa chứ. Hứ.
- Cậu.. cậu... Cậu có hơn gì tớ chứ!! Dù sao thì sau này tớ lớn lên thì sẽ là của tớ. đấy.
- Thì cũng kệ cậu chứ sao.
- Cậu..
-Thôi, thôi, được rồi, cho ta đây xin hai chữ bình yên đi. Mỗi lần 2 đứa gặp nhau là gây chuyện à. Hai con chơi với nhau gần 10 năm rồi đấy. ( Quỳnh Nhi lên tiếng hoà giải).
- Con hối hận khi chơi với cậu ấy lâu như thế đó mẹ ạ.
- Cậu...Thuỷ Du đứng phắt dậy, toan tính lại đánh An Tường nhưng cậu ta đã kịp thời chạy mất.
- Cậu có ngon thì đứng lại đi. Thuỷ Du bực mình nói.
- Tớ đâu có ngu đâu mà đứng lại cho cậu quánh chớ. hahaha
Quỳnh nhi phì cười bởi cuộc tranh cãi của 2 đứa nhỏ:
- Nó lúc nào cũng thế, thôi đừng giận nó nữa.
- Cậu ấy lúc nào cũng chọc ghẹo con.
- Được rồi, nào con mau lên phòng nghỉ ngơi đi rồi xuống ăn cơm với cô và An Tường. Mẹ con gởi con cho cô rồi đấy, cô phải chăm sóc con thật chu đáo chứ.
Quỳnh Nhi thở dài, mặt buồn rười rượi, cô nó tiếp:
- Con cũng biết vì công việc của công ty mà chồng cô phải di chuyển nhiều qua nhiều nước, thời gian ở nhà hầu như không có huống hồ nói gì đến chuyện dùng một bữa cơm. Nay có con, chắc An Tường nó vui lắm.
- Vâng, con hiểu mà. Con cũng cảm ơn cô rất nhiều.