Ha ha...
Rõ ràng đã biết kết quả, cô vẫn còn trông mong gì chứ? Đây không phải là tự mình hại mình sao?
Đột nhiên cô bắt đầu thấy hận bản thân, toàn bộ chẳng phải đều do cô gieo gió gặt bão sao? Trách không được người nào.
Đã sớm cảnh báo bản thân không nên yêu anh, không được yêu anh. Anh không phải người mà cô có thể yêu, nhưng mà lại cứ yêu. Cô chính là không quản được tim mình. Có thể có cách gì chứ?
Ở phía sau, điện thoại Hạ Minh Duệ vang lên, anh nhìn thoáng qua, mày hơi nhăn lại.
"Ôn Hinh? Có chuyện gì?"
"Anh Duệ, một mình Ôn Hinh ở nhà thật chán quá, em có thể tới công ty tìm anh không? Sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm?"
Hạ Minh Duệ theo bản năng nhìn thoáng qua Lâm Thiển Y, sau đó cầm lấy điện thoại đi đến ngoài cửa.
"Ôn Hinh, giữa trưa anh có việc, không ở công ty, em muốn ăn gì thì bảo A Linh cho người đi mua là được!"
Tay cầm di động của Ôn Hinh ngừng lại một chút, trong mắt chợt loé lên âm trầm, hàm răng cắn chặt môi, đáng thương tội nghiệp làm nũng trong điện thoại. Cô nói một cách dè dặt, dường như sợ quấy nhiễu tới người nào khác.
"Anh Duệ, có phải anh đang ở bệnh viện cùng Tiểu Thiển không? Vết thương của cô ấy nghiêm trọng lắm ư? Tối hôm qua em cũng không chú ý, hay là em cũng tới bệnh viện thăm cô ấy nhé?"
"Không cần, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi, anh sẽ trở về ngay!"
Hạ Minh Duệ nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, Lâm Thiển Y không có chút phản ứng gì với lời anh nói, đôi mắt thâm trầm chợt loé.
"Như vậy được không? Em nghĩ em vẫn nên tới bệnh viện thì hơn!"
Ôn Hinh thăm dò hỏi, rất giống một người khéo hiểu lòng người.
"Không cần, cô ấy không có việc gì! Em cứ ở nhà chờ, anh sẽ mau chóng trở về!"
"Dạ!"
Ôn Hinh nhu thuận lên tiếng, để điện thoại xuống.Sau khi Hạ Minh Duệ cúp điện thoại, đi vào trong phòng bệnh, đối mặt với bóng lưng Lâm Thiển Y nói một câu.
"Anh có việc đi trước, em nghỉ ngơi cho thật tốt, tối nay anh lại tới thăm em!"
Lâm Thiển Y không có lên tiếng, Hạ Minh Duệ đứng một hồi lâu sau mới rời đi.
Sau khi Hạ Minh Duệ đi, Lâm Thiển Y mới xoay người lại, nhìn khoảng không ngẩn người.
Vì sao đáy lòng lại thấy mất mát như vậy? Người đàn ông kia để ý, quan tâm, thích, căn bản không phải là cô.
Lâm Thiển Y cô là cái gì chứ?
Đột nhiên, trước mặt Lâm Thiển Y trở thành một mảnh mơ hồ.
"Cô yêu Hạ Minh Duệ?"
Không biết từ lúc nào Lộ Phi đã đứng ở cạnh cửa, anh khoanh tay nghiêng người tựa vào trên khung cửa, khuôn mặt luôn luôn cợt nhã hiếm khi có lúc nghiêm túc.
Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, cố gắng kiềm lại nước mắt, nhàn nhạt liếc Lộ Phi một cái, không mở miệng.
Lộ Phi cũng không thèm để ý, đem cháo mới mua về cho Lâm Thiển Y để ở một bên giường.
"Nói thật, tên nhóc Hạ Minh Duệ kia cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, có điều tình sử của cậu ấy vô cùng trong sáng!"
Thật sự là khó có được, người có điều kiện tốt giống Hạ Minh Duệ như vậy, hẳn phải bị phụ nữ vây quanh không ngớt mới đúng. Nhưng cũng không biết trong lòng tên nhóc kia nghĩ gì, cư nhiên lại không có hứng thú với phụ nữ, hoặc có lẽ là không gặp được người phụ nữ mình thích.
Tình yêu, thứ này luôn luôn có thể ngộ nhưng không thể cầu, trong quan điểm của Lộ Phi theo đuổi một người chính là niềm vui.
Lỡ như tới ngày anh chết anh vẫn không gặp được tình yêu đích thực, chẳng lẽ đời này anh liền không đụng chạm phụ nữ sao?
“Cực kỳ trong sáng? Vậy Ôn Hinh thì tính là gì?"
Lâm Thiển Y khịt mũi khinh bỉ nhìn Lộ Phi.
"Ôn Hinh?"
Lộ Phi nghĩ nửa ngày mới nhớ tới Ôn Hinh là tên gọi của người kia.
"Cô nói là con búp bê kia ư?"
Lâm Thiển Y liếc Lộ Phi một cái không lên tiếng.
"Cô không phải thật sự yêu Hạ Minh Duệ chứ?"
Lộ Phi giật mình há hốc miệng nhìn Lâm Thiển Y, vừa rồi anh chỉ là tuỳ tiện hỏi một câu, hiện tại xem ra Lâm Thiển Y thật sự yêu anh ta rồi.
Chậc... chậc..
Lộ Phi một bên sờ cằm, cặp mắt kia thật lâu xem xét Lâm Thiển Y, thật sự là không nhận ra nha.
Lộ Phi cảm thấy được Hạ Minh Duệ hẳn là người đàn ông một lòng một dạ, nếu anh thích một người tuyệt đối sẽ đem người phụ nữ kia nuông chiều tới tận trời. Nếu không phải người trong lòng, đại khái liền giống như Cố Hiểu Kha vậy, xác thực mà nói so với Cố Hiểu Kha chắc thảm hơn nhiều.
Khi còn ở Mỹ, anh không phải không gặp qua phụ nữ theo đuổi Hạ Minh Duệ, nhưng mà kết cuộc của các cô ấy đều có một, đó là hận Hạ Minh Duệ tới thấu xương.
Người đàn ông lạnh lùng như vậy cũng si tình như vậy!
Anh cũng không biết Lâm Thiển Y yêu Hạ Minh Duệ là hạnh phúc hay bất hạnh.
Đối với sự ngạc nhiên của Lộ Phi, Lâm Thiển Y lựa chọn bỏ qua.
Nếu yêu có thể được lựa chọn, cô làm sao không nghĩ chọn người yêu khác mà không phải là anh...
Nhưng mà cô không có lựa chọn khác!
Thấy Lâm Thiển Y như vậy, Lộ Phi lắc đầu, thân thể cao lớn ngồi ở bên giường, xem thế nào lại đột ngột cất giọng.
"Được rồi, nếm thử cháo tôi mua xem. Đây chính là tôi đặc biệt dạo vài vòng mới mua được, nghe nói cháo này cực kỳ đậm đặc thơm ngon!"
Lộ Phi múc cháo đưa tới trước mặt Lâm Thiển Y, cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, môi trắng xanh hơi hơi khép mở.
"Không có khẩu vị!"
“Không có khẩu vị cũng phải ăn, nếu không thì cơ thể cô làm sao chịu đựng được? Đến đây đi, đây là lần đầu tiên tôi đút cho phụ nữ ăn, là vinh hạnh của cô. Ngoan, há miệng ra!"
Lộ Phi múc một muỗng cháo, chính mình làm mẫu cho Lâm Thiển Y. Lâm Thiển Y còn không có há miệng, anh trái lại đã há thật to, tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y giờ phút này bị động tác cùng biểu tình buồn cười của Lộ Phi chọc cười, phì cười một tiếng. Lộ Phi thoáng chốc ngẩn người, vì thế muỗng cháo anh múc kia bị lệch, tất cả đều rơi trên áo anh.
"A, a, a, đây là bộ đồ tôi mới mua, rất quý đó!"
Lộ Phi nhảy dựng lên, không ngừng chà chà áo.
"Anh đừng có chà qua chà lại như vậy, chỉ bị dơ một chút rửa sạch lại là được. Nếu anh cứ tiếp tục chà như vậy, áo này thật sẽ bị biến dạng mất!"
Lâm Thiển Y tốt bụng nhắc nhở.
Lộ Phi nghe vậy thành thật ngồi xuống lần nữa, tội nghiệp nhìn Lâm Thiển Y. Lâm Thiển Y bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, đôi mắt như nước đành phải nhìn sang hướng khác.
"Làm sao vậy?"
"Cô nói xem, cô nhìn trúng Hạ Minh Duệ ở điểm nào vậy? Tôi tự thấy chúng tôi cũng không có khác biệt quá nha. Cô là nhìn trúng vẻ ngoài của cậu ta, hay là nhìn trúng tiền bạc của cậu ta?"
Một bàn tay Lộ Phi chống cằm, đôi mắt mê người chớp chớp, chăm chú nhìn Lâm Thiển Y.
"Anh đoán thử xem?"
Lâm Thiển Y biết Lộ Phi vốn như vậy, anh nói lời này hoàn toàn không có ý xấu gì, cô có thể nói anh đây là đang ghen tị sao?
"Nói xem, bộ dạng tôi cũng không tệ so với cậu ấy chứ? Anh đây cho tới bây giờ đi tới đâu mê đảo tới đó. Hơn nữa tôi cũng không nghèo, mặc dù tôi không phải cậu ấm gì nhưng mà tôi cũng không đến mức không có tiền, đúng không? Thật phi lý mà!"
"Mấu chốt là ở nhân phẩm!"
Lâm Thiển Y nhìn vẻ mặt thống khổ của Lộ Phi, lại nhịn không được thuận miệng nói một câu. Nhất thời, Lộ Phi bị đả kích, thương tích đầy mình.
"Có lầm hay không a, tên kia tính tình thất thường như vậy, vẻ mặt thì lúc nào cũng như người ta thiếu cậu ấy tiền không bằng. Cô thử nhìn lại tôi xem?"