Cú đạp cửa mạnh là thế nhưng Asthon vẫn không một chút mảy may để ý. Anh không hề ngước đầu lên nhìn thử xem chuyện gì đang xảy ra. Khuôn mặt bình tĩnh, lạnh băng pha chút bỡn cợt đang chăm chú đọc xấp giấy tờ trên tay. Cả Thuỷ Du cũng thế hừng hực xông vào nhưng đén nơi lại không nói lời nào. Chỉ đứng yên nhìn anh với ánh mắt đầy căm phẫn. Thái độ khinh khỉnh của anh càng làm cho Thuỷ Du nóng máu thêm. Nhưng càng tức giận cô càng muốn anh ta phải là người lên tiếng tước. Cô muốn thử xem anh ta sẽ nói gì khi lại trả thù cô một cách hèn hạ đến thế.
- Nếu cô muốn vào thì tôi sẽ mở cửa cho cô. Không nhất thiết phải dùng sức mạnh để mở cửa đâu.
Asthon cuối cùng cũng lên tiếng nhưng anh vẫn không hề thay đổi tư thế, thái độ ban đầu. Anh vẫn không liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
- Đúng là những kẻ có tài, có tiền, chẳng bao giờ xem ai ra gì.
Thuỷ Du chưởi lẩm bẩm trong miệng nhưng âm lượng cũng vừa đủ để lọt đến tai Asthon. Asthon lúc này đặt xấp giấy xuống bạn, ngước mặt lên, hai tay chắp lại để lên bàn rồi chống cằm. Anh nhìn cô như vừa thách thức vừa sẵn sàng để nghe lý do cô vào tìm anh để làm gì.
Không còn chơi trò chịu đựng nữa. Thuỷ Du vào chủ đề ngay lập tức. Cô hậm hực hỏi:
- Chính anh là người đã đuổi hết những nhân viên vệ sinh?
Asthon không phủ nhận, anh gật đầu, nói:
- Đúng, là tôi.
- Tôi không ngờ anh lại ấu trĩ đến mức đó. Nếu anh là một vị chủ tịch tài giỏi như mọi người hay đồn thổi thì ít ra anh cũng hãy hành xử cho phải phép. Bọn họ có lỗi gì trong chuyện này mà anh lại lôi họ vào. Hay là anh sống nước ngoài lâu quá nên quên đi mất cách làm người?
Thuỷ Du đang đợi một cơn mắng chưởi xối xả hay ghê gớm hơn là cô sẽ bị mấy tên bảo vệ ở đây đá đít ra ngoài sau khi cô xúc phạm đến tên “ Ngọc Hoàng” này. Nhưng Asthon ấy nãy giờ vẫn im lặng trước màn chưởi rủa của Thuỷ Du. Anh đợi cô nói hết rồi mới lên tiếng:
- Vậy bây giờ cô muốn tôi giải quyết chuyện này như thế nào?
Trong lòng Thuỷ Du vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ anh ta lại có thể bình tĩnh và hỏi cô câu hỏi như thế.
- Xin lỗi tôi cũng đã xin lỗi rồi. Nếu giờ mà nói sẽ mua đề cho anh hay đem áo anh về giặt để tạ lỗi thì chắc chắn những kẻ lắm tiền nhiều của như anh sẽ giở giọng khinh thường, xỉ nhục những kẻ không đồng xu dính túi như tôi.Với lại câu đó đáng lý ra là để tôi nói thì đúng hơn. Rốt cuộc, anh muốn tôi làm sao thì mới chịu tha cho họ.
Asthon tay chống cằm, nhắm mắt tỏ vẻ nghĩ ngợi lâu lắm. Rồi anh mở mắt ra phán:
- Chi bằng cô ở lại đây làm việc. Nếu cô làm việc ở đây tôi sẽ rút lại lệnh đuổi việc.
Thuỷ Du ngớ người ra. Cô không hiểu là anh ta nói cô làm việc là làm như thế nào. Chẳng lẽ anh ta bắt cô làm nhân viên lao công ở đây sao. Hay ý anh ta là muốn cô làm nhân viên thời vụ trong dự án mới của công ty. Thuỷ Du hỏi lại lần nữa để giải đáp những gì mà mình thắc mắc:
- Ý anh là sao?
- Tôi sẽ nhận cô vào làm việc ở đây. Coi như cô đã qua buổi phỏng vấn lúc nãy. Chúc mừng cô.
Càng hỏi Thuỷ Du càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tên Asthon đó mà nhận cô vào làm việc ư. Chẳng khác nào đây là phần thưởng dành cho cô nhưng Thuỷ Du thấy đâu đây sặc mùi nguy hiểm. Không biết cô nên vui hay nên buồn đây.
- Nhưng…
- “ Biết thế nào cũng có điều kiện ở đây mà”
- Cô sẽ làm việc mà không được trả bất cứ đồng tiền nào cho đến khi cô bị sa thải.
“ Đê tiện, biết ngay là sẽ có chuyện như thế này xảy ra mà. Bắt cô làm không công chẳng khác nào đang đẩy cô vào chỗ chết đâu chứ. Đúng là những kẻ giàu có, hiểm độc như anh ta chẳng khác nào những kẻ tư bản chuyên bốc lột sức lao động người khác”
- Cô quyết định ngay bây giờ đi. Một là ở lại hai là cứ quay đầu đi thẳng.
Thuỷ Du tức điên người mà chẳng làm được gì. Chẳng lẽ là do lúc nãy cô nói vì tiền nên cô mới muốn làm việc ở đây nên anh ta đã nghĩ ra cái kế vô cùng thâm độc này. Nếu Thuỷ Du ra đi, những con người vô tội khốn khổ ấy phải sống ra sao ở cái xã hội cạnh tranh đầy khốc liệt này. Cô đã quyết định sẽ ở lại và làm việc ở đây coi như là để trả nợ cho cái sự bất cẩn của mình và cũng coi như cứu những người lao công khỏi cái án oan này.
Nước mắt Thuỷ Du chỉ muốn chực trào ra. Nhưng cô cố gắng không để rơi nước mắt. Cô thì đang rất cần tiền thế mà còn phải bán mạng không cô ng ở đây. Đáng lý cô phải rất vui mừng khi biết tin mình được nhận chứ sao giờ đây cô cảm thấy thất vọng thế này. Giờ cô phải xoay sở ra sao đây?
Trước khi Thuỷ Du đến làm loạn. Asthon nhận được một cuộc điện thoại bào tin:
- Tôi chắc chắn với ngài, cô Thuỷ Du chưa đặt chân đến nước Mĩ. Cô ấy vẫn còn đâu đó ở Bắc Kinh này thôi.
Trên máy tính của Asthon là sơ yếu lí lịch của Thuỷ Du. Anh không nghĩ Thuỷ Du chính là người mà anh cần tìm nhưng có một điều gì đó cứ thôi thúc anh giữ cô ấy ở lại bên cạnh.
Đi lang thang trên đường, Thuỷ Du nhận được điện thoại của Duẫn Kỳ. Chưa kịp hỏi han điều gì. Thuỷ Du chỉ nghe được tiếng khóc nức nở ở đầu dây bên kia. Duẫn Kỳ chưa phỏng vấn mà đã bị đuổi ngay trước đó. Chuyện là cũng vì tại con chó cưng của con gái út của chủ tịch bên đó. Chỉ một chút lơ là mà túi xách của Duẫn Kỳ, món quà mà Thuỷ Du tặng vào dịp sinh nhật mới đây đã bị nó cắn nát bươm. Vì quá tức giận cô lấy tay cốc lên đầu nó một cái thế là cô con gái út ấy cứ làm loạn lên. Cô đã bị tống cổ ra ngoài mặc dù đã lạy lục van xin. Duẫn Kỳ trốn vào một góc mà khóc bù lu bù loa. Cô chỉ muốn gọi ngay cho Thuỷ Du nhưng sợ làm hỏng buổi phỏng vấn của Thuỷ Du nên đến giờ cô mới dám gọi. Thuỷ Du đã chạy một mạch đến bên Duẫn Kỳ, an ủi. Duẫn Kỳ cứ thế mà khóc trong vòng tay của cô.
******************
Thiên Quân đứng dựa vào chiếc xe hơi sang cảnh của mình trước T.D Rose. Anh liếc nhìn đồng hồ liên tục. Bên trong xuất hiện một nam thanh niên với gương mặt thanh tú, lịch lãm. Asthon bước nhanh ra ngoài nở nụ cười tươi rói. Khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm ấy nay lại nở nụ cười toả nắng hết sức chói chang. Khi cười trông anh càng đẹp trai gấp bội phần. Thấy bóng dáng Asthon đang từ từ tiến lại gần, Thiên Quân đáp lại nụ cười và giả vờ trách móc:
- Cậu để tớ đợi hơi lâu đấy, An Tường.
- Nếu cô muốn vào thì tôi sẽ mở cửa cho cô. Không nhất thiết phải dùng sức mạnh để mở cửa đâu.
Asthon cuối cùng cũng lên tiếng nhưng anh vẫn không hề thay đổi tư thế, thái độ ban đầu. Anh vẫn không liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
- Đúng là những kẻ có tài, có tiền, chẳng bao giờ xem ai ra gì.
Thuỷ Du chưởi lẩm bẩm trong miệng nhưng âm lượng cũng vừa đủ để lọt đến tai Asthon. Asthon lúc này đặt xấp giấy xuống bạn, ngước mặt lên, hai tay chắp lại để lên bàn rồi chống cằm. Anh nhìn cô như vừa thách thức vừa sẵn sàng để nghe lý do cô vào tìm anh để làm gì.
Không còn chơi trò chịu đựng nữa. Thuỷ Du vào chủ đề ngay lập tức. Cô hậm hực hỏi:
- Chính anh là người đã đuổi hết những nhân viên vệ sinh?
Asthon không phủ nhận, anh gật đầu, nói:
- Đúng, là tôi.
- Tôi không ngờ anh lại ấu trĩ đến mức đó. Nếu anh là một vị chủ tịch tài giỏi như mọi người hay đồn thổi thì ít ra anh cũng hãy hành xử cho phải phép. Bọn họ có lỗi gì trong chuyện này mà anh lại lôi họ vào. Hay là anh sống nước ngoài lâu quá nên quên đi mất cách làm người?
Thuỷ Du đang đợi một cơn mắng chưởi xối xả hay ghê gớm hơn là cô sẽ bị mấy tên bảo vệ ở đây đá đít ra ngoài sau khi cô xúc phạm đến tên “ Ngọc Hoàng” này. Nhưng Asthon ấy nãy giờ vẫn im lặng trước màn chưởi rủa của Thuỷ Du. Anh đợi cô nói hết rồi mới lên tiếng:
- Vậy bây giờ cô muốn tôi giải quyết chuyện này như thế nào?
Trong lòng Thuỷ Du vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ anh ta lại có thể bình tĩnh và hỏi cô câu hỏi như thế.
- Xin lỗi tôi cũng đã xin lỗi rồi. Nếu giờ mà nói sẽ mua đề cho anh hay đem áo anh về giặt để tạ lỗi thì chắc chắn những kẻ lắm tiền nhiều của như anh sẽ giở giọng khinh thường, xỉ nhục những kẻ không đồng xu dính túi như tôi.Với lại câu đó đáng lý ra là để tôi nói thì đúng hơn. Rốt cuộc, anh muốn tôi làm sao thì mới chịu tha cho họ.
Asthon tay chống cằm, nhắm mắt tỏ vẻ nghĩ ngợi lâu lắm. Rồi anh mở mắt ra phán:
- Chi bằng cô ở lại đây làm việc. Nếu cô làm việc ở đây tôi sẽ rút lại lệnh đuổi việc.
Thuỷ Du ngớ người ra. Cô không hiểu là anh ta nói cô làm việc là làm như thế nào. Chẳng lẽ anh ta bắt cô làm nhân viên lao công ở đây sao. Hay ý anh ta là muốn cô làm nhân viên thời vụ trong dự án mới của công ty. Thuỷ Du hỏi lại lần nữa để giải đáp những gì mà mình thắc mắc:
- Ý anh là sao?
- Tôi sẽ nhận cô vào làm việc ở đây. Coi như cô đã qua buổi phỏng vấn lúc nãy. Chúc mừng cô.
Càng hỏi Thuỷ Du càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tên Asthon đó mà nhận cô vào làm việc ư. Chẳng khác nào đây là phần thưởng dành cho cô nhưng Thuỷ Du thấy đâu đây sặc mùi nguy hiểm. Không biết cô nên vui hay nên buồn đây.
- Nhưng…
- “ Biết thế nào cũng có điều kiện ở đây mà”
- Cô sẽ làm việc mà không được trả bất cứ đồng tiền nào cho đến khi cô bị sa thải.
“ Đê tiện, biết ngay là sẽ có chuyện như thế này xảy ra mà. Bắt cô làm không công chẳng khác nào đang đẩy cô vào chỗ chết đâu chứ. Đúng là những kẻ giàu có, hiểm độc như anh ta chẳng khác nào những kẻ tư bản chuyên bốc lột sức lao động người khác”
- Cô quyết định ngay bây giờ đi. Một là ở lại hai là cứ quay đầu đi thẳng.
Thuỷ Du tức điên người mà chẳng làm được gì. Chẳng lẽ là do lúc nãy cô nói vì tiền nên cô mới muốn làm việc ở đây nên anh ta đã nghĩ ra cái kế vô cùng thâm độc này. Nếu Thuỷ Du ra đi, những con người vô tội khốn khổ ấy phải sống ra sao ở cái xã hội cạnh tranh đầy khốc liệt này. Cô đã quyết định sẽ ở lại và làm việc ở đây coi như là để trả nợ cho cái sự bất cẩn của mình và cũng coi như cứu những người lao công khỏi cái án oan này.
Nước mắt Thuỷ Du chỉ muốn chực trào ra. Nhưng cô cố gắng không để rơi nước mắt. Cô thì đang rất cần tiền thế mà còn phải bán mạng không cô ng ở đây. Đáng lý cô phải rất vui mừng khi biết tin mình được nhận chứ sao giờ đây cô cảm thấy thất vọng thế này. Giờ cô phải xoay sở ra sao đây?
Trước khi Thuỷ Du đến làm loạn. Asthon nhận được một cuộc điện thoại bào tin:
- Tôi chắc chắn với ngài, cô Thuỷ Du chưa đặt chân đến nước Mĩ. Cô ấy vẫn còn đâu đó ở Bắc Kinh này thôi.
Trên máy tính của Asthon là sơ yếu lí lịch của Thuỷ Du. Anh không nghĩ Thuỷ Du chính là người mà anh cần tìm nhưng có một điều gì đó cứ thôi thúc anh giữ cô ấy ở lại bên cạnh.
Đi lang thang trên đường, Thuỷ Du nhận được điện thoại của Duẫn Kỳ. Chưa kịp hỏi han điều gì. Thuỷ Du chỉ nghe được tiếng khóc nức nở ở đầu dây bên kia. Duẫn Kỳ chưa phỏng vấn mà đã bị đuổi ngay trước đó. Chuyện là cũng vì tại con chó cưng của con gái út của chủ tịch bên đó. Chỉ một chút lơ là mà túi xách của Duẫn Kỳ, món quà mà Thuỷ Du tặng vào dịp sinh nhật mới đây đã bị nó cắn nát bươm. Vì quá tức giận cô lấy tay cốc lên đầu nó một cái thế là cô con gái út ấy cứ làm loạn lên. Cô đã bị tống cổ ra ngoài mặc dù đã lạy lục van xin. Duẫn Kỳ trốn vào một góc mà khóc bù lu bù loa. Cô chỉ muốn gọi ngay cho Thuỷ Du nhưng sợ làm hỏng buổi phỏng vấn của Thuỷ Du nên đến giờ cô mới dám gọi. Thuỷ Du đã chạy một mạch đến bên Duẫn Kỳ, an ủi. Duẫn Kỳ cứ thế mà khóc trong vòng tay của cô.
******************
Thiên Quân đứng dựa vào chiếc xe hơi sang cảnh của mình trước T.D Rose. Anh liếc nhìn đồng hồ liên tục. Bên trong xuất hiện một nam thanh niên với gương mặt thanh tú, lịch lãm. Asthon bước nhanh ra ngoài nở nụ cười tươi rói. Khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm ấy nay lại nở nụ cười toả nắng hết sức chói chang. Khi cười trông anh càng đẹp trai gấp bội phần. Thấy bóng dáng Asthon đang từ từ tiến lại gần, Thiên Quân đáp lại nụ cười và giả vờ trách móc:
- Cậu để tớ đợi hơi lâu đấy, An Tường.