Hạ Trí Vũ thản nhiên cười cười, dường như thái độ của Hạ Minh Duệ không hề khiến anh bất mãn chút nào, mà anh vốn cũng đã quen.
Lúc này có không ít người nhận ra Hạ Minh Duệ, dù sao người ở đây đều có địa vị, cũng không ít người tiến lên chào hỏi cùng Hạ Minh Duệ, cũng có người đối với anh bày tỏ sự khinh bỉ.
"Ông chủ tịch, bà chủ tịch."
"Ba, dì!"
Lúc Hạ Tử Ngang cùng vợ đi ra, Hạ Minh Duệ liền dắt Lâm Thiển Y tới chào hỏi.
"Con còn biết trở lại ư?"
Hạ Tử Ngang chăm chú nhìn Hạ Minh Duệ, giọng nói không có chút ý tốt.
Hạ Minh Duệ cúi đầu rũ mắt, không lên tiếng.
"Bác trai, bác gái!"
Vì lễ phép, Lâm Thiển Y cũng bắt chước chào hỏi một tiếng.
Hạ Tử Ngang nhìn chòng chọc Lâm Thiển Y ở bên cạnh Hạ Minh Duệ một cái, không để ý tới cô. Lâm Thiển Y lúng túng cụp mắt xuống.
"Bắt đầu từ ngày mai tới công ty anh con làm đi, đừng tiếp tục ở bên ngoài lêu lõng, giống cái dạng gì chứ? Con nếu được một nửa của anh trai con thì tốt rồi, ba cũng không đến nỗi phải lo lắng như vậy! Aizz!"
"Ba nó à, người trở lại là tốt rồi, những chuyện này để sau hãy nói!"
Vợ Hạ Tử Ngang nhìn Hạ Minh Duệ một cái, nở nụ cười dịu dàng, nhân tiện giúp Hạ Tử Ngang vuốt vuốt ngực. Mắt lạnh Hạ Minh Duệ nhìn thấy hết thảy, đôi môi mỏng mím thật chặt.
Trực giác Lâm Thiển Y cảm thấy quan hệ giữa Hạ Minh Duệ cùng cha mẹ anh không tốt.Hạ Tử Ngang nhìn Hạ Minh Duệ một cái, sau lại bị vợ kéo ngồi xuống.
Hạ Minh Duệ với tay lấy ly rượu trên mâm từ nhân viên phục vụ, Lâm Thiển Y nhìn thấy cũng lấy một ly.
"À, đúng rồi, em Duệ, không phải em muốn kết hôn sao? Em dâu chính là cô gái này ư?"
"Không phải!"
Hạ Minh Duệ uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, lần nữa đem ly rượu để lại trên khay, trả lời dứt khoát.
"Ồ, đúng rồi, hình như hôn lễ của hai người vẫn chưa hoàn thành, hình như đã xảy ra chuyện? Em dâu không sao chứ?"
"Ừ, không có!"
"Vậy sao hôm nay em không dẫn em dâu tới ra mắt với ba mẹ?"
Ánh mắt mập mờ của Hạ Trí Vũ không ngừng quan sát qua lại giữa Lâm Thiển Y cùng Hạ Minh Duệ. Đứa em trai này của anh trước nay chưa từng mang phụ nữ về nhà, càng không có mang phụ nữ cùng đi dự tiệc linh tinh, cho nên không khỏi có chút ngạc nhiên đối với Lâm Thiển Y, còn có vị em dâu chưa gặp mặt kia.
"Duệ!"
Đúng lúc này, Cố Hiểu Kha đi tới trước mặt Hạ Minh Duệ. Hôm nay cô mặc bộ lễ phục màu trắng, càng tôn lên vóc dáng cao gầy của cô. Đôi giày cao gót màu xám bạc lộ rõ sự cao quý cùng hào phóng, mái tóc được búi cao để lộ chiếc cổ thon dài, giống như một con thiên nga cao quý, dáng người xinh đẹp, vô cùng duyên dáng.
Mà ở bên người Cố Hiểu Kha, Mộc Nam đang cười ấm áp, giống như gió mùa xuân. Anh đầu tiên là gật đầu với Hạ Trí Vũ một cái, coi như chào hỏi, sau đó mới đưa mắt nhìn Lâm Thiển Y, nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Lâm Thiển Y bất đắc dĩ nhìn trời, quay đầu sang hướng khác, không muốn để ý tới anh.
"Cô gái này là?"
Cố Hiểu Kha xuất hiện không chỉ khiến cho người ta trước mắt sáng ngời, ngay cả Hạ Trí Vũ cũng có chút cảm thán. Cũng không biết Hạ Minh Duệ mang mệnh gì mà phụ nữ bên cạnh người này so với người kia lại càng đẹp hơn.
"Xin chào, em là Cố Hiểu Kha, là bạn của Duệ cũng là người đồng ý kết hôn cùng anh ấy!"
"Hoá ra là em dâu, thất kính thất kính!"
Khoé miệng Hạ Trí Vũ nhếch lên một đường cong mê người.
"À, đúng rồi, nói vậy ngày đó cử hành hôn lễ chính là em ư? Mặc dù có xảy ra chút phiền toái khiến người ta tiếc nuối, nếu tất cả bình an vô sự, liền chọn một ngày tốt tổ chức lại hôn lễ là được. Duệ, em cũng thiệt là, em dâu tới cũng không dẫn tới gặp mặt ba mẹ!"
Trong nháy mắt lúc Cố Hiểu Kha xuất hiện, lông mày Hạ Minh Duệ liền nhíu lại, nghe được cô nhắc tới hôn sự của bọn họ, sắc mặt có chút khó coi. Tiếng nghị luận bốn phía càng khiến cho con ngươi đen nhánh của anh trở nên thâm trầm.
Liên đới theo đó, Lâm Thiển Y cũng bị mọi người nghị luận, rất nhanh thân phận của cô liền được quần chúng công bố.
"Người đi theo bên cạnh Hạ Minh Duệ là Lâm Thiển Y ư? Trời ơi, là nhân viên công ty chúng ta, nghe nói là thư ký Tổng giám đốc!"
"Còn không phải sao, người phụ nữ kia đúng là không biết xấu hổ, vốn chỉ là một nhân viên văn thư nho nhỏ, trong một lần công ty chúng ta liên hoan, không biết thế nào quyến rũ được Tổng giám đốc, rất nhanh liền được điều đến làm thư ký!"
"Thì đó, bây giờ bạn gái người ta đã xuất hiện, cô ta còn mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh Tổng giám đốc. Thật đúng là chẳng biết xấu hổ!"
Các loại tiếng nghị luận truyền tới bên tai Lâm Thiển Y khiến cho mặt cô nóng hừng hực, cơ bản là còn khó chịu hơn khi bị tát cho 2 cái.
Lúc này cha Hạ Minh Duệ cùng vợ ông cũng đi tới, tiếng xì xào bàn tán chung quanh tự nhiên cũng không thoát được lỗ tai bọn họ.
Về phần vợ hiện tại của Hạ Tử Ngang cũng không phải là vợ cả của ông. Bà Ôn là mẹ đẻ của Hạ Trí Vũ, là do Hạ Tử Ngang lấy về mấy năm sau khi mẹ Hạ Minh Duệ qua đời.
Nghe nói trước khi vợ trước của ông sinh Hạ Minh Duệ, Hạ Tử Ngang ở bên ngoài đã có con riêng là Hạ Trí Vũ, chỉ có điều sau khi mẹ Hạ Minh Duệ chết, ông mới cưới mẹ Hạ Trí Vũ vào cửa mà thôi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Sắc mặt Hạ Tử Ngang thoạt nhìn không tốt chút nào.
Mặc dù tuổi Hạ Tử Ngang đã trung niên, nhưng không khó nhìn ra lúc còn trẻ ông cũng là một người đàn ông tuấn tú.
Hạ Minh Duệ mím môi, từ đầu tới cuối đều nắm tay Lâm Thiển Y, không định buông ra, mà Cố Hiểu Kha kể từ khi xuất hiện liền bị anh gạt sang một bên.
Nghe được cha mình chất vấn, Hạ Minh Duệ rốt cuộc đem tầm mắt hướng về Cố Hiểu Kha.
"Tôi đã nói rõ giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, về phần hôn lễ tôi cũng đã giải thích qua với cô. Tôi nghĩ trong lòng cô Cố rất rõ ràng!"
Ánh mắt Hạ Minh Duệ lạnh lùng, không chứa chút tình cảm nào. Cố Hiểu Kha bình tĩnh nhìn anh, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc hoặc khó hiểu chung quanh.
"Nhưng anh rõ ràng đã đáp ứng em, chờ em xuất viện sẽ cử hành một buổi lễ long trọng, khiến cho em trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới. Anh sao có thể nói lời không giữ lời?"
Giọng nói Cố Hiểu Kha mang theo chất vấn, có thể thấy được giờ phút này cô thương tâm cùng tuyệt vọng cỡ nào. Đôi mắt sáng ngời ngấn lệ, phối hợp với dung mạo tuyệt mỹ, chiếm được không ít sự đồng tình của cánh đàn ông nơi đây.
Lần này, Hạ Minh Duệ buông lỏng tay nắm chặt tay Lâm Thiển Y, cả người đối diện với Cố Hiểu Kha. Đôi mắt kia đen nhánh như mực, mãnh liệt như biển, thâm trầm như đêm tối và lạnh lẽo như băng.
Gương mặt đanh lại, đường nét sắc bén, đôi môi mím chặt cuốn hút mà lạnh lùng.
Trước đây, anh chưa từng một lần dùng ánh mắt như thế nhìn cô. Đáy lòng Cố Hiểu Kha lạnh như băng. Nhưng lời nói ra từ miệng anh lại càng khiến cô như ngã vào vực sâu vạn trượng, từ đó vạn kiếp bất phục.
"Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cũng không có ý định lấy cô. Chỉ có điều lần trước bệnh tình cô nguy kịch, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói nếu cô không tỉnh lại thì rất có thể sẽ vĩnh viễn như vậy. Ý của bác sĩ chính là muốn tìm người thân cận nhất, lệ thuộc nhất gọi cô tỉnh.
Xui xẻo là mẹ cô không thể kêu cô tỉnh cho nên bà ấy mới đi cầu xin tôi, để cho tôi thử một lần. Cho nên tôi mới nói với cô nếu như cô tỉnh chúng ta liền cử hành một buổi lễ long trọng. Mục đích của tôi chỉ là để cho cô tỉnh lại thôi, mà cô lại tưởng thật!
Hơn nữa tôi cũng không có ý muốn cưới cô. Có lẽ lần trước tôi nói không đủ rõ, như vậy hiện tại cô đã hiểu? Thêm vào đó tôi cũng không yêu cô. Quá khứ không, hiện tại không, và tương lai cũng sẽ không!"