Bệnh viện thủ đô...
Mặc dù Trịnh Diệp luôn miệng nói không sao, nhưng viên đạn chắc chắn cần phải nhanh chóng lấy ra. Cho nên cô cũng đã được đưa vào phòng phẩu thuật để lấy đạn.
- Bà đừng lo lắng nữa, tiểu Diệp sẽ không có sao đâu!
Đứng trước phòng phẫu thuật, Trịnh lão gia thấy dáng vẻ lo lắng quá mức của Trịnh lão phu nhân liền lên tiếng ăn ủi. Tuy nhiên lời của ông chẳng những không làm bà bớt lo, ngược lại bà lại quay qua ông tức giận lên tiếng:
- Không sao, không sao... lúc nào cũng bảo là không sao? Vậy như thế nào mới có sao...phải giống như cha mẹ tiểu Diệp bị... phủ vải trắng đưa ra khỏi phòng cấp cứu mới... có sao hay gì...?
Giọng của lão phu nhân đã không kìm được mà trở nên nức nở,ngay cả nước mắt cũng là hai hàng tuông rơi!
Nhất thời, Trịnh lão gia bị lời của Trịnh lão phu nhân làm cho đứng người. Xem ra lần này tiểu Diệp bị thương đã khiến bà nhớ lại chuyện cũ đau lòng đó!
- Haizz...được rồi, là tôi sai... tôi không nên nói như vậy! Tiểu Diệp chỉ bị thương nhẹ thôi, tuyệt đối không có nguy hiểm, bà không cần phải lo lắng như vậy đâu. Bà như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe, tiểu Diệp biết được sẽ rất buồn...
Trịnh lão gia thở dài, sau đó ôm vai của Trịnh lão phu nhân mà ra sức dỗ dành.
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Trịnh lão gia, Trịnh lão phu nhân cũng nguôi giận. Vài phút sau Trịnh Diệp cũng được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật và chuyển sang phòng hồi sức.
- Bà vào trong với tiểu Diệp đi, chút nữa tôi vào sâu!
Đứng trước phòng bệnh của Trịnh Diệp, Trịnh lão gia nhẹ giọng nói với Trịnh lão phu nhân. Đợi cho bà vào trong rồi, Trịnh lão gia liền không còn đáng vẻ nhẹ nhàng, ôn hòa như khi nãy, mà thay đổi hoàn toàn, nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được khí chất uy nghiêm của vị tướng nhiều năm chinh chiến.
Ánh mắt ông vẫn chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng trước mặt, hai tay chắp sau lưng lên tiếng:
- Nếu còn không ra, thì sau này vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt lão già này nữa đâu!
Từ đầu tới cuối, ông cũng không hề quay đầu lại, có điều tại ngã rẽ xuống cầu thang bộ, có một người vì lời của ông mà giật bắn cả mình, anh ta chậm rãi đi ra.
- Vẫn sắc bén như xưa, không hổ danh lão tướng lâu năm! Ông nội, con về rồi đây!
Trịnh Thiên chậm rãi đi ra, tư thế cực kỳ tự nhiên, không có dáng vẻ gì của một người làm sai.
- Về rồi, lần thứ nhất là đi bốn năm, lần thứ hai là tám năm! Khi nào sẽ đi nữa, đi bao nhiêu năm?
- Sẽ không đi nữa!
- Vậy sao, chọn lúc này trở về là để tiểu Diệp không làm được gì còn hay sao?
Chậm rãi quay đầu lại, trong giọng nói của Trịnh lão gia mặc dù không thiếu uy nghiêm nhưng trong đó lại thêm một chút trêu chọc.
Năm đó, sau khi con trai và con dâu ông mất không lâu thì đứa cháu đức tôn cũng không từ mà biệt đột ngột biến mất. Sau đó bốn năm trở về, về nhà gần hai năm lại một lần nữa biến mất đến tận bây giờ...Bao nhiêu năm qua, có lúc nào tiểu Diệp nhắc đến anh trai nó mà không đòi đánh, đòi nhốt khi gặp lại? Nhưng xem ra trong tình huống hiện tại cháu gái ông khó mà thực hiện được rồi!
- Khụ...khụ... Con nào có ý như vậy, chẳng qua là đến lúc về thì nên về thôi!
Giả vờ ho khan hai tiếng, Trịnh Thiên liền đưa ra một lý do hợp lý nhất, trong khi trong lòng thì không được tự tin thoải mái như bên ngoài. Đứa em gái của anh cũng thật là, có cần phải tuyệt tình như vậy không chứ, làm sao cứ muốn bắt nạt anh trai như vậy!
Nhớ đến cách mà Trịnh Diệp vừa thoát khỏi sự khống chế và giải quyết ả nữ tặc nhanh gọn vừa rồi, Trịnh Thiên ân thầm nuốt nước bọt. Nếu em gái anh thật sự ra tay, anh cũng không thể ra tay chống đở... tuy nhiên nếu đứng yên cho nó đánh...khụ khụ, thật không dám nghĩ tới!
- Nếu đã như vậy thì cũng nên vào trong gặp nó đi! Cả bà nội con cũng rất nhớ con đó!
Từng là một lão tướng, lại trải qua hơn nửa đời người, cho nên mặc dù Trịnh Thiên đã che giấu cảm xúc rất kĩ thì Trịnh lão gia cũng dễ dàng nhìn ra. Tuy nhiên ông cũng không vội vạch trần mà hướng mắt về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.
- Dạ!
- Có thời gian ông sẽ nói chuyện với con sau!
Liếc mắt nhìn Trịnh Thiên một cái, Trịnh lão gia liền mở cửa phòng đi vào.
Bên trong phòng, Trịnh Diệp đang ra sức năn nỉ dỗ dành bà nội cô cho cô được về nhà. Khi thấy ông nội cô bước vào, cô chớp chớp đôi mắt, ra vẻ đáng thương:
- Ông nội, cho con về nhà đi, ở đây ngột ngạc chết đi được!
Thật là, chỉ là một vết thương bé xíu, có cần ra vẻ nghiêm trọng như vậy không? Cô mới không muốn tiếp tục nằm yên một chỗ như vậy đâu!
- Không được!
Không hề chằn chừ, Trịnh lão gia trực tiếp cực tuyệt.
- Sao lại kh...
Trịnh Diệp muốn tiếp tục năn nỉ, tuy nhiên lời còn chưa ra hết, đáng vẻ đáng thương cùng ánh mắt long lanh nhanh chóng biến mất, biểu cảm trên khuôn mặt cô cứng lại, nhìn không chớp mắt bóng dáng vừa mới bước vào phòng.
Không riêng Trịnh Diệp, ngay cả Trịnh lão phu nhân cũng như vậy, hơn nữa, ánh mắt bà cũng đỏ lên trong thấy, nước mắt có thể rơi bắt cứ lúc nào!bg-ssp-{height:px}
Trịnh lão gia tinh ý, ông đưa tay ôm vai bà, vỗ nhẹ nhẹ nhằm chấn an bà.
- Bà nội, tiểu Diệp...hai người không chào đón Trịnh Thiên này trở về sao?
Vừa nói, anh vừa chậm rãi đi đến bên cạnh Trịnh lão phu nhân. Trịnh lão phu nhân đứng dậy, nhìn chằm chằm Trịnh Thiên mấy giây.
- Về rồi, về rồi... tiểu Thiên của bà cuối cùng cũng về rồi...
Trịnh lão phu nhân vô cùng xúc động, ôm lấy Trịnh Thiên không ngừng khóc nức nở. Trịnh Thiên không lên tiếng, để cho bà phát tiết một hơi, chỉ vỗ tay nhẹ nhàng lên lưng bà.
- Được rồi...còn về bà không vui sao mà lại khóc mãi vậy?
Thấy Trịnh lão phu nhân không có dấu hiệu ngừng khóc, Trịnh Thiên đành phải bất đắc dĩ buông bà ra.
- Tiểu Thiên...
- Suỵt...nội à, con lớn rồi, đừng dùng chữ" tiểu" đó gọi con nữa nhé! Bà đừng khóc nữa, còn sẽ không đi nữa đâu!
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Trịnh Thiên, Trịnh lão phu nhân cũng ngừng khóc sau vài phút. Vẫn còn một người từ lúc thấy mặt Trịnh Thiên vẫn chưa nói lời nào, cứ im lặng chăm chú nhìn anh.
Đột nhiên cô lại xoay tới xoay lui, lục lọi xung quanh mình...
- Tiểu Diệp, em làm gì vậy, không chào đoán anh hai sao?
Trịnh Thiên tuyệt nhiên không thể quên anh còn một cửa ải khác có khi còn khó qua hơn ải của bà nội anh. Khi thấy hành động của Trịnh Diệp như vậy liền không nhịn được tò mò lên tiếng.
Không chỉ Trịnh Thiên, mà hành động của Trịnh Diệp còn thu hút luôn Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân. Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, cô lại cực kì bình thản nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thiên.
- Tìm súng bắn chết anh!
Ngữ điệu chẳng khác gì giống như nói" trời hôm nay rất đẹp vậy"!
- Hả...tại sao? Anh nhớ mình chưa có phạm tội mà!
Nhất thời Trịnh Thiên phải ngớ người ra, cái đứa em gái này... Thái độ này là sao chứ?
- Ai nói không, tội vô tâm...hức... tội vô... trách nhiệm... rất...hức... rất nhiều tội, anh có biết không...? Hu...hu...
Thời điểm hiện tại Trịnh Diệp đã chẳng giữ được thái độ lạnh nhạt bình thản nữa rồi, mà nước mắt cũng không giữ được mà từng giọt từng giọt rơi xuống!
Trịnh Thiên có phần không tiếp thu kiệp thái độ của Trịnh Diệp. Thấy đổi quá nhanh!
- Anh xin lỗi, là anh sai, anh có rất nhiều tội! Tiểu Diệp, cho anh hai xin lỗi! Anh ở yên đây, em muốn bắn muốn giết gì cũng được...
Trịnh Thiên vòng tay ôm lấy em gái, để đầu cô tựa vào ngực anh, tay nhè nhàng vuốt tóc em gái.
Em gái của anh phải chịu quá nhiều đau khổ, tủi thân rồi, cũng tại anh quá lỗ mãng! Người làm anh này quả thật rất tệ mà...
- Hu hu...khốn kiếp, Trịnh Thiên...hức... anh là đồ khốn kiếp... tại sao anh có thể không từ mà biệt suốt bao nhiêu năm qua? Tại sao... tại sao...sao anh không đi luôn đi...
Ai cũng bỏ cô, ba mẹ bỏ cô mà đi, anh hai cũng vậy. Rồi người kia, rõ ràng là hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ chăm sóc cô, nhưng rồi sao...chẳng phải cũng đã bỏ mà đi mất rồi đó sao?
Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội chứ?!
Tịnh Diệp vừa khóc vừa mắng Trịnh Thiên, cánh tay không bị thương cũng đưa lên không ngừng đấm lên người anh. Bao nhiêu uất ức đều muốn chút ra hết...
Ở bên ngoài phòng bệnh, chỉ cách một cánh cửa, có hai bóng người lẳng lặng đứng đó.
- Lão đại, anh không định vào trong sao?
Tần Nguyên thấy Hoắc Vĩ Triệt cứ đứng bên ngoài mà không vào thì thắc mắc lên tiếng hỏi. Hoắc Vĩ Triệt lắc đầu, ánh mắt mang ý cười nhàng nhạt nhìn cánh cửa đóng chặt.
- Bây giờ không phải lúc! Đi thôi, Trịnh Thiên còn phải mệt mỏi một phen giải thích với em gái, nên việc của cậu ta tôi đành xử lý thay vậy!
Nói đoạn Hoắc Vĩ Triệt cũng quay lưng rời đi. Anh hiện tại cũng muốn vào gặp cô ấy lắm chứ, nhưng lúc này lại là lúc cô ấy xử lý chuyện gia đình, anh có mặt sẽ không đúng lắm, cho nên vẫn là đi xử lý công việc trước, sau đó quay lại sau chắc cũng không muộn!
Sau đó dù Trịnh Diệp có năng nỉ ông bà nội cô để được xuất viện về nhà thế nào cũng không được. Hơn thế, ông nội cô còn quăng thêm một câu nói, mà đối với Trịnh Diệp giống như là bom nổ bên tai vậy:" Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng hết ba ngày đi, ông đã xin nghỉ phép cho con rồi!"
Đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe! Từ lúc nào mà Trịnh Diệp cô trở thành bánh bèo như vậy, chỉ cần một vết thương bé tẹo cũng cần nằm viện ba ngày? Dù biết mọi người đều muốn tốt cho cô, nhưng hình như có hơi quá rồi thì phải?
Cô đã cố tình làm điệu thấp ở sở, vốn không muốn phô trương thân phận. Nhưng lần này ông nội cô làm như vậy, chẳng phải bại lộ hết rồi sao?
... Có một điều mà Trịnh Diệp không hề biết, ông nội cô thật sự chính là cố tình làm như vậy... Còn mục đích thì chỉ có ông mới biết!