- Là Vũ Tiên, cô ta là người đứng sau mọi chuyện.
Nhìn khuôn mặt thất thần, mơ hồ của cô, Ashton phải đến lay người cô:
- Thuỷ Du, Thuỷ Du
- Hả?
Thuy Du giật mình trả lời.
- Cậu sao thế? Có chuyện gì sao?
Thuỷ Du nhìn Ashton một hồi lâu, rồi cô quyết định là hỏi anh một chuyện:
- Sao anh lại xưng hô với tôi như thế?
Ashton lộ rõ mặt sợ hãi. “Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện rồi sao”, anh bắt đầu bạo biện:
- Không phải tôi và cô bằng tuổi sao? Mà cô sao thế? Chẳng lẽ tôi nói vậy không được sao?
Với câu trả lời có phần có lý đó và hơn nữa cô cũng nghĩ chuyện như vậy chắc không bao giờ xảy ra.
- Được.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi. Ashton chạy theo hỏi cô đi đâu:
- Tìm Vũ Tiên.
Thuỷ Du trả lời ngắn gọn nhưng vô cùng quyết liệt.
Ashton muốn ngăn cản cô cũng không được. Chỉ còn cách đi theo để bảo vệ cô. Mà nói đúng hơn là ngăn cản cô đi làm loạn. Nhưng thật bất ngờ. Với tính khí thường ngày của cô thì có lẽ cô đã bay đến “xé xác” Vũ Tiên hay đại loại là cũng đập phá, làm ầm lên ở công ty Vũ Tiên. Nhưng không, Thuỷ Du chỉ tặng cô ta một cái tát thật mạnh sau khi đi xồng xộc vào phòng của Vũ Tiên.
Vũ Tiên đương nhiên là sẽ lồng lộn lên như một con hổ cái thì được Thuỷ Du cho thêm tái bạt tai nữa. Vũ Tiên chỉ biết ôm mặt khóc rưng rưng. Cô ta tức giận khi Thuỷ Du bị Thuỷ Du đánh, cô ta chỉ tay vào mặt Thuỷ Du hét lớn:
- Sao cô dám cả gan đánh tôi. Bộ hết muốn sống rồi hả?
- Ngậm cái mồm cô lại. Tôi cho cô một ngày, nếu không đến xin lỗi và sửa lại đàng hoàng những gì mà các người đã đập phá ở cô nhi viện thì đừng có trách Thuỷ Du ta đây độc ác.
Vũ Tiên lồm cồm bò dậy, cô ta hất mạnh nói:
- Nếu không thì sao? Cô cứ thử làm đi, để tôi xem cô làm được cái trò trống gì.
- Vậy sao. Vậy nếu tôi công bố một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, một người luôn được lòng công chúng vì có lòng biết yêu thương, giúp đỡ người nghèo lại là người đứng sau sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn để cướp đất của cô nhi viện thì sẽ ra sao nhỉ?
- Cô…cô dám.
- Cứ thử đi rồi biết dám hay không. Tôi nhắc lại lần nữa nếu không đến xin lỗi thì lo mà lãnh hậu quả đi.
Thuỷ Du nói xong liền bỏ ra về, Ashton cũng thở dài nhẹ nhõm, may mà không có xảy ra vụ án mạng nào. Anh liếc nhìn Vũ Tiên thì bắt gặp ánh mắt đáng thương, mong chờ anh sẽ đến với cô nhưng Ashton lại bỏ đi theo Thuỷ Du.
Vũ Tiên thất vọng não nề, cô ta ngồi sụp xuống đất. Nước mắt rơi xuống thành hàng dài. Cô vừa tức vừa sợ hãi. “Cứ tưởng rằng doạ cô ta sợ hãi một phen nhưng nay lại thất bại thảm hại thế này. Mình không thể để cô ta làm vậy được. Công sức của mình gây dựng lên bấy lâu nay không thể để nó dễ dàng sụp đổ. Phải làm thế nào bây giờ? Cô ta thật quá ghê gớm, mình đã sai khi đã đánh giá quá thấp cô ta. Chẳng lẽ bây giờ chịu thua con nhỏ mồ côi đó sao. Thật tức chết mà”
Cùng ngày hôm đó, Vũ Tiên đã cho người đến thay mới các trò chơi trong cô nhi viện. Không những thế cô ta còn trực tiếp đến nhận lỗi và xin lỗi đến các Sơ, nhất là Sơ trưởng Hà vì bà đã bị thương trong vụ xô xát. Thuỷ Du cẩn thận lén quay cảnh này lại phòng sau này cô ta lại tiếp tục giở trò.
Bọn nhỏ trong cô nhi viện reo hò, sung sướng. Các Sơ cũng cảm thấy nhẹ lòng, trút bỏ gánh nặng. Không còn lo lắng là bị đuổi đi nữa. Mọi người ai nấy cũng cảm thấy rất vui mừng. Còn Thuỷ Du lại cảm thấy có lỗi. Cũng tại cô mà mới xảy ra chuyện. Thấy nụ cười trên môi những mình mà mình yêu quý Thuỷ Du cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cười nhưng nước mắt cô lại rơi. Một bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt. Duẫn Kỳ ôm cô vỗ về an ủi:
- Không sao đâu, mọi chuyện ổn rồi mà.
_______________________________
- Thuỷ Du giúp tớ đi, lần này thôi.
- Không được, tớ bận nhiều việc lắm
- Đi mà Thuỷ Du, một ngày thôi, chỉ một ngày thôi.
- Không được.
- Tớ mất việc là tại cậu đó, đi mà, năn nỉ mà
- Hazz, được rồi, khi nào?
- Cuối tuần này, giúp mình nhé.
- Chỉ một ngày thôi đấy.
- Uhm, uhm, một ngày. Cảm ơn cậu nhiều nha. Lát tớ sẽ gởi địa chỉ qua cho cậu sau. Vậy thôi nhé. Tạm biệt.
Thuỷ Du cúp điện thoại rồi bực bội quăng nó lên bàn làm việc.
“Sao mình lại nhận chứ, đúng là điên thật mà”
Cô bạn học thời đại học của cô, Tiểu Trân, chưa bao giờ thấy gọi điện hỏi thăm nhưng nay lại gọi điện nhờ vả. Nói thân lắm cũng không phải, mối quan hệ của họ chỉ dừng ở mức bạn bè xã giao. Cô ta nay thất nghiệp, nên khó khăn lắm mới xin được một chân giúp việc ở một nhà giàu có nào đó. Nghe nói trả lương rất cao, có khi còn cao hơn cả cô nữa. Cuối tuần này là ngày thử việc đầu tiên nhưng bạn trai cô ta đi làm ở nước ngoài lâu lâu mới về một lần mà lại chỉ về đúng có một ngày. Nếu cô mà bỏ làm đi gặp bạn trai coi như cô mất việc mà không gặp bạn trai thì lại càng không được nên Tiểu Trân mới cuống lên tìm người làm giúp. Nhưng có ai đời mà bỏ công ra làm không công một ngày đâu chứ. Nếu họ không bận việc thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi cho một tuần làm việc chứ.
May ra còn có một người, đó chính là Thuỷ Du.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, mới đó mà đã là ngày cuối tuần. Thuỷ Du nhận địa chỉ và nhanh chóng đến nơi. Từ khi khi đọc địa chỉ mà Tiểu Trân gởi là cô có cảm giác lạ lạ. Nay càng đến nơi cô lại càng ngạc nhiên. Tại sao càng đi cô càng cảm thấy mình lạc vào một nơi mình không nên đến, nói đúng hơn là không bao giờ muốn quay trở lại đây.
Một lâu đài nguy nga, tráng lệ hiện ra trước mắt cô. Cô gần như chết lặng khi đứng trước nó. Cô cố dụi mắt, nhắm mắt để thử xem mình có nhìn nhầm hay không. Nhưng khung cảnh vẫn như thế. Cô như không muốn tin vào mắt mình. Không ti rằng đây chính là nhà của An Tường. Cả địa chỉ cũng là nó.
Có một điều gì đó cứ thôi thúc cô bước vào đó. Bước chân cô mỗi lúc một nặng dần. Mổi bước chân cô là những lần kí ức ùa về. Cô nhớ đây chính là nơi cô từng chạy nhảy, chơi đùa với ba thằng bạn thân. Cô nhớ đây chính là chỗ mà mỗi đêm cô với An Tường cùng ngồi ngắm trăng. Đây cũng là nơi mà cô đã từng rượt đuổi đánh An Tường khi cậu ta cứ cố tình trêu chọc cô. Và đây cũng là nơi mà thảm hoạ xảy ra, nơi mà chấm dứt mọi ước mơ của cuộc đời cô.
Cô nói cô là người giúp việc nên đã qua được mấy tên vệ sĩ đứng canh cổng. Nhưng cô lại không đi thẳng vào nơi nhận việc mà lại rẽ sang một hướng khác. Không hiểu sao chân cô lại muốn đưa cô đến nơi đó mặc cho tâm trí cô không cho phép điều đó. Nơi cô muốn đến chính là khu vườn hồng mà An Tường đã làm tặng cô. Cứ nghĩ là nó sẽ héo khô hay nay đã không còn nữa nhưng nó vẫn phát triển tươi tốt. Những bông hoa hồng nhiều màu sắc, những tán là xanh mướt đang khoe mình dưới ánh mặt trời.
Thuỷ Du càng tiến gần đến thì thấy bóng dáng của một ai đó đang đứng gần đó. Anh ta khẽ vuốt ve mấy cánh hoa hồng. Tim Thuỷ Du đập nhanh liên tục. Thuỷ Du từng bước từng bước tiến lại gần rồi đứng sau lưng anh ta. Anh ta không phát hiện ra mà cứ tập trung vào công việc mình đang làm. Cổ họng cô cứng đờ, không thốt lên được lời nào. Do người đó đứng quay lưng lại nên Thuỷ Du đã không thấy được mặt anh ta. Bỗng có tiếng nói phát ra:
- Đến rồi sao, mấy cậu làm tớ đợi lâu rồi đấy.
Nhìn khuôn mặt thất thần, mơ hồ của cô, Ashton phải đến lay người cô:
- Thuỷ Du, Thuỷ Du
- Hả?
Thuy Du giật mình trả lời.
- Cậu sao thế? Có chuyện gì sao?
Thuỷ Du nhìn Ashton một hồi lâu, rồi cô quyết định là hỏi anh một chuyện:
- Sao anh lại xưng hô với tôi như thế?
Ashton lộ rõ mặt sợ hãi. “Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện rồi sao”, anh bắt đầu bạo biện:
- Không phải tôi và cô bằng tuổi sao? Mà cô sao thế? Chẳng lẽ tôi nói vậy không được sao?
Với câu trả lời có phần có lý đó và hơn nữa cô cũng nghĩ chuyện như vậy chắc không bao giờ xảy ra.
- Được.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi. Ashton chạy theo hỏi cô đi đâu:
- Tìm Vũ Tiên.
Thuỷ Du trả lời ngắn gọn nhưng vô cùng quyết liệt.
Ashton muốn ngăn cản cô cũng không được. Chỉ còn cách đi theo để bảo vệ cô. Mà nói đúng hơn là ngăn cản cô đi làm loạn. Nhưng thật bất ngờ. Với tính khí thường ngày của cô thì có lẽ cô đã bay đến “xé xác” Vũ Tiên hay đại loại là cũng đập phá, làm ầm lên ở công ty Vũ Tiên. Nhưng không, Thuỷ Du chỉ tặng cô ta một cái tát thật mạnh sau khi đi xồng xộc vào phòng của Vũ Tiên.
Vũ Tiên đương nhiên là sẽ lồng lộn lên như một con hổ cái thì được Thuỷ Du cho thêm tái bạt tai nữa. Vũ Tiên chỉ biết ôm mặt khóc rưng rưng. Cô ta tức giận khi Thuỷ Du bị Thuỷ Du đánh, cô ta chỉ tay vào mặt Thuỷ Du hét lớn:
- Sao cô dám cả gan đánh tôi. Bộ hết muốn sống rồi hả?
- Ngậm cái mồm cô lại. Tôi cho cô một ngày, nếu không đến xin lỗi và sửa lại đàng hoàng những gì mà các người đã đập phá ở cô nhi viện thì đừng có trách Thuỷ Du ta đây độc ác.
Vũ Tiên lồm cồm bò dậy, cô ta hất mạnh nói:
- Nếu không thì sao? Cô cứ thử làm đi, để tôi xem cô làm được cái trò trống gì.
- Vậy sao. Vậy nếu tôi công bố một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, một người luôn được lòng công chúng vì có lòng biết yêu thương, giúp đỡ người nghèo lại là người đứng sau sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn để cướp đất của cô nhi viện thì sẽ ra sao nhỉ?
- Cô…cô dám.
- Cứ thử đi rồi biết dám hay không. Tôi nhắc lại lần nữa nếu không đến xin lỗi thì lo mà lãnh hậu quả đi.
Thuỷ Du nói xong liền bỏ ra về, Ashton cũng thở dài nhẹ nhõm, may mà không có xảy ra vụ án mạng nào. Anh liếc nhìn Vũ Tiên thì bắt gặp ánh mắt đáng thương, mong chờ anh sẽ đến với cô nhưng Ashton lại bỏ đi theo Thuỷ Du.
Vũ Tiên thất vọng não nề, cô ta ngồi sụp xuống đất. Nước mắt rơi xuống thành hàng dài. Cô vừa tức vừa sợ hãi. “Cứ tưởng rằng doạ cô ta sợ hãi một phen nhưng nay lại thất bại thảm hại thế này. Mình không thể để cô ta làm vậy được. Công sức của mình gây dựng lên bấy lâu nay không thể để nó dễ dàng sụp đổ. Phải làm thế nào bây giờ? Cô ta thật quá ghê gớm, mình đã sai khi đã đánh giá quá thấp cô ta. Chẳng lẽ bây giờ chịu thua con nhỏ mồ côi đó sao. Thật tức chết mà”
Cùng ngày hôm đó, Vũ Tiên đã cho người đến thay mới các trò chơi trong cô nhi viện. Không những thế cô ta còn trực tiếp đến nhận lỗi và xin lỗi đến các Sơ, nhất là Sơ trưởng Hà vì bà đã bị thương trong vụ xô xát. Thuỷ Du cẩn thận lén quay cảnh này lại phòng sau này cô ta lại tiếp tục giở trò.
Bọn nhỏ trong cô nhi viện reo hò, sung sướng. Các Sơ cũng cảm thấy nhẹ lòng, trút bỏ gánh nặng. Không còn lo lắng là bị đuổi đi nữa. Mọi người ai nấy cũng cảm thấy rất vui mừng. Còn Thuỷ Du lại cảm thấy có lỗi. Cũng tại cô mà mới xảy ra chuyện. Thấy nụ cười trên môi những mình mà mình yêu quý Thuỷ Du cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cười nhưng nước mắt cô lại rơi. Một bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt. Duẫn Kỳ ôm cô vỗ về an ủi:
- Không sao đâu, mọi chuyện ổn rồi mà.
_______________________________
- Thuỷ Du giúp tớ đi, lần này thôi.
- Không được, tớ bận nhiều việc lắm
- Đi mà Thuỷ Du, một ngày thôi, chỉ một ngày thôi.
- Không được.
- Tớ mất việc là tại cậu đó, đi mà, năn nỉ mà
- Hazz, được rồi, khi nào?
- Cuối tuần này, giúp mình nhé.
- Chỉ một ngày thôi đấy.
- Uhm, uhm, một ngày. Cảm ơn cậu nhiều nha. Lát tớ sẽ gởi địa chỉ qua cho cậu sau. Vậy thôi nhé. Tạm biệt.
Thuỷ Du cúp điện thoại rồi bực bội quăng nó lên bàn làm việc.
“Sao mình lại nhận chứ, đúng là điên thật mà”
Cô bạn học thời đại học của cô, Tiểu Trân, chưa bao giờ thấy gọi điện hỏi thăm nhưng nay lại gọi điện nhờ vả. Nói thân lắm cũng không phải, mối quan hệ của họ chỉ dừng ở mức bạn bè xã giao. Cô ta nay thất nghiệp, nên khó khăn lắm mới xin được một chân giúp việc ở một nhà giàu có nào đó. Nghe nói trả lương rất cao, có khi còn cao hơn cả cô nữa. Cuối tuần này là ngày thử việc đầu tiên nhưng bạn trai cô ta đi làm ở nước ngoài lâu lâu mới về một lần mà lại chỉ về đúng có một ngày. Nếu cô mà bỏ làm đi gặp bạn trai coi như cô mất việc mà không gặp bạn trai thì lại càng không được nên Tiểu Trân mới cuống lên tìm người làm giúp. Nhưng có ai đời mà bỏ công ra làm không công một ngày đâu chứ. Nếu họ không bận việc thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi cho một tuần làm việc chứ.
May ra còn có một người, đó chính là Thuỷ Du.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, mới đó mà đã là ngày cuối tuần. Thuỷ Du nhận địa chỉ và nhanh chóng đến nơi. Từ khi khi đọc địa chỉ mà Tiểu Trân gởi là cô có cảm giác lạ lạ. Nay càng đến nơi cô lại càng ngạc nhiên. Tại sao càng đi cô càng cảm thấy mình lạc vào một nơi mình không nên đến, nói đúng hơn là không bao giờ muốn quay trở lại đây.
Một lâu đài nguy nga, tráng lệ hiện ra trước mắt cô. Cô gần như chết lặng khi đứng trước nó. Cô cố dụi mắt, nhắm mắt để thử xem mình có nhìn nhầm hay không. Nhưng khung cảnh vẫn như thế. Cô như không muốn tin vào mắt mình. Không ti rằng đây chính là nhà của An Tường. Cả địa chỉ cũng là nó.
Có một điều gì đó cứ thôi thúc cô bước vào đó. Bước chân cô mỗi lúc một nặng dần. Mổi bước chân cô là những lần kí ức ùa về. Cô nhớ đây chính là nơi cô từng chạy nhảy, chơi đùa với ba thằng bạn thân. Cô nhớ đây chính là chỗ mà mỗi đêm cô với An Tường cùng ngồi ngắm trăng. Đây cũng là nơi mà cô đã từng rượt đuổi đánh An Tường khi cậu ta cứ cố tình trêu chọc cô. Và đây cũng là nơi mà thảm hoạ xảy ra, nơi mà chấm dứt mọi ước mơ của cuộc đời cô.
Cô nói cô là người giúp việc nên đã qua được mấy tên vệ sĩ đứng canh cổng. Nhưng cô lại không đi thẳng vào nơi nhận việc mà lại rẽ sang một hướng khác. Không hiểu sao chân cô lại muốn đưa cô đến nơi đó mặc cho tâm trí cô không cho phép điều đó. Nơi cô muốn đến chính là khu vườn hồng mà An Tường đã làm tặng cô. Cứ nghĩ là nó sẽ héo khô hay nay đã không còn nữa nhưng nó vẫn phát triển tươi tốt. Những bông hoa hồng nhiều màu sắc, những tán là xanh mướt đang khoe mình dưới ánh mặt trời.
Thuỷ Du càng tiến gần đến thì thấy bóng dáng của một ai đó đang đứng gần đó. Anh ta khẽ vuốt ve mấy cánh hoa hồng. Tim Thuỷ Du đập nhanh liên tục. Thuỷ Du từng bước từng bước tiến lại gần rồi đứng sau lưng anh ta. Anh ta không phát hiện ra mà cứ tập trung vào công việc mình đang làm. Cổ họng cô cứng đờ, không thốt lên được lời nào. Do người đó đứng quay lưng lại nên Thuỷ Du đã không thấy được mặt anh ta. Bỗng có tiếng nói phát ra:
- Đến rồi sao, mấy cậu làm tớ đợi lâu rồi đấy.