Thuỷ Du nhảy lên, xoạc chân đồng thời ném trái bóng lên cao. Cô nằm ngửa người trên không, chân dang cao quá đầu, lộn vài vòng rồi chụp lấy bóng. Cô uốn người đưa trái bóng qua lại trên 2 cánh tay rồi vòng ra sau lưng. Cô cúi người xuống sâu, một chân làm trụ xoay vòng đồng thời chân kia đưa lên cao, tay đập bóng liên tục xuống sàn. Lần nữa cô tiếp cô tiếp tục ném bóng lên cao, lần này cô chụp bằng chân, trái bóng bị kẹp giữa bắp chân và đùi. Cô uốn người, lượn vòng, xoạc chân lien tục, phần tay và phần lưng, bụng múa máy uyển chuyển đầy linh hoạt.
Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt xinh xắn, non nớt của Thuỷ Du, chảy xuống trên hai gò má. Tuy vậy, cô vẫn không ngừng luyện tập. Dưới ánh đèn mờ của sân tập, một mình cô đùa giỡn với trái bóng.
- Woa..Bộp..bộp..bộp
Tiếng vỗ tay phát ra từ trên hàng ghế khá giả. Một cô bé với vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng cùng với mái tóc màu vàng xoăn nhẹ dài ngang chấm lưng đang chăm chú dõi theo Thuỷ Du. Cô rời khỏi ghế, từ từ tiền lại gần, đưa cho Thuỷ Du chai nước. Thuỷ Du ngùng tập, cô chụp lấy trái bóng đang rơi xuống, quay qua mỉm cười nhận lấy chai nước, uống một hơi, cô hỏi:
- Cậu chưa về sao, Tử Yên?
- Tớ đợi cậu.
Tử Yên là bạn thân của Thuỷ Du. Cô có ba là người Mĩ, mẹ là người Trung. Cô vốn sinh ra ở Mĩ và mới chuyển về từ năm cô 9 tuổi. Nên từ khi về với quê mẹ cô không có nhều bạn bè, thậm chí là không ai thèm chơi với cô. Khi ở bên Mĩ cô bị bạn bè cô lập và về đây cô cũng bị cô lập, thậm chí là bắt nạt. Mỗi ngày đến trường cô đều mang theo cảm giác sợ sệ, chán nản. Cô đi đi về về như cái xác không hồn, cô tránh mọi ánh nhìn xoi mói đáng sợ của người khác.
Trong một lần Thuỷ Du đến sân tập nghe tiếng khóc thút thít phát ra từ phía hang ghế khán giả. Cô tò mò, vẫn cố tiến đến tìm hiểu dù biết rằng mình rất sợ ma. Khi đến gần, cô thấy một cô bé đang ngòi úp mặt khóc. Cô im lặng không nói gì, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tử Yên, cô bé giật mình quay lại, nước mắt giàn giụa ngước nhìn Thuỷ Du. Bắt gặp ánh mắt hiền lành của cô, Tử Yên cảm thấy an tâm hơn. Thuỷ Du biễu diễn một tiết mục cho Tử Yên xem để cô không còn cảm thấy buồn nữa, Tử Yên chăm chú dõi theo rồi vỗ tay đầy thán phục.Cả hai sau đó ngồi lại với nhau. Tử Yên kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Sau khi nghe Tử Yên tâm sự, Thuỷ Du cảm thấy bưc xúc dùm cho cô. “Ai đời mà còn phân biệt đối xử vậy chứ”. Cô đứng bật dậy khỏi ghế, hứng khởi chìa tay ra ý muốn cho Tử Yên vẫn còn rất nhiều người tốt. Tử Yên ngập ngừng một chút, rồi cô rụt rè nắm lấy tay Thuỷ Du. Cả 2 cùng trao cho ngững nụ cười tươi tắn, nụ cười của tình bạn mới chớm nở. Từ khi nắm lấy bàn tay của Thuỷ Du, Tử Yên đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, bàn tay Thuỷ Du thật sự rất ấm áp. Thuỷ Du là người bạn đầu tiên trong đời cô.
Trong không gian rộng lớn của sân thi đấu, Thuỷ Du và Tử Yên trong thật nhỏ bé nhưng mọi ánh sáng đều tập trung vào hết hai người. Cả hai tay cầm cây kem ngồi trên hàng ghế ở khán đài:
- Kem ngon chứ. Tử Yên hỏi.
- Ừ, ngon lắm. Cảm ơn cậu.
Tử Yên mỉm cười, rồi cô chợt quay sang Thuỷ Du than vãn:
- Mà này, cậu như siêu sao nổi tiếng ý, muốn gặp cậu mà còn khó hơn cả lên trời nữa.
- Xin lỗi, do tớ bận luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi quá cho nên…
Tử Yên bật cười, đánh nhẹ vào vai Thuỷ Du, nói:
- Giỡn thôi, giỡn thôi, cậu làm mặt nghiêm trọng quá.
Nói xong, Tử Yên tiếp tục gặm nhấm cây kem của mình.
Thuỷ Du ngồi im lặng, suy nghĩ một hồi, cô quay qua nói với Tử Yên:
- Ê, hay cuối tuần này mình đi đâu chơi đi.
Tử Yên ngạc nhiên, cô ngừng ăn, hỏi:
- Thật không?
-Thật. Thuỷ Du trả lời chắc nịch.
Cô bật dậy khỏi ghế, nhảy cẫng lên vì vui sướng, gắng hỏi lại thêm một lần nữa:
- Cậu không được lừa tớ đâu đấy.
Thuỷ Du véo vào hông một cái rõ đau làm Tử Yên la oai oái:
- Á…Á
- Không tin tớ thì thôi vậy, tớ…đi một mình.
Thuỷ Du chưa kịp nhổm dậy đã bị cô nàng đè nghiến xuống ghế:
- Không, không. Tớ tin cậu mà. Vậy tớ về trước nhé. Tớ phải về nâm cứu địa điểm nào đả chứ. Có gì tớ báo lại với cậu.
Tử Yên vừa đi lùi vừa dặn dò Thuỷ Du:
- Cậu không được quên đấy. À, phải luyện tập chăm chỉ, không được lười biếng đâu đấy. Tớ về đây.
Rồi cô chạy một mạch mất hút, không cho Thuỷ Du kịp nói câu nào:
- Thật hết nói nổi mà.
Thuỷ Du buồn cười bởi điệu bộ cuống cuồng của Tử Yên vì sợ cô đổi ý nên mới chuồn lẹ vậy.
Thật không may, cuối tuần này, An Tường cũng dự định sẽ cùng Thuỷ Du đến London để ngắm khung cảnh trời tây ở vòng quay thiên niên kỉ “ London Eye”.
An Tường không thể nào gặp trực tiếp Thuỷ Du để nói cho cô nghe được vì lịch trình của cô quá bận rộn. Mấy ngày nay cô ăn ngủ tại nhà tập, đến lớp lại chúi đầu vào học, về nhà lại lăn đùng ra ngủ. An Tường không muốn làm phiền cô nên đã ghi lại lời nhắn để trên bàn. Để chắc chắn hơn, cậu nhắn tin cho Thuỷ Du thay vì gọi điện. Tin nhắn đến đúng lúc cô vừa ra ngoài sau khi nói chuyện với Hạ Băng. Thuỷ Du phải rời khỏi phòng tập thể dục theo yêu cầu của huấn luyện viên. Hạ Băng cũng ở đó ( cô được câu lạc bộ thể thao của trường mời vào để đào tạo như Thuỷ Du). Thuỷ Du không đem điện thoại theo, tạo cơ hội cho Hạ Băng lén lút đọc và xoá đi.
Không những thế, Hạ Băng vô tình vào phòng của Thuỷ Du. Phát hiện lời nhắn của An Tường, đã làm thì làm luôn cho trót, cô đã nhanh gọn đem tờ giấy đi mất. Cô biết Thuỷ Du chưa đọc được lời nhắn này vì Thuỷ Du vẫn còn đang vật lộn trên sân tập.
Thuỷ Du không hề biết gì về cuộc hẹn của mình với An Tường, cô vẫn vô tư chuẩn bị cho cuộc đi chơi với cô bạn than tử Yên. Còn An Tường thì rất hứng khởi, đếm từng ngày một chờ đến cuối tuần để cùng Thuỷ Du đến London.
Rồi ngày cuối tuần cũng đến. Trong phòng Thuỷ Du đang chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi: Nào balo, quần áo, máy chụp ảnh,.. An Tường không chuẩn bị gì nhiều, giúp việc đã chuẩn bị sẵn cho cậu và cả Thuỷ Du theo lời chỉ dẫn của cậu.
An Tường chạy vội lên lầu, mặt phấn khởi, đã đến giờ rồi, cậu phải lên gọi Thuỷ Du chứ. Như đã chực chờ sẵn, Hạ Băng gọi An Tường, cậu quay lại hỏi:
- Có chuyện gì không?
Cô ngập ngừng, mặt không tự nhiên:
- Ờ…Hồi sáng Thuỷ Du có dặn tớ nói lại với cậu rằng: Cậu ấy phải đến trường có việc một chút…À huấn luyện viên, huấn luyện viên gọi cậu ấy nên cậu ấy phải đến gấp. Cậu ấy bảo tớ nói lại với cậu “ cậu cứ đến đó trước đi, xong việc cậu ấy đến sau”.
- Oh, vậy sao, thế tớ đợi cậu ấy là được rồi.
Hạ Băng hốt hoảng, xua tay:
- Không, không. Ý cậu ấy bảo là cậu cứ đến trước, lát cậu ấy sẽ đến sau vì tớ nghe cậu ấy nói là hơi lâu ấy. Nên cậu cứ qua đó trước đi.
An Tường chớp mắt, ngạc nhiên nhưng cậu vẫn tin lời Hạ Băng:
- Vậy thì…tớ đi đây, cảm ơn cậu.
- Không có gì, cậu đi nhanh đi.
An tường vẫy tay chào tạm biệt Hạ Băng, cậu lên xe rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi An Tường ngồi trên xe chở đến sân bay riêng để đến Anh thì Thuỷ Du với Tử Yên đang vui vẻ nắm tay nhau đi dạo khắp cùng đường ngõ hẻm ở Bắc Kinh.
Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt xinh xắn, non nớt của Thuỷ Du, chảy xuống trên hai gò má. Tuy vậy, cô vẫn không ngừng luyện tập. Dưới ánh đèn mờ của sân tập, một mình cô đùa giỡn với trái bóng.
- Woa..Bộp..bộp..bộp
Tiếng vỗ tay phát ra từ trên hàng ghế khá giả. Một cô bé với vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng cùng với mái tóc màu vàng xoăn nhẹ dài ngang chấm lưng đang chăm chú dõi theo Thuỷ Du. Cô rời khỏi ghế, từ từ tiền lại gần, đưa cho Thuỷ Du chai nước. Thuỷ Du ngùng tập, cô chụp lấy trái bóng đang rơi xuống, quay qua mỉm cười nhận lấy chai nước, uống một hơi, cô hỏi:
- Cậu chưa về sao, Tử Yên?
- Tớ đợi cậu.
Tử Yên là bạn thân của Thuỷ Du. Cô có ba là người Mĩ, mẹ là người Trung. Cô vốn sinh ra ở Mĩ và mới chuyển về từ năm cô 9 tuổi. Nên từ khi về với quê mẹ cô không có nhều bạn bè, thậm chí là không ai thèm chơi với cô. Khi ở bên Mĩ cô bị bạn bè cô lập và về đây cô cũng bị cô lập, thậm chí là bắt nạt. Mỗi ngày đến trường cô đều mang theo cảm giác sợ sệ, chán nản. Cô đi đi về về như cái xác không hồn, cô tránh mọi ánh nhìn xoi mói đáng sợ của người khác.
Trong một lần Thuỷ Du đến sân tập nghe tiếng khóc thút thít phát ra từ phía hang ghế khán giả. Cô tò mò, vẫn cố tiến đến tìm hiểu dù biết rằng mình rất sợ ma. Khi đến gần, cô thấy một cô bé đang ngòi úp mặt khóc. Cô im lặng không nói gì, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tử Yên, cô bé giật mình quay lại, nước mắt giàn giụa ngước nhìn Thuỷ Du. Bắt gặp ánh mắt hiền lành của cô, Tử Yên cảm thấy an tâm hơn. Thuỷ Du biễu diễn một tiết mục cho Tử Yên xem để cô không còn cảm thấy buồn nữa, Tử Yên chăm chú dõi theo rồi vỗ tay đầy thán phục.Cả hai sau đó ngồi lại với nhau. Tử Yên kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Sau khi nghe Tử Yên tâm sự, Thuỷ Du cảm thấy bưc xúc dùm cho cô. “Ai đời mà còn phân biệt đối xử vậy chứ”. Cô đứng bật dậy khỏi ghế, hứng khởi chìa tay ra ý muốn cho Tử Yên vẫn còn rất nhiều người tốt. Tử Yên ngập ngừng một chút, rồi cô rụt rè nắm lấy tay Thuỷ Du. Cả 2 cùng trao cho ngững nụ cười tươi tắn, nụ cười của tình bạn mới chớm nở. Từ khi nắm lấy bàn tay của Thuỷ Du, Tử Yên đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, bàn tay Thuỷ Du thật sự rất ấm áp. Thuỷ Du là người bạn đầu tiên trong đời cô.
Trong không gian rộng lớn của sân thi đấu, Thuỷ Du và Tử Yên trong thật nhỏ bé nhưng mọi ánh sáng đều tập trung vào hết hai người. Cả hai tay cầm cây kem ngồi trên hàng ghế ở khán đài:
- Kem ngon chứ. Tử Yên hỏi.
- Ừ, ngon lắm. Cảm ơn cậu.
Tử Yên mỉm cười, rồi cô chợt quay sang Thuỷ Du than vãn:
- Mà này, cậu như siêu sao nổi tiếng ý, muốn gặp cậu mà còn khó hơn cả lên trời nữa.
- Xin lỗi, do tớ bận luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi quá cho nên…
Tử Yên bật cười, đánh nhẹ vào vai Thuỷ Du, nói:
- Giỡn thôi, giỡn thôi, cậu làm mặt nghiêm trọng quá.
Nói xong, Tử Yên tiếp tục gặm nhấm cây kem của mình.
Thuỷ Du ngồi im lặng, suy nghĩ một hồi, cô quay qua nói với Tử Yên:
- Ê, hay cuối tuần này mình đi đâu chơi đi.
Tử Yên ngạc nhiên, cô ngừng ăn, hỏi:
- Thật không?
-Thật. Thuỷ Du trả lời chắc nịch.
Cô bật dậy khỏi ghế, nhảy cẫng lên vì vui sướng, gắng hỏi lại thêm một lần nữa:
- Cậu không được lừa tớ đâu đấy.
Thuỷ Du véo vào hông một cái rõ đau làm Tử Yên la oai oái:
- Á…Á
- Không tin tớ thì thôi vậy, tớ…đi một mình.
Thuỷ Du chưa kịp nhổm dậy đã bị cô nàng đè nghiến xuống ghế:
- Không, không. Tớ tin cậu mà. Vậy tớ về trước nhé. Tớ phải về nâm cứu địa điểm nào đả chứ. Có gì tớ báo lại với cậu.
Tử Yên vừa đi lùi vừa dặn dò Thuỷ Du:
- Cậu không được quên đấy. À, phải luyện tập chăm chỉ, không được lười biếng đâu đấy. Tớ về đây.
Rồi cô chạy một mạch mất hút, không cho Thuỷ Du kịp nói câu nào:
- Thật hết nói nổi mà.
Thuỷ Du buồn cười bởi điệu bộ cuống cuồng của Tử Yên vì sợ cô đổi ý nên mới chuồn lẹ vậy.
Thật không may, cuối tuần này, An Tường cũng dự định sẽ cùng Thuỷ Du đến London để ngắm khung cảnh trời tây ở vòng quay thiên niên kỉ “ London Eye”.
An Tường không thể nào gặp trực tiếp Thuỷ Du để nói cho cô nghe được vì lịch trình của cô quá bận rộn. Mấy ngày nay cô ăn ngủ tại nhà tập, đến lớp lại chúi đầu vào học, về nhà lại lăn đùng ra ngủ. An Tường không muốn làm phiền cô nên đã ghi lại lời nhắn để trên bàn. Để chắc chắn hơn, cậu nhắn tin cho Thuỷ Du thay vì gọi điện. Tin nhắn đến đúng lúc cô vừa ra ngoài sau khi nói chuyện với Hạ Băng. Thuỷ Du phải rời khỏi phòng tập thể dục theo yêu cầu của huấn luyện viên. Hạ Băng cũng ở đó ( cô được câu lạc bộ thể thao của trường mời vào để đào tạo như Thuỷ Du). Thuỷ Du không đem điện thoại theo, tạo cơ hội cho Hạ Băng lén lút đọc và xoá đi.
Không những thế, Hạ Băng vô tình vào phòng của Thuỷ Du. Phát hiện lời nhắn của An Tường, đã làm thì làm luôn cho trót, cô đã nhanh gọn đem tờ giấy đi mất. Cô biết Thuỷ Du chưa đọc được lời nhắn này vì Thuỷ Du vẫn còn đang vật lộn trên sân tập.
Thuỷ Du không hề biết gì về cuộc hẹn của mình với An Tường, cô vẫn vô tư chuẩn bị cho cuộc đi chơi với cô bạn than tử Yên. Còn An Tường thì rất hứng khởi, đếm từng ngày một chờ đến cuối tuần để cùng Thuỷ Du đến London.
Rồi ngày cuối tuần cũng đến. Trong phòng Thuỷ Du đang chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi: Nào balo, quần áo, máy chụp ảnh,.. An Tường không chuẩn bị gì nhiều, giúp việc đã chuẩn bị sẵn cho cậu và cả Thuỷ Du theo lời chỉ dẫn của cậu.
An Tường chạy vội lên lầu, mặt phấn khởi, đã đến giờ rồi, cậu phải lên gọi Thuỷ Du chứ. Như đã chực chờ sẵn, Hạ Băng gọi An Tường, cậu quay lại hỏi:
- Có chuyện gì không?
Cô ngập ngừng, mặt không tự nhiên:
- Ờ…Hồi sáng Thuỷ Du có dặn tớ nói lại với cậu rằng: Cậu ấy phải đến trường có việc một chút…À huấn luyện viên, huấn luyện viên gọi cậu ấy nên cậu ấy phải đến gấp. Cậu ấy bảo tớ nói lại với cậu “ cậu cứ đến đó trước đi, xong việc cậu ấy đến sau”.
- Oh, vậy sao, thế tớ đợi cậu ấy là được rồi.
Hạ Băng hốt hoảng, xua tay:
- Không, không. Ý cậu ấy bảo là cậu cứ đến trước, lát cậu ấy sẽ đến sau vì tớ nghe cậu ấy nói là hơi lâu ấy. Nên cậu cứ qua đó trước đi.
An Tường chớp mắt, ngạc nhiên nhưng cậu vẫn tin lời Hạ Băng:
- Vậy thì…tớ đi đây, cảm ơn cậu.
- Không có gì, cậu đi nhanh đi.
An tường vẫy tay chào tạm biệt Hạ Băng, cậu lên xe rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi An Tường ngồi trên xe chở đến sân bay riêng để đến Anh thì Thuỷ Du với Tử Yên đang vui vẻ nắm tay nhau đi dạo khắp cùng đường ngõ hẻm ở Bắc Kinh.