- Thuỷ Du à, Lạc Lạc…Lạc Lạc nó đang cấp cứu ở bệnh viện. Cậu tới nhanh lên.
Duẫn Kỳ khóc lóc nói.
Thuỷ Du gần như suy sụp, cô đứng không vững, nước mắt nhoè cả con ngươi. Cô hối hả chạy đến bệnh viện. Ashton chạy theo sau cô. Đến nơi, cô thấy đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng. Vừa thấy cô Duẫn Kỳ đã chạy đến mếu máo, nước mắt cô giàn dụa khắp cả khuôn mặt.
- Thuỷ Du à.
- Con đến rồi sao.
Sơ An lên tiếng.
- Duẫn Kỳ con đừng khóc nữa, con bé sẽ không sao đâu.
Lạc Lạc năm nay mới 12 tuổi nhưng đã mắc phải căn bệnh ung thư máu. Không ai biết cha mẹ Lạc Lạc là ai. Sơ trưởng Hà ôm nó trong tay khi nó còn đỏ hỏn. Từ khi biết bệnh tình của Lạc Lạc ai trong viện cũng giấu không cho con bé biết. Nhưng bệnh tình quá nặng, Lạc Lạc sốt cao phải nhập viện liên tục nên dần dần nó cũng biết được bệnh tình của mình. Khi Lạc Lạc biết mình bị ung thư nó vẫn cười tươi như chưa có chuyện gì. Tuổi Lạc Lạc còn qúa nhỏ để nhận biết mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này. Nụ cười hồn nhiên, lời nói ngô nghê của Lạc Lạc càng làm những người lớn như Thuỷ Du đau thắt quạnh biết dường nào. Da con bé càng ngày càng trắng bệch, tóc rụng dần qua những lần hoá trị, đau đớn khi bệnh tình trở chứng. Vậy chứ chưa bao giờ Thuỷ Du thấy Lạc Lạc nhỏ một giọt nước mắt hay rên la gì. Mỗi lần nhập viện, Lạc Lạc cứ nghĩ là mình sẽ chết nên bao giờ cũng dặn dò mọi người là đừng khóc khi nó đi. “Mọi người phải vui lên chứ! Vì con được về với Chúa mà”
Ước mơ nhỏ nhoi của Lạc Lạc là được gặp cha mẹ một lần. Dù Lạc Lạc bị cha mẹ bỏ rơi nó cũng không một lời oán trách.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, Lạc Lạc đã qua cơn nguy kịch. Nhưng sức khoẻ của nó càng ngày càng yếu. Những cơn đau khớp, xương hay mệt mỏi, khó thở sẽ diễn ra với tần suất ngày càng nhiều hơn. Do đó con bé phải ở lại bệnh viện để chữa trị.
Lạc Lạc cười. Biết mình không thể về lại cô nhi viện nữa nó vẫn cười. Nó nói với Thuỷ Du, nếu như nó cười nó sẽ làm cho mọi người an tâm hơn. Nhưng nó không biết rằng nụ cười cố tạo cho mọi người cảm giác an lòng càng làm cho người khác đau lòng hơn.
Duẫn Kỳ ngăn không cho nước mắt rơi trước mặt Lạc Lạc. Sơ An thì đã lấy cớ ra ngoài để thoả sức mà khóc. Chỉ mình Thuỷ Du vẫn còn đang cười với nó. Hai chị em đùa giỡn, nói chuyện với nhau như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Rồi nó bảo nó buồn ngủ, nó muốn ngủ. Thuỷ Du đặt tay lên vai nó vỗ về như một người mẹ. Nó liền gạt tay Thuỷ Du ra. Nó bảo nó lớn rồi, không cần phải làm thế. Nó sợ Thuỷ Du mệt vì Thuỷ Du đã đi làm sáng giờ để kiếm tiền chữa bệnh cho nó. Nó nói Thuỷ Du về đi. Đừng ở lại đây nữa, nó tự chăm sóc mình được.
Thuỷ Du ngạc nhiên vì sao nó biết chuyện này. Thì ra nó tình cờ nghe lén cuộc nói chuyện giữa Thuỷ Du và Sơ trưởng Hà. Mỗi lần hoá trị là mỗi lần tiền tính đến bạc triệu. Tiền của các mạnh thường quân làm sao mà đủ. Với lại viện còn chăm sóc cho nhiều trẻ em khác cũng đâu phải mình nó.
Thuỷ Du nghe mà nước mắt chỉ chực trào ra, nhưng cô lại cố gắng không khóc. Nếu khóc thì mọi cố gắng của con bé sẽ đổ sông đổ biển cả. Thuỷ Du lại nở nụ cười hiền từ, khen Lạc Lạc bữa nay đã trưởng thành thật rồi. Nó cười tít cả mắt.
Thuỷ Du ra ngoài để yên cho Lạc lạc ngủ. Con bé cũng đã khá mệt rồi. Sơ An và Duẫn Kì vẫn còn lo lắng nên mở cửa phòng ngắm nhìn nó. Thấy nó đang ngủ ngon lành nên đã yên lòng khép nhẹ cánh cửa lại.
Cánh cửa được khép nhẹ lại, bóng đèn cũng đã được tắt bớt. Nước mắt Lạc lạc cứ liên tục mà chảy ra. Có vẻ như Lạc Lạc đã không còn cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ nữa. Nó khóc, khóc nhiều lắm. Nó cố khóc không bật thành tiếng, nó sợ nếu ai mà nghe thấy thì nó sẽ ân hận lắm. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi nặng hạt, tiếng khóc của nó cũng mỗi lúc một to. Tiếng khóc hoà tiếng mưa nghe đau thương vô cùng.
Sơ trưởng Hà đã đến. Bà nói bà sẽ ở lại với Lạc Lạc, mọi người cứ về hết đi. Mọi chuyện ở viện sẽ giao lại cho Sơ An quản lý. Thuỷ Du và Duẫn Kỳ cũng không thể nào bỏ việc ngày mai được. Thuỷ Du xin Sơ Hà ở lại chăm sóc Lạc lạc nhưng bà nhất quyết không cho.
Thuỷ Du đành phải ra về. Cô chợt thấy Ashton đang ngồi đợi cô ở hàng ghế trống. Anh vừa thấy cô liền đứng dậy, chậm rãi tiến tới. Anh bất ngờ ôm cô vào lòng, tay đặt lên đầu ghì chặt vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Muốn khóc thì cậu hãy khóc đi. Tớ cho phép cậu dựa vào tớ.
Thuỷ Du khá bất ngờ trước hành động của Ashton. Đáng lý ra anh đã về từ lâu rồi chứ. Tại sao anh lại ngồi chờ cô đến giờ này.
Thuỷ Du thở dài mệt mỏi. Nếu Ashton nghĩ cô muốn khóc thật to để nhẹ lòng thì có lẽ anh đã nhầm. Thuỷ Du trông mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài nhiều. Nếu bây giờ ngồi đây khóc thì cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng tâm trạng cô giờ đây không ổ chút nào. Cô cần một bờ vai của ai đó để tựa vào một lát và người đó chính là Ashton.
Ashton đã biết đây chính là Thuỷ Du cô bạn năm xưa của mình. Nhờ vô tình gặp Sơ trưởng Hà và bà đã để lộ sơ hở, cậu gặng hỏi mãi Sơ Hà mới kể cho cậu nghe. “Đúng nếu là tính cách của Thuỷ Du thì cậu ấy hoàn toàn có khả năng làm thế. Cậu ấy luôn làm những điều ngược đời. Chắc cậu ấy là người đầu tiên tự mình kiếm tiền để nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi. Là người đầu tiên xuất thân từ một tiểu thư giàu có nhưng lại vật lộn ngoài đời để kiếm từng đồng tiền. Chỉ cậu ấy, chỉ mình cậu ấy mà thôi”
Ashton tự trách bản thân tại sao đến giờ mới nhận ra Thuỷ Du. Anh quả thật là đồ ngốc mà. Đây là cái ôm, lần gần gũi đầu tiên khi anh nhận ra Thuỷ Du. Cuối cùng, anh cũng tìm được cô.
Ashton càng lúc càng ôm chặt Thuỷ Du hơn như sợ mất cô thêm lần nữa.
“Tớ thật sự rất nhớ cậu, rất nhớ cậu, Thuỷ Du”
Duẫn Kỳ khóc lóc nói.
Thuỷ Du gần như suy sụp, cô đứng không vững, nước mắt nhoè cả con ngươi. Cô hối hả chạy đến bệnh viện. Ashton chạy theo sau cô. Đến nơi, cô thấy đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng. Vừa thấy cô Duẫn Kỳ đã chạy đến mếu máo, nước mắt cô giàn dụa khắp cả khuôn mặt.
- Thuỷ Du à.
- Con đến rồi sao.
Sơ An lên tiếng.
- Duẫn Kỳ con đừng khóc nữa, con bé sẽ không sao đâu.
Lạc Lạc năm nay mới 12 tuổi nhưng đã mắc phải căn bệnh ung thư máu. Không ai biết cha mẹ Lạc Lạc là ai. Sơ trưởng Hà ôm nó trong tay khi nó còn đỏ hỏn. Từ khi biết bệnh tình của Lạc Lạc ai trong viện cũng giấu không cho con bé biết. Nhưng bệnh tình quá nặng, Lạc Lạc sốt cao phải nhập viện liên tục nên dần dần nó cũng biết được bệnh tình của mình. Khi Lạc Lạc biết mình bị ung thư nó vẫn cười tươi như chưa có chuyện gì. Tuổi Lạc Lạc còn qúa nhỏ để nhận biết mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này. Nụ cười hồn nhiên, lời nói ngô nghê của Lạc Lạc càng làm những người lớn như Thuỷ Du đau thắt quạnh biết dường nào. Da con bé càng ngày càng trắng bệch, tóc rụng dần qua những lần hoá trị, đau đớn khi bệnh tình trở chứng. Vậy chứ chưa bao giờ Thuỷ Du thấy Lạc Lạc nhỏ một giọt nước mắt hay rên la gì. Mỗi lần nhập viện, Lạc Lạc cứ nghĩ là mình sẽ chết nên bao giờ cũng dặn dò mọi người là đừng khóc khi nó đi. “Mọi người phải vui lên chứ! Vì con được về với Chúa mà”
Ước mơ nhỏ nhoi của Lạc Lạc là được gặp cha mẹ một lần. Dù Lạc Lạc bị cha mẹ bỏ rơi nó cũng không một lời oán trách.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, Lạc Lạc đã qua cơn nguy kịch. Nhưng sức khoẻ của nó càng ngày càng yếu. Những cơn đau khớp, xương hay mệt mỏi, khó thở sẽ diễn ra với tần suất ngày càng nhiều hơn. Do đó con bé phải ở lại bệnh viện để chữa trị.
Lạc Lạc cười. Biết mình không thể về lại cô nhi viện nữa nó vẫn cười. Nó nói với Thuỷ Du, nếu như nó cười nó sẽ làm cho mọi người an tâm hơn. Nhưng nó không biết rằng nụ cười cố tạo cho mọi người cảm giác an lòng càng làm cho người khác đau lòng hơn.
Duẫn Kỳ ngăn không cho nước mắt rơi trước mặt Lạc Lạc. Sơ An thì đã lấy cớ ra ngoài để thoả sức mà khóc. Chỉ mình Thuỷ Du vẫn còn đang cười với nó. Hai chị em đùa giỡn, nói chuyện với nhau như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Rồi nó bảo nó buồn ngủ, nó muốn ngủ. Thuỷ Du đặt tay lên vai nó vỗ về như một người mẹ. Nó liền gạt tay Thuỷ Du ra. Nó bảo nó lớn rồi, không cần phải làm thế. Nó sợ Thuỷ Du mệt vì Thuỷ Du đã đi làm sáng giờ để kiếm tiền chữa bệnh cho nó. Nó nói Thuỷ Du về đi. Đừng ở lại đây nữa, nó tự chăm sóc mình được.
Thuỷ Du ngạc nhiên vì sao nó biết chuyện này. Thì ra nó tình cờ nghe lén cuộc nói chuyện giữa Thuỷ Du và Sơ trưởng Hà. Mỗi lần hoá trị là mỗi lần tiền tính đến bạc triệu. Tiền của các mạnh thường quân làm sao mà đủ. Với lại viện còn chăm sóc cho nhiều trẻ em khác cũng đâu phải mình nó.
Thuỷ Du nghe mà nước mắt chỉ chực trào ra, nhưng cô lại cố gắng không khóc. Nếu khóc thì mọi cố gắng của con bé sẽ đổ sông đổ biển cả. Thuỷ Du lại nở nụ cười hiền từ, khen Lạc Lạc bữa nay đã trưởng thành thật rồi. Nó cười tít cả mắt.
Thuỷ Du ra ngoài để yên cho Lạc lạc ngủ. Con bé cũng đã khá mệt rồi. Sơ An và Duẫn Kì vẫn còn lo lắng nên mở cửa phòng ngắm nhìn nó. Thấy nó đang ngủ ngon lành nên đã yên lòng khép nhẹ cánh cửa lại.
Cánh cửa được khép nhẹ lại, bóng đèn cũng đã được tắt bớt. Nước mắt Lạc lạc cứ liên tục mà chảy ra. Có vẻ như Lạc Lạc đã không còn cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ nữa. Nó khóc, khóc nhiều lắm. Nó cố khóc không bật thành tiếng, nó sợ nếu ai mà nghe thấy thì nó sẽ ân hận lắm. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi nặng hạt, tiếng khóc của nó cũng mỗi lúc một to. Tiếng khóc hoà tiếng mưa nghe đau thương vô cùng.
Sơ trưởng Hà đã đến. Bà nói bà sẽ ở lại với Lạc Lạc, mọi người cứ về hết đi. Mọi chuyện ở viện sẽ giao lại cho Sơ An quản lý. Thuỷ Du và Duẫn Kỳ cũng không thể nào bỏ việc ngày mai được. Thuỷ Du xin Sơ Hà ở lại chăm sóc Lạc lạc nhưng bà nhất quyết không cho.
Thuỷ Du đành phải ra về. Cô chợt thấy Ashton đang ngồi đợi cô ở hàng ghế trống. Anh vừa thấy cô liền đứng dậy, chậm rãi tiến tới. Anh bất ngờ ôm cô vào lòng, tay đặt lên đầu ghì chặt vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Muốn khóc thì cậu hãy khóc đi. Tớ cho phép cậu dựa vào tớ.
Thuỷ Du khá bất ngờ trước hành động của Ashton. Đáng lý ra anh đã về từ lâu rồi chứ. Tại sao anh lại ngồi chờ cô đến giờ này.
Thuỷ Du thở dài mệt mỏi. Nếu Ashton nghĩ cô muốn khóc thật to để nhẹ lòng thì có lẽ anh đã nhầm. Thuỷ Du trông mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài nhiều. Nếu bây giờ ngồi đây khóc thì cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng tâm trạng cô giờ đây không ổ chút nào. Cô cần một bờ vai của ai đó để tựa vào một lát và người đó chính là Ashton.
Ashton đã biết đây chính là Thuỷ Du cô bạn năm xưa của mình. Nhờ vô tình gặp Sơ trưởng Hà và bà đã để lộ sơ hở, cậu gặng hỏi mãi Sơ Hà mới kể cho cậu nghe. “Đúng nếu là tính cách của Thuỷ Du thì cậu ấy hoàn toàn có khả năng làm thế. Cậu ấy luôn làm những điều ngược đời. Chắc cậu ấy là người đầu tiên tự mình kiếm tiền để nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi. Là người đầu tiên xuất thân từ một tiểu thư giàu có nhưng lại vật lộn ngoài đời để kiếm từng đồng tiền. Chỉ cậu ấy, chỉ mình cậu ấy mà thôi”
Ashton tự trách bản thân tại sao đến giờ mới nhận ra Thuỷ Du. Anh quả thật là đồ ngốc mà. Đây là cái ôm, lần gần gũi đầu tiên khi anh nhận ra Thuỷ Du. Cuối cùng, anh cũng tìm được cô.
Ashton càng lúc càng ôm chặt Thuỷ Du hơn như sợ mất cô thêm lần nữa.
“Tớ thật sự rất nhớ cậu, rất nhớ cậu, Thuỷ Du”