Chỉ thấy Tần Nguyên từ bên ngoài đi vào, sau lưng cậu ta có hai người đàn ông cao lớn mặc vét đen dẫn một người khác vào, mà trên người của người đó có không ít vết thương, mặt mày tóc tai rũ rượi...
- Bắt hắn ta quỳ xuống!
Ngay khi lời của Tần Nguyên vừa dứt, một trong hai người ông không hề nương chân, anh ta dùng chân đạp mạnh vào đầu gối của người kia, khiến người đàn ông không thể chống cự được, quỳ phịch xuống...
- Trầm Mạch, thời gian qua tôi đối xử với cậu không tốt sao, những thứ tôi cho cậu còn chưa đủ sao? Tại sao cậu phải làm như vậy chứ?
Khuôn mặt bình thường vốn luôn lạnh như của Hoắc Vĩ Triệt lúc này âm u đến cực điểm. Âm giọng thì lạnh đến cả âm độ... Có thể chứng kiến khuôn mặt này của Hoắc Vĩ Triệt, thì những người theo anh lâu năm điều hiểu được, anh đã vô cùng tức giận!
Mà không tức giận sao được, Trầm Mạch vốn là một trong những người theo Hoắc Vĩ Triệt trong những thời gian đầu anh bắt đầu sự nghiệp, địa vị của anh ta cũng chỉ đứng sau Tần Nguyên và Tần Trí, vậy mà, anh ta lại phản bội Hoắc Vĩ Triệt?! Tối hôm trước cũng chính anh ta là người gọi điện cho Hoắc Vĩ Triệt, dụ anh vào một cái bẫy... Nếu không phải Hoắc Vĩ Triệt mạng lớn, e rằng đã sớm chẳng thể còn ngồi đó mà tức giận nữa rồi!
Trầm Mạch nghe giọng của Hoắc Vĩ Triệt, trên khuôn mặt tàn tạ nở nụ cười thê lương, còn khó coi hơn cả khóc:
- Lão đại, quả thật anh đối xử với tôi vô cùng tốt, lại cho tôi rất nhiều thứ, nhưng mà, anh có biết không? Như thế không đủ, thứ tôi cần là nhiều hơn nữa, tôi cũng muốn khom lưng cuối đầu cả đời!
- Muốn nhiều hơn, không muốn khom lưng cuối đầu... cũng vì vậy, cậu hợp tác với người khác, muốn dồn tôi vào chỗ chết?
Hoắc Vĩ Triệt ra khỏi chỗ ngồi, tiến tới đứng trước mặt Trầm Mạch. Trước ánh mắt sắc bén của Hoắc Vĩ Triệt, Trần Mạch có thái độ" thấy chết không sờn":
- Không, tất cả là do tôi tự làm, chẳng có hợp tác với ai cả! Lão đại, anh giết tôi đi, xem như những năm qua tôi không có không lao cũng có khổ lão, anh cho tôi ra đi thanh thản được không?!
Hoắc Vĩ Triệt cúi đầu, anh ngồi xỏm xuống trước mặt Trầm Mạch, năng cầm anh ta lên, không cho anh ta chốn tránh ánh mắt của anh:
- Trầm Mạch, cậu nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Cậu đã không khai ra sự thật, còn muốn tôi tha cho cậu? Nếu như tôi tin rằng cậu là kẻ chủ mưu, thì tôi đã không phải là Hoắc Vĩ Triệt rồi! Tôi cho cậu một cơ hội sống sót cuối cùng... kẻ đứng sau, là ai?
Khả năng của cậu ta có bao nhiêu, anh biết rất rõ, chắc chắn có một kẻ giấu mặt nào đó điều khiển tất cả.
- Không, tất cả là do tôi làm, anh không tin thì thôi... tôi không còn gì để nói!
Có thể thấy thái độ của Trầm Mạch rất cương quyết, cậu ta sau khi nói xong thì dứt khoát nhắm mắt lại.
Hoắc Vĩ Triệt buông cầm của cậu ta ra, đứng dậy nói:
- Nếu cậu đã muốn như vậy, thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!
Bây giờ cậu ta đã kiên quyết như vậy, thì dù có nói gì nữa cũng vô ích, chỉ bằng dứt điểm một lần đi vậy!
Đoàng...
Ngay sau khi kết thúc mạng sống của Trầm Mạch bằng một viên đạn, Hoắc Vĩ Triệt liền khoác tay nói:
- Đưa ra ngoài và tìm nơi an táng cho cậu ta đi!
Dù rằng Trầm Mạch đã phản bội anh, nhưng bao năm qua những việc mà cậu ta làm cũng không ít... Nên anh cũng nên để cho cậu ta có được " mồ yên mả đẹp" vậy!
Còn kẻ trốn trong tối kia, xem ra có sự ảnh hưởng không nhỏ, có thể khiến cho Trầm Mạch thà chết cũng không khai ra. Nhưng cũng tốt, như vậy càng làm tăng lòng hiếu kì của anh, anh càng muốn biết thật ra kẻ " thần long thấy đầu không thấy đuôi" đó là ai!
Sau khi thi thể của Trầm Mạch được đưa ra ngoài rồi, căn phòng rơi vào im lặng trong giây lát. Hoắc Vĩ Triệt ngã đầu ra ghế, theo đuổi suy nghĩ của bản thân. Còn Tần Nguyên và Tần Trí vì chưa nhận được mệnh lệnh từ lão đại, nên điều đứng im bên dưới chờ đợi, và rốt cuộc, Hoắc Vĩ Triệt cũng lên tiếng:
- Tần Nguyên, cậu rà soát thành viên trong bang lại cho tôi, tôi không muốn có sự tồn tại của bất cứ con mối mọt nào! Còn Tần Trí, cậu khảo sát và bố trí lại hệ thống bảo mật và an ninh trong căn cứ ngầm, phải chắc chắn an toàn tuyệt đối!
Chỉ cần một Trầm Mạch là đủ rồi, anh cũng muốn lại có thêm bất cứ rủi ra nào nữa! Cũng bởi vì lúc trước ánh luôn dùng người theo phương châm" dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì sẽ không dùng, cũng bởi vì vậy mà anh mới không chút nghi ngờ lời nói là một cái bẫy của Trầm Mạch vừa qua. Cho nên, từ nay,anh sẽ không sơ xuất như vậy nữa, bởi biết đau rằng, sai lầm của anh chẳng những gây hại cho chính anh, mà những người xung quanh cũng bị liên lụy.
Hệ thống bảo mật và an ninh của căn cứ ngầm, với địa vị của Trầm Mạch, cậu tả biết rất rõ nhiều thứ. Mà cậu ta đã phản bội, thông tin có % đã bị lộ ra ngoài. Mà lỡ như chưa bại lộ thì đã sao? Chẳng phải có câu" phòng bệnh hơn chữa bệnh" sao?bg-ssp-{height:px}
Sau khi Tần Nguyên và Tần Trí nhận được mệnh lệnh, đang chuẩn bị đi thực hiện, thì một lần nữa âm thanh của Hoắc Vĩ Triệt lại vang lên, mà âm thanh này giống như là đang kiềm nén vậy:
- Tần Nguyên, Tần Trí...hai cậu có từng suy nghĩ giống Trầm Mạch không?
Nhân sinh nóng lạnh, trên đời này chẳng có gì là chắc chắn, vững bền cả, trừ ra uy lực và sự cám dỗ của đồng tiền, quyền lực, mấy ai có thể chống cự lại được?
Nhưng không thể nghĩ tới, khi lời của Hoắc Vĩ Triệt vừa dứt, Tần Nguyên và Tần Trí lại đồng dạng cùng nhau quỳ xuống, trăm lời như một:
- Thuộc hạ nguyện mãi trung thành với lão đại, không bao giờ phản bội!
- Được rồi, tôi tin hai cậu sẽ không làm tôi thất vọng, đi làm việc đi!
Hai người này, chắc chắn sẽ không có phản bội anh đâu, đúng không?
Tần Nguyên và Tần Trí nhận được lệnh đứng lên, cùng trao đổi ánh mắt một chút, cũng đi ra ngoài.
....
Sở cảnh sát.
Trịnh Diệp nhìn hai người đàn ông mặt mày ủ rũ íu xìu đi vào phòng liền nhướng mày lên tiếng hỏi:
- Không gặp được sao?
- Không, tức chết đi được, Hoắc Vĩ Triệt đó đúng là khinh người quá đáng, chúng ta cần gì phải bảo vệ hắn chứ, để hắn chết đi cho đỡ phiền phức!
Chuyện là Thẩm Dinh và Mặc Phong được cử đi gặp Hoắc Vĩ Triệt, bàn tính về việc cử người bảo vệ anh, nhưng mà hai người lại bị từ chối thẳng thừng, với người đã ăn khổ từ Hoắc Vĩ Triệt như Thẩm Dinh, thì sẽ không thể ức chế được rồi.
- Không được, chúng ta không thể bỏ cuộc! Trịnh Diệp, cô đi với tôi.
Lục Thành vẫn luôn là phó phòng gương mẫu, công tư phân minh, sau khi phản bác lại lời Thẩm Dinh, liền quay qua Trịnh Diệp.
Tưởng rằng như mọi khi với sự hăng hái say mê công việc của Trịnh Diệp thì cô sẽ đồng ý ngay, ai ngờ cô lại lắc đầu nói:
- Tôi bận việc rồi, anh gọi người khác đi đi!
Nói xong liền trở về chỗ của cô. Quả thật, lời của Trịnh Diệp là đúng, cô đúng là bận việc, như vào tai Lục Thành và những người khác thì chính là cô còn giận bọn họ.
- Trịnh Diệp...
Lục Thành không biết muốn nói gì với Trịnh Diệp, nhưng là chưa nói xong đã bị một giọng nói ngạo mạng xen ngang:
- Hừ...bầy đặt làm giá... Đi, tôi đi với anh!
Lá Lệ Kiều Kiều, cô ta vẫn giữ nguyên thói quen, phong thái đó, giọng điệu vẫn như cũ. Sau khi dứt lời liền lôi kéo Lục Thành đi.
- Xuỳ... làm như hăng hái làm việc lắm vậy, còn không phải là muốn đi gặp Hoắc tổng sao?!
Vân Thi nhìn theo hướng cửa, le le lưỡi ra...
Trịnh Diệp tuy rằng cũng như Vân Thi nhìn ra cửa, như cô không có làm ra hành động trẻ con.. Mà ánh híp lại như có điều suy nghĩ, tính toán