- Được rồi, bây giờ có thể nói cho ông biết mục tiêu của con thời gian qua lúc gì được rồi chứ?
Trịnh lão gia đứng chắp tay sau lưng, chăm chú không rời mắt nhìn bức hình treo trên tường. Trong giọng nói mang theo sự nghiêm nghị không cho phép chối từ.
Trịnh Thiên lặng lẽ đứng sau lưng ông nội anh, ánh mắt cũng nhìn theo ông. Sau câu hỏi của Trịnh lão gia, anh cụp mắt xuống, trầm tư một chút... Nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Là chuyện của mười bốn năm trước!
Trong nháy mắt, Trịnh lão gia quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cửa Trịnh Thiên, sự nghiêm nghị trên khuôn mặt tăng thêm mấy phần, ngoài ra còn thêm một vài tia cảm xúc không rõ ý vị loé qua trong mắt ông...
- Mười bốn năm rồi sao?
Mười bốn năm, đã nhanh như vậy sao...? Chuyện năm đó đối với ông thì chẳng khác gì giống như đột ngột bị quân địch tấn công thành tốc, bại trận thảm hại vậy! Không, thậm chí còn hơn thế nữa...
Trịnh Thiên lặng lẽ gật đầu thay câu trả lời. Ánh mắt cũng không ngừng quan sát sắc mặt của ông nội ông, dễ dàng nhận ra ông đang lạc vào kí ức cũ...
Làm sao dễ dàng quên được, chuyện năm đó chẳng những đối với Trịnh gia, mà ngay cả Lạc gia đều gây ảnh hưởng không hề nhỏ. Phải làm" người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" bốn vị trưởng bối của hai nhà đều suy sụp, già đi trong thấy... Nhất là bà ngoài anh trực tiếp ngã bệnh nặng, vài năm sau đó cũng...
Năm đó anh mười sáu, tiểu Diệp cũng chỉ mười một!
- Rồi thế nào, cũng đã lâu như vậy rồi, có thu thập gì không?
Ông rất rõ, sự ra đi của con trai và con dâu ông hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài. Dù ông cũng muốn đều tra kĩ càng, vậy mà không ngờ chẳng có bất cứ manh mối nào, tất cả mọi thứ đều được giải quyết vô cùng sạch sẽ! Sạch sẽ một cách bất thường, làm ông càng khẳng định nghi ngờ trong lòng, tuy nhiên nghi ngờ thì làm được gì chứ?
- Có không ít, cũng vì vậy con mới trở về đây!
- Ừ, thế thì tốt, con muốn làm gì thì làm... Ông già rồi, không còn nhiều sức lực nữa...
Ông thật sự đã già rồi, cũng không thích hợp tham gia vào, cứ để cho bọn trẻ xử lý. Cả Trịnh Thiên và Trịnh Diệp, hai đứa cháu này của ông bảo nhiêu năm qua cũng chưa hề từ bỏ việc tìm hiểu chuyện năm đó. Không sao cả, cháu ông lớn cả rồi, ông cũng tin vào năng lực của hai anh em chúng nó!
Trịnh lão gia cũng không tiếp tục hỏi sau vào vấn được mà chỉ hỏi đại khái rồi cũng thôi. Sau đó thì cũng chuyển chủ đề, hỏi sơ về cuộc sống bao năm qua của Trịnh Thiên cũng như việc làm của anh. Trịnh Thiên không hề giấu giếm, nói tất cả cho ông nội anh biết... Trịnh lão gia sau đó cũng chẳng có thái độ gì đặc biệt, chỉ là thêm phần trầm ngâm tý thôi!
...
Khoảng thời gian kế tiếp, Trịnh Diệp bị bắt buộc ở lại bệnh viện dưỡng thương. Nhờ " phúc" của ông nội cô, mà thân thế Trịnh Diệp cố ý giấu đi hoàn toàn bại lộ ra... Cũng có không ít đồng nghiệp đến thăm Trịnh Diệp hỏi hàng đủ điều, chỉ có việc thái độ của bọn họ có phần thay đổi không ít. Dù tất cả đều không quá rõ ràng, nhưng Trịnh Diệp nhạy bén phát hiện ra... Khiến cô đau đầu không ít.
Vốn dĩ là muốn cầu cứu ông ngoại cô Lạc lão gia vốn là người cưng chiều và yêu thương cô nhất, nào ngờ giống như đã có thương lượng từ trước, ông ấy hoàn toàn không để yêu cầu của cô vào lòng! Mặc dù không cam tâm và rất khó chịu, nhưng vì sợ sẽ chọc giận mấy lão nhân gia Trịnh Diệp cũng không dám tự ý xuất viện... Nếu không có khi cô còn thảm hơn thì khổ!
Nhưng nói gì thì nói, vốn là một người thích tự do, năng động như cô mà lại phải nằm mãi trên giường. Chặn chặc...cảm giác ba tháng thật sự không thua gì bà năm cả!
- Trời ơi, sao mà con khổ quá vậy nè?
Mới có hơn một ngày mà Trịnh Diệp đã muốn phát hoả, trực tiếp ngửa cổ nhìn nóc phòng than thở...
Hết than thở lại lăn lộn, không biết từ lúc nào chăn niệm ngay ngắn trên giường đã bị Trịnh Diệp lăn đến mức không nhìn ra hình dạng...
- Sao mà lại than ngắn thở dài nhiều vậy, thở dài nhiều sẽ mau già, hết đẹp đấy!
Sau một tiếng thở dài, Trịnh Diệp vừa ngẩng đầu liền nghe thấy âm thanh mở cửa sau đó là một câu nói mang ý cười trêu chọc. Nhìn người cầm túi trái cây bước vào, cô khẽ bỉu môi..
- Già thì già thôi, chứ có ai để ý tới em đâu! Từ hôm qua tới bây giờ mới thấy mặt, xem ra quân nhân cấp cao nghĩ phép rồi cũng không rảnh rỗi a...
- Nào có, tại anh có việc đột xuất thôi mà, chẳng phải vừa rảnh rỗi đã chạy đến thăm em rồi sao?
Triệu Thế Minh đặt túi trái cây lên bàn, sau đó nở nụ cười áy náy tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Trịnh Diệp.
- Ai mà biết được chứ, anh muốn nói sao thì nói ấy mà!
- Anh nói thật mà, từ trước tới giờ anh có bao giờ lừa em đâu!
Trịnh Diệp nhìn nét mặt căng thẳng cố giải thích của Triệu Thế Minh thì đột nhiên phì cười, sắc mặt tốt lên không ít...bg-ssp-{height:px}
- Làm gì mà căng thẳng vậy, em đùa tí thôi mà...!
Bấy giờ tâm tình của Triệu Thế Minh mới thả lỏng xuống, bất đầu hỏi han quan tâm Trịnh Diệp. Có người trò chuyện, dù sao cũng đỡ hơn một mình lướt điện thoại...tâm tình Trịnh Diệp tốt lên không ít, cười đùa nói chuyện với Triệu Thế Minh...
Hoắc Vĩ Triệt từ hôm trước trở về xử lý công việc thay Trịnh Thiên, lại thêm mấy dự án mới của Hoắc thị nên hiện tại mới có thể rảnh rỗi tới gặp Trịnh Diệp.
Với tâm tình cực tốt, Hoắc Vĩ Triệt còn chuẩn bị luôn cả hoa để tận cho Trịnh Diệp... Nhưng khi vừa tới trước cửa phòng bệnh lại nghe thấy âm cười đùa vui vẻ của một nam một nữ từ bên trong phát ra, thì sự vui trên mặt Hoắc Vĩ Triệt đã biến mất không ít, ánh mắt cũng thêm chút âm u.
- Này, cậu là ai vậy, sao lại đứng đây?
Hoắc Vĩ Triệt vừa đưa tay muốn mở cửa thì từ sau lưng vang lên tiếng dò hỏi. Quay lại thấy Trịnh lão phu nhân, ngay lập tức anh liền toả ra vẻ lễ phép lịch sự, chút âm u trên mắt không biến mất không còn dấu vết:
- Chào bà nội, con là Hoắc Vĩ Triệt... là bạn của tiểu Diệp!
Hai chữ " bà nội" được Hoắc Vĩ Triệt gọi vô cùng tự nhiên cùng thuận miệng, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì khác thường. Trịnh lão phu nhân lúc này cũng nhìn rõ mặt của anh, có phần nghi hoặc lên tiếng:
- Hình như tôi nhớ không lầm thì cậu chính là người người đã đưa tiểu Diệp đến bệnh viện phải không?
Lúc đó bà chỉ một mực lo cho cháu gái, hoàn toàn không có quan tâm nhiều tới xung quanh, nhưng người trước mắt này bà cũng có không ít ấn tượng.
- Vâng, chính là con! Lúc đó đưa tiểu Diệp vào bệnh viện rồi thì công ty có chút việc nên lúc này mới vào thăm cô ấy được!
Lễ phép, mỗi một câu một chữ nói ra điều cực kì lễ phép... rất dễ gây ấn tượng tốt đối với các bậc trưởng bối lần đầu gặp mặt.
- Phải cảm ơn cậu rồi, cũng may là lúc đó có cậu!
- Không có gì, đó là việc còn nên làm!
Dáng vẻ và thái độ của Hoắc Vĩ Triệt hoàn toàn đã tạo thành ấn tượng khá tốt trong lòng Trịnh lão phu nhân. Bà năng mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới cẩn thận một lần, lại thấy bó hoa trên tay anh, trong ánh mắt lóe lên tia sáng hoài lòng cùng một chút sau xa...
Sau đó bà cũng lên tiếng mời Hoắc Vĩ Triệt vào trong, và anh tất nhiên sẽ không từ chối rồi.
Trịnh Diệp và Triệu Thế Minh ở trong phòng đã sớm biết bên ngoài có người nhưng cũng không nghe rõ cuộc đối thoại cũng như là ai...
Khi thấy người vào trước là Trịnh lão phu nhân thì Triệu Thế Minh liền lễ phép đứng lên chào bà.
Hoắc Vĩ Triệt theo sát đi vào, anh nhìn Trịnh Diệp nở một nụ cười cực kì tươi
... Nếu là bình thường với tính cách của anh sẽ trực tiếp bỏ qua Triệu Thế Minh chạy đến bên Trịnh Diệp, nhưng đó là không có Trịnh lão phu nhân bên cạnh!
Vì vậy sau khi qua sử giới thiệu sơ qua từ Trịnh lão phu nhân, liền vô cùng lịch sự đưa tay ra:
- Chào anh, tôi là Hoắc Vĩ Triệt, bạn của tiểu Diệp!
Hài chữ tiểu Diệp cũng rất tự nhiên cùng thân thiết gọi ra.
Ánh mắt Triệu Thế Minh hơi loé, nhưng cũng đưa tay ra bắt lại.
- Chào anh, tôi là Triệu Thế Minh, tôi và tiểu Diệp đã biết nhau từ nhỏ. Cảm ơn anh hôm qua đã đưa cô ấy vào bệnh viện!
- Không cần phải cảm ơn, đó là việc tôi nên làm.
Lúc nói chuyện, bàn tay của hai người đàn ông vô thức dùng sức, ánh mắt cả hai đều vô cùng có ý tứ...
Trịnh Diệp nhất thời không thể tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra, hôm nay sao Hoắc Vĩ Triệt lịch sự thế nhỉ? Mà không tính tới chuyện đó, hình như cô cảm thấy không khí trong phần có phần hơi quỹ dị thì phải?
Nhưng là gì mới được chứ?