- Ai gọi cho em vậy?
Thấy Trịnh Diệp ngồi xuống bên cạnh anh, Trịnh Thiên liền hướng về phía cô lên tiếng.
- Là anh Thế Minh!
- Cậu ta gọi cho em làm gì?
- Anh ấy muốn đưa em đi chơi, nhưng làm sao đi được?
Trịnh Diệp cũng chẳng giấu diếm cái gì, nói thẳng ra tất cả. Trịnh Thiên nhướng mày, thoát nhìn lướt qua Hoắc Vĩ Triệt, nở nụ cười có vài phần ẩn ý.
- Cũng lâu rồi anh không gặp cậu ta. Nhưng có điều anh cũng không quên được cậu ta lúc nhỏ đặc biệt thích quấn lấy em... Ừm, chắc chắn là có ý với em rồi!
Ánh mắt của Trịnh Thiên hơi lóe lên, tay lại xoa xoa cằm, ra vẻ đang suy nghĩ, hồi tưởng cái gì đó...
Còn Trịnh Diệp, lại có phần hơi ngơ ngác, có ý... ý gì chứ? Mặc dù bác Triệu lúc nào gặp cô cũng ám chỉ, nhưng cô chỉ xem Triệu Thế Minh như anh trai! Mà chẳng phải anh ấy lúc nhỏ cũng đã từng nói coi cô như em gái sao?
Trịnh Thiên nhìn vẻ mặt rối rắm của em gái, trong lòng liền rõ ràng! Em gái anh tuy rằng IQ rất cao, nhưng EQ thì rất thấp!
Haizzz.... thật đáng thương cho những ai kia...
Hoắc Vĩ Triệt tuy vẫn im lặng, có điều từng câu từng chữ của anh em nhà họ Trịnh kia nói anh lại nghe không thiếu chút nào! Cũng vì vậy... mà trong lòng mỗi tổng tài kiêm lão đại nào đó lại thêm một phen tính toán.
Trịnh Thiên rót một ly rượu vang đặt trước mặt Trịnh Diệp, không cho cô có cơ hội lên tiếng đã nói trước:
- Hiện tại đã ngoài giờ làm việc!
Ý tứ rất rõ ràng, ngoài giờ làm việc, có thể uống rượu!
Anh trai cô đã nói vậy, thì cô làm sao có thể từ chối? Cho nên Trịnh Diệp đành miễng cưỡng năng ly lên uống một ngụm.
Vấn đề ở đây không phải là bây giờ có phải trong giờ làm việc hay không, mà quan trọng là tựu lượng của cô rất kém! Mong rằng rượu này không quá mạnh đi...
Đến lúc này Trịnh Diệp mới đợt nhiên phát hiện ra một vấn đề rất lạ! Bình thường không phải Hoắc Vĩ Triệt rất phiền toái hay sao, nhưng sao lúc này lại im lặng thế kia?
Đoán nhận ánh mắt của Trịnh Diệp, rất nhanh Hoắc Vĩ Triệt đã đoán được trong hồ lô của cô đang bán gì. Nhưng lại giả vờ không biết...
- Vài hôm nữa Thiên Lam về nước rồi, nếu không phiền em giúp tôi đưa nó đi chơi một ngày được không?
- À... được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, tôi cũng muốn gặp con bé mà!
Nhắc đến Hoắc Thiên Lam, thái độ của Trịnh Diệp đối với Hoắc Vĩ Triệt cũng trở nên rất tốt, không hề do dự gật đầu đồng ý! Từ sau khi cô kết thúc nhiệm vụ bảo vệ Hoắc Vĩ Triệt đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại cô bé... Không phải là cô không đến, mà lúc cô tới tìm Hoắc Thiên Lam mới được biết cô bé đã ra nước ngoài!
Mặc dù tiếp xúc không lâu, nhưng ấn tượng mà Hoắc Thiên Lam để lại cho cô vẫn rất tốt, cô thật lòng yêu thích cô bé ấy... Cũng rất muốn nganh được gặp lại!
- Tiểu Diệp, em cũng biết tiểu Thiên Lam à?
Lúc này Trịnh Thiên không hề đóng kịch, mà là chân chính ngạc nhiên. Hoắc Thiên Lam Anh cũng biết rất rõ, cô bé ấy mặc bên ngoài luôn là vẻ ngây thơ vô hại, nhưng cũng rất khó gần! Vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, nên cô bé ấy sống cũng khá khép kín, trừ những người bên cạnh thì không đễ dàng gì có thể tiếp nhận người mới.
Chính anh lúc trước muốn làm quen mà cũng tốn không ít thời gian, giờ nhìn cách nói chuyện của Hoắc Vĩ Triệt và Trịnh Diệp, thì chắc là em gái anh phải cực kỳ thân thiết với con bé kia...
Haizzz... em gái của anh xem ra lợi hại hơn anh biết nhiều!
- Vâng ạ!
Trịnh Diệp chậm rãi gật đầu, sau đó kể sơ lược một chút cho anh trai cô biết. Trịnh Thiên sau khi rõ ràng thì lại thêm cảm thán trong lòng một lần nữa!
Trịnh Diệp từ lúc đầu đã không định uống rượu, nhưng sau khi đã có ly thứ nhất thì sẽ có ly thứ hai... không thể từ chối! Cũng thêm một phần có mặt anh trai cô nên cô mới dám thôi, lỡ có đầy thì vẫn còn anh trai!
Có điều, ông trời chưa bao giờ thích chiều lòng người, ngày sau khi Trịnh Diệp vừa cạn xong ly rượu thứ hai thì có tiếng rõ cửa phòng vang lên.
- Vào đi!bg-ssp-{height:px}
Hoắc Vĩ Triệt ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của người nào đó, không quá để ý lên tiếng.
Bước vào là một người đàn ông mặc đồ của phục vụ, sau khi anh ta cúi đầu chào thì liền đến bên cạnh Trịnh Thiên, nhỏ giọng nói bên tai anh cái gì đó.
- Được rồi, cậu lui đi!
Ra hiệu cho người phục vụ lui ra, anh mắt Trịnh Thiên hơi khác lạ, Hoắc Vĩ Triệt nhận ra, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Trịnh Diệp đã lên tiếng thắc mắc trước, nhưng đáng vẻ lại không được tốt cho lắm thì phải...
- Anh hai...có chuyện gì vậy?
Người phục vụ lúc này cho cô cảm giác rất lạ, khí chất cử chỉ đó không giống với một nhân viên phục vụ bình thường, cho dù là nhân viên được đào tạo kĩ càng đến mấy cũng không phải. Mà nhìn dáng vẻ cử chỉ của anh ta càng giống...
Tựu lượng của Trịnh Diệp không phải kém mà là rất kém! Chỉ mới hai ly rượu mà cô đã có cảm giác lờ đờ, đầu óc muốn quay cuồng, ngay cả muốn suy nghĩ cũng không đủ tỉnh táo để nghĩ cho tới...
Trịnh Thiên nhìn bộ dáng của em gái mình thì có phần buồn cười, anh biết tựu lượng của cô kém, nhưng không ngờ lại kém đến mức chỉ hai ly đã say thế này! Hơi hơi cong khóe môi, anh nhẹ giọng lên tiếng:
- Không có gì, chỉ là có chút chuyện nhỏ, cần anh xử lý...Em không cần hỏi, đến lúc anh sẽ tự nói cho em biết! Được rồi, Hoắc Vĩ Triệt, làm phiền cậu đưa tiểu Diệp về giúp tôi!
Câu cuối cùng là nói với Hoắc Vĩ Triệt!
Hoắc Vĩ Triệt cũng không chần chừ mà ngay lập tức gật đầu:
- Không có gì, cậu cứ yên tâm!
Thực chất thì không cần hỏi, Hoắc Vĩ Triệt cũng suy đoán ra được Trịnh Thiên đi đâu, làm gì. Biết là không phải lúc thích hợp, nên anh cũng chẳng hỏi ra để chắc chắn suy nghĩ của bản thân.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Hoắc Vĩ Triệt, Trịnh Thiên cười cười với em gái anh xong thì liền đi khỏi. Từ đầu tới cuối, câu hỏi của Trịnh Diệp vẫn chưa được trả lời... nếu là mọi khi, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy! Tuy nhiên với tình hình hiện tại thì không ổn lắm, bởi Trịnh Diệp khi thấy anh trai cô bỏ đi muốn đuổi theo... nhưng vừa mới đứng lên đã cảm thấy có phần choáng váng, đành phải ngồi xuống.
- Anh hai...khoan đã...
- Được rồi, không phải anh trai em đã nói là sẽ giải thích sau hay sao? Ngoan, để tôi đưa em về!
Hoắc Vĩ Triệt đến bên cạnh Trịnh Diệp, đưa tay ôm lấy vai cô, nhỏ giọng dụ dỗ... Trịnh Diệp đâu dễ dàng phối hợp như vậy? Mặc dù còn không được mấy tỉnh táo, nhưng cô vẫn đưa tay muốn đẩy Hoắc Vĩ Triệt ra, kháng cự:
- Không muốn...tôi không... muốn về, tôi muốn đi tìm anh...hai hỏi cho ra lẽ... Thần... bí cái... cái gì chứ?
Hoắc Vĩ Triệt vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại của anh lại báo có tin nhắn Trịnh... Vì vậy tay vốn ôm vai Trịnh Diệp anh lại dứt khoát đề xuống eo cô, để cô dựa sát vào người mình tránh ngã, một tay còn lại lấy điện thoại trong túi quần ra xem.
Là tin nhắn của Trịnh Thiên, cũng không ít chữ:
" Tôi tin tưởng giao em gái cho cậu, nếu cậu dám nhân lúc con bé không tỉnh táo mà giở trò gì đó thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Hoắc Vĩ Triệt đọc xong tin nhắn thì chân mày của anh đã nhướng lên không ít... Cái gì đây, uy hiếp sao?
Đã nhờ cậy còn uy hiếp...đạo lý gì đây?
Nhưng làm anh em bao nhiêu năm mà cậu ta còn không tin tưởng...chặc chặc, thật là đau lòng!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Hoắc Vĩ Triệt vẫn không quên trả lời tin nhắn:
" Cậu lo thừa rồi!"
Ừm, anh đột nhiên phát hiện máy người họ Trịnh này ai cũng khó hiểu hết! Kể cả cô gái trong lòng anh đây...
Dứt khoát bỏ điện thoại vào trong túi quần. Anh bế Trịnh Diệp lên theo kiểu công chúa, cong cong khóe môi nhìn ngắm khuôn mặt cô:
- Về thôi!
Sau đó mặc kệ Trịnh Diệp phản kháng hay gì đó, anh bế cô ra khỏi phòng...dùng thang máy chuyên dụng trực tiếp đi xuống gaga của quán bar.