Ánh mắt Trịnh Diệp có phần nhíu lại khi nhìn vào gaga xe... Đó không phải là Hoắc Vĩ Triệt cùng với trợ lý của anh ta sao, còn người đàn ông kia hình như cô cũng gặp qua rồi, chính là người lần đó đã đưa Hoắc Thiên Lam về. Nhưng, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đó, chẳng lẽ là chẳng bị đi đâu sao?
- Trước hết, Tần Trí...
Ngay lúc Trịnh Diệp đang suy đoán nguyên nhân mà Hoắc Vĩ Triệt xuất hiện ở hàng xe, thì Hoắc Vĩ Triệt cũng đã nhận ra sự có mặt của cô. Anh ngưng lại lời phân phó dành cho Tần Trí, cho cậu ta cùng cả Tần Nguyên một ánh mắt, sau đó thì chuyển bước thẳng về vị trí hiện tại của Trịnh Diệp.
Anh ra vẻ tò mò, nhưng trong giọng nói thì chính là không thiếu ngữ điệu đùa cợt vẫn hay dùng với Trịnh Diệp nhất:
- Sao lại đứng đây... là nhớ tôi nên đi tìm sao, hửm?!
Có thể nói, mặc dù chưa có thể hoàn toàn miễn dịch, nhưng Trịnh Diệp hiện tại cũng đã chẳng còn dễ xúc động đối với những lời như vậy của Hoắc Vĩ Triệt mà ra lời tranh cãi với anh. Và hiện tại, cô chính là trực tiếp không thèm để tâm đến lời của anh ta, nói ra nghi vấn trong lòng:
- Anh đang muốn ra ngoài sao?
Ánh mắt của cô cũng không đặt trên mặt Hoắc Vĩ Triệt mặc dù hỏi là hỏi anh, mà là nhìn vào gaga đậu đầy siêu kia...
Hoắc Vĩ Triệt cũng nhìn theo ánh mắt Trịnh Diệp, khoé mắt ẩn chứa ý cười nhàng nhạt, cong cong môi:
- Không có, chỉ là rảnh rỗi nên cùng cấp dưới bàn luận về mấy chiếc xe thôi!
Cái lý do này, chắc hợp lý rồi nhỉ?
Trịnh Diệp cũng biết có không ít kẻ lắm tiền có sở thích đặc biệt, chẳng hạn như sưu tập siêu xe! Trong khi đó, cô không thể không thừa nhận rằng, ngay khi lần đầu nhìn thấy gaga xe của Hoắc Vĩ Triệt cũng không thể thoát khỏi choáng váng...
- Đúng như vậy... thật sao?
Chân mày của Trịnh Diệp nhíu lại không ít, tiếp tục đặt một câu nghi vấn...mà sau khi nói ra rồi, cô mới cảm thấy thật thừa thải! Thật hay không, thì cô tin rằng Hoắc Vĩ Triệt cũng chẳng nói cho cô biết đâu!...Lời của anh ta quả thật rất hợp lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó rất lạ, mà hiện tại cô cũng không biết cảm giác lạ lẫm đó là như thế nào!
- Tôi được biết, nhiệm vụ của em chỉ là bảo vệ tôi...chứ hình như không phải là điều tra cuộc sống riêng tư của tôi thì phải!
Hoắc Vĩ Triệt cười như không cười, kề khuôn mặt sát vào mặt Trịnh Diệp... Còn Trịnh Diệp, chính là tạm thời chẳng không thể nói được gì trước lời của Hoắc Vĩ Triệt. Thấy Trịnh Diệp như vậy, Hoắc Vĩ Triệt liền lấn tới, nhỏ giọng:
- Nếu như em thật sự muốn biết cuộc sống riêng tư của tôi như vậy, thì chi bằng đồng ý đề nghị trước kia của tôi... đến lúc đó, em muốn biết gì, tôi sẽ nói hết!
Mặc dù đã quá quen với những lời như vậy của Hoắc Vĩ Triệt rồi... thì hiện tại Trịnh Diệp vẫn không kiềm được mà đến mặt.
- Đồ lưu manh!bg-ssp-{height:px}
Nhỏ giọng mắng một tiếng, Trịnh Diệp cũng không lưu lại nữa, mà bước nhanh theo đường mòn vào dinh thự. Hoắc Vĩ Triệt lại làm như không nghe ra được lời mắng của Trịnh Diệp, ngược lại còn cười, tà mị cong môi phun ra hai chữ làm Trịnh Diệp xém chút nữa đã vấp ngã:
- Quá khen!
Thật sự là không thể dùng logic bình thường để hình dung Hoắc Vĩ Triệt được mà!
...
Không không gian yên tĩnh, cùng với ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ chỉ có mỗi âm thanh " cạch...cạch" do gõ liên tục vào bàn phím laptop tạo nên từ mười ngón tay xinh xắn... Trịnh Diệp ngồi nghiêm túc trên ghế, ánh mắt vẫn không rời màn hình laptop một giây nào cả.
Nếu nhìn gần, có thể thấy được là cô đang dùng không ít từ ngữ, kí tự phức tạp, khó hiểu... Rất rõ ràng là cô đang thực hiện một cuộc trò chuyện bí mật nào đó!
Cũng không quá lâu sau đó, có vẻ như đã kết thúc cuộc trò chuyện... cô thoát khỏi phần mềm, mở một hợp thư bình thường để xem. Và đó không phải là cái gì khác chính gmail Lục Thành đã gửi sang cho cô như lời đã nói lúc chiều, cô cũng đã xem rồi, chỉ là xem lại một chút thôi!
Tốt rồi, với tình hình này, cô nghĩ là sẽ nhanh chóng giải quyết dứt điểm vụ án đây dưa này rồi! Cũng may là mặc dù kéo dài tới bây giờ, nhưng cũng không đến nỗi phải "treo án", đưa vào hồ sơ lưu trữ.
Vừa lòng với thông tin mà bản thân đang có được, Trịnh Diệp cũng gấp lại laptop... Vốn có ý định muốn nghĩ ngơi, nhưng khi vô tình liếc mắt ra không gian tối ôm bên ngoài, ánh mắt cô loé lên một vài tia suy nghĩ sâu xa.
Cũng không chằn chừ thêm bất cứ giây phút nào, cô quay lại tủ quần áo, lục lọi một lát rồi liền vào trong phòng tắm...
...
Hoắc Vĩ Triệt sau khi tắm xong, thì giống như mọi khi thưởng cho bản thân một ly rượu vang, chậm rãi nhấm nháp... Hiện tại, biểu hiện của anh không hề như mọi khi, vẫn treo nụ cười nhạt làm người ta không đoán được tâm tư, hay là biểu cảm lưu manh, vô sỉ khi đối mặt với Trịnh Diệp! Mà Hoắc Vĩ Triệt hiện tại lại toả ra khí chất tà mị, lười biếng... tự nhiên dựa người chéo chân trên xô-pha. Mặc dù nhìn anh có vẻ vô cùng tùy ý, nhưng lại vô cùng hấp dẫn lạ thường...
Tít tít tít...
Mọi thứ đều vô cùng im lặng, nếu như không có âm thanh bất ngờ vang lên... Hoắc Vĩ Triệt nhíu mày, đặt ly rượu vang trên tay xuống, với tay lấy điện thoại- cũng chính là vật đang phát ra tiếng động duy nhất trong phòng. Anh ấn tay vào màn hình... thì vốn là màn hình điện thoại đang tối đen lại thay đổi rất rõ ràng.
Trên màn hình hiện thị mặt dù có hơi mờ do thiếu ánh sáng vẫn có thể nhìn ra trong đó có những gì!
Chân mày đang nhíu chặt của Hoắc Vĩ Triệt cũng chậm rãi giản ra, mà thay vào đó chính là ánh mắt đầy tia hứng thú, thậm chí khéo môi còn cong lên cho thấy tâm trạng của anh hiện tại khá tốt!
Chỉ thấy hình ảnh chính bên trong chính là một dàn các siêu xe đậu san sát nhau... không nghi ngờ gì nữa, đó chính là gaga nhà anh. Nhưng chẳng có gì bất ngờ, nếu như bên trong không nhiều thêm một bóng dáng nho nhỏ nhanh nhẹn!
A... Thật là nhạy bén, chỉ có như vậy cũng phát hiện ra vấn đề rồi sao? Như thế này thì bảo anh làm sao mà buông tay được chứ...? Hấp dẫn chết người!